Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Hạnh Phúc Nho Nhỏ Nhưng Chắc Chắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn tối, chúng tôi di chuyển đến một quán cà phê tráng miệng gần đó.

Thời tiết gần đây ấm lên nên chúng tôi quyết định ăn bingsu. <Eng: Bingsu là món đá bào ngon của Hàn Quốc, bao gồm bào hoặc nạo cẩn thận một khối kem hoặc sữa đặc để tạo ra món tráng miệng có kết cấu mềm mịn như tuyết.>

Han-gyeol đang xem menu, có lẽ đang cân nhắc xem tôi sẽ thích loại bingsu nào nhất.

"Chúng ta nên ăn loại bingsu nào?"

"Han-gyeol, anh thích dâu tây đúng không? Chúng ta cùng ăn bingsu dâu tây nhé."

"Được chứ? Vậy thì, chúng ta hãy ăn bingsu dâu tây và... bánh mì nướng injeolmi nhé." <Eng: Bánh mì nướng Injeolmi là món ăn đường phố phổ biến của Hàn Quốc, kết hợp hương vị truyền thống của injeolmi (bánh gạo Hàn Quốc) với khái niệm bánh mì nướng tiện lợi chịu ảnh hưởng của phương Tây.>

"Anh có thể ăn hết những thứ đó không? Chúng ta vừa mới ăn tối xong mà."

"Có lẽ vì anh đã hát, nhưng anh vẫn đói."

Han-gyeol nói, hơi thiếu năng lượng. Muốn nhìn anh ăn ngon, tôi vội vàng mở ví.

"Em sẽ mua cho. Anh còn muốn gì nữa không?"

"Đắt lắm đó. Chúng ta chia nhau ha, chia luôn cả tráng miệng nữa."

"Em muốn mua cho anh mà. Nhưng anh không được để thừa bất kỳ miếng nào nhá."

Nghe tôi nói, Han-gyeol có vẻ hơi ngại ngùng. Mặc dù ban đầu anh rất giỏi trong việc thể hiện cảm xúc và tình cảm, nhưng giờ có vẻ như tôi cũng có thể biết được một chút chỉ bằng cách nhìn vào biểu cảm của anh.

Anh đang nghĩ gì, anh đang cảm thấy những cảm xúc gì lúc này. Có lẽ chúng tôi đã gần gũi nhau hơn một chút. Có điều gì đó khiến tôi vui.

"Vậy thì anh sẽ vui vẻ chấp nhận và tận hưởng."

"Vâng. Làm ơn cho tôi một bingsu dâu tây và một bánh mì nướng injeolmi."

"Vâng ạ. Tôi đã nhận đơn hàng của quý khách. Tôi sẽ thông báo cho quý khách bằng chuông khi làm xong ạ."

"Cảm ơn nhé. Han-gyeol, chúng ta đi thôi."

Giữ chặt cái chuông, chúng tôi tìm được một chỗ bên cửa sổ. Bên ngoài đã tối, và đèn đường đang chiếu sáng các con phố.

"Trời đã tối rồi và chúng ta chỉ đi hát karaoke và ăn tối thôi."

"Em biết mà. Thời gian trôi nhanh lắm khi em ở bên Han-gyeol."

"Anh cũng vậy. Bây giờ đã là tháng 4 và kỳ thi giữa kỳ đang đến gần."

"Em cũng cần phải chuẩn bị cho kỳ thi thử vào tháng 6... Điều đó hơi đáng lo ngại."

"Chúng ta hãy học tập chăm chỉ từ ngày mai nhé."

"Yep yep. Chắc chắn rồi. Em nghĩ mình sẽ làm tốt hơn nữa vì chúng ta đã vui vẻ như thế này hôm nay."

Việc dành thời gian bên Han-gyeol dường như đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh để chịu đựng vào ngày mai.

'À- Ngày mai có ngắn quá không?' Tôi cảm thấy mình đã có đủ sức mạnh để kéo dài khoảng một tuần.

