Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Sơ lược: Công đã kết hôn, sau khi đi họp lớp lại gặp lại chàng crush liên giới ngực bự mình từng thương thầm, lừa gạt bạn đời vụng trộm cùng crush cũ.

Công thụ là bạn cùng lớp cùng nhau làm bậy bạ trong WC, yêu đương vụng trộm bị công bắn tinh ngập lỗ đít/ chơi xe chấn, vợ công ở ngoài nhìn công thụ gian díu.

Warning: Truyện có tình tiết ngoại tình, không thích đừng đọc
__________________

"Dật Thần, ngày mai là ngày họp lớp nè, anh có muốn đi không?" Phó Vân Tâm ngồi trên sô pha dựa đầu vào vai hắn, vừa nhìn boxchat vừa hỏi người đàn ông bên cạnh mình.

"Sao cũng được, em quyết đi." Lục Dật Thần tập trung nhìn bản báo cáo trên máy tính, không mấy để ý đến lời của Vân Tâm vừa nói.

"Vậy em báo tên hai đứa mình nhé. À đúng rồi, nghe nói Lê Hân lần này cũng đến đó anh."

Lục Dật Thần nghe cậu nói thân thể hơi ngừng lại, rất nhanh lại như không hề có chuyện gì tiếp tục làm việc

"Em nghe nói cậu ấy mới từ nước ngoài về. Không phải anh trước kia rất thân với cậu ấy hả, cậu ấy có liên lạc với anh không?"

"Không."

"Phải không đó..." Phó Vân Tâm quay đầu liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục nói. "Cũng không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì nhỉ, chúng ta kết hôn gửi thiệp mời cho cậu ấy cậu ấy cũng không đến..."

"......"

Trông thấy chồng mình vẫn như cũ trầm mặc không nói, Phó Vân Tâm câu lấy cổ hắn, đôi măt lúng liếng nhìn thẳng vào mắt hắn, liếm môi hỏi.

"Dật Thần, bây giờ anh còn thích Lê Hân không?"

"......"

Lục Dật Thần thở dài, vươn tay vỗ đầu cậu, thấp giọng nói: "Vân Tâm à, anh đã nói là hai đứa mình kết hôn rồi."

Mấy năm nay Vân Tâm thi thoảng lại nhắc đến mấy chuyện cũ, khiến cho hắn hơi mệt tâm, không biết nên đáp lại như thế nào mới có thể khiến cậu yên lòng.

Đúng thật là hồi cấp 3 Lục Dật Thần từng thích thầm Lê Hân, nhưng do tính hắn hơi hướng nội nên cũng không chủ động theo đuổi người ta, chỉ có thể gọi là yêu đơn phương mà thôi. Chuyện này hắn cũng chẳng kể ra ngoài, chẳng biết vì sao Phó Vâm Tâm lại biết chuyện. Chuyện cũ đã qua cũng được hơn 7,8 năm rồi mà chẳng hiểu sao Phó Vân Tâm vẫn cứ rối rắm mãi.

Phó Vân Tâm nhíu mày, có hơi bất mãn với câu trả lời của hắn, tuy nhiên với tính cách lầm lì hướng nội của Lục Dật Thần, dù cậu có hỏi nữa hỏi mãi thì cũng chỉ co thể nghe được câu này thôi.

Có lẽ là bị cậu làm phiền mãi, gương mặt tuấn tú của người đàn ông dần biến đen. Phó Vân Tâm tinh ý nhanh chóng ngửa mặt hôn lên cằm hắn một cái, làm nũng nói. "Được rồi, em hơi tò mò nên hỏi vài câu mà. Tại vì trước kia hai người thân nhau như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người đang yêu nhau nên em ghen tị một chút á. Anh đừng giận em nữa nha?"

Thôi quên đi, dù sao thì bây giờ bạn đời của Dật Thần là cậu cơ mà. Cậu đúng là bị úng não mới đi hỏi mấy câu linh tinh đó.

Tối ngày hôm sau, Lục Dật Thần cùng Phó Vân Tâm đúng hẹn tới địa điểm tổ chức họp lớp. Khác với mấy lần trước, địa điểm lần này là một club cao cấp có tiếng.

