Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười hai năm sau

Trác Nguyệt An thu kiếm, ôm quyền với người đối diện:” Đã nhường rồi”

Người nọ vội chắp tay nói:” Là ta phải cảm tạ Trác công tử, đã giúp ta lĩnh hội được thiếu sót trong kiếm pháp của bản thân”

Trác Nguyệt An khẽ mỉm cười, gương mặt cùng với phong thái khiến người xem đấu kiếm xung quanh đều không khỏi cảm thán quả thật là:

Mạch thượng nhân như ngọc

Công tử thế vô song

Lúc này y hơi nghiêng đầu nhìn mọi người dưới đài tỏ ý có ai muốn lên tiếp kiếm không, có vài người đang định bước lên thì lúc này trong không trung truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếp đó liền có tiếng binh khí xé gió truyền đến, Trác Nguyệt An đưa kiếm ra cản cảm nhận được nội lực mạnh mẽ khiến người ta kinh ngạc, đôi lông mày của y khẽ nhướn lên, khóe miệng hơi cong lên chứng tỏ tâm trạng của y rất tốt. Mà lúc này mọi người dưới đài cũng đều nhao nhao cảm thán.

” Nội lực mạnh quá”

” Đúng vậy cảm giác không thua kém so với Trác công tử a”

” Vậy chẳng phải cũng là một cao thủ sao? Cao thủ so đấu, đáng xem a”

Mà lúc này trên đài, Trác Nguyệt An cản lại một chiêu, hơi liếc nhìn liếc thấy đó là một thanh đoạn nhận liền hơi ngẩn ra, chưa để y kịp nghĩ ngợi chiêu tiếp theo đã tới. Chỉ thấy người tới dùng hai thanh đoạn nhận, chiêu thức cực kì linh hoạt, như nước chảy mây trôi, không hề có kẽ hở. Trác Nguyệt An tập trung tinh thần so đấu, càng về sau chiêu thức của hai người đều nhanh dần chỉ còn lại tàn ảnh. Người giang hồ phía dưới đều không hẹn mà im lặng nhìn chằm chằm lên võ đài. Qua trăm chiêu hai người vẫn là thắng bại bất phân, người kia liền chủ động tách ra, lúc này mọi người mới nhìn rõ người đến là một thiếu niên tuổi tác cùng Trác Nguyệt An không sai biệt mấy, dung mạo cũng cực kì tuấn mỹ, trong mắt hắn mang theo ý cười, khi cười rộ lên đẹp đến câu hồn đoạt phách, chấn nhiếp nhân tâm.

Thiếu niên kia xua tay nói:” Không thắng được, đánh nữa rất nhàm chán, hôm nay liền đến đây thôi”, nói xong liền xoay người rời đi, cũng không có ý định báo tên họ.

Mọi người không khỏi cảm thấy tò mò, thiếu niên này là ai a, võ công cùng nội lực cao cường như vậy cũng chưa từng nghe danh, chẳng lẽ là đệ tử môn phái lớn nào đó lần đầu xuống núi sao? Nhưng mà Trác công tử cùng hắn đánh ngang tay cũng coi như là kỳ phùng địch thủ, y hẳn là cũng muốn biết danh tính của hắn đi? Nghĩ như vậy, mọi ánh mắt đều dồn về phía Trác Nguyệt An, sau đó bọn họ liền phát hiện ra Trác Nguyệt An vẫn đang ngây người đều không khỏi buồn bực, Trác công tử đây là làm sao vậy nha?

Mà ở trên đài Trác Nguyệt An từ khi nhìn rõ dung mạo thiếu niên kia liền sững sờ, gương mặt trẻ tuổi trước mắt chồng chéo lên bóng dáng trong kí ức, khi thiếu niên kia xoay người rời đi y liền buột miệng thốt ra:” Tô Xương Hà”

Tô Xương Hà theo bản năng ” Ừ” một tiếng sau đó liền phản ứng lại, quả nhiên hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt của Trác Nguyệt An sáng lên, mặt đầy vui mừng nhìn hắn:” Thật sự là ngươi, ngươi xuống núi rồi”

Tô Xương Hà:…hắn thầm nghĩ được lắm, bây giờ còn biết lừa người rồi, ngoài mặt vẫn cố chữa ngựa lành thành ngựa què đáp:” Tô Xương Hà là ai vậy, ta không biết”

Trác Nguyệt An nghi hoặc nhìn vẻ mặt đầy vô tội của hắn:” Vừa rồi ta gọi ngươi, ngươi đã đáp lời”

” Đây không phải là bản năng sao, nghe thấy âm thanh ta liền thuận miệng đáp thôi”, Tô Xương Hà mặt không đổi sắc bắt đầu bịa.

