Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c48: Thăm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bệnh viện ngây người gần một tháng, Tử Nghiên cảm thấy thật phiền muộn, tìm mọi cách năn nỉ Ji Hoo mang cô về nhà, nếu còn ở lại đây, cô chắc chắn sẽ nổi điên. Với lại, hiện tại cô cũng không động được, thời kỳ nguy hiểm cũng đã qua, không còn gì đáng ngại, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng thân thể là tốt.

Yoon Ji Hoo nghe vậy, không có trả lời vấn đề của cô, mà chỉ xoay người đi ra ngoài, tìm ông nội hắn cố vấn một chút, được ông nội cam đoan, Yoon Ji Hoo mới dám mang theo Tử Nghiên quay về nhà của hắn, lúc bế cô lên, hắn căn bản không hề cảm thấy nặng một chút nào, giống như đang ôm một đứa nhỏ vậy, điều này không khỏi làm Ji Hoo nhíu mày, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thật tốt mà bồi bổ thân mình cô.

Về đến nhà, Tử Nghiên giống như ngựa hoang thoát khỏi cương, hưng phấn không biết gì, nếu không phải cô không thể động đậy, cô nhất định đã nhảy cẫn lên, lấy hành động để biểu thị tâm tình cô lúc này vô cùng sung sướng.

Ji Hoo nhìn cô hưng phấn, không khỏi cười cười, trêu chọc nói: "Thế nào, trở lại nhà của anh, em liền cao hứng như vậy sao? Vậy về sau mỗi ngày đều ở nơi này đi, dù sao, về sau đây cũng là nhà của em, không phải sao?" Đúng là nên sớm bắt tay vào chuẩn bị cho công việc kết hôn mới được, còn việc cô đứng lên hay không đứng lên được, hắn một chút cũng không để ý.

"Sao vậy, không chào đón em sao, vậy anh đem em đưa đến bên chỗ chị đi." Đang sung sướng, Tử Nghiên nghe được lời hắn nói, vội vàng trừng mắt nhìn hắn nói, "Đổi lại là anh thử xem, ở trong bệnh viện đến một tháng, khẳng định không phát điên mới là lạ." Aiii, cả đời này cô đúng thật là cùng bệnh viện rất hữu duyên a!

Ji Hoo đi đến bên giường, ngồi xuống, ôn nhu nói: "Anh sao lại không chào đón em được, anh ước gì em mãi mãi đều ở bên anh, cũng khẩn cấp muốn em gả cho anh, làm vợ của anh, như vậy em sẽ không rời đi anh được nửa rồi." Nói xong, đưa tay kéo Tử Nghiên lại, ôm chặt lấy cô.

Tử Nghiên rất cảm động, nhưng nhất tưởng đến tình huống của cô, cảm thấy thực có lỗi với Ji Hoo, cô do dự nói: "Ji Hoo, nếu vĩnh viễn em đều thế này, anh còn có thể muốn cưới em sao? Em thế này, sẽ liên lụy đến anh, anh còn có kiên quyết muốn cưới em sao?" Tử Nghiên không phải không tin hắn, mà là đối với bản thân mình không có tin tưởng, người hoàn mỹ như Ji Hoo, làm sao có thể cưới một người tàn phế được.

Ji Hoo nghe vậy, nhăn chặt mày trách cứ nói: "Anh là loại người cổ hủ như vậy sao? Nếu hôm nay đổi lại là anh bị thế này, em sẽ rời anh đi sao?" Cô không tự tin như vậy, làm hắn cảm thấy thật đau lòng, Ji Hoo âm thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định phải đối với Tử Nghiên thật tốt, phải che chở cho cô thật cẩn thận.

"Em mới không như vậy, em yêu Ji Hoo, làm sao có thể rời đi Ji Hoo được." Tử Nghiên nghe hắn nói như vậy, liền vội vàng phản bác nói, cô chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi hắn, cô không biết khi rời đi Ji Hoo, cô sẽ biến thành bộ dạng gì nữa, có lẽ là sống không bằng chết đi.

