Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: A Thi Lặc Chuẩn bại lộ thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Ca nghĩ, giá như bản thân là một nam nhi chân chính thì đã tốt, như vậy thì nàng sẽ không tiếc rẻ tất thảy, kể cả phải trả cái giá đắt đến đâu cũng phải mang Lạc Yên theo cùng. Khi nghĩ đến điều này, nàng hoàn toàn quên mất sự tồn tại của A Thi Lặc Chuẩn. Nếu như đến cuối cùng vạn bất đắc dĩ*, buộc nàng phải chọn lựa giữa A Thi Lặc Chuẩn và Lạc Yên, nàng sẽ không chút do dự mà chọn Lạc Yên.

(*) 万不得已: vạn bất đắc dĩ; không thể khác được.

Tình cảm của hai cô gái tương thân tương ái như vậy, A Thi Lặc Chuẩn nhìn vào luôn cảm thấy kỳ lạ, hắn thực sự có lý do để tin rằng, nếu Trường Ca là nam nhân, vậy thì vị tiểu công chúa này tuyệt đối sẽ là nang trung chi vật* của nàng.

(*) Nguyên gốc 囊中之物: là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là vật trong túi. Nó là một phép ẩn dụ cho một cái gì đó có thể đạt được mà không cần nỗ lực nhiều. Ở đây ý của A Chuẩn, nếu Trường Ca là nam thì Lạc Yên có thể dễ dàng chiếm lấy trái tim Trường Ca.

Trường Ca muội ấy... đối với công chúa liệu có phải quan tâm thái quá rồi không? Cũng chẳng trách A Thi Lặc Chuẩn lại có suy nghĩ như vậy, hắn và Trường Ca đều là những kẻ mạnh, hắn hiểu rất rõ nàng, đó gọi là anh hùng trọng anh hùng. Nàng có trí tuệ và dũng khí mà người bình thường không có, lại mưu lược giỏi giang. Nếu nàng mang thân nam nhi, tuyệt đối sẽ là một vị hoàng đế tài năng, nhưng ngay cả khi nàng chỉ là một cô nương đi chăng nữa thì nàng vẫn mạnh mẽ và kiên cường như vậy. Hắn nảy sinh tình cảm với nàng chính vì điều này. Cho nên hắn rất vui khi Trường Ca là thân nữ nhi, bằng không hắn cũng chẳng có cơ hội. Mà hắn cũng nhìn ra, trong lòng Trường Ca, địa vị của Lạc Yên cao hơn hắn rất nhiều.

Nhưng nghĩ lại, loại tình cảm này tuyệt đối không có khả năng, Trường Ca có lẽ là cưng chiều công chúa thái quá mà thôi, vả lại, cho dù thế đi nữa, phu quân chỉ có một, hắn và Lạc Yên không có xung đột, hắn hà tất phải ghen tuông với một tiểu cô nương?

Nhưng A Thi Lặc Chuẩn lúc này đây làm sao biết được rằng, lòng ghen tuông của hắn dùng sai người cơ chứ.

Từ góc độ của người ngoài cuộc nhìn thấy, Trường Ca ôm Lạc Yên rời đi với phong thái cực kỳ bảo vệ, quả thật có chút cảm giác khác thường, A Thi Lặc Chuẩn chỉ mong rằng bản thân đã quá đa nghi mà thôi.

Đúng như A Thi Lặc Chuẩn dự đoán, sứ giả các bộ lạc kêu gào muốn rời khỏi Trường An, tránh phải chọc giận A Thi Lặc Bộ, sau nhiều năm bị áp bức đã khiến họ chỉ cần nghe thấy cái tên "A Thi Lặc Bộ" liền bắt đầu sợ hãi. Tuy rằng mục đích họ đến Đại Đường chính là muốn nhờ cậy sức mạnh của Đại Đường để chống lại A Thi Lặc Bộ, chỉ là họ hoàn toàn không ngờ rằng, người của A Thi Lặc Bộ cũng sẽ đến, lại còn là kẻ có máu mặt, khiến cho họ lần lượt bỏ cuộc rút lui.

Trường Ca dẫn Trân Châu và Lạc Yên đuổi theo, trấn an bọn họ, nhưng họ căn bản không nghe, Lạc Yên buộc lòng phải tiết lộ thân phận của mình: "Ta là Vĩnh An công chúa của Đại Đường, các vị sứ giả đại nhân xin hãy kiên nhẫn một chút, A Thi Lặc Bộ đến Đại Đường có thể chỉ là đến bàn việc khác, không liên quan gì đến mọi người."

