Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C5. Cổ mộ Vô Danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C5. Cổ mộ Vô Danh
2023.10.14 ~ 2023.10.19

Lạc Dân ở trong ảo cảnh này đã gần năm ngày.

Sau khi từ Tây Thành Lưu Ly về đến lãnh thổ của Thiên Quyền, bọn họ một đường đi dọc theo các thành trì ở phía Tây Nam, bởi vì Chấp Minh vốn dĩ đã dự định nhân cơ hội này đi kiểm tra và chỉnh đốn binh lực ở biên cương. Năm ngày trước, khi bọn họ chuẩn bị vượt một hẻm núi thì trời bỗng nổi gió to, khiến đám ngựa sợ hãi chạy tán loạn. Lạc Dân cũng bị con ngựa đang cưỡi hất văng. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy là một tấm bia lớn có khắc hai chữ "Vô Danh". Khi tỉnh lại thì hắn đã quay về Thiên Quyền, nhưng là Thiên Quyền trong ảo cảnh.

Sở dĩ Lạc Dân biết rõ bản thân đang ở trong ảo cảnh là vì Tử Dục vẫn còn sống mà đứng trước mặt hắn, hơn nữa Khai Dương chỉ vừa mới tấn công Dao Quang lần đầu tiên, lúc này quân thần Thiên Quyền đang tranh luận về việc xuất binh trợ giúp Dao Quang. Mọi thứ đều y hệt như những gì đã xảy ra trong quá khứ, chỉ trừ một việc...

"Lần này Bổn vương sẽ đích thân dẫn binh. Tử Dục, Bổn vương mệnh lệnh cho ngươi trấn giữ vương thành, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời khỏi." Chấp Minh phớt lờ phản đối của tất cả triều thần, vung tay áo rời đi, "Không cần nói nhiều nữa. Ai làm việc nấy đi. Bãi triều."

Lạc Dân lần này vẫn là phó tướng, hắn đến thư phòng tìm Chấp Minh, đúng lúc nghe được Chấp Minh nói chuyện với Tử Dục.

"Tử Dục, ngươi không cần khuyên Bổn vương. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, Bổn vương nhất định đi sớm về sớm."

"Trước khi có chuyện của Dao Quang, Bổn vương vốn dĩ đã dự tính sẽ ra ngoài một chuyến, đi xem xét phòng tuyến phía Tây Nam. Ngươi cũng đã lâu chưa về nhà, chi bằng nhân dịp này mời Bổn vương đến làm khách ở Lưu Ly quốc của ngươi thì thế nào?"

"Khi đó Uy lão tặc tạo phản, ngươi vì cứu Bổn vương mà bị thương nặng, Bổn vương đã hứa, chỉ cần ngươi khỏe lại thì sẽ cùng ngươi về thăm nhà (1). Bổn vương vẫn luôn nhớ rõ, chỉ là sau đó chúng ta đều quá bận rộn nên chưa có cơ hội thực hiện lời hứa. Bây giờ ngươi ở lại vương thành giúp Bổn vương chỉnh đốn sự vụ Thiên Quyền một chút, cũng đừng quên mua thêm quà cho người nhà, đợi Bổn vương khải hoàn hồi triều, chúng ta sẽ cùng đến Lưu Ly."

Tử Dục trả lời thế nào, Lạc Dân cũng không biết, bởi vì hắn đã nhanh chóng rời đi. Hắn nghe không nổi nữa.

Tử Dục là người của Tây Thành Lưu Ly, vốn dĩ chẳng liên quan đến cuộc chiến tranh đoạt thiên hạ ở Trung Nguyên, càng không liên quan đến việc Thiên Xu của hắn vong quốc. Hắn đã giết người này một lần, chẳng lẽ, bây giờ lại phải giết thêm một lần nữa hay sao?

Tối hôm đó, Lạc Dân nhận được mật tín của Trọng Khôn Nghi, không ngoài dự đoán, vẫn là ra lệnh cho hắn nội ứng ngoại hợp khiến cho quân Thiên Quyền bị vây khốn, không những không thể chi viện cho Dao Quang mà còn phải thương vong thảm trọng.

