Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Không phải em có anh rồi sao? ~~~Huynie~~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Đức Chinh - một cậu bé được mọi người nhận xét là vựa muối bởi Chinh lúc nào cũng cười, lúc nào cũng nhí nhố để tạo niềm vui cho mọi người.

Những tưởng cậu sẽ chẳng bao giờ biết buồn là gì, nhưng không... sự thật chẳng phải vậy. Thường thì, con người lạc quan, yêu đời và hay cười sẽ càng có nhiều nỗi buồn thầm kín mà họ sẽ chẳng để lộ ra ngoài. Hà Đức Chinh là người như vậy! Cậu càng tỏ ra mình vui vẻ giữa đám đông bao nhiêu thì khi một mình lại càng yếu đuối, nhỏ bé bấy nhiêu.

Cậu mới tham gia huấn luyện vào đội bóng lớn 2 năm gần đây thôi, trước đó đều chẳng nỡ xa gia đình. Bà nội thì có duy nhất đứa cháu đích tôn nên cứ giữ rịt ở nhà, thuyết phục mãi Chinh mới được dọn đồ chuyển vào kí túc xá. Tập luyện chưa lâu thì tới năm 2016, bố cậu bất ngờ đổ bệnh rồi qua đời. Hà Đức Chinh sụp đổ, và không biết bao nhiêu lần cậu đã muốn từ bỏ.

Cậu nghĩ rằng mình sẽ về quê hương, nơi sinh ra cậu để học lại, rồi chọn một công việc gì đó ổn định mà lo cho mẹ và em gái cùng bà.

Cầu thủ - hào quang chốc lát nhưng khó khăn cả đời.

Chấn thương đồng nghĩa với việc ảnh hưởng sức khoẻ bản thân, không trở lại sân đá được và thậm chí là mang tật mãi mãi. Phong độ giảm sút, không trụ lại được, không có thu nhập ổn định nuôi sống bản thân và gia đình. Lênh đênh, không biết đi đâu về đâu như thế, liệu cậu có nên?

Sau bao lần đấu tranh tư tưởng, Hà Đức Chinh thật sự mệt mỏi. Nhưng cũng phải cảm ơn ông trời, có lẽ ông đã chọn cậu phải gắn liền với bóng đá. Gia đình ủng hộ, ban quản lí tiếc nuối, đồng đội động viên,... Và cuối cùng, Hà Đức Chinh quyết định xách balo lên, làm lại từ đầu!

Lên tới địa điểm tập luyện, cậu ra sức tập trung và chăm chỉ rèn luyện nâng cao trình độ. Khi có thời gian ngẫm nghĩ suy xét lại hành động của bản thân, Hà Đức Chinh chợt nhận ra sao mình ngốc quá? Bản thân mình yêu trái bóng cỡ nào, bản thân đã từng khao khát được lên sân đá ra sao, bản thân đã được biết bao người ủng hộ và còn có cả người cậu yêu ở đây nữa... Sao cậu lại có ý định từ bỏ dễ dàng đến thế?

Kiên cường là vậy, nhưng con người mà, ai lại không có những giây phút yếu đuối?

Hà Đức Chinh cũng yếu đuối. Yếu nhất là khi nghĩ về gia đình, nghĩ về nghề nghiệp bấp bênh liệu có lo nổi cho mẹ cùng em gái không khi giờ đây cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà.

Cậu yếu đuối khi nhìn thấy hình ảnh gia đình các đồng đội khác lên thăm con trai mình. Khi thì bố, khi thì là mẹ, gia đình hết mang trứng gà, hoa quả, cân giò,... lên cho các cầu thủ. Bình dị thôi nhưng ấm áp và chan chứa tình yêu thương.

Từ sau đợt bố cậu mất, mẹ cậu luôn phải ở nhà lo việc đồng áng lẫn em gái nhỏ còn ăn học nên không thể lên thăm Chinh. Cô chỉ gọi điện tới, động viên và an ủi cậu con trai cố gắng. Nhỏ nhoi, nhưng Hà Đức Chinh thấy ấm áp lắm!