Thấy Trác Nguyệt An bắt đầu do dự, Tô Xương Hà liền nhanh chóng rời đi. Hắn đi dạo trên đường, ngửi được mùi thơm từ thức ăn tỏa ra liền hơi dừng chân ngước nhìn thấy đó là một tửu lâu cực kì khí phái, trên hoành bảng đề ba chữ ” Nguyệt Lâm Cư”. Khẽ thở dài một tiếng cảm thán:” Thật muốn vào ăn một bữa a”

Lúc này bên cạnh liền truyền tiếng người hỏi:” Vậy tại sao lại không vào?”

Tô Xương Hà bất đắc dĩ nhìn Trác Nguyệt An đứng bên cạnh:” Ngươi đi theo ta làm gì?”

Trác Nguyệt An chớp mắt thành thật đáp:” Ta vẫn tin tưởng vào trực giác của bản thân hơn”, sau đó liền lặp lại câu hỏi:” Nếu đã muốn ăn vì sao không vào?”

Tô Xương Hà liếc hắn nói:” Không có tiền”

Trác Nguyệt An hơi ngẩn ra, dường như không ngờ tới là lí do này, Tô Xương Hà cũng không nhiều lời với y, định tiếp tục đi dạo thì cổ tay bị người bắt lại, hắn quay đầu liền thấy Trác Nguyệt An mỉm cười, cả khuôn mặt tuấn tú đều tràn đầy dịu dàng:” Ta mời ngươi ăn”. Cho dù là đã qua hai kiếp, hoặc là ba kiếp? Tô Xương Hà đều hiếm khi thấy y cười như vậy, nhất thời ngẩn người liền bị y kéo vào tửu lâu. Tô Xương Hà cũng không phản kháng, có người mời hắn ăn hắn không ăn chính là bị ngốc a, hơn nữa Tô Xương Hà hơi rũ mắt, hắn biết rõ kỳ thật chính mình cũng hi vọng có thể ở cạnh y lâu một chút.

Sau khi bước vào một nhã gian, có tiểu nhị nhanh chóng bước vào ghi món,Trác Nguyệt An liền hỏi Tô Xương Hà muốn ăn gì, Tô Xương Hà cũng không hề nghĩ ngợi liền đọc ra một loạt món ăn. Trác Nguyệt An chống cằm nhìn hắn mỉm cười nói:” Khẩu vị của ngươi thật giống sư phụ ngươi”

Tô Xương Hà đang uống trà mém tí thì sặc, yên lặng nghĩ thầm sớm biết như vậy vẫn là không nên bịa ra cái gì đồ đệ mới tốt, vừa gặp lần đầu đã bị y tóm luôn rồi. Nhưng mà nghĩ lại hắn cũng không thể đổi sang luyện đao các loại đi, hình như kết quả có bịa hay không cũng không khác nhau lắm. Hắn mãi nghĩ lung tung không chú ý đến Trác Nguyệt An ở đối diện vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, y nghĩ thầm kỳ thật không chỉ khẩu vị, thói quen dùng binh khí mà cả dung mạo cũng rất giống, không biết có phải là thân sinh phụ tử hay không, chỉ là mới gặp lần đầu mà đã hỏi đến vấn đề này thì thật không tốt cho nên y chỉ yên lặng giữ trong lòng.

Tốc độ làm việc của tửu lâu rất nhanh, trong chốc lát đã dọn lên toàn bộ đồ ăn, Tô Xương Hà liền không quan tâm mấy thứ vụn vặt nữa, cắm đầu bắt đầu càn quét thức ăn. Trác Nguyệt An cũng cầm đũa lên ăn còn rất săn sóc mà gắp cho hắn không ít đồ ăn. Tô Xương Hà nhìn cái chén của mình không biết lần thứ mấy được lấp đầy, trong lòng tràn đầy phức tạp, đây là tiền bối làm hậu bối hưởng sao? Kiếp trước hắn cũng không có đãi ngộ như vậy đâu.

