Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Xúc Cảm Chân Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba ngày trôi qua kể từ Ngày Trắng.

Phải đến thứ Tư, thứ Năm và thứ Sáu tôi mới chắc chắn.

Gần đây, Eun-ha đang tránh mặt tôi.

Đó là kết luận cuối cùng của tôi.

Socola tự làm có hơi quá không? Hay cô chỉ ngại ngùng?

Dù lý do là gì thì rõ ràng là Eun-ha hiện đang tránh mặt tôi.

Tôi đã có bằng chứng.

Tôi đã cố gắng chào Eun-ha vào buổi sáng, nhưng cô cố tình tránh giao tiếp bằng mắt với tôi.

Cô biến mất ở đâu đó trong giờ ăn trưa và nói rằng đã có kế hoạch đi ăn cùng Jeong Harim.

Thậm chí hôm qua, trong buổi học tối thứ năm, cô về nhà sớm, nói rằng có việc phải làm.

Tôi có làm cô cảm thấy quá áp lực không?

Có lẽ sẽ hợp lý hơn nếu sử dụng socola làm sẵn chăng?

Tôi cảm thấy hơi tổn thương khi cô đột nhiên tránh mặt tôi.

Cô cũng định bỏ buổi học tối nay à?

Nếu cô làm vậy, tôi thực sự sẽ cảm thấy tổn thương.

"Cậu đang suy ngẫm sâu xa về điều gì vậy?"

"Không có gì đâu."

"Vậy thì hãy tươi tắn lên nào. Trông cậu bây giờ thực sự rất đáng sợ."

"Biểu cảm của tớ như nào vậy?"

"Giống như mấy lão già nhìn Lolicon."

"Cái đéo gì vậy ba?"

Nếu chúng ta nói cụ thể hơn thì có lẽ Eun-ha là loli và tôi là lão già.

Sau cuộc trò chuyện ngắn với Yujin, tôi nhìn về phía Eun-ha—hay tôi nên nói là loli đây.

Nhưng rồi, ánh mắt của Eun-ha nhanh chóng chuyển về phía trước.

Tôi chắc chắn rằng cô đã nhìn tôi... hay đó chỉ là sự tưởng tượng của tôi?

Hay đôi mắt của tôi thực sự trông giống như của một lão già ngay bây giờ?

"Tớ chỉ không thể hiểu tại sao cậu ấy lại hành động như vậy."

"Sao thế? Ai cơ? Shin Eun-ha à?"

"Cậu ấy không có vẻ tức giận hay gì cả... Tớ không biết."

Nếu cô tức giận thì ngay từ đầu cô đã không nhìn về phía tôi.

Nhưng nếu cô không tức giận thì tại sao cô lại tránh mặt tôi? Đó là câu hỏi.

Cô có nhút nhát không? Phải chăng điều đó có nghĩa là tình cảm của cô đối với tôi đã thay đổi?

Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác vào lúc này.

Tôi chưa bao giờ có một mối quan hệ đúng nghĩa, vì vậy tôi chưa bao giờ cho rằng mình đang làm tốt việc tiếp cận một cô gái.

Đó là lý do tại sao tôi luôn thận trọng... Tuy nhiên, tôi không thể không tự hỏi liệu mình có quá háo hức hay không.

Nhưng dù tôi có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì đây cũng không phải là lý do để cô tránh mặt tôi.

Tôi thật sự rất bối rối.

"Tớ sẽ đi xuống căng tin, cậu có muốn đi không? Tớ đói quá."

"Chỉ mới có một tiết kể từ bữa trưa thôi đấy, cậu chưa ăn à?"

"Tớ đã ăn rồi, nhưng đồ ăn hôm nay dở quá nên tớ không ăn nhiều. Vậy cậu có đi hay không?"

"Đi nào. Ít nhất tớ cũng có thể uống một ly rượu táo."

"Có gì đó đang làm cậu bận tâm à? Hãy thư giãn nào."

"Cậu đang nói về cái gì vậy? Chúng ta đi nào. Ở căng tin có rượu táo không?"

"Lần trước tớ kiểm tra họ có Cola. Có lẽ không có rượu táo."

"Có lẽ tớ sẽ chọn cola thông thường thôi nhỉ."

Yujin và tôi rời khỏi lớp học và đến căng tin.

Tôi mua Cola và Yujin mua một ổ bánh mì khi chúng tôi quay lại lớp học.

"Này, dạo này cậu không đi chơi với Shin Eun-ha. Các cậu vừa cãi nhau à?"

"Cậu có tài tìm ra những chi tiết không cần thiết. Không, cả hai không cãi nhau. Nhưng có vẻ như giữa tụi tớ đã có khoảng cách ngày càng lớn."

"Tớ nhận thấy gần đây các cậu không ăn cùng nhau hoặc đi bộ về nhà cùng nhau."

