Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: 46875, 4551

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Em thực sự chỉ nhìn Han-gyeol. Em thực sự chỉ thích Han-gyeol.'

Những lời của Eun-ha cứ vang vọng trong tâm trí tôi.

Tôi không thể nghe được bài giảng của giáo viên, cũng không thể đọc được chữ trên bảng.

Tôi cố lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đó, nhưng chúng lại càng trở nên rõ ràng hơn.

'...Đổi lại, em sẽ làm cho anh hạnh phúc.'

Để hứa hẹn hạnh phúc.

Thật hiếm khi có người đàn ông nào nghe được những lời như thế này.

Tính cách nhút nhát và tinh tế của Eun-ha rất đáng yêu, nhưng đôi khi cũng rất quyết đoán.

Vấn đề là tình cảm của tôi dành cho Eun-ha này ngày càng lớn dần theo thời gian.

Cô đáng yêu đến mức khiến tôi phát điên.

Dễ thương đến nỗi tôi còn nghĩ đến chuyện cắn cô vì thích.

'Mình phải giải quyết thế nào với những cảm xúc dâng trào này?'

Để tìm câu trả lời cho câu hỏi đó, tôi liếc nhìn Eun-ha.

Có lẽ nhìn cô sẽ giúp tôi xoa dịu những cảm xúc này.

Nhưng ngay khi cô xuất hiện trong tầm mắt tôi, tôi nhận ra cô cũng đang nhìn tôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và chúng tôi nhìn nhau trong giây lát.

Cô bắt đầu nhìn tôi khi nào?

Tại sao cô không chú ý trong giờ học?

Không phải tôi là người thích nói thế, nhưng có vẻ như Eun-ha cũng cảm thấy như vậy.

Chúng tôi không thể duy trì giao tiếp bằng mắt mãi được nên tôi đã khéo léo quay đi.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, tựa cằm vào tay trái, nhưng cảm giác như có ai đó đang chọc đùa vào bên đầu tôi.

Tôi kiềm chế cả cánh tay và chân.

Lúc này Eun-ha đang nhìn tôi.

Tôi đã muốn đùa giỡn ngay cả khi lớp học chưa kết thúc.

Hãy giữ bình tĩnh ngay bây giờ.

Eun-ha và tôi đều là học sinh cuối cấp.

Điều cuối cùng chúng tôi cần là tránh điểm số của mình giảm sút vì chuyện hẹn hò.

Chúng tôi có thể tán tỉnh nhau trong giờ nghỉ và sau giờ học.

Tôi thở dài và nhìn chằm chằm vào những dòng chữ được viết trên bảng đen.

Tôi vừa nhẩm một câu thần chú vừa cố gắng lấy lại sự tập trung đã mất.

Tôi nắm chặt cây bút và chép lại những gì viết trên bảng vào sách giáo khoa.

Bằng cách nào đó, tôi vẫn duy trì được sự tập trung mong manh của mình và vượt qua được tiết thứ 6.

"Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi. Cố gắng học nốt tiết cuối nhé."

Ngay khi giáo viên rời khỏi lớp học, Eun-ha và tôi lập tức tiến lại gần nhau.

Tôi véo nhẹ vào má đáng yêu của Eun-ha và nói:

"Eun-ha, trong giờ học, em phải nhìn bảng chứ. Sao lại nhìn anh?"

"Nhưng Han-gyeol cũng liếc nhìn em thay vì nhìn bảng kìa."

"Gừ... Cạn lời luôn."

"Aaa- Ước gì chúng ta có thể đổi chỗ ngồi. Em đang ở quá xa anh rồi."

Ngay cả nỗi khao khát của cô cũng thật đáng yêu.

Tôi cố gắng xoa dịu những cảm xúc này bằng cách vuốt ve đôi má mềm mại của cô.

"Han-gyeol... Aaa-"

"Xin lỗi nhé. Véo má em chỉ khiến anh ngạc nhiên là thấy dễ chịu thôi."

"Chà... Nếu điều đó khiến anh vui thì em không bận tâm đâu."

"Chúng ta nên làm gì sau giờ học? Em có muốn đi hẹn hò thay vì học không?"

Thành thật mà nói, việc học hôm nay là không thể.

Tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh cô đến nỗi không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.

"Thật sao? Hôm nay chúng ta có thể nghỉ học một chút không?"

Khi nghe lời tôi nói, mắt Eun-ha bắt đầu sáng lên.

Điều đó có lý. Chúng tôi vẫn liên tục học ngay cả khi chúng tôi muốn tán tỉnh.

