Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Đêm Khuya Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vừa thốt ra một điều hơi xấu hổ.

Đúng lúc đó tôi đang cố gắng nhanh chóng chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện.

Grrr-!

Nguồn gốc của âm thanh gầm rú là từ dạ dày của Eun-ha.

Nó ồn ào đến mức ngay cả những người chạy bộ phía sau chúng tôi cũng có thể nghe thấy... nhưng tôi biết.

Rằng tôi không bao giờ được thừa nhận rằng tôi đã nghe thấy nó.

Tôi nói một cách thản nhiên.

"Ngày mai là thứ sáu nên hãy đợi thêm chút nữa nhé. Hãy nghỉ ngơi vào cuối tuần."

"Hahaha...! Ừm, cả hai chúng ta nên làm vậy! Thực sự đã muộn rồi! Hãy về nhà nhanh lên—"

Grrr-!

Eun-ha không thể nói hết câu và ôm bụng.

Tôi tiếp tục làm như không nghe thấy, cắn chặt môi.

Hãy kiềm lại nào. Nếu bây giờ tôi cười thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

"Chúng ta về nhé?"

"Ừm! Chúng ta về nhà thôi! Giờ đã trễ—"

Grrr-!

Âm thanh từ 'đồng hồ dạ dày' của Eun-ha ngày càng to hơn theo thời gian.

Chà, cô có nói là mình đã bỏ bữa trưa và ngủ trong bữa tối, nên chắc chắn cô rất đói.

Trong những tình huống như vậy, tốt hơn là nên làm như không nghe thấy, nhưng tôi quyết định chúng tôi nên đi ăn gì đó.

"Eun-ha."

"...Cậu đã nghe à?"

"Cậu nghĩ tớ đã nghe thấy nó từ khi nào nhỉ?"

"Này-! Nếu cậu định giả vờ như không nghe thấy thì hãy giả vờ đến cùng đi chứ...!"

"Puhahaha! Xin lỗi, xin lỗi! Chúng ta đi ăn gì đó nhé."

Tôi đứng dậy khỏi băng ghế, nhìn Eun-ha đang hoàn toàn bối rối, mặt đỏ bừng như củ cải đường.

Lúc đó đã hơn 23 giờ đêm một chút.

Tôi nhanh chóng bật điện thoại và tìm kiếm một quán ăn nhanh 24 giờ gần đó và có một quán.

"Eun-ha, đi ăn thôi."

"Có lẽ bây giờ nó đã đóng cửa rồi chăng...?! Và tớ không đói! Tớ ổn mà!"

"Sau khi nghe âm thanh 'Grrr-' đó ba lần, tớ không thể tin tưởng cậu được nữa."

"Ư ...ư! Đừng trêu chọc nữa! Tớ chưa ăn gì kể từ bữa trưa..."

Eun-ha, bây giờ thành thật mà nói, trông cực kỳ đáng yêu.

Tôi muốn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô lâu hơn một chút, thậm chí đến tận mang tai, nhưng tôi phải kiềm chế bản thân.

"Đi nào. Bây giờ ở nhà ăn cái gì đó sẽ lạ lắm."

"Tớ đoán vậy, nhưng..."

"Đi nào. Chúng ta sẽ đến đó nhanh chóng nếu đi bằng xe đạp."

Khi tôi thận trọng đưa tay ra, Eun-ha đã nắm lấy nó và đứng dậy.

Tôi muốn tiếp tục nắm tay cô nhưng cả hai đều có vẻ ngại ngùng nên tôi vội buông ra.

"Ngày mai chúng ta không phải đi học sao, Han-gyeol? Chẳng phải đã quá muộn để cậu ra ngoài rồi sao? Cậu đã nói gì với cha mẹ mình thế?"

"Hử? Tớ chỉ nói với họ rằng tớ sẽ ra ngoài đi dạo một lát và họ nói không sao cả. Còn cậu thì sao, Eun-ha?"

