Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Hử? Xin Chào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Eun-ha, có chuyện gì tốt xảy ra à?"

"Hả? Không, mọi thứ vẫn như thường lệ."

"Thật à? Hôm nay em có vẻ đặc biệt vui vẻ."

"Có lẽ vì hôm nay là cuối tuần chăng?"

"Hừmm ~ chị không nghĩ vậy. Có vẻ như em đã có chuyện vui nhỉ?"

"Câu này làm sao vậy! Chỉ em mau!"

Đây là chị họ của tôi, Hyun-joo, cũng là gia sư riêng của tôi.

Cô ấy là sinh viên khoa toán của một trường đại học danh tiếng và là gia sư cho tôi trong khi nhận tiền dạy từ cha mẹ tôi.

Nhờ cô mà điểm môn toán của tôi đã tiến bộ rất nhiều, cô còn giúp đỡ cả bài kiểm tra định kỳ và bài kiểm tra thử.

"Đừng vòng vo nữa ~ Em có bạn trai rồi phải hông nè?"

"Không đời nào! Em đang học năm cuối cao trung đó; em có thể tìm thời gian ở đâu để hẹn hò?"

"Còn cậu bé mà chị gặp cậu lần trước thì sao? Seo-ha phải không? Cậu ấy có vẻ tốt bụng."

Tôi đã tình cờ gặp chị gái mình khi đi chơi với Seo-ha cách đây không lâu.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi kể từ đó.

"Haha... Không phải vậy đâu. Ngoài ra, Seo-ha hiện đã có bạn gái."

"Cái gì?! Thật bất ngờ. Khi nhìn thấy cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn có tình cảm với em."

Tôi không dám kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện vì sợ nó có thể làm phức tạp mọi chuyện.

Tất nhiên, đã có lúc Seo-ha có tình cảm với tôi nhưng hiện tại anh ấy đang hẹn hò với Jung-yeon.

Sẽ là nói dối nếu tôi nói nó không đau, nhưng tôi thực sự cầu chúc họ mọi điều tốt lành.

Tuy nhiên, nhìn thẳng vào họ vẫn có chút đau đớn.

"Hãy tập trung vào bài học của chúng ta."

"À okay. Chúng ta chuyển sang chủ đề tiếp theo nhé?"

"Vâng."

Khi buổi dạy kèm kéo dài 2 tiếng của chúng tôi kết thúc thì đã là giờ ăn trưa.

Tôi chỉ dùng kính ngữ và gọi cô ấy là "cô" khi dạy kèm. Sau khi buổi dạy kèm kết thúc, chúng tôi trở lại làm chị em.

"Chị nè, chị có định ăn trước khi đi không?"

"Hửmm? Chị có nên không? Nhân tiện, tại sao chị thậm chí còn không thấy bóng dáng của anh trai em vậy?"

"Có lẽ anh ấy đang ngủ."

"Vậy thì, bỏ tên đó qua một bên, chúng ta có nên ra ngoài và kiếm thứ gì đó ngon không?"

"Vâng? Em thích điều đó."

"Hehe! Đi nào! Chị sẽ đãi em món gì đó ngon lành."

"Chị không tiêu hết tiền dạy kèm cho em đấy chứ?"

"Dĩ nhiên là không! Chị đã tiết kiệm đúng cách mà."

"May quá. Để em thay quần áo rồi ra ngoài nhé?"

Tôi tình cờ đội một chiếc mũ lưỡi trai và một chiếc áo hoodie có khóa kéo mềm mại.

Thời tiết vẫn mát mẻ dễ chịu.

"Em muốn ăn gì?"

"Hửmm? Gì cũng được."

"Em không bao giờ nên nói điều đó khi có bạn trai đâu."

"Tại sao?"

"Khi bạn trai của chị nghe thấy 'Gì cũng được', thì cả luôn ăn thịt lợn cốt lết hoặc thịt lợn xào cay."

"Là vậy sao? Chà, em cần ghé qua hiệu sách, vậy chúng ta hãy dành thời gian để quyết định nhé?"

"Nghe có vẻ hay đấy. Chị sẽ suy nghĩ về điều đó trong khi em duyệt sách."

"Hehe, chốt đơn."

.
.
.
.

Cùng chị gái dạo quanh hiệu sách, tôi bắt đầu chọn sách tham khảo.

Vì học kỳ mới đã bắt đầu nên có rất nhiều sách để mua.

Mặc dù mang về nhà sẽ hơi nặng nề nhưng tốt hơn hết là bạn nên giải quyết ngay lập tức.

Một cuốn, hai cuốn... Khi tôi chọn được năm cuốn, tôi đã hết sách tham khảo.

"Em có thể mang theo tất cả những thứ này không?"

"Nếu em phân phát chúng giữa hai tay, em nghĩ vậy."

"Vậy chúng ta sẽ thanh toán và rời đi chứ?"

