Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết quả


Sau một khoảng thời gian chờ đợi trong vô vọng, cuối cùng vẫn chỉ có một người gửi bài là chị _KrystalMoon_  Do có mỗi mình chị ý gửi bài và bài viết cũng khá hay nên là mình cho qua, chị ấy sẽ chính thức trở thành thành viên của nhóm và truyện sẽ được đăng chính thức trên BFF_Team . Vỗ tay ạ! 

Bạn Yuu_Mira cũng sẽ được nhận luôn vì bạn ấy khá quan tâm đến cái tuyển này.

Đã chốt xong, dưới đây là bài viết của _KrystalMoon_ ạ.

Bạn Yuu_Mira có thể des bìa truyện này để tớ xem xem có được hay không nhé.






_[Thiên Yết - Bảo Bình]Oneshot - Yêu_


Lang thang trên con đường vắng lặng, đôi chân trong vô thức dẫn tôi đến bên ngôi nhà trắng nhỏ bên đường. Ngôi nhà nhỏ thôi, nhưng lại có một cái sân bao quanh rất rộng với nhiều loại hoa và chiếc xích đu trắng. Ngôi nhà quả thật rất đẹp, và ...cũng rất ảo.


Nếu nói, đây là ngôi nhà trong truyện cổ tích, thì hẳn em, với chiếc váy hồng chấm bi, là nàng công chúa trong câu chuyện đó. Thật vậy, với tôi, em như một thiên thần.


Em, không thể nói là đẹp, cũng chẳng phải là dễ thương, nói chung, em không mang những nét ưu tú, xinh xắn của các nữ chính trong phim Hàn Quốc hay truyện ngôn tình. Em cũng như những cô gái bình thường khác, dịu dàng và nữ tính. Điều này thể hiện rất rõ qua những vật dụng màu hòng của em, cũng với mái tóc xoăn, dài ngang lưng.


Em hầu như chẳng đặc biệt mấy, nếu có thì cũng chỉ là đôi mắt của em. Mắt em, sáng lắm, như ngàn vì sao vậy. Mắt em, trong veo, như mặt nước hồ thu, đẹp mê hồn người. Mắt em, cũng như chính tâm hồn em, ngây thơ và đẹp lắm, không nhiễm bất cứ tạp chất nào, ít nhất là đến lúc này.


Em như vậy cũng phải, bởi cuộc sống của em xưa giờ không tiếp xúc nhiều với cuộc đời này. Em đi học cũng không có nhiều bạn, chỉ chào hỏi chút gọi là xã giao. Đi học rồi về nhà, em lại quanh quẩn bên những cuốn tiểu thuyết ngôn tình của Cố Mạn, những tiểu thuyết tình yêu kinh điển như Trà Hoa Nữ; nhưng tuyệt nhiên không có những tập truyện được cho là nhiều nước mắt của Tân Di Ổ, cũng chẳng có những tiểu thuyết trinh thám của Dan Brown. Như vậy bảo sao, cuộc sống của em không có màu hồng dù em đã ở tuổi mười sáu?


Tôi chính là thích cuộc sống màu hồng với đôi mắt đeo kính hường phấn của em. Em không giống những cô gái tôi đã gặp, luôn tỏ ra mình đặc biệt; em luôn là chính mình, ngây thơ đến ngốc nghếch. Tôi rất thích cái ngây thơ của em, nhưng không thể nói tôi không giận nó.


Vì sao ư? Rất đơn giản, bởi vì em ngây thơ nên quá tin người. Em tin tất cả những gì mọi người nói, và em lại càng tin hắn, mối tình đầu của em. Em luôn tin rằng hắn không lừa dối em, luôn yêu hắn bằng cả trái tim, yêu một cách ngây ngốc. Điển hình là giờ đây, em đang đung đưa trên chiếc xích đu, tập tành đan khăn cho hắn, mà không hề hay biết hắn sắp rời bỏ em để tung cánh ước mơ.


Em đã đan bao nhiêu cái khăn, đã tập bao nhiêu lần, đã mua bao nhiêu cuộn len mà hắn không hề để ý, chỉ chăm chăm vào ước mơ của hắn. Em đã làm bao nhiêu việc cho hắn, thay đổi mình bao nhiêu để phù hợp với hắn, hắn đâu thèm để ý. Ấy vậy mà em vẫn cứ cố chấp, vẫn cứ tin là hắn yêu em, để rồi bị những lời ngon ngọt của hắn dụ dỗ. Ấy vậy mà em vẫn không nghe tôi, vẫn cứ nằng nặc tin hắn, để rồi xa lánh tôi, hắt hủi tôi.