"Cha mẹ tớ bận đến cuối tuần này, còn anh trai tớ nói hôm nay anh ấy sẽ đi gặp một người bạn."

"Gì cơ-? Vậy là cậu ở nhà một mình suốt thời gian qua à?"

"Ừm. Vậy thì sao?"

Nghĩ đến việc Eun-ha cảm thấy cô đơn trong ngôi nhà có bốn người sống khiến lòng tôi đau nhói.

Tôi biết cha mẹ Eun-ha bận và tôi hiểu, nhưng điều đó vẫn khiến tôi hơi khó chịu.

Ý nghĩ rằng có thể cô đang cô đơn khiến tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy.

"Eun-ha."

"Hửm? Gì thế?"

"Nếu cậu chán, hãy gọi cho tớ bất cứ lúc nào nhé?"

"Haha! Chắc chắn rồi. Vậy thì tớ thậm chí sẽ gọi cho cậu vào lúc nửa đêm."

"Tự nhiên, tự nhiên. Cậu có thể gọi cho tớ bất cứ lúc nào mà không cần bất kỳ lý do gì."

Tôi nhìn xuống Eun-ha khi nói.

Đầu Eun-ha quay nhanh đi.

"Tớ...tớ chỉ đùa thôi."

"Tớ biết mà. Đợi một chút, tớ đi lấy xe đạp nhé."

Khi tôi mang chiếc xe đạp tới, Eun-ha không trèo lên ghế sau mà nhìn chăm chú vào chiếc xe đạp.

"Sao thế?"

"Hừm—Cậu có nghĩ tớ có thể đèo Han-gyeol được không?"

"Có phải là hơi quá sức không?"

"Chắc vậy...?"

"Cậu vẫn muốn thử chứ?"

"Vâng!"

Eun-ha nhiệt tình đến mức tôi lập tức đưa cho cô chiếc xe đạp.

Tuy nhiên chiều cao yên xe không phù hợp nên tôi điều chỉnh lại trước.

"Han-gyeol, lên đi."

"Tớ cảm thấy như đang mạo hiểm mạng sống của mình. Cậu biết đi xe đạp phải không đó?"

"Tất nhiên rồi. Đừng lo lắng nữa và lên đi."

"Được rồi, tớ sẽ tin tưởng cậu."

Tôi leo lên ghế sau đằng sau Eun-ha.

Nhưng giờ nghĩ lại, lẽ ra tôi nên ôm lấy eo cô ấy.

Liệu có ổn không khi ôm nhỉ...? Chà, cô đã ôm tôi, nên điều đó không thành vấn đề, phải không?

"Han-gyeol? Cậu sẽ ngã nếu không giữ chặt đấy."

"A—Aaa."

Tôi thận trọng nắm lấy eo Eun-ha.

Eun-ha đạp hết sức có thể nhưng dường như vẫn quá sức đối với cô.

"Vậy thì... bắt đầu—Ack!"

Chiếc xe đạp không tiến về phía trước.

Cuối cùng, nó nghiêng sang một bên và tôi ôm chặt lấy eo Eun-ha để giữ thăng bằng.

Chỉ trong chốc lát nhưng tôi gần như có cảm giác như đang ôm lấy vòng eo thon thả của Eun-ha.

Tôi lập tức buông ra, nhưng Eun-ha cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Tớ—tớ đoán là thế là hơi quá sức rồi! Chúng ta hãy đi bộ thôi."

"Ừm, cậu chở tớ chắc chắn là quá sức rồi."

"Haha... tớ đoán vậy..."

Cuối cùng, tôi đi dọc theo chiếc xe đạp và Eun-ha đi cạnh tôi.

Tôi không muốn quên cảm giác được ôm lấy eo cô vừa rồi.

"Han-gyeol nè."

"Hửm? Có chuyện gì vậy?"

"Nó có nặng không khi tớ ngồi phía sau xe cậu? Cậu có thể nói thật."

Nói dối nào... Sự do dự ở đây có thể gây tử vong.

