Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Cái Gì Đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hử?"

Có phải tôi đã tiếp cận quá vội vàng không?

Nhưng lời đề nghị xem phim lại đến từ Eun-ha.

Đó không chỉ là một câu hỏi đơn giản, cũng không giống một trò đùa dựa trên biểu hiện của cô.

Với vẻ mặt bối rối, tôi liếc xuống Eun-ha, và cô nhanh chóng vẫy tay trong không trung.

"Xin lỗi-! Tôi đang nghĩ nó trong đầu, và nó tự bật ra ngoài!"

Điều gì đã khiến cô nói ra suy nghĩ đó?

Tôi đã làm điều gì đó sai à?

Có phải vì ngày hôm qua tôi đã tự tin nói rằng mình thích một người?

"Không, tôi không cười với mọi người như thế này."

Tuy nhiên, có vẻ đúng khi cho cô một câu trả lời.

Mơ hồ nhưng cũng đủ làm thắc mắc.

"Hử?"

Eun-ha trông có vẻ ngạc nhiên.

Tôi muốn nhìn biểu cảm ngạc nhiên đó của cô thêm một lúc nữa, nhưng tôi cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

"Vậy tôi đi mua bỏng ngô nhé? Cậu sẽ đợi ở đây chứ?"

"Hử...? Ồ! Vâng! Cậu cứ đi đi!"

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi thẳng đến góc bán đồ ăn nhẹ cạnh quầy bán vé.

"Làm ơn cho tôi một combo đôi. Và đồ uống thì hai cola."

"Có ngay ạ. Quý khách muốn vị bỏng ngô như thế nào?"

"Làm ơn cho tôi bắp rang caramel."

"Okay. Làm ơn đợi ở phía bên phải ạ."

"Cảm ơn."

Tôi đợi một lúc khi đơn hàng bỏng ngô đang được chuẩn bị.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy Eun-ha đang nghịch tóc mái khi đợi tôi.

Dù có để tóc mái hay không thì cô vẫn trông xinh đẹp. Tôi tự hỏi tại sao cô lại có vẻ quan tâm đến chúng đến vậy.

"Cậu ấy thực sự đáng yêu."

"Bắp rang của quý khách đã sẵn sàng rồi ạ ~ "

"Aaa! Vâng! Tôi xin lỗi! Cảm ơn!"

Tôi đã cố mang cả bỏng ngô và cola cùng một lúc, nhưng nó quá cồng kềnh do kích thước của chúng.

Khi tôi đang suy nghĩ một lúc về cách giải quyết, Eun-ha kịp thời tiến đến bên cạnh tôi.

"Tôi nghĩ cậu có thể gặp khó khăn khi mang nó một mình."

"Cậu đến vừa kịp lúc. Cậu có thể cầm bỏng ngô được không?"

"Chắc chắn rồi. Cậu đã lấy ống hút chưa?"

"Vâng. Chúng ta hãy đi nào."

Eun-ha và tôi cùng nhau đi thang cuốn và bước vào rạp phim. Khi chúng tôi ngồi vào chỗ mà Eun-ha đã đặt trước, cô bắt đầu cởi chiếc áo khoác đệm dài của mình.

"Tôi sẽ cầm bắp rang cho cậu. Cậu sẽ cởi áo khoác dài à?"

"Ồ-Vâng, cảm ơn nhé."

Khi Eun-ha cởi áo khoác, tôi có thể nhìn rõ thường phục của cô. Quần jean xanh nhạt kết hợp với áo thun cổ tròn màu trắng, một bộ trang phục khá phổ biến nhưng lại trông đặc biệt với cô. Tim tôi rung động khi nhìn cô chỉnh lại mái tóc.

"Rạp phim hơi ấm phải không?"

"Hử? Ồ đúng rồi. Mặc chiếc áo khoác này sẽ thấy ấm hơn."

Eun-ha ngồi vào chỗ bên cạnh tôi.

"Cậu đã xem đoạn giới thiệu của bộ phim này chưa, Han-gyeol?"

"Rồi nha. Nó trông có vẻ thú vị."

Bộ phim là một trong những câu chuyện lãng mạn về một chàng trai trẻ, kiệt sức và bị thực tế đánh gục, trở về quê hương. Một bộ phim như vậy có lẽ sẽ gây được tiếng vang với người lớn đang đi làm hơn là học sinh cao trung. Nhưng một lần nữa, có lẽ đó chỉ là một khuôn mẫu?

"Han-gyeol, cậu có muốn thay phiên nhau cầm bỏng ngô không?"

"Hử? Không, không sao đâu. Nếu tôi cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ tinh nghịch chọc vào cánh tay của cậu và đưa nó cho cậu."

"Okay. Ồ? Có vẻ như bộ phim sắp bắt đầu. Thưởng thức nào."

"Vâng."

Dần dần, rạp tối sầm lại.

Khi bộ phim chính thức bắt đầu, tôi ngây người nhìn vào màn hình. Cảnh mở đầu, đúng như dự đoán, là cảnh một nhân viên bị sếp mắng.

