Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như dục vọng đang sôi sục bên trong, nhưng trước mắt vẫn là chơi đùa.

Dạ Xoa nhìn khuôn mặt ấy, đôi mắt chăm chú nhìn xuống vào phần thịt trắng mềm dưới cằm y. Hắn nuốt nước bọt, cúi xuống cắn nhẹ, hôn lấy từng mảng một. Vết cắn sau đó cứ thế mà dần dần đỏ lên, như việc đánh dấu lãnh thổ của một con mãnh thú.

Thanh Phường Chủ bị hắn đè chặt bên dưới, dù có thế nào thì tư thế hiện giờ bất lợi hơn rất nhiều. Cả cơ thể y, từ vầng cổ đang bị hắn giằng xéo kia đều trở nên run rẩy mà bất lực.

Hơi thở gấp đến khó chịu, lồng ngực tim đập như muốn vỡ tung. Hiện giờ y chỉ cầu mong hắn buông mình ra. Tuyệt nhiên không làm chuyện gì có lỗi.

Nhưng không...

Dạ Xoa cầm lấy hai cánh tay y chắp lại, dùng một tay giữ chặt, tay kia chạm lên người y, từ từ lần mò. Ngón tay lướt nhẹ nơi lớp vải áo, vẽ vòng tròn trên từng tấc da thịt bên trong. Đôi mắt hắn đang mờ đi, môi liếm láp nhẹ như đang tận hưởng một cái gì đó. Chợt, ngón tay hắn di đến nơi mép áo, khẽ luồn vào rồi từ từ tháo nhẹ lớp vải bên ngoài ấy ra.

" Thanh Phường Chủ, ngươi có biết không. Ngày ấy, bổn đại gia đã rất muốn có ngươi, ...hức...rất muốn vấy bẩn sự thuần khiết của ngươi. Cho tới bây giờ vẫn vậy, chỉ là, cảm thấy bản thân...hức.... Đang dần khao khát, và thực sự chỉ muốn nhốt ngươi, không cho ngươi đi đâu cả...haha! Aida, suy cho cùng, ai ai cũng có thứ quan trọng để bảo vệ và cất giữ a... Chỉ là cách cất giữ ấy, tuỳ thuộc vào kẻ-sở-hữu!"

Nói đoạn, hắn vạch phần trên của y phục Thanh Phường Chủ ra, lộ khoảng từ xương quai xanh đến bụng dưới đều trắng trẻo, không có một vết xước.

" Dạ Xoa, nếu ngươi dám... Đừng trách tại sao bần tăng tìm mọi cách từ mặt ngươi!"

Nhưng có lẽ hắn đã không nghe rồi.

Mắt hắn dại đi một không ít, từ từ mà cúi xuống hôn lấy y một lần nữa, mơn trớn đầu lưỡi cùng với nước bọt thấm nhuần mùi men say vào trong khoang miệng y khiến Thanh Phường Chủ trong chốc lát lại mềm nhũn cả cơ thể, mồ hôi bắt đầu rịn trên thái dương làm tóc y bết đi. Xong lại từ từ chuyển xuống hôn phía dưới.

Y cảm nhận được đầu lưỡi quái ác kia đang chạm từng chút trên cơ thể mình, từ má, cổ đi xuống vùng ngực đang phập phồng. Ngón tay có những vuốt sắc của Dạ Xoa buông thỏng, nhanh chóng chạm nhẹ vào một bên ngực y, xoa lấy như vuốt ve khiến cả cơ thể y bắt đầu thấy như có gì đó cuộn trào, nóng bỏng đến khó tả. Y không còn chỗ nào để tựa tay, liền nắm chặt lấy phần nệm ngủ mà vò mạnh khiến nó nhăn nhúm đến khó coi.

Khuôn mặt Thanh Phường Chủ đỏ lên, nóng như sắp bốc khói, điểm nhạy cảm lại càng uỷ khuất hơn khi móng vuốt nhọn kia khẽ gảy lấy, hai ngón tay nhẹ nhàng se lại rồi kéo ra khiến y giật nảy người. Đầu bên kia bị hắn ngậm lấy, dùng răng cắn nhẹ, đẩy lưỡi nghịch ngợm đến ướt hết mới chịu nhả ra. Mảng da thịt trắng hiện giờ chi chít những vết cắn đỏ và dấu răng nhọn đến gần như tứa máu.

