Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phòng 302 khu A của bệnh viện Y học Nhiệt đới Luân Đôn, một trong những bệnh viện tốt nhất thế giới.

"Đây là hình đi nghỉ mát ở Jeju, lúc đó con chỉ mới có 3 tuổi, còn tấm này là hình sinh nhật lúc 4 tuổi, anh trai của con đang cố gắng trét bánh kem lên mặt mọi người, còn tấm này nữa, đây là sinh nhật của ông nội con, ông đang bế con trên tay, hôm đó là lần đầu con đàn cho ông nghe, khiến ông rất vui..."

Sandra Song vừa đưa tay chỉ từng tấm trong amlbum gia đình, vừa giảng giải cho cô bé đang dựa vào lòng mình nghe. Sandra Song vốn tên là Sandra Gwence, người Anh quốc, là con gái út trong một gia đình có 3 anh em, nhà Gwence là một gia đình giàu có ở Anh quốc, với tập đoàn King chuyên kinh về mảng điện tử, công nghệ.

Sau này Sandra lấy Song Ki Huyn mới đổi sang họ Song.

Sandra là một người phụ nữ rất đẹp, nổi bật với mái tóc màu nâu đỏ đặc trưng của nhà Gwence, tuy đã là một bà mẹ của hai đứa con, thế nhưng trông bà cũng chỉ như những thiếu nữ vừa mới đôi mươi với nét quyến rũ đầy phong tình của phụ nữ, nếu không thì khi xưa đã chả thể khiến cho Song Ki Huyn say như điếu đổ, dĩ nhiên, bây giờ vẫn vậy.

Song Ki Huyn vì theo đuổi Sandra mà chuyển cả cơ ngơi của mình sang châu Âu, cũng may ông là một thương nhân tài ba nên đã nhanh chóng xây dựng được chỗ đứng trên hầu hết các nước châu Âu với tập đoàn Royal, chứ nếu không, cha mẹ của ông đã không bỏ qua.

Cả hai người có 2 đứa con, đứa con trai lớn là Song Woo Bin, hiện đang quản lý tập đoàn II Shin, một chi nhánh ban đầu của Royal ở Hàn Quốc, đứa con gái út và cũng là tâm can bảo bối của cả gia đình, Song Eun Bi, kém anh trai tới 4 tuổi, tuy còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, nhu thuận, luôn nghe lời trưởng bối, khiến cho mọi người yêu quý không thôi, chưa kể đến vẻ ngoài đáng yêu của cô bé.

Gia đình giàu có, bản thân lại xinh đẹp, lấy được một người đàn ông vừa tài giỏi, phong độ lại yêu mình, hai đứa con ngoan ngoãn, tài năng, có thể nói, Sandra chính là nhân sinh người thắng (người thắng trong cuộc sống), khiến tất cả phụ nữ phải ghen tị.

Thế nhưng, dường như hạnh phúc không kéo dài lâu khi đứa con gái bé bỏng của họ lại bị tai nạn giao thông nặng vào lúc 6 tuổi, khiến con bé gần như không thể sống.

Cả hai gia đình phải nhờ vả khắp nơi, huy động các bác sĩ giỏi nhất, sử dụng thiết bị tiên tiến nhất mới có thể miễn cưỡng giữ được mạng sống của con bé, thế nhưng lại kèm theo lời chuẩn đoán, con bé sẽ trở thành người thực vật mãi mãi, trừ phi có kỳ tích xảy ra.

Lúc nghe được lời chuẩn đoán đó, Sandra gần như hỏng mất, đứa con gái bé bỏng của bà, đứa bé vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện như vậy, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ say.

Tuy bác sĩ đã nói Eun Bi không thể tỉnh dậy nữa, thế nhưng gia đình lại không buông tha, mọi người liền chuyển cô bé đến bệnh viện Y học Nhiệt đới Luân Đôn để chăm sóc chu đáo hơn, mong sao có một ngày, cô bé sẽ tỉnh dậy.

Hy vọng rồi lại thất vọng, cứ thế, Eun Bi đã ngủ mãi cho đến 8 năm sau.

Sandra vuốt mái tóc màu nâu đỏ của con gái, đến giờ bà vẫn chưa thể thoát khỏi cái cảm giác hạnh phúc như muốn vỡ òa đó, đứa con gái đáng thương của bà đã tỉnh lại, tuy là đã không còn bất cứ kí ức gì, thế nhưng không sao cả, chỉ cần con bé tỉnh lại, bà đã mãn nguyện rồi.

Song Eun Bi chăm chú nhìn vào amlbum hình, quan sát kỹ càng từng tấm, như muốn từ đó để có thể nhớ ra gì đó, thế nhưng cô bé vẫn không có ấn tượng gì.

Những đứa con lai thường xinh đẹp hơn các đứa bé khác, Song Woo Bin và Song Eun Bi cũng vậy, nếu nói Song Woo Bin giống người cha Hàn Quốc phong độ tuấn tú nhiều hơn, thì Eun Bi lại giống mẹ nhiều hơn.

Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu đỏ, làn da trắng mịn và vì có dòng máu châu Á của cha nên gương mặt của Eun Bi càng thêm nhu hòa, đáng yêu, trông như một búp bê tinh xảo.

Từ ngày tỉnh lại đến giờ cũng đã 5 ngày, vừa mở mắt ra lại phát hiện trong đầu mình trống rỗng, hoàn cảnh xa lạ, những người xa lạ khiến Eun Bi đã rất hốt hoảng và hoảng sợ một thời gian. Cũng may Sandra và Song Ki Huyn vẫn luôn thân thiết ở bên cạnh, khiến Eun Bi dần dần thích ứng, đến bây giờ, tuy vẫn không nhớ được gì, nhưng Eun Bi đã không còn bài xích 'cha, mẹ' của mình nữa.

Tiếng cốc cốc vang lên, không đợi người trong phòng nói gì, cánh cửa đã mở toang, không ngần ngại gì mà đã mở cửa, người có thể làm điều này, cũng chỉ có thể là người cha mới ra lò của Eun Bi, Song Ki Huyn.

"Eun Bi, ba ba đến thăm con này!" – Song Ki Huyn ôm một con gấu bông to đùng, vừa bước vào đã dùng giọng nói hưng phấn la to.

"Xem ba ba đem cho con cái gì này?"

Eun Bi giang hai tay đón lấy con gấu bông to gần bằng mình, khẽ dụi gương mặt vào lớp lông mềm mại của nó, sau đó quay sang nhìn gương mặt đầy mong chờ của Song Ki Huyn, nhẹ giọng nói:

"Cám ơn, con rất thích!"

Quả nhiên, trên gương mặt Song Ki Huyn liền hiện lên nét thỏa mãn, khẽ hôn lên trán Eun Bi một cái, lại đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, dịu dàng nói:

"Con thích là được rồi!"

Sandra đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cũng khẽ giương lên, từ khi chuyện đó xảy ra, nhà họ Song đã lâu chưa từng có khung cảnh hạnh phúc lại ấm áp này.

Song Ki Huyn nhìn sang Sandra, hỏi: "Hôm nay thế nào?"

Sandra biết là chồng mình muốn hỏi cái gì, liền nói: "Hôm nay Eun Bi của chúng ta rất giỏi, đã hoàn thành hết bài tập vật lý trị liệu đấy, cả bác sĩ Smith cũng khen ngợi."

'Thật không, Eun Bi của ba thật là giỏi!' – Nói xong, lại hôn lên trán của Eun Bi một cái.

Eun Bi ôm gấu bông, gương mặt thoáng hiện nét ngượng ngùng.

Sandra lại nói: "Bác sĩ Smith nói, tình hình như hiện tại là rất tốt, nếu như không có gì thay đổi, một tháng nữa là Eun Bi có thể xuất viện rồi."

Song Ki Huyn ôm Eun Bi vào lòng, nói: "Xuất viện rồi, ba sẽ dẫn con về Hàn Quốc, nhìn xem nhà của chúng ta, có được không?"

Eun Bi ở trong lòng Song Ki Huyn, khẽ nói: "Dạ!" – Cô bé cũng rất muốn nhìn thấy những cảnh vật và người xuất hiện trong hình. Trong mỗi bức hình, cô bé thấy bản thân mình đều cười rất hạnh phúc, hẳn là những người đó cũng rất quan trọng với mình, vì vậy cô bé muốn nhìn thấy.



Thấy Eun Bi đã ngủ say, Song Ki Huyn cùng Sandra cùng nhau tản bộ trong khuôn viên bệnh viện. Luân Đôn nổi danh với tên gọi thành phố sương mù, nên không khí cũng rất lạnh lẽo.

Sandra nhìn Song Ki Huyn bên cạnh, nói: "Anh thật sự tính để Eun Bi về Hàn Quốc sao?" – Royal ở đây, cho nên hai vợ chồng không thể nào bỏ hết để về Hàn Quốc được, thế nhưng để con gái khó khăn lắm mới tỉnh lại rời xa mình, bà thật không muốn.

"Con bé rốt cuộc cũng phải đi học, thế nhưng với tình trạng của con bé, không lẽ phải cho nó học lại tiểu học, phải học chung với những đứa nhỏ hơn mình, trong lòng Eun Bi chắc chắn sẽ khó chịu, thế nhưng học lớp lớn, Eun Bi lại không có kiến thức cơ bản, vậy thì phải làm sao, khó khăn lắm Eun Bi mới tỉnh dậy, anh không muốn Eun Bi vì những chuyện này mà vùi đầu vào học hành cho kịp với người khác, con bé chỉ cần vui vẻ là được rồi."

Thấy Sandra im lặng, Song Ki Huyn khẽ ôm bà vào lòng, nói tiếp: "Với tình trạng của Eun Bi, nếu để con bé học các trường khác với đúng số tuổi của mình, việc không theo kịp kiến thức là một vấn đề, nếu như bài tập, thi cử hay chỉ đơn giản là giáo viên gọi con bé lên làm bài mà Eun Bi không đáp được, vậy thì sao."

Sandra tưởng tượng tới cảnh Eun Bi đứng trên bục giảng, chịu những cái nhìn không thiện ý của bạn bé và thầy cô, lòng bà như thắt lại, không , con gái của bà không thể trải qua chuyện như vậy được.

"Vì vậy, chỉ còn một con đường, đó chính là học viện Shinwa, ở Shinwa, chúng ta là một trong những cổ đông lớn, chỉ cần đánh tiếng với trường học, hơn nữa lại có Woo Bin và đám F4, sẽ không ai dám động đến con bé.

Anh cũng không muốn xa con bé, thế nhưng chúng ta không còn cách nào khác."

Sandra nghe Song Ki Huyn nói xong, thất vọng thở dài, Song Ki Huyn thấy vợ mình như vậy, cũng không nỡ, liền nói: "Sau này anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc, để chúng ta có thể thường xuyên về thăm con bé, lại bảo Woo Bin cứ mỗi dịp lễ gì thì cũng đưa Eun Bi sang Anh Quốc có được không."

Nghe tới đây, sắc mặt Sandra mới khá lên một chút, lại tiếp tục cùng Song Ki Huyn đi dạo. 

*********** 

  Eun Bi nhìn vào màn hình webcame trước mặt, cô bé đang nói chuyện với anh trai của mình, Song Woo Bin.

"Vì tập đoàn đang có chuyện, anh không thể sang Anh quốc thăm em, em có giận không?" – Song Woo Bin lo lắng nhìn vào màn hình hỏi, từ khi Eun Bi tỉnh lại đến nay, tối nào Song Woo Bin cũng đẹp hết các hoạt động về đêm của mình, mở vi tính cùng em gái nói chuyện.

Song Eun Bi lắc đầu, đối với cô bé mà nói, Song Woo Bin cũng còn khá xa lạ, không giống như Sandra Song và Song Ki Huyn luôn bên cạnh từ khi tỉnh dậy, người anh trai này cũng chỉ là ấn tượng trong những tấm hình, dạo gần đây thì thăng cấp lên người nói chuyện về đêm.

Nhìn vẻ mặt xa lạ của em gái, Song Woo Bin thực hận mình không thể ngay lập tức bay sang Anh Quốc, cùng em gái tình thương mến thương, để em gái cảm nhận được tình cảm chân thành của người anh trai này.

"Hôm nay em tập có mệt không, thức ăn ở bệnh viện có dễ ăn hay không?"

Eun Bi nhẹ nhàng nói: "Không mệt, mẹ bảo đầu bếp ở nhà nấu cho em!"

Thấy Eun Bi trả lời khá ngắn gọn, Song Woo Bin thoáng thất vọng, sau đó lại lên tinh thần, tiếp tục trò chuyện linh tinh, gợi chủ đề từ ăn uống sang trang phục, hỏi tới thiết bị trong bệnh viện đến giường chiếu, rồi không khí.

"Thời tiết Anh Quốc rất lạnh, em phải nhớ mặc thêm áo ấm đó!"

Eun Bi nhu thuận gật đầu, tuy Song Woo Bin hỏi toàn chủ đề đâu đâu, thế nhưng Eun Bi đều kiên nhẫn trả lời, chưa bao giờ tỏ vẻ khó chịu, điều này khiến Song Woo Bin biết được, tuy đã mất trí nhớ, thế nhưng tính tình Eun Bi vẫn không hề thay đổi, vẫn là đứa em gái ngoan ngoãn, đáng yêu của anh.

Cho đến khi Sandra thấy không được nữa, mới lập tức đi lại nhắc nhở:"Được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, phải để cho Eun Bi nghỉ ngơi nữa chứ!"

