Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Biểu Hiện Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi về đến nhà, chúng tôi ngồi vào bàn học ở phòng khách.

Chúng tôi ngồi tựa lưng vào nhau, mỗi người đều chăm chú vào việc học.

Có lẽ phải mất khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua như thế.

Sự tập trung của tôi giảm sút một chút và cơ thể tôi cảm thấy hơi cứng.

Tôi ngáp dài và lén lút quay đầu sang một bên.

Góc nghiêng của Han-gyeol, người đang lặng lẽ tập trung vào việc học, hiện ra.

Trong căn nhà chỉ có hai chúng tôi, anh tay trong tay với bạn gái mình, trông anh tập trung một cách ấn tượng.

Điều đó thật đáng ngưỡng mộ và thú vị nhưng mặt khác lại hơi khó chịu.

Anh không có suy nghĩ gì trong đầu sao?

Có phải anh đã quá quen với việc đến nhà tôi không?

Thực ra, tôi muốn vui vẻ một chút.

Như nắm tay. Hay tựa đầu vào vai anh.

Đại loại như thế.

Cuối cùng, tôi khẽ dịch chuyển, áp sát cơ thể mình vào Han-gyeol.

Khi cơ thể chúng tôi chạm vào nhau, Han-gyeol quay đầu về phía tôi.

Anh định nói gì?

"Nó có chật không? Anh có nên dịch sang một chút không?"

"Hửm? Không đâu? Nó thực sự chật á?"

"Nhưng em phải học thoải mái, anh sẽ chuyển sang bên kia."

Han-gyeol nở một nụ cười nhẹ, bí ẩn rồi di chuyển sang phía đối diện.

Tiến gần thêm một bước lại như thể xa thêm mười bước.

Vâng, có những ngày cảm xúc thật của tôi không được ai chú ý.

Nhưng tôi tự hỏi, phải mất bao lâu nữa anh mới nhận ra trái tim tôi?

Tôi khéo léo duỗi chân ra và khẽ chạm vào chân Han-gyeol.

Tuy nhiên, Han-gyeol đã nhanh chóng thu chân vào trong.

"Han-gyeol."

"Hừmm. Sao thế?"

"Em có một câu hỏi mà mình không hiểu."

"Ồ vậy sao? Câu nào?"

Han-gyeol vươn đầu về phía trước.

Thông thường, tôi sẽ lật sách tham khảo để Han-gyeol tiện tham khảo, nhưng tôi đã không làm vậy.

"Anh có thể qua đây giúp không?"

"Được thôi. Câu nào cơ?"

Đặt bút xuống, Han-gyeol bước đến bên tôi.

Tôi đẩy cuốn sách tham khảo về phía anh, chỉ ra câu hỏi khó nhất.

Han-gyeol cẩn thận xem xét vấn đề bằng mắt rồi mở sổ tay ra.

"À- câu hỏi này à? Câu này khó đấy. Nhìn đây."

"Hửmm? Anh đã từng làm câu hỏi này trước đây chưa?"

"Ừm. Eun-ha và anh học chung một quyển sách tham khảo mà."

Không phải thế này...

"Okay- bài toán này nghe có vẻ hơi khó hiểu, nhưng sẽ dễ nếu chúng ta thực hiện từng bước một. Đừng cố gắng hiểu toàn bộ bài toán cùng một lúc. Nếu em nghĩ về các điều kiện trong khi giải bài toán, thì sẽ dễ thôi á? Trước tiên, hãy xem xét điều kiện (a). Số lượng các số thực khác nhau hiện có—"

Tôi nghĩ việc Han-gyeol học giỏi là điều vô cùng tuyệt vời.

Tuy nhiên, việc anh học quá giỏi và mọi việc không diễn ra theo ý muốn của tôi khiến tôi hơi đáng tiếc.

"Em có hiểu không?"

"Không, em không hiểu đoạn giữa."

"Điều đó có thể xảy ra. Chúng ta hãy xem xét vấn đề kỹ hơn. Phần nào khiến em bối rối?"