"Không, cậu nhẹ quá nên tớ thậm chí còn không nhận ra là mình đang đèo cậu đấy."

"Hahaha! Cậu nói gì vậy trời!"

Tốt rồi.

Tôi không ngần ngại dù chỉ một giây.

Nếu tôi do dự, tôi sẽ gặp rắc rối lớn.

"Cậu có thấy nặng không, Eun-ha, khi cậu đèo tớ?"

"Đúng vậy, nó nặng vãi luôn."

"Puhaha! Cái gì vậy trời? Hãy nói rằng tớ cũng nhẹ nhàng đi."

"Aaa-! Còn hơn cả nặng nữa, tớ có cảm giác như 'À, đây chắc chắn là một chàng trai thực sự.'"

Trong chốc lát, mặt tôi như bốc cháy.

Eun-ha có thói quen tùy tiện đưa ra những bình luận như vậy.

"Ahem...nếu vậy thì cứ vậy đi."

"Tớ có nên nói là cậu nhẹ không?"

"Không sao đâu? Đối với tớ, cảm giác như một 'chàng trai thực sự' là đủ rồi".

"Thật tốt khi nghe điều đó. Cậu có thường xuyên đi dạo đêm không, Han-gyeol?"

"Đi dạo đêm?"

Trước khi bước vào thế giới của tiểu thuyết này, tôi thường đi dạo một mình.

Tôi cố tình làm mình mệt mỏi, đi tắm và đi ngủ ngay.

Tôi thích giấc ngủ ngon như một cách để ngừng suy nghĩ về bất cứ điều gì.

Nhưng bước đi không mục đích một mình không dễ chịu bằng đi cùng ai đó.

Gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần.

"Yep. Cậu có thường xuyên đi dạo đêm không?"

"Không, tớ đến để an ủi cậu đó, Eun-ha."

"Thật á?"

"Cậu không biết luôn à?"

"Tớ cũng nghi nghi thôi. Dù sao cũng cảm ơn nhé. Thật luôn đó, cậu thực sự đã vực dậy tinh thần của tớ rồi."

Eun-ha thực sự trông đẹp hơn khi cô cười.

Nếu cô luôn mỉm cười thì không có gì tôi không thể làm được.

Tôi từng nghĩ thật vô lý khi nụ cười của ai đó có thể khiến người ta hạnh phúc, nhưng có lẽ không phải vậy.

"Đó có phải là quán bán đồ ăn nhanh mà cậu đang nói đến không?"

Eun-ha chỉ vào một quán bán đồ ăn nhanh đang sáng đèn.

"Vâng, chúng ta vào thôi."

"Tuyệt vời. Thực sự là tớ đang rất đói đây nè."

"Haha! Nhưng trước đó cậu nói không hề gây ra tiếng động nào cả."

"Này-!"

"Xin lỗi, xin lỗi, chỉ đùa thôi. Chúng ta hãy vào nào."

Khi chúng tôi bước vào quán bán đồ ăn nhanh, Eun-ha đang dán mắt vào bảng thực đơn.

"Cậu muốn ăn gì, Eun-ha?"

"Còn cậu thì sao, Han-gyeol?"

Tôi không đặc biệt đói sau khi ăn tối, nhưng sẽ cảm thấy khó xử nếu chỉ có Eun-ha ăn. Thế là tôi quyết định ăn một cuộn kimbap.

"Tớ sẽ đi ăn kimbap thịt lợn cốt lết."

"Vậy thì tớ sẽ ăn kimbap cá ngừ."

"Chỉ nhiêu đó thôi sao? Không ăn gì khác thêm à?"

"Yep, chỉ thế thôi."

Tôi cảm thấy như thế có lẽ là chưa đủ, nhưng có lẽ cô muốn ăn nhẹ nhàng vì trời đã khuya.

"Xin lỗi, chúng tôi sẽ lấy mỗi cuộn kimbap cá ngừ và kimbap thịt lợn cốt lết."

"Đã rõ, tôi sẽ mang nó ra cho quý khách ngay."

