Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Nhịn Cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là ngày chúng tôi nói về việc ăn cá hồi vào ngày trong tuần.

Từ sáng sớm, Eun-ha và tôi đã đi mua sắm ở một siêu thị lớn.

Tôi đẩy xe đẩy trong khi Eun-ha đi loanh quanh trong siêu thị, mua vài món đồ ở đây và ở đó.

"Hừmm- Em chưa bao giờ dùng tsuyu trước đây. Lần này em có nên thử không? Anh nghĩ sao, Han-gyeol?"

"Hử? Trước tiên, em có thể giải thích tsuyu là gì không?"

"Nó được dùng khi làm nước sốt cho món cá hồi."

"Chúng ta có nhất thiết phải sử dụng nó không?"

"Hừmm- Công thức em tìm được dùng nước tương."

"Vậy thì dùng nước tương nhé."

"Sao vậy?"

Eun-ha nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

"Chà, cho dù chúng ta có mua tsuyu thì sau hôm nay chúng ta cũng không dùng nó nữa, đúng không?"

"Em định làm món này thường xuyên vì Han-gyeol thích món này?"

Tôi lại mất cảnh giác lần nữa.

Trái tim tôi đập loạn xạ.

"Vậy thì mua tsuyu đi. Chúng ta đã mua hết mọi thứ khác chưa?"

"Hừmm- nhà em có hành tây, chúng ta có nên mua thêm một củ cải không?"

"Vậy đi. Chúng sẽ trông đẹp mắt trên bát cá hồi."

"Rau củ ở bên kia kìa. Chúng ta đi thôi."

Khi Eun-ha bước về phía trước, cô tự nhiên đan tay vào tay tôi.

Tôi hơi bất ngờ trước sự tiếp xúc thân mật cực kỳ tự nhiên này nhưng không nói ra.

Tôi chỉ đơn giản đi theo cô và đi về phía quầy rau.

Chúng tôi thực sự trông giống một cặp vợ chồng.

Khi đến quầy rau, Eun-ha không ngần ngại bỏ một gói củ cải vào xe đẩy.

"Củ cải xong rồi... giờ chúng ta chỉ cần mua cá hồi thôi. Không còn gì nữa, đúng không?"

"Như vậy là đủ rồi nhỉ? Chúng ta chỉ cần mua cá hồi thôi?"

"Hừmm- có vẻ như cần phải thêm muối, nhưng muối mịn thì ổn mà ha?"

"Vâng vâng. Anh nghe nói muối thô không tốt. Vậy chúng ta đi nhé?"

Tôi định quay xe lại thì Eun-ha nhìn tôi với ánh mắt xa lạ.

Khi tôi nhẹ nhàng nhấc cánh tay sang một bên, không nói một lời, cô luồn tay vào giữa cánh tay và thân mình tôi.

"Không phải lúc trước tụi mình đã nắm tay nhau mà không nói lời nào sao?"

"Anh nói ra chi thế? Phải cần khá nhiều can đảm, và Han-gyeol không phản ứng gì cả."

"Là vậy á? Trong lòng anh reo lên vì quá vui mừng đấy."

"Nếu anh vui, hãy thể hiện nó đi. Đôi khi Han-gyeol không thể hiện gì cả."

"Em không nghĩ rằng nên có những khoảnh khắc trôi qua một cách nhàn nhã và tự nhiên sao?"

"Hừmm- nghe cũng ổn ha. Vậy nó như nào? Không phải là không thoải mái khi nắm tay nhau sao?"

"Không hề. Giống như—"

Có hơi quá không khi nói chúng tôi giống như một cặp vợ chồng khi chúng tôi chỉ là học sinh cao trung?

Hôn nhân vẫn còn xa vời và việc thốt ra những lời như vậy một cách bất cẩn mà không có sự chuẩn bị nào là điều nên tránh—

"Giống như một cặp vợ chồng nhỉ?"

"Quaoo-! Gì thế này. Làm sao em biết được?"

Tôi ngạc nhiên nhìn Eun-ha.

"Điều đó hiện rõ trên khuôn mặt của Han-gyeol luôn kìa?"