Tôi có thể thành thật nói rằng tôi muốn có một chút skinship, nhưng tôi lại rất nhút nhát.

Và mặc dù điều đó là ích kỷ, tôi cũng mong Han-gyeol là người chủ động skinship trước.

Kể cả không nhất thiết phải là skinship, tôi vẫn biết Han-gyeol thích tôi, nhưng tôi muốn cảm thấy được yêu thương một cách rõ ràng hơn.

Giống như sự vuốt ve nhẹ nhàng mà anh đã dành cho tôi trước đây...

"Em hiểu điều kiện (a), nhưng em không hiểu được điều kiện (b)."

"À- Anh cũng thấy phần giải thích đó còn thiếu sót. Chúng ta hãy xem lại lần nữa."

Han-gyeol giải thích lại cho tôi một lần nữa.

Tôi không thể coi sự cân nhắc của Han-gyeol là vô ích nên tôi đã chăm chú lắng nghe.

Nhờ Han-gyeol, người đã truyền đạt mọi thứ một cách dễ hiểu vào tai tôi, nên tôi đã hiểu nhanh chóng.

"Vậy- Eun-ha, câu trả lời là gì?"

"41″

Tôi buột miệng trả lời một cách thản nhiên.

Đúng lúc tôi nghĩ mình nên thành thật thì bàn tay to lớn của Han-gyeol chạm vào đầu tôi.

"Giỏi lắm."

Tôi hơi giật mình khi Han-gyeol bắt đầu nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Tôi nhún vai và tiếp tục chấp nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng của Han-gyeol.

Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên ở khóe miệng tôi, tỏa ra niềm hạnh phúc.

"Được rồi, chúng ta hãy cùng chăm chỉ học phần còn lại nhé."

Ngay lúc Han-gyeol ngừng vuốt ve và rút tay lại.

Vô thức, tôi nắm lấy cổ tay anh.

Tôi ngạc nhiên nhất về hành động của chính mình.

"Woa."

"Muốn nữa á?"

"Ờm-?! Không đâu! Chỉ là em đã làm điều đó mà không nhận ra thôi."

"Vậy là Eun-ha vô thức muốn được vuốt ve nhiều hơn nhỉ?"

"Aaa-! Ờ thì... ờm, nếu Han-gyeol thấy ổn thì thêm một chút nữa..."

Thật sự, chỉ cần thêm một chút nữa thôi; tôi sẽ không đòi hỏi nhiều, chỉ mong được vuốt ve nhiều hơn một chút.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay Han-gyeol trở lại đầu mình.

Sau đó, Han-gyeol lại bắt đầu vuốt ve.

Cảm giác như được yêu thương và rất thoải mái.

Nhưng tôi quyết định sẽ không cư xử như thế nữa.

Bởi vì tôi cảm thấy thực sự, thực sự xấu hổ.

"Chúng ta nghỉ ngơi một lát nhé?"

"Ừm. Không cần phải lâu đâu, chỉ một chút thôi."

"Bây giờ em có hài lòng với cái xoa đầu này không?"

"Hừmm- chỉ thêm một phút nữa thôi."

"Okay."

Đó thực sự là một phút quá ngắn ngủi.

"Em đáng lẽ phải nói là năm phút."

"..."

"Bây giờ ổn rồi."

"Kết thúc như vậy có phải quá đột ngột không?"

"Em cũng muốn nữa. Nhưng cổ tay của anh có thể bị đau, Han-gyeol, nên em sẽ đành lòng ở đây."

"Anh cũng muốn nữa."

"Vậy thì lần này em xoa đầu anh nhé, Han-gyeol?"

Được vuốt ve thì thích, nhưng tự mình vuốt ve cũng thích nữa.

"Em định xoa đầu anh à?"

"Yup yup. Em sẽ xoa đầu anh."

"Eun-ha, chênh lệch chiều cao thế này thì tay em không bị đau sao?"

"Ờm... vậy anh có muốn dùng đùi em làm gối không?"

