Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c8: Tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oh Min Ji luôn luôn ăn cơm cùng một chỗ với chị và cô, không biết vì sao nhưng tình cảm giữa chị với cô ta thực sự rất tốt. Mà Tử Nghiên đối với cô ta thật không dậy nổi lòng hảo cảm, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài.

Lúc đang ăn hăng say, Goo Jun Pyo đột nhiên xuất hiện khiến cho các học sinh nữ thét chói tai.

Goo Jun Pyo nhìn thẳng vào mắt chị nói: "Thứ 7, 4h, tại tháp Nam Sơn". Không đợi Jan Di trả lời đã xoay người rời đi, rồi không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên quay người lại nói: "Cô mà đến muộn thì sẽ chết với tôi." Nói xong nghênh ngang bước tiếp.

Nghe xong lời nói của Goo Jun Pyo, Tử Nghiên hoàn toàn hắc tuyến, may mà trái tim cô còn đủ năng lực thừa nhận. Cô bất đắc dĩ nhìn bộ mặt mờ mịt của chị giải thích: "Goo Jun Pyo tiền bối chính là muốn hẹn hò với chị."

Guem Jan Di ngạc nhiên nhìn Tử Nghiên sau lại phản bác: "Làm sao có thể?" Guem Jan Di cảm thấy dường như em gái đang đùa cợt mình, một người tự cao tự đại như anh ta mà muốn hẹn hò với cô, thật là chuyện không tưởng!

Tử Nghiên đối với sự ngu ngốc của chị chỉ đành lắc đầu, ghé vào tai chị nói: "Ngày đó hai người đến chỗ nào nói chuyện, em nghĩ Jun Pyo tiền bối chính là có chuyện muốn nói đi, chị chắc cũng đã nghe thấy rồi."

Trong TV không phải diễn lúc đó vừa vặn có máy bay bay ngang qua nên đem ba chữ Goo Jun Pyo nói biến thành thực nhỏ, khẳng định chị chưa nghe thấy.

Jan Di nghe cô nói thế, cẩn thận hồi tưởng lại một lần, hình như đúng là có chuyện này. Nhưng cô không dám xác định, vì thế cúi đầu ăn cơm không nghĩ đến chuyện phiền lòng nữa. Tử Nghiên thấy chị lại bắt đầu giả đà điểu, đầu cô đau nhức cả lên, chỉ còn cách bất đắc dĩ ngó chị mà không nói.

Tử Nghiên không dấu vết nhìn về phía Oh Min Ji đang buồn bực không vui, thấy cô ta đau khổ mà nhìn chị, còn chị thì lại không hề hay biết. Tử Nghiên lắc lắc đầu cũng không nghĩ gì nữa, cô cũng chỉ có thể cẩn thận phòng bị, không thể nói với chị được.

Nhưng cô ngàn phòng vạn phòng, vẫn nhường Oh Min Ji đạt được kế hoạch, Tử Nghiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, đối với thái độ không tín nhiệm của Goo Jun Pyo cô càng phẫn nộ.

Lúc này cô và chị đang ở phòng nghỉ F4, chị cứ luôn hướng Goo Jun Pyo giải thích này nọ nhưng mà anh ta vẫn không thèm để ý gì đến chị.

Tử Nghiên cầm những tấm ảnh chụp trên bàn, tinh tế đánh giá. Kì thực cô cũng không cần nhìn, xem TV cô đã sớm biết cái gã này là ai, chính là một tiểu thụ, gã này rất đáng bị thiên đao vạn quả, dám động đến chị cô ư. Nhất định phải làm cho gã thật hối hận! Nếu lúc này mà có Ji Hoo ở đây thì thật tốt, ít nhất anh cũng có thể hỗ trợ cô một chút.

Tử Nghiên thật lòng không muốn thấy chị tiếp tục ăn nói khép nép nữa, liền đứng lên kéo chị lại nói: "Giữa hai người yêu nhau, điều cơ bản nhất là bao dung và tin tưởng nhau. Nhưng anh ta không có, anh ta không xứng làm bạn trai của chị, chị cần gì phải làm như vậy! Đi, chúng ta đến tiệm cháo đi. Hôm nay Ga Eul nói có chút khó chịu, chúng ta qua đó xem thử đi. Tục ngữ có câu 'Thanh dã tự thanh, chọc dã tự chọc', nhất định rồi sự thật sẽ được phơi bày." Nói xong liền lôi kéo chị cô rời khỏi, đầu cũng không quay lại.

Các cô đi rồi lưu lại ba người hai mặt nhìn nhau, Goo Jun Pyo thì cảm thấy Jan Di đã phản bội anh nên đối với cô cũng hờ hững.

So Yi Jung cười nói: "Tử Nghiên thật lợi hại, chỉ với hai câu nói đã đem người ta đánh bại." Song Woo Bin nghe vậy cũng gật đầu tán thành.

Sau đó So Yi Jung cùng Song Woo Bin đi điều tra, cuối cùng cũng trả lại trong sạch cho chị, và tìm ra chủ mưu thật sự đứng phía sau. Chị rất tức giận tát cô ta mấy cái. Chị thật sự coi cô ta là bạn nhưng cô ta lại đối xử như vậy với chị, thật quá đáng!

