Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Trong Sắc Hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aaa, mình nên mặc gì đây? Đây quả là một quyết định khó khăn."

Việc phải cân nhắc xem nên mặc chiếc áo khoác xanh kiểu học sinh cao trung hay chọn chiếc áo len cardigan giản dị hơn là một vấn đề nan giải.

Đối với quần, mặc quần đen đơn giản có vẻ là một lựa chọn an toàn.

Tôi tự hỏi liệu Eun-ha có đang phải đối mặt với những lo lắng tương tự như tôi không.

"Chúng ta cứ mặc chiếc áo khoác xanh thôi."

Sau khi cân nhắc một hồi, tôi quyết định chọn chiếc áo khoác màu xanh.

Sau đó, sau khi bước ra ngoài, tôi hỏi mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa.

"Mẹ ơi, mẹ thấy chiếc áo khoác xanh này có hợp với con không?"

"Cứ mặc bất cứ thứ gì và ra ngoài. Con sinh ra đã trông ổn rồi."

"Con luôn ghi nhớ điều đó."

"Nhân tiện, con định đi đâu thế?"

"Đi ngắm hoa anh đào ạ."

"Hãy cẩn thận nhé."

"Vâng."

Tôi đi giày vải và mở cửa trước.

Tôi đã tò mò về việc Eun-ha sẽ mặc gì.

Có lẽ một chiếc váy phù hợp với mùa xuân chăng?

Nhưng tôi hy vọng nó sẽ không quá đẹp.

Tôi không muốn cô thu hút sự chú ý của những người đàn ông đi qua.

Chúng tôi đã lên kế hoạch gặp nhau ở ga tàu điện ngầm và cùng nhau đến lễ hội, nhưng Eun-ha lại đề nghị gặp nhau ở lối vào núi, nơi lễ hội đang diễn ra.

Tôi lên tàu điện ngầm, đi qua một ga, rồi hai ga, ba ga rồi xuống.

Khi ra ngoài, tôi thấy nhiều cặp đôi đang đi về phía ngọn núi nơi lễ hội đang diễn ra.

"Mình thậm chí còn không ghen tị."

Cảnh tượng đằng xa với những cây hoa anh đào nhuộm sắc hồng thu hút sự chú ý của tôi khi tôi quyết định đợi Eun-ha ở lối vào.

Còn khoảng 20 phút nữa là đến giờ hẹn gặp, tôi thản nhiên ngồi trên một chiếc ghế dài, quan sát người qua đường.

Mọi người đi ngang qua, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười, đắm chìm trong cảnh tượng hoa nở.

Tôi cũng liếc nhìn hoa anh đào nhưng chuyển ánh mắt sang điện thoại, muốn ngắm cảnh cùng Eun-ha.

Khoảng 10 phút trôi qua cho đến khi có người đứng trước mặt tôi, nhắc lại tên tôi bằng giọng nhẹ nhàng.

"Han-gyeol."

"Aaa Eun-ha, em đến rồi...!"

Ngay khi nhìn thấy Eun-ha, smartphone của tôi đã tuột khỏi tay.

Nó rơi xuống đất với một tiếng động lớn, nhưng tôi thậm chí không nghĩ đến việc nhặt nó lên.

Hình ảnh Eun-ha đứng trước mặt tôi vô cùng mê hoặc, khiến tâm hồn tôi thoáng chốc xao xuyến.

Chiếc áo len trắng kết hợp với chân váy màu hoa anh đào và mái tóc buộc đuôi ngựa—từ đầu đến chân, Eun-ha trông... thật ngoạn mục.

Tôi muốn nói với cô rằng cô trông thật xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc là từ 'đẹp' lại không đủ để diễn tả sự quyến rũ của cô ấy.

"Thiên sứ..."

"Anh đang nói gì thế?"

"Ý là, anh không thể tìm được ngôn từ thích hợp để diễn tả..."