Tôi vỗ nhẹ vào đùi bằng tay trái.

"Em nghiêm túc chứ?"

"Tất nhiên rồi. Nào- đến đây."

Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng tôi nhanh chóng đẩy bàn ra.

Và nhẹ nhàng đặt đầu Han-gyeol lên đùi tôi.

Ngay khi Han-gyeol nằm xuống và vỗ nhẹ vào đùi tôi, tôi bắt đầu vuốt ve đầu anh.

"Thế nào? Thoải mái chứ?"

"Ừm. Thoải mái vô cùng. Thậm chí còn khiến anh buồn ngủ nữa."

"Anh có thể ngủ. Em sẽ làm cho đến khi anh tỉnh lại."

"Điều đó không thể xảy ra. Ai biết Eun-ha có thể làm gì."

"Liệu em chỉ làm những điều xấu thôi sao?"

"Nhìn này. Em chỉ nghĩ đến việc làm chuyện hư hỏng thôi."

Tôi hỏi một cách vui vẻ để đáp lại lời nói của Han-gyeol.

Cảm giác đó giống như kiểu 'giờ anh cũng thử bị trêu chọc xem sao' vậy.

Có vẻ như Han-gyeol cũng hơi ngại ngùng về sự tiếp xúc thân mật này.

"Hư hỏng là chuyện gì thế ~ ?"

"Bất cứ gì Eun-ha đang nghĩ luôn."

"Hả...?!"

Mỗi khi tôi cố trêu chọc, Han-gyeol luôn tìm cách trêu lại tôi.

Mặt tôi nóng bừng khi Han-gyeol chọc vào má tôi một cái.

"Sao em lại làm vẻ mặt đó?"

"Aaa, thật luôn đấy! Em lại bị trêu nữa!"

"Eun-ha đang nghĩ chuyện hư hỏng gì thế?"

Han-gyeol nói và cố nhịn cười.

"Quên đi. Em không nói đâu."

"Nếu nhìn kỹ, người ta nói Eun-ha là người táo bạo hơn."

"Gì cơ-?!"

Tôi chọc ngón tay vào má Han-gyeol.

Khi tôi ấn xuống, má Han-gyeol lõm xuống.

"Eun-ha, em sẽ chọc một lỗ vào má anh mất."

"Ngày nào cũng dành thời gian trêu chọc bạn gái mình..."

"Em có ghét bị trêu chọc không?"

"Hả? Không đâu? Em biết đó là một hình thức tình cảm của Han-gyeol."

"Em biết rõ ha."

"Có phải sự thật không?"

"Đúng roài."

"Biết ngay mà."

Mặc dù tinh nghịch, nhưng Han-gyeol khi nằm trên đùi tôi trông vô cùng dễ thương.

Má anh mềm mại, mái tóc mượt mà... thật đáng yêu.

Tôi gạt tóc mái của Han-gyeol sang một bên và mỉm cười.

"Han-gyeol."

"Anh nghe?"

"Ngược lại, liệu em có thể hiện tình cảm của mình với anh một cách đúng mực không?"

"Hả?"

"Em thích Han-gyeol. Anh có thể cảm nhận được không?"

Mắt Han-gyeol dần mở to khi nghe tôi nói.

Ngay sau đó, mặt Han-gyeol đỏ bừng, và nhanh chóng bật dậy và bỏ chạy.

Han-gyeol, người đã chạy đến tận cuối phòng khách, vô cùng bối rối.

"A-Anh định đi đâu vậy? Quay lại nhanh đi."

"Không. Không nhá."

"Aaa, sao thế- nhanh lên. Em có nên đến chỗ anh không?"

"Ờ-ờm-? Eun-ha, lúc này em khá nguy hiểm đấy. Đừng lại gần."

"Cho dù bạn gái anh có bảo anh đến, anh cũng không đến, cho dù em nói sẽ đến, anh cũng bảo em đừng đến gần. Quá đáng lắm."

Khi tôi nói với vẻ hờn dỗi, Han-gyeol càng trở nên bối rối hơn.

