Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Gu Á?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hử?"

Eun-ha đang nhìn tôi với đôi mắt mở to.

Tôi nghĩ đó sẽ là một câu hỏi thích hợp dựa trên bầu không khí hiện tại, nhưng có lẽ tôi đã nổ súng quá nhanh.

Chà, phía cô là người đã hỏi ý kiến tôi trước nên tôi cũng không nên lo lắng quá.

"Sao đột nhiên cậu lại tò mò về chuyện đó thế?"

"Hửm? Điều này là tự nhiên mà ha. Nếu đó là một câu hỏi khó, vậy tớ hỏi câu khác vậy? Gu cậu là gì thế, Eun-ha?"

"Wa-?! Gu của tớ á?! Về cơ bản thì nó cũng chung chung!"

"Chà, tớ nghĩ có lẽ cậu đã có mẫu người lý tưởng trong đầu rồi."

"Ờm... chà... cậu biết đấy..."

Nhìn cổ kìa, nói lắp lẹo cả lưỡi luôn.

Cô nàng trông thật dễ thương, tôi thậm chí còn muốn cắn quá đi.

"Một người rất tốt bụng chăng?"

"Không phải điều đó hơi quá mơ hồ sao?"

"Ờm... vậy thì một người có cách cư xử tốt!"

"Ờmm. Thế còn ngoại hình thì sao?"

"N-Ngoại hình?! Ờm... tớ thực sự không quan tâm lắm đâu..."

Eun-ha khéo léo tránh ánh mắt của tôi. Cô đáng yêu đến mức tôi không thể không trêu chọc cô ấy.

"Nào ~ Chắc hẳn cậu đã nghĩ về điều đó ít nhất một lần rồi."

"Vậy cậu thích kiểu con gái như thế nào?"

"Tớ á? Hừmm. Nếu tớ kể chi tiết, thì cậu cũng sẽ kể chi tiết cho tớ nhé?"

Eun-ha dường như đang suy ngẫm về lời đề nghị của tôi một lúc.

Tuy nhiên, cuối cùng, cô vẫn gật đầu và nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Được rồi. Tớ cũng sẽ nói cụ thể mà. Nên cậu nói trước đi."

"Tớ nên bắt đầu từ đâu đây? Tớ đã nói là nó mơ hồ nhưng tớ cũng thích những cô gái tốt bụng."

"Mm-hmm. Còn gì nữa không?"

Eun-ha gật đầu mạnh mẽ.

"Có thể là sáo rỗng nhưng tớ thích ai đó có nụ cười đẹp."

"Ý cậu là gì khi nói 'nụ cười đẹp'? Cậu thậm chí còn mơ hồ hơn tớ nữa."

"Hừm— tớ sẽ giải thích chi tiết nếu cậu mỉm cười với tớ một chút nhé?"

"Làm sao tớ có thể mỉm cười liền được... Chọc tớ cười đi."

Eun-ha nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

Nếu dễ dàng trở nên hài hước chỉ vì có ai đó bảo tôi làm thế thì bây giờ tôi đã bị gọi là chúa hề rồi.

"Nếu có việc gì tớ có thể làm được, tớ sẽ thử."

"Hừmm, vậy dùng ngón trỏ chọc vào má trái của cậu đi."

Không phải là một nhiệm vụ khó khăn chút nào.

Không chút do dự, tôi dùng tay trái chọc vào má trái của mình. Tôi hoàn toàn vô cảm, nhưng Eun-ha lại nở một nụ cười nửa miệng.

"Phụtt-! Cậu thực sự đã làm điều đó?!"

"Eun-ha, hãy nhìn vào gương với biểu cảm giống hệt như vậy đi."

"Hả? Chi vậy?"

"Bởi vì 'nụ cười của cậu rất đẹp' ~ "

Ngay khi tôi nói xong, nụ cười biến mất trên khuôn mặt Eun-ha. Má cô dần đỏ lên, cô đánh vào lòng tôi bằng một chiếc đệm nằm trên ghế sofa.

"Agh! Tại sao đột nhiên đánh tớ thế?"

"Khi tớ nghĩ về điều đó, cậu luôn trêu chọc tớ bất cứ khi nào cậu có cơ hội! Cậu đáng đời bị đánh!"

Vì vậy Eun-ha là kiểu người sẽ dùng đến bạo lực khi xấu hổ.

Chà, có vẻ như nó không đau đến thế, nhưng tôi không thể tiếp tục nhận đòn. Tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô khi cô vung mạnh cánh tay về phía tôi. Tuy nhiên, hành động này đã khiến cơ thể cô vấp ngã về phía tôi.

"Hả?"

Với một tiếng uỵch nhẹ, Eun-ha ngã vào vòng tay tôi và tôi theo bản năng ôm lấy đầu cô ấy.