Nghe tôi nói, một nụ cười ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt Eun-ha.

"Nó... có hợp với em không?"

"Vâng. Cực kỳ hợp luôn ấy."

Gật đầu liên tục, tôi trả lời.

"Em rất vui..."

Sau đó tôi mới nhặt smartphone bị rơi lên.

Khi tôi đứng dậy khỏi băng ghế, Eun-ha lên tiếng, giọng cô đầy ngượng ngùng.

"Han-gyeol, trông anh cũng ngầu lắm."

"Cảm ơn vì đã nói điều đó. Anh đã suy nghĩ kỹ về việc mình mặc gì, mặc dù không nhiều như em. Nên có chút xấu hổ."

"Không đâu! Anh thực sự trông rất ngầu! Từ xa em chỉ có thể nhìn thấy anh thôi."

"Bây giờ em có thể dễ dàng nói ra những điều khiến người khác phải đỏ mặt rồi ha."

"Em đã học được điều đó từ anh đấy."

"Em đang trở nên giống anh rồi đó."

"Người ta nói rằng ta bắt đầu giống người mà mình thích."

Hôm nay, trong tất cả các ngày, Eun-ha cứ thốt ra những lời khiến tim tôi đập thình thịch. Cảm thấy mặt mình nóng lên, tôi ngoảnh mặt đi chỗ này chỗ kia.

"Han-gyeol, tại sao anh không nhìn em?"

"Em đẹp đến mức khó có thể nhìn thẳng vào em được. Cảm giác đó thật căng thẳng trong lòng anh."

"Em mặc những bộ quần áo này để cho anh xem mà. Em muốn anh nhìn em nhiều hơn."

Như Eun-ha mong muốn, tôi liếc nhìn cô ấy. Ngay khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy, mặt tôi đỏ bừng bừng.

"Han-gyeol, mặt anh đỏ quá."

"Đó là vì em, Eun-ha."

"Han-gyeol nè."

"Ừm. Anh nghe?"

"Anh có thể... nói rõ hơn được không?"

"Nói gì cơ?"

"Em thích nghe rằng em trông giống như thiên sứ và em xinh đẹp đến mức khó có thể nhìn thẳng vào em... nhưng anh có thể nói điều đó cho rõ hơn được không?"

Wow— một đòn chí mạng.

"Eun-ha, em tuyệt đẹp vô cùng."

Nghe tôi nói vậy, mặt Eun-ha đỏ bừng.

"Bây giờ, hãy bắt đầu buổi ngắm hoa anh đào chính thức của chúng ta thôi."

"Tuyệt vời...! Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu đây?"

"Hãy ngắm hoa anh đào một chút rồi đi mua đồ ăn gần đây nhé."

"Okay! Nghe có vẻ hay đấy. Chúng ta có thể nắm tay nhau được không? Không khó chịu mà ha?"

"Tại sao lại thế? Thôi nào, chúng ta đi thôi."

Khi tôi đưa tay ra, Eun-ha nhẹ nhàng nắm lấy.

"Được rồi. Đi thôi."

Khi chúng tôi đi qua lối vào lễ hội, những hàng cây hoa anh đào nhuộm màu hồng đứng cạnh nhau.

"Wow—hoa anh đào đẹp quá."

"Đúng vậy. Đẹp quá."

"Anh đang nói về hoa anh đào phải không?"

"Một mũi tên trúng hai con chim."

"Anh nói gì thế?"

Eun-ha mỉm cười rạng rỡ, rõ ràng là rất vui mừng.

"Năm sau chúng ta lại đi xem lễ hội hoa anh đào nhé?"

"Vâng. Em muốn cùng Han-gyeol đi dự lễ hội hoa anh đào hằng năm."

"Năm sau chúng ta có nên đi Yeouido không?" <Eng: Yeouido là một hòn đảo ở Seoul, Hàn Quốc, và ở đây họ đang nói về Lễ hội hoa anh đào Yeouido, một trong những địa điểm nổi tiếng nhất để ngắm hoa nở vào mỗi mùa xuân.>

"Nếu em đi với Han-gyeol thì nơi nào cũng được hết."