Lạc Dân chuẩn bị ngựa quen đường cũ dùng thuốc làm giả dịch chuột, nhưng không hiểu sao Chấp Minh lại đột nhiên cực kỳ coi trọng quân lương, nghiêm lệnh trông giữ vẫn chưa đủ, thậm chí còn tự mình kiểm tra, cho nên hắn vẫn chưa tìm được cơ hội. Mắt thấy Khai Dương càng lúc càng gần, quân Thiên Quyền lại vẫn khỏe mạnh sung mãn, Lạc Dân đang không biết phải làm thế nào thì lại nhận được thư tín của Trọng Khôn Nghi.

"Lạc Dân, ta phỏng đoán tên Chấp Minh này đã nghi ngờ trong quân có nội gián. Vậy nên, nhân lúc hắn còn chưa tra được đến ngươi, ngươi hãy ra tay trước để tự bảo vệ mình. Ta vốn dĩ muốn khiến Mộ Dung Lê chết dưới tay bằng hữu, khiến Thiên Quyền và Dao Quang đời đời thù địch (2). Hiện nay tuy thế cục của ván cờ đã thay đổi không theo ý ta, nhưng nếu có thể khiến cho Mộ Dung Lê "vì muốn làm chủ thiên hạ mà mượn cớ cầu viện rồi giết chết bằng hữu" thì cũng là một kết quả không tồi. Dù sao, trên tay vị Mộ Dung quốc chủ này cũng không phải chưa từng dính máu của minh hữu. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

Giết? Giết vua sao?

Mặc dù Lạc Dân chưa bao giờ xem mình là con dân của Thiên Quyền, và hắn cũng chẳng ngây thơ đến mức cho rằng Chấp Minh có thể tiếp tục sống sót vào thời điểm Thiên Xu bọn hắn hoàn thành đại nghiệp phục quốc, nhưng chí ít cũng không phải bây giờ, không phải là do chính hắn giết vào lúc hắn đang làm quan ở Thiên Quyền. Thân là kẻ đọc sách thánh hiền, hiểu rõ tam cương ngũ thường (3), tiên sinh kêu hắn làm sao có thể thí vua đây? Năm đó Cừu Chấn đến Quân Thiên được Cẩn Khôn Đế trọng dụng, xoay người liền đâm Cẩn Khôn Đế một đao, tuy nói là trung với cố quốc Thiên Tuyền, nhưng không phải về sau cũng bị người đời phê phán nên đã tự sát tạ tội hay sao?

Rõ ràng người lãnh binh lần này nên là Tử Dục, rõ ràng...

Đúng rồi, người chết thật sự là Tử Dục.

Đây chỉ là ảo cảnh, Chấp Minh trước mặt hắn cũng chỉ là một con rối do ảo cảnh tạo ra. Nói không chừng sau khi con rối này chết đi thì ảo cảnh sẽ biến mất. Hoặc giả như Chấp Minh người thật vì thế mà chết, thì tội lỗi cũng là do người tạo ra ảo cảnh, không phải do hắn.

Lạc Dân nghĩ như thế, lập tức hạ quyết tâm ám sát Chấp Minh.

Đầu tiên là hạ độc giết chết Chấp Minh. Sau đó nội ứng ngoại hợp, dẫn quân của Khai Dương và Thiên Xu tiến đến tiêu diệt toàn bộ đại quân của Thiên Quyền, đương nhiên, bọn hắn sẽ cải trang thành binh sĩ của Dao Quang. Hắn sẽ dẫn theo một ít "tàn binh" quay về vương thành báo tin tử trận. Tử Dục và các thần tử khác của Thiên Quyền vốn dĩ đã không nhân nhượng Mộ Dung Lê như Chấp Minh, lúc này chắc chắn sẽ càng thêm dốc hết toàn lực báo thù. Đợi đến khi Thiên Quyền và Dao Quang đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, thì thời điểm Thiên Xu bọn hắn phục quốc cũng đến rồi.

Vì lẽ đó, Lạc Dân vô cùng cẩn thận tỉ mỉ lập ra kế hoạch, hắn tự mình kiểm tra đến từng chi tiết nhỏ, đảm bảo không một khe hở. Thế nhưng, kế hoạch tưởng chừng như thiên y vô phùng của hắn lại thất bại ngay bước đầu tiên... Chấp Minh không chết.