"Vậy suy bụng ta ra bụng người, em cảm thấy anh sẽ làm ra loại chuyện hơn cả cầm thú như vậy sao? Đừng miên man suy nghĩ nữa, hết thảy đều có anh rồi." Ji Hoo vỗ vỗ sau lưng cô, trấn an nói, "Hiện tại nghỉ ngơi cho thật tốt, điều dưỡng thân thể khỏe mạnh, đến lúc đó anh mang em đi du lịch nước ngoài."

Tử Nghiên dưới sự trợ giúp của hắn, nằm lại trên giường, đối Ji Hoo gật gật đầu, cô cũng muốn sớm ngày hồi phục, chỉ cần thân thể có thể giống như trước kia, cô liền cảm thấy mĩ mãn, ít nhất như vậy, cô còn có thể đi đường, cùng người bình thường không khác gì, cũng không hoạt động không tiện giống như bây giờ.

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, đánh gãy lời bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tử Nghiên nhìn ra trong mắt Ji Hoo không kiên nhẫn, phát hiện này, không khỏi làm cô bật cười, không ngờ ngày thường Ji Hoo luôn luôn vân đạm phong khinh (điềm nhiên, đạm mạc như mây như gió), cũng sẽ có loại ánh mắt này, thật sự là kỳ tích mà. Ji Hoo bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng lên, nhận mệnh đi mở cửa, trong lòng đã sớm đem mười tám đời tổ tông người ấn chuông cửa ra mà ân cần hỏi thăm.

Vừa mở cửa liền thấy, đúng là bọn Jun Pyo và Geum Jan Di, với Ga Eul. Ji Hoo không khỏi cảm thấy thật buồn bực, không hiểu hôm nay bọn họ đến là vì cái gì, mọi chuyện không phải đều đã giải quyết rồi sao? Mặc dù trong lòng đang rất nghi vấn, nhưng vẫn nên để bọn họ vào rồi nói sau.

"Ji Hoo, nghe nói Tử Nghiên đã xuất viện, bọn tớ đến là để chúc mừng cô ấy một chút. Ji Hoo, cậu cũng thật là, xuất viện cũng không báo cho bọn tớ một tiếng, làm hại mọi người tay không đi một chuyến." Song Woo Bin bất mãn oán giận nói, đối Ji Hoo luôn độc lai độc vãng, thật sự là không có biện pháp.

Yoon Ji Hoo nghe vậy, nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Tớ có xe!" Ý tứ là, hắn có xe, có phương tiện, không cần người khác trợ giúp. "Nghiên Nhi trở về cần nghỉ ngơi, đừng quá ầm ĩ!" Tuy rằng trong lòng rất bất mãn bọn họ đến đây, nhưng cũng không thể trắng trợn đuổi khách được, người ta có hảo ý đến thăm Nghiên Nhi, hắn cũng không thể cố tình gây sự được, ai, lúc hắn cùng Nghiên Nhi ở một chỗ, luôn luôn có người đến quấy rầy bọn họ là sao đây.

"Ji Hoo tiền bối, không phải là tôi muốn nói gì anh, nhưng mà anh đem em gái tôi mang đi cũng không nói một tiếng nào, tốt xấu gì thì tôi cũng là chị, cũng nên cho tôi biết một chút chớ!" Geum Jan Di rất là bất đắc dĩ, từ khi em gái và Ji Hoo tiền bối ở cùng một chỗ, cô đều cảm thấy em gái đã không còn là người nhà cô nữa, mà là người của Ji Hoo tiền bối, điều này thật sự làm cho cô cảm thấy thất bại mà.