Song Woo Bin thất vọng cúi đầu, buồn bã nói: "Là anh sai, em nên đi nghỉ ngơi đi, phải nghỉ ngơi thật tốt, thì mới mau khỏe lại được." – Eun Bi vẫn chưa trò chuyện mấy câu với anh, thật là buồn.

Chợt, giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe ấy lại vang lên:

"Anh hai, chúc ngủ ngon!"

Song Woo Bin kinh kỷ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Eun Bi đang mỉm cười nhìn mình, tinh thần ủ dột lại biến mất, tinh thần mười phần nói: "Em cũng ngủ ngon, nhanh nhanh khỏe lại, anh sẽ mau chóng tới đón em về Hàn quốc!"

Sau đó mĩ mãn tắt máy, đi ngủ.

*-*

Seoul, Hàn Quốc.

Từ sau vụ cô đá Goo Jun Pyo một cú, Geum Jan Di đã không còn bị bắt nạt như trước nữa, Goo Jun Pyo không biết là bị cái gì, tự nhiên lại đối cử với cô rất tốt, còn thường xuyên dẫn cô đến căn cứ điểm của F4 chơi.

Vốn là cô cũng không hiếm lạ chuyện này, thế nhưng cứ nghĩ đến đây sẽ được nhìn thấy tiền bối, cô liền không khống chế được bản thân.

Khẽ đảo mắt qua Yoon Ji Hoo đang ngồi trên sô pha, lúc này tiền bối không còn cái vẻ say ngủ như mọi lần nữa, mà trên tai lại đang cắm phone nghe nhạc, bàn tay vẫn ôm con gấu bông như cũ, cho dù là ngu ngốc cũng đoán được, có lẽ con gấu ấy có ý nghĩa rất quan trọng đối với tiền bối, có thể là do người nào quan trọng tặng cho tiền bối, nếu không tại sao khi ôm lấy nó, động tác của tiền bối lại dịu dàng và ánh mắt lại nhu hòa đến vậy.

Cứ nghĩ đến có lẽ tiền bối đã có người trong lòng, Geum Jan Di cảm thấy trái tim mình hơi nhói một chút.

Song Woo Bin tay cầm ly rượu, thoáng nhìn vào Yoon Ji Hoo, Eun Bi đã mất trí nhớ, thế nhưng tính cách vẫn như trước kia, vẫn là đứa em gái nhu thuận mà mình yêu thương.

Eun Bi đang trong quá trình hồi phục, không thích hợp với những kích thích quá mức. Lại nhìn con gấu bông mà Ji Hoo ôm vào lòng.

Nhớ thương lâu như vậy, nếu như biết Eun Bi đã quên hết tất cả, vậy thì Ji Hoo sẽ ra sao. Liệu có nên nói cho Ji Hoo biết Eun Bi đã tỉnh lại hay không.

Bấy lâu nay Ji Hoo vẫn luôn tưởng là Eun Bi đã chết, nếu như cậu ấy biết sự thật...

Song Woo Bin thở dài, lại uống một ngụm rượu, thôi, chuyện gì tới nó tới, đến khi Eun Bi hồi phục, em ấy sẽ quay lại Hàn Quốc, đến lúc đó hai người cũng sẽ gặp nhau, tới đó rồi tính đi.

So Yi Jung cầm ky rượu đến bên cạnh Song Woo Bin, thoáng nhìn qua Ji Hoo, nói: "Min Seo Huyn sắp về nước rồi đó."

Song Woo Bin nghe vậy, liền hỏi: "Ji Hoo cũng biết!"

"Biết chứ, Min Seo Huyn chắc chắn sẽ gọi nói cho Ji Hoo biết trước, thế nhưng nhìn thái độ của Ji Hoo, biết trước cũng chẳng ít gì." – So Yi Jung mỉm cười nói.

"Chị ấy vẫn chưa từ bỏ?"

So Yi Jung nhìn sang Yoon Ji Hoo, lại nhìn con gấu bông mà Ji Hoo ôm trong tay, như nghĩ đến cái gì, thần sắc cô đơn nói: "Chuyện tình cảm, đâu nói bỏ là bỏ được, thế nhưng Min Seo Huyn, đợt này chắc phải thất vọng nữa rồi, thật tiếc cho chị ấy."

--  

  Bữa tiệc sinh nhật của Min Seo Huyn và cũng là bữa tiệc đánh dấu sự bỏ cuộc của cô cho một cuộc tình không có kết quả.

Min Seo Huyn nhìn sang Yoon Ji Hoo bên cạnh, dáng vẻ em ấy vẫn ung dung, đôi mắt nhàn nhạt liếc như thể chẳng có thứ gì có thể dao động đến tâm hồn tĩnh mịch của em ấy.

Ngay cả khi tất cả mọi người bên dưới đều đang giật mình, bàng hoàng, không thể tin bời quyết định thoát đi gia tộc, đi đến nước Pháp của cô, thì đôi mắt lạnh lùng ấy ngay cả nháy một cái cũng không có.

Tuy đã biết trước kết quả là như vậy, thế nhưng trong lòng cô không khỏi cảm thấy nặng trĩu.

So Yi Jung cầm ly rượu, vẻ bất ngờ vẫn chưa hề tan biến trong đôi mắt anh, khẽ khều người bên cạnh: "Này, chị ấy thật sự bỏ cuộc à, thế nhưng đừng ngay cả gia tộc cũng không về chứ!"

Song Woo Bin đứng bên cạnh, im lặng không đáp lời, lại đưa mắt nhìn Yoon Ji Hoo vẫn không tỏ vẻ gì đứng bên cạnh, thì thầm:

"Cho dù như thế, Ji Hoo vẫn không hề để ý!"

So Yi Jung nghe vậy, cũng nhìn lên bóng dáng màu trắng ở trên đài, tiếc nuối nói: "Quả thật là không để ý, cũng thật tiếc cho Min Seo Huyn!" – dừng một lát, anh lại nói: " Cả Ji Hoo nữa!"

Phải, cả Min Seo Huyn lẫn Yoon Ji Hoo đều dành tình cảm cho một người mà mình sẽ không bao giờ được đáp lại, vì vậy Min Seo Huyn tội nghiệp, nhưng Yoon Ji Hoo cũng vậy thôi.

Song Woo Bin nghe bạn tốt nói vậy, ánh mắt hơi lóe ra: "Vậy thì chưa biết được!"

Việc Eun Bi tỉnh lại, anh vẫn chưa nói với mọi người, không phải là anh muốn giấu hay gì mà anh biết, nếu như bọn họ biết Eun Bi vẫn còn sống, họ sẽ rất kích động, mà Eun Bi bây giờ lại đang trong giai đoạn hồi phục, ý của ba mẹ là không muốn ai làm phiền em ấy trong thời gian này.

"Sao cơ, cậu vừa nói gì?"

"Không có gì!"

Thấy Song Woo Bin vẫn điềm nhiên uống rượu, So Yi Jung nheo mắt lại, đầy ý vị nói: "Dạo này cậu cứ thần bí!"

Song Woo Bin cười cười nói: " Cậu suy nghĩ nhiều rồi." – sau đó không đợi cho bạn tốt nói gì, liền nhanh chóng đi tới ôm eo cô bạn gái mới của mình, để lại So Yi Jung đầy nghi ngờ ở phía sau.

--

Trong phòng nghỉ, Yoon Ji Hoo vẫn không nói gì, tay cầm con gấu bông thủ công khẽ chạm lên mặt nó, đôi mắt đầy dịu dàng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày, điều này khiến Min Seo Huyn vừa bước vào cũng cảm thấy nhức mắt.

Cô đi lại gần anh, ngồi xuống, thế nhưng Yoon Ji Hoo cũng chỉ khẽ liếc cô một cái rồi thôi. Min Seo Huyn nhìn một hồi, cắn môi nói:

" Trong mắt em, chị ngay cả một con gấu bông cũng không bằng sao?"

Cô biết con gấu bông đó từ đâu mà có, cũng biết lý do Ji Hoo lại âu yếm nó như vậy, thế nhưng để cô thừa nhận, sau tất cả, cô cũng không đấu lại người đã chết, cô thật không cam tâm.

"Chị sắp đi rồi, sẽ không trở về nữa, đến lúc này, mà một ánh mắt em cũng không muốn cho chị sao?"

Yoon Ji Hoo nhàn nhạt nói: "Đó là lựa chọn của chị."

Nghe giọng điệu lạnh lùng đó, đôi mắt Min Seo Huyn dâng lên sự đau đớn: "Phải, là lựa chọn của chị." – im lặng một hồi, cô lại dùng giọng điệu run rẩy, như cố hết sức hỏi:

"Yoon Ji Hoo, đối với em, chị là gì?"

Yoon Ji Hoo từ từ dời mắt sang Min Seo Huyn, đối mặt với đôi mắt đong đầy nước của cô, ánh mắt không hề dao động nói: "Là bạn của chị Jun Hee!"

"Chỉ là bạn của Jun Hee thôi sao, ngay cả việc là bạn của em cũng không đến sao?" – Min Seo Huyn tự giễu cười, tình cảm của cô bấy lâu nay, trong mắt người ta chẳng là gì cả.

Căn phòng lại rơi vào trong im lặng, một lát sau, Min Seo Huyn lau khô nước mắt của mình, đứng dậy, nói:

"Yoon Ji Hoo, em cũng biết tình cảm chị dành cho em, thế nhưng chị không có được tình cảm của em, thế nên bây giờ chị bỏ cuộc, đi tìm một vùng trời mới thuộc về mình."

Yoon Ji Hoo vẫn không có phản ứng gì, Min Seo Huyn lại tiếp tục nói: "Tình cảm không được đáp lại, nên chị từ bỏ, còn em? Yoon Ji Hoo, em tỉnh lại đi, cho dù em có nhớ cô bé ấy như thế nào, thì cô bé ấy cũng đã chết rồi, giờ em cứ ôm con gấu đó thì được gì chứ!"

"Câm miệng!" – Yoon Ji Hoo tức giận quát to.

Thế nhưng Min Seo Huyn cô không sợ, dù gì, cô cũng không còn quay lại đây nữa, có lẽ sẽ không còn gặp lại thiếu niên ngày xưa khiến cho trái tim mình vừa đau đớn vừa đập loạn nhịp nữa:

"Yoon Ji Hoo, Song Eun Bi đã chết rồi, cô bé ấy mãi mãi cũng không thể đáp lại tình cảm của em, em hãy tỉnh táo lại đi, đừng mãi giam mình trong quá khứ nữa, làm như vậy, những người quan tâm em sẽ đau lòng, vì một người chết, vậy có đáng không, nếu như cô bé đó biết, em nghĩ cô ấy sẽ vui khi thấy bộ dạng em như vầy sao!"

Nói xong, cô không đợi cho Yoon Ji Hoo phản ứng, liền bước ra khỏi phòng, còn đưa tay đóng sầm cửa lại.

Trong phòng chỉ còn mỗi mình Yoon Ji Hoo, anh vẫn ngồi đó, không nhúc nhích. Có lẽ là 5 phút, cũng có lẽ là nửa tiếng sau, trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng thều thào:

"Không vui sao? Nếu như em thật sự không vui khi thấy anh như vậy, thì hãy về bên cạnh anh đi! Anh nhớ em, Eun Bi! Thật sự rất nhớ!"

*-*

Song Woo Bin đứng dậy, cất máy tính đi, để trên bàn, vô tình nhìn thấy tấm thiệp mời sinh nhật ngày hôm qua của Min Seo Huyn bên cạnh. Nghĩ đến hôm qua Min Seo Huyn tuyên bố là sẽ thoát li gia tộc, không quay về Hàn Quốc nữa, Woo Bin liền nhíu mày.

Có lẽ Min Seo Huyn đã không còn cố được nữa, muốn bỏ cuộc.

Mọi người ai cũng nói Ji Hoo yêu Min Seo Huyn, nhưng chỉ có người trong cuộc như bọn họ mới biết sự thật là như thế nào.

6 năm trước, Eun Bi bị tai nạn xe hơi, tình hình rất không lạc quan, lúc đó, Ji Ho gần như hỏng mất, tình hình còn nghiêm trọng hơn lúc cha mẹ cậu ấy mất. Lúc cha mẹ cậu ấy mất, ít nhất bên cạnh cậu ấy còn có Eun Bi, còn lúc này,...

Bác sĩ lại chuẩn đoán em ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ba mẹ cũng rất cảm động trước tình cảm mà cậu ấy dành cho Eun Bi, thế nhưng bây giờ Eun Bi đã thành ra như vậy rồi, cộng thêm ông nội của Ji Ho nhờ vả, bọn họ liền tuyên bố với mọi người là Eun Bi đã chết.

Dù sao thì người thực vật và chết, cũng không khác gì nhau mấy, việc Eun Bi còn sống, chỉ cần để người nhà biết là đã đủ rồi.

Hơn nữa lúc đó mọi người nghĩ, tuy tình cảm mà Ji Hoo dành cho Eun Bi là rất nhiều, nhưng dù gì thì Ji Hoo vẫn còn là thiếu niên, cậu ấy còn có một quãng đường dài, cho đến khi lớn lên, tình cảm này sẽ chỉ còn là trong hồi ức.

Nếu như Eun Bi đã chết, có lẽ Ji Hoo sẽ đau đớn rất nhiều, nhưng rồi thời gian trôi qua, Ji Hoo sớm hay muộn cũng sẽ quên, cậu ấy sẽ tìm được người con gái khác, tiếp tục cuộc sống của mình.