Nói thế, Hà Đức Chinh vẫn buồn chứ. Cậu hay lặng nhìn bố của đồng đội mình lặn lội từ những vùng quê xa xôi lên, ôm chầm lấy con trai trong niềm yêu thương và nhung nhớ vô cùng. Đức Chinh hay đứng một góc, đôi mắt cậu như ánh lên tia nhìn ngưỡng mộ. Nhìn chán rồi, cậu lại lủi thủi cầm trái bóng ra sân mà điên cuồng tập luyện cho... quên sầu.

Hôm đó cũng không ngoại lệ.

Hà Đức Chinh ôm trái bóng, vừa khóc vừa chạy ra sân tập luyện. Có lẽ dồn nén quá lâu, ChinChin hết chịu đựng được rồi. Đặt bóng xuống nền cỏ xanh, nhấc chân sút thật mạnh. Cảm tưởng như cú sút ấy đã rút cạn sức lực và chút kiên nhẫn, chịu đựng còn sót lại trong người Hà Đức Chinh.

Trái bóng bay về khung thành, bị một người lao tới bắt lấy như cú cản phá penalty huyền thoại trận Qatar! Hà Đức Chinh ngồi thụp xuống đất khóc tu tu tu tu. Bùi Tiến Dũng ôm trái bóng bước tới, chẳng nói chẳng rằng cũng ngồi xuống ôm đầu cậu đặt lên vai mình. Hết xoa xoa đầu lại vỗ vỗ lưng.

Những lúc Hà Đức Chinh nhỏ bé và yếu đuối như thế càng làm cho Bùi Tiến Dũng muốn ôm cậu thật nhiều, an ủi cậu thật nhiều, nói thật nhiều lời động viên cậu nhưng chẳng hiểu sao cứ đến lúc quyết định tay chân mồm miệng như thừa thãi hết! Dũng chỉ lẳng lặng ngồi cạnh, dùng bờ vai vững chắc của mình cho Hà Đức Chinh dựa vào.

Chinh gục vào vai Dũng khóc ướt cả mảng xong lại chùi nước mũi hết lên tay áo Dũng. Dũng quay lại, ôn nhu đưa tay lên lau lau khuôn mặt toàn nước mắt lẫn nước mũi thò lò của cậu, trêu:
"Nhìn xem bộ dạng của em, còn ai dám tới gần hả?"
Hà Đức Chinh vẫn nức nức nở nở:
"Em...em, thật thật sự...ghen tị với mọi ngư..ời...lắm..."
Bùi Tiến Dũng vẫn lau:
"Ghen cái gì mà ghen? Không phải em có anh rồi sao?"
Chinh ngước đôi mắt long lanh vẫn còn đầy ứ nước nhìn Dũng, cái mũi đỏ đỏ chun chun lên. Dũng chả hiểu giấu củ sắn trong túi quần từ bao giờ, móc ra đưa Chinh:
"Sắn Ngọc Lặc, ngon hơn Phú Thọ nhiều."
Hà Đức Chinh đón lấy củ sắn còn hơi ấm ấm, cười cười bỏ lên miệng nhai ngon lành. Củ sắn ấy sao mà bùi, mà dẻo đến thế?

Chinh vừa ngả ngớn trên vai Dũng vừa ăn sắn, Dũng ngước nhìn lên bầu trời đầy sao...

Trên kia liệu có bố vợ Dũng hay không Dũng cũng chả biết, nhưng Dũng thật sự muốn nói với ông rằng:"Bố mệt rồi, con trai bố để con lo!"

Đôi khi, người bạn yêu chẳng giỏi ăn nói hay an ủi khi bạn buồn. Đôi khi, anh ấy thật vụng về trong lời nói lẫn hành động. Nhưng bạn đừng quên rằng, anh ấy như được lập trình sẵn khi bạn buồn sẽ lập tức xuất hiện và an ủi. Hơi thiếu tâm lí một tí thôi, nhưng đầy ắp sự lo lắng, quan tâm và yêu thương!

~~~~~~~~~~~~HUYNIE~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top