Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C3. Tình nghĩa trước kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C3. Tình nghĩa trước kia
2023.10.10 ~ 2023.10.12

Mộ Dung Lê cảm thấy mình đang nằm mơ.

Đúng vậy, chắc chắn là đang nằm mơ. Bởi vì vẫn là cách một màn mưa, vẫn là ngàn vạn nhân mã đứng chờ phía sau, nhưng người đã đi rồi thì làm sao có thể quay lại?

"Bổn vương vốn dĩ không tính toán sẽ giải thích, nhưng bất đắc dĩ còn cần một chiếu thư của Mộ Dung quốc chủ." Chấp Minh cưỡi ngựa đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu ngựa trở lại rồi nói.

"Bổn vương mang đại quân đến đây là để hộ tống đoàn sứ thần đã bị bắt giữ khi đến tiếp nhận Khai Dương. À, là Khai Dương mà ngài đã hứa tặng cho Thiên Quyền ta đấy, Mộ Dung quốc chủ có lẽ chưa quên nhanh như vậy đâu, đúng không?" Chấp Minh cười như không cười nói tiếp, "Nhưng Bổn vương nghe nói, đám người Khai Dương này chỉ nghe theo lệnh của một mình Dao Quang quốc chủ. Vậy nên, Bổn vương phải tự mình đến tận Dao Quang, nhờ ngài hạ một đạo chiếu thư kêu bọn chúng thả người."

Mộ Dung Lê vẫn ôn hòa như cũ, ít nhất thì ngoài mặt là vậy, "Nếu chỉ có như thế, Vương thượng không cần vất vả đem đại quân đến tận đây. Bởi vì ngay khi nhận được tin tức, ta đã cử người đến Khai Dương hộ tống Lỗ đại nhân về Thiên Quyền, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ về đến biên giới của hai nước."

"Thế à? Nếu là thật, vậy Bổn vương thay mặt Lỗ đại nhân đa tạ Mộ Dung quốc chủ đã cứu giúp. Nhưng người của Thiên Quyền, vẫn nên do quân của Thiên Quyền hộ tống thì hơn. Rốt cuộc..." Chấp Minh nhếch khóe môi, "Đoạn đường từ Dao Quang đến Thiên Quyền bây giờ đã không còn an toàn nữa, đặc biệt là đối với sứ thần. Mộ Dung quốc chủ có nghĩ như vậy không?"

Mộ Dung Lê im lặng không đáp, chỉ giương mắt nhìn sâu vào đôi mắt của Chấp Minh, muốn đọc hiểu cảm xúc thật sự của hắn lúc này. Nhưng Chấp Minh ngay lập tức quay đầu đi, chỉ nói, "Niệm tình nghĩa trước kia, Bổn vương nhiều lời nhắc nhở ngươi một câu, nếu Mộ Dung quốc chủ đã muốn lưu lại cái mạng chó của Tá Dịch, vậy thì cũng nên cột chặt dây xích, đừng để hắn chạy lung tung cắn người, nói không chừng còn cắn ngược lại ngươi."

Dứt lời, cưỡi ngựa đi thẳng về phía đại quân của Thiên Quyền. Lần này là thật sự không quay lại nữa. Cho dù y đứng trong mưa lâu thế nào, người đó cũng không quan tâm đến y nữa.

"Vương! Vương! Vương!"

Mộ Dung Lê tựa lưng trên tràng kỷ đọc sách thì ngủ quên mất, lúc này mới bị gọi tiếng gọi dồn dập của Phương Dạ lôi ra khỏi cơn mưa như trút nước trong giấc mộng. Y chậm chạp mở mắt, sau đó liền nhìn thấy Phương Dạ đang tràn ngập lo lắng nhìn mình. Mộ Dung Lê vừa ngồi dậy vừa hỏi, "Hiện tại là giờ nào rồi? Tiêu Nhiên đã quay về chưa?"

"Bẩm, hiện tại đã là giờ Hợi. Tiêu đại nhân chờ quân của Thiên Quyền hoàn toàn đi xa khỏi biên giới hai nước rồi mới quay lại, giờ Dậu thì về đến, thấy ngài đang nghỉ ngơi nên chờ ở bên ngoài, mãi đến nửa canh giờ trước mới về phủ." Phương Dạ trình lên một tấu chương, "Đây là bản tấu về sự tình hôm nay, Tiêu đại nhân nhờ thần trình lên Vương trước, còn nói là ngài tỉnh rồi thì có thể triệu kiến bất cứ lúc nào."

"Ngươi sai người đến báo cho hắn nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến." Mộ Dung Lê cầm lấy tấu chương, đọc qua một lượt, biểu cảm trên mặt cũng chưa có gì thay đổi, "Không ngoài dự đoán, có lẽ đây là kế ly gián của tên Tá Dịch kia. Tiêu Nhiên đến còn khăng khăng đòi gặp ta, may mà Tiêu Nhiên cũng không phải ăn chay. Hơn nữa còn có trọng binh của Thiên Quyền áp sát, bọn chúng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao người ra."