Thế nhưng nếu biết tình trạng thật của Eun Bi, với tính tình của Ji Hoo, cậu ấy chắc chắn sẽ không thoát ra được. Ngày ngày nhìn em ấy ngủ say mà không bao giờ tỉnh dậy được, nỗi đau đớn kéo dài đó, còn khó chịu hơn là biết em ấy chết.

Mọi người đã nghĩ Ji Hoo sẽ sớm quên đi thôi, như Yi Jung và Jun Pyo, bọn họ luôn coi Eun Bi là em gái, lúc đó, tuy họ cũng đau đớn nhưng bây giờ chẳng phải rất tốt. Thế nhưng ai ngờ, đến bây giờ, cậu ấy vẫn còn nhớ đến Eun Bi.

Thời gian qua, nhìn thấy tình trạng nửa sống nửa chết của Ji Hoo, đã mấy lần anh suýt nói ra, nhưng lại kiềm lại được. Ai ngờ, sau 6 năm, Eun Bi lại có thể tỉnh lại. Thế nhưng, bảo anh làm sao có thể nói sự thật với Ji Hoo đây, mấy năm qua, vì nhớ Eun Bi mà Ji Hoo đã thê thảm như vậy.

Song Woo Bin nhìn vào trong gương, thắt cà vạt, thở dài. Chỉ mong sao, khi Eun Bi đã quay về bên cạnh, mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Song Woo Bin không hề biết, khi anh đang suy nghĩ lan man, thì tại trường Shinwa, Geum Jan Di đang quỳ trước Min Seo Huyn, cầu xin cô ấy ở lại bên cạnh Ji Hoo tiền bối.

---  

  Bên cạnh hồ bơi hiện đại của trường Shinwa, lúc này cũng chỉ có Geum Jan Di và Min Seo Huyn, thế nên không khí trông có vẻ im lặng vô cùng. Min Seo Huyn nhìn cô gái chân thành trước mặt, trong đôi mắt khẽ lộ ra sự đau đớn, Min Seo Huyn lấy tay nâng Jan Di dậy:

"Jan Di, đứng lên đi em!"

Geum Jan Di cứng đầu nói: "Không, trừ phi chị đồng ý ở bên cạnh tiền bối, nếu không thì em sẽ không đứng dậy. Chị Seo Huyn, tiền bối rất yêu chị, vì sao chị không thể thử tiếp nhận tình cảm của tiền bối, chỉ cần chị chịu ở bên cạnh tiền bối, tiền bối sẽ rất hạnh phúc."

Min Seo Huyn nghe Geum Jan Di nói xong, mới đau khổ nói: "Jan Di, em biết không, nếu như Ji Hoo cậu ấy thật sự yêu chị, chị sẽ bỏ tất cả để được ở bên cậu ấy, thế nhưng...cậu ấy không hề yêu chị!"

"Không thể nào!"

Geum Jan Di nghe Min Seo Huyn nói, liền giật mình, vẻ mặt không thể tin nói: " Tiền bối chỉ gần gũi mỗi chị, hơn nữa lại rất trân trọng những gì chị đã tặng, tiền bối lúc nào cũng mang theo con gấu bông mà chị làm, vì chị không ở bên cạnh, tiền bối chưa bao giờ cười. Sau tất cả những điều đó, mà lại nói rằng tiền bối không yêu chị sao."

Nghe Geum Jan Di nói từng lời, trong đôi mắt của Min Seo Huyn càng lộ ra sự đau đớn, cô nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, Ji Hoo lúc nào cũng trân trọng con gấu đó, vì nó là của người cậu ấy yêu tặng cho, cậu ấy quả thật vì nhớ người đó, mà buồn rầu, lạnh lùng, thế nhưng, người đó không phải là chị. Ngay cả con gấu đó, cũng không phải của chị."

Geum Jan Di tựa như vừa mới nghe một chuyện động trời, cô luôn cho rằng, người tiền bối yêu là chị Seo Huyn, vẻ mặt ôn nhu cũng như đau đớn của tiền bối khi nhìn vào con gấu bông, luôn khiến cô đau lòng, nhưng nay, cô lại được chị Seo Huyn nói cho rằng, tiền bối thật ra yêu là người khác, ngay cả đồ vật đó, cũng là của người khác, khiến cô khó có thể bình tĩnh được:

"Là ai? Người đó là ai?" – Geum Jan Di run rẩy hỏi.

"Song Eun Bi, em gái của Song Woo Bin!" – Min Seo Huyn đau đớn nhắc đến cái tên mà cô không muốn nghe nhất.

Song Eun Bi, em gái Song Woo Bin tiền bối, Geum Jan Di tiêu hóa mấy cái chữ này, sau đó lại hỏi: "Vậy cô ấy ở đâu, vì sao không ở bên cạnh tiền bối." – Vì sao cô chưa bao giờ nghe nói về cô ấy, cô ấy ở đâu, liệu có biết rằng Ji Ho tiền bối vì cô ấy mà đau khổ như thế nào không.

"Cô ấy chết rồi!"

"Cái gì?" – Geum Jan Di sửng sốt.

Min Seo Huyn thở mạnh một cái, lại nói: "Cô bé ấy chết rồi, chết cách đây 6 năm trước. Sau khi cô ấy chết, Ji Hoo đã đau khổ rất nhiều, chị lúc ấy rất muốn đến gần Ji Hoo, vì muốn ở bên cậu ấy mà chị đã cố gắng rất nhiều, thế nhưng, cậu ấy vẫn không chấp nhận chị, ngay cả khi chị sang Pháp, cậu ấy cũng không hề giữ lại, cậu ấy vốn không cần. Người ta đồn chuyện của cậu ấy và chị, cũng chỉ bởi vì chị cứng rắn muốn tiến tới gần cậu ấy mà gây ra hiểu lầm thôi. Nếu không, em nghĩ, có một người con trai yêu em sâu đậm, chân thành như vậy, làm sao mà em có thể không động lòng chứ."

Min Seo Huyn dừng một lát, như để điều chỉnh cảm xúc, rồi mới nói tiếp: "Bây giờ thì chị không còn kiên trì nổi nữa rồi, có lẽ, trong lòng Ji Ho, không ai có thể thay thế cô bé ấy."

Bầu không khí vốn yên tĩnh nay lại càng thêm lạnh lẽo, cả hai người duy nhất đứng trong này không ai còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Cho đến khi Geum Jan Di định thần lại, thì đã không còn bóng dáng của Min Seo Huyn ở đây nữa, Geum Jan Di mất hồn về tới nhà, trong đầu suy nghĩ, thì ra đó là lí do tiền bối luôn đau buồn như vậy.

Tất cả đều bởi vì, tiền bối sẽ không bao giờ được ở bên cạnh người mà mình yêu thương nhất.

Gum Jan Di úp mặt vào gối, nước mắt bất giác chảy ra.

--

"Ji Hoo!" – Một tiếng nói nhỏ nhẹ, run run vang lên bên tai, khiến Yoon Ji Hoo không thể không dời tầm mắt của mình từ mặt đất sang cô bé nhỏ nhắn bên cạnh.

Đôi mắt lạnh lùng, nhuốm vẻ tang thương không hợp với một đứa bé 8 tuổi nhìn qua cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu nhưng đôi mắt lại sưng đỏ, hai bên khóe mắt còn rớt xuống vài hạt đậu trong suốt trên gương mặt trắng mịn kia.

"Sao em lại khóc?" – Yoon Ji Hoo không cảm xúc hỏi, trong giọng nói không hề có vẻ gì phập phồng, như thể nó phát ra từ một cái máy tính được lập trình sẵn mà không phải là từ một cậu bé 8 tuổi.

Cô bé đưa hai bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, xoa nhẹ lên hai bầu má lạnh lẽo của cậu bé, ngập ngừng nói: "Bởi vì, trông Ji Hoo lúc này có vẻ rất muốn khóc, thế nhưng anh lại không khóc, Eun Bi cảm thấy rất khó chịu."

Hai con mắt vô thần của Yoon Ji Hoo nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt, nói: "Ba mẹ nói, bé ngoan thì không khóc."

Cô bé nghe cậu nói vậy, cái đầu nhỏ lắc nguầy nguậy, nước mắt lại cứ như không cần tiền mà liên tục chảy ra, giọng trẻ con ngọt ngào, mềm yếu kèm theo nức nở nói: "Không phải vậy, mẹ nói... sau này khi trưởng thành... chúng ta sẽ phải trở nên mạnh mẽ... để có thể bảo vệ những người bên cạnh...vì vậy...nhân lúc còn nhỏ... nếu muốn khóc, thì phải tận tình khóc cho đã...vì sau này... sẽ không được khóc nữa."

Hai mắt Yoon Ji Hoo vẫn cứ mở to như vậy, nhìn vào gương mặt đầm đìa trước mắt, hỏi lại: "Có thật không? Bây giờ khóc, thì sẽ không sao à, ba mẹ, sẽ không giận chứ?"

Cô bé khẳng định gật đầu, kiên định nói: "Bây giờ, khóc cho thỏa thích, trưởng thành rồi, sẽ không khóc nữa."

Cô bé vừa dứt hết câu, thì Yoon Ji Hoo đã dùng một lực thật lớn, ôm chầm cô bé vào lòng, gương mặt vùi sâu vào hõm vai của cô bé, hai cái vai nhỏ run run, một lát sau, tiếng nấc nghẹn ngào không kiềm nén được phát ra.

Cứ thế, ở dưới cây bạch dương to lớn, Yoon Ji Hoo đã ôm chặt cô bé nhỏ nhắn ấy, tận tình thỏa sức khóc cho hết tất cả những gì cậu đã phải chịu đựng từ sau cái chết của cha mẹ mình.

*-*

Yoon Ji Hoo mở choàng mắt, đập vào mắt vẫn là cái trần nhà lạnh lẽo quen thuộc, xung quanh vẫn là cái không khí yên tĩnh đến đáng sợ ấy. Trên tường là bức ảnh phóng to của anh và Eun bi chụp lúc Eun Bi 8 tuổi, anh 12 tuổi, đó cũng là bức ảnh cuối cùng của hai người cho đến bây giờ.

Trong bức ảnh, cả hai người đều cười thật tươi, anh ôm Eun Bi ngồi ở trên đùi, phía sau họ là hàng cây phong lá đỏ bay lả tả.

Yoon Ji Hoo đưa một bàn tay lên khẽ xoa mí mắt, quả nhiên, là ẩm ướt, bàn tay còn lại quơ quơ, như thể đang muốn tìm vật gì, một lúc sau, lại cầm trong tay con gấu bông thủ công vừa bị lăn xuống chân giường.

Anh lại mơ thấy Eun Bi, mơ thấy khi cha mẹ anh vừa mới bị tai nạn qua đời, đã có một khoảng thời gian anh bị chứng tự bế, không muốn nói chuyện, không muốn tiếp xúc với ai.

Lúc đó, ông đã nhờ những người bạn của anh có thể đến nói chuyện với anh để giúp anh vơi đi phần nào nỗi buồn, thế nhưng không ai thành công.

Rồi Eun Bi đến, trước đó, Eun Bi – thân là em gái ruột của Woo Bin cũng được F4 xem như em gái ruột mà thương yêu, anh cũng vậy, lúc đó cũng chỉ xem Eun Bi như cô em gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, dễ thương.

Thế nhưng từ chính giây phút mà anh ôm em ấy vào lòng khóc thỏa thích, thì tình cảm đó đã thay đổi, Eun Bi không còn là em gái nữa, mà em ấy đã trở thành tất cả của anh, là người mà anh muốn yêu thương, bảo vệ suốt đời

Yoon Ji Hoo cầm con gấu để nó đối mặt với mình, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt lấy một bên mặt của nó, như muốn xuyên qua nó để vuốt ve một người nào đó.

Một lát sau, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên trong không gian yên tĩnh, lạnh lẽo:

"Eun Bi, anh trưởng thành rồi, thế nhưng bây giờ anh lại rất muốn khóc, phải làm sao đây?" – Lúc đó anh muốn khóc, thì còn có em bên cạnh, còn bây giờ anh muốn khóc, anh phải làm sao đây.

Đáp lại anh, cũng chỉ là sự yên lặng của bóng đêm.

Yoon Ji Hoo khẽ cười, trong mắt lộ rõ sự đau đớn. Anh ôm con gấu bông vào lòng, nhắm mắt lại, một lần nữa cố gắng chìm vào giấc ngủ, chỉ mong sao, anh lại có thể mơ thấy Eun Bi.

(Vì thay đổi cốt truyện, kịch tình nên mấy cái cảnh như nhìn áp phích Min Seo Huyn, hay lên máy bay đuổi theo qua Pháp,..vv đã không còn nữa nhé!")  

******************

  Đường Victoria ở Kenshington Anh quốc là nơi ở cho những người giàu có nhất Lon Don với những căn biệt thự xa xỉ của những tỷ phú, công tước, người nổi tiếng, ...

Sandra bước vào thì thấy Eun Bi đang dựa vào đầu giường, tay cầm một quyển sách dày cộm chăm chú đọc, lại gần, ngồi lên giường, nhìn tựa sách rồi lên tiếng hỏi:

"Lại đọc Harry Potter à?"

