Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dành cho cơn gió nhỏ , Tiểu Phong...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đông Cung ] Dành cho cơn gió nhỏ , Tiểu Phong... 

.....

Ba năm trước , cơn gió nhỏ ấy cứ vô tư thổi khắp sa mạc. Tiểu Phong có lẽ là nàng công chúa may mắn nhất thế gian này. Nàng có một gia thế vững chắc nhất trong hoàng tộc Tây Lương, là nàng công chúa danh giá nhất của cả vùng Tây Vực. Hơn tất cả, nàng là người con gái được nhận nhiều tình yêu thương nhất của tất cả những người thân. Nàng có một người cha nghiêm khắc nhưng luôn ấm áp như mặt trời, một người mẹ thương yêu hết mực kể cả những trò đùa quái gở của nàng. Những người anh luôn vây quanh bảo vệ nàng. Rồi cả một người ông luôn thương yêu trân trọng nàng như bảo vật. Thế nhưng có ai ngờ những may mắn đó khiến bất hạnh ập xuống cuộc đời nàng.

Nếu nàng chẳng phải là con gái cưng của vua Tây Lương, chẳng phải là cháu gái quý giá của Đột Quyết thiền vu thì liệu nàng có đc chọn để làm con cờ quan trọng trong ván cờ Tây Vực kia không ?

Nếu không phài vì gia đình nàng quá yêu thương nàng đến nỗi sẵn sàng tìm mọi cách khoái thác hôn nhân với Trung Nguyên & Nguyệt thị chứ không muốn biến hạnh phúc của đời nàng thành công cụ mưu cầu quyền lực, liệu bi kịch sẽ xảy ra ?

Âm mưu đó đến với nàng một cách quá hoàn hảo, kẻ ra tay quá thâm sâu. Tiểu Phong dần lún sâu vào nó lúc nào không biết. Nàng lớn lên trong yêu thương của gia đình, trái tim quá ngây thơ để đối đầu với âm mưu gian xảo kia. Nàng trở thành một đứa trẻ bị dụ hoặc bởi một viên kẹo ngọt có tên là "Tình Yêu".

Người thanh niên đó như một dòng suối nhẹ nhàng tưới mát cả sa mạc nóng bỏng, làm nở bừng những đóa hoa tình yêu đầu đời tươi đẹp.... Nhưng Tiếu Phong đâu có ngờ dòng suối ấy thực sự là Hắc Long giang. Nó đục ngầu những thủ đoạn và tham vọng tàn nhẫn.Tâm hồn trong sáng, không ham muốn vinh hoa khiến nàng chằng đề phòng lòng dạ đen tối của người đời, để rồi khi ngoảnh lại nàng chỉ thấy bóng tối đã nuốt chủng tất cả những gì nàng yêu quý.

Trong phút giây không thể ngờ nhất, khi nụ cười hạnh phúc còn vươn trên môi, con sông bạo tàn ấy cuốn phăng và dìm tất cả những gì mà nàng yêu quý trong máu và nước mắt.

Trái tim nàng tan nát khi nhận ra điều ấy. Nhưng đã quá muộn màng rồi ...

Máu của hơn hai mươi vạn còn người có cùng một nửa huyết thống với nàng đã tràn khắp sa mạc

Người ông mà nàng yêu thương, người sẵn sàng giang rộng vòng tay che chở cho đứa cháu gái ngang bướng với hy vọng cháu mình hạnh phúc bên người nó yêu đã chết thảm...

Người mẹ thân yêu luôn nuông chiều những ý thich quái gở của cô con gái yêu thì bị dồn vào đường cùng đến nỗi phải tự vẫn..

Người cha như vầng thái dương ấm áp của nàng thì bị người ta bức đến phát điên....

Người nàng gọi là thầy, hết mực tin tưởng thì lại là kẻ dẫn lối đưa đường của kẻ thù...

Và Người đàn ông nàng yêu bằng cả trái tim nhiệt huyết ấy chính là kẻ khiến nàng trở thành đứa cháu , đứa con bất hiếu, thành nàng công chúa bất nhân bất nghĩa với đồng bào.