"Các người hoảng cái gì mà hoảng, có chút tiền đồ nào không đây?" Trân Châu khinh thường khịt mũi hai tiếng, những kẻ hèn nhát này đúng là tham sống sợ chết.

Nhưng các sứ thần căn bản không thèm để ý đến ba người họ, Trường Ca không nhịn được nữa, hét lên: "Đủ rồi! Các người cứ tiếp tục nhát như thỏ đế thế này đi, sau này các người vĩnh viễn chỉ có thể để người A Thi Lặc tùy ý xâu xé mà thôi."

Câu nói cuối cùng của Trường Ca vô cùng có sức uy hiếp, quả nhiên đều khiến họ yên lặng trở lại.

"Hahaha..." A Thi Lặc Thiệp Nhĩ vỗ tay không ngớt, chậm rãi đi tới với nụ cười lớn trên môi, "Hai vị quận chúa của đại mạc, một vị công chúa Đại Đường còn mạnh mẽ hơn so với đám nam nhân các ngươi, nói không chừng, đại mạc của các ngươi còn không biết xấu hổ nữa đó."

Trường Ca quay đầu nhìn lại, cười khẩy một tiếng: "Tiểu Khả Hãn quả nhiên đến rồi, cũng không biết là vì chuyện gì, lại có thể khiến ngài và Khả Đôn đại giá tới đây?"

Thiệp Nhĩ vẫn kiêu căng ngạo mạn như xưa, liếc nhìn Trường Ca thoáng qua, lại đem ánh mắt đặt trên người Lạc Yên, khinh thường cười nhẹ: "Đương nhiên là vì chuyện cũ."

Trong lòng Lạc Yên hồi hộp đập thình thịch, chuyện cũ... lẽ nào là chuyện hôn ước mấy năm về trước? Khi đó tổ phụ phong tước vị công chúa cho nàng, chính là vì muốn nàng gả cho A Thi Lặc Bộ để gắn kết quan hệ hữu nghị giữa hai bên.

Nghĩ đến đây, cơ thể Lạc Yên khẽ rét run, không được, nàng không được hoảng, nếu đã có thể thoát khỏi hôn ước này một lần, thì cũng có thể thoát khỏi nó lần thứ hai.

Trường Ca đưa tay kéo Lạc Yên về phía sau, Thiệp Nhĩ nhìn vào mắt Lạc Yên, nàng đã hiểu ra tất cả, cũng biết mục đích thật sự của A Thi Lặc Bộ. Bọn họ chắc chắn rằng Lý Thế Dân nhất định sẽ hủy hôn, phá vỡ minh ước với A Thi Lặc Bộ, vậy thì các bộ lạc của đại mạc sẽ có phần kiêng dè, cũng sẽ làm lung lay ý định thành lập liên minh với Đại Đường.

Nhưng nếu như Lý Thế Dân thật sự đồng ý để công chúa gả đi hòa thân, thì càng sẽ dung túng cho sự kiêu căng của A Thi Lặc Bộ. Chỉ cần một câu nói bằng lòng, họ liền sẽ mang công chúa đi. Nhìn xem, Đại Đường sợ hãi A Thi Lặc Bộ đến nhường nào.

Thủ đoạn này thật sự tính toán rất hay, bất luận thế nào, A Thi Lặc Bộ cũng không phải chịu tổn thất.

Thiệp Nhĩ đem phản ứng của bọn họ đặt vào trong mắt, vô cùng hài lòng. Y chính là thích nhìn dáng vẻ căng thẳng sợ hãi của đám người này. Còn về việc hòa thân với công chúa, quả thực là A Thi Lặc Bộ đến đây vì chuyện này, tuy rằng trái tim y từ lâu đã sớm thuộc về Di Di, nhưng y cũng hiểu rằng thân phận của Di Di không thể nào làm Khả Đôn của mình, mà vị công chúa này, chỉ cần cưới nàng về, cung cấp đồ ăn thức uống thơm ngon cho nàng là được, sẽ không thể làm trễ nãi việc y theo đuổi Di Di.

"Lý Trường Ca, ngươi nói xem, nếu như bọn họ biết được thân phận thật sự của ngươi thì sẽ thế nào đây?" Thiệp Nhĩ bước lại gần Trường Ca hai bước, nói với âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy.