Cả căn phòng chỉ còn ánh đèn đang le lói, thanh âm bên ngoài vẫn còn đang nhộn nhịp tiếng người.

Không ai cả.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng này.

Dạ Xoa, hắn say thật rồi.

Bị hắn dày vò, bên dưới hai chân y bỗng cảm thấy lạ lẫm mà cựa cậy, chợt như kẹt giữa hai cơ đùi săn chắc của Dạ Xoa, Thanh Phường Chủ cảm giác có thứ gì đó đang cồm cộm dưới chân mình. Nhìn xuống chỉ càng cảm thấy sợ hãi.

" Dạ Xoa... Xin ngươi, đừng làm thế... Ngươi say rồi..."

Dạ Xoa vuốt ve đến eo và hông y, lần thứ tư hắn để ngoài tai những gì y khuyên ngăn. Chỉ cảm thấy khuôn mặt kia và cơ thể ngay trước mắt hắn đang khiến hắn phát điên. Bên dưới cũng chẳng nuông chiều hắn, khiến người kia lộ ra khuôn mặt sợ hãi. Làm hắn cảm giác như bản thân phải hành sự thật chậm rãi, nhẹ nhàng như đón lấy một cái gì đó dễ vỡ tan.

Hắn nuốt nước bọt xuống yết hầu, chớp mắt nhìn sang nơi khác. Suy nghĩ một cái gì đó rồi rướn người lên hôn trán Thanh Phường Chủ một cái nhanh chóng phủ lại phía trên cho y, đắp chăn cẩn thận.

Hắn sau đó đã lầm lủi đi ra ngoài.

Thanh Phường Chủ như người mất hồn. Cứ tưởng chừng như đã sắp bị loại chuyện đó mờ mắt đến nơi, không ngờ hắn lại có điểm dừng.

Y thấy được sự kiềm nén kia như con đê muốn bộc phát, trong phút chốc bản thân lại thấy tội nghiệp cho hắn.

Nụ hôn trên trán đó, không mạnh mẽ hay bạo tàn như vừa nãy, mà lại ôn nhu, đầy hối hận, như một lời xin lỗi đến y đúng không?

Đêm hôm đó lại mất ngủ, không chỉ một, mà là hai.

" Vậy là nhà ngươi quyết định không làm sao?" - Tửu Thôn nhếch môi đầy khinh khỉnh,tay khoanh trước ngực, nhìn kẻ đang gục mặt xuống bàn đá mà nói chuyện với hắn.

" Không phải không muốn có được người, mà là muốn tự nguyện... A thật sự điên cái đầu mà!!"

Dạ Xoa không ngước mặt lên, mà xoay mặt sang một bên, điệu bộ bức bối khó tả mà nói.

Vừa rồi hắn đã tự xử cho bản thân mình, và trong đầu là không ít chuỗi hình ảnh mang đầy sắc dục kia. Đúng là... Chỉ cần một chút nữa thôi... Nhưng hắn khi nhìn khuôn mặt kia, cái biểu cảm hắn chưa bao giờ thấy lại khiến tâm can hắn đang bị xiên đi một vết to tướng. Hắn là "yêu" hay chỉ xem như một trò chơi đến bây giờ cũng không xác định rõ. Chỉ là muốn có một cái gì đó dính chặt giữa hai người, để y không thể thoát li khỏi hắn.

" Ngươi ăn chay a, thật nhục nhã~ " - Tửu Thôn cợt nhã, cuối cùng thì lại nói.-" Coi như ngươi như vậy cũng tốt, bổn đại gia nghĩ, dù có thế nào đi chăng nữa, đoạ yêu thì cũng đã vấy bẩn từ lâu rồi. Huống chi, sư thầy cũng có thể cưới vợ, sinh con kia mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top