Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Bão tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi được Jack ôm lên thuyền một cách lén lút, và điều này đã bị Will bắt gặp. Will tỏ ra thấu hiểu khi ngay từ đầu cậu ta đã biết rằng tôi là một người cá, hơn thế nữa là cậu ta còn chủ động giúp đỡ chúng tối lấp liếm điều đó. Mặc dù cái đuôi bị dấu dưới váy không dễ để bị phát hiện nhưng tôi vẫn thật sự cảm kích trước sự cẩn thận của Will.

Sau đó tôi cùng Jack đi vào khoang thuyền trước ánh mắt như muốn nói rằng: "các ngươi điên rồi" của các thuyền viên. Trong khi tôi cố vùi đầu vào cái hõm vai ướt đẫm của của hắn cười khổ, tôi không thể biện minh được bất cứ điều gì, mà có khi tôi cũng thật sự bị điên rồi cũng nên, còn Jack, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không cảm thấy hắn tỉnh táo được một giây nào.

Bởi vì tôi và Anamaria đều là phụ nữ nên chúng tôi được phân đến cùng một căn phòng, tuy rằng không quá rộng rãi nhưng nó đã là rất tốt trước hoàn cảnh khắc nghiệt khi trên biển thế này. Jack đặt tôi xuống giường, sau đó tự xoa thắt lưng thở dài. 

Nhìn ga trải giường bị nước làm cho ẩm ướt, tôi không nhịn được thúc giục: -Trước tiên hay lấy cho tôi một bộ đồ khô hoặc một cái khăn lau đi đã!

Ở đây không an toàn, tôi đúng là điên rồi mới để cho tên đàn ông này muốn làm gì thì làm.

-Ôi! Đây thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời.

Tôi không hề để ý đến lời cảm thán của Jack mà nhận lấy cái khăn từ trong tay hắn, sau đó lại nhìn chiếc váy dài ẩm ướt mình đang mặc nói: -Anh... đi ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo.

Jack dừng lại một chút rồi tiến về phía tôi: -Thân ái, để tối giúp em.

-Anh điên à.

Tôi nhìn ra cửa, xác nhận không có ai đứng ngoài đó mới uể oải nói tiếp: -Chẳng lẽ anh không hiểu tiếng người à?

-Tôi đương nhiên nghe hiểu.

Khóe miệng Jack hàm chứa ý cười, mạnh mẽ cướp lấy cái khăn mặt từ trong tay tôi, sau đó tìm kiếm một thứ gì đó ở trong cái túi mà tôi đặt ở đầu giường.

Tôi không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn hắn bới loạn đồ đạc trong túi: -Jack... Tôi cho rằng...mình đã nói rất rõ ràng trước đó, ... này, anh đừng có ném quần áo của tôi xuống đất!

Đột nhiên tôi không khỏi gằn giọng khi thấy anh ta lôi chiếc váy trắng ném xuống đất.

Jack cầm trong tay một chiếc váy dài màu trắng, khóe môi đột nhiên gợi lên, nhìn tôi cười đầy ẩn ý: -Audrey, nếu khi nãy em mặc chiếc váy này xuống biển thì có lẽ sẽ càng đẹp hơn đấy.

Tôi có chút sững sờ nhìn hành động của hắn, rồi lại thấy hắn rút từ trong túi ra một cái váy khác, thoạt nhìn thì trông nó có vẻ như sẽ thuận tiện hơn cái vừa rồi.

Sau đó Jack đến trước mặt tôi nói: -Xoay người lại đây.

-Rốt cuộc thì anh đang định làm gì vậy?

Tôi tức giận dùng cái đuôi quất hắn, nhưng nó lại chẳng có chút uy lực nào đối với hắn cả.

Jack đưa tay nắm lấy bả vai tôi, mang theo hơi thở ẩm ướt mà lại gần: -Nếu như em muốn để mọi người phát hiện ra bí mật của em, thì tôi cũng không ngại kéo dài thời gian thêm một chút đâu.