Trường Ca sắc mặt không đổi, tim không đập nhìn hắn. Thân phận thật sự? Chẳng phải nàng từng là tướng quân bại trận của Sóc Châu, sau đó lại trở thành nô lệ của A Thi Lặc Bộ hay sao? Chuyện này thì có gì chứ, thân phận quận chúa Đại Đường của nàng, nói ra chỉ sợ đám người này càng ngạc nhiên hơn. Nhưng nàng sẽ không ngu ngốc đến mức tiết lộ chuyện đó, kiểu gì bọn họ lại làm ầm ĩ lên, không có lợi cho nàng.

"Thiệp Nhĩ." A Thi Lặc Chuẩn sợ y sẽ ức hiếp Trường Ca, cuối cùng vẫn xuất hiện.

Thiệp Nhĩ đột ngột ngoảnh đầu, trên mặt y không nén được vui mừng, bước đi thật nhanh, nắm lấy vai của A Thi Lặc Chuẩn, "Ngươi chưa chết, ngươi vậy mà chưa chết."

Nhưng giây tiếp theo, hắn y có chút tức giận: "A Thi Lặc Chuẩn, ngươi cư nhiên lừa gạt ta, uổng công ta vì ngươi thương tâm đau khổ, còn khắc tên ngươi lên bia đá dũng sĩ, thật là bỉ ôi, vô liêm sỉ mà."

Mắng rồi lại mắng không ngừng nghỉ, dù thế trong lòng Thiệp Nhĩ rất vui vẻ, nhưng A Thi Lặc Chuẩn lại lạnh nhạt đẩy y ra: "A Thi Lặc Chuẩn đã chết rồi, người đứng trước mặt ngươi hiện tại không phải hắn. Thiệp Nhĩ, ngươi cho rằng ta vì sao biến thành thế này? Tất cả đều nhờ ngươi và mẹ của ngươi ban cho."

Đây là những lời hắn nói ra khi dối diện với Thiệp Nhĩ, nhưng hắn cũng hiểu rằng, lúc này dám xuất hiện trước mặt sứ giả các bộ lạc, chính là đã sẵn sàng để lộ sự liên quan đến Ưng Sư.

Có lẽ người khác chỉ nhìn thấy được sự bí ẩn mơ hồ, nhưng không tài nào biết được hắn là ai. Đối với các bộ lạc đại mạc mà nói, thủ lĩnh Ưng Sư của A Thi Lặc Bộ - A Thi Lặc Chuẩn mới là sự tồn tại khiến họ khiếp sợ nhất, thế nhưng trước nay chưa từng có ai thật sự nhìn thấy dung mạo của hắn.

Mà A Thi Lặc Bộ Khả Đôn Dịch Thừa đã xuất hiện ở cửa, trước mặt mọi người không chút do dự vạch trần thân phận của A Thi Lặc Chuẩn.

"Vậy sao? Thủ lĩnh Ưng Sư, nghĩ rằng con xuất chinh đại mạc, từ đó Ưng Sư sụp đổ, cha con thương tâm đau lòng. Nếu con vẫn còn sống, vậy thì lần này hãy cùng chúng ta, sau khi hoàn thành hôn ước ở Đại Đường, quay trở về thảo nguyên đi."

Khoảnh khắc này trong chốc lát khuấy động hàng nghìn đợt sóng dữ.

Trường Ca đau đầu muốn chết, giờ thì hay rồi, A Chuẩn còn bị bại lộ.

Dịch Thừa nói như vậy, chẳng qua là muốn Ưng Sư lần nữa bị vạch trần trước mặt mọi người, để bà ta có thể thuận lợi nắm chắc binh quyền của Ưng Sư trong tay. Bà ta vốn dĩ cũng không ngờ A Thi Lặc Chuẩn vẫn còn sống, nhưng nếu hắn đã chủ động xuất hiện, thì đừng trách bà ta.

"Cái gì? Hắn chính là chiến thần của thảo nguyên A Thi Lặc Chuẩn?"

"Quên đi. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi Trường An thì hơn."

Sứ giả của các bộ lạc càng thêm sợ hãi, làm sao mà thủ lĩnh Ưng Sư A Thi Lặc Chuẩn và thủ lĩnh Lang Sư đều tới đây vậy chứ? Bọn họ lấy đâu ra can đảm ở dưới mí mắt người A Thi Lặc liên minh với Đại Đường đây?

Các sứ thần thảo luận không ngừng, A Thi Lặc Chuẩn chỉ cảm thấy ồn ào không thôi. Đôi mắt ưng sắc bén lướt qua đám người kia, vậy mà lại khiến bọn họ sợ hãi ngậm miệng, tức thời không gian liền yên tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top