Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Gặp lại • Sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu gặp mặt của Lý Lạc Yên và A Thi Lặc Chuẩn vốn dĩ chẳng tốt đẹp gì, vậy nên khi nàng nhìn thấy hắn ở lần gặp gỡ thứ hai, thân thể nàng có chút run rẩy, theo bản năng lùi về sau hai bước. Đôi mắt chim ưng của hắn vẫn sắc bén như xưa, cứ như thể hắn sắp vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Lần gặp thứ hai là ở thành Trường An, khi nàng trùng phùng với Trường Ca nàng yêu nhất, mà hắn, cũng ở đó.

"Lạc Yên, để ta giới thiệu chút nhé. Đây là hai người bằng hữu ta gặp ở thảo nguyên, cô ấy là Di Di Cổ Lệ, còn người này là...."

Trường Ca còn chưa nói xong, Lạc Yên đã lên tiếng ngắt lời nàng:"Muội biết hắn, lần trước ở Lạc Dương, chính hắn đã cứu tỷ."

Cũng chính vì cứu tỷ, hắn đã bắt muội làm con tin, Lạc Yên nghĩ thế. Nàng cũng không biết tại sao, rõ ràng sợ hãi hắn như vậy, mà nàng vẫn muốn giành lấy Trường Ca. Có lẽ nàng muốn chứng minh bản thân đã không còn là con thỏ trắng nhút nhát, yểu điệu như trước kia.

Nhưng nàng lại không thể phớt lờ suy nghĩ thật sự trong lòng mình, kỳ thực nàng hiểu rất rõ, gặp gỡ A Thi Lặc Chuẩn, con đường trưởng thành của nàng trước nay tựa hồ đều biến thành trò cười, thậm chí hắn chỉ cần đứng trước mặt nàng, cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần một ánh mắt, liền có thể đánh nàng trở về nguyên hình.

Nhưng cũng chỉ có A Thi Lặc Chuẩn mới có ma lực như vậy. Còn trước mặt người ngoài hay ngay cả Trường Ca, nàng vẫn là tiểu công chúa đã trưởng thành.

Lý Lạc Yên sợ hãi A Thi Lặc Chuẩn từ tận đáy lòng, đây là sự thật nàng không thể không thừa nhận, nhưng Vĩnh An công chúa của Đại Đường lại không thể sợ bất kỳ ai.

Gương mặt của A Thi Lặc Chuẩn hơi trầm mặc, Trường Ca quả thực rất yêu muội muội của nàng, yêu đến mức giới thiệu hắn với nàng là "bạn bè". Rõ ràng đã ở trước mặt Cẩn phu nhân hứa hẹn chuyện chung thân đại sự, nhưng một khi có sự xuất hiện của người ngoài, địa vị của hắn vẫn chỉ là "bằng hữu".

Mà vị tiểu công chúa Trường Ca cưng chiều nhất này lại rất sợ hắn, hắn nhìn ra điều đó, không khỏi nhịn được mà nở nụ cười nhẹ trên môi, thật là thú vị, hắn rất đáng sợ* sao?

(*) Nguyên gốc 洪水猛兽: dịch là Hồng thủy mãnh thú, được ví như tai họa ghê gớm.

Mặc dù lần trước hắn bắt nàng làm con tin để uy hiếp Hạo Đô thả Trường Ca ra, nhưng chưa hề làm nàng bị thương, hắn nhớ rất rõ, vì làn da của nàng mềm mại, bản thân đã cố ý chặn khoảng cách giữa phần da cổ của nàng và thanh đoản kiếm bằng ngón tay cái.

Tuy nhiên hiện tại xem ra vẫn tạo thành bóng đen tâm lý cho nàng. Chỉ là nàng công chúa này mong manh yếu đuối giống như một con thỏ nhỏ, quả thực đáng yêu. Nàng xinh đẹp, ngoan ngoãn, lại vô cùng nhút nhát, rất dễ kích thích ham muốn bảo vệ hay thậm chí là chiếm hữu của nam nhân. Đây là đánh giá của A Thi Lặc Chuẩn về Lạc Yên. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ có ý nghĩ đó, bởi vì trái tim hắn đã trao cho Lý Trường Ca rồi.