Ji Hoo ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là hồi đáp: "Có tôi ở đây, cô ấy sẽ không có việc gì." Vừa nói vừa hướng trên lầu mà đi, ở trong này lãng phí thời gian, còn không bằng bồi Nghiên Nhi giải buồn còn tốt hơn, nhanh chóng đi lên trên lầu, Ji Hoo cũng không quay đầu lại nói, "Các cậu cứ tự nhiên, tớ không tiện tiếp đãi."

Đến khi Ji Hoo đã đi lên lầu, So Yi Jung lắc đầu bật cười nói: "Xem ra chúng ta tới không đúng lúc, người ta còn bất mãn chúng ta quấy rầy bọn họ kìa. Thật là có bạn gái không còn nhân tính!" Coi bộ tình yêu quả thật có thể khiến người ta điên cuồng mà, nhìn bộ dạng Ji Hoo thế này liền biết, cậu ấy đã thật sự đã hãm vào.

"Thật tốt quá, ta tin Tử Nghiên sẽ được hạnh phúc, người vừa ân cần lại còn ôn nhu như Ji Hoo tiền bối, mà đối xử với Tử Nghiên lại tốt như vậy, thật sự là làm cho người ta hâm mộ mà, cậu nói có đúng không, Jan Di!" Ga Eul cảm khái nói, Ji Hoo tiền bối vì Tử Nghiên mà làm những chuyện như vậy, bọn họ có mắt đều rõ ràng, mà cô cũng thật sự là hâm mộ Tử Nghiên có thể tìm được một người như vậy.

Geum Jan Di nghe xong, mỉm cười, an ủi Ga Eul nói: "Tớ cũng tin Tử Nghiên sẽ được hạnh phúc, mà tớ càng tin Ga Eul nhất định cũng có thể tìm được người trong lòng, hắn nhất định cũng sẽ như Ji Hoo tiền bối mà đối đãi với cậu, vì thế, Ga Eul cậu phải nhẫn lại chờ hắn xuất hiện, vạn vạn lần không cần thất vọng." Từ khi biết Ga Eul sinh ra cảm tình với Yi Jung tiền bối , cô luôn luôn một mực lo lắng, sợ bọn họ sẽ không có kết quả gì, thấy Yi Jung tiền bối vẫn chưa có hành động gì, làm cô vô cùng sốt ruột, nhưng là, cô biết, loại chuyện này, cô không thể nhúng vào, chỉ có thể thận trọng, không thể nóng vội, bằng không có thể biến khéo thành vụng.

"Tớ vẫn luôn tin tưởng! Nhưng loại chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào duyên phận ." Ga Eul cười thật ấm áp, nụ cười của cô, làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

Vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô -So Yi Jung, cũng không khỏi bị nụ cười ấm áp này của cô hấp dẫn, làm hắn khát vọng có thể có được cô, hy vọng cô có thể ở bên cạnh hắn, để giúp hắn thoát khỏi nỗi lòng nặng nề đang vây lấy hắn. Nhưng mà, hắn không dám tiếp tục tin tưởng một người nào nữa, cũng càng không dám lại một lần nữa nếm thử tình yêu, hắn sợ, hắn sẽ chịu không nổi vết thương một lần nữa.

"Tuy rằng đã từng bị lừa gạt một lần, nhưng tớ thủy chung vẫn luôn tin tưởng, chỉ có dũng cảm nếm thử tình yêu, mới có duyên được người trong lòng bầu bạn. Nếu chỉ nếm thử như vậy mà cũng không dám bước ra, tớ nhất định sẽ hối hận, hối hận bản thân không có dũng khí mà thử." Ga Eul cười nói, từ trước đến nay cô đều luôn tin tưởng vững chắc như vậy, thủy chung vẫn chưa bao giờ thay đổi.

