Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56: Khám Phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc môi Han-gyeol chạm vào môi tôi, tôi như chết lặng.

Nhưng khi tôi cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi Han-gyeol, cơ thể cứng đờ của tôi dần dần trở nên thư giãn.

Khi Han-gyeol nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi, tôi thấy mình cũng nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

Hôn người mình yêu là một hành động vô cùng vui sướng.

Mặc dù đó là một suy nghĩ khó có thể xảy ra, nhưng tôi cảm thấy như thể tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của Han-gyeol nhiều hơn cả khi chúng tôi ôm nhau.

Cuối cùng, môi chúng tôi tách ra.

"Eun-ha, em không mở mắt ra sao?"

Bất chấp giọng nói nhẹ nhàng của Han-gyeol, tôi vẫn nhắm mắt lại.

Tôi quá xấu hổ và tim tôi đập thình thịch đến nỗi không thể nhìn thẳng vào mắt Han-gyeol.

"Em có cảm thấy thiếu gì không?"

"Không đâu! Đủ lắm rồi...!"

Nghe lời Han-gyeol, tôi mở choàng mắt.

Nếu chúng tôi hôn nhau lâu hơn nữa, tôi sợ rằng tim tôi sẽ vỡ tung mất – 'bùm!'

Nhưng môi của Han-gyeol đã ở rất gần, gần như sắp chạm vào tôi lần nữa.

Trong cơn hoảng loạn, tôi giật đầu ra sau và ngã xuống gầm ghế sofa.

"Aaa!"

"Em có ổn không?"

"Oái... đau quá..."

Han-gyeol nắm lấy cánh tay bị thương của tôi và kéo mạnh hết sức.

Trở lại ghế sofa, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Han-gyeol.

Anh cười toe toét và hôn nhanh tôi lần nữa vào má.

"Anh yêu em."

Tôi đưa tay chạm vào má mình, nơi môi Han-gyeol vừa chạm vào.

Tôi không muốn mất đi cảm giác sống động vẫn còn đọng lại này.

Tôi từ từ thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, vẫn ngồi trên ghế sofa.

"Em cũng yêu anh."

"Ừm, anh biết mà."

"Vậy nên lần này, em muốn là người tấn công."

"Hả...?! Nhưng em vừa nói là đủ rồi mà—!"

"Nói dối đó."

Tôi nhanh chóng áp môi mình vào môi Han-gyeol.

Sau khi vòng tay qua cổ anh, tôi hôn anh, lâu hơn trước, bao bọc mình trong mùi dầu gội đầu của anh. Khi tôi đã quen với mùi hương đó, tôi từ từ tách ra.

"Eun-ha, nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này, tim anh sẽ vỡ mất."

"Em cũng thế thôi. Thật là xấu hổ quá."

"Eun-ha."

"Vâng?"

"Không, ý anh là... anh thực sự thích em thôi."

Han-gyeol, có vẻ ngượng ngùng, gãi gáy khi nói. Tôi muốn nghe thêm lời thú nhận tình yêu ngượng ngùng của anh. Vì vậy, tôi ném cho anh một câu hỏi sến súa, quá đỗi bình thường.

"Anh thích em nhiều đến mức nào?"

"Cứ đợi đi. Anh sẽ nghĩ ra một câu trả lời hào nhoáng."

"Thật sao? Em rất mong chờ đấy."

"'Nhiều như khoảng cách giữa trời và đất' có phải là sến quá không?"

"Ừm, bỏ qua cái đó đi. Thử cái khác xem."

"Um... Thế còn gấp đôi số lần em thích anh thì sao?"

"Cái gì cơ-?! Câu đó sến hơn nữa!"

Mặc dù tôi tỏ vẻ không hài lòng, Han-gyeol vẫn phản bác.

"Vậy em thích anh đến mức nào, Eun-ha?"

"Chỉ bằng một nửa mức anh thích em thôi, vì—!"

Khi tôi hét lên, Han-gyeol mỉm cười và nhanh chóng hôn lên trán tôi.

"Anh thích em đến mức muốn hôn em cả ngày."

Mặt tôi nóng lên khi nghe lời Han-gyeol.

"Eun-ha, anh muốn xem ảnh hồi nhỏ của em quá. Em có thể cho anh xem không?"

"Ảnh hồi nhỏ á? Hồi đó em hơi mũm mĩm, nên ngại lắm."

"Anh càng muốn xem hơn nữa rồi nè."

"Đợi chút nhé. Em sẽ đi lấy album từ phòng ra."

Tôi quay trở lại phòng khách, tay cầm cuốn album, từ giá sách trong phòng mình.

Tôi ngần ngại đưa nó cho Han-gyeol, người trông có vẻ rất háo hức.

"Hứa là sẽ không cười nhé?"

"Ừm, anh sẽ không cười đâu. Cho anh xem ngay đi."

