Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51: Chơi Trò Bắt Rượt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi giữa kỳ đã gần kề.

Tôi đáng lẽ phải tập trung vào việc học, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ đến Eun-ha.

"Han-gyeol nè, cậu đang nghĩ gì sâu xa thế? Có chuyện gì làm cậu bận tâm à?" Yujin hỏi tôi.

"Có đúng không khi nhắc đến một chuyện chắc chắn sẽ khiến bạn gái bạn xấu hổ?"

"Vậy là về mối quan hệ à? Biết vậy méo hỏi rồi. Ước gì có thể quay ngược thời gian."

Có vẻ như Eun-ha đã hiểu lầm rằng tôi đang ngủ, nhưng thực ra tôi đã tỉnh khi cô chọc vào má tôi một cách tinh nghịch.

Tôi vẫn cảm thấy xa rời thực tế vì lời tỏ tình gần đây của Eun-ha. Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đó, tôi đều có thể nghe thấy giọng nói của cô rất rõ ràng.

Tôi có nên thừa nhận là mình đã tỉnh không?

Tôi muốn thấy Eun-ha đỏ mặt.

"Trời ạ, chuyện này thực sự làm tớ lo lắng đấy."

"Nếu cậu thấy phiền thì cứ nói ra đi. Cậu không phải là loại người có thể kiềm chế mà."

"Có vẻ như cậu hiểu tớ hơn tớ nghĩ đó."

"Vậy chuyện là gì thế?"

"Tớ cũng thấy ngại khi nhắc đến chuyện đó."

"Tha... Tha nhau đi... Hãy cho tui sức mạnh để quay ngược thời gian. Hoặc là hãy xóa trí nhớ của tui trong một phút thôi trời ơi."

Nếu được hỏi liệu tôi có yêu Eun-ha không thì tất nhiên là tôi có.

Trong thâm tâm, tôi muốn nói rằng tôi yêu cô hàng ngàn, hàng vạn lần.

Nhưng để thốt ra ba từ đơn giản đó đòi hỏi một lòng can đảm to lớn.

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ cô sẽ là người đầu tiên nói điều đó.

Eun-ha, người luôn đấu tranh để thể hiện bản thân... Eun-ha là người đầu tiên thú nhận tình yêu của mình.

Điều đó khiến tim tôi đập nhanh hơn nữa.

"Aaa- Eun-ha thật đáng yêu. Mình muốn cưới em ấy ngay sau khi tốt nghiệp. Mình muốn làm em ấy hạnh phúc."

"Quá đáng lắm rồi! Cứu tui với! Hãy trừng phạt người bạn đang chế giễu tui ở đây đi! Hoặc ban cho tui vũ khí để thanh trừng người bạn này!"

Trong khi tôi không thể bày tỏ mong muốn tha thiết của mình với cô thì Yujin lại bận nguyền rủa tôi.

"Đừng chửi thề nữa và gợi ý cho tớ giải pháp để giải quyết những cảm xúc này đi."

"Cậu không nghĩ rằng việc yêu cầu một giải pháp hợp lý cho các vấn đề tình cảm là hơi quá đáng sao?"

"Cậu có giải pháp nào tốt không? Nếu tớ cứ cảm thấy như thế này, điểm số của tớ sẽ bị ảnh hưởng mất."

"Vô lý thế ní?"

"Tớ không thể học vì cứ nghĩ đến Eun-ha. Giống như một căn bệnh vậy. Bác sĩ bảo bệnh này vô phương cứu chữa."

"Cậu sẽ không nói cụ thể với tôi chuyện gì đã xảy ra chứ?"

"Xin lỗi. Tớ muốn giữ nó như một kỷ niệm chỉ có tớ và Eun-ha biết cơ."

"Vậy thì cứ làm như mình muốn. Đó là tất cả lời khuyên tớ có thể đưa ra."

"Làm như vậy sao? Không phải là quá trẻ con sao?"

"Mắt đền mắt, răng đền răng."

Nghe có vẻ hơi trẻ con nhưng có vẻ không phải là ý kiến tồi.

Tôi liếc nhìn Eun-ha một cách tinh tế, nhưng cô đang cười và trò chuyện với Jeong Harim.

"Đó là một giải pháp hợp lý."

"Cậu đã thỏa mãn như vậy rồi sao còn hỏi?"

"Tớ không thể nghĩ ra điều gì khác ngoài Eun-ha."

Đúng vậy. Bằng cách quan sát Eun-ha suốt cả ngày hôm nay, có thể tôi sẽ có cơ hội nói với cô rằng tôi yêu cô nàng.


✦✧✦✧


Mặc dù tôi rất quyết tâm, nhưng vẫn chưa có cơ hội nào cho đến khi lớp học kết thúc.