Cảnh tượng nhân vật chính kiệt sức lê lết về căn hộ của mình sau một ngày đầy la mắng dường như đã quá quen thuộc với tôi. Tôi nhanh chóng thấy mình say mê với bộ phim.

-Pịch

Trong khi tôi đang mải mê xem phim, Eun-ha nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ nhẹ vào cánh tay tôi. Khi tôi quay lại nhìn cô, cô đang chăm chú nhìn vào mặt tôi.

Từ vẻ mặt ngạc nhiên của cô, có vẻ như cô đã vô tình chạm vào tôi khi đang cố lấy một ít bỏng ngô.

Với nụ cười bẽn lẽn, Eun-ha nhặt một ít bỏng ngô và cho vào miệng.

Sau đó, không có gì đặc biệt xảy ra.

Không có sự kiện lãng mạn nào của tuổi trẻ như chạm tay vào nhau khi lấy bỏng ngô.

Bộ phim đã đi qua điểm giữa và tiến đến cao trào, cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

"Chúng ta đứng dậy nhé?"

"Vâng."

Eun-ha và tôi cùng nhau rời khỏi rạp.

"Bộ phim thế nào? Cậu có vẻ thực sự say mê."

"Phải không? Nó rất thú vị. Nó giống như một sự miêu tả chân thực về cuộc sống của người trưởng thành."

"Haha! Ý cậu là gì? Nếu ai đó nghe thấy, họ sẽ nghĩ cậu đã sống cả cuộc đời trưởng thành."

"Ý tôi chỉ là nó có cảm giác như vậy thôi ~ "

Chúng tôi đã hoàn thành mục tiêu ngày hôm nay là xem phim.

Bây giờ chúng tôi có thể chia tay nhau, nhưng về thẳng nhà thì hơi thất vọng. Tuy nhiên, việc đề xuất làm điều gì đó khác ở đây có vẻ hơi khó khăn...

Trong khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, tôi nhận thấy một khu trò chơi điện tử bên cạnh rạp chiếu phim.

"Có vẻ hơi quá sớm để về nhà. Cậu có muốn ghé qua khu trò chơi điện tử không?"

"Hử? Trò chơi điện tử à?!"

"Chúng ta có thể ghé qua trước khi về nhà."

Dẫn đầu, tôi đi trước và Eun-ha nhanh chóng theo sau.

Tất nhiên, nó có tính toán. Điều đáng ngạc nhiên là Eun-ha lại thực sự thích trò chơi điện tử.

Cô có quá khứ thường xuyên chơi game đối kháng với anh trai mình khi họ còn nhỏ, nên có vẻ như cô sẽ không bận tâm. Mối quan tâm duy nhất là Eun-ha đặc biệt giỏi những môn đó.

"Cậu có thích game không, Han-gyeol?"

Đôi mắt của Eun-ha bắt đầu lấp lánh.

"Hử? Không đặc biệt lắm? Tôi không chơi chúng nhiều lắm."

"Ở nhà cậu thường làm gì?"

"Đọc tiểu thuyết, xem phim, đọc truyện tranh hoặc ngủ trưa."

"Thật á? Có phải tôi đã vô tình làm gián đoạn thời gian riêng tư hiếm hoi của cậu không?"

"Không hề! Tuyệt đối không!"

Tôi vội sửa lại vì lo Eun-ha có thể hiểu sai.

"Nghe này! Chà... tôi cũng thích thời gian ở một mình, nhưng không phải là tôi đặc biệt thích thú với sự cô độc. Tôi cũng muốn xem phim với bạn bè và chơi game cùng nhau..."

Nghĩ lại thì, tôi có rất nhiều điều muốn làm.

Chỉ là tôi không có bạn bè hoặc không có thời gian để làm điều đó.

"Haha! Hiểu rồi. Hãy đi tới khu trò chơi điện tử. Han-gyeol, cậu có chơi game chiến đấu không?"

Eun-ha ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt cô rạng rỡ với nụ cười cũng rạng rỡ.

Tôi đã từng thử những game mà Eun-ha thích trước đây.

"Nhàu dô."

"Hử? Cậu biết chơi không?"

"Chà? Tôi biết các combo cơ bản á?"

"Thật ư? Vậy thì tôi cũng sẽ chơi thật."

"Nhàu dô bất cứ lúc nào."

"Okay!"

Tôi ngồi trước máy chơi game và Eun-ha di chuyển đến chỗ đối diện tôi.

Bởi vì chúng tôi ngồi với máy chơi game ở giữa nên cô tinh nghịch nghiêng đầu sang một bên để nhìn rõ hơn.

"Cậu chọn nhân vật nào, Han-gyeol?"

"Tôi á? Cước quyền nhé. Còn cậu thì sao?"

"Tôi chỉ chọn nhân vật nữ sinh cao trung thôi. Hehe."

Mặc dù cô đang mỉm cười nhưng nụ cười của cô có vẻ thoải mái nhất định.

