Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Cá Hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Hyun-joo noona về đến nhà, chị ấy đã lập tức ngồi xuống bàn ăn với Eun-ha.

Khi bát cơm cá hồi và sushi cá hồi được bày ra trên bàn, Hyun-joo noona thốt lên đầy kinh ngạc.

"Wow- Cái gì thế này? Hai em làm món này á?"

"À- Em chỉ giúp thôi. Eun-ha làm phần lớn ấy."

"Không, không. Han-gyeol cũng giúp rất nhiều. Không chỉ là giúp thôi đâu, tụi em cùng nhau làm ra món này đó."

Eun-ha nói rồi nép vào cạnh tôi.

Sau cái ôm, chúng tôi trở nên gần gũi hơn một chút.

"Chất lượng này tốt đến mức buồn cười luôn ấy. Nếu Han-gyeol ở lại với chúng ta, chúng ta có thể ăn như thế này mỗi ngày không?"

Eunwoo Hyung cũng có phản ứng tương tự.

"Lại nói nhảm nữa à? Lần sau ăn cơm nguội rong biển đi."

"Không phải là quá đáng sao? Han-gyeol, thường xuyên đến đây chơi đi. Sau đó, chúng ta có thể ăn món này mỗi ngày."

"Vâng. Cứ vậy ha. Chúng ta bắt đầu ăn luôn nhé? Để ngoài lâu quá không ngon đâu."

"Okay. Hyun-joo, em sẽ uống bia phải không?"

"Vâng vâng. Em sẽ lấy ngay."

Hyun-joo noona mang ra hai lon bia đã cất trong tủ lạnh.

Âm thanh nứt vỡ nghe rất dễ chịu, nhưng tôi không thể uống trong hoàn cảnh này.

Trở nên trẻ hơn cũng có những lợi ích riêng, nhưng có những khoảnh khắc như thế này khiến tôi cảm thấy hối tiếc.

"Hai em có muốn uống gì không?"

Trong giây lát, nụ cười tự nhiên hiện lên trên khuôn mặt tôi, nhưng Eun-ha đã ngay lập tức can thiệp.

"Unnie! Tụi em vẫn còn là học sinh mà, không nên uống bia đâu."

"Là vậy sao?"

"Vâng, vâng. Tụi em là học sinh... và cũng là sĩ tử..."

'Tạm biệt nhé, bia ơi.'

Chỉ trong chốc lát thôi nhưng thật dễ chịu.

'Chúng ta hãy gặp lại nhau vào năm sau nhé.'

"Han-gyeol có vẻ rất hối tiếc ha?"

"Không có đâu..."

"Không sao đâu. Dù sao thì sang năm anh vẫn có thể uống được, nên cố gắng thêm một chút nữa nhé."

"Nè, không có thời gian nói chuyện đâu. Ăn nhanh đi. Anh chảy nước miếng như điên rồi đây."

"Rồi, rồi. Ăn thôi. Cảm ơn vì bữa ăn."

Eunwoo Hyung và Hyun-joo noona ngay lập tức cắn một miếng vào bát cơm cá hồi.

Eun-ha và tôi căng thẳng theo dõi phản ứng của họ, lo lắng vì cả hai đều tham gia chuẩn bị món ăn.

Hai người ban đầu không có phản ứng gì, sau đó cẩn thận đặt thìa xuống như thể đang đồng bộ.

À- Đây là cơ hội để ghi điểm. Có phải là thất bại không?

"Sao thế, có chuyện gì vậy? Có vị lạ không?"

"Nó thế nào?"

Hyun-joo noona và Eunwoo hyung lặng lẽ nhìn nhau qua lại giữa Eun-ha và tôi. Sau đó họ khóa mắt vào nhau và đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế.

"Wow-! Đây là gì vậy? Sao lại ngon thế? Chị phải chụp ảnh lại."

"Han-gyeol Hyung ơi. Nghiêm túc đấy, làm ơn ở lại với nhà này đi. Thật lòng rất muốn ăn những món như thế này đó."

Hyun-joo noona nhanh chóng rút điện thoại ra chụp một bức ảnh, còn Eunwoo Hyung thì nhiệt tình nắm lấy tay tôi.

"Em mừng vì nó ngon."

"Nhỏ em gái này có thể còn thiếu sót, nhưng xin hãy tiếp tục mối quan hệ gia đình của chúng ta bằng tình cảm rộng lượng."

"Vâng, vâng. Xin hãy tiếp tục ăn đi. Còn có sushi nữa, hãy thưởng thức nhé."

"Hyun-joo nè, chúng ta cùng nâng ly nhé."

"Mmhm! Thật sự rất ngon."

Hai người ngồi xuống và cụng ly bia với nhau. Sau khi cắn một miếng sushi cá hồi, họ nở nụ cười hạnh phúc.

"Eun-ha, họ nói nó rất ngon kìa."

"..Ờ thì, em đã làm nó với Han-gyeol, nên tất nhiên rồi."

Eun-ha trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng môi cô cong lên vì vui sướng.

"Chúng ta cũng ăn nhé?"