Có lẽ vì kỳ thi giữa kỳ đang đến gần nên Eun-ha chỉ tập trung vào việc học và ngồi cạnh tôi.

Hôm nay cô có vẻ đặc biệt say mê. Có lẽ chỉ là tôi cảm nhận vậy thôi.

"Han-gyeol nè. Em cảm thấy ánh mắt của anh đang nhìn em đó. Có chuyện sao?"

Đây thực sự là một vấn đề nghiêm trọng.

Tôi có nên nói với cô ngay không?

Nhưng sau đó tôi lại phải cho cô thấy vẻ mặt xấu hổ của mình.

"Không, anh chỉ muốn nhìn thấy mặt Eun-ha thôi."

"Em cũng muốn nhìn anh, nhưng chúng ta không thể làm thế ngay bây giờ. Kỳ thi giữa kỳ sẽ diễn ra vào tuần tới; chúng ta nên học thôi."

"Em nghiêm túc quá ha. Em không thấy mệt sao, Eun-ha? Em không muốn ngủ trưa sao?"

"Không hề. Tối qua chúng ta đã kết thúc cuộc gọi sớm và ngủ rồi, nhớ không?"

Tôi đáng lẽ nên kéo dài cuộc gọi tối qua.

"Han-gyeol, anh có thức khuya học bài sau cuộc gọi của chúng ta không? Học muộn quá không tốt cho sức khỏe đâu."

"Không, anh cũng ngủ sớm mà. Anh chỉ đột nhiên muốn nhìn thấy Eun-ha ngủ, thế thôi."

"Cái gì? Đừng mong em sẽ cho anh thấy; ngại lắm."

"Anh chỉ thấy nó dễ thương thôi."

"À, chắc anh đã thấy lúc em bị bệnh."

"Như thường lệ, trông em dễ thương lắm."

Khi tôi nói cô dễ thương, Eun-ha mỉm cười rạng rỡ, rõ ràng là rất vui.

"Cảm ơn à."

"Em không còn xấu hổ khi bị gọi là dễ thương nữa sao?"

"Không. Giờ thì khi Han-gyeol nói em dễ thương, em chỉ thấy vui thôi. Lúc đầu thì ngượng lắm, nhưng giờ thì ổn rồi."

"Cá nhân anh thích nhìn Eun-ha xấu hổ. Anh thường muốn nhìn thấy điều đó."

"Vậy thì thử làm em đỏ mặt xem. Bây giờ, khi Han-gyeol khen em, em cảm thấy vui hơn là xấu hổ."

Nếu tôi thú nhận tình cảm của mình, cô có thể sẽ chạy ra khỏi lớp học.

Tôi quyết định dừng lại một lát và đánh giá tình hình.

"Vậy, anh có nên thử làm em đỏ mặt không?"

"Yep, giờ em không dễ xấu hổ nữa."

"Khá tự tin ha. Em nghĩ em biết anh sẽ nói gì à?"

"Dù anh có nói gì thì em cũng sẽ không ngại đâu."

"Với cách Eun-ha nói như vậy, anh cảm thấy bị thách thức."

"Làm thử em xem nào?"

Tôi bắt đầu một cách nhẹ nhàng.

"Eun-ha, em xinh đẹp quá."

"Cảm ơn nhé."

"Eun-ha, em dễ thương quá."

"Em cũng rất cảm kích điều đó."

Thay vì tỏ ra xấu hổ, Eun-ha điều chỉnh lại tư thế và nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Có vẻ như Han-gyeol mới là người xấu hổ phải không?"

Không hiểu sao tôi cảm thấy như mình đang bị dồn vào chân tường.

"Từ khi nào mà em trở nên táo bạo thế?"

"Với Han-gyeol, điều đó thật đặc biệt. Em muốn đối xử với anh khác với những người khác."

"Em đối xử với anh khác thế nào?"

"Em chỉ muốn thành thật với Han-gyeol thôi."

"Và em không thể thành thật với người khác sao?"

"Ừm. Em cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên Han-gyeol. Đó là lý do tại sao em muốn mình trong sáng và biểu cảm hơn."

"Vậy thì cho anh xem khi anh đã tỉnh nhé."

"Yep, em sẽ thể hiện khi anh... khoan đã, cái gì cơ?"

'Aaa- Mình không nên nói như thế.'

"Han-gyeol? Anh vừa nói thế là có ý gì?"

"Là sao?"

"Anh bảo là khi nào tỉnh thì cho anh xem mà."

"Vâng, theo nghĩa đen luôn."

"Vậy, tại sao anh lại nghĩ tới điều đó?"

Tôi ngậm chặt miệng trước câu hỏi của Eun-ha.

Biểu cảm của Eun-ha nhanh chóng trở nên cứng đờ.

