Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giải pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Băng Ca sắp xếp cho cả hai một gian phòng nằm ở góc khuất ít người qua lại.

Cơm chiều được người hầu dâng lên trên khay gỗ. Đồ ăn nước uống còn nóng hôi hổi, tỏa khói nghi ngút. Bốn mặn một canh, thế nhưng hương vị không ngon lắm.

“Không ngon bằng ngươi nấu”-Thẩm Thanh Thu ăn ngay nói thật “Thực tủy tri vị, ăn đồ ngươi làm lâu rồi liền không quen ăn những món khác.”

Lạc Băng Hà nghe những lời này như được một dòng nước ấm nhẹ nhàng khoan thai chảy qua lục phủ ngũ tạng, làm cho ngay cả tim cũng nóng lên.

Y nhẹ giọng: “Sư tôn chịu khó một bữa này thôi, mai ta sẽ nấu cho người ăn.”

Thẩm Thanh Thu cười: “Không cần đâu, ta chỉ nói bâng quơ vậy thôi. Ngươi đã mệt rồi, ta không muốn ngươi lại cực khổ.”

Lạc Băng Hà đợi Thẩm Thanh Thu dùng bữa xong, liền đưa cho y chén trà làm sạch miệng: “Nấu cho người ăn, không khổ.”

Người hầu từ nãy đến giờ vẫn đứng đợi ngoài cửa, đợi cả hai dùng cơm xong liền tiến vào muốn hầu hạ tắm rửa. Lạc Băng Hà khoác tay nói không cần, khép chặt cửa tự mình giúp Thẩm Thanh Thu cởi y phục.

Bồn tắm được xây ở gian trong, trũng xuống. Căn phòng tắm to lớn bốc lên hơi nóng, Thẩm Thanh Thu ngâm người trong đó cảm thấy gân cốt toàn thân như được dãn ra, thân kinh căng chặt từ sáng cuối cùng cũng thả lỏng.

Đang nhắm mắt thư giãn, cả người bỗng bị một cánh tay to lớn kéo ngang, chóp mũi vùi vào lòng ngực ai đó. Thẩm Thanh Thu lười biếng đến không muốn mở mắt, giọng mũi lầu bầu: “Rộng như thế, dán sát vào ta làm gì?”

Lạc Băng Hà cọ cằm mình lên tóc y, mè nheo: “Cả ngày rồi sư tôn còn chưa để cho ta ôm đâu.”

Lạc Băng Hà nâng tay quấn quanh một lọn tóc đen của người y thương, giọng nói dịu dàng như chứa mật: “Để ta gội đầu cho người nhé.”

Thẩm Thanh Thu không trả lời, chỉ vùi đầu càng sâu thêm trong ngực người kia, tìm vị trí thỏa mái rồi mới ‘ừm’ một tiếng.

Nước nóng len theo kẽ tóc, chứa đựng sự dịu dàng của Lạc Băng Hà mà hôn lên mắt, lên mũi, lên môi người y thương. Thẩm Thanh Thu vừa định nói chuyện thì đã bị Lạc Băng Hà ngăn cản: “Ngoan nào, đừng nói. Sẽ uống phải nước đó.”

Y vừa xoa tóc, vừa nhẹ nhàng kể lại:

“Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi đã hết, chuyện đổi xác xem như không thể. Sư tôn...”

Lạc Băng Hà đặt lên môi Thẩm Thanh Thu một nụ hôn, nhẹ nhàng nỉ non: “ Sư tôn, vào thánh lăng cùng ta được không?”

Thẩm Thanh Thu vẫn nằm im đấy, nhưng giọng đã không còn tý lười biếng nào nữa: “Lạc Băng Hà, ta tưởng đã nói rõ với ngươi rồi.”

Nếu sau khi cứu sống ta, ngươi lại không qua khỏi. Vậy thì ta sống để làm gì chứ?

Tay Lạc Băng Hà ngâm nước đến trắng bệch, bàn tay ấy khẽ chạm vào một bàn tay khác, rồi sau đó mười ngón tay đan chặt lại: “Nhưng mà sư tôn, ở đây có hai Lạc Băng Hà.”

“Có tận hai Lạc Băng Hà, tận hai Ma Tôn. Nếu hắn chịu giúp chúng ta, vậy chuyện này sẽ chẳng còn nguy hiểm gì nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top