"Chủ thầu bữa nay là tên cậu ấm Trần Xa Đạt đó anh. Em nghe nói vì lần này Lê Hân tham gia họp lớp nên gã mới chơi lớn như vậy á." Phó Vân Tâm thì thầm với Lục Dật Thần

Lục Dật Thần không nói gì, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh như thường lệ, cùng Phó Vân Tâm đi vào câu lạc bộ*.

       *QT ghi chữ này là "hội sở " nhưng mình check lại raw thì nó ghi là "会所 - hui suo" nghĩa là câu lạc bộ, nên mình để theo raw z.

Mỗi năm bọn họ đều mở một cuộc tụ họp một lần, nên tuy rằng mọi người không đến đầy đủ nhưng hầu hết người ở đầy đều có quan hệ rất tốt, hơn nữa giữa bọn họ cũng không thay đổi gì quá nhiều. Nhưng lần này lại khác, đây là lần đầu tiên Lê Hân tham gia họp lớp, cho nên mọi người ai nấy đều tới đông đủ cả. Nhiều năm không gặp, ai cũng tò mò không biết vị bạn học từng làm điên đảo vạn người này giờ ra sao rồi.

"Đến rồi, Lê Hân đến rồi!!!!"

Chỉ thấy một thanh niên một thân tây trang màu hồng nhạt, bên trong là áo sơ mi màu trắng cổ chữ V để lộ ra khe vực sâu hun hút* chậm rãi đi vào club, em mỉm cười chào mọi người trong phòng, cử chỉ vừa ưu nhã vừa lịch thiệp làm người ta không thể rời mắt.

        Chỗ này raw là "事业线 的人儿" mà dịch ra là đường sự nghiệp. Đường sự nghiệp thì nó lại chả hợp gì với áo cổ chữ V cả nên mình đổi thành xương quai xanh. 
(Đã sửa nhe )

"Đụ má, sao tao lại cảm thấy Lê Hân càng ngày càng quyến rũ nhỉ?"

"Kim cương quan điểm, đặc biệt là dáng người ấy. Tao nhớ hồi cấp ba đâu có rù quyến như này."

"Này, đừng có nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta thế. Mày đứng quên mày có vợ rồi."

"Tao biết rồi đù má, tao là đang nghĩ Lê Hân làm gì, nhìn tây trang của cậu ấy xem, là hàng hiệu đó."

"Mày cứ làm quá lên, ở đây có ai không biết Lê Hân là con cháu nhà trâm anh thế phiệt, dù có tệ đến đâu cũng tốt hơn chúng ta vạn lần á!"

"Cùng đúng ha, ôiiii..... đúng là mỗi người một cuộc sống, mỗi người một số mệnh aizz..."

"......"

Lê Hân bưng chén rượu đi đến chỗ Lục Dật Thần và Phó Vân Tâm mặc kệ mọi người trong phòng vẫn đang xì xào bán tán về sự xuất hiện của mình. Sau khi cùng hai người cạn ly, em mỉm cười lễ phép hỏi "Nghe nói hai người kết hôn rồi hả?"

"Đùng rồi." Phó Vân Tâm không để Lục Dật Thần kịp mở miệng đã nhanh chóng trả lời, cậu kéo kéo tay chồng, cười ôn hoà nói. "Bọn tôi có gửi thiệp cưới đến cho cậu, tiếc là cậu không tới."

"Thành thật xin lỗi, khoảng thời gian đó tôi đang đi công tác ở Anh nên không đến góp vui được."

Lê Hân áy náy nâng ly rượu, đồng thời lấy một hộp quà tinh xảo từ trong túi áo đưa cho Phó Vân Tâm: "Món quà nhỏ này thay cho lời chúc mừng tới muộn của tôi. Hi vọng hai cậu sẽ thích."

"Cảm ơn cậu nhé." Phó Vân Tâm không hề khách khí nhận lấy món quà của em trước khi Lục Dật Thần phía sau kịp ngăn lại. Cậu háo hức mở hộp quà ra ngay trước mặt hai người, bên trong hộp là một cặp đồng hồ đôi được thiết kế sang trọng và trang nhã. Phó Vân Tâm vừa nhìn liền biết cặp đồng hồ này có giá trị không nhỏ, sự ghen tị với Lê Hân ở trong lòng cậu lại tăng thêm một ít, nhưng nghĩ đến người từng thích y giờ đã trở thành chồng cậu, không khỏi đắc ý vênh váo.

