Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Hử?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, tôi đặt túi giấy lên bàn rồi ném ngay xuống giường, vùi mặt vào gối.

"Aaaaaaaaaa! Tại sao mình thậm chí còn làm điều đó? Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Chắc chắn là cậu ấy nghĩ mình kỳ quặc... Cái quái gì vậy chứ... Cậu ấy không nghĩ điều đó kỳ lạ, phải không? Cậu ấy không nghĩ... đó là một buổi hẹn hò, phải không?!"

Tất nhiên, tôi có thể đi xem phim với Han-gyeol, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái về thời gian. Han-gyeol đã mang chiếc túi nặng đó đến tận nhà tôi, và... trên hết... tại sao tôi lại lo lắng về nó đến thế?

Tôi bực bội lăn chân, cố suy nghĩ, nhưng suy nghĩ của tôi cứ rối tung lên.

"Có lẽ mình chỉ suy nghĩ quá nhiều thôi? Chắc là vậy nhỉ? Đợi đã, không phải Han-gyeol là người hỏi mình đã xem phim chưa sao? 'Vì lịch sự...' Vâng! Đó là nó! Có lẽ cậu ấy nghĩ phải hỏi vì phép lịch sự. Mình nên hỏi anh trai về điều này."

Tôi đứng dậy khỏi giường và đi thẳng đến phòng anh trai tôi.

"Thằng anh kia!"

"Argh! Geez! Lại chết đầu!"

"Nghe này! Hãy ngừng xem p*rn lại đi. Mà, một chàng trai sẽ cảm thấy thế nào nếu được một cô gái mời đi xem phim?"

"Sẽ cảm thấy như mình sở hữu cả thế giới! Woa! Sao thế? Có bạn nữ nào của em muốn xem phim với anh không?"

"Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?! Nó có thể chỉ đơn giản là một lời mời bình thường để xem một bộ phim. Tại sao cậu ấy lại có cảm giác như mình sở hữu cả thế giới?!"

"Nào, điều đó không hiển nhiên sao? Về cơ bản thì cô gái đang mời cậu trai đi hẹn hò!"

Anh tôi vừa nói xong thì tôi lao thẳng vào phòng.

"Gừừừ! Em ước gì anh mau đi chết đi!"

"Đột nhiên ăn nói xà lơ gì thế này! Đồ em gái thúi!"

Với một tiếng động lớn, tôi đóng cửa lại và ném mình lên giường lần nữa. Tôi ôm chặt chiếc gối trên giường và lăn lộn.

Một buổi hẹn hò đi xem phim với một anh chàng tôi mới quen chưa đầy một tuần?

Ư ư... Tôi không biết ngày mai mình sẽ đối mặt với Han-gyeol như thế nào.

Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó.

Trước hết, tôi không thích Han-gyeol theo cách đó... và tôi nghi ngờ Han-gyeol thích tôi... Chúng tôi chưa thực sự là bạn thân, vì vậy tôi vẫn cảm thấy mình nên thận trọng một chút.

"Mình nên mặc gì đây?"

Nếu tôi ăn mặc quá xuề xòa, anh có thể nghĩ tôi luôn ăn mặc như vậy và điều đó thật đáng lo ngại.

Nhưng sau đó, nếu tôi ăn diện thì sao? Xem xét đó là để đáp lại lời mời hẹn hò xem phim, điều đó cũng có kỳ lạ không?

Tôi có nên nói là tôi cảm thấy không khỏe không? Ư ư ư! Điều đó thậm chí còn kỳ lạ hơn nữa!

"Haaa... Tại sao mình lại làm thế?"

Cảm giác như những dấu chấm hỏi đang hiện lên trong đầu tôi.

Tại sao đột nhiên tôi lại đề nghị đi xem phim? Bầu không khí có phù hợp với điều đó không?

"Ư ư, bầu không khí thật tuyệt vời!"

Khi tôi liên tục ném mình lên xuống giường, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Han-gyeol đề cập rằng anh có người mình thích. Liệu anh có thể xem phim với tôi mặc dù vậy không?

Đó là phần kỳ lạ nhất. Thông thường, nếu muốn gây ấn tượng với người mình thích, bạn sẽ phải giữ khoảng cách với những cô gái khác phải không?

Tuy nhiên, kể từ đầu học kỳ, anh chỉ đi chơi với tôi, học cùng tôi vào buổi tối và thậm chí còn đề nghị ăn tối cùng nhau. Anh cũng không ngần ngại nhận lời mời xem phim.

"Hừmm... Bất cứ ai cũng có thể dễ dàng hiểu lầm điều này phải không?"

