Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn phòng thám trưởng.

Kiều Sở Sinh một mình trong phòng tranh thủ khoảng thời gian yên bình đem công việc ở bến cảng sắp xếp ổn thỏa, lúc này Tát Lợi Mỗ từ ngoài vội vã gõ cửa nhận được cái gật đầu chấp thuận mới dám nhấc chân chạy vào giao cho Kiều Sở Sinh một tệp hồ sơ phong kín.

Trùng hợp Lộ Nghiêu cũng từ đằng sau lưng Tát Lợi Mỗ lững thững hiên ngang đi thẳng tới bàn làm việc, "Y~da...."

Phủi vạt áo măng tô ngồi phịch xuống, tò mò ngó đầu lướt qua dãy tích bút máy đen trên xấp giấy tờ đang được phê duyệt, nét chữ nhỏ khoan thai, phóng khoáng thanh thoát, nét bút lên xuống, nặng nhẹ rõ ràng, tú nhã, ngay ngắn mà không cứng nhắc, khí vận cao nhã.

Nhìn kiểu viết mỹ miều, chau chuốt, hết lần này đến lần khác phá vỡ mọi định nghĩa của anh về hắc bang, Kiều Sở Sinh vậy mà từng luyện qua thư pháp, anh còn dám khẳng định với sự đều đặn không phá ranh chữ kiểu này hắn nhất định phải gò từ nhỏ, hoặc đã có thời gian tiếp xúc rất lâu, kinh nghiệm dày dặn chẳng kém mấy lão sư thư pháp viết đối.

Kiều Sở Sinh không đoái hoài đến vẻ mặt ngồi đực ra rồi thơ thẩn của Lộ Nghiêu, tên nhóc này lúc nào mà không giống người trời.

"Sao thế, có manh mối rồi à?"

"Không có."

Lộ Nghiêu đáp vỏn vẹn bằng hai từ ngon ơ, không phụ kỳ vọng đối phương đã thủ sẵn tâm thế bị chọc điên.

Kiều Sở Sinh không bất ngờ, nhẹ bẳng nhả ra câu, "Vậy anh ra ngoài đi."

Đầu vẫn cúi xem hợp đồng giao hàng, ngay cả nhắc mắt lên nhìn cũng không lấy, lưu phong hồi tuyết đuổi người.

Lộ Nghiêu chép miệng, ngày càng nóng nảy, một câu không hợp ý đã muốn tàn nhẫn phủi áo không quen.

Cầm hồ sơ mà Tát Lợi Mỗ đặt ngược đến trước mặt bàn đưa cho anh xem xét, "Nè."

Lộ Nghiêu ngay cả đoái hoài cũng chưa đã hỏi, "Anh làm gì thế?"

"Vụ án đao phủ giết người hàng loạt."

"Sau đó thì sao?"

Kiều Sở Sinh dừng bút, nhướng mi nghi hoặc, "Anh không xem tài liệu liên quan đến vụ án sao?"

Lộ Nghiêu xem hắn còn thừa tâm trí lo việc khác, nghĩ nghĩ một chút liền đẩy từ chối: "Tôi mắc chứng khó đọc, nhìn thấy chữ nhiều, tôi sẽ đau đầu, muốn nôn~" Còn tặng kèm theo nét diễn giả trân chống trán, nhăn mặt, mềm yếu dựa ra ghế.

Vậy cái người lướt nhanh, mạnh mồm nói với hắn lần trước là tên nào. Rõ ràng là muốn làm biếng.

Kiều Sở Sinh còn cách nào ngoài thỏa hiệp, miễn cưỡng hạ giọng, "Không sao~ Tôi đọc cho anh nghe."

Ngày càng không có giới hạn gì, đừng để chuyện này lọt ra khỏi cửa phòng tuần tra, nếu không mọi uy quyền của Kiều Tứ Gia chắc chắn mất sạch.

"Dân Quốc năm đầu tiên, chặt đầu chuyển sang xử bắn. Đao phủ Vương Nhất Đao sau khi thất nghiệp không có việc gì làm, suốt ngày say xỉn. Đêm khuya ngày ba tháng một Dân Quốc năm thứ tư, Vương Nhất Đao sau khi uống rượu, tình cờ gặp phạm nhân giết người may mắn thoát tội. Hai bên cãi cõ, Vương Nhất Đao xảy ra xung đột với phạm nhân. Vương Nhất Đao ỷ thế say rượu, lôi kẻ đó đến chỗ tối một đao chém chết."