"Bẩm đại nhân, Vương thượng đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể quay về sinh hoạt bình thường." Lão thái y cảm thán, "Là ông trời phù hộ Thiên Quyền ta, là Tiên vương phù hộ Vương thượng."

Lạc Dân có chút hoảng hốt hỏi, "Nhưng Vương thượng đến giờ vẫn chưa tỉnh. Thật sự ngài sẽ không có việc gì sao?"

"Không có việc gì." Lão thái y cho rằng Lạc Dân đây là lo lắng cho Chấp Minh, ngược lại còn an ủi hắn, "Độc dược này thật sự rất mạnh, chỉ cần một giọt nhỏ liền có thể giết chết người. Cũng may, thể chất của Vương thượng vô cùng đặc biệt, chất độc không thể xâm nhập vào tim của ngài ấy, nên mới cho lão có thời gian ép nó ra ngoài. Nếu trúng độc là người khác, chỉ sợ cho dù là Đại la thần tiên cũng không thể cứu kịp. Hiện tại, cơ thể của ngài ấy chỉ là cần thời gian để khôi phục, cho nên hôn mê hai ba ngày là chuyện thường. Đại nhân đừng quá lo lắng."

"Đại nhân nhất định phải vững vàng, ngài còn phải thay Vương thượng chống đỡ cục diện hiện tại a. Loại độc dược mà Vương thượng gặp phải, nếu lão già này đoán không lầm thì..." Lão thái y thở dài, "Nó có nguồn gốc từ hoàng thất Dao Quang. Vương thượng của chúng ta a, số mệnh sao lại nhấp nhô thế này..."

Đương nhiên là ngươi đoán không lầm, loại độc này thật sự có nguồn gốc từ hoàng thất Dao Quang, thậm chí còn là thứ mà năm xưa Mộ Dung Lê dùng để giết Công Tôn Kiên của Thiên Tuyền. Nếu không có nó, sao chúng ta có thể chắc chắn rằng sẽ hất được chậu nước bẩn này lên Dao Quang chứ?

Nhắc đến loại độc này thì không thể không cảm tạ Tá Dịch. Lần đó Tá Dịch tập kích vương thành Dao Quang đã khiến Khai Dương mang họa diệt vong, nhưng tai mắt của Thiên Xu bọn họ cũng nhờ vậy mà có thể thừa cơ hội tìm được không ít thứ tốt. Quan trọng là, sau khi tìm thấy thứ độc dược này, Tiên sinh đã có thể chứng thực một chuyện mà ngài vẫn luôn nghi ngờ: cái chết của Công Tôn Kiên thật sự có liên quan đến Mộ Dung Lê. Chỉ là hiện giờ Thiên Tuyền đã vong quốc, Lăng Quang quốc chủ của Thiên Tuyền cũng đã chết, không còn ai có thể danh chính ngôn thuận đứng ra đòi lại công đạo cho Công Tôn Kiên. Có lẽ, dụng ý khi Tiên sinh đưa loại thuốc độc này cho hắn cũng không chỉ là vì muốn chia rẽ Thiên Quyền và Dao Quang.

Hiện tại đã có người nhận ra loại độc này, vậy thì các bước tiếp theo trong kế hoạch cũng dễ làm hơn rồi. Cho dù chất độc từ Dao Quang không giết được Chấp Minh, đợi đến khi quân của "Dao Quang" tấn công thì cũng giết được thôi. Hắn chỉ cần đảm bảo lão thái y kia còn sống về đến Thiên Quyền là được.

Nhưng Lạc Dân đã quên mất một người, đúng ra thì trong tiềm thức hắn vẫn luôn mặc định rằng người này đã chết rồi.

Tử Dục.

Từ lúc Chấp Minh dẫn binh đi, trong lòng Tử Dục vẫn luôn bồn chồn lo lắng không yên. Suốt mấy ngày liền, hắn hầu như không ngủ không nghỉ mà kiểm tra và chỉnh đốn binh lực trong thành. May mà trước khi đi Vương thượng đã giúp hắn mời hậu nhân của lão tướng quân đến giúp đỡ, người nọ vừa đến, quả thật mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, vương thành Thiên Quyền cũng thật nhanh biến thành tường đồng vách sắt. Ít nhất, nếu thật sự có kẻ muốn nhân lúc đại quân không ở mà tấn công thì bọn họ cũng có thể cầm cự đến khi đại quân quay về. Lúc này, Tử Dục mới lập tức dẫn theo mười người âm thầm rời khỏi vương thành, đi đường tắt đuổi theo đại quân.