"Yep. Chúng ta hãy bỏ học và đi hẹn hò nhé."

"À- chúng ta phải làm gì đây? Anh muốn làm gì?"

"Hừmm- có một bộ phim mới ra mắt. Em có muốn đi xem không?"

"Không, em không muốn xem phim. Chúng ta làm việc khác đi."

Eun-ha từ chối không chút do dự.

Thành thật mà nói, điều đó thật bất ngờ. Tôi không nghĩ cô sẽ từ chối.

Tôi không thực sự bận tâm, nhưng tôi tò mò về lý do của cô ấy.

"Tại sao không? Không muốn xem phim à?"

"Nó không có giá trị so với số tiền bỏ ra."

"Thật sao? So với thời gian thì cũng không đắt lắm đâu."

"Không có giá trị tốt như vậy."

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Eun-ha khẽ quan sát xung quanh.

Sau khi xác nhận rằng các bạn cùng lớp không hứng thú với cuộc trò chuyện của chúng tôi, cô thận trọng nói:

"Em không thể nhìn thấy Han-gyeol trong lúc chúng ta xem phim."

'Trời ạ, em ấy không cho mình chút nào nghỉ ngơi nào luôn ha?'

Tôi cắn môi mạnh hơn một chút.

Nếu không làm vậy, tôi cảm thấy tim mình như vỡ tung.

'À. Thì ra đó là ý em ấy muốn nói về giá trị tốt so với số tiền bỏ ra.'

'Mình hiểu rồi.'

Tim tôi đập thình thịch dữ dội.

"Eun-ha."

"Hửmm? Anh không thấy nó không đáng giá sao, Han-gyeol?"

"Ừm, anh đoán vậy. Còn điều gì khác em muốn làm không?"

Vừa rồi thật là nguy hiểm.

Tôi không được mất cảnh giác—

"Thực ra, chỉ cần được nhìn thấy Han-gyeol, thì em không cần gì nữa đâu."

Tôi cảm thấy bất lực trước cái nhìn e thẹn của Eun-ha.

Tôi cố gắng kiềm chế cơn nóng bừng trên mặt nhưng vô ích.

"Han-gyeol, mặt anh đỏ kìa."

"Đó là lỗi của em đó."

"Aaa- Han-gyeol, vậy thì chúng ta đi hát karaoke nhé. Chúng ta có thể hát, ăn chút gì đó, ăn tráng miệng rồi về nhà."

"Karaoke?"

"Vâng. Karaoke."

Đây là một vấn đề.

Tôi thậm chí còn không biết nên hát bài hát nào.

"Eun-ha, nói cho em biết nhé, anh hát tệ lắm."

"Sao phải lo lắng thế? Cứ hát thoải mái đi."

Thành thật mà nói, tôi muốn nghe Eun-ha hát.

'Hừmm- dù có xấu hổ, mình vẫn muốn nghe giọng hát của em ấy.'

"Được rồi, đi thôi."

"Vâng!"


✦✧✦✧


Ngay khi tan học, chúng tôi đi thẳng tới quán karaoke.

Đó là một phòng karaoke trả tiền xu, đủ chỗ cho ba hoặc nhiều nhất là bốn người.

Nó đẹp hơn tôi mong đợi.

"Anh có muốn chọn bài hát đầu tiên không, Han-gyeol?"

"Hừmm- Anh không tự tin lắm. Hay là em hát trước nhé?"

"Em cũng hồi hộp lắm...! Nhưng anh phải hát theo em nhé."

"Em sẽ không cười khi nghe anh hát chứ?"

"Anh cũng vậy nhé. Em sẽ bắt đầu trước ha?"

Eun-ha mỉm cười vui vẻ và chọn một bài hát.

Ngay cả với một người không biết nhiều bài hát như tôi thì bài hát này cũng quen thuộc.

"À- Anh mong được nghe em hát lắm, Eun-ha."

"Hát trước mặt Han-gyeol khiến em hơi ngại. Anh có biết bài hát này không?"

"Có chứ. Có vẻ như đây là bài hát mà mọi người đều đã nghe ít nhất một lần."

"Thật sao? Vậy thì anh có thể hát phần rap nhé."

"Gì cơ?"

"Anh sẽ hát phần đó nhé?"

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Eun-ha, tôi không thể từ chối.

"Okay. Anh sẽ đảm nhiệm phần rap. Dù sao thì nó cũng không dài lắm."

"Tuyệt vời!"