Nhìn em chăm chú đan len cho hắn, tôi thật tình không can tâm. Tôi muốn đến bên em, muốn nói với em rằng hãy bỏ hắn trước khi hắn làm tổn thương em. Tôi nhớ em, tôi khao khát em, muốn có em trong tôi lần nữa. Ham muốn mãnh liệt làm lý trí tôi bị không chế. Đôi chân cứ vô thức bước về phía em, vội vã, như sợ em chạy mất giống bao lần trước.


Rắc.


Tiếng gãy giòn của chiếc lá khô dưới chân tôi làm em giật mình. Ngẩng lên nhìn tôi, em giật mình thẳng thốt, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi. Vẫn giữ chặt chiếc khăn len chưa đan xong, giữ chặt tình cảm của mình giành cho hắn, em đứng dậy, vụt chạy đi. Em mải miết trốn chạy khỏi tôi, đầu không một lần dám quay lại, cứ guồng chân chạy thật nhanh, sợ tôi bắt lấy em.


Nhếch môi cười chua xót, lòng tôi quặn lại.Từ bao giờ, em trở nên sợ tôi dến thế? Từ bao giờ, em trở nên khinh bỉ tôi như vậy? Hay là do tôi đã trở nên quá đáng sợ, quá xa lạ với em?


Bóng em mất dần trong bóng tối mới tràn về. Con đường dài chỉ còn mình tôi đươn côi lạc bước. Nhẹ bước đến bên chiếc xích đu, ngồi xuống dúng chỗ em đã ngồi, nhìn vào cuốn sách bên cạnh, kí ức chiều hôm ấy chợt ùa về,


~~~~~~~.......~~~~~~~


-Hmm, Tiểu Yết à....- Bối rối trước ánh mắt trong veo của cô bé khóa dưới đang nhìn chằm chằm vào mình, mặt hắn chợt đỏ ửng, lời nói đơn giản mà chẳng thể thốt ra.- Um....tặng em này.


Ngạc nhiên nhìn cuốn sách, đây là ấn phẩm mới của Điệp Chi Linh – "Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp", cô bé rụt rè nhận lấy, khuôn mặt thoáng ửng hồng. Không ửng hồng sao được khi người mình thích tặng mình cuốn sách mà mình muốn mua chứ. Vừa nói cảm ơn, cô bé vừa nhanh tay mở cuốn sách ra, lướt qua từng trang giấy, ngửi các mùi giấy mới thơm phức. Chợt, có cái gì đó rơi ra. Cúi xuống lượm, cô bé chăm chú nhìn cái dánh dấu sách màu tím rất đẹp.


Nếu lúc đó cô bé để ý một chút, sẽ thấy chàng trai kia mặt đã đỏ như trái cà chua, nhưng chẳng làm mất đi vẻ lãng tử sát gái. Hắn sát gái, mọi người nói vậy, hắn cũng không phản bác. Bằng chứng cụ thể là xưa nay đi yêu, là người khác tỏ tình, bởi vậy giờ hắn cảm thấy vô cùng bối rối.


Nếu lúc đó hắn bình tĩnh hơn một chút, sẽ có thể phát hiện ra gương mặt đang cúi gằm kia đã phớt hồng. Chiếc đánh dấu sách này, rất đẹp. Sắp xếp bố cục rất hợp lý, hơn nữa nó lại mang một sắc tím thủy chung mà đầy bí ẩn. Nhưng thứ cô bé nhìn, và thứ làm nó đỏ mặt, chẳng phải là những thứ đó, mà là dòng chữ nhỏ, được viết rất cẩn thận, từng nét chữ thanh thoát nhẹ nhàng mà phóng khoáng - dòng chữ "I love you".


Chiều về, giọt nắng vàng rơi sân sân trường vắng, có hai thân ảnh, một nam một nữ, mặt đểu đỏ hồng, trong đáy mắt lấp lánh niềm vui. Thời gian như ngưng đọng, hạnh phúc ùa về chốn sân trường nhỏ, làm hai trái tim đạp cùng một nhịp.