Từ khi tỉnh dậy đến nay, Eun Bi liền nhanh chóng tìm thấy một thú vui để giải tỏa nỗi buồn chán khi nằm viện, đó chính là xem ti vi và đọc tiểu thuyết. Cô bé hôn mê lâu lắm, nên mọi thứ đối với cô đều trở nên mới lạ, xem ti vi và đọc sách là một cách hay để tìm hiểu cuộc sống.

Đang ở Anh quốc, nên Eun Bi không hề ngoài ý muốn mà biết đến quyển sách nổi tiếng Harry Potter của tác giả J.K Rowling.

Eun Bi thấy mẹ đang hỏi thì dời mắt sang, nhẹ giọng trả lời: "Vâng ạ?'

Sandra mỉm cười, xoa đầu Eun Bi: "Trước đây mẹ cũng thường đọc nó cho con nghe, khi đó thì chỉ mới ra quyển 1 thôi!"

Eun Bi hào hứng nói: "Đây là một quyển sách rất thú vị, bà Rowling thật là một người tuyệt vời, bà ấy đã xây dựng nên một thế giới đầy huyền bí!" – Mới chỉ có 14 tuổi, hơn nữa lại là một đứa bé hôn mê suốt 8 năm, đương nhiên sẽ đối với những thứ như phù thủy, ma pháp gì đó cảm thấy hứng thú.

Sandra nhìn tựa cuốn sách, dường như nhớ ra cái gì nói: "Hình như nó còn có phim!''

"Thật ạ?" – Eun Bi bỏ quên luôn cả cuốn sách, bắt lấy cánh tay của Sandra, đôi mắt sáng lấp lánh.

Sandra bật cười, lấy tay nựng gương mặt trắng nõn mềm mại của cô bé: "Là có phim, nếu con muốn đĩa phim đó, mai mẹ sẽ nói với Woo Bin." – Trong giọng nói của bà có gì đó quyến luyến.

Eun Bi đã xuất viện được một tháng rồi, trong khoảng thời gian này, bà và chồng luôn cố gắng dành thời gian ở bên con bé, vì thế mà công việc chất đống, thế nhưng dù có không muốn đi chăng nữa, Eun Bi cũng phải về Hàn Quốc, sau khi sắp xếp tất cả, đã quyết định ngày xuất phát là ngày mai.

Eun Bi nhìn vào gương mặt thoáng nét buồn bã của Sandra, cô bé đưa hai tay ôm lấy bà, cả người dựa vào lòng bà, Sandra cũng thuận thế ôm cô bé vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô bé, bà thật sự không nỡ.

"Đến Hàn Quốc rồi, phải nghe lời anh trai có biết chưa?"

Eun Bi nhu thuận gật đầu.

"Nếu có người bắt nạt, lập tức gọi cho ba mẹ!"

Eun Bi lại gật đầu.

"Phải ăn cơm đúng giờ, cơ thể con không được khỏe, không được khiến cơ thể mệt mỏi, còn nữa, mọi chuyện, nếu thấy vui vẻ thì làm, nếu không muốn, thì không cần làm!"

Eun Bi lại nhu thuận gật đầu.

Sandra lại dặn dò một hồi, đến khi không biết nói gì nữa, liền ôm chặt lấy Eun Bi. Eun Bi cũng yên lặng tựa vào lòng bà, cũng giống như mẹ, Eun Bi cũng không muốn rời xa ba mẹ, thế nhưng cô bé biết, ba mẹ muốn cô bé về Hàn Quốc là muốn tốt cho cô bé hơn, vì vậy Eun Bi chưa bao giờ mở miệng phản đối.

Một hồi sau, Sandra buông Eun Bi ra, dịu dàng dặn: "Phải thường xuyên gọi điện cho ba mẹ, được không?"

Eun Bi gật đầu: "Dạ!" – Cho dù mẹ không dặn, cô bé cũng sẽ gọi.

Hai mẹ con quyến luyến một hồi, Sandra mới đứng lên, khẽ hôn lên trán Eun Bi một cái: "Nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ngày mai phải đi sớm rồi!"

Eun Bi cũng hôn lên má Sandra: "Dạ, chúc mẹ ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Đến khi Sandra ra khỏi phòng, Eun Bi cũng ngoan ngoãn làm dấu quyển Harry Potter, sau đó cất đi, chuẩn bị đi ngủ.

Vừa nằm xuống, thì cái điện thoại để trên bàn kêu lên, báo hiệu tin nhắn tới. Eun Bi cầm lấy điện thoại, là tin nhắn từ chị Ha Jea Kyung.

[Chị đang ở Tokyo nè! Ở đây có món bánh Wagashi ngon mà trông dễ thương lắm, khi về chị sẽ mua cho em.]– Kèm theo tin nhắn là tấm hình Ha Jea Kyung cầm trong tay một hộp bánh Wagashi nhỏ xinh mà tinh tế, cái nào trông cũng vô cùng tinh xảo, đẹp mắt.

Ha Jea Kyung là một chị gái mà Eun bi làm quen được khi còn nằm viện, hôm đó khi đang đi dạo bằng xe lăn thì vô tình gặp được Ha Jea Kyung cũng đang ngồi xe lăn với cái chân bó bột. Sau khi biết cả hai đều là người Hàn Quốc thì Ha Jea Kyung nhanh chóng cùng Eun Bi làm quen.

Ha Jea Kyung là một cô gái nhiệt tình, hào phóng, thế nên nhanh chóng chiếm được cảm tình của Eun Bi, sau này Eun Bi mới biết, người chị gái mới quen này là một người không chịu ngồi yên một chỗ thích đi du lịch khắp nơi. Lần này đến Anh Quốc leo núi, nào ngờ trượt té gãy chân, nên phải vào đây.

Trong khoảng thời gian nằm viện, hai người đã trở nên thân thiết hơn, Ha Jea Kyung thường xuyên tìm Eun Bi trò chuyện, nhờ đó mà Eun Bi đỡ nhàm chán hơn. Đến khi ra viện, Ha Jea Kuyng lại bắt đầu hành trình của mình, thế nhưng cả hai vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, thường xuyên nhắn tin.

Eun Bi mỉm cười nhìn tin nhắn, nhanh chóng nhắn lại: [ Ngày mai em phải về Hàn Quốc rồi!]

Ha Jea Kyung nhắn lại rất nhanh: [Về Hàn Quốc? Vậy địa chỉ của em ở Hàn Quốc là ở đâu? Đến khi về chị sẽ qua chơi?]

Địa chỉ? Eun Bi cũng không biết địa chỉ ở Hàn Quốc của mình là ở đâu, liền nhắn lại: [Em cũng không biết nữa, đến khi về tới Hàn Quốc, em sẽ hỏi anh trai rồi nhắn cho chị sau.]

[Vậy cũng được, ngày mai em bay lúc mấy giờ?]

[7 giờ sáng!]

[Sớm như vậy? Vậy thì chị không làm phiền em nữa, em mau chóng nghỉ ngơi đi.]

[Dạ, chúc chị ngủ ngon!]

[Ngủ ngon]

Ha Jea Kyung tắt điện thoại, cô cũng biết sức khỏe của Eun Bi không được tốt lắm.

Là một người bị tai nạn giao thông, sau đó hôn mê sâu tới 6 năm, tuy bây giờ đã tỉnh dậy, thế nhưng không tránh khỏi có chút di chứng, đó chính là sức khỏe Eun bi hơi yếu, nếu làm gì quá sức, sẽ nhanh chóng mệt, thường xuyên choáng, hơn nữa còn có thể ngất xỉu, lại hay đổ bệnh khi thời tiết thay đổi, điều này khiến hai vợ chồng Song Ki Huyn khẩn trương không thôi.

Cũng may mà gia đình Eun Bi có vẻ cũng là nhà giàu có, thế nên chăm sóc cho Eun Bi rất tốt.

Ha Jea Kyung trước giờ hầu như không hề có bạn. Nhà cô giàu có, lúc nhỏ thì không biết gì, nhưng khi lớn rồi, những người tiếp cận cô đều vì muốn thông qua cô để tiếp xúc với ba mẹ hoặc anh trai. Những đứa trẻ trong vòng lẩn quẫn này, thường trưởng thành sớm.

Tuy cô cũng biết điều đó là không thể tránh khỏi, thế nhưng trong thâm tâm, cô vẫn hy vọng cò thể tìm được một người bạn thật sự, sẽ ở bên cô mà không phải vì muốn được cái gì đó từ cô.

Vì vậy cô thường đi du lịch khắp nơi, làm quen với rất nhiều người, thế nhưng các mối quan hệ đó thường không lâu.

Đến khi gặp được Eun Bi, Jea Kyung thật sự rất vui, cô bé này thua cô 3 tuổi, thế nhưng cả người lại như một tờ giấy trắng không biết gì cả, sau khi biết được Eun Bi vừa tỉnh dậy sau cuộc hôn mê, Ha Jea Kyung mới biết vì sao.

Vì vậy khoảng thời gian ở bệnh viện, cô thường xuyên tìm Eun Bi, nói chuyện phím, giải đáp những thắc mắc ngây thơ của cô và cả hai đã thân thiết từ lúc nào không hay, mối quan hệ đó vẫn kéo dài đến bây giờ. Ha Jea Kyung thật sự mong, mối quan hệ này có thể kéo dài mãi mãi.  

************

  Trong phòng nghỉ của F4.

Goo Jun Pyo hôm nay trông thiếu sức sống hẳn, không hoạt bát như mọi khi, khiến không khí trong phòng bất giác trở nên yên tĩnh hơn mọi khi.

Cũng đúng thôi, vừa kết thúc việc của Oh Min Ji mới có hai hôm, tuy nói cuối cùng Geum Jan Di cũng không xảy ra chuyện gì, thế nhưng bị chính bạn của mình đối xử như vậy khiến cô không thể nào lên được tinh thần, điều này cũng khiến cho Goo Jun Pyo sa sút theo.

Goo Jun Pyo vò đầu bứt tóc, mong muốn nghĩ ra một cách gì đó để Geum Jan Di vui vẻ, thế nhưng vị đại thiếu gia này thật là chẳng nghĩ ra được gì hay ho, cũng may được So Yi Jung hiến kế tổ chức một cuộc du lịch, thì mọi chuyện mới coi như ổn thỏa. Vì vậy bây giờ bọn họ đang bàn nhau là phải đi đâu.

Yoon Ji Hoo ngồi một bên, không quan tâm đến mọi việc, chỉ chăm chú xem tài liệu, giải quyết công việc ở công ty. Sau khi cha mẹ qua đời, ông nội thì bỏ đi, Yoon Ji Hoo không thể không tiếp xúc quản lý công ty. Tuy lúc đó anh chỉ là một cậu bé, thế nhưng cũng may có sự giúp đỡ của gia tộc những người trong F4, nên mới tránh khỏi những kẻ lòng tham muốn cướp lấy Su Am.

Và đến 2 năm trước, thì anh cũng hoàn toàn tiếp nhận công việc của Su Am. Tập đoàn Văn Hóa Su Am, ngoài việc quản lý đội bóng và nhà nghệ thuật, thì nay cũng đã lấn sân sang điện ảnh, thời trang với tốc độ phát triển vô cùng nhanh chóng.

"Cậu thấy chúng ta đi tắm suối nước nóng thì thế nào?" - So Yi Jung đang cầm quyển cẩm nang du lịch, vừa xem vừa hỏi Song Woo Bin đứng bên cạnh.

Một lúc sau cũng không nghe thấy bạn tốt trả lời, So Yi Jung ngước mặt lên, thì thấy Song Woo Bin đang dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn Yoon Ji Hoo ở bên kia.

"Cậu nhìn Ji Hoo làm gì vậy?" – So Yi Jung khều Song Woo Bin một cái, hứng thú hỏi.

Giật mình một cái, Song Woo Bin qua loa trả lời: "Không có gì!"

Ánh mắt So Yi Jung hơi lóe lóe, khóe miệng khẽ nhếch, hỏi: "Cậu nhìn Ji Hoo đến thẫn thờ, vậy mà nói là không có gì!"

Nhận thấy ánh mắt của Yi Jung, Song Woo Bin mất tự nhiên quay sang chỗ khác, khẽ nhấp một ngụm rượu che giấu bối rối của bản thân, hành động có tật giật mình này càng khiến mối nghi ngờ trong lòng So Yi Jung càng sâu hơn, ánh mắt toát lên vẻ hứng thú.

Goo Jun Pyo đang lăn lộn bên kia không nhịn được la lớn: "Nè! Đang thì thầm gì đấy! Các cậu đã nghĩ ra nên đi chỗ nào chưa?"

So Yi Jung lẫn Song Woo Bin đều nhìn sang Goo Jun Pyo, So Yi Jung buồn cười nói: "Nãy giờ gợi ý mấy chỗ, đại thiếu gia cậu đều không đồng ý, bọn này cũng hết cách!"

Song Woo Bin nhìn nhìn đồng hồ rồi đột nhiên nói: "Tôi có việc một lát, các cậu suy nghĩ tiếp đi, đi đâu cũng được, quyết định rồi thì báo tôi một tiếng." – Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, đã cầm lấy áo khoác đi mất.

Goo Jun Pyo nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu ta, khó hiểu nhìn So Yi Jung: "Woo Bin bị sao vậy?"

So Yi Jung mỉm cười bí hiểm: "Không biết, chuyện gì mà khiến Woo Bin của chúng ta hành động kì lạ mấy ngày nay đây, tò mò quá!"