Tử Nghiên cảm thấy sự việc lần này cũng không thể dễ dàng tha thứ cho Goo Jun Pyo được, nên đến tối cô đứng trước mặt chị bảo: "Chị không thể dễ dàng tha cho cái tên Goo Jun Pyo đó được, loại con trai như thế không thể để anh ta được lợi, biết không? Bạn trai mà không tin bạn gái thì không cần!"

"Thôi được rồi Tử Nghiên, chị chắc chắn sẽ nghe theo lời em, chị biết phải làm sao mà." Guem Jan Di bất đắc dĩ lấy gối áp lên lỗ tai, tránh cho em giá lải nhải lại truyền vào, không biết khi nào thì em gái lại dong dài đến vậy.

Tử Nghiên không vui biểu môi nói: "Em chỉ sợ chị lại mềm lòng tha thứ cho anh ta thôi"

Nói xong ngáp một cái, lập tức tiến vào mộng đẹp. Mấy ngày nay có nhiều chuyện phiền não đã khiến cô thật mệt rồi, ngay cả nghỉ ngơi cũng chả đủ nữa. Jan Di thấy em gái đã đi ngủ, đến đóng cửa lại sau đó cũng theo Chu Công đánh cờ.

Thời gian này Goo Jun Pyo bị Guem jan Di lạnh nhạt một trận, anh thật không cam lòng, lần nào cũng bám theo Jan Di. Vì thế mới có tình cảnh, vừa tan học đã thấy bản mặt tên đó chắn ngay trước mặt.

Jan Di ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thấy lại là Goo Jun Pyo, vốn định cùng anh ta nói chuyện, nhưng bất chợt nhớ tới lời nhắc nhở của em gái. Co liền đem những lời muốn nói nuốt xuống, làm như không có việc gì đạp xe lướt qua người anh ta.

Thái độ của Guem Jan Di như thế đã thành công chọc giận Goo Jun Pyo. Anh ta tức giận giữ chặt tay Jan Di, suýt chút nữa làm ngã hai người. Tử Nghiên ngồi phía sau thấy thế, lập tức nhảy ra khỏi xe trách cho lúc nữa gặp nguy hiểm.

Sau khi xuống đất, Tử Nghiên bất mãn nói: "Jun Pyo tiền bối, anh muốn hại tôi té ngã một lần nữa hả?"

Jan Di nghe xong nhanh chóng nhìn em gái thử, thấy không có việc gì, cô mới hướng Goo Jun Pyo quát: "Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì, anh có thấy phiền không hả?"

Jan Di nói xong giận dữ nhìn Goo Jun Pyo, mấy hôm nay thấy anh kiên trì theo đuổi không bỏ, nói không cảm động chính là giả, nhưng cũng không thể để anh chiếm tiện nghi được. Bởi vì sự kiện kia, anh tùy ý để cô bị người ta khi dễ cũng không quan tâm, loại con trai này thật đáng giận!

Đột nhiên một quả táo xuất hiện trước mặt Jan Di. Hai chị em cô ngốc lăng nhìn quả táo. Tử Nghiên rất nhanh lấy lại tinh thần "cạch" một tiếng bật cười thật lớn. Không ngờ tới tình tiết trong phim lại bị đổi, quả thật rất buồn cười.

Cười xong nhìn chị nói: "Chị à, anh ta đây là muốn giải thích với chị đó, chị có muốn nhận hay không đây?"

Nghe em gái nói, Guem Jan Di ngẩng đầu nhìn Goo Jun Pyo đang xấu hổ, buồn cười nói: "Lần này tôi tha thứ cho anh, nếu về sau anh mà lại không tin tôi nữa thì không cần thương lượng!"

Goo Jun Pyo vui sướng nhìn chị, cao hứng quay người đối với So Yi Jung và Song Woo Bin nói: "Thật tốt quá cuối cùng cũng thành công!" Mà hai người kia thì giơ cao ngón cái lên với Goo Jun Pyo, mỉm cười gật đầu.

Goo Jun Pyo không nói hai lời liền kéo tay Guem Jan Di, đem cô đẩy vào xe anh ta, rồi quay lại nói: "Tử Nghiên nhờ các cậu, gặp lại sau." Dứt lời ngồi lên xe phóng đi.

Tử Nghiên nhất thời hoảng hốt, không biết anh ta có ý gì, thẳng đến khi So Yi Jung nói: "Đi thôi, chúng ta đến sân bay của tập đoàn Shinwa đi."

Nghe anh ta nói thế cô mới biết bọn họ bây giờ sẽ đi đến đảo Donie, trong lòng không khỏi hưng phấn lên. Nơi đó phong cảnh đẹp không sao ta xiếc, cô thật là may mắn a.