~~~~~~~.......~~~~~~~

Những hình ảnh hiện lên rong kí ức như một sợi dây, siết chặt trái tim tôi. Trái tim đau nhói, cái đau thấm vào từng tế bào máu, lan truyền khắp cơ thể. Đau lắm, đau đến mức chân tay không thể đứng được. Đau lắm, đau đến nỗi tôi không thở được. Đau lắm, đau làm cho tôi cảm giác rơi vào một hố sâu, cứ rơi, rơi mãi, rơi mãi, rơi mãi....


~~~~~~~.......~~~~~~~


"There's a little secret

I would like to tell you.

There's a book of lies

I know they'll try to sell you.

And they'll try, and they'll try

To convince you to buy, you need 'em.

So the next time you're down

Look inside not around..."


Tiếng chuống báo thức của điện thoại làm tôi choàng tỉnh. Tôi giật mình, tim đập nhanh, mồ hôi úa ra đầy tay. Giấc mơ này, đã đeo bám tôi cả mấy tuần nay, bắn đầu từ khi hắn về nước. Phải, hắn về nước, không một lời báo trước, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như lúc hắn đi vậy.


Để mặc cái chăn xanh, to đùng chưa gấp và cái gối ôm dài nằm lăn dưới đất, tôi đến bên kệ sách. Thói quen này tôi có từ nhỏ. Tôi rất thích đọc sách, mở mắt ra là lấy sách, rảnh ra là đọc sách. Bởi vậy nên có lúc bọn bạn gọi tôi là mọt sách, chỉ biết đọc và đọc. Nói chứ, tôi cũng không quan tâm, miệng là của họ, họ thích gì nói đó, cũng như tai của tôi, tôi thích gì nghe đó. Ngón tay lướt qua từng gáy sách, mắt liếc nhìn tiêu đề, bộ não đang phân vân không biết hôm nay nên chọn cuốn sách nào.


Chợt, ngón tay dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tựa đề sách, hình ảnh ngày ấy ùa về trong tâm trí. Nhớ về hắn, đôi tay vô thức mở cuốn sách, ngón tay chạm vào dòng chữ xưa còn in hằn trên chiếc đánh dấu sách, nước mắt chợt trào lên khóe mi. Kỉ niệm ùa về trong khoảnh khắc.


Nhớ những những ngày nắng, chiều hắn đạp xe đưa tôi về, tôi ngả đầu dựa vào tâm lưng to rộng ấy, một tay đưa ra hứng gió. Nhớ những ngày mưa, cả hai cùng nhau tắm mưa, để hôm sau bị cảm. Nhớ những ngày tôi yêu hắn điên cuồng thế nào, tôi yêu hắn ngây ngơ thế nào. Nhớ hắn bỗng dưng bỏ tôi đi biền biệt, chẳng nói chẳng rằng. Nhớ tôi lao đầu đi tìm hắn, lục tung từng ngõ ngách của thành phố, thậm chí cả đất nước này. Nhớ ngày tôi biết tin hắn đã đi du học ở Anh rồi, tôi mới vỡ lẽ ra, thì ra tôi đã bị hắn đùa cợt. Nhớ tôi đã đau khổ thế nào khi chợt hiểu ra, tôi vốn chẳng là gì của hắn cả.


Mang trong mình trái tim trầy xước, tôi trở nên khác hơn. Cắt mái tóc dài mượt, bỏ những chiếc túi hồng, vứt những chiếc đầm xinh, và quan rọng hơn hết, tôi đã bỏ cặp kính hường phấn ra, nhìn đời bằng ánh mắt thật hơn. Tôi thấy được nhiều cạnh của cuộc sống, tôi thấy những góc khuất của xã hội, tôi thấy những mảng đen đằng sau ánh cầu vồng chói lóa. Chợt, tôi thấy biết ơn hắn. Rồi tôi mệt mỏi, khi thấy quá nhiều, hiểu quá nhiều, biết quá nhiều. Và tôi thấy nhớ em, người con gái năm nào, với ánh mắt hường phấn nhìn đời.


"Hello darkness, my old friend, I've come to talk with you again.

Because a vision softly creeping, left its seeds while I was sleeping."


Tiếng nhạc điện thoại lần nữa vang lên làm tôi quay lại với hiện tại. Ra phòng ngủ, lấy chiếc điên thoại trên giường, đôi mày thoáng cau lại khi thấy tên người gửi tin nhắn. Thôi kệ, cứ mở ra xem hắn nói gì. Nghĩ rồi, ngón tay tôi nhẹ lướt trên màn hình, một tin nhắn hiện ra.


"From: Bảo Bình


To: Thiên Yết


Tiểu Yết, em nói em có người yêu? Nói cho tôi biết người đó."


Bá đạo, hắn vẫn bá đạo như vậy. Hắn nghĩ hắn vẫn có thể lừa dối tôi, lợi dụng tôi? Hắn nghĩ tôi vẫn một lòng yêu hắn, nghe theo lời hắn? Nhầm.


Không do dự, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím điện thoại.


"From: Thiên Yết


To: Bảo Bình


Anh muốn biết? Được, để tôi nói anh nghe. Tôi yêu người con gái năm đó yêu anh."






[Đóng] Tuyển nhân



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top