Ngay cả khi có chuyện gì không vui xảy ra, nhớ lại ngày hôm nay cũng khiến tôi mỉm cười.

Chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười, khi tiếng chuông reo inh ỏi.

"À- Anh sẽ lấy cho. Ngồi đây nhé."

"Cảm ơn anh."

Han-gyeol đi đến quầy và quay lại với một khay đựng bingsu và bánh mì nướng. Anh khéo léo cắt lát bánh mì nướng và nhúng sâu nĩa vào, đưa thẳng đến miệng tôi.

"Đây- Eun-ha, nói Aaan—"

"Em, em tự ăn được mà."

"Ồ, là vậy sao?"

Khi Han-gyeol nhanh chóng đặt nĩa xuống, tôi vội vàng cầm nó lên.

"Không phải em đã nói là em có thể tự ăn sao, Eun-ha?"

"Ờm- Em chỉ hơi ngại một chút thôi mà."

"Mmhm. Anh biết điều đó."

"Aaa, anh đấy nhá—!"

Han-gyeol cố gắng nhịn cười, có vẻ hơi tinh nghịch. Lần này, tôi đưa bánh mì nướng vào miệng anh.

"Han-gyeol, nói Aaan—"

"Anh sẽ tận hưởng nó."

Không giống tôi, Han-gyeol cắn vào bánh mì nướng không chút do dự. Tôi không biết liệu đồ ăn có ngon không, hay anh thích được tôi đút cho ăn.

"Nó ngon không?"

"Yep. Ngon lắm."

"Em có nên đút anh thêm một miếng nữa không?"

"Chúng ta hãy ăn bingsu trước nhé. Đây- cái này dành cho Eun-ha."

Han-gyeol mỉm cười, dùng nĩa lấy một quả dâu tây đặt lên trên. Và không hề sai sót, đưa nó đến môi tôi.

"Han-gyeol có thể ăn nó. Quả dâu tây này trông ngon nhất, đúng không?"

"Anh không thể cho bạn gái mình miếng ngon thứ hai được đâu? Tay anh mỏi rồi. Ăn đi, nhanh lên."

Han-gyeol thực sự có cách dùng từ. Giọng điệu của anh không đặc biệt nhẹ nhàng hay trìu mến, nhưng anh chỉ chọn những từ khiến trái tim tôi rung động để thì thầm vào tai tôi.

Trái tim của Han-gyeol đẹp đến nỗi tôi vui vẻ bỏ quả dâu tây vào miệng.

"Nó ngon không?"

Tôi gật đầu.

Sau đó, chúng tôi ăn hết bingsu trong khi trò chuyện phiếm. Tôi đã no, nhưng Han-gyeol, có lẽ vẫn còn đói, đã quét sạch cả bánh mì nướng.

"Han-gyeol chắc đói lắm nhỉ?"

"Cảm giác như mình sắp tăng cân rồi."

"Bình thường Han-gyeol có ăn nhiều không?"

"Ừm. Anh nghĩ là mình ăn khá nhiều. Sao thế?"

"Anh trông rất vui vẻ khi ăn. Anh thích món ăn nào nhất? Ngoài thịt lợn cốt lết nhé."

"Câu hỏi khó đây. Nhưng anh phải chọn ít nhất một món nhỉ?"

"Mmhm. Giống như, món ăn thực sự thoải mái khi anh buồn."

Sau khi suy nghĩ về lời tôi một lúc, Han-gyeol lên tiếng.

"Anh thích cá hồi."

"Cá hồi ư? Anh đang nói đến sushi à?"

"Anh thích mọi thứ làm từ cá hồi. Anh thích sushi, và anh cũng thích cơm cá hồi nữa."

Tôi muốn tự làm món này nhưng trước đây tôi chưa từng chế biến cá hồi.

Tôi có thể làm theo công thức, nhưng thành thật mà nói, tôi không tự tin lắm.