Chứng kiến cái chết của ông Ngoại, nàng đau đớn tuyệt vọng nhưng cố gắng bám víu tất cả đề trở về Tây Lương vì người mẹ thân yêu. Nhưng chờ đón nàng chỉ còn cái xác lạnh của mẫu thân & người cha điên loạn trong nỗi đau mất vợ. Tiếu Phong nhận ra mình chẳng còn gì cả. Nàng công chúa trong sáng ngây thơ ấy, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã nếm trọn đau thương của đời người. ..... Nàng ngẩn ngơ nhận ra tình yêu mà người ấy dành cho nàng chỉ như một trăm con đom đóm sáng lung linh trong đêm tối

Để rồi khi để nó dưới ánh mặt trời thì ... trở nên xấu xí méo mó một cách kinh tởm.

Hắn chẳng yêu nàng đâu nếu chẳng vì muốn thu phục Tây Vực.....Chẳng yêu làm gì cô công chúa ngu ngốc khờ khạo của Tây Lương nếu chẳng vì gia tộc nàng là miếng mồi béo bở của hắn.

Chua xót và cay đắng lắm chứ ....

Nàng căm hận hắn đến tận xương tủy. Nhưng đáng thương thay nàng vẫn yêu Cố Tiểu Ngũ.

Yêu đến nỗi chỉ có thể nhủ thầm rằng người ấy đã chết rồi.... Cố Tiểu Ngũ mà nàng dành trọn tình yêu đã chết rồi.

Chết trong cái đêm đáng lẽ là hôn lễ hạnh phúc của hai người.

Kẻ kia là Lý Thừa Ngân. Đến khi không còn có thể phủ nhận được sự thật ấy, Nàng chỉ còn cách lao xuống dòng sông Vong tình.

Quên tất cả có lẽ tốt nhất.

Hận yêu rồi sẽ theo dòng nước Vong tình .

Còn nếu phải chết...

Đó là cái giá mà nàng đáng phải nhận vì đã phạm phải cái tội tày trời kia

.......

................

.............................

Ký ức đau thương bị xóa sạch nhưng cái nhân duyên tưởng đã đứt đoạn như dải thắt lưng tân nương mà nàng cắt đứt kia lại quá bền chặt.

.

.

.

Cuộc hôn phối ấy đơn giản chỉ là một cuộc hôn nhân đầy màu sắc chính trị. Đó không phải là mối lương duyên của Tiểu Phong & Tiểu Ngũ mà là của Thái tử Trung Nguyên Lý Thừa Ngân và Cửu công chúa Tây Lương.

Lãng mạn ?

Đó là tình yêu Lý Thừa Ngân và Triệu Sắt Sắt.

Thủy chung ?

Đó là lương duyên của Lý Thừa Ngân và Triệu Sắt Sắt.

Nên cuộc hôn nhân của nàng chỉ như một cái phông nền cho cái gọi là tình yêu sâu sắc đến tận xương tủy kia. Bản thân Tiểu Phong trở thành kẻ thứ 3 xấu xa. Nàng trở thành vị thái tử phi ngu ngờ khờ khạo nhất thế gian.

Bởi....

Nàng làm sao hiểu lòng người được che đậy bằng nhung gấm lụa là độc ác đến nhường nào.

Nàng biết mình không thể độc ác tàn nhẫn như những con người đó...

Nàng biết mình không thuộc về nơi đó...

.....

Vô tư đứng ngoài tất cả những tham vọng thủ đoạn ấy, buông xuôi tất cả những mơ mộng khao khát thầm kín.... Nàng vẫn là cơn gió nhỏ vô tư bỏ qua mọi phép tắc phiền hà, mọi sầu thương bi ai giữa chốn Đông cung xa hoa luôn lạnh lẽo ấy. Thế nhưng, sau ba năm ấy, chỉ có A Độ mới hiểu. Tiểu Phong nhớ quê hương da diết như thế nào . Nàng nhớ biết bao mảnh đất vốn rất khô cằn Tây Lương, nhớ đến day dứt thảo nguyên bao la để nàng có thể phóng ngựa như bay. Nhưng nỗi nhớ ấy buộc phải lặng thầm chôn giấu thật sâu trong tâm trí nàng. Nên mới có một nàng Thái tử phi chấp nhận giả dạng tùy tùng để lên cổng Chu Tước, khúc nhạc con cáo nhỏ vui tươi nhưng trĩu nặng nổi lòng của nàng công chúa xa quê hương.