Cậu mang vẻ mặt hạnh phúc tủm tỉm cười nói với người đàn ông đang đứng cạnh. "Dật Thần, em vui lắm ý, anh nhìn này , đây là quà chúc phúc mà Lê Hân tặng cho chúng ta đó. Hay là bây giờ chúng ta đeo lên luôn đi anh!" Phó Vân Tâm nói xong lập tức kéo lấy tay chồng mình, cầm lấy một chiếc đồng hồ đeo vào cổ tay cho hắn.

"Vân Tâm, em... em đừng như vậy." Lục Dật Thần xấu hổ đến độ không dám nhìn Lê Hân, hắn muốn rút tay ra lại bị Vân Tâm nắm chặt lấy, hoàn toàn không thể thoát được.

Phó Tâm Vân mặc kệ Lục Dật Thần có xấu hổ hay không, chỉ cần có thể ở trước mặt Lê Hân cùng Dật Thần phát cơm chó là cậu đã vui lắm rồi. Cậu nhanh nhẹn đeo đồng hồ cho mình và Lục Dật Thần, sau đó nắm lấy tay hắn, hai cái đồng hồ đẹp đẽ được đeo trên cổ tay hai người tựa vào nhau, cậu nâng tay lên, giơ lên trước mặt Lê Hân huơ huơ "Lê Hân cậu xem hai bọn tôi như thế này trông có xứng đôi không?"

Lê Hân liếc nhìn Lục Dật Thần đang cực kì quẫn bách khẽ mím môi, chỉ cười không nói. Em mở điện thoại ra cụp mắt nhìn thời gian, sau đó cười nói: "Xin lỗi, công ty còn có chút việc, tôi đi trước một bước."

"Cậu bận rộn như vậy hả?" Phó Vân Tâm hơi kinh ngạc, sau đó ngập ngừng hỏi. "Cậu bận như vậy... chắc là chưa có người yêu đúng không?"

"Ừm, tôi không có thời gian."

"Vậy là không được đâu, bận rộn như thế cẩn thận cơ thể không chịu nổi mà sinh bệnh đó." Đến cả người yêu cũng không có, xem ra Lê Hân sống không tốt như cậu tưởng! Phó Vân Tâm mừng thầm trong lòng.

Nhắc mới nhớ, cậu cùng Lê Hân rất có duyên, họ học chung trường chung lớp từ hồi tiểu học, nhưng nó cũng chả phải cái duyên số tốt đẹp gì cho cam, ít nhất là đối với Phó Vân Tâm từ nhỏ đã mạnh mẽ cứng rắn thì là như vậy. Lê Hân chính là kẻ thù không độ trời chung của cậu. Em không chỉ có tướng mạo mê người, gia thế hiểm hách, đã vậy thành tích lại còn vô cùng ưu tú, đối nhân xử thế cực kì ôn hoà lễ độ, Lê Hân chính là con nhà người ta trong miệng các vị phụ huynh. Mặc cho Phó Vân Tâm có nỗ lực có cố gắng bao nhiêu, đều không thể so bì với em. Lúc ấy cậu mỗi ngày đều sống dưới cái bóng của Lê Hân, bi thảm nhất chính là hồi cấp ba, cậu phát hiện ra người cậu thầm thương thích Lê Hân. Khi ấy, cậu gần như tan vỡ.

Nhưng may mắn đã mỉm cười với cậu, học kì II lớp 12 Lê Hân không nói không rằng đột nhiên xuất ngoạt. Phó Vân Tâm biết cơ hội của mình tới rồi, cậu mặt dày điên cuồng theo đuổi người mà mình thích. Trời không phụ lòng người, cậu không ngừng nỗ lực, cuối cùng hắn cũng đồng ý cùng cậu kết giao.

Mà người ấy bây giờ chính là chồng của cậu - Lục Dật Thần.