"Sẽ thật tuyệt nếu Eun-ha làm món này cho anh."

Han-gyeol nói với ánh mắt có chút hy vọng.

Thành thật mà nói, tôi không tự tin lắm, nhưng nếu Han-gyeol muốn thì tôi muốn làm.

"Em chưa từng làm thứ này trước đây nên không chắc lắm, nhưng em sẽ luyện tập."

"Không sao cả. Nếu làm được thì không thể vô vị được."

"Chà, em rất vui khi nghe điều đó... vậy anh có thể đến vào cuối tuần được không?"

"Thật sao? Vậy thì chúng ta cùng nhau đi siêu thị và mua những thứ cần thiết nhé."

"À- mua thật nhiều nhé. Anh trai em và Hyun-joo Unnie cũng sẽ ở đó."

"Vậy thì quyết định thế đi."

Có vẻ như đây sẽ là một cuối tuần vui vẻ.

"Vậy là chúng ta đã ăn xong món tráng miệng, chúng ta về nhà nhé?"

"Thế à? Chúng ta ngồi thêm một lúc nữa rồi hãy đi nhé."

Không hề nhận ra, tôi theo bản năng ôm chặt lấy Han-gyeol.

"Em ghét ý tưởng đó đến vậy sao?"

"Không...! Nhưng từ ngày mai em sẽ học chăm chỉ, vậy chúng ta có thể ở lại thêm một chút không? Em nghĩ sẽ rất khó để học ngay cả khi chúng ta quay lại bây giờ."

"Vậy chúng ta đi dạo trong công viên để tiêu hóa nhé?"

"Được á? Em thích thế lắm. Chúng ta đi công viên hồ nhé."

Khi tôi đang cố dọn bàn thì Han-gyeol lên tiếng.

"Nếu Eun-ha nói thế với vẻ mặt như vậy, chúng ta chắc chắn nên đến công viên hồ. Vậy thì em muốn ở lại bao lâu nữa?"

Có vẻ như tôi đã bị nhìn thấu rồi.

Nụ cười của Han-gyeol thật đáng yêu và dễ thương.

Nhưng bây giờ, tôi có thể đáp lại.

Tôi không thể lúc nào cũng nhút nhát được.

"Em muốn ở bên anh cho đến khi cái chết chia lìa cơ?"

Biểu cảm của Han-gyeol đột nhiên trở nên cứng đờ.

Tôi muốn quan sát vẻ mặt sửng sốt của Han-gyeol thêm một chút, nhưng mặt tôi cũng đang đỏ lên.

"Vậy thì chúng ta sẽ đến khu vực lối ra rồi quay về."

Tôi vội vàng cầm lấy khay và chạy đến nơi trả đồ.


✦✧✦✧


Chuyển địa điểm đến công viên hồ, chúng tôi đi bộ xung quanh, tay trong tay.

Việc nắm tay giờ đây đã trở nên tự nhiên, nhưng cảm giác phấn khích vẫn còn vương vấn.

"Nơi đây thật mát mẻ và dễ chịu."

"Anh không thấy lạnh sao? Cẩn thận đừng để bị cảm vì đang là thời điểm chuyển mùa đấy."

"Eun-ha mới bị cảm cách đây không lâu nên phải cẩn thận hơn đó."

"Nè nhá- anh có thực sự nghĩ là em sẽ bị lại không?"

"Quên trộm vía kìa."

Trong khi nói chuyện phiếm như vậy, chúng tôi tiếp tục đi bộ. Ngay cả khi đi bộ, ánh mắt tôi vẫn luôn hướng về Han-gyeol.

"Han-gyeol lúc nào cũng cười khi ở bên em nhỉ?"

"Anh có cười không? Anh không cố tình cười đâu."

"Hôm kia em nói chuyện với Harim và nghe nói Han-gyeol không biểu lộ nhiều biểu cảm trên khuôn mặt."