Ngay cả sau khi tôi nói nhiều như vậy, Han-gyeol vẫn trở nên cảnh giác hơn.

"Trả lời em đi. Anh có thực sự cảm nhận được là em thích anh không, Han-gyeol?"

"Yep. Anh cảm thấy điều đó rất nhiều."

"Thật sao? Điều gì khiến anh cảm thấy thế?"

"Eun-ha cứ tán tỉnh anh mãi."

"Em, em á?!"

Han-gyeol nhắm chặt mắt và nói.

"Hôm nay cũng vậy. Khi anh đang học, em đột nhiên lại gần nhỉ? Khi anh trốn sang phía bên kia, em chạm vào chân anh nhỉ? Khi em yêu cầu anh giải thích một câu hỏi chưa biết, em bắt anh đến bên em nhỉ? Em nắm lấy cổ tay anh, cố gắng ngăn anh thôi xoa đầu em nhỉ? Em đề nghị cho anh dùng đùi em làm gối nhỉ...!? Thật kỳ lạ nếu anh không cảm thấy điều đó."

Nghe lời Han-gyeol nói, tôi cũng thấy ngạc nhiên.

"Cái, cái gì-?! Anh đã biết từ lâu rồi sao?!"

"Chắc chắn là anh không thiếu tinh tế đến thế."

"Vậy thì, biết hết rồi, sao anh không tỏ ra yêu thương em đi...! Em làm thế này có phải là gánh nặng cho anh không? Anh không thích sao?"

"Không đâu! Anh thực sự thích nó! Thực sự, đến mức trái tim anh có thể vỡ tung...! Nhưng một ngôi nhà chỉ có hai chúng ta thì quá nguy hiểm-!"

"Vậy là em đã thể hiện tình cảm của mình đúng cách rồi sao?!"

"Vâng. Nhưng thể hiện tình yêu thông qua cử chỉ âu yếm trong một ngôi nhà chỉ có hai chúng ta thì hơi nguy hiểm, nên anh đang kiềm chế lại."

Khi nghe lời Han-gyeol nói, tôi vô cùng vui mừng.

Nhìn thấy Han-gyeol cũng muốn có skinship với tôi khiến tôi cảm thấy rất vui.

"Em vẫn muốn được chim chuột với Han-gyeol ngay lúc này."

"Eun-ha. Không phải anh đã nói là không được phép khi ở nhà một mình sao? Em có nghe anh nói không đấy?"

"Vậy thì chúng ta nên làm ở đâu? Chúng ta không thể làm ở trường được."

"Trường học có thể tốt hơn, nhưng theo một nghĩa khác, ngôi nhà lại nguy hiểm hơn."

Trái tim con người có xu hướng muốn điều gì đó nhiều hơn khi được bảo đừng làm điều đó.

Hơn nữa, tôi muốn trêu Han-gyeol, người đã bỏ chạy vì xấu hổ.

"Hehe..."

"Eun-ha, anh không nói thế để làm em cười. Anh nói thế có nghĩa là em nên cảnh giác."

"Chúng ta không thể ôm nhau chỉ 1 phút được sao?"

"Tuyệt đối không."

"Aaa, tại saooo- Chỉ 1 phút thôi."

"Em muốn tiếp tục làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn sao...?!"

"Nó sẽ không hiệu quả đâu. Lúc đó em sẽ phải ôm anh."

Tôi đẩy mình lên khỏi sàn.

Han-gyeol cũng vội vàng đứng dậy khỏi chỗ.

"Đến đây, Han-gyeol."

"Nguy hiểm lắm, Eun-ha."

Có vẻ như tôi cũng tìm được thứ gì đó để trêu chọc Han-gyeol.

Có lẽ xét về mặt skinship, Han-gyeol có lẽ còn nhút nhát hơn cả tôi.

"Chỉ 1 phút thôi. Chỉ cần ôm em 1 phút thôi."

"Trong tình hình hiện tại, ngay cả 10 giây cũng khó khăn."

"Aaa, tại sao-!"


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top