"Sau khi vụ án xảy ra, Vương Nhất Đao nhanh chóng được xác định là hung thủ. Nhưng trong quá trình truy bắt Vương Nhất Đao đã liên tiếp xảy ra hai vụ án chặt đầu. Vì vụ án này mãi không được phá khiến cho nhân dân hoảng sợ, sở cảnh sát thưởng số tiền lớn cho ai bắt được hắn."

"Sau đó, khi Vương Nhất Đao một lần nữa gây án vào ngày năm tháng hai, đã bị một tuần cảnh tạm thời bắt được ở trước cửa Hương Mãn Lâu. Sau khi bị bắt thì thẩm vấn ngay trong đêm, Vương Nhất Đao thản nhiên thừa nhận tội giết người, không chút hối cải nào. Đêm khuya ngày tiếp theo, hắn đã bị xử bắn."

Lộ Nghiêu nghe xong ngẫm nghĩ hỏi, "Cũng có nghĩa là, hắn bị bắt khi đang giết người thứ tư?"

"Chính xác hơn là khi đang ném xác." Kiều Sở Sinh đọc lướt qua một lượt liền phát hiện dị thường: "Hửm!"

Lộ Nghiêu phản ứng ngẩng đầu lên hỏi, "Anh phát hiện ra điều gì thế?" Nhích thân lại gần hắn để xem rõ hơn.

"Người đầu tiên là phạm nhân may mắn thoát tội. Người thứ hai là tên trộm mãn hạn tù mới được thả ra. Người thứ ba là một kẻ buôn nha phiến. Người thứ tư chỉ là một thầy giáo." Kiều Sở Sinh đơn giản thuật lợi, nghi ngờ chốt hạ, "Ba nạn nhân trước đều có tiền án, nạn nhân thứ tư lại không có."

"Để tôi xem nào."

Lộ Nghiêu nghe ra ý của hắn đang ám chỉ, chính mình bắt lấy hồ sơ nhìn một chút.

Kiều Sở Sinh bên cạnh nhích ghế ngồi gần hơn một chút, vai hai người chạm vào nhau, đầu gần như dính sát chau lại một chỗ cùng soi cho ra vết tích từ tập hồ sơ.

Hắn lướt đến những dòng phía dưới, "Vào buổi tối xảy ra vụ án, Vương Nhất Đao từ trong nhà đi ra tình cờ gặp thầy giáo, hai người xảy ra xô xát, Vương Nhất Đao cảm thấy bị mạo phạm liền sát hại đối phương ngay tại chỗ."

Lộ Nghiêu còn xịch xịch thân thoải mái tựa hẳn vai chỉ ra điểm bất thường thứ hai cho hắn, "Hành vi phạm tội với ba nạn nhân đầu khá bình thường, người thứ tư thì hơi kỳ quặc."

"Có khả năng là giết người thành quen không." Kiều Sở Sinh đưa ra suy đoán.

"Thủ pháp giết người ở án kiện thứ tư cùng với thủ pháp giết người ở ba vụ án trước không đồng nhất." Lộ Nghiêu đẩy tài liệu qua phía hắn, "Ba vụ án trước là mưu sát, chặt đầu bằng đao lớn. Vụ án cuối cùng là kích động mà giết người, dùng con dao nhỏ đâm vào tim. Tuy đều dùng đao, nhưng cách giết người khác nhau."

"Hơn nữa, câu chữ trong bản tài liệu này cũng có vấn đề."

"Anh nói thế là sao?"

"Kiều thám trưởng à." Lộ Nghiêu hất mặt, thoại lý hữu thoại xéo xắt, "Anh là người hằng ngày trao đổi thư từ, sao lại không nhạy cảm với con chữ như vậy!"

"Anh nói nhảm ít thôi, rốt cuộc kỳ lạ ở đâu?" Kiều Sở Sinh nhăn mày mất kiên nhẫn. Theo không kịp tâm trạng Lộ Nghiêu, mới đây còn bình thường thoắt cái đã bất ổn.

Coi sắc mặt Kiều Sở Sinh hiện tại đùa giỡn không thích hợp, tưởng tượng miệng núi lửa lúc nào cũng sẵn sàng phun trào, tâm tình còn khó nắm bắt hơn cả anh.

Lộ Nghiêu lập tức co được dãn được, thay đổi nghiêm túc chỉ tay đến phần lời khai, "Anh xem này. Hồ sơ ba vụ trước đều miêu tả khách quan bằng ngôi thứ ba, lại thêm lời khai ở ngôi thứ nhất, trong đó tỉ lệ là khoảng ba với một. Đến vụ cuối cùng, trên cơ bản là không có lời khai ở ngôi thứ nhất, toàn là miêu tả khách quan ở ngôi thứ ba."

