Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: 486

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cả hai bắt đầu hẹn hò từ khi nào vậy? Hai người đã ở quen nhau từ đầu học kỳ rồi à?"

"Cậu và Lee Han-gyeol lúc nào cũng thân thiết thế á? Ai tỏ tình trước?"

"Lúc tỏ tình cậu đã nói gì? Lễ hội hoa anh đào cả hai đi đâu?"

Có lẽ là do ảnh đại diện và hình nền nên hầu hết các bạn cùng lớp đều biết về Han-gyeol và tôi.

Ngay khi đến trường, tôi đã bị các bạn cùng lớp vây quanh, dồn dập đặt ra đủ loại câu hỏi.

"Cả hai bắt đầu hẹn hò vào tuần trước và tớ là người tỏ tình trước."

Lời thì thầm của tôi khiến tất cả các bạn cùng lớp có mặt đều lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa phấn khích, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt họ lại trở nên tò mò và nghiêng người lại gần hơn.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì chúng tôi mới 19 tuổi, tràn đầy những quan niệm lãng mạn về tình yêu và các mối quan hệ.

"Mọi người. Giáo viên sắp tới rồi, chúng ta nên quay về chỗ ngồi thôi...?!"

"Không được, không được! Chúng ta có một núi câu hỏi mừ ~ "

"Rắc rối rồi...haha...!"

"Cậu đã tỏ tình như thế nào?!"

"Ờ thì...tớ chỉ lầm bầm rồi nói với Han-gyeol là tớ thích anh ấy."

"Kyaaa-! Và sau đó? Han-gyeol đã nói gì?"

Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi cúi đầu và nói:

"Han-gyeol nói...anh ấy cũng thích tớ."

"Hehehe...! Thật luôn á? Vậy thì thế nào? Có tuyệt không?"

"Ừm. Thật tuyệt. Nào- mọi người! Giáo viên sẽ sớm đến thôi, chúng ta ngồi xuống nào."

"Cê cê. Chắc là chúng ta đã ép cậu ấy quá nhiều ha? Chúc cả hai hẹn hò vui vẻ nhé ~ Nếu Han-gyeol làm gì sai, hãy nói cho tụi này biết."

"Mhm mhm. Đi nhanh đi."

Sau khi tất cả các bạn cùng lớp trở về chỗ ngồi, tôi trò chuyện ngắn với Harim.

"Eun-ha. Trông cậu mệt mỏi quá."

"Hử? Tớ trông vậy á? Tớ đã nói chuyện điện thoại với Han-gyeol đến tận khuya hôm qua, nên tớ đã ngủ quên mất."

"Đó không phải là điều tớ cần biết, nhưng ổn thôi..."

"Ư ư- xin lỗi. Nhưng nếu không phải Harim, tớ không có ai để nói về chuyện này."

Harim nở một nụ cười ngạc nhiên thích thú trước lời nói của tôi.

"Vậy, nó như thế nào? Lễ hội hoa anh đào á?"

"Thật ~ tuyệt zời lun. Tớ đã mặc trang phục mà cậu và tớ đã chọn, và Han-gyeol thực sự thích nó. Cảm ơn cậu nhiều nhé."

"Thật sao? Vậy lần sau chúng ta cùng đi mua sắm nhé."

"Ừm. Chắc chắn rồi. À- giáo viên đến rồi. Giờ thì trật tự thôi-"

Ngay khi cuộc nói chuyện với Harim kết thúc, giáo viên chủ nhiệm bước vào.

Giáo viên nói rằng đã đến lúc chúng tôi phải thích nghi với năm cuối cao trung và rằng chúng tôi cần phải sống cuộc sống của một học sinh thi cử nghiêm túc ngay từ bây giờ.

Mặc dù có vẻ hơi phô trương khi bắt đầu mối quan hệ với Han-gyeol vào thời điểm như thế này, nhưng nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ tỏ tình lần nữa.

Ngay cả khi hẹn hò, tình cảm của tôi dành cho Han-gyeol vẫn luôn tràn ngập.

Đó là những cảm xúc mà tôi không thể kiềm chế ngay từ đầu.


✦✧✦✧


Sau khi tiết 1 và tiết 2 kết thúc, tiết toán thứ 3 bắt đầu.

Vì Jang Yujin đã giới thiệu Han-gyeol là 'Newton' trước đó nên giáo viên toán sẽ gọi Han-gyeol bất cứ khi nào.

Hôm nay cũng không khác gì; thầy ấy gọi Han-gyeol lên giải bài toán viết trên bảng.

"Newton, lên đây."

"Aaa- Tại sao lúc nào cũng là em thế?"

"Em là Newton mà? Vậy hãy lên đây giải nào."

"Gừ- Thầy ơi. Sao không thử trao cơ hội cho những học sinh khác nhỉ?"