"Đó cũng là điều tớ đang thắc mắc. Có lẽ cậu ấy đang tập trung vào việc học vì tuần sau sẽ có kỳ thi thử."

"Điều đó đột nhiên khiến tớ chán vãi. Người ta nói kỳ thi thử tháng 3 dự đoán điểm thi vào đại học của mình... Lo vãi."

"Đừng lo lắng về chuyện đó quá nhiều. Cứ thoải mái thôi."

"Cậu nói như thể cậu đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rồi vậy."

À, đúng rồi.

"Đó chỉ là điều người ta thường nói thôi. Hãy suy nghĩ tích cực nào."

"Đôi khi cậu hành động như một ông già ghê á?"

"Hãy nói rằng đấy là trưởng thành nhé. Nghe có vẻ tốt hơn đó."

"Ông già."

"Thằng khốn này..."

"À, đúng rồi. Tớ sẽ ghé qua lớp 8 một lát, cậu cứ việc đi trước."

"Okay, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian trước khi chuông reo, nên hãy nhanh quay lại nhanh nhé."

"Được rồi."

Đúng lúc tôi chuẩn bị bước vào lớp, nhấm nháp cola của mình...

Tôi tình cờ gặp Eun-ha, cô đang trên đường ra khỏi lớp học.

"Aaa, chào Han-gyeol."

"Ờm..."

Tôi nhìn Eun-ha một cách thận trọng,

Với đôi mắt giống như thợ săn đang quan sát con mồi.

"Cậu có thể né qua một bên được không? Tớ cần đi qua..."

Thật là bực bội.

Tôi luôn biết rằng Eun-ha có thể hơi ngột ngạt.

Cô thuộc tuýp người trầm ngâm, có thể coi là người thận trọng nhưng cũng có chút bực bội.

Đặc biệt là khi nói đến sự tương tác của con người.

"Eun-ha."

"Hử?"

"Sao gần đây cậu lại tránh mặt tớ thế?"

Tôi muốn giải tỏa sự thất vọng này càng sớm càng tốt.

Để làm được điều đó, tôi cần có một cuộc trò chuyện thành thật với Eun-ha.

Tôi cần một cuộc đối thoại, ở một mức độ nào đó, đủ kiên trì để có được lời giải thích hợp lý.

"Ờm...?"

Eun-ha có vẻ bối rối nhưng tôi không nói gì.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cô, muốn một câu trả lời khác.

Nhưng Eun-ha không thể nói gì và chỉ cúi đầu.

Sau đó cô nói, bằng một giọng gần như không thể nghe được.

"Không phải vậy..."

Cho dù tôi có nghĩ mình biết về cô đến mức nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể biết mọi thứ.

Những gì tôi biết chỉ giới hạn ở Eun-ha của quá khứ.

Tôi không thể biết hiện tại Eun-ha đang nghĩ gì.

Nói cách khác, nếu cô không nói với tôi, tôi không thể hiểu hết được.

Tôi biết và hiểu rằng Eun-ha không phải là người giỏi thể hiện bản thân nhất.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì mối quan hệ giữa Eun-ha và tôi sẽ trở thành vấn đề.

"Không phải như vậy chứ? Gần đây, cậu thậm chí còn không chào tớ vào buổi sáng. Ngay khi đến giờ ăn trưa, cậu biến mất. Và hôm qua, cậu bỏ đi mà không học bài buổi tối, nói rằng cậu có chuyện bận. Cậu đã hành động như vậy kể từ khi tớ tặng cậu món quà socola đó... Nó có làm cậu khó chịu không? Hay là cậu không thích nó?"

Tôi muốn biết.

Eun-ha đang nghĩ gì.

Tại sao cô lại tránh mặt tôi.

"Chà, đó không phải..."

"Vậy thì lý do là gì?"

"Tớ có, ờm, lý do. Tớ phải đi đây!"

Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn bóng dáng Eun-ha đang rút lui.

Thật là bực bội, nhưng tôi không thể giận cô chỉ vì điều này.

Ngay từ đầu tôi đã biết Eun-ha là kiểu người hay ngại ngùng.

Ngoài ra, tim tôi đập thình thịch chỉ sau một ánh mắt ngắn ngủi; không có gì tôi có thể làm nữa.


✦✧✦✧


Tôi không thể tập trung chút nào trong tiết thứ sáu.

Hãy tóm tắt tình hình một cách khách quan.

Lý do Eun-ha tránh mặt tôi có lẽ là một trong hai lý do.

Một là cô cảm thấy nặng nề vì món socola tự làm mà tôi tặng, hai là cảm xúc của cô đối với tôi đã thay đổi.

Nếu tôi phải đoán cái nào, tôi sẽ nói cái sau có nhiều khả năng hơn.

Bằng chứng đầu tiên là biểu cảm của Eun-ha.

Khuôn mặt đỏ bừng của cô là lý do hợp lý nhất để xem xét điều đó.