Đê tiện! Tôi dứt khoát xoay người lại trong khi cơn tức cứ bao trùm lấy lồng ngực, hiện tại tôi chẳng thể nào làm trái với lời đề nghị của hắn.

Một loại cảm giác thô ráp dần truyền đến trên cơ thể khiến tôi không khỏi nhắm chặt mắt, nhưng chính điều đó lại càng làm nó trở nên rõ ràng hơn. Tôi có thể cảm nhận mọi thứ khi hắn từ từ cởi bỏ từng sợi dây sau lưng, cuối cùng thì sự đụng chạm như có như không của hắn cũng đã khiến tôi mất hết sạch kiên nhẫn: -Cởi nhanh lên!

Jack cười khẽ, hơi thở của hắn phả lên lưng càng làm tôi thêm phần khó chịu mà vung đuôi mạnh hơn.

-Ôi, thân ái, âm thanh em phát ra sẽ càng làm họ chú ý hơn đấy.

Thân thể của tôi bỗng chốc trở nên cứng đờ sau câu nói của hắn, mà lúc này thanh âm của Anamaria đã đứng ở bên ngoài truyền vào trong: -Các ngươi đang làm cái quái gì trong đó vậy? Chúng tôi không biết phương hướng!

Jack không để ý đến sự cứng nhắc của tôi mà tiếp tục cởi bỏ chiếc váy dài ướt đẫm nước.

-Chúng tôi sẽ ra ngoài! Nhưng bây giờ thì không tiện lắm đâu.

Ở bên ngoài, Anamaria giống như đang cười nhạo chúng tôi, và điều đó càng khiến tôi trở nên khó chịu, ra sức cố gắng lau khô cái đuôi. Đợi cho đên khi chiếc đuôi biến trở lại thành đôi chân, tôi lập tức quăng cho Jack một cái tát vang dội rồi lấy tốc độ sét đánh thay xong chiếc váy.

Jack không thèm để ý xoa nhẹ khuôn mặt mà nói: -Tôi hiểu em đang nói gì, nhưng mà, tôi không có ý định làm như thế.

Rồi hắn lại nhìn bộ quần áo ướt sũng trên người nói tiếp: -Mà trong lòng em thật sự nghĩ như thế sao?

Nói xong hắn cũng không đợi tôi kịp có phản ứng mà thô lỗ đặt một nụ hôn lên má tôi rồi ngay lập tức xoay người rời đi. 

Tôi cảm thấy không được tốt lắm sau khi tôi rời khỏi phòng, khi đó Anamaria đã nhìn tôi với một ánh mắt xem thường, nhưng cũng thật may khi thái độ của những người khác không có gì thay đổi, tôi đoán rằng họ đã nhìn tôi như cái cách họ nhìn hai người phụ nữ ở cảng Tortuga kia. Rồi sau đó tôi đã đứng ở một xó nào đó mà đánh giá xung quanh, cho đến khi nhìn thấy nụ cười thiện chí trên mặt Will tôi mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn được một ít.

Sau đó ánh mắt tôi không khỏi di chuyển đến chỗ của đàn ông kia, hắn vẫn mặc trên người bộ đồ ướt sũng, tôi đoán rằng hắn nhất định chưa từng giặt chúng. Nhăn mày, cổ họng tôi dường như bị nghẹn lại, không nói nên lời.

Gibbs nhìn về phía trước và đột nhiên nói với Jack: -Xem ra thời tiết sắp trở xấu, anh thật sự tìm được hướng đi với cái la bàn hỏng đó sao?

Jack thản nhiên đáp: -Ai nói nó xấu? Chúng ta đang đến gần chỗ họ hơn, nhưng trước tiên, đúng như những gì ông đã nói trước đó, có khả năng đêm nay sẽ không được yên bình cho lắm!

Tôi nghe vậy cũng nhíu mày, trong không khí phảng phất một mùi hương khiến tôi cảm thấy khó chịu, nó làm tôi nghĩ đến một vấn đề mà cho đến bây giờ tôi vẫn chưa được biết rõ. 