Đó là một tai nạn bất ngờ nhưng khuôn mặt của Eun-ha lại bị vùi vào ngực tôi.

Trong giây lát, tôi nhận thấy tóc cô có mùi giống như loại dầu gội tôi đã dùng. Đó là một mùi hương khiến tôi muốn nhẹ nhàng ôm đầu cô đang vùi vào ngực tôi.

Một giây, hai giây... Eun-ha không hề có dấu hiệu rời xa tôi.

Có vẻ như cô đang cảm nhận sâu sắc nhịp tim của tôi.

"Eun-ha... giờ cậu nên ngồi dậy—"

"Aaaaaaaaaa!"

"Agh! Cậu làm tớ sợ đấy!"

Eun-ha hét lên và lùi ra khỏi tôi, lùi lại mép ghế sofa và cúi đầu xin lỗi thật sâu.

"Xin lỗi, xin lỗi cậu! Tớ thật sự rất giật mình! Tớ xin lỗi! Tớ có làm cậu khó chịu không?!"

"Không cần phải cúi đầu như vậy đâu! Bình tĩnh nào! Nếu có thì tớ cảm thấy tốt hơn là khó chịu á!"

Eun-ha ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ lập tức cúi đầu lần nữa khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô. Tôi muốn vuốt mái tóc rối bù đó, dường như thể hiện sự bối rối của cô. Nghĩ rằng cô sẽ không giận, tôi thận trọng đưa tay ra.

Tay tôi chạm nhẹ vào đỉnh đầu Eun-ha. Cô nàng hơi nao núng nhưng không ngẩng đầu lên nên tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy. Những sợi tóc của cô cực kỳ mềm mại, đúng như tôi đã luôn tưởng tượng rằng mình sẽ tìm thấy chúng nếu có cơ hội chạm vào.

"Cậu không cần phải xin lỗi. Ổn mà. Hãy ngẩng đầu lên."

Chỉ sau khi tôi nói vậy, Eun-ha mới từ từ ngẩng đầu lên. Cô nàng tự kéo tóc mình như thể đang cố gắng hết sức để che giấu biểu cảm của mình, rồi trừng mắt nhìn tôi và lẩm bẩm.

"Đồ biến thái."

"B, biến thái?!"

"Cậu lại tự nhiên vuốt tóc một cô gái. Thật kinh khủng!"

"Chà, nếu cậu hỏi nhìn tớ trong giống vô tội hay đáng sợ, tớ sẽ nói rằng mình chắc chắn thuộc phe đáng sợ."

"Cái gì vậy trờiii?! Tớ đùa thôi mà!"

"Tớ cũng vậy—ối!"

Eun-ha ném một cái đệm vào mặt tôi. Phản xạ của cô rất đỉnh. Cô rất giỏi trò chơi điện tử mà. Chưa hết, cách cô ném nó một cách thận trọng, lo lắng rằng tôi có thể bị thương, thật dễ thương vô cùng.

"Thật không công bằng! Tớ cũng muốn vuốt tóc cậu."

"Không không. Nó sẽ làm rối tóc tớ mất."

"Tớ méo quan tâm. Dù sao thì cậu cũng hầu như không làm được gì với nó cả."

"Đôi khi Eun-ha ơi, logic của cậu khiến tớ cạn lời luôn ấy."

"Nói chung tớ rất hợp lý! Chỉ là cậu lúc nào cũng trêu chọc tớ thôi!"

"Chính xác. Phản ứng của cậu quá thú vị để tớ dừng lại."

"Ư ư! Nói năn nói cụi thế là đủ rồi, hãy để tớ chạm vào tóc của cậu nào!"

Eun-ha vẫn giấu biểu cảm sau mái tóc. Tôi có thể chỉ cần để cô chạm vào tóc mình, nhưng tôi muốn trêu chọc cô nhiều hơn một chút.

"Vậy chẳng phải tớ nên nhận được một cái ôm từ Eun-ha sao?"

"Đó—đó là một tai nạn!"

"Chỉ vì đó là một tai nạn không có nghĩa là nó không xảy ra, phải không?"

Eun-ha thậm chí còn trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng hơn. Đủ hả hê rồi, có lẽ đẩy nó đi xa đến mức đó là một việc quá sức.

"Cậu muốn ôm tớ không...?"

"Gì cơ?"

"Cậu có muốn ôm tớ không?"

"Ờm?"

Tôi nhìn Eun-ha, hoàn toàn bối rối.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Liệu cô có thực sự để tôi ôm nếu tôi nói tôi muốn không? Điều đó có ổn không khi chúng ta là những người duy nhất ở nhà?

Không phải việc tiếp xúc cơ thể thường bị cấm trong một mối quan hệ tán tỉnh nhưng không chính thức hẹn hò sao?