"Bây giờ em đã học được cách đọc suy nghĩ người khác chưa?"

"Em đoán là mình cũng học được điều đó từ Han-gyeol."

"Em chỉ nói những lời bay bổng một cách có chọn lọc. Em đã từng học ở trường nào về việc này chưa?"

Trước lời nói của tôi, Eun-ha trả lời với nụ cười rạng rỡ.

"Học phí khá đắt đó."

Cô đang vui vẻ đùa kia kìa.

Tại sao cô lại tốt bụng như vậy?

Những câu chuyện cười có vẻ không thú vị với người khác lại trở nên vui nhộn khi được chia sẻ với Eun-ha. Với điều đó, chúng tôi mua cá hồi cuối cùng và ra về, tay cầm một giỏ đầy đồ tạp hóa.

Mặc dù hơi nặng nhưng vì muốn thể hiện hình ảnh mạnh mẽ trước mặt Eun-ha, tôi vẫn độc chiếm chiếc giỏ.

"Han-gyeol. Nó không nặng sao? Chúng ta cùng nhau giữ nhé?"

"Không hề? Siêu nhẹ luôn á? Nhẹ hơn cả lúc anh cầm quyển sách tham khảo của Eun-ha nữa."

"Phải ha. Khi Han-gyeol và em gặp nhau ở hiệu sách, trang phục của em hoàn toàn bần bần ấy, và em cảm thấy xấu hổ."

"Nếu ăn mặc luộm thuộm đến mức đó, thì sự chênh lệch quá lớn so với sự luộm thuộm mà anh biết á? Ngay cả khi đó, em vẫn xinh đẹp."

Eun-ha tránh ánh mắt của tôi, có vẻ ngại ngùng trước lời nói của tôi.

"Em đã kéo mũ xuống và ăn mặc khá giản dị"

"Em lại đỏ mặt rồi. Đã đến lúc em nên quen với điều này rồi."

"Làm sao em có thể quen với điều này đây... Em nghĩ mình sẽ không bao giờ quen được với nó cho đến khi chết luôn ấy."

"Nghĩ đến chuyện sống chung đến chết à?"

"Yup. Vì em không có ý định chia tay."

Đó là một tuyên bố mạnh mẽ

Vì Eun-ha là người nói ra câu đó nên sức nặng của những lời nói đó có cảm giác đặc biệt nặng nề.

"Vậy thì hãy làm cho anh món cá hồi ăn kèm với cơm mỗi sáng nhé."

"Vậy thì Han-gyeol nên làm tteokbokki mỗi tối."

"Ăn gì khôn thế cưng? Anh muốn nhẹ việc thêm một chút nữa."

"Hừmm- Em sẽ suy nghĩ thêm một chút về chuyện này."

Tim tôi đập thình thịch khi nhìn Eun-ha, người đang mỉm cười dịu dàng.

"Eun-ha, em thích tteokbokki nhất phải không?"

"Yup. Em đã ăn món này nhiều lần từ khi còn nhỏ, nhưng em không bao giờ thấy ngán."

"Vậy ngày mai anh làm tteokbokki cho em nhé?"

Eun-ha nhìn chằm chằm vào mặt tôi khi tôi nói vậy.

Và đáp lại bằng một nụ cười dễ chịu.

"Okay."


✦✧✦✧


Ngay khi về đến nhà, chúng tôi rửa tay và cùng nhau vào bếp.

Eun-ha sẽ làm hầu hết mọi việc, nhưng tôi không muốn để cô một mình trong bếp.

Tôi cũng rửa tay và quyết định giúp rửa rau hoặc cắt tỉa nguyên liệu.

"Eun-ha, chúng ta nên bắt đầu bằng gì đây?"

"Anh có thể lột vỏ hành tây trước không? Một hoặc hai củ là đủ."

"Cê cê. Nếu cần gì nữa thì cứ nói với anh nhé."

"Yup yup. Em nghĩ chúng ta có thể từ từ. Chúng ta có thời gian vì dù sao chúng ta cũng phải ướp muối."

Khi chúng tôi đang cùng nhau nấu ăn trong bếp, một giọng nói lớn vang lên từ phòng khách.