Phương Dạ vẫn có chút lo lắng, "Ngài nghĩ Chấp Minh quốc chủ liệu có tin vào kế ly gián của bọn chúng không?"

"Chấp Minh có tin hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Thiên Quyền đã đưa ra quyết định, Dao Quang ta cũng phải chuẩn bị ứng phó thôi." Mộ Dung Lê đứng dậy, đi về phía cửa, "Đi thôi, ta mệt rồi, về ngủ một giấc trước đã."

"Có cần thần chuẩn bị nước nóng hay gọi thái y không?" Phương Dạ nhớ đến biểu cảm đau đớn vừa rồi của Mộ Dung Lê, nhưng hắn không dám hỏi trong mơ y đã gặp phải chuyện gì, đành nhắc đến chuyện khác, "Hôm nay Vương dầm mưa lâu như vậy, cho dù chỉ là mưa nhỏ thì cũng không thể xem nhẹ."

"Ta không yếu ớt vậy đâu..." Mắt thấy khuôn mặt của Phương Dạ càng nhăn nheo hơn, Mộ Dung Lê đành phải nói, "Được rồi, đến thiện phòng xem còn thứ gì lót dạ không, sẵn tiện nấu cho ta chén trà gừng. Thái y thì để ngày mai hãy gọi, bây giờ cũng trễ rồi."

Sau khi "ăn uống no đủ", thành công nằm đến trên giường, Mộ Dung Lê quyết định vẫn phải nói cho thủ hạ tâm phúc của mình biết một sự thật, "Phương Dạ này, ta không biết ngươi có cố tình học theo Tiểu Bang nhà Chấp Minh hay không. Nhưng thật ra..." Y châm chước tìm từ sao cho ít thương tổn nhất, "Cái chiêu nhăn mặt làm nũng đó cũng chỉ có Tiểu Bang mới áp dụng thành công với Chấp Minh thôi, nó không hợp với ngươi đâu. Lần sau đừng làm vậy nữa nhé."

Dứt lời, thổi tắt nến, trùm chăn, quay lưng lại, để mặc Phương Dạ cô độc đứng trong bóng tối cùng với một gương mặt sắp bị thiêu cháy và một trái tim thiếu nam tan vỡ đầy đất.

Sáng hôm sau, Tiêu Nhiên đúng giờ đến bẩm báo.

"Ý của Vương là, Thiên Quyền tạm thời sẽ không phát binh?" Tiêu Nhiên có chút khó hiểu, tình hình giữa hai nước đã căng thẳng đến mức trọng binh Thiên Quyền đã áp sát cung thành của bọn họ, tuy rằng hôm qua không đánh, nhưng hắn nghĩ, lần phát binh kế tiếp sẽ đến rất nhanh thôi.

"Đúng vậy." Mộ Dung Lê bình thản đáp, "Thời cuộc hiện nay, có vẻ như Thiên Quyền và Dao Quang đang chia đôi thiên hạ với thực lực ngang nhau, nhưng trên thực tế thì giữa hai nước lại có chênh lệch không nhỏ. Chấp Minh bây giờ đã không còn là vị quân chủ tùy hứng chỉ biết làm việc theo cảm tính của năm đó nữa, hắn chắc chắn cũng nhìn ra được."

Tiêu Nhiên cung kính chắp tay, "Thần ngu muội, nguyện nghe Vương chỉ rõ."

"Đầu tiên, chính là Tiêu Nhiên ngươi." Thấy Tiêu Nhiên kinh ngạc nhìn mình, Mộ Dung Lê cười nói, "Ngươi bây giờ có danh khí rất lớn trong quân, trừ việc bản thân ngươi là một vị tướng tài, điều quan trọng nhất là tướng sĩ Dao Quang ta toàn tâm toàn ý nghe theo ngươi phân phó. Còn về phía Thiên Quyền, hiện tại người lãnh binh cao nhất là Lạc Dân, nhưng hắn chẳng những không có căn cơ ở Thiên Quyền mà còn là người do một chính khách vong quốc tiến cử, nhất định sẽ gặp phải không ít nghi kị, làm việc gì cũng bị cản tay. Nếu chủ tướng không được toàn bộ tướng sĩ nể phục, đội quân trong tay hắn khó mà đoàn kết một lòng, chỉ cần ai đó cho một kích thì sẽ lập tức tan rã."

"Điều thứ hai thì chính Dao Quang ta cũng cần, đó là thời gian khôi phục sau chiến sự. Khi còn ở Thiên Quyền, ta từng thay Chấp Minh phê duyệt tấu chương một đoạn thời gian, cũng đủ để nắm được tình hình trong nước bọn họ." Mộ Dung Lê cảm thán, "Quả thật là tài phú đứng đầu thiên hạ, so với Dao Quang ta khi mới lập quốc thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần."