Với những suy nghĩ đó còn sót lại, tôi nhìn Eun-ha. Nhưng rồi cô từ từ xoã tóc ra và nói chuyện với tôi.

"Tớ cũng đùa thôi...!"

"Hả?"

"Đùa thôi mà! Cậu đã bắt đầu đùa trước nhá!"

"Aaa, vậy à. Vậy ra cậu cũng biết đùa luôn ha, Eun-ha...haha."

Cô nói là đùa á? Với cái biểu cảm đó á?

Tôi có cảm giác như cô sẽ để tôi ôm nếu tôi thực sự nói rằng tôi muốn. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội của mình à? Bây giờ tôi tràn ngập sự hối tiếc.

Ngay khi tôi nghĩ bầu không khí đang trở nên hơi khó xử thì tôi nghe thấy âm thanh kết thúc chu trình giặt của máy giặt.

"Aaa? Có vẻ như việc giặt đã xong rồi."

"Tớ sẽ đi xử lý nó. Ở đó có máy sấy, tớ có thể sử dụng chế độ sấy khô nhanh không?"

"Được nha. Cậu có thể xử lý nó một mình chứ?"

"Tất nhiên rồi. Tớ sẽ trở lại ngay."

Tôi lao vào phòng tiện ích như thể chạy trốn khỏi hiện trường.

Tôi nhanh chóng lấy đồ giặt ra và nhét vào máy sấy. Sau khi để nó khô nhanh, tôi mới ngồi phịch xuống.

Tim tôi như bị đập mạnh. Eun-ha giống một ký tự đại diện hơn tôi mong đợi. Tôi không thể mất cảnh giác khi tiến về phía trước.

"Sẽ mất 25 phút," tôi nói khi bước ra khỏi phòng tiện ích.

"Ừm, ngay cả khi sấy khô nhanh, cũng cần một chút thời gian."

"Cậu có làm nhiều việc ở nhà không, Eun-ha?"

"Mhm, cha mẹ tớ thường bận và không có nhà."

"Cậu không cảm thấy cô đơn sao?"

"Hừmm... tớ không thể nói là không, nhưng không sao đâu."

Nhìn thấy Eun-ha ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách khiến tim tôi thắt lại. Tôi không chắc nên mô tả nó là đáng yêu hay là thứ tôi muốn bảo vệ. Tất cả những gì tôi biết là tôi không muốn Eun-ha cô đơn một mình.

"Vậy... chúng ta xem TV nhé, nảy giờ chưa xem được gì cả luôn? Haha."

"À, nhưng chẳng phải tớ đã nói cho cậu biết tớ thích mẫu người như thế nào rồi sao, Eun-ha?"

"Tớ nói với cậu rồi mà. Tớ thích một người tốt bụng và lịch sự. Và cậu cũng không nói cụ thể nữa."

"Nhưng tớ đã nói là mình thích những cô gái có nụ cười đẹp. Ít nhất hãy nói cho tớ điều gì đó tương tự nhé?"

"Cậu tò mò đến thế à?"

"Đúng rồi."

Eun-ha đứng dậy khỏi ghế sofa và bước tới chỗ tôi. Sau đó, cô giơ tay lên đỉnh đầu và duỗi thẳng ra trước mặt.

"Hừmm— tớ thích một chàng trai cao hơn mình."

"Chà, chắc chắn là tớ cao hơn cậu rồi."

"Là vậy sao? Vậy điều đó có khiến cậu trở thành mẫu người lý tưởng của tớ không?"

Eun-ha ngước nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ.

Gần đây, Eun-ha dường như ngày càng quyết đoán hơn.

Cô nàng bị sao vậy?

"Han-gyeol."

"Vâng? Có chuyện gì vậy?"

"Tớ thích những chàng trai ân cần và lịch sự."

"Hiểu rồi."

"Hiểu rồi?"

"Ừm, tớ hiểu được nó rồi."

"Hiểu rồi thì định làm gì?"

Eun-ha có vẻ rất thích trêu chọc tôi. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cô khi cô nghiêng người về trước, nghiêng đầu sang một bên với vẻ mặt vui tươi.

Tôi dùng ngón tay búng nhẹ vào trán Eun-ha.

"Ư ư— cậu đang làm gì thế?"

"Cậu đùa giỡn quá nhiều rồi đó."

"Ăn miếng trả miếng đấy. Đến lượt cậu, Han-gyeol."

"Haha, được rồi."

Tôi để trán mình trước Eun-ha, sẵn sàng cho cú búng tay đó. Nhưng cô nghiến răng và căng thẳng các ngón tay, rõ ràng là đang dùng lực.

"Eun-ha—! Tớ đã búng nhẹ cậu đấy!"

"Không có gì là 'nhẹ' trong một trò búng tay! Một cái búng xứng đáng bị trả đũa bằng một cái búng khác!"


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top