"Wow ~ Không ngờ mình lại thấy ngày này. Nhờ Han-gyeol, mình được ăn cá hồi do em gái mình làm! Cảm ơn nhé! Han-gyeol, em là phước lành đã đến nhà chúng ta. Nếu được, em có muốn chuyển đến ở từ hôm nay không?"

Đó là Eunwoo Hyung đang ngồi trên ghế sofa.

Anh ấy cười rất tươi, nhưng đó là tiếng cười sảng khoái, hoàn toàn khác với tiếng cười của Eun-ha.

"Aaa- Thật luôn đấy! Đừng bình luận không cần thiết với Han-gyeol nữa! Bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ em là cô em gái chưa bao giờ nấu ăn cả!"

"Nếu anh yêu cầu em làm một bát cơm cá hồi, em có làm cho anh không? Không nhỉ? Không bao giờ nhỉ? Chỉ Han-gyeol là được nhỉ?"

"Không chết đói là đủ rồi. Tại sao em phải đi xa đến thế?"

Khi Eun-ha nói với giọng lạnh lùng trong giây lát, Eunwoo Hyung nhanh chóng hướng ánh mắt về phía tôi.

"Han-gyeol, lần trước em nói gì cơ? Em gái anh là gì? Tốt bụng hả? Dịu dàng hả?"

"Đó hẳn là câu chuyện chỉ dành riêng cho em. Và em thích điều đó."

"Đó là tình yêu sâu sắc, phải không?"

"Ờ thì, đúng thế."

Khi tôi đang nói chuyện với Eunwoo Hyung, Eun-ha lập tức xen vào.

"Han-gyeol, chúng ta đừng can thiệp nữa và làm những gì chúng ta định làm thôi."

"Cê cê. À, anh vẫn chưa thấy Hyun-joo noona nhỉ?"

"Chị ấy hoãn buổi học sáng đến buổi tối, nên em bảo chị ấy đến vào giờ đã điều chỉnh. Chị ấy sẽ đến sớm thôi."

"Có lẽ anh đã gọi một món ăn quá phức tạp ha."

"Sao phải lo lắng về điều đó thế. À- Han-gyeol, anh có thể buộc dây tạp dề cho em được không?"

Eun-ha quấn chiếc tạp dề màu xanh nước biển quanh cổ và đưa dây đàn cho tôi.

'Bình tĩnh nào.'

'Không có động cơ thầm kín nào trong hành động của Eun-ha hiện tại.'

Mặc dù đó là tình huống vô cùng ngượng ngùng, nhưng tôi vẫn chân thành thắt dây theo yêu cầu của Eun-ha.

"Cảm ơn nhé."

"Không, người nên biết ơn phải là anh cơ."

"Hả? Tại sao lại là Han-gyeol?"

"Chỉ là anh muốn cảm ơn thôi."

Trân trọng...

Rất nhiều...

"Kiya ~ Han-gyeol có biết không nè? Em ấy đã suy nghĩ suốt hai giờ trước khi đặt mua chiếc tạp dề đó đấy?"

"Aaa-?"

Khi tôi liếc nhìn Eun-ha, khuôn mặt cô như sắp nổ tung.

Đặt con dao cẩn thận lên thớt, Eun-ha chạy nhanh vào phòng khách.

"Tên điên kia! Tại sao anh lại nói ra hả!? Tại sao anh lại nói với anh ấy!"

Eun-ha bắt đầu đánh Eunwoo Hyung, người đang ngồi trên ghế sofa.

Ban đầu cô đá nhưng sau đó liên tục đấm vào tay Eunwoo Hyung.

Tuy nhiên, Eunwoo Hyung vẫn nở nụ cười hạnh phúc nhất thế gian, tận hưởng niềm vui trong mọi điều.

"Ahahahaha-! Ngay cả việc bị đánh cũng vui nữa ~ ! Ahahahahahaha!"

"Anh thực sự đáng bị đánh!"

"Ối! Này! Nó đập vào xương luôn kìa!"

"Em nhắm vào nó mà, cứ lặng lẽ mà chịu đòn đi!"

Cuối cùng, Eunwoo Hyung đứng dậy khỏi ghế sofa và chạy về phòng mình.