Đi đến phía sau Jack tôi hỏi: -Tại sao tay hắn lại biến thành xương?

Động tác của Jack tựa hồ vừa mới chững lại một chút, rồi sau đó lại nói với giọng điệu thản nhiên: -Thân ái, đó là một lời nguyên, các vị thần đã đặt một lời nguyền lên đồng tiền Aztec để trừng phạt những kẻ tham lam, khiến chúng nếm trải cảm giác của người chết suốt đời, trừ khi . . .

-Trừ khi gì?

Tôi đến bên cạnh hắn để có thể nhìn thấy hắn rõ hơn, bởi vì cho đến hiện tại tôi vẫn không thể phân biệt được câu nào của hắn là thật câu nào là giả.

Jack quay đầu nhìn tôi, nụ kia kia bao hàm cả sự trào phúng mà trước nay tôi chưa từng nhìn thấy: -Trừ khi, nợ máu trả máu.

-Vậy họ bắt tiểu thư Swan cũng là vì điều này sao?

Jack mở to mắt nhìn tôi với vẻ tán dương: -Thật đáng kinh ngạc, em đoán đúng một nửa rồi thân ái.

Tôi bất mãn xoay đâu đi: -Anh nghĩ tôi ngốc sao? ... À đúng rồi, suýt chút thì quên, bình thường  anh vẫn luôn biến tôi thành kẻ ngốc để lừa gạt mà!

Hắn vô tội làm ra một hành động quái gở nào đó nói: -này, thân ái, trước nay tôi chưa bao giờ xem thường em.

Hừ, là bản thân tôi ngốc, thế mà lại răm rắp tin lời hắn nói rồi sau đó theo hắn rời bến, để rồi lại gặp một vấn đề khiến tôi hoang mang trong thời gian dài.

-Bỏ đi, tôi không muốn tiếp tục cùng anh cãi cọ về vấn đề này, Sắp đến chưa?

Tôi theo ánh mắt hắn nhìn về phía mặt biển giăng đầy sương mù.

-A, ai biết được.

Tuy hắn nói vậy nhưng tôi không hề nghi ngờ rằng trong lòng hắn là người rõ rằng nhất.

Đêm đến, quả nhiên không ngoài dự liệu có mưa lớn, nhưng trong khi các thuyền viên khác đang bận rộn để ổn định con thuyền thì tôi lại bị Jack dặn đứng yên ở trong khoang. Tôi biết rằng tôi không thể giúp gì được cho họ trong thời tiết như thế này, sóng biển dâng cao như vậy chắc chắn sẽ có nước tràn vào trên thuyền, và chắc chắn nó cũng sẽ làm tôi bị lộ!

Nói thật thì tôi có chút uể oải, vì cho đến hiện tại tôi vẫn chưa giúp được gì nhiều, trong khi ở bên ngoài thì loạn thành một đoàn. Mưa rền gió dữ thổi vào con tàu Interceptor làm nó nghiêng ngả, Gibbs lớn giọng hướng về ông đang đứng trước bánh lái với vẻ mặt gặp nguy không hoảng nói: -Jack! Chúng ta nên hạ buồm xuống!

Lúc này Jack cực kì tự tin cười, giọng nói hùng hồn ở trong mưa gió xuyên qua ô cửa truyền vào tai tôi: -Không! Chúng ta muốn toàn tốc tiến lên! Chúng ta sẽ sớm bắt được bọn chúng!

Giọng điệu cuồng vọng làm cho người ta được một phen chấn động, thủy thủ đoàn không thể không nghe theo lời hắn mà cố gắng giữ cho con tàu được ổn định với tốc độ tối đa. Trong cơn cuồng phong, cuối cùng tôi cũng nhận ra một sự thật mà Jack vẫn thường nói với tôi rằng hắn thật sự là một thuyền trưởng tuyệt vời, nhìn người đàn ông đang đứng đón gió bên cánh cửa khép hờ, tôi đã nghĩ có lẽ đây mới chính là thế giới của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top