Khi Eun-ha nhấn nút bắt đầu, phòng karaoke tối sầm lại.

Quả cầu gương trên trần nhà quay tròn khi bản nhạc đệm cho bài hát do Eun-ha chọn bắt đầu vang lên.

Giai điệu tươi sáng và êm dịu rất hợp với Eun-ha.

Eun-ha cầm micro bằng cả hai tay, trông vô cùng dễ thương.

Khi đoạn nhạc kết thúc, lời bài hát tuyệt đẹp tuôn ra từ miệng Eun-ha.

"Em uống quá nhiều cà phê rồi—"

Khoảnh khắc giọng nói dịu dàng của Eun-ha vang lên, tôi đã bị bất ngờ. Mặc dù đó là giọng hát mà tôi đã nghe, nhưng nó nghe có vẻ khác biệt một cách đáng kinh ngạc.

'Cái gì? Tại sao em ấy hát hay thế?'

Giọng hát trong trẻo và thuần khiết của cô tràn ngập phòng karaoke. Vẫn cầm micro bằng cả hai tay, Eun-ha có vẻ rất vui vẻ, nhẹ nhàng lắc đầu từ bên này sang bên kia.

Khi cô hát điệp khúc, thỉnh thoảng cô liếc nhìn tôi để đánh giá phản ứng của tôi. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ngại ngùng tránh ánh mắt của tôi.

Trước khi tôi biết điều đó, tôi đã ngân nga theo bài hát của Eun-ha. Câu đầu tiên dần kết thúc, tiến đến phần rap. Eun-ha bắt đầu nhìn tôi một cách tinh tế, và như đã hứa, tôi cầm lấy micro.

"Tựa vì sao—"

Việc hát trước mặt bạn gái tôi ngượng ngùng hơn tôi tưởng.

Eun-ha, cảm nhận được sự khó chịu của tôi, đã cầm micro và tham gia hát một vài đoạn rap.

Mặc dù phần rap chỉ dài khoảng 25 giây trong toàn bộ bài hát, nhưng tôi cảm thấy nó dài hơn nhiều so với mong đợi của mình.

Ngay khi phần rap kết thúc, Eun-ha liền tiếp tục bài hát.

Tôi vỗ tay theo nhịp, thưởng thức giọng hát của Eun-ha.

Sau khi bài hát kết thúc, cô có vẻ ngượng ngùng, chạy nhanh đến một góc phòng, lấy hai tay che mặt, liếc nhìn tôi.

"Eun-ha, em đi đâu vậy? Sao lại trốn thế?"

"Em hơi xấu hổ một chút... Em đã làm hỏng một số đoạn."

"Vậy á? Anh không để ý chút nào. Em hát tuyệt lắm."

"Không, đừng khen em lúc này vì em xấu hổ quá...!"

Sự ngượng ngùng của cô thật đáng yêu.

Thật lãng phí khi để khoảnh khắc này với Eun-ha trôi qua.

"Em hát hay quá. Anh nghĩ anh lại phải lòng em lần nữa rồi."

"Aaa-! Em đã bảo anh đừng trêu em lúc này mà... Em xấu hổ lắm!"

"Biểu cảm của em nói lên điều ngược lại kìa. Em trông rất vui vẻ ghê chưa. Em đã làm rất tốt. Hát rất hay đó."

Cuối cùng Eun-ha cũng quay lại bên tôi và cầm lấy chiếc điều khiển.

"Bây giờ đến lượt Han-gyeol. Anh sẽ hát gì?"

"À, anh chỉ muốn tiếp tục nghe em hát thôi."

"Vậy, anh muốn một buổi hòa nhạc solo trọn vẹn phải không?"

"Em có thể không? Giá vé là bao nhiêu?"

"Không nhá. Nhanh lên và chọn một bài hát đi."

Vì Eun-ha đã hát cho tôi nghe trước nên tôi không thể từ chối.

Trước đây tôi chưa hát nhiều, nhưng với Eun-ha, còn điều gì tôi không thể làm được?

"Eun-ha, anh nên hát cho em bài nào đây?"

"À- có một bài hát em muốn nghe. Nhưng em không chắc là anh có biết không?"

"Hừmm- bài nào cơ?"

Eun-ha sử dụng điều khiển từ xa để tìm kiếm bài hát.

Đây là một bài hát hơi cũ nhưng lại hợp với sở thích của tôi.

"Anh có biết bài này không?!"

"Anh có."

"Hát bài này cho em nghe đi!"

"Được thôi!"


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top