Goo Jun Pyo nhìn kiểu cười của So Yi Jung, cả người bỗng dưng nổi da gà, không nhịn được quay sang Yoon Ji Hoo vẫn đang công tác ở bên cạnh: "Cậu có biết chuyện gì không Ji Hoo?"

Yoon Ji Hoo đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Không biết!"

Goo Jun Pyo cảm thấy không thú vị, lại tiếp tục cúi đầu lật lật cuốn cẩm nang du lịch trong tay.

--

Sân bay quốc tế Seoul.

Eun Bi vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc, bên cạnh là một người đàn ông mặc tây trang, cầm hành lý giúp cô. Đây có thể nói là lần đầu tiên Eun Bi ngồi máy bay, lần đầu tiên đi xa một mình, vì vậy hai vợ chồng Song gia vô cùng lo lắng, nên đã phân phó mọi người giúp đỡ chăm sóc Eun Bi, người đàn ông này là nhân viên của sân bay, vừa rồi xuống máy bay, lấy hành lý hay tìm đường đi đều nhờ ông ta làm giúp.

Nhìn một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy hình bóng quen thuộc, Eun Bi không kiềm chế được mà bước nhanh vài bước.

Song Woo Bin cũng đi nhanh đến chỗ em gái, khi vừa đến nơi, anh liền ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé ấy vào lòng, em gái của anh, 6 năm rồi, anh đã không còn nhớ cảm giác lần cuối cùng ôm em ấy là như thế nào.

Eun Bi hơi bất ngờ một chút, thế nhưng cô bé cũng phản ứng lại, vòng tay ôm lấy Song Woo Bin, đây là anh trai của cô, người anh trai mỗi tối luôn gọi điện nói chuyện với cô.

Ôm nhau một hồi, Song Woo Bin cũng buông ra, anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Eun Bi, khẽ mỉm cười nói: "Eun Bi vẫn xinh đẹp như vậy!"

Eun Bi mỉm cười, hai má hơi hồng. Được khen như vậy, cô đương nhiên vui vẻ.

Nhận lấy hành lý từ tay người nhân viên kia, Song Woo Bin nhanh chóng, đưa Eun Bi ra xe, về nhà.

Ngồi trên xe, nhìn qua người bên cạnh đang đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài với ánh mắt hiếu kì, Song Woo Bin mỉm cười, hỏi: " Có mệt hay không?"

Eun Bi quay sang, nhẹ giọng nói: "Vẫn ổn ạ. Có lẽ do ba mẹ đã nói trước, nên các nhân viên rất chu đáo."

"Thời tiết Hàn Quốc hơi lạnh, em có thấy gì không khỏe thì phải nói cho anh biết đó."

"Dạ. Cũng không hẳn là lạnh lắm, dù sao thì thời tiết ở Lon Don cũng khá giống nơi đây, nên em không sao."

Song Woo Bin không đồng ý nói: "Mặc dù là như vậy, thế nhưng sức khỏe của em không được tốt, không được cậy mạnh, cảm thấy bất thường thì phải nói ngay."

Cảm nhận được sự quan tâm của Song Woo Bin, Eun Bi mỉm cười, nhẹ đặt tay lên cánh tay anh, như muốn trấn an, khuôn mặt nhỏ bé đầy nghiêm túc: "Dạ, em biết rồi, chỉ cần cảm thấy không ổn, emse4 nói ngay."

Hai anh em câu được câu không trò chuyện, cuối cùng cũng đến nhà. Song Eun Bi nhìn ngắm ngôi biệt thự Tây Âu màu xám trước mặt, xung quanh có rất nhiều cây phong to lớn, khiến khung cảnh trở nên vô cùng thơ mộng.

Song Woo Bin bước đến, mở cửa xe, vừa giơ tay vừa mỉm cười nói: "Song Eun Bi, hoan nghênh trở về!"

Nghe câu nói đó, trong lòng Eun Bi chợt dâng lên một cảm giác khó hiểu, cảm giác rất nhẹ nhàng, yên bình, đây là nhà của cô bé, là nơi mà cô đã ở mãi đến khi 8 tuổi, là nơi gắn rất nhiều kỉ niệm mà nay cô bé chỉ có thể tìm thấy nó trong những tấm hình.

Khẽ đặt tay lên bàn tay đã giơ ra nãy giờ của Song Woo Bin, bước vào nhà.

"Bây giờ anh sẽ dẫn em lên phòng, bay một chuyến chắc em cũng mệt rồi, nên nhanh chóng nghỉ ngơi đi thôi, đến tối anh sẽ lên kêu em dùng bữa tối."

Eun Bi gật đầu, cô quả thật cảm thấy hơi mệt, tuy nhân viên rất quan tâm cô, thế nhưng cô bé không thể chợp mắt trên máy bay được, bây giờ thật sự cần được ngủ một giấc. Đến tối, cô bé sẽ gọi điện nói chuyện với ba mẹ và nhắn tin cho chị Jea Kyung.

--

Sáng sớm.

Eun Bi bước xuống phòng ăn, thấy anh trai của mình đã ăn mặc chỉnh tề, đang dùng bữa sáng. Quản gia nhìn thấy cô, cũng nhanh chóng bưng một phần thức ăn sáng gồm một phần cháo hải sản, một dĩa bánh gạo và một ly sữa.

"Dậy rồi sao? Tối qua em ngủ có ngon không?"

"Rất tốt ạ!" – Tối qua Eun Bi thật sự ngủ rất ngon, không hề có cảm giác lạ giường hay gì cả, ngủ một mạch đến sáng.

Cô bé ngồi xuống, bắt đầu từ tốn ăn bữa sáng của mình. Song Woo Bin bỏ báo xuống, nhìn Eun Bi chăm chú, đôi môi mấp máy, như thể có chuyện muốn nói rồi lại thôi. Hành động này nhanh chóng khiến Eun Bi chú ý, cô bé ngước lên nhìn anh, khó hiểu hỏi:

"Anh, có chuyện gì sao?"

" À..Chuyện là..." – Ngập ngừng một hồi, Woo Bin mới nói: "Lát nữa anh phải đến trường học, em có muốn đi cùng không?"  

  Song Eun Bi dường như hơi ngạc nhiên bởi đề nghị này, ngập ngừng hỏi: " Có tiện hay không?"

Dường như đã quyết định cái gì, chuyện sau đó Song Woo Bin cũng nói chuyện trôi chảy hơn: "Không sao cả, bạn của anh cũng biết em, họ đều rất thương yêu em, nếu như gặp được em, có lẽ họ sẽ rất vui." – Anh vốn định lại để thêm vài ngày, nhưng anh lại sợ sau đó mình sẽ lại tìm một lý do gì đó để kéo dài, thế nên anh mới quyết định thẳng thắn vào hôm nay, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng đến.

Nghe nói đến những người bạn của anh trai, Eun Bi không khỏi bất giác nhớ đến những tấm hình trong album ảnh, suy nghĩ một lúc, cô bé nói: "Nếu vậy thì em đi!" – Cô bé cũng muốn nhìn thấy những người trong ảnh.

"Được, vậy ăn xong chúng ta đi!" – Dường như lại nhớ tới cái gì, Song Woo Bin lại nói: "Tình trạng của em vẫn chỉ có người trong nhà biết, vì vậy nếu lát nữa bọn họ có hành động gì thì em cũng đừng để trong lòng."

Hành động gì là hành động gì. Tuy không hiểu ra sao, nhưng Eun Bi vẫn gật đầu.

Ăn xong, Eun Bi nhanh chóng lên thay một cái áo đầm màu trắng dài đến đầu gối, bên ngoài lại khoác cái áo dạ màu kem dài gần tới vạt váy, bên dưới lại mặc một cái quần bó màu đen, đi đôi bốt màu kem, làm nổi bật gương mặt trắng nõn và mái tóc xoăn màu nâu đỏ, trông cô bé như một con búp bê đáng yêu.

Song Woo Bin dắt tay Eun Bi ra xe, trong lòng lại suy nghĩ, quần áo của Eun Bi bây giờ là mang từ bên Anh qua, chỉ có một cái va li nên quần áo rất ít, vài ngày nữa anh phải dẫn Eun Bi đi mua sắm mới được.

Đoạn đường từ nhà đến Shinwa cũng chỉ tốn khoảng nửa tiếng lái xe, tới nơi, anh trực tiếp dẫn Eun Bi đi lên phòng nghỉ của F4.

Đứng trước cửa phòng, Song Woo Bin dừng lại, nói thật là lúc này anh hơi hồi hộp, cũng không biết sau khi nhìn thấy Eun Bi, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào, nhất là Ji Hoo.

Eun Bi đứng bên cạnh vẫn ngoan ngoãn im lặng, đợi cho Song Woo Bin làm công tác tư tưởng xong, liền đẩy cửa, nắm tay Eun Bi bước vào.

Cả phòng trống không.

Căn phòng chẳng có ai nên yên tĩnh một cách lạ thường, Song Woo Bin dẫn Eun Bi ngồi xuống ghế sô pha, sau khi nhìn tới nhìn lui, anh đã xác định trong phòng không có ai, liền cảm thấy khó hiểu.

Cầm điện thoại lên, gọi điện cho So Yi Jung, sau một vài hồi chuông, So Yi Jung cũng bắt máy: "Chuyện gì Woo Bin?"

"Tôi đang ở trường, thế nhưng không có ai cả, mọi người đi đâu vậy?"

"Ở trường?" – Giọng nói của So Yi Jung hơi ngạc nhiên: "Vì sao lại ở trường? Chẳng phải hôm qua đã nhắn tin cho cậu nói là hôm nay chúng ta sẽ đi New Celedonia sao?"

"Tin nhắn?"

"Đúng vậy, tối hôm qua tôi đã nhắn tin cho cậu rồi mà!"

Song Woo Bin suy nghĩ, tối qua anh vô cùng vui mừng vì Eun Bi trở về, nên làm hẳn một bàn tiệc thịnh soạn để ăn mừng, hình như không chú ý điện thoại cho lắm.

"Xin lỗi, tôi quên coi tin nhắn, thế bây giờ các cậu đang ở đâu?"

"Tôi đang đi đón người, cậu ra thẳng sân bay đi, chúng ta sẽ đi bằng phi cơ riêng của Jun Pyo."

"Được, tôi sẽ đến ngay!"

Cúp máy, Song Woo Bin nhìn sang Eun Bi: "Đi thôi, chúng ta ra sân bay."

Eun Bi không hỏi nhiều, mà nhu thuận gật đầu, cũng may trên đường đi, Song Woo Bin cũng đã giải thích mọi chuyện cho cô bé nghe. Song Woo Bin cũng tính đợt này đi New Celedinia cho Eun Bi thư giãn luôn, không khí ở đó ấm áp hơn Hàn Quốc.

Cả hai nhanh chóng đến sân bay, Woo Bin dắt tay Eun Bi đi đến nơi đỗ máy bay, ở đó đã đứng trước 3 người, Yoon Ji Hoo cúi đầu xuống, một tay cắm vào túi quần, một tay ôm con gấu bông quen thuộc, So Yi Jung thì cà lơ phất phơ, bên cạnh là một cô gái trông khá trẻ, không đẹp nhưng cũng rất đáng yêu.

Khi nhìn thấy Song Woo Bin tới, còn dắt theo một người, nụ cười trên mặt So Yi Jung sâu hơn trước, anh bước đến gần, trêu chọc: "Ồ, thì ra đây là người khiến cho Woo Bin của chúng ta mấy hôm nay cứ thẫn thờ phải không?"

Vì Song Eun Bi đứng sau Song Woo Bin nên anh vẫn chưa nhìn thấy gương mặt, chỉ thấy thấp thoáng thân hình nhỏ bé, chỉ cao đến ngực Song Woo Bin, vì vậy lại nói: "Này! Cậu đổi khẩu vị à."

Song Woo Bin thấy vẻ không đứng đắn của So Yi Jung, lại nhìn Ji Hoo vẫn đang cúi đầu không quan tâm đến mọi chuyện, cười khổ một cái, sau đó tránh sang một bên, kéo Eun Bi lên, chỉ vào So Yi Jung nói:

"Người này là So Yi Jung, một trong những người bạn của anh, cũng là cái tên thích nghịch đồ gốm trong ảnh ấy!"

Song Eun Bi nhìn người trước mặt, nhanh chóng nhớ đến gương mặt lem luốc trong ảnh, mỉm cười nói: "Em chào anh!"

So Yi Jung nhìn nhìn Eun Bi, nụ cười trên mặt dần cứng đờ, lại nhìn kĩ Eun Bi thêm một lần nữa, sau đó nở một nụ cười khó coi, nói: 'Là do mắt tớ có vấn đề sao, vì sao lại cảm thấy cô bé này trông giống Eun Bi quá vậy?"

Vừa nghe thấy cái tên quen thuộc, Yoon Ji Hoo nãy giờ vẫn cúi đầu ngẩng lên, đưa mắt lại đây, cùng lúc đó, Eun Bi cũng dời mắt khỏi người So Yi Jung, nhìn sang người anh trai nãy giờ vẫn đứng im lặng kia.

Ánh mắt ấy, gương mặt ấy, mái tóc ấy đều rất quen thuộc, bao nhiêu lâu nay nó luôn xuất hiện trong những giấc mơ của anh, trong tâm trí anh. Bàn tay khẽ buông lỏng, khiến con gấu bông anh vẫn coi như báu vật kia rơi xuống đất, nhưng anh không quan tâm.

