Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7/?: Mở đầu cuộc khiêu chiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Y/n: "Haa!"_Thở dốc.

  Người tôi lã hết cả mồ hôi, gió lạnh mà vẫn có cảm giác nóng nực vô cùng.

    Xiao: "Trêu cậu tí thôi."_Cười ranh ma.

  Trêu? Này, quá đáng vừa thôi? Tôi người phàm chứ đâu phải có sức bền mạnh mẽ như Nhà Lữ Hành đâu? Không như mọi khi, trên cả đường tôi đi, tay cậu ta vẫn nằm yên vị trên eo tôi mặc dù tôi đã cố tình gạt tay ra hơn trăm lần.

    Y/n: "Cút! Để tôi...Ha..."_Không nói nên lời.

    Xiao: "Cậu thậm chí còn chả thể nói được câu nào, nên về nhà mà dưỡng sức đi."_Ngồi xồm xuống.

    Y/n: "Thật tởm!"_Liếc Xiao.

  Tôi ngầm hiểu được, kẻ kế bên tôi chắc chắn không phải cậu ta. Giờ tôi đang gặp hiểm nguy, giờ cậu đang nơi đâu...sao cậu không tìm kiếm tôi?
  2 tay thì chống đỡ, tôi gục mặt xuống thở không ra hơi.

    Xiao: "Sao?"_Xà người bên cạnh Y/n, nói thầm vào tai.

    Y/n: "B.I.Ế.N"_Phẫn nộ
    Y/n: "Ha..."_Hơi thở nặng nhọc.

  Hắn ta ngừng lại nụ cười mỉa mai, đôi mắt sáng rực chạm lên đùi tôi.
  Giờ mọi thứ trước mắt tôi là cổng thành Liyue.

    Xiao: "Có cần tôi đưa về nhà không, hửm?"_Ghê rợn.

    Y/n: "Giờ cậu...ha....BIẾN!"_Đứng dậy khó khăn.

  Cơ thể tôi nóng như đốt, chân dường như tê liệt, run lên cầm cập. Đứng không vững xém vấp té mấy lần, lạnh gáy hơn vài lần. Cậu ta nghe thế im lặng, toát lên vẻ quỷ dị đến đáng ngờ. Người trong thành đâu mất rồi? Sao chả thấy bóng dáng 1 ai hết vậy? Giờ tôi sợ lắm, có lẽ những điều này đều do hắn đã kiểm soát kĩ càng. Đó là lý do vì sao cậu ta bình thản để tôi tự tung trong "sân chơi" của cậu ta như thế. Hay là do tôi nghĩ nhiều?
  Từng bước chân nặng nề, giờ có đến nhà tôi cũng không dám mở cửa. Tôi ngồi lủi thủi trước căn nhà của người dân khác rất lâu, bầu trời bắt đầu ngã sang cam vàng. Đơn độc đợi đến khi nào người dân dần đi qua lại trên đường tôi mới mở cửa vào nhà.
  Tiếng "két" của cửa tôi mở ra, tôi gục xuống thở phào, người cảm thấy ổn hơn 1 chút, mồ hôi dần hết thì mới vào tắm rửa, gội đầu. Không thèm ăn tối mà rửa mặt rồi đánh răng ngay, chân thì run hơn nửa tiếng, vì đau nhức cả người nên làm mọi thứ lâu hơn bình thường. 1 tiếng sau mở cửa ra, tóc tôi nửa khô nửa ướt bước ra.

    Y/n: "Hừm."_Bức bối.

  Vóc dáng thiếu niên dựa vào tường, đôi mắt sáng rực ánh lên màu đỏ thẫm mỉm cười ranh ma. Giờ không còn ánh hoàng hôn, mà là màn đêm đáng sợ, đèn tôi vừa bật khi vào nhà cũng đã tắt lịm. Mọi thứ ma mị và có phần mờ ảo vì trăng không chiếu sáng.

    Xiao: "Y/n, hình như cậu không thích tôi thì phải?"_Vừa nói vừa tiến tới không chần chừ.