"Chỉ tiếc, kể từ lúc Uy tướng quân tạo phản, sau đó Chấp Minh bị ta kéo vào cuộc chiến tranh đoạt thiên hạ..." Nói đến đây, trong mắt Mộ Dung Lê hiện lên một thứ cảm xúc khác thường, có bi thương, có áy náy,... nhưng cũng biến mất rất nhanh, nhanh đến mức chính bản thân y cũng chưa phát hiện, "Khiến cho quốc khố hao hụt rất lớn. Hơn nữa, Thiên Quyền giàu có dư dả quá lâu, dân chúng có phần lười biếng chỉ thích hưởng thụ, nếu so với những người vong quốc từng phải giành giật sự sống từng ngày như chúng ta thì việc một lần nữa khôi phục cuộc sống ban đầu sẽ là khó khăn chồng chất khó khăn."

"Chưa kể, còn phải thuần phục chư hầu của các vùng đất vừa tiếp quản, thanh trừ dư nghiệt. Chúng ta sợ Khai Dương đánh lén sau lưng, thì Thiên Quyền cũng sợ chưa thể công phá cổng thành Dao Quang thì vương thành của bọn họ đã bị kẻ khác chiếm rồi."

...

"Lần đó Bổn vương nhất ý cô hành mang binh đi giúp Dao Quang tiến đánh Khai Dương, nhưng còn chưa công phá được cửa thành Khai Dương thì cửa thành của Thiên Quyền ta lại suýt chút nữa đã bị quân Khai Dương dẫm nát dưới chân. Khi đó Bổn vương đã thề, nhất định sẽ không để Thiên Quyền phải gánh chịu tang thương thêm lần nào nữa." (1)

"Vương thượng thánh minh." Tuy là vậy, Lạc Dân vẫn chấp nhất nói, "Nhưng mà, hôm nay Mộ Dung quốc chủ một mình đứng ở cổng thành, chỉ cần chúng ta..."

"Ngươi không cần thử Bổn vương." Chấp Minh xua tay, "Bổn vương không hiểu Mộ Dung Ly, nhưng ít nhất cũng biết người này thật sự tích mệnh, làm gì có chuyện một mình đứng trước cổng thành. Đại quân của Dao Quang chắc chắn đang mai phục gần đó, cho nên Tiêu Nhiên đến được Khai Dương chỉ sớm hơn chúng ta một chút, không hề giống như đã xuất phát từ trước như Mộ Dung Ly đã nói. Đó là chưa kể, ta không nhìn thấy Phương Dạ, có thể hắn và đội cung tiễn cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần chúng ta động thủ thì liền tử thương thảm trọng."

"Chuyến đi này, một phần là vì muốn cảnh cáo Dao Quang, nhưng chủ yếu vẫn là vì hộ tống Lỗ đại nhân." Chấp Minh nói đến đây, trong đôi mắt bỗng có chút tang thương, "Ông ấy làm quan cùng thời với Thái phó, là đồng liêu mấy mươi năm, hơn nữa còn là vị đồng liêu cuối cùng còn sống. Nếu Lỗ đại nhân có mệnh hệ gì, sau này Bổn vương xuống đến hoàng tuyền thì thật sự không còn mặt mũi đến xin tạ tội với Thái phó."

Lạc Dân còn chưa biết nên nói gì để ra vẻ an ủi, Chấp Minh đã khôi phục cảm xúc, nói tiếp, "Còn một nguyên nhân nữa, đó là Bổn vương chuẩn bị đến Tây Thành Lưu Ly một chuyến, cho nên lúc này không thể để phát sinh chiến sự."

"Tây Thành Lưu Ly?" Lạc Dân ngạc nhiên hỏi, "Là cố quốc của Tử Dục đại nhân sao?"

"Đúng vậy. Trước khi Tử Dục xuất chinh, Bổn vương đã từng hứa, sau khi hắn khải hoàn trở về thì sẽ đi theo hắn đến thăm Tây Thành Lưu Ly." (2) Chấp Minh khẽ vuốt ve ly rượu trong tay, kiên định nói, "Bổn vương nhất định sẽ đưa Tử Dục về nhà."

~~~~~

Tiểu kịch trường:

A Ly: Vương thượng, ta đã không còn là A Ly, mà là Mộ Dung Lê.

A Chấp: Ừ, Mộ Dung Ly.

A Ly: Vương thượng, là Lê (黎), không phải Ly (离).

A Chấp: Chữ Lê nhiều nét như vậy, Bổn vương lười viết, cứ gọi là Ly đi, dù sao mọi người đều hiểu mà.

A Ly: Viết? Viết cái gì?

A Chấp, quay đầu nhìn nơi khác: Ngươi không cần phải biết đâu.

Tiểu Bang, từng chứng kiến người nào đó trong lúc thất thần đã viết vô số chữ "Ly" lên vô số tấu chương, nói thầm: Mộ Dung quốc chủ ngài thử mắc bệnh tương tư thì sẽ biết thôi.

~~~~~

(1) Phần 2, tập 29.
(2) Phần 2, tập 25.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top