"Anh nói dối. Anh chắc chắn sẽ cười, Han-gyeol."

"Anh sẽ cố gắng hết sức để kìm nén mà. Nào, cho anh xem đi. Anh tò mò về Eun-ha thời bé quá."

"Được rồi..."

Khi tôi đưa cuốn album cho Han-gyeol, anh bắt đầu lật từng trang một, ngắm nhìn những bức ảnh thời thơ ấu của tôi với vẻ thích thú.

"Em lúc này bao nhiêu tuổi thế?"

"À- lúc đó em còn học mẫu giáo."

"Em trông dễ thương trong bộ đồng phục mẫu giáo màu vàng này ghê, giống như một chú gà con vậy."

"Má em trông lạ lắm phải không? Chúng hơi phúng phính. Anh trai thường trêu em, gọi em là đồ bánh bao hấp."

"Rất chi là dễ thương luôn á. Dễ thương đến mức anh muốn cắn chúng ghê."

Han-gyeol vẫn nhìn chằm chằm vào tôi hồi trẻ trong album.

Đến một lúc nào đó, anh im lặng, chỉ nhìn vào những bức ảnh.

"Thật sự là dễ thương quá đi."

"Bức ảnh nào dễ thương thế? Để em xem nào."

"Này nè. Em đang ôm một con búp bê và ngồi trên sàn khóc."

"Ấyy—! Trả lại ngay! Bức ảnh đó thật xấu hổ mà—!"

Khi tôi cố giật lấy cuốn album, Han-gyeol nhanh chóng nhấc nó ra khỏi tầm với của tôi.

"Không được, không được. Anh phải chứng kiến tuổi thơ của Eun-ha như thế này chứ."

"Aaa—! Không được! Có thể có nhiều bức ảnh kỳ lạ hơn nữa."

"Eun-ha đáng yêu bất kể làm gì mà, nên ổn cả thôi."

"Đưa đây—! Đưa đây nào—!"

Khi Han-gyeol cố giật lấy cuốn album, tôi nghiêng người về phía trước và cơ thể tôi nghiêng đi.

Cuối cùng tôi ngã thẳng vào ngực Han-gyeol, vùi mặt vào đó.

"Nếu em muốn ôm, em có thể nói thẳng ra mà. Em không cần phải dàn dựng như thể là tai nạn đâu—dù sao thì anh cũng sẽ ôm em."

"Ư ư... là tai nạn thật mà."

"Thế em không định đứng dậy sao?"

Mặc dù anh nói vậy, tôi vẫn không rời khỏi vòng tay của Han-gyeol. Thay vào đó, tôi áp tai vào tim anh.

"Ừm. Em muốn nhân cơ hội này để lắng nghe nhịp tim của Han-gyeol."

"Ơ-Ờm?! Thật là xấu hổ quá."

"Ngồi yên đó. Em không nghe lâu đâu..."

Badum-badum-badum—Trái tim Han-gyeol đập dữ dội. Cảm giác như nhịp tim của anh đang nói với tôi rằng anh yêu tôi nhiều đến thế nào.

"Trái tim của anh sắp vỡ tung rồi sao?"

"Khi Eun-ha ôm anh, lúc nào cũng thế này đó."

"Hehe... tuyệt zời."

Tim anh đập mạnh hơn cả lúc tôi vô tình ôm anh trước đó.

"Nghe có gì hay đâu?"

"Em thực sự thích anh, Han-gyeol. Nhìn này."

Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Han-gyeol. Thấy khuôn mặt anh chuyển sang màu đỏ thẫm, tôi khẽ thay đổi vị trí.

Tôi chống người bên cạnh Han-gyeol, người đang nằm trên ghế sofa, dùng tay đỡ lấy phần thân trên của mình. Mái tóc dài của tôi che khuất chúng tôi khỏi thế giới, khiến Han-gyeol không nhìn thấy gì ngoài đôi mắt tôi.

"Eun-ha?"

"Han-gyeol."

"Vâng?"

Vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại và hấp dẫn của Han-gyeol, tôi hỏi,

"...Chúng ta có thể hôn nhau thêm một lần nữa được không?"

Đáp lại câu hỏi của tôi, Han-gyeol không nói gì.

Coi sự im lặng của anh là sự đồng ý, tôi thận trọng nghiêng người về phía môi Han-gyeol. Ngay khi tôi hất tóc ra sau để hôn anh...

Bíp-bíp-bíp-bíp-!

Tiếng khóa cửa không đúng lúc làm gián đoạn chúng tôi, và tôi nhanh chóng tách khỏi Han-gyeol. Anh cũng vội vã ngồi dậy khỏi ghế. Trong cơn bối rối, cả hai chúng tôi đứng dậy và đi về phía cửa trước.

"Cả hai tốn công để ra chào anh à?"

Anh trai tôi đang đứng đó, cởi giày, trên tay cầm hai hộp pizza.