Tuy rằng thường ngày Lục Dật Thần lầm lì không thích nói chuyện, nhưng xét về tổng thể thì hắn vẫn rất tốt, Phó Vân Tâm hoàn toàn chẳng có gì bất mãn với cuộc sống hiện tại của mình cả, lại nghĩ đến kẻ thù của mình bây giờ đang sống một cuộc sống không như mong muốn, giả vờ tốt bụng mà an ủi đối phương "Lê Hân à, điều kiện nhà cậu tốt như thế thì chắc chắn sẽ tìm được một người bạn đời ưu tú thôi. Chắc là sẽ xuất sắc giống như Dật Thần nhà tôi vậy."

"Haha, có thể giống Dật Thần thì tốt rồi. Thôi không nói nữa, tôi đi trước đây." Lê Hân nói xong bèn liếc người đàn ông đang đứng bên cạnh một cái rồi xoay người rời đi. Để lại Phó Vân Tâm cứ đứng ngắm cái đồng hồ mãi và Lục Dật Thầm im thin thít từ đầu buổi đến giờ.

Lục Dật Thần liếc mắt nhìn đồng hồ, tâm trạng lập trở nên cáu kỉnh, hắn nói với Phó Vân Tâm "Anh đi đến WC hút điếu thuốc." rồi rời đi.

"Vâng, ông xã đi sớm về sớm. " Phó Vân Tâm không để ý nhiều, bây giờ cậu đang cùng mấy bạn học tán dóc, tiện thể khoe khoang bản thân bây giờ sống tốt ra sao.

Lục Dật Thần đi đến cửa WC, vừa mới châm điếu thuốc tính cho lên miệng hút thì đã bị một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới cướp đi. Lục Dật Thần quay đầu, chỉ thấy Lê Hân đáng ra đã đi từ sớm đang ngậm lấy điếu thuốc của hắn, nhẹ nhàng hút một hơi, sau đó áp sát thân thể mềm mại vào người hắn, môi mỏng hé mở nhả khói thuốc lên mặt Lục Dật Thần.

" Khụ...khụ khụ... Lê Hân, cậu... không phải về rồi sao?" Lục Dật Thần che miệng ho khan vài tiếng.

Lê Hân không trả lời hắn, mày liễu thanh tú hơi nhíu lại, trên mặt hiện lên một tia ghét bỏ, vị thuốc này sao mà tệ như vậy chứ. Y bĩu môi vo nát điếu thuốc rồi ném vào thùng rác gần đó. Không đợi nam nhân kịp phản ứng, y đã nhanh chóng nhào vào lòng hắn, đồi thịt mềm mại như bông gắt gao đè lên lồng ngực rắn chắc của Lục Dật Thần.

Lê Hân vòng tay ôm lấy vòng eo của hắn, đầu tựa lên bả vai của hắn, em hơi ngẩng đầu, đôi mắt lúng liếng nhìn thẳng vào mắt hắn, chớp chớp hai cái.

"Em thấy anh đi WC, nên là lén theo đến đây á."

"Lê Hân, em làm gì thế, mau buông anh ra." Lục Dật Thần sững sờ, thân thể căng chặt, xúc cảm mềm mại cọ xát trên ngực làm hắn không cách nào xem nhẹ, hắn nhắm mắt, đang định đẩy em ra thì nghe thấy người trong ngực nói:

" Vì sao lại phải buông ra chứ? "

( hai đứa sẽ đổi xưng hô khi không có ai nhé. Chính là trước mặt bạn bè và PVT thì xưng " tôi - cậu", khi chỉ có hai đứa thì sẽ là " anh -em".)

Lục Dật Thần ngừng vài giây, cuối cùng khó khăn mở miệng: "Bởi vì... Anh có vợ rồi."

"Mấy hôm trước anh cũng nói với em như thế, mà khi ấy anh còn hôn em đó nha~" Lê Hân củng củng ngực hắn, chu môi nói.

" Cái đó... chỉ là ngoài ý muốn mà thôi... um"

Lục Dật Thần còn chưa kịp nói hết câu thì Lê Hân đã nhón chân lên ngậm lấy môi hắn. Cánh môi đỏ mọng ngon mắt dán trên đôi môi của hắn cọ cọ, em nút lấy cánh môi dưới của hắn hôn mút, nụ hôn triền miên khiến cho Lục Dật Thần dần trầm mê trong khoái cảm. Đúng lúc này, chỗ ngoặt hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Có người đến!