"À, để em chọn thêm một cuốn tiểu thuyết nữa nhé."

"Em còn mua nhiều hơn nữa à? Em sẽ mỏi tay mất."

"Sẽ tốt hơn nếu có được mọi thứ trong một lần, phải không?"

"Được rồi, trong lúc chờ đợi chị sẽ lướt qua một số tạp chí nhé?"

"Vâng."

Tôi nhanh chóng đến khu tiểu thuyết để đọc một cuốn tiểu thuyết mới hai tuần một lần, vì vậy đã đến lúc phải có một cuốn tiểu thuyết mới. Ngay khi tôi đang cân nhắc lần đọc tiếp theo của mình—

"Xin lỗi, tôi đến để mua sách tham khảo. Tôi có thể tìm thấy chúng ở đâu?"

"Khu A, ngay đằng kia ạ."

"À, cảm ơn nhé."

—Giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi, tôi quay lại nhìn.

Có một chàng trai hỏi nhân viên cửa hàng về vị trí của những cuốn sách tham khảo.

Đội mũ lưỡi trai, vừa ra khỏi nhà, đó là Han-gyeol.

"Han-gyeol?"

Khi nghe tên mình, Han-gyeol nhìn về phía tôi. Và với vẻ mặt ngạc nhiên rõ ràng, anh trả lời,

"Eun-ha?"

Han-gyeol tiến lại gần tôi.

Ồ! Hôm nay tôi thậm chí còn không gội đầu và đi ra ngoài một cách thản nhiên như vậy; đáng lẽ tôi không nên nhận ra anh.

"Cậu đến đây chi thế?"

"Đến mua sách tham khảo."

"Ồ vậy ư? Tôi cũng vậy. Trùng hợp ha. Nhưng—"

"Vâng?"

"Sao cậu lại mua nhiều thế? Cậu thậm chí có thể mang theo tất cả chứ?"

"Chà, tôi chỉ nghĩ mua mọi thứ cùng một lúc sẽ dễ dàng hơn, haha..."

Tôi đáp lại với một nụ cười ngượng ngùng.

Đúng lúc đó, chị tôi đến gần và gọi tôi.

"Eun-ha, chẳng phải em đã chọn—Ồ? Em ở cùng bạn à?"

"À, vâng. Cậu ấy là bạn cùng lớp."

"Xin chào. Rất vui được gặp chị. Em là Lee Han-gyeol."

Han-gyeol lịch sự cúi chào chị tôi.

"Chào em. Chị là chị họ của Eun-ha và cũng là gia sư của em ấy."

"Ồ, em nghe nói chị dạy kèm cho Eun-ha vào cuối tuần."

"Ừm? Nếu em biết ai cần dạy kèm, em có thể cho Eun-ha biết được không?"

"Ồ, em sẽ làm vậy. Nhưng em không có số liên lạc của Eun-ha."

Phải rồi, chúng tôi vẫn chưa trao đổi số liên lạc.

"Chà, chúng ta có thể nhân cơ hội này để trao đổi chúng."

"Điều đó sẽ tốt thôi. Eun-ha, cậu có thể cho tôi số của cậu được không?"

"Ờm... chắc chắn rồi."

Tôi gõ số của mình vào chiếc điện thoại mà Han-gyeol đưa.

Sau khi nhấn nút gọi và nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, tôi nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Có lẽ là do chúng tôi đã trao đổi số điện thoại trước mặt chị tôi chăng?

"Hehe..."

Chị gái tôi có một nụ cười đặc biệt trên khuôn mặt.

Đó là vẻ mặt của một người vừa chứng kiến điều gì đó thú vị.

Tôi ước gì cô ấy không nói bóng gió như vậy, nhưng đó chỉ là mơ tưởng.

"Tại sao lại cười nhứ thế?"

"Không có gì. Tên em là Han-gyeol phải không? Em đã ăn trưa chưa?"

"Không, em chưa ăn gì cả."

"Đáng lẽ em phải nên ăn đầy đủ. Đây là thời điểm phát triển quan trọng nhất của em; em cần phải ăn uống tốt. Chị định ăn trưa với Eun-ha, em có muốn đi cùng không?"

"Ờm, chị...! Nó có thể gây khó xử cho Han-gyeol...!"

"Tại sao? Ồ, nhưng để đổi lấy bữa ăn miễn phí, em phải giúp Eun-ha mang sách tham khảo về nhà. Sao? Muốn đi chứ?"

Tất nhiên, tôi sẽ biết ơn nếu Han-gyeol giúp tôi, nhưng...!

Hôm nay tôi cảm thấy hơi tự ti.

"Vâng! Em rất thích."

Han-gyeol sẵn sàng đồng ý mà không do dự nhiều.

"Tốt. Tụi chị vẫn chưa quyết định ăn gì cho bữa trưa. Em có ý tưởng gì không?"

