Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Người Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi lập tức ra khỏi giường.

Sau khi được nghỉ ngơi tốt, cơn sốt của tôi đã giảm đi đáng kể và tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Tôi vội vàng chuẩn bị và đến trường gặp Han-gyeol.

Bên ngoài khu chung cư, những cây hoa anh đào báo hiệu mùa xuân đang đến, tôi bước qua con đường rợp bóng cây đó, rảo bước đến trường.

Ý nghĩ được gặp Han-gyeol khiến bước chân tôi nhanh hơn.

Đến trường sớm hơn thường lệ, tôi mở cửa lớp không chút do dự.

Ngay khi cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Han-gyeol ngước nhìn tôi.

Và anh chào tôi bằng nụ cười rạng rỡ.

"Em ngủ ngon không?"

Tôi cũng mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.

"Mm-hmm. Em ngủ ngon. Còn anh thì sao, Han-gyeol?"

"Anh cũng ngủ ngon nữa."

Tôi nhanh chóng đặt túi xuống và ngồi cạnh Han-gyeol.

Tôi đã luôn muốn làm điều này vào mỗi buổi sáng và bây giờ tôi có thể ngồi bên cạnh anh mà không chút do dự.

"Anh ăn sáng chưa?"

"Anh ăn rồi á. Còn em thì sao, Eun-ha?"

"Em thường không ăn sáng đâu."

"Mới hôm qua em bị ốm mà. Lẽ ra hôm nay em nên ăn thứ gì đó."

"Không sao đâu, bữa trưa em có thể ăn nhiều hơn bù lại. Anh đang làm gì thế?"

"Anh đang hoàn thành nội dung bài học mà em giao cho anh, Eun-ha."

"Được rồi! Chúng ta sẽ ra ngoài vào ngày kia nhỉ?"

"Ừm. Em có muốn làm gì khi ngắm hoa anh đào không?"

"Làm gì cũng đươc luôn."

"Umm- Vậy để xem nào."

Nếu đó là thứ Han-gyeol thích thì tôi cũng thích.

Hơn hết, chỉ cần ở bên nhau thôi cũng khiến trái tim tôi rung động.

"Hôm qua anh rời đi lúc mấy giờ thế?" Tôi hỏi Han-gyeol, người đang chìm trong suy nghĩ.

"Anh nghĩ lúc đó là hơn 21 giờ một chút chăng?"

"Anh về muộn thế á?!"

"Anh định rời đi lúc 22 giờ cơ. Nhưng mẹ em về nhà lúc 21 giờ một chút nên anh về sớm hơn."

"Ồ, em đã gặp mẹ em à?"

"Ừm. Cô ấy đề nghị chở anh về nhà nhưng anh từ chối."

"Tại sao? Lẽ ra anh nên về nhà thoải mái hơn."

"Nó không xa đến thế đâu. Và anh không muốn để em ở nhà một mình."

Trước lời nói của Han-gyeol, tôi cười khúc khích.

Anh thực sự có tài ăn nói.

"Anh không cần phải lo lắng nữa. Bây giờ em đã ổn hơn rồi."

"Đúng rồi. Em đã hồi phục chỉ sau một đêm."

"Vâng. Có lẽ là do Han-gyeol đã chăm sóc em đó. Ồ- anh đang học phải không? Em có thể học bên cạnh anh được không?"

"Anh thực sự sẽ cảm thấy cô đơn nếu em học ở xa thế."

"Em sẽ lấy đồ của mình nhanh mà."

Tôi vội vàng mang sách tham khảo đến ngồi cạnh Han-gyeol.

Tôi muốn tiếp tục nhìn anh tập trung, nhưng tôi cưỡng lại và nhìn vào cuốn sách tham khảo của mình.

Lúc đầu, tôi không thể tập trung tốt nhưng dần dần tôi bắt đầu học trong im lặng.

Tôi tóm tắt những điểm chính vào sổ tay của mình, tiếp thu kiến thức một cách dễ dàng.

Có lẽ đó là sự thoải mái khi có Han-gyeol bên cạnh mà tôi cảm thấy mình học tập tốt hơn bình thường.

Bất cứ khi nào tôi gặp câu nào không biết, tôi đều hỏi anh và thỉnh thoảng anh cũng hỏi tôi.

Vừa học vừa dựa vào nhau, vừa vui vừa hồi hộp.

Nếu việc học luôn như thế này thì có vẻ không quá khó khăn.

Thời gian trôi qua, học sinh bắt đầu vào lớp và Jang Yujin cũng đến.

"Chào."

"Ồ, cậu tới rồi à?"

"Học từ sáng luôn...Thật ấn tượng."

Jang Yujin đặt túi của mình xuống.

Tôi, ngồi vào chỗ của Jang Yujin, ngay lập tức bắt đầu thu dọn cuốn sách tham khảo của mình.

"Ồ-đợi chút nhé, tớ ra ngay đây."