Hắn nghĩ kỹ rồi, hắn sẽ âm thầm đứng từ xa, chờ Vương thượng đánh xong trận thì lập tức ra roi thúc ngựa chạy về vương thành, chỉ cần đảm bảo về đến nơi trước đại quân là được. Nếu không may bị Vương thượng phát hiện hắn làm trái mệnh lệnh thì... cũng chẳng sao. Vương thượng trách phạt thế nào, hắn cũng sẽ không oán không hối. Bởi vì trên đời này chẳng có hình phạt nào khiến Tử Dục sợ hãi hơn việc không được tận mắt trông thấy Vương thượng của hắn bình bình an an.

Và lần này, may là hắn đã đến.

"Tử Dục đại nhân! Quân của Dao Quang đang bao vây tấn công chúng ta. Ngài mau đến cứu..." Tiểu binh thấy Tử Dục như thấy được cọng rơm cứu mạng mà hô hoán, nhưng nhận ra phía sau hắn chỉ có vài người thì liền hoảng hốt hỏi, "Đại nhân, ngài không dẫn theo đại quân sao?"

Người này là một trong số hai thân binh của Tử Dục, lần này Chấp Minh trực tiếp lãnh binh, hắn không yên tâm nên đã bảo họ đi theo bảo vệ. Tử Dục thấy trên người hắn đều là máu, vội vã hỏi, "Vương thượng đâu? Vương thượng thế nào?"

Thân binh nghe vậy thì bật khóc, "Vương thượng bị bọn chúng hạ độc rồi. Hu hu... Ngài mau đến cứu cứu Vương thượng!"

Nghe được tin này, Tử Dục liền cảm thấy lồng ngực đau đớn đến hít thở không thông. Hắn chỉ kịp lệnh cho hai người đi theo thân binh này về tìm viện binh vì đề phòng bất trắc, chính mình và tám người còn lại thì lập tức chạy đến nơi đóng quân của Thiên Quyền.

Vừa đến nơi, hốc mắt Tử Dục liền như muốn nứt ra, bởi vì hắn nhìn thấy một mũi tên đang bay tới nhắm thẳng vào ngực Chấp Minh.

May mắn.

May mắn Chấp Minh kịp thời tránh được.

Tử Dục muốn ngay lập tức lao đến bên người Chấp Minh để hộ giá, nhưng hắn vẫn còn giữ được lý trí, biết rõ chỉ với chín người bọn họ thì xông vào đó thì cũng chẳng khác nào nộp mạng vô ích. Bắt giặc phải bắt đằng đầu (4), Tử Dục lựa chọn âm thầm tiếp cận chủ tướng của quân địch.

Nhưng mà, kẻ nhìn qua có vẻ là chủ tướng này lại... quá xa lạ.

Bởi vì Chấp Minh, Tử Dục thật ra âm thầm điều tra không ít về Dao Quang, đương nhiên không thể bỏ qua quan lại trong triều. Hơn nữa, hai bên chỉ vừa mới hợp tác tiêu diệt phản quân cách đây không lâu, lớp sơn trên bia mộ của Uy lão tặc còn chưa khô đâu. Có thể nói, chỉ cần là tướng lãnh có thể đơn độc chỉ huy số lượng binh mã lớn như vậy của Dao Quang, thì hắn đều biết.

Cho nên, kẻ này là ai?

Tiếc là Tử Dục lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức chọn bốn người mà Chấp Minh quen thuộc hơn âm thầm đến bên cạnh hắn, nhiệm vụ duy nhất là hộ giá, không cần tham chiến. Chính mình và bốn người còn lại thì lén lút cướp áo giáp của vài tên quân địch đã tử trận gần đó, mặc lên người, rồi trà trộn tiếp cận chủ tướng của bọn chúng.

Kết quả, hắn thành công.