"Năm sau chúng ta hãy đi nhiều nơi khác nữa nhé."

"Em thực sự không quan tâm chúng ta sẽ đi đâu. Em sẽ hạnh phúc ở bất cứ đâu miễn là Han-gyeol ở bên em."

Khi nghe những lời của Eun-ha, tôi dừng bước, khiến Eun-ha nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

"Chuyện gì vậy?"

"Lời nói của em hôm nay thật khác thường..."

"Sao á?"

"Anh có nên nói là chủ động một chút không? Có vẻ như Eun-ha luôn là người nhút nhát."

Theo lời tôi nói, Eun-ha đứng trước mặt tôi, khóe môi hơi nhếch lên.

"Đó là vì em thực sự thích Han-gyeol."

"Anh biết điều đó mà."

"Em thích anh nhiều lắm đó."

"Em có thể đừng nhắc lại được không? Điều đó không tốt cho trái tim anh đâu."

"Em thích anh. Em thích anh. Em thích anh. Em thích anh hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này."

Quả thực là nguy hiểm.

Cảm giác như có thứ gì đó đang không ngừng bóp nghẹt trái tim tôi bằng hết sức lực của nó.

"Anh cũng thích em..."

Không thể tránh khỏi, mặt tôi đỏ bừng bừng.

"Han-gyeol, chụp một bức ảnh nhé."

"Không phải bây giờ, anh cần phải làm nguội mặt mình đã."

"Đó là lý do tại sao em muốn chụp nó."

"Thế thì Eun-ha phải đỏ mặt như anh nhá."

"Hãy thử xem nếu anh tự tin!"

Tôi thận trọng nắm lấy cả hai tay Eun-ha. Mặc dù cô có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng mặt cô không đỏ như tôi.

"Eun-ha, anh ôm em được không?"

"Ờm...?"

"Anh có thể chứ?"

"Ờ thì..."

Eun-ha có vẻ tránh ánh mắt của tôi một lúc, rồi gật đầu.

Khi tôi nhẹ nhàng kéo tay Eun-ha về phía mình, cô rúc vào vòng tay tôi.

Cô cũng vòng tay qua eo tôi, và sau một lúc ngắn ngủi, chúng tôi tách ra. Ngay lập tức, tôi kiểm tra khuôn mặt của Eun-ha, và nó đỏ không kiểm soát được như tôi.

"Được rồi. Hãy chụp ảnh nào."

"Đợi, đợi đã—! Hãy để mặt em nguội đi một chút cái!"

"Nhìn đây—"

Tôi mở ứng dụng camera trên điện thoại.

Khuôn mặt của chúng tôi được ghi lại trên màn hình smartphone.

"Bây giờ— Eun-ha, cười lên đi."

"Okay. Hãy chụp một tấm đẹp nhé."

Tin rằng mình đã chụp được góc đẹp, tôi không ngần ngại nhấn nút chụp.

"Hãy nhìn đây."

"Chờ một giây. Hừmm, nó diễn ra tốt đẹp!"

Trong khi tôi nghĩ bức ảnh trông ổn thì Eun-ha có vẻ lại nghĩ khác.

"Ôi không! Đây là gì? Mặt em đỏ như quả cà chua vậy! Xóa đi!"

Khi Eun-ha nhanh chóng cố giật lấy smartphone của tôi, tôi đã giơ tay lên cao hơn.

"Này, chúng ta phải kỷ niệm bức ảnh đầu tiên với tư cách là một cặp đôi nhé."

"Aaa—! Chúng ta có thể chụp thêm nhiều nữa mà!"

"Trông em dễ thương quá nè ~ ? Anh nên sử dụng nó làm ảnh đại diện của mình."

"Tuyệt đối không!"