Vì phép lịch sự, A Thi Lặc Chuẩn khẽ gật đầu với Lý Lạc Yên, xem như chào hỏi. Lạc Yên ở trong lòng khiếp sợ một chút, cố gắng mặt không đổi sắc, vội vàng đáp lại theo lễ nghi của quý tộc Đại Đường.

Trường Ca nhiệt tình mời họ vào trong, bốn người ngồi quanh bàn, thật trùng hợp làm sao, A Thi Lặc Chuẩn ngồi đối diện Lạc Yên, gương mặt vẫn không có biểu tình gì như trước.

Lạc Yên cố ý không nhìn hắn, mà lại hỏi thăm sức khoẻ của Trường Ca, suy cho cùng, so với A Thi Lặc Chuẩn, điều nàng quan tâm nhất vẫn là Trường Ca: "Trường Ca, thì ra tỷ là Mạc Bắc quận chúa, vậy sau này liên minh hoàn thành, tỷ... có thể ở lại được không, hay là đi..."

Đi đến thảo nguyên xa xôi kia. Dẫu sao thì A Thi Lặc Chuẩn cũng ở nơi đó, Trường Ca và hắn, lưỡng tình tương duyệt*.

(*) Nguyên gốc 两情相悦: Hai bên đều có tình cảm với nhau.

Trường Ca liếc nhìn A Thi Lặc Chuẩn, Lạc Yên liền hiểu được, yên tâm mỉm cười: "Muội biết rồi."

Kỳ thực cũng không có gì không tốt, nói cho cùng thì thành Trường An này là nơi khiến trái tim Trường Ca tan nát, A Thi Lặc Chuẩn là một người anh hùng, chiến thần bất bại trên thảo nguyên, Lạc Yên đã từng nghe qua rất nhiều về hắn. Trường Ca và hắn ở bên nhau, nàng cảm thấy rất yên tâm, mặc dù nàng sợ hãi hắn.

Thời khắc này đây, Lạc Yên làm sao cũng không nghĩ đến, chẳng bao lâu nữa trong tương lai gần, hết thảy đều hỗn loạn, người nên rời sẽ rời đi, thế nhưng người nên ở lại, cuối cùng phải chịu cảnh ly biệt quê hương.

Vẻ mặt của hai tỷ muội đều được A Thi Lặc Chuẩn thu hết vào tầm mắt, trong lòng có chút vui mừng. Ánh mắt vừa rồi của Trường Ca không cần nói hắn cũng hiểu rõ, còn có tiểu công chúa, tuy rằng nàng sợ hắn, nhưng rõ ràng bản thân đã chấp nhận vị tỷ phu này.

Bầu không khí dần trở nên thoải mái, từ khi đông cung xảy ra sự cố, Trường Ca chạy trốn, Lạc Yên và Trường Ca đã rất lâu rồi không có ngồi cùng nhau tâm sự thế này giống như hiện tại. Sự tồn tại của Trường Ca khiến Lạc Yên tạm thời quên đi khí thế bức người mà A Thi Lặc Chuẩn mang lại.

Ngay sau đó, Tứ Phương quán vang lên tiếng ăn uống của yến tiệc, khiến mọi người đều giật mình.

Lạc Yên chần chừ lên tiếng: "Lẽ nào lại có sứ giả bộ lạc mới đến sao?"

A Thi Lặc Chuẩn không hiểu phong tục của Đại Đường, Trường Ca cũng chưa từng kể cho hắn nghe chuyện này, "Thết đãi yến tiệc đến vui vẻ là gì?"

Trường Ca vốn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy hắn liếc mắt nhìn Lạc Yên bên cạnh mình, nghĩ đến việc bé thỏ nhỏ tuy rằng đã trưởng thành rồi, nhưng Trường Ca vẫn muốn để nàng tiếp xúc với mọi người nhiều hơn. Làm sao Trường Ca có thể không nhìn ra Lạc Yên sợ A Chuẩn, nên liền nghĩ đến việc rèn luyện Lạc Yên một tý, nói sao đi nữa thì sau này quan hệ của hai người họ cũng cần phải thân thiết nhiều hơn nữa.