Lục Dật Thần theo bản năng ôm lấy Lê Hân, nhanh chóng vọt vào một buồng vệ sinh rồi khoá cửa lại, hắn vẫn như cũ cùng người trong ngực triền miên hôn mút, hắn cạy mở hàm răng của em, đầu lưỡi bá đạo mạnh mẽ chiếm đoạt miệng nhỏ, tùy ý càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng. Hắn ngậm lấy đầu lưỡi của em, từng chút từng chút dẫn dụ kéo khỏi miệng. Lưỡi hai người vờn nhau trong không khí, giống như giao hợp mà liếm mút, phát ra từng tiếng "chụt" "chụt".

"Ưm... a... thật thích..."

Lê Hân bị người đàn ông hôn đến ý loạn tình mê, bàn tay đang ôm eo hắn dần lướt xuống dưới háng, cách một lớp quần xoa xoa con cặc đã sớm thức dậy độn lên thành một túp lều nhỏ giữa hai chân hắn.

Hô hấp của Lục Dật Thần trở nên nặng nề, đầu lưỡi hai người không biết mệt mỏi quấn quýt lấy nhau không ngừng trao đổi nước bọt. Nước miếng không kịp nuốt xuống trào ra khỏi khoé môi, chậm rãi chảy dọc xuống cằm. Một lúc lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng thúc nụ hôn vừa mãnh liệt vừa triền miên này. Hắn vươn lưỡi liếm sạch sẽ chất lỏng bên khoé miệng của Lê Hân, sau đó áp trán mình lên trán em,  thâm tinh nhìn em.

"Ưm.... ha... Lần này hôn... Còn nhiệt tình hơn lần trước nữa.... anh vẫn muốn nói là ngoài ý muốn hả?" Không biết từ lúc nào Lê Hân đã cởi quần của hắn ra. Bàn tay nhỏ xinh giờ phút này nắm lấy con cặc thô to dữ tợn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

"Lê Hân, em..."

"Em thích anh." Lê Hân hai mắt mông lung nhìn Lục Dật Thần, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em thích anh rồi lâu lắm rồi, nhưng mà bởi vì bị bệnh... nên không kịp tỏ tình với anh thì đã phải ra nước ngoài chữa bệnh. Đến lúc em khỏi bệnh đi tìm anh... thì anh đã kết hôn cùng Phó Vân Tâm mất rồi."

"Lê Hân..." Sau khi nghe Lê Hân thổ lộ, nội tâm Lục Dật Thần lập tức kích động, hơn nữa căn cặc bị em xoa nắn không ngừng truyền đến từng cơn khoái cảm. Đôi tay hắn bắt đầu không tự chủ được ngao du trên thân thể phổng phao quyến rũ của em.

"Lê Hân... Thật ra anh cũng... Nhưng mà anh đã..."

"Em biết anh đã kết hôn, nhưng em không quên được anh.... Dật Thần, anh cần em đi, có được không?" Lê Hân liếm một cái lên hầu kết gợi cảm của nam nhân, thân thể ở trên tay nam nhân phóng đãng vặn eo lắc mông.

"Nhưng Vân Tâm em ấy..." Nhìn cậu trai yêu kiều gợi cảm như vậy, lại còn đã từng là người trong lòng của hắn, Lục Dật Thần gần như đã sắp mất hết lý trí, hắn chợt nhớ đến vợ mình, run rẩy kháng nghị.

"Chúng ta vụng trộm... Chỉ cần không bị phát hiện là được mà.... Em sẽ không phá hoại hôn nhân của anh đâu... a... Dật Thần...... cơ thể Hân Nhi nóng quá... ưm... hư... lỗ đít dâm thật ngứa... a... muốn ăn cặc lớn của Dật Thần..... Dật Thần cho em đi mà..... a..a"

________
Hii, edit thử một chương cho mọi người đọc xem. Còn cấn hay lủng củng chỗ nào thì mọi người góp ý cho mình nhé. Mình sẽ từ từ sửa đổi, bản này mình cũng chưa beta lại luôn, đợi khi nào lên tay rồi thì minh dịch lại cho nó mượt hơn.
Lần đầu edit nên có sai xót gì mọi người cứ nhiệt tình góp ý nhé. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top