Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 12: Lao ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc đến thế giới này đến nay tôi chưa bao giờ được thức dậy trên một chiếc giường mềm mại, từ tận đáy lòng tôi thật sự tưởng niệm chiếc giường nhỏ ở nhà mà tôi từng ghét. Đột nhiên lại nhớ tới điều gì đó tôi vội đem cái túi da của mình mở ra, may mắn là tiền bạc và quần áo đều không có thiếu, chỉ là bộ váy màu trắng kia trông có chút bẩn thỉu vì không được bảo quản đúng cách. Ngón tay vuốt nhẹ hoa văn phía trên nó, rồi đột nhiên lại nhớ tới nam nhân vừa muốn đi ra ngoài kia trong khi để tôi lại đây nghỉ ngơi một chút.

Từ trong túi lấy ra một bộ quần áo gọn gàng, hạ thân liền lựa chọn chiếc váy Scotland để mặc, tôi nghĩ mình sẽ chẳng thể chịu đựng được việc thường xuyên phải cắt quần kể cả khi tôi có tiền. Kéo vành mũ xuống che đi ánh mắt của những người xung quanh, dù vô tình hay cố ý thì đó đều là những cái nhìn như thét ra lửa vậy. Hiện tại đã quá nửa đêm rồi, trong khi tên nam nhân kia không biết đã gặp phải chuyện gì ở ngoài mà còn chưa trở lại nhà trọ, tôi thật sự là không đoán ra được tên đó đang nghĩ gì nữa.

Buổi tối ở hải cảng hoàng gia thật yên tĩnh, nhưng mà tôi lại có một dự cảm không tốt, mục tiêu của Jack là một chiếc thuyền lớn, có điều hiện tại hắn lại không có ở đây...

-Cô bé thân mến, biển lớn là nhà của tôi ...

Mà tên nam nhân bị tôi ghi hận giờ phút này lại ở trong nhà giam và hắn đã may mắn thấy được tôi đang đứng ở phía bến cảng cách đó không xa.

Tuy rằng không dám tin tưởng nhưng mà tên nam nhân kia thật sự đã tự đưa mình tống vào nhà giam trong vòng vài giờ. Jack lớn tiếng ca hát thu hút sự chú ý của tôi và đương nhiên nhiên là cũng có cả đám lính. Tôi dè dặt cẩn trọng đến bên cửa sổ nhà giam của hắn, lại mơ hồ nghe thấy một tên lính đang mắng chửi hắn, tôi không dám phát ra tiếng động, và cũng bởi vì vách tường khá dốc nên cánh tay đang cố bám trụ của tôi thập phần mất sức.

-Audrey thân mến... rất vui khi được gặp cô!

Jack cấm lấy song sắt cửa sổ, quầng thâm trong mắt hắn dường như lại càng dày thêm. Tôi im lặng chờ đợi, hai cánh tay nhức mỏi cũng cố bám lên song chắn, rồi thông qua song chắn nhìn nam nhân này mà không biết nói gì...

-Làm sao mà anh lại bị bắt?

Hắn nên cảm thấy may mắn khi hiện tại tôi vẫn giữ được hòa khí để nói chuyện. Hai tay Jack vẫn nắm lấy song chắn như trước nhưng ánh mắt lại có chút né tránh: -À thì, thật ra tôi chỉ muốn đi tản bộ một chút, sau đó đi tới đi lui...

-Đừng có cố nói dối tôi, Jack Sparrow!

Vì một động tác nhỏ dưới chân mà có một viên đá nhỏ chợt lăn xuống, còn tôi lại càng tiến gần hắn hơn: -Giải thích cho tôi!

Jack há miệng thở dốc sau đó lại nhắm mắt lại, tay phải túm lấy tóc gượng cười, bộ dáng này của hắn thật khiến tôi càng thêm tức giận.

-Được rồi... thật ra tôi chỉ muốn xác nhận lại một thứ, sau đó đến Dinh Thống đốc, rồi bị phát hiện và không trốn thoát thành công ... Chính là như thế!

-Là vì lí do đó sao? Rốt cuộc thì anh còn muốn thế nào nữa? Lá gan của anh cũng lớn thật đấy nhỉ?

--Oành! Oành!---

Vài tiếng nổ lớn cắt đứt cuộc đối thoại của chúng tôi, Jack vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về hướng bến cảng nơi vừa phát ra tiếng nổ, còn tôi thì bị ánh lửa bùng cháy trước mắt dọa cho ngẩn cả người, mà trong lúc tôi còn đang sững sờ thì lại một quả đạn pháo đang bay về phía này...

-Cẩn thận Audrey! Mau tránh ra!

Tôi vô thức tuân theo mệnh lệnh mà lao vào bụi cỏ ở cách đó không xa, đạn pháo làm nổ tung bức tường nhà tù bên cạch Jack, đá vụn văng tới sau lưng khiến tôi có chút đau đớn mà khẽ rên rỉ thành tiếng, chuyện chết tiệt gì đang xảy ra vậy? Có chiến tranh sao? Trong lòng dấy lên sự khủng hoảng tôi vội vã nhìn về phía Jack, mà hắn cũng ninh mày nhìn về phía tôi, trong ánh mắt còn mang theo chút lo lắng, tôi nghĩ tôi đã thật sự sợ hãi, xem ra chỗ này cũng không phải một nơi an toàn.