Đợi khi hai người dùng bữa xong trời đã tối, Tô Xương Hà cùng Trác Nguyệt An đi dạo trên đường, trong lòng cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có. Hắn hơi tiếc nuối nghĩ thầm nếu mỗi ngày đều bình đạm trôi qua như vậy thì thật tốt, chỉ là làm sao có thể đâu? Tô Xương Hà trong lòng cười nhạo bản thân mơ tưởng viễn vông, hơi ngước mắt nhìn Trác Nguyệt An. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Trác Nguyệt An liền quay sang, đôi mắt tràn đầy dịu dàng mà chính y cũng không nhận ra, ôn nhu hỏi:” Làm sao vậy?”

Tô Xương Hà lắc đầu cười nói:” Không có gì chỉ là cũng đến lúc tạm biệt rồi”

Trác Nguyệt An hơi ngẩn ra, hỏi:” Ngươi muốn đi đâu sao? Ta đi cùng ngươi”

Tô Xương Hà nhướn mày cười đáp:” Ta còn có thể đi đâu a? Đương nhiên là về nhà rồi”

Trác Nguyệt An mím môi hỏi:” Ngươi chỉ mới xuống núi, bây giờ lại phải quay về sao?”

Tô Xương Hà hơi nghiêng đầu sang nơi khác tránh ánh mắt của y, cười nhạt đáp:” Nga đúng vậy”

Trác Nguyệt An có vẻ rất không vui, cả người đều ủ rũ thấy rõ, y nhìn hắn nói:” Ban đêm đi đường nguy hiểm, ngươi ở lại đây một đêm rồi sáng mai hãy đi”

Tô Xương Hà vốn định từ chối, dẫu sao ở đây lâu thêm một chút hắn đều không muốn quay về nữa nhưng không chịu nổi ánh mắt khẩn cầu của y cuối cùng vẫn là đồng ý.

Sáng hôm sau, Tô Xương Hà mở mắt liền cảm nhận được ánh sáng bên ngoài chiếu vào, hắn hơi nhíu mày sau đó cảm giác có một bàn tay thay hắn chặn lại ánh sáng đó. Đợi hắn thích nghi rồi mới chậm rãi buông ra, Tô Xương Hà liếc mắt nhìn y liền thấy y mỉm cười đáp:” Chào buổi sáng”

Tô Xương Hà hơi ngẩn ra đáp lại:” Chào buổi sáng”

Đợi hắn sửa soạn xong ra ngoài, trên bàn đã đầy ắp thức ăn, Trác Nguyệt An múc một chén canh đặt trước mặt hắn:”Sáng sớm có chút lạnh, trước uống canh làm ấm bụng đã”

Tô Xương Hà không có ý kiến, hai người chậm rãi dùng xong bữa sáng. Tô Xương Hà xuống lầu liền thấy Trác Nguyệt An đứng đợi bên ngoài, bên người y có một con ngựa, tuy rằng hắn không hiểu lắm về mấy chủng loại ngựa nhưng có thể nhận ra đây hẳ là một loại rất quý, trên ngựa có không ít hành lý. Thấy hắn bước xuống Trác Nguyệt An liền dắt ngựa lại đây, giới thiệu cho hắn:” Nó tên là Hồng Lý, có thể ngày chạy vạn dặm”

Tô Xương Hà nga một tiếng đưa tay sờ sờ đầu nó đầu xem như chào hỏi, Hồng Lý cũng rất có thiên tính mà đem đầu dụi vào tay hắn. Sau đó hắn liền nghe Trác Nguyệt An nói một tràng dài:” Đây là một ít đồ ăn của khách điếm, còn đây là lương khô cũng không biết ngươi phải đi bao lâu, sợ rằng đồ ăn bình thường bị hư nên chuẩn bị thêm. Nhưng ăn lương khô nhiều cũng không tốt cho cơ thể, trong túi này có hai nghìn lượng bạc trên đường đi muốn ăn gì liền mua, nếu hết tiền ngươi liền cầm ngọc bội này đến các cửa hàng của Vô Kiếm Thành để lấy bạc. Còn có…”

” Đợi một chút” Tô Xương Hà ngắt lời y hỏi:” Đây là ngươi chuẩn bị cho ta?”