"Mmhm."

Sau khi Eun-ha và tôi cắn một miếng cơm cá hồi, chúng tôi trao đổi ánh mắt. Với đôi mắt lấp lánh, chúng tôi nhanh chóng ăn hết bát của mình.

Món ăn hợp tác đầu tiên của chúng tôi đã thành công.

"Han-gyeol, chị có điều muốn hỏi."

"Vâng? Có chuyện gì vậy?"

Giữa bữa ăn, Hyun-joo noona đột nhiên hỏi, đôi môi chị ấy cong lên một cách tinh nghịch khiến tôi có chút không thoải mái.

"Lúc hai em mặc tạp dề vào bếp không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Xin lỗi? Ý chị là sao?"

Đúng là một khoảnh khắc khó hiểu.

Eun-ha ngừng ăn, tai cô dựng lên vì chú ý, rõ ràng là đang cân nhắc câu trả lời đúng.

"Em biết đấy, như trong bếp, đôi khi sẽ có một cái ôm từ phía sau một cách tự nhiên hay gì đó tương tự chăng? Giống như một cảnh trong phim vậy ~ ?"

Nếu nói rằng không có chuyện gì xảy ra thì sẽ phủ nhận cái ôm đặc biệt mà Eun-ha và tôi đã dành cho nhau.

Thành thật có thể khiến tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng nói dối có thể làm tổn thương cảm xúc của cô nàng.

Trong lúc tôi còn đang do dự tìm lời, Eun-ha nhẹ nhàng đặt thìa xuống và nói thay tôi.

"Ừm, tụi em chỉ ôm nhau bình thường thôi."

Cô dường như nghĩ rằng nếu cô trả lời một cách tự tin, chúng tôi có thể vượt qua chuyện này. Nhưng nó lại phản tác dụng. Mặc dù cô trả lời một cách hờ hững, khuôn mặt của Eun-ha từ từ bắt đầu đỏ bừng.

"Eun-ha, em có ngại hông ~ ? Ý là, với tư cách là một cặp đôi, điều đó khá là bình thường. Đúng không, Han-gyeol?"

Vì mặt Eun-ha đã đỏ bừng vì xấu hổ, tôi nghĩ mình nên tiến lên và quyết đoán hơn.

"Vâng, đó là một điều hoàn toàn bình thường."

"Nhưng mà, tại sao mặt em cũng đỏ lên thế, Han-gyeol?"

"Uầy, thôi nào..."

Cuối cùng, mặt tôi cũng đỏ như mặt Eun-ha.

"Aaa- Thật luôn đấy! Unnie, đừng trêu bọn em nữa!"

"Ahaha! Hai em dễ thương quá! Chị có nên chụp ảnh cả hai luôn không?"

Hyun-joo noona lén lút giơ điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy, Eun-ha và tôi đồng thanh hét lên.

"Tuyệt đối không!"

"Tuyệt đối không!"


✦✧✦✧


Ngay lúc Eun-ha và tôi chuẩn bị dọn dẹp sau bữa ăn, Hyun-joo noona lên tiếng khi tôi bắt đầu thu dọn những chiếc đĩa đã ăn xong.

"Hai em có thể nghỉ ngơi ở phòng khách, Eunwoo và chị sẽ dọn dẹp cho."

"Ừm, không sao đâu. Cả hai đã rất tử tế với anh chị về bữa ăn, vậy thì ít nhất cũng nên lo việc dọn dẹp."

"Không làm gì thì cảm thấy hơi ngại ấy. Nhìn kìa, Eunwoo đã sẵn lòng giúp rồi."

"Ừm, Han-gyeol nên nghỉ ngơi đi. Dọn nhiêu đây là chuyện nhỏ mà! Chỉ cần hứa sẽ nấu cho anh lần sau nữa thôi là được."

"Chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé, Han-gyeol."

Vì Eun-ha đã tham gia nên cuối cùng tôi đã đồng ý.

"Được rồi, cảm ơn nhé."

"Han-gyeol, anh có muốn ăn kem không?"

"Mhm, anh sẽ ăn bất cứ thứ gì Eun-ha ăn."

"Okay."

Eun-ha và tôi vui vẻ mỗi người lấy một cây kem và ngồi xuống ghế sofa.

"Nếu hai em muốn chim chuột thì cứ thoải mái nhoé ~ Chị sẽ không nhìn trộm vào phòng khách đâu."

"Unnie! Tụi em sẽ...tụi em sẽ tự quyết định điều đó..."

"Cê cê ~ Eunwoo và chị sẽ lo chuyện của mình! Hứa sẽ không nhìn đâuuu ~ "

Tiếng cười của Hyun-joo noona vọng ra từ bếp khiến mặt chúng tôi lại đỏ lên.

Cách Eun-ha nói "Tụi em sẽ tự quyết định điều đó" tạo ra ấn tượng khá giống như một chiếc máy ủi.

Giống như thể bây giờ chúng tôi đã chính thức hẹn hò, không cần phải có thêm bất kỳ sự kìm hãm nào nữa.