Bất quá đột nhiên Tử Nghiên nhớ đến một chuyện vì thế nhìn So Yi Jung nói: "Yi Jung tiền bối có thể mang thêm một người nữa hay không?" Tử Nghiên mang ánh mắt cầu xin nhìn anh ta, Ga Eul thật sự rất hợp với Yi Jung, cô nhất định phải tác hợp cho hai người bọn họ.

Thấy So Yi Jung không hiểu, cô liền mỉm cười nói: "Người đó tiền bối cũng đã từng gặp qua, là ở bờ biển, trên chiếc thuyền không phải còn một cô gái nữa hay sao. Cô ấy chính là bạn tốt của Jan Di, Chu Ga Eul."

"Tôi biết rồi, là cô gái quê mùa đó hả?" So Yi Jung bị cô nhắc đến, cũng nhớ đến chuyện trong phòng gốm sứ, đối với Chu Ga Eul anh cũng có ấn tượng, sau đó nhìn Tử Nghiên nói: "Ngồi lên xe đi, bây giờ chúng ta đến đón cô ấy, Woo Bin, cậu đến sân bay chờ đi." Nói xong lái xe đi, lưu lại phía sau bụi đường mù mịt.

Đến tiệm cháo, Tử Nghiên lập tức đẩy cửa đi vào, kéo tay Ga Eul đi ra khỏi cửa tiệm, đẩy cô ấy vào xe, sau đó cũng tự mình bước vào, động tác lưu loát liền mạch. So Yi Jung cũng lái xe rời khỏi đây.

Ga Eul sợ hãi quá mức, nghi hoặc hỏi: "Tử Nghiên, cậu muốn đưa tớ đi nơi nào?" Bị một loạt hành động của Tử Nghiên làm cho Ga Eul mạc danh kỳ diệu*, lại thấy So Yi Jung tiền bối ở đây, càng làm cô khó hiểu.

*mạc danh kỳ diệu: ngạc nhiên, hành động không hiểu gì hết.

"Đến rồi sẽ biết." So Yi Jung nhìn qua gương chiếu hậu nói. Anh nhìn cô 'thôn nữ' đã lâu không gặp nhưng bộ dạng vẫn không thay đổi.

Đến sân bay của tập đoàn Shinwa, Goo Jun Pyo cùng chị không có đến, Tử Nghiên thấy sân bay trống trải, thực sự rất lạnh, liền nói với F3 cùng Ga Eul: "Tôi có thể vào trước hay không, ở đây thực sự rất lạnh, nếu mà còn không vào, tôi chắc chắn sẽ cảm lạnh mất."

"Cô vào trước đi." Song Woo Bin gật gật đầu, nghĩ đến sức khỏe của cô, quả thật không thể ở lâu ngoài này được.

Tử Nghiên thấy anh ta đồng ý, cũng không khách sáo tiến vào máy bay trước. Vào đến bên trong lại thấy Ji Hoo đã ở đó. Tử Nghiên nghĩ nghĩ liền ngồi xuống trước mặt anh, nhưng không quấy rầy anh trái lại nhìn ra quang cảnh ngoài cửa sổ.

Yoon Ji Hoo nghe thấy tiếng động mở mắt ra, bắt gặp cô liền mỉm cười.

"Anh đã trở về, là vì không có kết quả sao?" Tử Nghiên nhàn nhạt nói.

"Không có kết quả cũng không sao. Ngày mai còn có chuyện ngày mai, sao lại chấp nhất chuyện của ngày hôm nay." Tử Nghiên dựa lưng vào ghế nói tiếp.

Yoon Ji Hoo trong lòng có chút hao tổn tinh thần, nhưng một khắc nhìn thấy cô, loại cảm giác này liền không còn mãnh liệt như trước nữa, anh rất nghi hoặc nhưng vẫn trả lời.

"Tôi đã không còn chấp nhất như trước nữa rồi. Dù sao cũng đã nỗ lực tranh thủ, không còn gì để phải hối tiếc, cứ coi như đó là một bài học, cũng không có sao." Đến anh cũng thật ngạc nhiên, mình thế nhưng lại nói những điều này với cô.

Tử Nghiên thấy anh nói như vậy, vui vẻ nở nụ cười sán lạn, lại khiến cho Ji Hoo thất thần. Tử Nghiên thấy anh lăng lăng nhìn mình, huơ huơ tay nói: "Ji Hoo tiền bối, anh ngây ngốc cái gì đó."

Ji Hoo lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, cô một mình đến đây sao?"

"Không có, còn có Ga Eul, cô ấy đang ở bên ngoài chờ chị. Vì bên ngoài gió quá lớn, cảm thấy lạnh nên tôi vào đây." Tử Nghiên lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Thật hâm mộ những người khỏe mạnh a, làm việc gì cũng không cần cố kị như tôi."

Ji Hoo nghe xong, cúi đầu nhìn cô cười nói: "Cũng không phải việc gì cũng thập toàn thập mĩ, có thân thể khỏe mạnh thì phải làm rất nhiều việc."

Tử nghiên bĩu môi không phục nói: "Dù sao anh nói cái gì cũng đều có lí." Trong lòng thì thầm vui mừng vì anh không có khước từ cô, như vậy tiếp cận anh cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top