Hơn nữa, ngay cả khi cô cảm thấy gánh nặng thì cũng không giống Eun-ha khi tránh mặt tôi một cách trắng trợn như vậy.

Nếu cô thực sự không thoải mái, có lẽ cô đã dần dần xa lánh tôi.

Nói cách khác, đột nhiên có khoảng cách như thế này giữa chúng tôi thật khó nuốt trôi.

Tuy nhiên, tôi không thể loại trừ hoàn toàn khả năng đầu tiên.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Eun-ha cảm thấy choáng ngợp đến mức không thể nói được?

Mặc dù bây giờ điều đó là không thể, nhưng nếu trường hợp đó xảy ra thì sao?

Chết tiệt. Tôi bắt đầu hiểu đôi chút về những nhân vật nam ngu ngốc và thiếu hiểu biết đó.

Nếu tôi đánh giá sai tình hình, một vòng xoáy đi xuống là không thể tránh khỏi, vì vậy tôi phải xem xét mọi khả năng.

Tấn công một cách mù quáng không phù hợp với tình hình hiện tại.

Rủi ro là quá cao nếu tôi sai.

Đặc biệt đối với thanh thiếu niên và nam giới ở độ tuổi 20, nguy hiểm nhất là hiểu lầm ý định của một cô gái, cho rằng cô thích họ.

Tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp có người phạm sai lầm, lao vào và phải đối mặt với thất bại.

Nói tóm lại, đây là thời điểm quan trọng quyết định tương lai mối quan hệ của tôi với Eun-ha.

Tôi có nên đẩy vì tôi đã từng kéo trước đây không?

Không, đó sẽ là một thảm họa hoàn toàn nếu tôi bị đẩy lùi.

Hơn nữa, tôi không hiểu rõ khái niệm đẩy lùi người mình thích.

Nhưng tiếp tục kéo có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Bình tĩnh nào. Tôi sẽ chỉ là chính mình.

Lo lắng chẳng ích gì; một câu trả lời rõ ràng sẽ không đến.

Eun-ha luôn là người khó giải quyết, nên tôi phải hỏi trực tiếp cô.

"Han-gyeol, tớ sẽ đi trước. Cuối tuần vui nhé."

"Chắc chắn rồi. Bảo trọng nhé. Cuối tuần vui vẻ."

Yujin vội vàng xách cặp và rời khỏi lớp học.

Từng học sinh lần lượt rời đi cho đến khi chỉ còn lại Eun-ha và tôi trong phòng.

Tôi sải bước tới bàn của Eun-ha.

Vì Jeong Harim không ngồi vào chỗ của cô ấy nên tôi ngồi cạnh Eun-ha.

"Này, Eun-ha."

"Hử?! Gì vậy, Han-gyeol?"

"Cậu không tránh mặt tớ vì cảm thấy không thoải mái hay không thích tớ, phải không?"

"Ờm... không! Dĩ nhiên là không rồi!"

"Nếu cậu cảm thấy như vậy, cậu có thể nói cho tớ biết thay vì ngẫm nghĩ một mình được không?"

"Hử...?"

Tôi nói với Eun-ha tình thế tiến thoái lưỡng nan mà tôi đang phải vật lộn.

"Nghe này, tớ hiểu rằng có những điều chúng ta nên thận trọng vì cậu là con gái và tớ là con trai. Nhưng nếu có điều gì tớ đã làm khiến cậu khó chịu, tớ mong cậu nên thẳng thắn về điều đó. Tớ muốn nghe những suy nghĩ trung thực của cậu, Eun-ha. Tớ không muốn tự mình đưa ra những giả định. Vì vậy, hãy thành thật về cảm xúc của cậu với tớ nhé. Từ thứ Tư cho đến thứ Sáu hôm nay, tớ có cảm giác như cậu đang tránh mặt tớ. Tớ cảm thấy thất vọng không biết tại sao, và thật đau lòng vì điều đó dường như quá đột ngột. Đây là những suy nghĩ và những cảm xúc của tớ lúc này."

Khi tôi nói một cách bình tĩnh, Eun-ha nhìn tôi với đôi mắt mở to.

"Ờm... Không phải thế... tớ chỉ..."

"Tớ xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện này một cách đột ngột như vậy."

Eun-ha có vẻ như vẫn chưa sắp xếp được cảm xúc của mình một cách trọn vẹn.

Việc ép buộc phải trả lời bây giờ có thể sẽ không mang lại cảm xúc thực sự của cô.

"Cậu không cần phải trả lời bây giờ. Hãy dành thời gian để suy nghĩ kỹ và cho tớ biết khi cậu có cơ hội. Vậy tớ về đây. Chúc cậu cuối tuần vui vẻ."

"À— Ừm... Bảo trọng nhé, Han-gyeol."

Với hoàn cảnh hiện tại, đây có lẽ là cách hành động tốt nhất lúc này.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top