....

Thế nhưng, vì sinh ra trong hoàng tộc, Tiểu Phong hiểu cuộc hôn nhân của nàng là vì hòa bình giữa hai nước, vì bách tính trăm họ, đó là trách nhiệm một công chúa nên nàng chấp nhận tất cả. Không hy vọng vào tình yêu của Lý Thừa Ngân, nàng chả cần tranh sủng gì với Triệu Sắt Sắt. Nàng tự vỗ về con tim mơ mộng thiếu nữ của mình là tên Thái tử "ẻo lả yếu ớt" kia chẳng phải là mẫu người chồng lý tưởng của mình dù con tim thơ ngây đã rung động trong phút giây tấm khăn tân nương hất lên. Cơn gió nhỏ tự tìm những thú vui mới cho cuộc đời phía trước sẽ chẳng mấy vui vẻ gì ở chốn đông cung của mình.

.....

Rồi một lần nữa...

Tình yêu tưởng đã chết vẫn âm thầm hồi sinh. Con tim lại dần lỗi nhịp vì người ấy.

Không hiểu sao ánh mắt, thái độ vô lại một cách đáng ghét của người ấy cứ dần dần trong 3 năm ấy một lần nữa đi vào trái tim nàng.

Nàng vẫn bị người ấy "dụ dỗ" một cách hết sức tinh vi.

Những trò đùa dai giữa hai người ngày càng trở nên quá trớn. (quá trớn mùh chưa quá đà cho tui nhờ !! >"< )

Những xúc cảm choáng ngợp vẫn vây lấy nàng khi trong vòng tay của người ấy.

Những nụ hôn điên cuồng mà nàng coi như "gặm đùi gà" dần dần làm nàng mê muội. (làm bạn Ava té ghê liên tục ấy *.* )

Nàng, cơn gió nhỏ vô tư ấy chợt cảm thấy cô đơn đến uất ức khi nhận ra con người ấy không của riêng nàng. Đồng thời trái tim nàng cũng nếm đủ cảm giác ghen tuông để nhận ra rằng đó là tình yêu.

Rồi...

Khi người đó quay đầu nhìn về phía nàng...

Khi con người lạnh lùng ấy nói những lời yêu thương nóng bỏng làm tan chảy con tim nàng....

Khi tình yêu thầm kín của nàng dành cho người ấy một lần nữa cứ lớn dần lên.

Khi hạnh phúc đang ở rất gần....

Nàng chỉ cần vươn tay là chạm vào

...

Thì ông trời (hay chính xác hơn là má mìn Phỉ T.T) đã bắt nàng nhớ lại tất cả .

Quá khứ đầy đau thương dày vò tâm trí nàng...

Những mảnh vỡ của tình yêu ngày trước đâm từng nhát nát bươm cõi lòng nàng..

Yêu Hận đan xen như một tấm lưới vây chặt nàng, bóp chết cái mầm hạnh phúc đang vươn lên.

Nàng đau đớn vùng vẫy ...

Vùng vẫy với khao khát tự do vứt bỏ tất cả.

Nhưng con người ấy dù chẳng nhớ gì nhưng tình yêu lại cố chấp đến như thế. Có biết đâu rằng bên người ấy thêm 1 giây thì những giọt nước mắt, sự dằn xé sẽ không bao giờ để nàng yên.

Yêu ư ?

Giữa nàng và người ấy là dòng sông máu của hai mươi vạn mạng người, của mẫu thân nàng, của ông ngoại nàng, và cả thầy của nàng.

Dòng sông ấy, cơn gió nhỏ mãi mãi không thể vượt qua .

Hận ư ?

Nhưng không thể "nợ máu trả bằng máu"....

Bởi nàng biết, nàng không thể xuống tay với người ấy được, lưỡi dao trong tay nàng đã có thể cắt đứt tất cả nhưng ko thể dứt khoát đâm vào tim người ấy.