Yoon Ji Hoo từ từ bước tới gần Song Eun Bi, đây lại là mộng sao, đây là lần đầu tiên, anh mơ thấy hình ảnh Eun Bi trưởng thành, nếu lại là giấc mộng, anh mong rằng, giấc mộng này sẽ kéo dài một chút.

Eun Bi cảm thấy người kia vô cùng kì lạ, ánh mắt anh nhìn cô bé tràn đầy cảm xúc mà cô bé không biết phải miêu tả thế nào, anh từ từ bước đến gần, rồi bất ngờ giang hai tay ôm chầm lấy cô bé, anh ôm rất chặt, miệng còn thì thào kêu: "Eun Bi, Eun Bi, anh rất nhớ em!"

Nhớ...em. Chưa kịp để cho Eun Bi suy nghĩ, thì Yoon Ji Hoo đã đặt môi ngậm lấy môi cô bé, cái cảm giác mềm mại mà ướt át ấy khiến Eun Bi hoảng loạn, cô bé bắt đầu ra sức vùng vẫy, thế nhưng cánh tay ôm cô quá chặt, vì vậy không thể bứt ra được.

Ngay lúc này, Song Woo Bin cũng hồi hồn vì hành động của Yoon Ji Hoo, cả người dâng lên một cơn tức giận, anh lao đến, dùng sức gỡ cánh tay của Yoon Ji Hoo ra, kéo Eun Bi đầy hoảng sợ và bất ngờ ra phía sau, giơ tay lên, cho Yoon Ji Hoo một cú đấm:

"Cậu nghĩ cậu đang làm gì?"

Cú đấm thật mạnh khiến Yoon Ji Hoo khẽ lảo đảo, trên môi cũng chảy máu, cảm giác ê buốt nơi má trái khiến Yoon Ji Hoo hoàn hồn.

Đau. Vậy là không phải mơ sao? Ánh mắt Ji Hoo hoảng loạn tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Cô vẫn đang đứng đó, không biến mất, không mờ ảo như mọi lần, cảm giác mềm mại ở môi vẫn còn đó, tim Ji Hoo bất giác đập nhanh hơn mọi ngày, ánh mắt vẫn trân trân nhìn Eun Bi không dời.

"Eun Bi, em có sao không?" – Song Woo Bin đánh xong, liền quay sang em gái hỏi.

Song Eun Bi không biết hành động khi nãy có nghĩa là gì, thế nhưng cái cảm giác ấy khiến cho cô bé hơi bối rối, nghe thấy tiếng quan tâm của anh trai, Eun Bi lắc đầu, lại nhìn sang người kia, thấy người đó lại đang dùng ánh mắt không thể tin, vui sướng, hạnh phúc, nói chung là cảm giác rất phức tạp nhìn mình, cô bé nhanh chóng quay đầu sang nơi khác.

Lúc này, So Yi Jung mới tìm lại được tiếng nói của mình, anh không thể tin đươc thốt lên: "Eun Bi, cậu vừa gọi cô bé này là Eun Bi! Chuyện này là sao?"

Yoon Ji Hoo lúc này cũng bước lại đây, đôi mắt tham lam nhìn ngắm bóng dáng của Eun Bi, khi nghe thấy câu hỏi của So Yi Jung, ánh mắt anh liền trở nên thâm trầm nhìn sang Song Woo Bin, Yoon Ji Hoo không phải kẻ ngốc, một người từ khi 16 tuổi liền có thể hoàn toàn làm chủ Su Am, thì không thể là người tầm thường được. Anh nhanh chóng có những suy đoán trong lòng, vì vậy mà vẻ âm trầm càng thêm lợi hại.

Song Woo Bin nhìn hai người bạn tốt trước mặt, hít một hơi, sau đó nói hết mọi chuyện, từ chuyện chẩn đoán của bác sĩ 6 năm trước, cho đến quyết định giấu mọi người sự thật và chuyện Eun Bi tỉnh lại, cũng mất kí ức gần đây.

Nói xong, anh im lặng đứng đó. So Yi Jung không nhịn được, lại hỏi một câu: "Vậy nghĩa là Eun Bi không chết, chỉ là biến thành người thực vật mà thôi, bấy lâu nay, cậu luôn lừa chúng tôi?"  

  Song Woo Bin khó khăn gật đầu một cái. Bỗng, một tiếng gió vang lên bên tai, má trái bị đấm một cú thật mạnh, Song Woo Bin nhanh chóng ngã xuống đất. Anh nhìn lên thì thấy vẻ mặt đầy tức giận, âm trầm của bạn tốt, Yoon Ji Hoo lại tiến tới, đấm thêm vào bên kia, lại giơ tay lên muốn đấm tiếp, thế nhưng lúc này, một bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng chạy đến khiến hành động của anh khựng lại:

"Anh!"

Eun Bi chạy đến bên cạnh Song Woo Bin, vẻ mặt đầy kinh hoảng nhìn thấy khóe miệng anh mình chảy máu, muốn rờ vào nhưng lại sợ làm đau Woo Bin, đôi mắt nhanh chóng ngân ngấn nước.

So Yi Jung cũng chạy tới, ngăn Yoon Ji Hoo lại. Thật ra cho dù So Yi Jung không ngăn cản, thì khi nhìn thấy Eun Bi anh cũng sẽ ngừng tay. Nhìn Eun Bi như muốn khóc, Yoon Ji Hoo đau đớn hô to:

"Vì sao lại nói dối, vì sao lại lừa dối tôi, vì sao lại giấu Eun Bi đi!"

Thấy Song Woo Bin vẫn im lặng, Yoon Ji Hoo lại bước đến, nắm lấy cổ áo Song Woo Bin: "Cậu nói đi, vì sao lại giấu Eun Bi đi, cậu biết rõ, tôi nhớ cô ấy đến thế nào mà!"

Hành động của Ji Hoo khiến Eun Bi kinh hoảng, cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay Yoon Ji Hoo, run run nói: "Đừng mà!"

So Yi Jung ở bên cạnh cũng nói: "Cậu đang làm cho Eun Bi sợ đấy!" – sau khi biết Eun Bi vẫn còn sống, anh cũng rất kinh ngạc, hơn nữa cũng rất vui mừng, thế nhưng mọi việc sau đó lại xảy ra quá nhanh, khiến anh không phản ứng kịp.

Nhìn thấy gương mặt vẫn còn nét hoảng sợ của Eun Bi, Yoon Ji Hoo buông Song Woo Bin ra, anh giơ tay muốn lau nước mắt cho cô, nhưng Eun Bi lại kinh hoảng lùi lại. Người mình luôn nhớ mong nay lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, còn tránh xa, điều này khiến Yoon Ji Hoo càng thêm đau đớn, anh quay sang Song Woo Bin, nói:

"Trả lời đi chứ, vì sao lại giấu tôi?"

Song Woo Bin được So Yi Jung đỡ đứng lên, cười khổ nói: "Nói cho cậu, nói cho cậu thế nào đây, tình trạng của em ấy lúc đó thì so với chết cũng có gì khác nhau đâu, mọi người không muốn cậu vì vậy mà buông tha cho bản thân mình."

Yoon Ji Hoo bật cười, thế nhưng nụ cười ấy lại tràn đầy đau khổ: "Không muốn tôi buông tha bản thân mình? Vậy cậu cảm thấy, cuộc sống bấy lâu nay của tôi, là không buông tha bản thân mình sao?"

Song Woo Bin im lặng. Anh thật sự không biết phải nói gì, vì chẳng ai ngờ, tình cảm của Ji Hoo đối với Eun Bi lại sâu đến vậy.

Thấy Song Woo Bin im lặng, Yoon Ji Hoo cười trào phúng một cái, sau đó lại bước đến trước mặt Song Eun Bi, khiến cô bé bất giác lùi lại một bước, hành động này càng khiến ánh mắt của Yoon Ji Hoo hơi ám ám, anh nhìn Eun Bi, cất giọng nói: "Anh mãi mãi cũng sẽ không làm tổn thương em!"

Eun Bi nhìn nhìn Yoon Ji Hoo, rồi lại nhìn anh trai mình, thấy Song Woo Bin gật đầu, cô bé liền ngoan ngoãn đứng yên đó, khiến Yoon Ji Hoo từ từ tiến lên, nhẹ nhàng lấy tay lau đi giọt nước mắt của cô bé, động tác ấy vô cùng dịu dàng, mà tràn đầy trân trọng.

Cuộc đối thoại khi nãy, tuy có một vài chỗ Eun Bi không hiểu, thế nhưng cô bé nghe được người này nói nhớ mình, hơn nữa, khi nhìn thấy người này, trong lòng cô bé chợt cảm thấy rất thân thiết, quyến luyến. Thế nhưng hành động lao đến đánh anh trai một đấm thật sự khiến cô bé sợ hãi.

Lau nước mắt xong, Yoon Ji Hoo cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Eun Bi, nhẹ nhàng nói: "Anh là Yoon Ji Hoo!"

"Yoon Ji Hoo?" – Eun Bi bất giác lập lại tên của người trước mắt.

Nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng cô bé, Yoon Ji Hoo mỉm cười, nụ cười dịu dàng, tràn đầy ấm áp mà 6 năm rồi vẫn không ai nhìn thấy nay lại xuất hiện: "Phải, Yoon Ji Hoo, là người yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời, cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai."

Yoon Ji Hoo cố gắng gượng cười trước ánh mắt xa lạ của người mình yêu. Phải, anh yêu Eun Bi, từ khi em ấy chỉ là một cô bé, anh đã yêu em ấy rồi. Mất đi em, chẳng những không khiến tình yêu ấy phai đi, mà còn khiến nó từ một thứ tình cảm non nớt ngây thơ thành tình yêu mãnh liệt, khắc sâu vào tim anh.

Cho dù bây giờ em không còn nhận ra anh nữa, thế nhưng không sao cả, chỉ cần em vẫn còn sống, chỉ cần sau này em ở lại bên cạnh anh, thì những đau khổ trong quá khứ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Yêu hơn tất cả mọi thứ. Eun Bi lập lại những từ này trong lòng, sau đó cô bé chợt mỉm cười, đáp lại: "Cám ơn anh!"

Ba mẹ yêu cô bé, anh trai cũng yêu cô bé, nay người này cũng nói là yêu mình, Eun Bi cảm thấy rất hạnh phúc. Cho đến lúc này, cô bé hôn mê 6 năm trời, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ mới tiếp xúc với tiểu thuyết ma pháp mà nói, vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của chữ "yêu" mà Ji Hoo nói, khác với chữ "yêu" của ba mẹ hay anh trai.

Bầu không khí lại trở nên im lặng trong chốc lát, sau đó, một tiếng cười không nén được vang lên, rồi từ từ trở nên to dần, không kiêng nể gì vang lên trong không gian tĩnh mịch.

"Ha ha ha... Eun Bi...ha ha... em thật là.... Há há há..." – So Yi Jung một tay chỉ vào Eun Bi, một tay ôm bụng cười sặc sụa. Đây có lẽ là màn tỏ tình đặc sắc nhất mà anh từng được chứng kiến, thật là, thật là... không chịu được nữa rồi.

Bụp. Song Woo Bin đen mặt, tiến lên thụi vào bụng của tên nào đó.

"Khụ khụ...đau."

Eun Bi thật sự không hiểu vì sao người này lại cười như vậy, bộ cô bé có nói gì sai sao.

Yoon Ji Hoo nhìn vẻ mặt hoang mang khó hiểu của Eun Bi, lạnh nhạt nói: "Không sao đâu, cậu ta có bệnh ở đây, sau này tránh xa cậu ta một chút." – vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.

"Nè, đừng bôi bác hình tượng của tôi như vậy chứ." – So Yi Jung đứng thẳng người dậy, cảm giác ở bụng còn hơi đau, thế nhưng điều đó cũng không khiến khí chất của anh giảm chút nào.

Anh hướng Eun Bi nhìn, giang hai tay ra: "Dù thế nào, Eun Bi, anh rất vui vì em còn sống, hoan nghênh trở về!"

Eun Bi cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến, ôm So Yi Jung: "Em cám ơn!"

Buông Eun Bi ra, So Yi Jung tinh thần phấn khởi nói: " Hôm nay không ngờ lại xảy ra một việc vui như vậy, thế thì coi như chuyến đi lần này là chuyến đi chúc mừng Eun Bi khỏe mạnh quay về đi."

Mọi người nghe vậy cũng mỉm cười, riêng Yoon Ji Hoo và Song Woo Bin, trên mặt đều mang theo một ít dấu vết kỉ niệm. Eun Bi cũng cười, có thể nói, đây là lần gặp đầu tiên của Eun Bi với những người bạn của anh trai, thế nhưng mọi người lại tỏ ra rất thân thiết, khiến cảm giác xa lạ lúc đầu của Eun Bi cũng từ từ tan biến.

Nhưng hình như còn thiếu một người, đó là cái anh đầu mì tôm, Eun Bi đưa mắt nhìn quanh, không nhìn thấy đầu mì tôm, nhưng lại thấy một chị gái khá đáng yêu đứng câu nệ đằng xa. Đó là người nãy giờ vẫn ở trong trạng thái vô hình, Chu Ga Eul.

Eun Bi khẽ mỉm cười chào hỏi, Chu Ga Eul cũng cười một cái, Chu Ga Eul chứng kiến mọi chuyện từ nãy giờ, tuy cũng không rõ chuyện gì cho lắm, thế nhưng nhìn thái độ của Yoon Ji Hoo đối với cô bé kêu Eun Bi kia khiến cô thấy thật kì lạ.