Vậy nên Trường Ca liền liếc nhìn Lạc Yên một cái, sự ăn ý từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành của cả hai khiến Lạc Yên lập tức hiểu ý đồ của Trường Ca, nàng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hắn: "Mỗi khi các bộ lạc có sứ giả yết kiến hoàng đế Đại Đường, sau khi họ vào đến thành Trường An thì sẽ đi đến nơi thết đãi yến tiệc, cùng ăn uống vui vẻ, như một lời chào mừng sự xuất hiện của họ."

"Trường Ca, muội đi xem thử trước, nói không chừng bây giờ các sứ giả bộ lạc đã gây náo loạn lên rồi." A Thi Lặc Chuẩn chậm rãi uống một ngụm trà, ngược lại hắn không thể ra mặt, dẫu sao thì hiện tại hắn là một "người chết".

Trường Ca và Lạc Yên nghi hoặc nhìn hắn, vừa định hỏi tại sao thì Mạc Nam quận chúa Chủ Trân Châu vội vội vàng vàng chạy vào: "Trường Ca, không ổn rồi, Khả Đôn của A Thi Lặc Bộ và Tiểu Khả Hãn tới rồi!"

Bấy giờ Trường Ca mới hiểu, cũng bái phục A Chuẩn, những thứ này hắn đều có thể đoán được. Các bộ tộc đại mạc sợ hãi A Thi Lặc Bộ cũng không phải ngày một ngày hai, lần này Tiểu Khả Hãn đích thân đến, các sứ giá của những bộ lạc kia nhất định sẽ sợ hãi mà rút lui khỏi Trường An, nếu như không làm họ yên lòng, chỉ sợ chuyện liên minh với Đại Đường sẽ trở thành công cốc.

"Ta đi xem thử, A Chuẩn, huynh không tiện ra mặt, hãy ở đây cùng Lạc Yên và Di Di đi." Trường Ca tất nhiên biết rõ sự liên quan trong đó, lời nhắc nhở của A Chuẩn là đúng.

"Trường Ca, muội đi cùng tỷ." Lạc Yên vội vàng tóm lấy Trường Ca, để nàng ở cùng một chỗ với A Thi Lặc Chuẩn, vậy hình tượng Vĩnh An công chúa của Đại Đường sẽ hoàn toàn sụp đổ, trở về làm con thỏ nhút nhát mất.

Trường Ca có chút hiểu ra, nhìn A Thi Lặc Chuẩn một cái, đối phương chớp chớp mắt biểu thị mình vô tội, hắn cái gì cũng chưa có làm, vậy mà đã doạ tiểu công chúa sợ như vậy.

"Muội có thể không?" Trường Ca biết ngôn hành và cử chỉ của Lạc Yên hiện giờ đã khác rất nhiều so với trước đây. Chỉ vì xuất phát từ sự yêu chiều của mình, nàng còn lo Lạc Yên sẽ sợ chỗ đông người.

Lạc Yên gật đầu một cái: "Muội có thể mà, đừng quên muội là công chúa đó, đối mặt với bằng hữu của Đại Đường, làm sao có thể mất bình tĩnh được?"

"Được." Trường Ca cực kỳ vui mừng, đưa tay về phía nàng.

Lạc Yên mỉm cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Trường Ca. Người đối diện cảm thán không khôi, thỏ nhỏ nhà mình trưởng thành rồi, xoa nhẹ lòng bàn tay của Lạc Yên, nghĩ tới cô nương xinh đẹp như vậy, kẻ tu thành chính quả cuối cùng có được nàng sẽ là ai đây?

Nguỵ Thúc Ngọc? Tuy rằng Lạc Yên thích hắn, nhưng bây giờ Trường Ca cảm thấy hắn đã không còn xứng đáng với tiểu cô nương mà Trường Ca đặt nơi đầu quả tim nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top