Eun-ha có vẻ hơi vui mừng trước viễn cảnh có được chút đồ ăn. Tôi không thể rời mắt khỏi cô khi cô vui vẻ lấy đũa ra.

"Đây là kimbap quý khách đã gọi."

"Cảm ơn."

"Cảm ơn ~ "

Đôi mắt Eun-ha mở to khi nhìn thấy hai cuộn kimbap. Cô nhanh chóng nhét một miếng vào miệng, nhai một cách nhiệt tình.

"Eun-ha, chậm lại thôi. Cậu sẽ bị nghẹn đấy."

Quá bận ăn, Eun-ha chỉ gật đầu. Khi tôi đặt cốc nước trước mặt cô, cô mỉm cười tỏ vẻ hài lòng.

Cô trông dễ thương như một chú chuột hamster... hoặc có lẽ giống một chú thỏ quyến rũ. Nhưng cô dường như không nhận thức được sự dễ thương của chính mình. Chúng tôi nhanh chóng ăn xong và rời khỏi quán bán đồ ăn nhanh.

"Tớ no rồi."

"Cậu có no chỉ với một cuộn không đấy?"

"Ừm, no mà."

Tôi kiểm tra điện thoại và nhận ra đã gần nửa đêm. Đã đến lúc đưa Eun-ha về nhà.

"Hãy bắt đầu quay trở lại thôi. Tớ sẽ đưa cậu về nhà."

"À... tớ cảm thấy như mình đang làm phiền cậu vậy."

"Tớ không thể để cậu đi một mình. Tớ sẽ lo lắng quá nhiều đó. Đi nào."

"Okay."

Trên đường trở về, Eun-ha vẫn vui vẻ như thường lệ. Bước đi của cô dường như nhẹ nhàng hơn, hạnh phúc hơn. Chúng tôi nhanh chóng đến trước tòa nhà chung cư của cô ấy.

"Được rồi, Han-gyeol, tớ vào đây."

"Bảo trọng nhé. Chúc ngủ ngon."

"Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé. Thật luôn đấy, tớ cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi."

"Tớ đi đây, ngoài trời đang trở lạnh."

"Cậu có mang theo tai nghe không?"

"Tớ có thiết bị không dây, sao vậy?"

"Hãy nói chuyện điện thoại khi cậu quay lại nhé. Đeo tai nghe vào."

Khi tôi lấy tai nghe ra và đeo vào, Eun-ha vẫy tay chào tạm biệt với nụ cười rạng rỡ.

"Tớ về thật đây? Cậu vào nhà đi. Hẹn gặp cậu ở trường vào ngày mai."

"Ừm. Tớ sẽ gọi ngay khi vào trong nhé?"

"Chắc chắn rồi."

"Hẹn gặp lại ngày mai, Han-gyeol."

Tôi nhìn Eun-ha bước vào tòa nhà chung cư của cô rồi nhảy lên chiếc xe đạp của tôi. Không lâu sau cô gọi cho tôi và tôi nhấn tai nghe để trả lời.

-Cậu đang trên đường à?

"Yep, tất nhiên rồi."

-Mất bao lâu để về đến nhà vậy?

"Khoảng 20 phút? Sao thế?"

-Tớ không thể ngủ được. Tớ nghĩ có lẽ chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn một chút.

"Không đời nào. Ngày mai chúng ta còn đi học nữa, cậu không nên thức quá muộn."

-Cậu nói đúng. Lẽ ra chúng ta nên đi dạo buổi tối vào thứ Sáu. Thế thì chúng ta có thể thức khuya.

"Lần sau chúng ta có cơ hội thì đi dạo nhé."

-Nghe có vẻ hay đấy. Tớ thích điều đó.

Đêm đó tôi đi đường dài về nhà.

Giọng của Eun-ha quá ngọt ngào để có thể chia tay quá sớm.

Tôi muốn nghe nhiều hơn giọng nói của cô ấy.

Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn một chút.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top