Tôi cắn chặt răng một lần nữa đi đến bên tường, sau đó lại thấy phạm nhân ở nhà tù bên cạnh trốn ra bằng cái lỗ mà đạn pháo đã tạo thành khi nãy, có lẽ là bởi vì bọn họ quá vội vàng nên không ai phát hiện ra sự tồn tại của tôi, còn tôi cũng chỉ chú ý tới bốn phía trong ngục giam. Bởi vì tình huống vừa rồi mà có khá nhiều phạm nhân đã thoát được, ngục giam trống rỗng không có bất cứ tên lính nào canh gác, tôi đoán chắc bọn họ đều đã bị điều đi để giải quyết vấn đề cấp bách ngoài kia.

Đột nhiên có một tên nào đó lao tới trước phong giam của Jack, tiếng xích sắt ở cửa kêu sột soạt: -Ta nghĩ ngươi chưa bao giờ được Chúa ưu ái!

Tôi cũng ảo não nhìn về phía nhà giam bên cạnh hắn đã bị pháo nổ thành một cái lỗ lớn mà chỗ của hắn lại chẳng mảy may có chút vấn đề gì xảy ra...

Ngược lại Jack lại tỏ ra nhàn nhã cầm lấy tay tôi, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó: -Con chó kia đâu?

-Cái gì? Con chó nào?

-Trong miệng con chó đó có chìa khóa!

Tôi nghẹn một cục tức, buồn bực mà nhìn hắn: -Nếu anh đang nói tới con chó kia, thì tôi nghĩ tôi đã vừa đá nó!

Jack một tay che mặt phát ra giọng điệu quái dị: -Ôi Audrey, cô đúng là phi thường dũng mãnh, nhưng như thế thì tôi không thể ra ngoài.

Tuy rằng nói là như vậy nhưng trên mặt hắn lại chẳng có một tia hối hận.

Tôi có chút áy náy nói: -Anh đợi chút, tôi sẽ nghĩ cách!

-Này! Cút ngay!

Bên ngoài ngục giam đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ khiến tôi có chút căng thẳng trong lòng, dưới ánh mắt của Jack, tôi mau chóng tìm vào một góc để ẩn nấp, sau khi chắc chắn rằng có thể quan sát được tình hình của hắn tôi mới thở chậm lại, không chớp mắt nhìn ra bên ngoài. Chuyện này thật mẹ nó kích thích, cứ đợi sau khi an toàn đi rồi tôi nhất định sẽ đánh chết tên khốn này!

-Ái chà, xem kìa, hóa ra là cựu thuyền trưởng Jack Sparrow của chúng ta.

Một giọng nói dày đặc mang theo vô hạn mỉa mai vang lên, và tôi khẳng định rằng tôi sẽ không thể nhẫn nhịn được nếu như có người đứng trước mặt tôi nói chuyện với giọng điệu đó.

-ta vẫn nhớ cách đây không lâu ngươi bị chúng ta bỏ lại ở hoang đảo, còn bây giờ thoạt nhìn cũng không được tốt lắm nhỉ!

Ngữ điệu của Jack sau đó lại khiến tôi phải ngẩn cả người: -Các ngươi hẳn biết kết cục của kẻ phản bội, và chắc các ngươi cũng đã nhận được trừng phạt rồi!

Đó là một giọng điệu chán ghét và vô cùng bất cần...

Ôi không!

Ngay tại lúc người đàn ông kia túm lấy cổ Jack, tôi thật sự nghĩ muốn lao ra nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của hắn dọa cho đứng yên tại chỗ, thấy tôi đã bất động hắn mới tỏ ra không có việc gì nhìn tới cánh tay đang túm lấy cổ mình, đó thật sự là một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này tôi sẽ không thể nào quên. Cánh tay của tên đàn ông kia ở dưới ánh trăng vậy mà biến thành xương khô!

Ngữ khí của Jack giống như đã đoán chắc: -Qủa nhiên là có nguyền rủa!

Thật may là đám người đó không lâu sau liền rời đi, kế tiếp dẫu biết được Jack đã đi đến trước mặt mình nhưng bản thân tôi vẫn còn chìm trong kinh hãi chưa kịp hoàn hồn lại...

-Thân ái, cô sợ sao?

Jack đưa tay nâng hai gò má tái nhợt của tôi lên, tôi cũng ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó thì không biết nên hình dung cảm xúc hiện tại như thế nào nữa? Bi ai hay là sự châm chọc có thể bao trùm cả trời đất...

-Không... chỉ là không kịp phản ứng mà thôi, để mà nói thì không phải tôi cũng là một con quái vật sao...

Tôi cười khổ nhìn xuống hai chân mình, cho dù nó có xinh đẹp cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi một sự thật hiển nhiên.

Kế tiếp tôi cũng không biết bằng cách nào mà hắn lại có thể cách một tấm ván gỗ hôn tôi, sau đó chuyển sang liếm nhẹ một cái: -Đụng chạm, đúng vậy, nó chỉ là một cái chạm bình thường thôi!

Jack tỏ ra vô tội nhìn tôi, còn tôi lại có cảm giác bản thân đang tự lấy đá đập chân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top