Nàng chỉ có thể trả thù bằng những lời nói cay độc, tuyệt tình.

Bằng sự dày vò người đó rằng người nàng yêu không phải là hắn...

Và khi nhìn thấy thái độ tàn nhẫn của người ấy với những người đàn bà khác, xem họ như những quân cờ nàng chợt nghĩ...

Hay trong lòng người ấy nàng như một quân cờ chưa đạt được, chưa nằm giữ được nên chưa thể buông tay ???

....

Nên chỉ có thể buông xuôi ....

Nên chỉ có thể thờ ơ vô cảm...

Nên chỉ có thể trốn chạy bằng mọi cách....

.....

Đừng trách nàng quá cố chấp.

Đừng trách nàng không biết tin tưởng ...

Đừng trách nàng chỉ biết dối gạt bản thân mình....

Bởi ...

Cố gắng tha thứ được không khi càng lúc càng nhận ra con người ấy ác độc tàn nhẫn đến nhường nào ?

Cố gắng tin tưởng được không khi sự xảo trá, lật lọng của người đó cứ hiển hiện trước mắt ?

Cố gắng yêu thêm một lần nữa được không khi tình yêu trong sáng nhiệt huyết của nàng và của cả những người đàn bà khác đã bị chà đạp thảm thương như thế nào ?

Sự ích kỷ của người đó cứ dồn ép nàng vào chân tường,

Tại sao cứ muốn giam cầm nàng trong cái lồng son hoa lệ ấy chứ ? Nàng vốn chẳng phải phượng hoàng mỹ lệ, chẳng phải là mẫu đơn yêu kiều.

Tại sao không cho nàng được tự do để có thể lưu giữ những mảnh vỡ còn sót lại của thứ có tên gọi là tình yêu kia ?

Thế gian này chẳng còn nơi đâu là nhà của nàng cả. Giờ thì cả sông Quên chắc cũng thể xóa sạch được gì nữa. Nàng lại phải trải qua cái vòng xoay 3 năm ấy một lần nữa ư ?

Phải trải qua một lần nữa những dày vò day dứt đáng sợ này một lần nữa uh ?

Không...

Ba năm ấy đã là quá đủ. Nàng chẳng còn sức để chịu đựng nửa đâu .

Nàng phải rời bỏ thế gian này mà thôi.

Nàng phải quyết liệt cắt đứt cái nhân duyên bền chặt đến nghiệt ngã này.

Thế nên lao xuống từ thành cao, đối mặt với đám đá nhọn lởm chổm kia chẳng hề đáng sợ.....

Đâm một nhát chí tử vào con tim vốn chẳng hề nguyên vẹn của mình cũng chẳng hề đau đớn....

Thế giới nàng đến chắc chắn không có khổ đau, nàng sẽ biến thành cơn gió tự do tung cánh giữa những thảo nguyên, sa mạc mênh mông.

Có lẽ chỉ ờ nơi đó nàng mới có thể sống trọn với những kí ức đẹp lung linh như một trăm con đom đóm trong đêm đen mà người ấy từng hứa tặng cho nàng.

......

Nàng, vốn là cửu công chúa của Tây Lương quốc, ở Tây Lương nàng là người có được vô vàn ân sủng, chỉ vì cầu thân mới phải lên đường đến Trung Nguyên.

Hắn, thân là đương kim thái tử, địa vị chỉ khom lưng dưới một người mà đứng trên cả ngàn vạn kẻ khác, vì hôn nhân chính trị, bất đắc dĩ mới phải lấy công chúa của dị quốc.

Hắn có ái phi của riêng mình, Triệu lương đệ. Nàng cũng có cuộc sống của riêng nàng, ấy là lén xuất cung, chặn ngựa lồng dở chứng, trừ gian diệt ác, đuổi trộm cắp, tiễn trẻ lạc về tận nhà, lại còn có uống rượu, ngao du kỹ viện....

Họ tưởng đâu chỉ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không bao giờ giao nhau.

.....

Và ước gì hai con đường ấy mãi không bao giờ giao nhau.

Để cơn gió nhó mãi là gió...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#review