So Yi Jung nghe xong, trong lòng một trận rung động, vì lời cô nói mà rung động. Đúng vậy, tình yêu chỉ có dũng cảm nếm thử, mới có thể được hồi báo, nếu cứ mãi trốn tránh, vĩnh viễn cũng sẽ không được đáp lại. Cha Eun Jae, một lần tiến vào lòng hắn xong, lại lần nữa ly khai hắn, làm trái tim hắn mãi vẫn luôn đều phong bế lại, mà hiện giờ, trái tim hắn giống như lại một lần nữa được mở ra, mà đối tượng chính là Ga Eul. Hắn có thể lại tin tưởng tình yêu một lần nữa không?

"Nữ sinh các cô chuyện gì cũng mơ mộng lãng mạn." Song Woo Bin mở miệng đánh gãy So Yi Jung đang trầm tư, một cử chỉ nhỏ của So Yi Jung làm sao tránh khỏi mắt hắn, hắn làm sao không phát hiện ra Yi Jung cổ quái được, chắc hẳn cậu ấy đã động tâm với Ga Eul, nhưng cậu ấy vẫn còn đang lưỡng lự, chưa dám thử một lần. Bất quá, nếu Ga Eul có thể chữa trị tim Yi Jung, vậy hắn liền nhiệt tình ủng hộ ai người bọn họ ở bên nhau, Yi Jung cần một người có thể sưởi ấm cho cậu ấy, như vậy tâm cậu ấy sẽ không còn hỏng nữa.

Geum Jan Di nghe vậy, tức giận liếc trắng mắt nói: "Hoa hoa công tử như Woo Bin tiền bối, làm sao mà có thể hiểu được lạc thú chỗ này, nói với anh, cũng như đàn gảy tai trâu thôi." Geum Jan Di vẫn luôn nhìn không quen mắt người hoa tâm, dù Song Woo Bin là F4, cô cũng sẽ không vì thế mà ngoại lệ.

"Phải! Coi như tôi chưa nói gì. Bất quá, Geum Jan Di, cơn tức của cô hôm nay sao lớn vậy, là ai chọc cô sao." Song Woo Bin buông tay, cười khổ nói, hiện tại hắn mới thấy, vạn lần không thể cùng con gái chấp nhặt, nếu không chịu thiệt chắc chắn là bản thân.

"Ai cần anh lo, tôi đang rất cao hứng!" Geum Jan Di cơn tức vô cùng lớn nói, "Xong, chúng ta không nên ở đây nữa, tôi muốn chính là nhìn thấy em gái, không biết thân thể của nó thế nào rồi." Cô mặc kệ có thể quấy rầy đến bọn họ hay không, cô hiện giờ chỉ muốn xác nhận một chút, em gái mọi chuyện đã tốt thật chưa, Ji Hoo tiền bối muốn chiếm bao lâu cũng được, chỉ cần em gái có thể khỏe mạnh là được.

Goo Jun Pyo tức giận giữ chặt Jan Di, mở miệng trách móc, nói: "Nữ sinh ngu ngốc này, tâm tình Ji Hoo không tệ, nói lên Tử Nghiên cô ấy đã không còn việc gì rồi, hơn nữa Ji Hoo vừa rồi cũng không hy vọng chúng ta quấy rầy bọn họ, còn đi xem náo nhiệt cái gì." Thật là, giờ mới phát hiện chỉ số thông minh của Jan Di càng ngày càng thấp.

"Này, Goo Jun Pyo, anh dám nói tôi ngu ngốc, anh muốn chết sao, lâu rồi chưa đá anh, anh có phải rất tưởng niệm hay không." Geum Jan Di nghe xong lời hắn nói, tức giận nói.

Song Woo Bin và So Yi Jung nhìn nhau cười, mà Ga Eul còn lại thì đau đầu phủ trán, thật không hiểu, người khác ở chung với nhau thật là ngọt ngào, tại sao phương thức Jan Di cùng Jun Pyo tiền bối ở chung với nhau lại vậy, thật sự là không thể để cô chấp nhận được mà, ngày nào cũng cãi nhau, kêu đánh kêu giết, thật hoài nghi bọn họ còn chưa trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top