Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 13: Rời bến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Jack... Anh đang suy nghĩ gì vậy? Vừa rồi tôi nghe được, bọn họ phản bội anh, chẳng lẽ anh không oán hận họ sao?

Bàn tay áp trên má tôi chợt rung lên, nụ cười vui vẻ trên mặt hắn bị thay thể bởi một loại cảm xúc phức tạp khó nói. Giống như vô thức, Jack không ngừng vuốt ve khuôn mặt tôi, đôi mắt cũng chăm chú nhìn tôi hơn lúc trước.

-Đương nhiên là oán hận rồi, thân ái, nhưng nó cũng đã qua rồi, tôi sẽ không vì mấy tên phản bội đó mà làm ra chuyện khác người!

-Kể cả việc để họ nhục nhã sao?

Ngữ khí của tôi đột nhiên có chút bức bách, những lời mà mấy tên đàn ông kia nói với Jack vẫn còn văng vẳng bên tai, đổi lại nếu là tôi lúc đó... ít nhất cũng phải phỉ nhổ vào mặt chúng cho hả giận.

Jack nở nụ cười rồi dùng ngón tay nhéo nhéo má tôi: -Không, thân ái, tôi không cho rằng đó là những lời nhục mạ tôi, họ đang bị lời người bức đến muốn nổi nóng!

Jack hạ thấp thanh âm, bàn tay đặt tại cổ tôi kéo sát gần hắn: -Hơn nữa, Audrey, cô nên biết rằng, tôi thà bị giết còn hơn là bị vũ nhục, bởi vì tôi là thuyền trưởng Jack Sparrow.

Tôi trừng mắt nhìn, đây là lần thứ ba mà hắn nhấn mạnh những lời này, có điều những lần trước không cho tôi cảm giác mãnh liệt như lần này. Hơi thở của nam nhân phả vào mặt tôi, thật ra nó cũng chẳng có gì dễ ngửi, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi rượu đem cho tôi cảm giác hắn giống như một mãnh hán tử, nhưng tôi không hề né tránh, hơi ấm phảng phất trên mặt thật khiến tôi có chút lưu luyến. Ổn định lại tâm tình, ánh mắt cũng không còn nhìn hắn nữa mà quay qua xung quanh tìm kiếm đồ vật nào đó hữu ích để có thể mở được khóa.

-Tôi đã nhìn thấy gì? Một tên cướp ngục?

Tôi và Jack cả kinh đồng thời nhìn chàng trai trẻ đứng ở phía cửa, hắn nhìn tôi rồi lại nhìn tới cái xẻng trên tay tôi, tôi theo bản năng kích động nhìn Jack, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện bọn họ quen biết lẫn nhau..

-Ôi, thì ra là cậu... cậu tới đây làm gì?

Jack giống như một tên lưu manh bán nằm ở trên đống cỏ khô cùng với chàng trai trẻ đang tức giận nói chuyện.

Chàng trai trẻ đó tuy rằng đang nhìn chằm chằm vào tôi nhưng sở dĩ Jack mới là mục đích của hắn: -Tôi tới tìm ông, ông có biết con tàu ma của mấy tên hải tặc kia sẽ đi về nơi nào không, nói cho tôi!

Lúc này tôi mới nới lỏng tâm tình mà thả cái xẻng xuống, xem ra hắn tới là có yêu cầu.

Jack nhìn tôi cười cười một cái rồi tiếp tục nói: -Vì sao cậu lại muốn biết? Vả lại cũng chẳng có ích gì khi tôi nói với cậu!

Chàng trai thoạt nhìn có chút vui mừng nhưng đồng thời hắn cũng tỏ ra do dự: -Tôi có thể thả ông ra ngoài, hơn nữa tôi cũng cần ông dẫn đường.

-Cậu có thể mở cánh cửa này?

Jack chỉ vào cái cửa sắt vững trãi, trêu tức: -Điều gì đã khiến cậu có ý nghĩ đó? Cậu định làm hải tặc giống tôi à?

Chàng trai giống như bị chọc trúng vảy ngược, nghiến răng nói: - Elizabeth bị đám hải tặc trên chiếc thuyền kia bắt cóc.

-Ha, thì ra là vì nữ nhân sao?

Jack vỗ tay đứng lên, mang theo hứng thú hỏi: -Cậu tên gì?

-Will Turner!

Tôi rõ ràng cảm nhận được biểu tình của Jack có chút kì quái khi nghe được cái tên này. Bên ngoài đột nhiên có âm thanh vang lại khiến tôi có chút không bình tĩnh mở miệng: -Này các quý ông, tôi hi vọng hai người có thể nhanh chóng tìm một nơi an toàn hơn để thảo luận vấn đề này!

Will nhíu mày nhìn về phái tôi, rồi đột nhiên trêu tức hướng Jack nói: -Đây là nữ nhân của ông? Có điều không giống lắm, tôi là đi cứu người, còn ông... thì bị cô ấy cứu.

Hắn nói xong thì dưới sự ngạc nhiên của tôi sử dụng nguyên lý đòn bẩy để cậy mở cánh cửa sắt kia ra, vậy rốt cuộc thì tại sao tôi lại lãng phí nhiều thời gian ở đây vậy nhỉ?

Jack mang mũi đội lên đầu rồi đột nhiên tiến đến ôm lấy tôi, đắc ý nhìn Will: -Nhưng hình như cái cô Elizabeth kia chẳng có ý gì với cậu.