"Thật sao? Anh trông như vậy à?"

"Với em thì không hề."

Tôi lắc đầu từ bên này sang bên kia khi trả lời.

"Ngược lại, Han-gyeol có vẻ cười rất nhiều."

"Chỉ dành cho Eun-ha thôi. Chỉ dành cho Eun-ha thôi. Giờ nhắc đến chuyện này, trước đây em không phải cũng hỏi anh câu tương tự sao?"

"Hả? Em á? Khi nào thế?"

"Ở rạp chiếu phim. Em hỏi, 'Cậu có cười như thế với mọi người không?'"

'À- lúc đó.'

"Em còn nhớ điều đó không?"

"Tất nhiên rồi. Đó là lần đầu tiên chúng ta đi xem phim mà."

Chỉ đến lúc đó ký ức mới hiện về một cách sống động trong tâm trí tôi.

"Lúc đó anh đã trả lời thế nào?"

"Anh đã nói là không cười như thế với mọi người mà."

"Ồ đúng rồi, đúng rồi. Thực ra, anh muốn nói rằng anh chỉ cười như vậy với Eun-ha thôi, nhưng anh không thể nói ra vào lúc đó ~ "

"Đã một tháng trôi qua rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh."

"Đúng ha."

Han-gyeol dường như cũng có tâm trạng tốt khi nhớ lại thời điểm đó.

"Vậy thì sao? Han-gyeol có cười như thế với mọi người không?"

"Không hề? Anh chỉ cười thế này với Eun-ha thôi."

"Mmhm. Cứ tiếp tục làm như vậy đi."

"Anh thấy trêu chọc Eun-ha là thú vị nhất!"

Han-gyeol lại nói đùa. Nhưng giờ đây, ngay cả khía cạnh vui tươi này của Han-gyeol cũng đáng yêu.

"Cứ trêu em đi nhá. Chọc ghẹo em bất cứ khi nào anh muốn."

"Hả? Phản ứng này hơi khác so với những gì anh mong đợi."

Han-gyeol thường thốt ra những lời lẽ bay bướm và trêu chọc như thế này. Giờ tôi biết đó là sự ngại ngùng, một cách ngượng ngùng để thốt ra những lời như vậy.

Theo thời gian, việc khám phá những khía cạnh mới của Han-gyeol trở thành một niềm vui.

Thật ngạc nhiên, Han-gyeol khá nhút nhát. Có lẽ còn nhút nhát hơn cả tôi. Biết được điều đó, tôi quyết định hành động thong thả hơn một chút.

"Sao thế? Vì anh có thể trêu em bao nhiêu tùy thích mà?"

"Bây giờ anh muốn trêu em, nhưng lại không biết nên trêu em thế nào. Để anh suy nghĩ một lát nhé."

"Là vậy á? Vậy thì em cũng nên suy nghĩ. Em không thể lúc nào cũng là người bị trêu chọc được."

Cả Han-gyeol và tôi đều suy nghĩ xem nên trêu nhau thế nào. Nhưng khi chẳng nghĩ ra được điều gì, tôi nắm chặt bàn tay đang nắm của chúng tôi hơn một chút.

Bóp mạnh, Han-gyeol đáp trả bằng cách vung mạnh hai bàn tay nắm chặt của chúng tôi qua lại. Tôi cố gắng chống cự bằng cách nào đó nhưng không thể chịu được sức mạnh của Han-gyeol.

Trái tim tôi tiếp tục tràn ngập những hành động vui tươi nhỏ bé này.

Hôm nay, ngày mai và ngày kia nữa, nếu những ngày như thế này cứ tiếp diễn, tôi nghĩ mình sẽ không thể vật lộn cho đến ngày lìa đời.

Niềm hạnh phúc nhỏ bé nhưng chắc chắn, Han-gyeol hiện hữu trong tất cả những khoảnh khắc đó.

'Mình đang hạnh phúc.'


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top