Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PN1: Băng Cửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế giới rộng lớn, rất nhiều nơi còn chưa khám phá.

Cả hai một thời gian đến nơi này, sau lại đến chỗ kia. Thẩm Thanh Thu lúc thì giả làm thư sinh, cũng có lúc theo thuyền ngư dân ra biển. Đương nhiên suốt chặng đường đều có Lạc Băng Hà, họ không rời nhau dù nửa bước.

Vậy mà thoáng cái đã thêm 80 năm.

Lúc này cả hai vừa đi ngắm hoa đăng về, sẵn đường ghé qua nơi ở của Mạc Bắc Quân. Chỉ là vừa vào đến cửa, Tâm Ma kiếm của Lạc Băng Hà đã rung lên liên hồi, hơn nữa còn có xu thế tuốt ra khỏi vỏ.

“Sư tôn.” Lạc Băng Hà nhỏ giọng, níu tay áo Thẩm Thanh Thu “Có lẽ hôm nay chúng ta không ở đây được rồi.”

Thẩm Thanh Thu: “Sao vậy Băng Hà?”

Tâm Ma kiếm ngày càng rít lớn, phát ra tiếng leng keng chói tai: “Là Lạc Băng Hà kia đang gọi, hắn muốn ta trả lại món nợ khi trước.”

Thẩm Thanh Thu đương nhiên biết món nợ đó là gì, đồng thời cũng không có gì bất ngờ khi ngày này đã đến. Y trở tay, nắm lấy Lạc Băng Hà: “Vậy thì đi thôi, có vay có trả, còn đợi gì nữa?”

Lạc Băng Hà vốn định hỏi sư tôn định ở lại đây hay đi theo hắn, không ngờ lời chưa ra khỏi miệng mà y đã quyết định vậy rồi. Lạc Băng Hà có cảm giác như mình được sư tôn quan tâm từng chút, đối với một người không có cảm giác an toàn như hắn, thì điều này thật sự quá tuyệt vời.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy tay mình bị siết chặt, hai chân bỗng mất cảm giác khiến y bất giác nhắm mắt lại. Đợi đến khi mở mắt ra, trước mặt đã nhiều thêm một Lạc Băng Hà.

“Đế Thẩm Thanh Thu ở lại đây đi”- Băng Ca vừa thấy họ liền nói thẳng vào vấn đề, không dài dòng: “Còn ngươi theo ta, người đã ở trong Thánh Lăng rồi.”

Lạc Băng Hà đương nhiên không có dị nghị. Trả xong món nợ này thì không còn ràng buộc gì nữa, đương nhiên hắn muốn càng nhanh càng tốt. Có điều việc này cũng cần vài ngày, vì thế trước tiên Lạc Băng Hà cần kiểm tra kĩ càng nơi này trước, rồi mới yên tâm để Thẩm Thanh Thu ở lại đây.

Thẩm Thanh Thu có chút bất đắc dĩ, y cũng không yếu tới mức cần được nâng trong tay như vậy.

Có điều nhìn người kia vì mình trái lo phải nghĩ, cũng có chút vui vẻ.

Lạc Băng Hà kiểm tra mọi ngóc ngách, còn dài dòng căn dặn Thẩm Thanh Thu ăn đủ bữa ngủ đủ giấc, luyện kiếm buổi sáng nhớ khoác thêm áo, càm ràm tới mức Băng Ca nghe mà không chịu được, phải dùng vũ lực cưỡng chế tách hai người này ra.

“Cũng không biết Thẩm Cửu sao này thế nào”- đêm đó, trước khi đi ngủ Thẩm Thanh Thu liền trò chuyện với hệ thống.

Hệ thống: Hiện tại mọi chuyện tiến triển khác xa nguyên tác, không biết trước được điều gì.

Thẩm Thanh Thu thở dài, hai cái người đó vướng vào nhau đã mấy chục năm, tương lai sẽ chỉ thêm chứ không bớt. Thế nhưng thái độ của Thẩm Cửu vẫn cứ quyết liệt như vậy, Băng Ca thì đã làm sai quá nhiều. Hai người đó cắn qua cắn lại, Thẩm Cửu càng muốn chết, Băng Ca càng không cho chết. Dần dà tạo thành cục diện thế này, người ngoài như y không thể nào can dự vào được.

Thẩm Thanh Thu thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ càng sầu, thôi thì ngủ một giấc trước đã.

Lần nữa mở mắt ra, Thẩm Thanh Thu đã thấy Lạc Băng Hà ngồi đối diện mình.

Y ngạc nhiên: “Xong rồi sao?”

Lạc Băng Hà bĩu môi, dụi đầu vào ngực y: “Xong rồi, lần trước là tại người để quá lâu nên phải vậy, lần này thân xác tên kia vẫn còn tốt chán, nên nhanh thôi.”

Thẩm Thanh Thu biết hắn lại dỗi việc kia, vì vậy nhanh chóng hôn cái chụt lên môi hắn, dỗ dành: “Rồi rồi tại ta, đừng giận nữa mà.”

Lạc Băng Hà đỏ mặt, vùi đầu vào cổ Thẩm Thanh Thu gặm cắn.

Cả hai đùa qua lại một lúc, chăn nệm rối tung hết cả lên. Đến tận nửa canh giờ sau mới chịu ra khỏi cửa, ung dung dùng bữa xong mới nói lời tạm biệt với nơi này.

Trước khi cả hai rời đi, Băng Ca có tiễn cả hai một đoạn.

Mấy chục năm không gặp, người này đã thay đổi ít nhiều. Bên hông mang thêm một chiếc quạt, tua đeo màu đỏ đã đổi thành xanh trắng, cả người thoạt nhìn dữ tợn, thế nhưng lại mang chút đau buồn.

Hậu cung của Băng Ca giờ cũng chẳng còn nữa, cả toàn biệt viện bỏ trống giăng đầy mạng nhện cũng không ai quét. Thẩm Cửu cũng không còn bị nhốt ở chỗ lần trước, hiện giờ sống ở một gian gần thư phòng, bày biện thoạt nhìn không khác gì phòng ngủ chính của Băng Ca.

Lạc Băng Hà còn kể với y, Băng Ca giờ đã biết nấu ăn, tuy không ngon lắm nhưng cũng coi như tạm được.

“Khi nãy hắn ta còn muốn ta chỉ cách nấu canh cá, hắn bảo hắn làm nhiều lần nhưng mùi vẫn hơi tanh.”- Lạc Băng Hà hất cằm khoe mẽ, y như một con công đực làm màu trước mặt người yêu.

Thẩm Thanh Thu cười cười, hỏi hắn vậy thì ngươi có chỉ không? Lạc Băng Hà bảo có, dù sao cũng là người cùng nghề, chút việc nhỏ đó không cần giấu.

Cũng không biết Băng Ca học nhiều thứ vậy là để nấu cho ai ăn.

Đến lúc đi, Băng Ca có nói: “Dù sao cũng coi như quen biết, lần sau muốn đến chơi thì cứ việc.”

Thế nhưng Lạc Băng Hà không chịu. Hắn bảo: “Quen biết, ngươi có giỏi thì đến chỗ chúng ta. Ta không muốn cùng sư tôn tới cái chỗ này của ngươi, xa xôi.”

Đến tận lúc đi, Thẩm Thanh Thu cũng chưa nhìn thấy Thẩm Cửu thêm lần nào nữa.
__________

Cặp này tui không biết nên viết cái kết như nào nữa :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top