"Ổn mà. Cậu cứ ngồi đi. Ý là, tớ có thể ngồi chỗ của cậu đằng kia."

"Điều đó có ổn không? Và cậu có thể làm điều này vào mỗi buổi sáng không?"

"Tớ không bận tâm. Nhưng nếu có người nhìn thấy, họ có thể nghĩ hai người đang hẹn hò đấy."

"Đúng mà. Tụi tớ đã hẹn hò từ hôm qua."

"Thật á? Chúc mừng nhé."

Jang Yujin chúc mừng chúng tôi một cách thờ ơ.

"Cậu không ngạc nhiên sao?"

"Mm. Tớ nghĩ các cậu sẽ sớm hẹn hò với nhau thôi."

"Sao lại thế?!"

"Tớ sẽ thấy lạ nếu hai người không hẹn hò đấy. Dù sao thì cũng xin chúc mừng."

Chỉ để lại chiếc ba lô của mình, Jang Yujin tiến về chỗ ngồi của tôi.

Tôi ngay lập tức nhìn Han-gyeol và hỏi,

"Em thích anh rõ rằng thế à, Han-gyeol?"

"Đó không phải là điều hiển nhiên sao? Nó khá là đáng ngạc nhiên."

"Em không hoàn toàn che giấu cảm xúc của mình, nhưng nó rõ ràng đến vậy sao?"

"Anh không hoàn toàn chắc chắn, nhưng khi em đến và giả vờ như không biết câu trả lời cho những câu hỏi mà em biết, anh đã chắc chắn. Và còn—"

Tôi nhanh chóng dùng tay bịt miệng Han-gyeol.

"D-Dừng lại ở đó...! Xấu hổ quá nên đừng nói nữa."

"Nó dễ thương lắm. Lần sau hãy thừa nhận rằng em muốn ở ngay bên cạnh anh và trau dồi-"

Vừa thả anh ra, tôi lại phải bịt miệng anh lại.

"Thật á trời...! Đừng trêu em nữa!"

"Okay, okay."

Tôi đưa mắt nhìn lại cuốn sách tham khảo.

"Eun-ha."

"Gì á?"

"Em có câu hỏi nào mà em 'không biết' không?"

"Này, thôi đi nhá-!"


✦✧✦✧


Sau khi kết thúc buổi học buổi sáng với Han-gyeol, tôi lại đổi chỗ với Jang Yujin.

"Chào buổi sáng, Harim."

"Eun-ha. Chào buổi sáng. Cậu khoẻ chưa thế?"

"Yep, giờ tớ khỏe hơn rồi. Ồ, cậu có nghe tin gì từ Jang Yujin không?"

"Về chuyện gì cơ? À- là cậu và Lee Han-gyeol đang hẹn hò à?"

"Cậu, cậu đã nghe thấy...! Tớ muốn nói với cậu vì tớ biết ơn cậu về nhiều mặt."

"Tớ đã làm được gì đâu? Vậy, ai đã tỏ tình thế?"

Nghe lời Harim, tôi nói một cách thận trọng.

"Là... tớ."

"Hả? Thật luôn á? Cậu đã nói gì trong lúc tỏ tình? Hãy kể chi tiết cho tớ đi."

"Nói ra thì hơi xấu hổ...!"

"Cậu vừa nói rằng cậu biết ơn tớ rất nhiều mà nhỉ? Tớ rất vui lòng được nghe."

"Chà... tớ nói lan man và chỉ nói rằng tớ thích anh ấy..."

Harim nhìn tôi với vẻ mặt hết sức tò mò khi nghe tôi nói.

"Vậy rồi sao? Lee Han-gyeol đã nói gì?"

"Han-gyeol đáp lại rằng anh ấy cũng thích tớ."

"Quả là một lời thú nhận thẳng thắn. Cậu cảm thấy thế nào khi nghe?"

"Vâng... tớ thích anh ấy rất nhiều. Tớ thậm chí không thể diễn tả bằng lời rằng tớ thích anh ấy đến mức nào nữa."

Nhìn thấy nụ cười của tôi, Harim nói với vẻ hơi ngạc nhiên.

"Eun-ha... Cậu cũng có thể làm biểu cảm đó à?"

"Hử?! Biểu cảm của tớ sao vậy?"

"Giống như cậu đã chinh phục được thế giới vậy."

"Aaa! Rõ ràng như vậy sao?"

"Đúng thế. Cậu rất chi là rạng rỡ."

"Khóe miệng tớ không chịu hạ xuống... Tớ phải làm gì đây?"

Harim mỉm cười ấm áp và nói,

"Hạnh phúc là tốt rồi, có gì phải lo lắng nữa?"

"Yep, yep. Tớ vô cùng hạnh phúc. Tớ vô cùng sung sướng."

"Cậu thích nhất điều gì ở Lee Han-gyeol?"