Eun-ha giơ tay cầu xin, trông dễ thương không chịu nổi.

"Anh không thể giữ nó được sao?"

"Em trông có vẻ lạ lắm phải không?"

"Không có đâu. Em trông cực kỳ xinh đẹp. Nếu em muốn thì anh sẽ xóa vậy."

"Chà... nếu anh thấy nó đẹp... Nhưng hãy gửi nó cho em nữa nhé."

"Tất nhiên rồi. Anh sẽ gửi nó ngay."

Tôi nhanh chóng gửi bức ảnh cho Eun-ha.

Sau khi xem xét bức ảnh một lúc, Eun-ha mỉm cười tinh tế.

"Nhìn lại đi, Han-gyeol, mặt anh cũng đỏ như quả cà chua. Em mừng vì chúng ta đã không xóa nó."

"Phải chứ?"

"Dù vậy, em vẫn muốn giữ một bức ảnh đàng hoàng."

"Chắc là vậy ha? Chúng ta có nên chụp nó bằng điện thoại của Eun-ha không?"

"Vâng vâng. Nhìn đây này."

Sau khi chụp vài bức ảnh bằng điện thoại của Eun-ha, chúng tôi đã xem chúng. Eun-ha lướt qua những bức ảnh, mỉm cười rạng rỡ.

"Han-gyeol trông cực kỳ dễ thương."

"Nếu em định khen anh, em có thể nói anh trông ngầu hay đẹp trai không?"

"Trông anh vừa ngầu vừa dễ thương. Aaa— Em có thể dùng cái này làm ảnh đại diện của mình được không?"

"Anh không phiền. Anh cũng nên dùng cái đó cho ảnh đại diện của mình ha?"

"Aaa—đợi đã...! Em muốn chụp thêm một tấm nữa."

Eun-ha tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất, nhặt một cành cây gãy. Sau đó, cô ngắt một bông hoa anh đào và cài lên tóc tôi.

"Ồ, tuyệt zời."

"Đây là lần đầu tiên anh cài hoa trên tóc."

Với một tiếng click, Eun-ha đã chụp một bức ảnh. Sau đó cô đưa nó cho tôi xem và cười khúc khích. Mặc dù tôi vô cảm trong ảnh nhưng bông hoa trên tóc tôi trông buồn cười đến nực cười.

"Nhìn hài vãi."

"Anh không thấy mình hơi bị dễ thương khi nhìn vào nó sao?"

"Em nói thật luôn à, Eun-ha."

"Thật mà? Trông anh siêu dễ thương luôn."

Đó không phải là một bức ảnh đặc biệt đẹp, nhưng nhìn thấy Eun-ha mỉm cười như thế này, tôi không nỡ yêu cầu cô xóa nó đi.

"Giữ nó lại thôi."

"Okay. Em sẽ nhìn vào nó mỗi tối."

"Bây giờ đến lượt Eun-ha."

Tôi cẩn thận cài một bông hoa lên tóc Eun-ha. Mỉm cười, cô nhìn vào camera trên smartphone của tôi. Sau khi chụp ảnh bằng một tiếng click, tôi đưa nó cho Eun-ha xem.

"Wow! Nó đẹp thật đấy, Han-gyeol. Anh có thể dùng nó làm ảnh đại diện của mình!"

"Anh không sử dụng nó đâu. Thật khó để biết đâu là hoa."

"Aaa, anh thực sự đang nói gì vậy..! Thật xấu hổ mà!"

Ngay cả khi nói vậy, Eun-ha vẫn mỉm cười rạng rỡ.

"Anh chỉ đùa thôi, đùa thôi. Chúng ta có nên ngừng chụp ảnh và đi bộ thêm một chút không?"

"Vâng vâng. Hãy nắm tay nhau lần nữa nhé."

"Được rồi."

Sau khi nắm lấy bàn tay Eun-ha đưa ra, chúng tôi lại tiếp tục bước đi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top