Song Woo Bin giờ mới để ý Chu Ga Eul, mọi người cũng không xa lạ gì về cô gái này, trong lần điều tra chuyện của Oh Min Ji lần trước cũng coi như quen biết, vì thế anh liền cất tiếng chào hỏi: " Ga Eul cũng tới à!"

Chu Ga Eul cười cười, chưa kịp nói gì thì So Yi Jung đã chen miệng: "Jun Pyo sợ Geum Jan Di buồn nên mới bảo tớ dẫn thôn cô này đến!" ("cô gái quê mùa", mốt dùng từ "thôn cô" luôn nha).

Lại bị gọi là thôn cô, Chu Ga Eul tức giận quay sang chỗ khác, không thèm lên tiếng.

Eun Bi nhìn Chu Ga Eul vài lần, nhìn thấy nơi đây còn có một người con gái khác, Eun bi theo bản năng muốn thân cận, thế nhưng cô bé lại không biết cách nào để làm quen, cho dù là Ha Jea Kyung hay những người anh trai này, cũng đều là họ chủ động, vì vậy nhìn nhìn vài lần, Eun Bi vẫn không nói câu nào.

Song Woo Bin mới tiến tới, cười nói: "Được rồi, ở ngoài đây gió lớn lắm, sức khỏe em không được tốt, lên máy bay ngồi nghỉ một lát đi."

Nghe thấy sức khỏe Eun Bi không được tốt, Yoon Ji Hoo cũng trở nên căng thẳng, anh nhanh chóng bước lại, gỡ cái khăn choàng cổ màu trắng ra, cẩn thận choàng lên cho Eun Bi, lại quay sang Song Woo Bin: "Sức khỏe Eun Bi bị làm sao?"

" Tuy nói bây giờ em ấy đã tỉnh lại, thế nhưng sức khỏe không được như trước, còn yếu hơn người bình thường nhiều, nên phải cẩn thận."

So Yi Jung nghe vậy, cũng nói: "Vậy thì đi lên trên nghỉ đi, trên đó có điều hòa!"

Eun Bi nhu thuận gật đầu, lại quay sang nhìn Chu Ga Eul.

Chu Ga Eul thấy ánh mắt cô bé nhìn mình, liền lắc đầu: "Em lên trước đi, chị muốn chờ một người bạn."

Eun Bi cũng không nói gì thêm, đi theo Yoon Ji Hoo lên máy bay. Song Woo Bin vốn muốn đi theo, nhưng lại nghĩ đến cái gì, nên thôi.

---  

  Lên máy bay, vì là máy bay tư nhân, nên mỗi bên chỉ có một hàng ghế, thiết kế theo kiểu 2 chiếc đối nhau, cách nhau một cái bàn nhỏ.chọn một chỗ ngồi xuống, Yoon Ji Hoo cũng theo đó mà ngồi đối diện.

Eun Bi thấy Yoon Ji Hoo ngồi xuống trước mặt, theo bản năng quay đầu tìm Song Woo Bin, thế nhưng lại không thấy. Yoon Ji Hoo nhìn hành động của Eun Bi, nhẹ nhàng hỏi: "Eun Bi không thích anh ngồi đây sao?"

Eun Bi chớp mắt, lắc lắc đầu, cô bé chỉ là cảm thấy không quen thôi.

"Không phải thì tốt rồi!" – anh biết bây giờ Eun Bi vẫn còn cảm thấy xa lạ với mình, Yoon Ji Hoo sẽ không cho phép điều đó kéo dài, vì vậy anh chỉ còn cách khiến cho Eun Bi quen thuộc với bản thân, một lần nữa.

Eun Bi im lặng ngồi trên máy bay, cảm thấy thật nhàm chán, Eun Bi ngày thường nhàm chán thì chỉ thích đọc sách, nhất là tiểu thuyết, thế nhưng hôm nay khi bước ra khỏi nhà, Eun Bi không đem theo bất cứ thứ gì, thế nên bây giờ lại không biết phải làm gì.

Bất giác, cô bé chuyển mắt đến con gấu bông mà Yoon Ji Hoo đặt trên bàn, trông nó không được đẹp lắm, lại hơi cũ, thế nhưng lúc nãy cô bé thấy anh trai này ôm trong lòng.

Yoon Ji Hoo nhìn theo ánh mắt của Eun Bi, cầm con gấu lên, đặt vào trong lòng Eun Bi, khẽ nói: "Đây là con gấu bông mà em tự làm để tặng anh."

Bản thân làm? Eun Bi nghe nói như thế, cũng cầm con gấu lên xem xét, hèn chi hơi xấu.

Yoon Ji Hoo lại nói: "Lúc đó, em vừa xem xong Sakura, thấy trong ấy bảo phải làm gấu bông tặng cho người mình yêu quý, vì vậy đã âm thầm tự làm một cái, tặng anh nhân ngày sinh nhật 12 tuổi của anh." – Vừa nói, dường như nhớ lại cái gì đó ánh mắt Yoon Ji Hoo trở nên dịu dàng hẳn, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Eun Bi.

Tuy không nhớ gì, thế nhưng Eun Bi cũng có thể tưởng tượng đến hình ảnh đó, vì vậy cũng mỉm cười, cảm giác với Yoon Ji Hoo, cũng trở nên thân thiết một chút.

Yoon Ji Hoo cảm thấy cứ ngồi như vầy thì cũng chán, anh không thấy chán nhưng Eun Bi lại không như vậy, vì thế suy nghĩ một hồi, anh liền hỏi: "Có muốn nghe nhạc một chút không?"

"Nghe nhạc?" – Eun Bi suy nghĩ một lát, gật đầu.

Yoon Ji Hoo lấy ra một cái tai phone, cắm vào cái máy nghe nhạc của mình, rồi cầm một bên tai nghe, rướn người, nhẹ nhàng đặt đầu tai nghe vào tai của Eun Bi. Sau một vài hành động nãy giờ của Yoon Ji Hoo, Eun Bi cũng không còn né tránh nữa, mà ngoan ngoãn ngồi yên.

Yoon Ji Hoo mỉm cười, lại nhét đầu tai nghe còn lại vào tai mình, sau đó bật nhạc lên.

Giai điệu violin hòa với piano của bản A time for us vang lên, nhẹ nhàng mà sâu lắng, như thấm vào lòng người, như cơn gió nhẹ nhàng vờn quanh từng lọn tóc, như dòng sông êm ả trôi, như những chiếc lá cây rơi xuống nhẹ nhàng trên mặt đất, giai điệu tuyệt vời khiến Eun Bi như chìm vào trong đó, bất giác nhắm mắt lại.

Yoon Ji Hoo nhìn biểu cảm thỏa mãn của Eun Bi, đôi mắt ánh lên nét sủng nịch, tuy tiếng nhạc vang bên tai thế nhưng trí óc của anh bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của người trước mắt, không còn để ý đến bất cứ điều gì. Cõi lòng trống trải bấy lâu nay, như được lấp đầy bởi sự sung sướng, hạnh phúc.

Đến kkhi người đối diện hơi thở đều đều, hoàn toàn dựa hẳn vào trên ghế, Yoon Ji Hoo nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác của mình đắp lên cho Eun Bi, sau đó cũng nhắm mắt, tận hưởng cảm giác này.

Vì vậy, khi Geum Jan Di bước lên máy bay, chính là nhìn thấy hình ảnh người mà cô yêu thầm nay không còn vẻ lạnh lùng như xưa, tuy anh đang ngủ nhưng cả người toát lên một vẻ thoải mái, không giống thường ngày, đối diện là cô bé lai xinh xắn với mái tóc dài gợn sóng màu nâu đỏ, nối giữa hai người là cái tai nghe màu trắng.

Tuy không khí giữa hai người im lặng, nhưng lại hài hòa một cách tự nhiên, khiến cho trong lòng cô bỗng nhói một cái, nhìn hồi lâu vẫn không dời mắt ra được, đến khi Chu Ga Eul khều một cái, cô mới hoàn hồn, ngồi xuống chỗ ngồi, thế nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía hai người, trong lòng tràn đầy những câu hỏi: Cô bé kia là ai? Vì sao lại ngồi gần với tiền bối? Vì sao cả hai lại dùng chung một tai nghe?...

--

Eun Bi cảm nhận được có người đưa tay ôm mình, động tác của người này rất dịu dàng, như thể sợ làm đau Eun Bi, càm giác này rất là quen thuộc, như thể trong quá khứ, cô bé cũng đã từng được người khác ôm như vậy.

Eun Bi mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra, hình ảnh mờ mờ của một cậu thiếu niên hiện ra, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nhu hòa, ánh mắt nhìn vào Eun Bi dịu dàng, khóe mắt đầy ý cười, dịu dàng hỏi: "Anh làm em thức giấc à?"

Giọng nói trầm thấp biểu thị cho thấy đây là giọng nói của một người đàn ông trưởng thành, lúc này Eun Bi mới tỉnh táo lại, nhìn rõ người trước mắt.

"Anh Ji Hoo?"

"Ân." – Yoon Ji Hoo nhẹ nhàng đỡ người trước mặt dậy. Máy bay vừa tới nơi, thế nhưng nhìn thấy say ngủ ngọt ngào của em ấy, anh không nỡ đánh thức, vốn định nhẹ nhàng bế em ấy xuống máy bay, thế nhưng không ngờ vẫn khiến em ấy thức giấc.

Eun Bi đứng lên, nhìn nhìn xung quanh một hồi, mới hoàn hồn hỏi: "Đã đến nơi rồi à?"

Yoon Ji Hoo nắm lấy tay trái của Eun Bi: "Đúng vậy, chúng ta xuống thôi!"

Gật đầu, ngoan ngoãn đi theo người trước mặt.

Khi xuống khỏi máy bay, nhìn thấy Song Woo Bin đang đứng nói chuyện với những người khác, gương mặt ngơ ngác của Eun Bi liền mỉm cười: "Anh!"

Song Woo Bin quay lại, cười nói: "Eun Bi, chào mừng đến New Celedonia!"

Eun Bi được Yoon Ji Hoo dắt tay đi tới, lúc này Eun Bi mới nhìn thấy hai người xa lạ đang dùng vẻ mặt đầy phức tạp nhìn cô bé, một thanh niên đầu hơi xoăn và một cô gái với mái tóc ngắn.

Eun Bi nhìn thanh niên cao ráo tóc xoăn kia, thử liên tưởng đến những tấm hình mà cô bé từng thấy, chần chừ mở miệng hỏi: "Anh Jun Pyo?"

Vứa nghe cô bé kêu tên, Goo Jun Pyo liền kích động lại gần: "Em thật sự là Eun Bi sao? Không thể tin được, thật là em sao?"

So Yi Jung bước tới, cười cợt nói: "Tên này lúc nãy ở trên máy bay suýt nữa là sợ đến mức nhảy xuống rồi, còn tưởng em là ma cơ!"

Song Woo Bin cũng châm chọc: "Nếu không phải bọn anh ra tay kịp, thì em đã nghe thấy tiếng hét của cậu ta rồi."

Goo Jun Pyo xấu hổ quay sang hai người bạn, la to: "Gì chứ, các cậu nói các cậu không có giật mình đi, đánh chết tôi cũng không tin, bản thiếu gia là phản ứng bình thường, bình thường có hiểu không?"

Không thèm để ý đến hai người kia, Goo Jun Pyo lại quay sang Eun Bi: "Eun Bi, em còn sống thật là tốt, đừng để ý những gì họ nói, anh thật sự rất vui khi được nhìn thấy em thế này đấy!"

"Ưm." – Eun Bi mỉm cười, bạn của anh trai ai cũng thú vị, tính tình lại rất tốt, tuy chỉ mới gặp lại thế nhưng không ai đối xử xa lạ với mình, khiến cô bé cũng trở nên tự nhiên hơn.

Geum Jan Di nhìn Yoon Ji Hoo tuy không nói gì nhưng khóe miệng vẫn luôn ẩn ẩn ý cười bên cạnh, trong lòng trùng xuống. Lúc nãy trên máy bay cô cũng đã được Ga Eul cho biết cô bé này là ai, khi biết được cô bé này là Song Eun Bi, cô đãn thật sự chấn kinh rồi, không ngờ rằng cô ấy vẫn còn sống, mặc dù đã mất hết kí ức.

Biết được người trong lòng của tiền bối còn sống, cô đáng lẽ nên vui mới phải, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy những cử chỉ dịu dàng, lại còn từ nãy đến giờ tiền bối vẫn luôn nắm chặt tay của cô bé ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy đau nhói.

Chu Ga Eul bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của Jan Di, thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy một cái.

Bên kia sôi nổi xong rồi, Goo Jun Pyo mới kéo Geum Jan Di lại, hớn hở giới thiệu: "Đây là Geum Jan Di, là bạn gái của anh."

Geum Jan Di nghe vậy liền nổi đóa, vùng vẫy: "Ai là bạn gái của anh!"

Goo Jun Pyo ghìm chặt khiến Geum Jan Di không thể thoát ra được, còn nói: "Cô ấy ngượng ấy mà."

"Tôi không ngượng." – Geum Jan Di la lên, nhưng rất tiếc, người nào đó vẫn không để ý.

Eun Bi hướng đến Geum Jan Di,cười nói: "Chị Jan Di."

Geum Jan Di cũng hướng Eun Bi nở một nụ cười thiện ý: "Rất vui được gặp em!"