Tôi xoa cằm, suy nghĩ một lúc.

Trong những tình huống như vậy, chẳng phải hầu hết các cô gái sẽ thắc mắc, 'Cậu ấy có thích mình không?'? Đánh giá từ cuộc trò chuyện về pizza của chúng tôi, anh có vẻ cũng rất thân với những cô gái khác. Có một sự trôi chảy nhất định trong các tương tác của anh và điều đó thật hấp dẫn.

"Hàa... mình không hiểu. Mình không thể đọc vị được cậu ấy chút nào!"

Tôi ngả người ra sau.

Tôi đã nghĩ chiếc giường êm ái sẽ đỡ lấy mình, nhưng cuối cùng tôi lại đập đầu vào tường một tiếng thịch lớn.

"Ốiiii...Đau quá!"

Ý tưởng rằng Han-gyeol có thể thích tôi hoàn toàn là suy đoán.

Nếu anh thích tôi thì anh sẽ đề nghị xem phim trước phải không? Chúng tôi thân thiết nhưng chỉ trong giới hạn tình bạn. Tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy thíc... hay thực sự là vậy?

Hình ảnh Han-gyeol đứng sau tôi, lôi ra một cuốn sách. Mu bàn tay của anh nhanh chóng chặn một quả bóng rổ đang bay về phía tôi.

Và cử chỉ hôm nay, khi anh thản nhiên xách đồ cho tôi...

"Ư ư ư! Không! Mới có một tuần thôi, không thể nào!"

Tôi vẫy tay mạnh mẽ trong không khí, xua tan những suy nghĩ xâm nhập.

Nghĩ lại, có vẻ như chỉ có tôi là người suy nghĩ quá nhiều.

Từ đầu đến cuối, Han-gyeol chỉ đơn giản là tốt bụng.

Việc tìm ra động cơ trong hành động tử tế của ai đó là không đúng.

"Vậy... ngày mai mình nên mặc gì?"


✦✧✦✧


Sau khi trằn trọc, cuối cùng tôi cũng ngủ được vào đêm qua.

Có lẽ do thiếu ngủ nên tôi thấy mình buồn ngủ ngay cả trong giờ dạy kèm.

"Eun-ha, tối qua em ngủ không ngon à?"

"Hử? Không?! Vâng?! Không, em ổn!"

Hyun-joo unnie nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Với một chút tò mò, cô cẩn thận đóng cuốn sách tham khảo trước mặt lại.

"Eun-ha, cái cậu chị gặp hôm qua là ai vậy?"

"Cái gì?! Sao đột nhiên thế? Cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp thôi. Chỉ là một người bạn!"

"À há ~ Một người bạn à? Kể từ khi nào?"

"Kể từ năm ba, tụi em đã là bạn cùng bàn! Đó là tất cả!"

"Ồ, chỉ là bạn cùng bàn thôi à? Chỉ tham gia lớp học cùng nhau thôi à?"

"Chà, với tư cách là bạn cùng bàn, tụi em đã trở nên thân thiết và làm nhiều việc cùng nhau... Sao thế?"

Khóe môi Hyun-joo unnie hơi cong lên.

"Có khi nào em thích người bạn đó không?"

"Cái gì?! Không, hoàn toàn không nhé? Han-gyeol chỉ là một người bạn thôi! Cả hai mới gặp nhau mới được 1 tuần!"

"Ồ... Mới một tuần mà đã gọi nhau là bạn rồi à?"

Ư ư! Tôi có cảm giác như mình đã rơi vào bẫy của chị gái mình.

"Eun-ha, hôm nay em làm gì sau buổi dạy kèm?"

"Hử? Ồ, có một bộ phim em muốn xem nên em định đi xem."

"Ôi trời? Lại đi một mình à? Muốn chị đi cùng không?"

"Ờm... em có người định xem phim cùng, nên có hơi—"

"—Người đó có phải là người chị gặp hôm qua không? Ai lại đi xem phim với một người bạn mà họ mới quen được một tuần chứ? Eun-ha của chị sẽ không nghĩ đến điều đó, phải không?"

Trước ánh mắt tự tin của chị gái, tôi lập tức lùi lại.

"Aaa-! Thật sự không phải như vậy..."

"Nhưng em định đi xem phim phải chứ?"

"Vâng..."

Khi tôi đang lưỡng lự trong lời nói, chị tôi lập tức ôm bụng cười lớn.

"Ahahaha! Eun-ha của chị đáng yêu quá!"

"Đ-Đừng có cười! Em nói cho chị biết nhé, em không có tình cảm với cậu ấy đâu!"