"Được thôi. Còn ai khác có thể giải bài toán này thay cho Newton, à không, Lee Han-gyeol?"

Khi giáo viên toán nói vậy, cả lớp học chìm vào im lặng.

Trong sự im lặng dày đặc đến mức không thể nghe thấy tiếng thở, tôi thận trọng giơ tay lên.

Đôi mắt của giáo viên toán mở to, nhìn chằm chằm vào tôi.

Và rồi, nhìn lại Han-gyeol, thầy nói.

"Newton! Em hẳn là một chàng trai tốt nhỉ?! Đây là lần đầu tiên thầy thấy ai đó tình nguyện trong suốt sự nghiệp giảng dạy của mình! Được rồi! Em sẽ giải cậu này sao?"

Sau lời nói của giáo viên, cả lớp đều quay đầu về phía tôi.

Với nụ cười tự hào, họ cùng thốt lên một tiếng "Quào ~ " đầy kinh ngạc.

Tôi xấu hổ đến mức nếu có một cái lỗ chuột, tôi sẽ muốn chui vào đó và trốn.

"...Vâng! Em sẽ cố gắng giải nó."

"Nhưng tại sao em lại muốn giải nó? Thầy thực sự tò mò."

Các bạn cùng lớp trả lời câu hỏi của giáo viên.

"Họ đang hẹn hò đó thầy ơi."

"Cả hai đã đi ngắm hoa anh đào vào cuối tuần đấy ạ."

Nghe các bạn trong lớp nói vậy, thầy giáo dạy toán nhìn tôi.

"Nếu không giải được, em có núp sau lưng bạn trai và nhờ giải không? Em vẫn muốn giải chứ?"

Thầy giáo dạy toán trêu tôi bằng những lời đó.

Nhưng vì giáo viên toán đã bắt đầu... nên tôi đã phản ứng hơi mạnh dạn.

"Nếu, nếu em giải đúng, xin hãy cho em yêu cầu một điều nhé."

"Wow ~ Thoả thuận với thầy luôn hả? Này, Newton. Thầy có nên chấp nhận không?"

"Thầy ơi, xin hãy nhận lấy một cách dũng cảm."

"Wow ~ Thú vị. Được thôi. Thầy chấp nhận. Nhưng nếu em ấy không giải được, thì em cắt tóc kiểu Newton thì sao?"

"Thầy ơi, có vẻ hơi quá đáng đấy. Vài năm nữa thôi, dù sao em cũng phải cạo đầu mà...!" <Eng: Ở Hàn Quốc, những cá nhân tham gia nghĩa vụ quân sự bắt buộc thường được yêu cầu cạo trọc đầu như một phần của tiêu chuẩn chải chuốt trong quân đội.>

Tình hình có vẻ như đang leo thang.

Nhưng bây giờ không còn đường quay lại nữa.

"Em, em đồng ý! Vậy thì, em cũng có thể đưa ra một yêu cầu thích hợp chứ?!"

"Eun-ha? Đợi đã... Eun-ha?!"

Han-gyeol vội vã đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Không sao đâu. Em chỉ cần làm cho đúng thôi."

"Không, Eun-ha. Đợi đã! Cuộc sống có những lúc mà câu trả lời mà em chắc chắn là đúng lại hóa ra là sai-!"

"Này, này. Ai đó làm Newton im đi."

Với tuyên bố của giáo viên toán, những đứa bạn ngồi phía trước và phía sau đã bịt miệng Han-gyeol lại và làm anh im lặng.

"Uhh-! Uhhuhh-!"

"Đừng lo lắng, em có thể giải quyết được."

Tôi trấn an Han-gyeol và nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhìn thấy ánh mắt của tôi, Han-gyeol nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhưng thành thật mà nói, tôi không chắc chắn.

"Chắc vậy...?"

"Uhh-! Uhhuhh-!!"

"Puhahahaha-! Được rồi! Nếu em sai, bạn trai em sẽ bị cắt tóc. Nếu em đúng, thầy sẽ chấp nhận yêu cầu của em."

"Thầy hứa rồi phải không?! Thầy không thể nuốt lời được đâu!"

"Nếu thầy phá vỡ lời hứa, thầy sẽ độc thân suốt đời. Em sẽ làm gì nếu bạn trai mình từ chối cắt tóc?"

"Nếu vậy thì em sẽ tự cắt tóc mình."

"Wow ~ Thầy sẽ tôn vinh nó mãi mãi... Nào- mọi người, vỗ tay!"

Khi nhận được tràng pháo tay của cả lớp, tôi mạnh dạn bước tới bảng đen.

Mặc dù tôi đọc bài toán chậm nhưng chắc chắn là nó không hề dễ.

Tuy nhiên, tôi hít một hơi thật sâu và cầm viên phấn lên.