Hyun-joo noona và Eunwoo hyung đều nói rằng họ sẽ không chú ý, nhưng chúng tôi cũng không thể thể hiện tình cảm quá mức được.

Tôi thận trọng nắm chặt tay Eun-ha bằng tay trái. Eun-ha nhanh chóng nắm lấy tay tôi đáp lại.

"Han-gyeol, anh có thích cơm cá hồi không?"

"Ừm, ngon tuyệt luôn. Chúng ta sẽ làm lại vào lúc nào đó nhé."

"Được luôn. Khi nào chúng ta nên ăn tiếp?"

"Nếu chúng ta ăn quá thường xuyên, thì có thể sẽ phát ngán. Có lẽ một tháng một lần chăng?"

"Nghe có vẻ hoàn hảo. Ngày mai, chúng ta sẽ ăn tteokbokki, đúng không?"

"Yep, anh sẽ làm cho em. Eun-ha thích bánh gạo lúa mì hay bánh gạo thường?"

Khi tôi hỏi, Eun-ha suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

"Em thích bánh gạo thường hơn. Còn anh thì sao, Han-gyeol?"

"Anh cũng ở đội bánh gạo thường. Em muốn cay đến mức nào?"

"Em thích vị cay vừa phải."

"Điều lượng luôn là phần khó nhất khi nấu ăn."

"Có lẽ chỉ cay bằng một nửa món tteokbokki chúng ta ăn lần trước thôi chăng?"

"À, anh có nên thử làm lại không? Em nghĩ có công thức nào trên mạng không?"

"À- Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy trên YouTube á?"

"TV này có kết nối mạng không vậy?"

"Mhm. Và đây là điều khiển từ xa."

Eun-ha buông tay tôi ra một lúc để đưa cho tôi chiếc điều khiển. Tôi lập tức điều hướng đến YouTube trên tivi.

Sau màn hình tải ngắn, màn hình hiện ra và cả hai chúng tôi đều dừng lại trong giây lát.

Eun-ha và tôi có phản ứng giống hệt nhau. Trang chủ YouTube tràn ngập video về cá hồi.

Mẹo thực tế để chế biến cá hồi!

Khám phá cách mua được cá hồi ngon nhất tại siêu thị, giống như những chú cá hồi khỏe mạnh bơi ngược dòng.

Tự làm sushi cá hồi mukbang. Ft. Bát cơm cá hồi.

"Ờm...? Tại sao chỉ có những video này hiện lên? Thật kỳ lạ ha...!"

"Aaa, em đã theo dõi bao nhiêu lượng cá hồi để thuật toán chỉ đề xuất cá hồi thôi vậy?"

"Ư ư! Đừng trêu nữa và hãy cùng tìm công thức làm tteokbokki nào!"

"Ồ, em dễ thương quá đi thôi."

Không thể cưỡng lại được, tôi véo nhẹ má Eun-ha.

"Nè, buông ra đi! Thật xấu hổ."

"Sao lúc nào em cũng đáng yêu thế?"

"Em chẳng dễ thương chút nào."

"Ôi, em dễ thương quá, anh chết mất."

"Ư ư! Em đã nói là mình không dễ thương mà!"

Mỗi lần thấy Eun-ha bối rối, tôi lại muốn trêu cô thêm.

Tôi ước gì mình có thể tự hào khoe Eun-ha đang vui vẻ đấm vào cánh tay tôi.

Không nhịn được cười, tôi hét về phía bếp.

"Hyun-joo noona! Eunwoo hyung! Eun-ha không phải là người dễ thương nhất sao?"

"Này! Anh đang nói gì thế?"

Tôi tiếp tục cười và khoe khoang về Eun-ha.

"Thuật toán YouTube của Eun-ha chỉ toàn là video về cá hồi thoy á ~ "

"Này! Không! Không phải thế...! Em đã nói là không phải thế mà!"

Khi Eun-ha cố che miệng tôi, tôi đột ngột đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Eun-ha, có chuyện gì vậy? Có kỳ lạ không khi một người bạn trai thấy bạn gái mình dễ thương?"

"Miệng của anh mới là vấn đề, Han-gyeol! Thật xấu hổ, nên dừng lại đi! Dừng lại đi!"

"Aaa, vui quá đi thôi. Eunwoo hyung! Em muốn sống ở đây như anh đã nói!"

"Nàyyyyy!"

Eun-ha vội vàng cố giữ tôi lại, nhưng tôi nhanh chóng nhảy qua chiếc bàn trước ghế sofa.

Khi chiếc bàn ở giữa chúng tôi, biểu cảm của chúng tôi trái ngược nhau hoàn toàn: Eun-ha trông như sắp nổ tung, còn tôi thì cười không ngừng.

"Han-gyeol, nếu em bắt được anh, anh sẽ chết với em."

"Nhưng khi đó chúng ta sẽ không thể cùng nhau ăn cá hồi được nữa, đố em bắt được anh."

"Ư ư, thật luôn đấy! Đến đây! Đến đây ngay!"

Việc này thực sự vui quá trời luôn.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top