"Chẳng lẽ tôi lại có ý với anh? "

Tuy vậy chứ trước con mắt của người lại tôi cũng không có bất cứ hành động nào, chỉ là âm thầm ghi thù ở trong lòng mà thôi. Khóe miệng tôi run rẩy nhìn hai tên đàn ông hết sức ngây thở trước mắt, được rồi, tôi cũng nghĩ cuộc hành trình sắp tới sẽ rất kích thích, chỉ là Will thoạt nhìn không tầm thường, ít nhất hắn rèn được kiếm, mà thanh kiếm ở bên hông hắn không tồi chút nào.

-Bây giờ làm thế nào?

Hiện tại trời đã sáng hẳn, bến cảng trở lại với vẻ bận rộng như thường ngày, mà hai chiến thuyền lớn của hải quân đang yên tĩnh đậu bên bến cảng, nơi đó không cho phép thường dân tiến vào, cũng chỉ có một số ít quân lính canh gác, tình hình ngày hôm qua hẳn rất khốc liệt, xem đống lộn xộn ở quanh đây thì sẽ biết.

Jack mang vẻ mặt tự tin nhìn con tàu phía xa xa, quay đầu hướng tôi nói: -Audrey, cô ở xa một chút chờ bọn tôi được không? Nhưng việc như thế này không nên để một cô gái động chân động tay.

Tôi cũng lười tranh luận cùng hắn, trùng hợp thay tôi cũng không muốn dấn thân vào nguy hiểm: -Tùy anh, có điều tôi cũng không hy vọng sẽ nghe tin anh hẹn hò với giá treo cổ đâu, cả cậu cũng thế cậu Turner.

Will tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn tôi: -Cái gì?

-Mong rằng cậu nói muốn cứu vị tiểu thư kia không phải chỉ là nói suông, hoặc là giống như một kẻ hèn nhát thấy nguy hiểm liền bỏ chạy.

Nói xong không để ý tới sắc mặt của bọn họ mà nhảy thẳng xuống biển. Will nhíu mày nhìn Jack vẻ mặt không chút thay đổi nói: -Khụ, nàng thật có cá tính.

Jack đem mũ treo ở bên hông cười: -Thật quyến rũ phải không?

Will nhún vai từ chối cho ý kiến.

Tôi theo đúng lời hắn nói mà bơi đi rất xa, nước biển đem hai chân của tôi biến thành đuôi cá, như thế càng khiến tôi càng thêm thông thuận hơn, đong đưa cái đuôi nhìn con thuyền phía xa xa, và cũng bởi khoảng cách này mà những người trên thuyền tôi nhìn thấy cũng chỉ nhỏ bằng một con kiến. Ôi bọn họ bị hải quân phát hiện! Nhưng là...

Jack hét lên với đám hải quân trên tàu Dauntless: -Cám ơn các ngươi đã giúp chúng ta dong buồm lên, nếu chỉ dựa vào sức của hải bọn ta thật sự không làm được điều đó!

Thì ra ngay từ đầu Jack và Will chỉ giả vờ muốn cướp con tàu Dauntless để thu hút sự chú ý của hải quân, mưu đồ dẫn dụ bọn họ đến trên tàu Dauntless, sau đó cả hai sẽ lên tàu Interceptor mà đã không còn ai trên đó.

Tôi lau cái đuôi của mình nghe Jack giải thích mà không thể không tán thưởng nhìn hắn, mà Will ở đối diện hiển nhiên là bị tôi dọa tới, cái đuôi của tôi vẫn vẫy nhẹ trên sàn tàu, còn Jack lại mang theo ý cười ngồi trên một cái thùng xem động tác của tôi, xong nhìn đến biểu tình của Will còn có chút thâm ý. Tôi cũng không định giấu giếm chuyện này, dù sao thì khi đã lên thuyền rồi thì một ngày nào đó hắn cũng sẽ biết tôi là nhân ngư thôi.

-Trời ơi... trên đời này thật sự có nhân ngư? Này, Jack, nó thật là....

Sắc mặt Jack đột nhiên lạnh xuống, uống lên một ngụm rượu Rum rồi lấy quần áo trong túi đưa tới cho tôi.

-Là "nàng"! Cậu thật sự không lễ phép, Turner.

Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn vậy mà dùng "nó" để xưng hô với tôi! Chỉ là phản ứng của Jack lại nằm ngoài ý muốn của tôi, tôi còn tưởng rằng hắn sẽ không để ý.

Turner sau khi phản ứng lại có chút vọi vàng nói: -Nga...thật xin lõi, tôi chỉ... hơi giật mình một chút, thật có lỗi Audrey tiểu thư. 

-Không cần, tôi hy vọng lần sau cậu sẽ nhớ!

Tôi nhìn mặt biển rồi lại cẩn thận nghe ngóng, sau đó mới an tâm khi phát hiện ít nhất thì đêm nay sẽ không có bão. Bọc quần áo lại đi vào khoang thuyền, tôi ghét quần áo bị ướt! 

Còn lại Jack và Will ở phía sau thảo luận, bên trên là gió biển thổi mạnh vào cánh buồm tạo ra tiếng vang, mà mọi chuyện lại càng ngày càng vượt ra khỏi tưởng tượng của tôi, thật không biết kết quả ở phía trước sẽ như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top