  Cậu ta bước tới chỗ tôi, tôi vào lại nhà tắm vội đóng cửa, 1 cánh tay cậu ta đẩy cánh cửa vào. Nhân lúc cậu ta bước vào trong, tôi ngay lập tức dùng hết sức bình sinh chạy ra với đôi chân kiệt sức hoàn toàn. Cậu ta bình thản hiện lên trước mặt tôi chặn cửa chính lại, nhướng mặt lên mỉm cười như mình là kẻ chiến thắng. Tôi dùng hết sức đẩy ra làm cậu ta lùi ra sau vài bước.

    Xiao: "Ha, cậu đã dùng hết sức phản kháng của mình rồi sao? Yếu quá~"_Xà vào cổ Y/n.

    Y/n: "Cậu không phải cậu ấy, cậu cố tình làm tôi không còn sức lực để chống lại cậu?"

  Tôi giơ chân lên, hít 1 hơi thật sâu để lấy tí thể lực rồi đạp mạnh vào bụng cậu ta. Cậu ta chỉ bị đập nhẹ vào tường, sức lực của tôi đã giảm đi nhiều đến thế rồi sao?? Không vòng vo, tôi chạy ngay cố mở khóa cửa rồi hét toáng lên.

    Y/n: "AI ĐÓ CỨU-"

  1 bàn tay mình che đi miệng tôi, thì thầm bên tai.

    Xiao: "Cậu biết tôi không phải là cậu ta rồi mà? Cậu cũng chẳng biết tôi đây sở hữu năng lực gì đâu!"

  Sợ quá...

    "Y/n!"

  Tiếng nói quen thuộc vang lên trong đầu. Cùng lúc đó, hắn ta áp sát mũi vào phần tóc gáy tôi rồi hít vào 1 hơi sâu 1 cách chậm rãi. Tôi ngồi xuống khóc toáng lên, tôi KHÔNG THỂ BÌNH TĨNH THÊM ĐƯỢC NỮA!

    Xiao: "Cậu thơm lắm~ 1 con mồi ngon béo bở nên xứng đáng bị tôi diệt trừ trước khi tên đó tới. Hay chơi đùa thêm xíu nhỉ?~"

    "Y/N! HÃY BÌNH TĨNH, HÍT THỞ THẬT ĐỀU!"

  Tôi khóc nất lên khi bàn tay cậu ta sờ cổ tôi từ trên xuống.

    "MAU, HÃY GỌI TÊN TÔI!!! N.H.A.N.H!"_Thét đến khàn giọng.

    Y/n: "XIAO, CỨU TÔI-"

  Tôi nghe tiếng nức vỡ của thủy tinh vang lên.

    RedXiao: "Cậu dám làm vậy với tôi sao?"_Vẫn bình thản.

  Tôi dùng tay che đi 2 tai mình, nhìn ra sau quan sát tình hình. Hắn ta với ngoại hình của Xiao, cầm 1 cây thương đỏ kì quái với hình thù sắc sảo, như quỷ vậy...cả người từ màu xanh hóa thành màu đỏ thẫm như màu mắt hắn ta vậy. Nụ cười điên dại phi về phía tôi.

    Xiao: "Ngươi dám làm gì người con gái của tôi?"_Sát khí.

  Tiếng nói trầm quen thuộc vang lên làm tôi bật khóc. Hắn ta tốc biến kế bên tôi rồi dùng cây thương chỉa thẳng đầu tôi. Tôi tròn mắt nhìn gương mặt đáng sợ, đôi mắt đỏ nheo lại 1 cách khó chịu.

    R-Xiao: "Cuối cùng ngươi cũng tới, trước giờ dùng mọi cách để dụ ngươi tới, ngươi đều tinh ý nhận ra. Bạn bè của ngươi đều chết sạch, ta đều không có kế để dụ dỗ ngươi tới. Cũng may cũng có nhỏ này."_Ánh mắt sắc lẻm nhìn Y/n.

    R-Xiao: "Mà hình như, nhỏ này còn hơn cả 1 người bạn bình thường, dùng thuật che mắt từ những kiến thức cổ xưa cũng bị phá vỡ bởi thứ sức mạnh này."

    Xiao: "Buông tha cho Y/n, tôi đồng ý khiêu chiến!"_Hạ cây thương xuống.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top