Yoon Ji Hoo lúc này mới lên tiếng: "Thôi được rồi, mọi người vào phòng sắp xếp một tý đi rồi hãy đi chơi." – Eun Bi cần được nghỉ ngơi.

So Yi Jung cùng với Song Woo Bin lúc này đã mỗi người ôm một cô gái nóng bỏng, quay qua nói: "Mọi người đi đi, tụi tui sẽ tới sau."

Geum Jan Di cùng với Chu Ga Eul đều nhìn hai người bằng ánh mắt khó coi, chỉ có Eun Bi lại nhìn theo cả hai với ánh mắt hiếu kì, thấy anh trai mình đã bắt đầu đặt tay lên tấm lưng trần của cô gái bên cạnh mà vuốt ve, hiếu kì hỏi Yoon Ji Hoo ở bên cạnh:

"Họ đều là bạn của anh trai sao? Trông bọn họ rất thân thiết." – Hành động như vậy, Eun Bi chỉ nhỉn thấy ở ba mẹ.

Yoon Ji Hoo đen mặt nhìn hành động của hai người đó, lấy tay che lên đôi mắt hiếu kì của Eun Bi: " Không phải, đừng nhìn."

Tuy không hiểu vì sao, thế nhưng Eun Bi vẫn nghe lời, không nhìn nữa. Yoon Ji Hoo cùng với Goo Jun Pyo liền dẫn ba cô gái đến phòng của họ.  

-----

  Một điều đặc biệt khi đến New Caledonia chính là những căn phòng khách sạn được xây trên mặt biển. Yoon Ji Hoo đưa Eun Bi đến phòng rồi mới rời đi, đến căn phòng sát bên đã chọn.

Eun Bi mở cửa vào phòng, đập ngay vào mắt là phòng khách với thiết kế tràn ngập ánh nắng, tầm nhìn hướng thẳng ra biển, bên trái là phòng ngủ, cũng thông thoáng không kém, trên giường là những cánh hoa hồng đỏ thắm, thế nhưng Eun Bi lại không quá thích ánh nắng chói chang nên cô bé liền kéo màn lại.

Cởi áo khoác, Eun Bi vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc sáng, hiển nhiên bộ quần áo đầy phong cách mùa đông này không hợp với bầu không khí ở đây rồi.

Ngồi xuống ghế, Eun Bi lấy điện thoại ra, có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn mới, đều là của Ha Jea Kyung, cô bé mỉm cười, bấm nút gọi lại, đợi một lúc sau vẫn không thấy ai bắt máy, nghĩ là Ha Jea Kyung đang có việc nên Eun Bi cũng không tiếp tục gọi lại mà chỉ xem tin nhắn:

[Eun Bi, một tháng nữa chị mới về Hàn Quốc, thế nên hộp bánh Wagashi chị đã gửi cho em trước rồi đó, ngon lắm đấy!]

Eun Bi mỉm cười, cũng nhắn lại: [Em đang ở New Caledonia, chị có muốn quà gì không?]

Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Eun Bi bỏ điện thoại xuống, đi ra mở cửa.

Thấy đứng bên ngoài là Song Woo Bin, Eun Bi vui vẻ gọi: "Anh!"

Song Woo Bin khẽ xoa đầu Eun Bi một cái, sau đó bước vào, trong tay còn cầm một cái va li nhỏ. Anh đi đến bên bàn, để va li lên rồi nói: "Đây là một ít quần áo mà anh vừa nhờ người gửi lại đây, cũng không thể để em mặc thế này đi biển được, đúng không?"

"A. Em cám ơn! Anh có muốn uống cái gì không?" – Nói rồi Eun Bi bước đến bên tủ lạnh, tính lấy thứ gì đó ra mời Song Woo Bin. Nhưng chưa đến nơi thì đã bị Song Woo Bin cản lại, gương mặt nghiêm túc nói:

"Eun Bi, đừng khách khí như vậy, anh là anh trai em, những việc anh làm vì em là chuyện hiển nhiên, việc em cần làm là làm nũng, đòi hỏi anh trai đủ thứ và khi nhận được thì kinh kỷ kêu to "Em thương anh nhất", biết chưa!"

Eun Bi nghe xong những câu nói của Woo Bin, trong lòng chợt cảm thấy thật ấm áp, so với cha mẹ, Eun Bi ngoại trừ nói chuyện qua webcame thì cũng chỉ mới tiếp xúc với Song Woo Bin mới có 2 ngày, nên vẫn còn một ít xa lạ.

Eun Bi không tự giác nhớ đến những khi còn bên Anh Quốc, Song Woo Bin luôn hỏi cô bé thích gì và luôn gửi đồ cho mình, bây giờ lại nghiêm túc tuyên bố như vậy, Eun Bi bất giác mỉm cười, dùng giọng nói trong trẻo của mình nói: "Ưm, anh, anh tốt nhất!"

Song Woo Bin ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó liền cười phá lên, ôm Eun Bi vào lòng, xoa xoa mái tóc dài của cô bé, sang sảng nói: "Đúng rồi, phải vậy chứ, anh rai của em ấy, chính là tốt nhất!"

Thấy Woo Bin như vậy, Eun Bi cũng mỉm cười. Đợi một lúc sau, Song Woo Bin mới buông Eun Bi ra, nói: "Lát nữa mọi người sẽ tập hợp đi chơi, bây giờ em thay quần áo đi, rồi anh dẫn đi."

"Vậy anh đợi một lát, em tắm một chút rồi ra ngay." – Nói xong, Eun Bi xách va li vào phòng ngủ, rồi chọn một cái áo đầm voan màu trắng đơn giản cùng đồ lót, đi vào phòng tắm.

Ở ngoài này, Song Woo Bin lấy từ tủ lạnh ra con coca, ngồi xuống uống, chẳng bao lâu lại nghe tiếng gõ cửa, bên ngoài vọng vào giọng nói của ai đó: "Eun Bi, là anh đây!"

Cửa mở ra, khi nhìn thấy trước mặt không phải Eun Bi, đôi môi đang mỉm cười của Yoon Ji Hoo thấp xuống hai phần. Anh bước vào phòng, nhìn quanh rồi hỏi Song Woo Bin: "Eun Bi đâu?"

"Đi tắm!" – Song Woo Bin đáp, sau đó lại nhìn gương mặt khó coi của người nào đó, suy nghĩ một hồi, lại nói: "Ji Hoo, xin lỗi!" Xin lỗi vì vẫn luôn giấu cậu chuyện của Eun Bi.

Yoon Ji Hoo liếc Song Woo Bin một cái, không nói gì, ngay lúc Song Woo Bin tưởng Yoon Ji Hoo sẽ cứ im lặng như vậy, thì anh lại trầm giọng nói: "Chuyện quá khứ, bây giờ tôi không muốn nhắc đến. Dù sao bây giờ Eun Bi cũng trở về rồi, đối với tôi, như thế là đủ."

Song Woo Bin nghe vậy, biết là Ji Hoo đã tha thứ cho mình, liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Yoon Ji Hoo, đưa tay ra: "Cám ơn cậu!"

Yoon Ji Hoo cũng bắt lấy cái tay của Song Woo Bin, rồi bỗng nhiên cười nói: "Tuy nhiên, dù sao thì tôi cũng đã bị lừa dối lâu như vậy, thế nên tôi mong muốn, khoảng thời gian ở bên Eun Bi sẽ nhiều một chút, cậu không có ý kiến gì chứ."

Nụ cười trên mặt Song Woo Bin cương cứng, con mẹ nó, thì ra đây mới là mục đích chính của cậu ta, hèn gì đồng ý tha thứ nhanh như vậy.

"Sao, cậu không đồng ý!" – Thấy Song Woo Bin vẫn chưa trả lời, Yoon Ji Hoo nhướn mày hỏi.

Song Woo Bin co quắp nói: "Sao có thể không đồng ý, chỉ cần Eun Bi không cảm thấy khó chịu thì được."

Yoon Ji Hoo không để ý nói: "Tôi đương nhiên sẽ không làm cô ấy cảm thấy khó chịu."

Tên này, không hiểu sao muốn đánh hắn quá.

Đúng lúc này, Song Eun Bi bước ra, khi nhìn thấy còn có một người khác trong phòng, cô bé cũng hơi bất ngờ: "Anh Ji Hoo?"

Từ khi nhìn thấy bóng dáng của Eun Bi, Yoon Ji Hoo liền ngay lập tức biến đổi khí tức từ lạnh lùng boy sang ấm nam (người con trai ấm áp), anh bước đến bên cạnh Eun Bi, nhìn cái đầm voan màu trắng thoải mái được cô bé mặc trên người, mỉm cười: "Rất đáng yêu!"

"A, thật vậy sao!" – Được khen, Eun Bi vui vẻ hẳn.

"Ừ. Đi thôi, anh dẫn em đến chỗ mọi người!"- Yoon Ji Hoo nắm lấy tay Eun Bi ngang nhiên bước đi, không nhìn gương mặt đen thui của người nào đó.

Song Woo Bin nhìn theo bóng dáng của Yoon Ji Hoo mà nghiến răng nghiến lợi, tôi cũng 6 năm rồi mới gặp được em gái đó, tôi cũng muốn bồi dưỡng tình cảm đó tên chết tiệt nhà cậu.

"Anh, đi thôi!"- Giọng nói trong trẻo của Eun Bi truyền tới, Song Woo Bin liền trở nên hớn hở: "Ơi, anh tới liền!"

--

Tới nơi, tập hợp đầy đủ, Goo Jun Pyo liền gọi một chiếc xe đến chở mọi người đi lòng vòng tham quan. Cảnh sắc ở New Caledonia rất đẹp, vì là khu du lịch nên không khí thoải mái hơn ở thành phố, mọi người vừa đi vừa ngắm cảnh, những tâm tình xấu cũng từ từ vơi đi.

Geum Jan Di lại liếc sang Yoon Ji Hoo và Song Eun Bi, cô bé kia đang cảm thấy hứng thú với cảnh sắc xung quanh, còn tiền bối thì lại mỉm cười dịu dàng nhìn chăm chú vào cô bé đó, như thể không có gì ngoài bóng dáng ấy lọt vào mắt anh, trái tim lại bỗng trở nên nhói nhói.

Một bàn tay chụp lên đầu cô, dùng lực hướng ánh mắt cô sang cảnh sắc khác: "Này cô gái bình dân, hiếm khi được tôi đưa tới nơi đẹp như vầy, nên ra sức mà hưởng thụ đi chứ, thấy không, cảnh bên này đẹp biết bao."

Geum Jan Di nghe Goo Jun Pyo nói vậy, liền tạc mao: "Goo Jun Pyo, bỏ tay ra!"

Goo Jun Pyo không để ý, bỏ tay ra khỏi đầu cô, lại khoác lên vai cô, dùng giọng nói "thì ra là thế" nói: "Vậy cô muốn tôi ôm cô như thế này à? Sao không nói sớm!"

"Tôi không có!" – cái tên chết tiệt này.

"Đừng ngượng, đừng ngượng, bản thiếu gia sẽ không chê cười cô, nào, lại gần một chút!"

"Goo Jun Pyo!"

Eun Bi nhìn hai người, sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tình cảm hai người thật tốt!"

Goo Jun Pyo nghe vậy, liền vui vẻ hất mặt lên nói: "Đương nhiên rồi!"

Đi một hồi, mọi người xuống xe đi bộ, thường xuyên ghé vào những cửa hàng đặc sắc xem thử. Nhìn thấy một cửa hàng đồ lưu niệm, mấy cô gái liền hứng thú hẳn lên, Eun Bi cũng muốn mua một ít đồ tặng cho cha mẹ và chị Jea Kyung, vì vậy cũng đi vào.

Xem một hồi, cô bé chọn được một cái cài áo hình vỏ sò cho cha, một sợi dây chuyền ngọc trai vỏ ốc cho mẹ và một dây lắc tay bằng đá bảy màu cho Ha Jea Kyung. Khi chọn xong, Eun Bi liền đưa mắt đi tìm hình bóng của anh trai, bởi vì Eun Bi không có mang tiền, mấy cái thẻ mà mẹ cho cô bé đều để ở Hàn Quốc.

Yoon Ji Hoo vẫn luôn đứng cạnh thấy vậy, liền lấy những món đồ trên tay cô bé đi tính tiền. Eun Bi tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không từ chối, dù sao bao nhiêu đây cũng không có bao nhiêu tiền, hơn nữa chờ khi thấy anh trai, cô sẽ bảo anh ấy trả lại tiền.

Khi tính tiền xong, Yoon Ji Hoo liền lại gần, không nói không rằng mà vươn tay cầm lấy tóc của Eun Bi, khiến cô bé hơi giật mình, thế nhưng lực đạo của anh rất nhẹ nên Eun Bi vẫn ngoan ngoãn đứng đấy không động đậy.

Đợi khi anh làm xong, Eun Bi mới biết người này vừa giúp mình buộc tóc. Tóc Eun Bi rất dài, dài đến thắt lưng, thời tiết ở đây lại khá nóng, thế nên chẳng mấy chốc đã ra mồ hôi. Bây giờ buộc lên, Eun Bi cảm thấy mát mẻ không ít.

Đưa tay sờ sờ dây buộc tóc, Eun Bi nhìn Yoon Ji Hoo mỉm cười: "Em cám ơn!"

Yoon Ji Hoo nhẹ nhàng đưa tay vén sợi tóc ở bên má của Eun Bi ra sau tai: "Đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top