Khi phác thảo đồ thị của hàm số trên bảng, tôi tìm thấy đồ thị phù hợp với bài toán.

Từ đó trở đi, tôi kiểm tra các điều kiện, viết ra công thức và sau một thời gian, viết ra câu trả lời.

Tuy nhiên, con số này có vẻ hơi mơ hồ.

"486...? Con số này hơi mơ hồ, em có muốn thêm thời gian không?"

"Xin hãy...chờ một lát! Để em kiểm tra lại."

Một lần nữa, tôi xem lại bài toán và kiểm tra xem có điểm nào bị bỏ sót không.

Mặc dù con số 486 làm tôi khó chịu, tôi vẫn quyết định không thay đổi câu trả lời và giữ vững sự tự tin.

"Là 486."

"Em chắc chứ? Thầy thực sự sẽ cạo đầu Newton nếu nó sai đấy?"

"Đó là câu trả lời đúng nên không sao cả."

"Thật sao? Nếu sai thì sao?"

"Không thể nào nó sai được."

Khi tôi nói một cách chắc chắn, thầy giáo lộ vẻ mặt khó hiểu.

Rốt cuộc thì tôi đã sai sao? Câu trả lời có sai không? Tôi tin chắc rằng Han-gyeol thậm chí vẫn đẹp trai khi đầu trọc!

Ngay lúc tôi nuốt nước bọt, thầy giáo vỗ tay.

"Wowwww ~ ! Đây là câu trả lời đúng!"

"Woaa-! Thật sao?! Là 486 thật luôn?! Han-gyeol! Em làm đúng rồi!"

Tôi nhìn Han-gyeol với một nụ cười.

Không nói một lời, Han-gyeol giơ ngón tay cái lên với tôi.

Tôi muốn chạy đến và ôm anh ngay lúc đó, nhưng than ôi, chúng tôi đang ở trường.

Tuy nhiên, tâm trạng của tôi lúc đó cực kỳ tốt.

"Được rồi. Yêu cầu của em là gì?"

Có vẻ như thầy giáo sẽ giữ lời hứa và chấp nhận yêu cầu của tôi. Lời thề độc thân suốt đời hẳn đã đè nặng lên tâm trí thầy.

"Cho em ngồi cạnh Han-gyeol trong giờ toán nhé-!"

Khi tôi tự tin đưa ra yêu cầu của mình, không chỉ giáo viên mà tất cả các bạn cùng lớp đều nhìn tôi với đôi mắt mở to.

Tôi nghĩ rằng đây là một yêu cầu mà bất kỳ ai cũng có thể đưa ra mà...!

Thầy giáo dạy toán liên tục nhìn chằm chằm vào Han-gyeol và tôi.

Tôi không ngờ tới phản ứng này.

Có vẻ như tôi đã buột miệng nói ra điều gì đó vô cùng xấu hổ.

Trong lúc mặt tôi nóng bừng lên thì một vài nam sinh tinh nghịch đã đứng dậy.

"Thầy ơi! Em đau bụng quá!"

"Bụng em cũng đau nữa!"

"Thầy ơi! Răng hàm của em nhạy cảm quá! Em nghĩ mình cần phải đến phòng y tế."

"Aaargh-! Ai đưa tui đến nha sĩ đi...!"

Khi một vài nam sinh vui tươi hét lên, tất cả các bạn cùng lớp đều cười.

"Được rồi, được rồi- bình tĩnh lại. Hứa là hứa, nên cứ làm theo ý mình. Ý thầy là vậy. Giờ các em có thể quay lại chỗ ngồi rồi."

"Vâng...!"

Tôi trở về chỗ ngồi của mình, cố gắng hết sức để che giấu khuôn mặt đỏ bừng.

Thầy giáo dạy toán lại mở sách giáo khoa và tiếp tục bài học.

Thầy ấy cầm phấn lên và bắt đầu viết phương trình lên bảng, rồi đột nhiên dừng lại.

Thầy ấy đặt viên phấn xuống một cái thịch và quay lại nhìn chúng tôi.

"Các em ơi. Chúng ta có vấn đề lớn rồi."

"Sao thế ạ?"

"Gừ- Thầy cảm thấy như có cả tấn đường trong miệng vậy. Thầy không thể dạy như thế này được."

Cả lớp bật cười trước lời bình luận của giáo viên.

Phải mất khá nhiều thời gian thì bài học mới tiếp tục.

Mặc dù tôi cảm thấy xấu hổ vì đã có hành động táo bạo như vậy, nhưng giờ tôi có thể ngồi cạnh Han-gyeol trong mọi giờ học toán.

Khi mong muốn nhỏ nhoi đó trở thành hiện thực, khóe miệng tôi liên tục nhếch lên.

Tôi rất vui.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top