Tử Dục cầm thủ cấp của tướng địch giơ lên, hô lớn.

"Chủ tướng của các ngươi đã chết, đầu hàng đi!"

Toàn bộ chiến trường lâm vào yên tĩnh trong một khắc, quân địch quả nhiên hoang mang rối loạn. Thế nhưng ngay sau đó, gần một nửa quân địch lại xem như chẳng có gì xảy ra mà tiếp tục chém giết. Hơn nữa, Tử Dục còn nghe loáng thoáng ai đó trong bọn chúng nói với "đồng đội" đang sợ hãi hoảng loạn bên cạnh rằng, "Đánh tiếp đi chứ! Chủ tướng của ngươi chết thì cũng chết rồi, nhưng vẫn còn tướng quân của bọn ta mà, ở đằng đó kìa, thấy không? Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Chờ bọn Thiên Quyền đến giết à?"

Tử Dục nghe vậy cũng vội nhìn theo phương hướng mà bọn chúng nói đến, quả nhiên, phía bên kia chiến trường vẫn còn một tên "chủ tướng" khác. Bởi vì gã này chỉ mặc quân phục của binh lính cấp thấp nên Tử Dục đã không chú ý đến. Nguy hiểm hơn là, gã còn đang không ngừng đột phá vòng bảo hộ của binh sĩ Thiên Quyền mà tiếp cận Chấp Minh từ phía sau.

Một suy đoán lướt nhanh qua đầu Tử Dục... Ngay sau đó, hắn lập tức dùng hết sức bình sinh chạy về phía Vương thượng của hắn.

Nếu... Nếu thật sự kẻ tấn công bọn họ không phải là Dao Quang, thì bọn chúng nhất định đã nắm chắc có thể giết được Vương thượng rồi giá hoạ cho Dao Quang. Bởi vì chỉ cần Vương thượng còn sống, ngài nhất định không bao giờ làm hại Mộ Dung Lê, sẽ luôn cho y cơ hội giải thích.

Vương thượng, ngài nhất định phải cầm cự!

Tử Dục đến rồi đây!

Ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy trường đao của tướng địch sắp chém đến Chấp Minh, Tử Dục không kịp nghĩ ngợi liền dùng hết sức phóng thanh kiếm trong tay mình về phía gã.

Phập!

Là tiếng Kinh Nghê Kiếm của Tử Dục thành công đâm vào tướng địch, cứu được Chấp Minh.

Nhưng cũng là tiếng của trường thương mà quân địch đâm vào người Tử Dục.

Lúc Chấp Minh nghe thấy âm thanh mà quay đầu lại, hắn nhìn thấy tướng địch ngã khỏi lưng ngựa, trên ngực gã cắm Kinh Nghê Kiếm.

Nhưng cũng là lúc hắn nhìn thấy Tử Dục mỉm cười với hắn, rồi...

Ngã xuống...

Quân địch ngay lập tức bao vây lấy...

"Tử Dục!"

Tiếng kêu tê tâm liệt phế này là thứ cuối cùng Lạc Dân nghe được trước khi ảo cảnh vỡ nát.

Hắn nghĩ, trái tim của người nào đó chắc cũng đã vỡ nát mất rồi.

~~~~~

Tiểu kịch trường:
Linh hồn giữ mộ: Ta không phải vô danh, ta có tên, tên ta là... Vô Danh.

~~~~~

(1) Phần 2, tập 21.

(2) Phần 2, tập 30.

(3)
i. "Tam cương": ba mối quan hệ quân - thần, phụ - tử, phu - thê.
i. "Ngũ thường": năm điều hằng có ở đời là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.

(4)
"Cầm tặc cầm vương" (擒賊擒王): bắt giặt trước bắt vua (người chỉ huy, đứng đầu), kế thứ 18 trong 36 kế.
i. Thuật ngữ tương tự ở Việt Nam là "Tấn công cơ quan đầu não".

~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn lại dàn ý về cổ mộ, tôi tự hỏi, rõ ràng tôi yêu Chấp Minh nhất phim, viết đồng nhân này cũng là vì Chấp Minh, nhưng tại sao tôi lại nghĩ ra cái cổ mộ này để giày vò hành hạ Vương thượng của tôi vậy? Điên thật mà! Huhuhu!

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top