Trác Nguyệt An gật đầu đáp:” Thời gian có hạn không thể chuẩn bị chu toàn, trên đường đi nếu thiếu thứ gì còn phiền toái ngươi phải tự mình đi mua”

Tô Xương Hà:…trầm mặc chốc lát mới phun ra một câu:” Ta không có tiền”

Trác Nguyệt An cười rộ lên:” Bây giờ thì ngươi có rồi”

Tô Xương Hà bất đắc dĩ nói:” Không có tiền trả lại cho ngươi”

Trác Nguyệt An lắc đầu cười đáp:” Không cần đâu”, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm:” Tiền của ta cũng là tiền của ngươi”

Tay Tô Xương Hà run lên, một nhúm lông của Hồng Lý bị kéo xuống, nó bất mãn hú lên một tiếng, mở to mắt trừng hắn. Tô Xương Hà vội vuốt lông cho nó:” Thật xin lỗi, lỡ tay lỡ tay”

Sau khi dỗ dành xong Hồng Lý mới quay đầu tìm đầu xỏ gây chuyện liền thấy y nhìn hắn, hơi ngập ngừng muốn nói gì đó:” Làm sao vậy?”

Trác Nguyệt An do dự một lát mới hỏi:” Lần sau…có thể dẫn ta về nhà ngươi không?”

Câu này có quá nhiều hàm nghĩa, Tô Xương Hà hơi sững sờ sau đó mỉm cười nói:” Đương nhiên có thể”, nếu còn gặp lại, hắn thầm bổ sung trong lòng. Dẫu sao hắn nói muốn về núi cũng không phải nói chơi.

Đạt được đáp án mong muốn, ánh mắt Trác Nguyệt An cong lên, mỉm cười rất vui vẻ, Tô Xương Hà buồn cười nhìn y:” Nhà ngươi rộng lớn, khí phái như vậy ngươi không ở cứ muốn chạy đến túp lều tranh của ta làm gì?”

Trác Nguyệt An khẽ chớp mắt hỏi:” Cảm giác thế nào?”

” Cái gì?”

” Ở tong túp lều tranh, cảm giác thế nào?”

” Chẳng ra làm sao cả”, Tô Xương Hà bình tĩnh nói:” Trong nhà có rất nhiều côn trùng, bị cắn đầy người là bình thường, hơn nữa còn rất lọt gió, mỗi lần tới mùa đông so với ở ngoài trời cũng không khác nhau là mấy. Còn có nếu trời mưa, khắp nơi đều bị dột, cho ngươi tắm mưa tới phong hàn luôn”

Trác Nguyệt An càng nghe càng nhíu mày, lo lắng nói:” Như vậy không phải rất khó chịu sao, hay là ngươi xây lại một ngôi nhà khác đi”

” Không có tiền”

” Ta bỏ tiền” Trác Nguyệt An nghiêm túc đáp. Tô Xương Hà nhìn dáng vẻ này của y liền nín cười, sau đó không nhịn được dựa vào Hồng Lý cười đến nghiêng ngả:” Không phải chứ, ngươi tin thật đấy à?”

Trác Nguyệt An nhìn hắn như vậy liền đoán ra được mình bị đùa giỡn, y cũng không tức giận chỉ là hơi mím môi, vành tai hơi đỏ lên. Tô Xương Hà cười đủ rồi cũng không trêu chọc y nữa, hắn xua tay đáp:” Đùa ngươi thôi, còn chưa tới mức đó”

Trác Nguyệt An ừ một tiếng đáp lời, Tô Xương Hà cười nhìn y, trong lòng thật sự không nỡ rời xa người này nhưng cuối cùng hắn chỉ là lên ngựa phất tay nói:” Lần sau lại gặp”, khựng lại rồi tiếp tục:” Nguyệt An”

Trác Nguyệt An hơi kinh ngạc ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt hắn, trong đó có nhiều thứ phức tạp khiến y không hiểu rõ nhưng y cũng không vội vàng, ngày tháng sau này còn rất dài có thể từ từ tìm hiểu. Y hơi cúi đầu mỉm cười:” Lần sau lại gặp, Xương Hà”
*Hành trình truy thê của Nguyệt An đã bắt đầu :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top