Với ý nghĩ muốn cho cô nếm mùi thất bại, trò chơi nhanh chóng bắt đầu.

-Pụp-pụp! Pụp-pụp!

"Bắt đầu tấn công."

Không cần thiết phải đánh giá kỹ năng của Eun-ha.

Nghĩ rằng tấn công tổng lực là cách duy nhất, tôi tung ra đòn kết hợp. Nhưng ngay khi tôi chắc chắn rằng combo của mình đã hạ cánh hoàn hảo... Đòn phản đòn của Eun-ha đã bao trùm nhân vật của tôi.

"Hử?"

Ngay sau đó, cô bắt đầu một đòn kết hợp giữa không trung. Sau đó, nhân vật của tôi dường như không bao giờ muốn chạm đất nữa.

Đây là gì? Cô thậm chí còn khiến nó di chuyển xuống một cách hoàn hảo.

Ngay khi nhân vật của tôi đứng dậy, tôi tung một cú đấm có một không hai, nhưng nó đã bị cô phản đòn một cách dễ dàng. Chứng kiến nhân vật của tôi quay tròn bất lực trong không trung, HP của nó nhanh chóng giảm xuống.

Tất nhiên... Eun-ha đã trải qua những năm tháng tuổi thơ đắm chìm trong game. Lẽ ra tôi không nên mong đợi sẽ giành chiến thắng nếu không có sự chuẩn bị nghiêm túc.

Từ hiệp thứ hai, tôi cũng tấn công với đôi mắt rực lửa.

Ngoài máy chơi game, âm thanh lạch cạch của bộ điều khiển báo hiệu sự căng thẳng của trận chiến khốc liệt của chúng tôi.

-Canh...! Pụp-pụp! Pụp-pụp-pụp!

Eun-ha luôn sẵn sàng chờ đợi tôi hành động.

Để đánh bại đối thủ, sự hiểu biết thấu đáo về họ là điều cần thiết. Quyết tâm không chịu thất bại lần thứ hai, tôi tiếp cận trận đấu một cách thận trọng...

"Phù...! Vui thật đó."

Tôi đã tham gia vòng thứ hai.

Eun-ha, có lẽ không hài lòng với cảm giác thất bại lạ lẫm, nghiêng đầu lại gần máy trò chơi điện tử.

"Thật đấy. Han-gyeol thực sự rất giỏi."

"Cậu cũng không hề nương tay đâu, Eun-ha."

"Ư ư... tôi đang dễ dãi với cậu à?"

"Cậu không nên nói điều đó sau khi thua cuộc, phải không?"

Sau đó, Eun-ha thắng được vòng thứ ba, còn tôi thắng được vòng thứ tư.

Trước vòng cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu và nắm chặt bộ điều khiển.

Nhưng sau đó, combo của Eun-ha đột nhiên thay đổi.

Lối chơi thận trọng trước đây của Eun-ha đã không còn tìm thấy nữa mà thay vào đó là những kỹ thuật bất ngờ.

Dù sau đó tôi có cố gắng tung cú đấm thế nào đi chăng nữa, Eun-ha vẫn hung hãn vượt qua. Nắm bắt khoảnh khắc tôi đang sửng sốt, cô kết liễu tôi bằng đòn combo tường.

"Chà-! Thật suýt soát. Han-gyeol, cậu giỏi lắm!"

"Ngay cả khi cậu nói điều đó với một kẻ thua cuộc, nó vẫn cảm thấy đáng tiếc... Và sự thay đổi đột ngột ở combo cuối cùng là gì vậy?"

"Aaa-! Nó vẫn rất vui phải không? Cảm giác được chơi thật tuyệt vời sau một thời gian dài như vậy."

Chết tiệt. Lẽ ra tôi không nên đề nghị đến khu trò chơi điện tử.

"Hử? Han-gyeol, nhìn này! Có một cái máy gắp thú. Muốn thử chứ?"

"Trông cậu có vẻ rất háo hức."

"Hử? Ồ- có phải tôi đã quá phấn khích rồi không? Có cảm giác như tôi thực sự đang vui vẻ sau một thời gian dài vậy."

"Haha! Tôi không có ý xấu. Tôi có nên thử lấy một con cho cậu không?"

"Cậu chắc chứ?"

"Thách tôi á hả?"

Eun-ha và tôi đi thẳng tới máy gắp thú. Mặc dù tôi đã phải đối mặt với thất bại, nhưng việc nhìn thấy Eun-ha với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bằng cách nào đó khiến tôi cảm thấy tất cả đều đáng giá. Có lẽ sự hiện diện của tôi trong thế giới tiểu thuyết này là một món quà từ các vị thần, nhằm giúp tôi trải nghiệm tuổi trẻ như thế này.

"Chọn một con đi. Tôi nên lấy gì cho cậu đây?"

"Con rùa xanh đằng kia."

"Nhìn kỹ nè. Tôi sẽ chỉ cho cậu cách thực hiện."

Tôi nhanh chóng nhét một tấm vé vào máy.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top