Trước câu hỏi của Harim, tôi trả lời ngay. Nếu phải mô tả lý do tôi thích Han-gyeol, tôi có thể tiếp tục hàng giờ liền.

"Đầu tiên, anh ấy tốt bụng và chu đáo. Tớ nghĩ đó là phần quan trọng nhất. Và, tớ nên nói thế nào nhỉ? Tớ cảm thấy Han-gyeol là người thực sự chấp nhận tình cảm của tớ."

"Đó là một cảm giác tốt."

"Vâng vâng. Tớ cũng nghĩ thế. Tớ luôn có cảm giác rằng anh ấy sẽ đứng về phía mình. Đó là lý do tại sao tớ cố gắng giống anh ấy."

"Hửm?"

"Ờm ~ Ý là, tớ thực sự thích Han-gyeol. Kiểu như thực sự này nọ á, cậu hiểu hông?"

Nghe có vẻ bẽn lẽn và xấu hổ nhưng tôi cũng muốn trở thành sự hiện diện đó cho Han-gyeol.

Một mối quan hệ chân thành giữa chúng tôi. Tôi muốn Han-gyeol cũng cảm nhận được những cảm xúc giống như tôi.

Tôi thậm chí còn tự tin rằng mình luôn có thể đứng về phía Han-gyeol.

"Vì thế? Lần hẹn hò đầu tiên của cả hai là khi nào? Trong Lễ hội hoa anh đào sao?"

"Vâng. Tụi tớ đã quyết định đi vào thứ bảy này."

"Cậu đã chọn được trang phục để mặc cho buổi hẹn hò chưa?"

"Tớ sẽ bắt đầu nghĩ về nó từ hôm nay. Mặc gì sẽ tốt đây?"

"Cậu có biết Han-gyeol thích loại trang phục nào không?"

"Um... tớ không thực sự chắc chắn. Cả hai đã gặp nhau khi mặc thường phục rồi nhưng lúc đó tụi tớ không hề hẹn hò."

Đó là một mối quan tâm thực sự.

Tôi không chắc chắn về phong cách mà Han-gyeol ưa thích.

"Tớ có nên hỏi trực tiếp anh ấy không?"

"Không đời nào! Eun-ha."

"Tại sao, tại sao?!"

"Thật thú vị khi tự hỏi người kia sẽ mặc gì."

"Đúng ha. Nhưng còn về Han-gyeol..."

Có lẽ anh sẽ nói tôi mặc gì cũng đẹp.

"Tất nhiên, Han-gyeol sẽ nói rằng dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn trông xinh đẹp."

Tôi gật đầu đồng ý với lời nói của Harim.

"Nhưng cậu không tò mò về phản ứng của cậu ấy nếu cậu thực sự làm cậu ấy ngạc nhiên vì trông cực kỳ xinh đẹp sao?"

"Vâng vâng! Tớ rất tò mò."

"Vậy thì hãy nghĩ xem cậu sẽ mặc gì."

Harim và tôi tìm kiếm ngày trên điện thoại cho đến khi giáo viên chủ nhiệm đến.

Tôi muốn mặc thứ gì đó đẹp đến mức Han-gyeol sẽ hoàn toàn bị mê hoặc.

Mặc dù còn hai ngày nữa mới đến ngày hẹn nhưng tôi đã bắt đầu cảm thấy phấn khích.

"Harim."

"Hửm? Gì á?"

"Tớ thực sự thích Han-gyeol."

"Ư ư- Thật là đáng sợ. Cậu không cần phải liên tục nói với tớ điều đó đâu."

"Xin lỗi mà. Nhưng nếu tớ không nói ra, tớ có cảm giác như mình sẽ chỉ nghĩ đến Han-gyeol trong giờ học."

"Han-gyeol nên biết rằng cậu như thế này ~ "

"Không đời nào! Han-gyeol trêu chọc tớ bất cứ khi nào anh ấy có cơ hội."

"Nhưng có vẻ như cậu không thực sự ghét nó mà ha?"

"Chà, đúng vậy."

Tôi không ngại Han-gyeol trêu chọc tôi.

Nghe có vẻ tinh nghịch, nhưng cũng giống như cách Han-gyeol thể hiện tình cảm.

Và tôi thích nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Han-gyeol mỗi khi anh trêu chọc tôi.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng tôi muốn anh chỉ trêu chọc tôi trong suốt quãng đời còn lại.

"Vậy là cậu đang tận hưởng nó à?"

"Chắc là thế. Tớ hẳn thực sự, thực sự thích Han-gyeol."

"Tớ không hỏi nhiều đến thế, Eun-ha."

Harim nhìn tôi với vẻ mặt hơi nghi ngờ.

"Xin lỗi được chưa."

Ngay cả khi tôi xin lỗi, tôi vẫn cười toe toét.

Chỉ nghĩ đến Han-gyeol thôi cũng khiến tôi nở nụ cười tự nhiên.

Sự rung động trong lồng ngực tôi không hề lắng xuống.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top