Cánh cửa đóng sầm lại, nhưng Eun-ha tức giận đập mạnh vào cửa.

"Mở ra khi em còn nhẹ nhàng."

- Mở ra khi em còn nhẹ nhàng ~

'Nếu bây giờ mình cười, liệu mình có phải là người tiếp theo phải chết không?'

'Nhịn nào. Đây là khoảnh khắc khó nhịn cười nhất trong năm.'

"Trời ơi...!"

Mặc dù Eun-ha trông rất dễ thương nhưng con cá hồi không thể tiếp tục ở nhiệt độ phòng được.

Tôi nhẹ nhàng nắm tay Eun-ha và dẫn cô vào bếp.

"Eun-ha, hãy tập trung vào việc chúng ta phải làm thôi."

"Aaa- Vâng...!"

Thông thường, tôi sẽ nhắc lại câu chuyện về chiếc tạp dề một lần nữa nhưng...

Bản năng mách bảo tôi. Nếu bây giờ tôi trêu cô ấy, tôi sẽ là người bị đặt lên thớt.

Trong khi Eun-ha có dấu hiệu dần bình tĩnh lại, cô lại có vẻ vô cùng xấu hổ.

Với biểu cảm như thế, thậm chí thật khó để khen cô rằng nó rất hợp với cô ấy.

Lưng của Eun-ha khi quay lại bếp không ngừng nán lại trong tầm mắt tôi.

Tôi cảm thấy mâu thuẫn, không biết cô đang xấu hổ hay thực sự tức giận với Eunwoo Hyung.

Lúc này, tôi quyết định ưu tiên hàng đầu là phải trấn an Eun-ha và đặt cô ngồi xuống ghế bếp.

"Anh sẽ chế biến củ hành, nên hãy ngồi đây một lát nhé, Eun-ha."

"Okay..."

Tôi đi về phía bồn rửa, bỏ lại Eun-ha vẫn còn xấu hổ ở phía sau.

Tôi cắt phần đầu và rễ của một củ hành tây lớn và đặt lại con dao.

Xoẹt-xoẹt-

Với những động tác có phần vụng về, tôi đang lột vỏ hành tây.

Có phải người ta phải bóc vỏ theo cách này không...?

Cảm giác có phần vụng về.

'Đầu bếp Baek Jong-won làm món này thật khéo léo.'

Những suy nghĩ vô nghĩa đó thoáng qua trong đầu tôi khi tôi đang lột vỏ hành tây.

Sau đó, tôi nghe thấy Eun-ha lặng lẽ đứng dậy từ phía sau tôi.

Có lẽ bây giờ cô đã bình tĩnh lại một chút rồi ha...?

Eun-ha tiến lại gần tôi và vòng tay ôm lấy eo tôi mà không hề thay đổi biểu cảm.

"Eun-ha?"

"..."

Vùi mặt vào lưng tôi, Eun-ha lặng lẽ ôm chặt tôi hơn.

"Eun-ha?"

"..."

Sự im lặng bao trùm căn bếp, nơi chỉ vài phút trước còn nhộn nhịp.

Ực-

Tôi nuốt nước bọt nhưng Eun-ha vẫn không buông tôi ra.

Sau khoảng 1 phút bình tĩnh, Eun-ha lặng lẽ tách ra khỏi tôi.

Tôi tò mò về biểu cảm của Eun-ha lúc này, nhưng chắc hẳn biểu cảm của tôi cũng nghiêm túc lắm.

Cuối cùng, thời gian trôi qua mà chúng tôi không nhìn nhau hay nghĩ ra lời nào có thể thay đổi bầu không khí này.

Sau cùng,

Cụp-cụp-

Tiếng Eun-ha bước lùi vọng đến tai tôi, rồi nhanh chóng biến thành tiếng lao nhanh về phòng.

Chỉ sau tiếng cửa đóng sầm lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm và ngồi phịch xuống trước bồn rửa.

"Mình thực sự xém chết luôn rồi..."

Cuối cùng, việc lột vỏ hành tây và ướp muối cá hồi là những công việc tôi phải tự mình hoàn thành.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top