"Anh về nhanh hơn em nghĩ đó."

"Anh không thể để Han-gyeol của chúng ta phải đợi pizza quá lâu được."

'Thằng anh khốn nạn đáng ghét này.'

'Tại sao anh ấy lại phải xuất hiện nhanh như vậy vào những lúc thế này?'

'Mình đã có khoảnh khắc tuyệt vời với Han-gyeol mà-!'

Tôi cảm thấy hơi khó chịu.

"À, Hyung. Đưa em cái pizza đi."

"Đúng như dự đoán, Han-gyeol là người duy nhất tốt mà. Nhưng có chuyện gì vậy? Em bị bệnh à?"

"Hử? Sao anh nghĩ thế?"

"Mặt em đỏ hết rồi kìa."

"Ồ, chỉ là trong nhà hơi ấm một chút thôi."

"Thế à? Shin Eun-ha nè. Han-gyeol thấy nóng. Em không kiểm soát được nhiệt độ à?"

Tôi cảm thấy muốn đấm vào vẻ tự mãn trên khuôn mặt anh trai mình.

"Nhớ tự chăm sóc bản thân mình nhé."

"Hở? Giờ nhìn lại thì thấy mặt em cũng đỏ lắm. Em và Han-gyeol có hôn nhau hay gì đó không?"

Lời nói của anh ấy có vẻ hời hợt nhưng Han-gyeol và tôi đều sững sờ tại chỗ.

Trong khoảng lặng ngắn ngủi đó, anh trai tôi dường như nhận ra điều gì đó và khó chịu cong môi lên.

"Ahwahaha—! Đùa thôi! Đùa thôi! Ai cũng nghĩ hai người thực sự hôn nhau đấy!"

Trước lời nói của anh trai tôi, Han-gyeol vội vàng phản đối.

"Không, không hề đâu—! Chỉ là bất ngờ vì lời anh đột nhiên nói thôi."

"Thật không nè ~ ? Dù anh biết rõ là em sẽ tới, nhưng điều đó sẽ không xảy ra mà ha ~ ?"

"Ư-Ừm, tất nhiên rồi—! Hôn nhau khi ở nhà một mình? Thật vô lý. Nhưng mà pizza có mùi rất tuyệt!"

"Được rồi. Anh sẽ đi thay đồ rồi ra ngay, còn Eun-ha, em dọn bàn nhé?"

"Okay."

"Anh sẽ thay đồ thật chậm ha."

"Hyung—!"

Sau đó, anh trai tôi đi thẳng vào phòng và đóng cửa lại.

"Chúng ta chắc chắn đã bị phát hiện rồi..."

Tôi tiến lại gần Han-gyeol, người đang có vẻ hơi chán nản.

"Điều đó thực sự không quan trọng. Dù sao thì chúng ta cũng đang hẹn hò mà. Chỉ có anh trai em là không biết gì cả thôi."

Sau đó, tôi kéo đầu Han-gyeol xuống và hôn nhanh lên môi anh.

"Em sẽ chuẩn bị pizza, còn anh cứ ngồi trên ghế sofa đi, Han-gyeol."

"À... Okay."

Ngay lúc tôi sắp lấy chiếc pizza từ Han-gyeol, anh trai tôi đi ra khỏi phòng.

"Anh đã nói là sẽ chậm, thế mà lại ra nhanh rồi nè!"

"Im mồm...!"

"Aaa ~ Mình nghĩ sẽ được chứng kiến một cảnh tượng thú vị mà ~ Thật đáng tiếc."

Anh trai tôi nhướn mày khi đi ngang qua Han-gyeol và tôi. Anh ấy đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh và lấy một chai nước để uống. Nhưng rồi, ánh mắt anh ấy đột nhiên nhìn xuống dưới gầm bàn và thốt ra một câu nói gây sốc.

"Mẹ ơi, mẹ trốn ở đó làm gì thế?"

Tôi và Han-gyeol mở to mắt và vội vã chạy vào bếp.

"Mẹ ở đây á?!"

"Cô có ở đây không?!"

Tôi vội vàng kiểm tra dưới gầm bàn nhưng mẹ không có ở đó.

"Puhahahahaha—! Mẹ đi làm rồi! Hai người thực sự đã làm gì đó khi anh đi vắng hả?!"

"Thằng anh chết tiệt... khốn nạn điên khùng kia—!"

Tôi đấm thẳng vào bụng anh trai mình.

"Chết đi! Chết nhanh đi!"

"Ối-! Này, đau quá! Anh nghĩ là nó đã đập vào xương rồi nè! Đau thật đó! Han-gyeol—! Cứu anh zới!"

Nếu là Han-gyeol bình thường, anh có thể đã giúp anh trai tôi, nhưng hôm nay anh hoàn toàn đứng về phía tôi.

"Eun-ha! Đánh nữa đi! Đánh vào cùng một chỗ lần nữa đi!"


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top