"Em không đặc biệt kén chọn."

"Hừmm— Tụi này cũng ổn với bất cứ món gì."

Khi nghe câu trả lời thờ ơ của chị gái tôi, Han-gyeol có vẻ trầm ngâm.

Sau đó anh đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.

"Còn thịt lợn thì sao—"

"Bác bỏ."

Chị tôi đã nói sự thật.

Cô từ chối lời đề nghị của Han-gyeol ngay cả trước khi anh có thể nói hết câu.

Có phải tất cả các chàng trai đều thực sự yêu thích món thịt lợn cốt lết đến thế không?

"Hử?"

"Không phải là thịt lợn cốt lết."

"Vậy là thịt lợn xào—"

"Cũng không được."

"Hử? Chị đã nói bất cứ món gì..."

"Chúng ta hãy ăn pizza thôi."

"Okay."

Tôi phải cắn chặt môi để nhịn cười.

Vẻ mặt choáng váng của Han-gyeol thật dễ thương khi xem.

"Hãy... nhanh lên nào!"

Tôi quay lưng lại trước và đi về phía quầy.

Nghiêm túc mà nói, Han-gyeol có vẻ là một chàng trai thực sự vui vẻ và tốt bụng.


✦✧✦✧


Tại tiệm bánh pizza, chị tôi nhìn Han-gyeol và tôi với vẻ mặt hài lòng. Tôi vô cùng lo lắng về những gì cô ấy có thể nói, nhưng cuộc trò chuyện lại bình thường đến mức đáng ngạc nhiên.

"Em có gia sư hoặc tham gia buổi học riêng nào không? Có lẽ sẽ tốt vì em đang học năm cuối cao trung."

"Chị đang cố gắng dụ dỗ em hay gì đó tương tự phải không? Em bắt đầu hối hận vì đã ăn chiếc bánh pizza này."

"Này- chị chỉ hỏi thôi. Nhưng em nắm bắt khá nhanh phải không?"

"Không phải là do có điều kỳ lạ trong cách diễn đạt của chị sao?"

Han-gyeol trông hơi bối rối, điều đó thật buồn cười.

Ấy vậy mà anh lại lặng lẽ chia đồ ăn, vừa ngạc nhiên vừa đáng yêu. Cảm giác như sự ân cần của anh là bẩm sinh vậy.

"Không sao đâu. Chị có chút thời gian dành cho một người nữa và vì em là bạn của Eun-ha nên chị có thể giảm giá cho em. Thấy thế nào?"

"Chị thực sự biết cách kinh doanh."

"Ha! Em trông như một người trưởng thành đang đi làm. Em không nhận thức được điều đó sao? Em thấy em ấy thế nào, Eun-ha?"

Đột nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.

"Chà, Han-gyeol có vẻ trưởng thành."

"Thấy chứ? Ngay cả Eun-ha cũng nghĩ vậy."

"Em sẽ coi đó là một lời khen. Và chị dạy kèm cho môn gì vậy?"

"Hử? Toán học. Em học toán giỏi không?"

"Hừmm... Em thậm chí còn không thèm trả lời câu hỏi 21 và 30."

Điều đó khiến tôi tự hỏi Han-gyeol học tập tốt đến mức nào.

"Em học giỏi chứ, Han-gyeol? Hỏi về điểm số của em có phải là thô lỗ không?"

"Ờm... Có khá nhiều sự khác biệt về chủ đề. Em nghĩ mình yếu môn Văn học Hàn Quốc."

"Ồ vậy ư? Còn môn toán thì sao?"

"Em nghĩ nó ổn thôi. Em sẽ xem xét lại sau khi xem kết quả kỳ thi thử của mình vào tháng 3."

"Là vậy sao? À, pizza ở đây."

Ngay khi bánh pizza được mang đến, Han-gyeol đã lấy đĩa và phục vụ chị gái tôi trước.

Sau đó anh phục vụ tôi và cuối cùng anh tự mình ăn một miếng.

"Cảm ơn nhé. Em có cách hành xử tốt."

"Em đang ăn bằng tiền của chị nên điều đó là đúng đắn. Ha."

"Ha! Em thật hài hước. Em có chắc mình không phải là người trưởng thành đang đi làm không? Khiến chị muốn học cách trở thành người lớn quá."

"Không còn cách nào. Như chị thấy đấy, em là một nam sinh cao trung có gương mặt tươi tắn."

Cho đến thời điểm này, cuộc trò chuyện thật ấm lòng.

Nhưng bầu không khí thay đổi với câu hỏi tiếp theo.

"Vậy em có người mình thích chưa?"

Tôi đang định cảnh cáo chị gái mình.

"Vâng. Em có rồi."

Nhưng tôi hoàn toàn bị sốc trước câu trả lời ngay lập tức của Han-gyeol cho câu hỏi của chị gái tôi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top