"Mhm ~ chị tin em mà, Eun-ha ~ "

"Aaa- Bà chị này!"

"Ahahaha! Cị xin lỗi! Em thật dễ thương đến mức chị không thể cưỡng lại được!"

"Ngừng cười đi! Em thực sự không thích Han-gyeol theo cách đó!"

Nghiêm túc mà nói... Sự trêu chọc của chị gái tôi thật khó chịu.

Cuối cùng, buổi dạy kèm ngày hôm đó của chúng tôi kết thúc đột ngột và chúng tôi quyết định gặp nhau vào một ngày trong tuần.

Sau bữa trưa nhanh chóng, tôi thay bộ trang phục đã chọn ngày hôm trước.

Đó là một bộ trang phục điển hình, không quá cầu kì cũng không quá giản dị.

Tôi mặc quần jean xanh nhạt, áo len trắng và mặc một chiếc áo khoác độn màu xanh da trời tinh tế.

Bây giờ, khi tôi đang định xỏ đôi giày Converse và đi ra ngoài thì tôi đụng phải anh trai mình.

Với cái bụng nhô ra, người anh trai khó coi của tôi nhìn chằm chằm vào tôi.

"Anh đang nhìn gì đó?"

"Em... định đi đâu vậy?"

"Em đi xem phim."

"Tại sao em lại ăn mặc như vậy để đi xem phim?"

Với đôi mắt mở to, tôi nhanh chóng cởi giày ra và nắm lấy đầu anh trai mình.

"Cái gì?! Ý anh là gì khi nói, 'mặc như vậy'? Em luôn ăn mặc như thế này! Đột nhiên anh đang nói về chuyện gì thế?"

"Hử? Em luôn ăn mặc như thế này à? Không phải em là người luôn mặc quần áo tập thể dục và áo khoác độn dài màu đen sao?"

"Đó là hình ảnh em thể hiện à?! Không hề! Em luôn ăn mặc như thế này!"

"Cái đó... tên cậu ta là gì... Seo-ha, phải không? Em có đi gặp cậu ta không?"

"Sao anh lại nhắc đến Seo-ha—!"

Khi tôi hét lên bực bội, anh trai tôi bịt tai lại và nói:

"Đó là... bởi vì em chỉ ăn mặc như vậy khi gặp cậu ta thôi mà?"

"Gừừừừ! Tôi sẽ giết ông! Đồ khốn!"

"Cái gì... em vừa gọi anh là gì vậy?!"

Tôi lập tức chạy về phòng và thay chiếc áo khoác đệm dài màu đen. Tôi xỏ đôi giày thể thao thường ngày của mình vào và vội vã đi đến rạp chiếu phim.

"Ư ư...vì cái thằng anh trai chết tiệt đó của mình..."

Tôi đến sớm hơn khoảng 10 phút so với thời gian đã thỏa thuận và tìm chỗ ngồi. Trong khi tìm chỗ ngồi, tôi phát hiện một anh chàng có hình dáng giống Han-gyeol.

"Hử?"

Anh mặc một chiếc áo khoác đệm ngắn màu xám, một chiếc áo nỉ màu hải quân và một chiếc quần ống rộng. Tôi không chắc đó có phải là Han-gyeol hay không nên tôi quan sát anh từ xa. Tuy nhiên, vì anh đang nhìn xuống điện thoại nên tôi không thể nhìn rõ mặt anh.

Sau đó, anh bắt đầu duỗi cổ từ bên này sang bên kia. Ngay khi anh ngẩng đầu lên, tôi đã nhận ra khuôn mặt của anh và thận trọng tiến lại gần anh.

Không làm Han-gyeol giật mình, tôi từ từ bước tới và đứng trước mặt anh.

"Hử? Cậu đến sớm thế."

Khi tôi đến gần, Han-gyeol ngước lên, nhận ra tôi và nở một nụ cười rạng rỡ. Rồi đột ngột đứng dậy, vẫn tươi cười hỏi:

"Chúng ta đi mua bỏng ngô trước nhé?"

Nhìn thấy Han-gyeol hành động thờ ơ như vậy, tâm trí tôi bắt đầu lang thang.

Tại sao anh luôn chào đón tôi bằng nụ cười ấm áp như vậy?

Nó làm tôi bất giác mỉm cười đáp lại.

Anh thật là một người kỳ quặc.

"Cậu có luôn cười như thế với mọi người không?"

"..."

"..."

"..."

Đợi đã, có phải tôi vừa buột miệng nói ra điều đó không?


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top