"...Anh đã thức rồi sao?"

Tôi thận trọng gật đầu xác nhận.

"Kể từ khi...?"

"Khi Eun-ha đã chọc vào má anh."

"Vậy à ..."

Ngạc nhiên thay, Eun-ha lại bình tĩnh quay đi.

"Anh nghe hết rồi à?"

"Vâng."

"Để xác nhận lại nhé, anh biết em đang nói đến điều gì đúng không?"

"Vâng."

"Xác suất suy nghĩ của anh và suy nghĩ của em khác nhau là bao nhiêu?"

"Nhiều nhất là khoảng 1%."

Trước câu trả lời của tôi, Eun-ha lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và thở dài.

"Eun-ha? Sao em lại đứng dậy?"

"Han-gyeol..."

"Hửm?"

"Em xin lỗi!"

Eun-ha lao ra khỏi lớp học như một viên đạn.

Theo bản năng, tôi đuổi theo cô nàng.

"Eun-ha! Em đi đâu thế?"

"Đừng đi theo em!"

"Em đã nói là em không xấu hổ mà!"

"Làm sao em có thể không xấu hổ về chuyện đó được!"

"Nhưng chính em đã nói thế mà!"

"Đó là lý do tại sao nó còn xấu hổ hơn nữa!"

"Nguy hiểm lắm, đừng chạy!"

"Vậy thì đừng đuổi theo em nữa!"

Tôi lo lắng khi thấy Eun-ha chạy xuống cầu thang ba bậc một lần.

Nếu cô bước hụt thì đó sẽ là một tai nạn lớn.

Cuối cùng, đúng như Eun-ha đã nói, tôi dừng việc theo đuổi và để cô thoát.

Và thành thật mà nói, tôi cảm thấy ngay cả khi chạy nước rút, tôi cũng không thể bắt kịp cô nàng.

"Sao em ấy lại nhanh thế?"

Sau khi từ từ xuống cầu thang và bước ra khỏi tòa nhà, tôi bắt đầu tìm kiếm Eun-ha.

Tôi chắc chắn cô không thể đi xa được, nhưng không dễ để tìm thấy.

Tôi đã kiểm tra cả sân vận động và căng tin, nhưng không thấy dấu hiệu nào của cô ở bất cứ đâu.

Sau khi nán lại bên ngoài một lúc, khu vực tái chế đã thu hút sự chú ý của tôi.

Bước nhẹ nhàng và cẩn thận về phía bãi tái chế, tôi mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện nào đó.

"Eun-ha, ra ngoài ngay khi anh còn đang tử tế nhé."

Tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng Eun-ha vẫn kiên quyết ẩn náu.

"Sẽ không có cảnh như trong phim hay phim truyền hình mà một con mèo đột nhiên nhảy ra đâu. Chỉ cần từ bỏ và ra ngoài."

Nghe vậy, Eun-ha thận trọng lộ diện.

Mặc dù thời gian đã trôi qua, khuôn mặt cô vẫn đỏ không thể nhầm lẫn. Cô phồng má lên như thể đang khó chịu, trừng mắt nhìn tôi.

"Anh là tệ nhất-!"

Cô có vẻ khá tức giận.

Tuy nhiên, có vẻ như cô không có ý định bỏ trốn lần nữa.

Nghĩ đến việc cô đã chạy hết sức mình trước đó, có lẽ cô không còn đủ sức để chạy thêm nữa.

"Chính em đã nói thế lúc anh đang ngủ mà."

"Nhưng, vẫn vậy...! Kể cả khi anh nghe thấy...! Anh thậm chí còn không phản ứng lại...!"

Tôi biết chính xác cách để xoa dịu Eun-ha đang hơi buồn.

Mặc dù tôi có cách chắc chắn, nhưng nghĩ đến việc thực hiện nó khiến má tôi đỏ bừng vì xấu hổ.

Nhưng tôi thực sự muốn bày tỏ tình cảm của mình với Eun-ha.

"Anh cũng vậy..."

"Hửm?"

"Anh cũng yêu em."

Sau khi cố gắng nói ra, mặt tôi nóng bừng.

Cuối cùng, tôi cũng phải thở dài.

"Eun-ha."

"Vâng?"

"Anh cũng xin lỗi!"

Quá xấu hổ, tôi quay người bỏ chạy.

Khi tôi cất cánh, Eun-ha lập tức đuổi theo tôi.

"Han-gyeol, anh đi đâu thế! Đứng lại đó!"

"Không đời nào!"

"Anh sẽ bị thương nếu chạy như thế đấy!"

"Vậy thì đừng đuổi theo anh nữa!"


<Trans Note>

Bộ yêu nhau là thế hả bây :)

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top