"Anh muốn nói lời khai này đã được làm giả. Cũng có nghĩa là, vụ thứ tư Vương Nhất Đao bị oan?"

"Tôi không nói như vậy." Lộ Nghiêu giả lơ, chối đẩy trách nhiệm. Trước khi để Kiều Sở Sinh kịp bạo phát nhanh lẹ bổ thêm, "Còn có khả năng là hắn bị ép cung. Ba vụ trước kẻ phạm tội vẫn coi là tỉnh táo, còn có thể cung cấp lời khai. Đến vụ cuối cùng hắn đã không chịu đựng được, cấp trên lại tăng áp lực, đổ hết lên đầu hắn."

"Nhưng vậy là làm trái với quy định, vi phạm pháp luật." Lời vừa dứt chính hắn cũng hiểu, "Giết một người phải chết, giết bốn người cũng phải chết. Chỉ cần hắn nhận vụ đầu tiên, thì kết quả mấy vụ sau đều giống nhau."

Lộ Nghiêu lưỡng lự suy tính bản thân có nên dấn thân tham dự đến cùng chuyện này, rất có khả năng nếu điều tra sâu thêm sẽ bới ra không ít dầu mỡ nhơ nhớp từ phía cấp cao Hoa giới, đem lại món lợi ích khổng lồ cho kẻ có tham vọng nắm quyền chấp chính chia phối chính trị giữa hai miền.

Mà hiện tại người hưởng lợi trực tiếp đến mấy thứ này chính là nam nhân trước mặt mình, người như Kiều Sở Sinh nhất định sẽ như hàm cá mập ngoạm sâu nuốt trọn con mồi nắm chặt cơ hội này củng cố thế lực cho hắc bang cài người vào.

Bành trướng thế lực, sau đến lũng đoạn nguồn hàng, khống chế vận hành nền kinh tế. Chân đạp vững hai bên, tạo thế gọng kìm nắm gọn Thượng Hải.

Đùa giỡn nhìn Kiều Sở Sinh đưa ra ý kiến, "Vậy những vụ án này, có sai sót về mặt pháp lý. Nếu bới lông tìm vết...."

Chưa nói hết ý trước câu sau đã tự chỉnh, "Có điều vào thời đại đó muốn tìm được một vụ án không có sai sót ở Thượng Hải...." thở nhẹ hơi dài, rơi vào trầm tư, những điều này anh có thể hiểu Kiều Sở Sinh chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới, chậm chạp hụt hẫng nhả ra nửa ý còn lại, ".....Là rất khó."

Người này muốn ra tay đâu cần đợi đến bây giờ. Ánh mắt rơi vào dòng niên đại đã trôi qua rất lâu, nao núng phút chốc đọng lại sự thất vọng.

Kiều Sở Sinh gật đầu thầm chấp thuận, chống thái dương nghiêng đầu, khóe môi giương cao nhất thanh nhị sở, khá bất ngờ khi mấy lời thừa nước đục thả câu này được nhả ra từ Lộ Nghiêu.

Hắn rõ như ban ngày suy thấu đứa trẻ này đã nghĩ cái gì mới muốn điều tra rõ sai sót quá mức thường tình vào lúc ấy. Người như Lộ Nghiêu lại chấp thuận điều sai trái ấy diễn ra ngay trước mắt mình, còn muốn tiếp tay nối giáo cho hắn công thành tiến binh.

Cõi lòng yên ả giữa Thái Bình Dương bất ngờ nổi cơn giông, con thuyền chao đảo mất điểm tựa, tay lái lành nghề cũng phải chênh vênh lạc lối, hắn không cách nào tìm phương hướng đúng đắn. Vừa muốn cùng hắn chìm đắm dưới biển khơi, vừa muốn buông tha thả xuống phao cứu sinh.

Mà điều này cũng chứng minh Lộ Nghiêu có thể vì hắn mà thiên vị, bước qua lằn ranh công bằng từ trước đến giờ, như vậy ở bên cạnh hắn anh quá nguy hiểm, không khéo sẽ bị tính toán mưu mô của hắn dạy hư mất.

Chân dưới bàn bắt chéo, ngả lưng ra sau, hai ngón tay giữa và trỏ hờ hững kẹp lấy lời khai liếc lại một lượt. Muốn xử nhầm tội thì dễ nhưng qua ải "nhầm tội" thì không dễ, tấm nệm lót cửa này rũ ra e rằng Hoa Giới sẽ được một phen chấn động.

Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Đã mong người khác không biết tốt nhất đừng làm, bởi vì vốn dĩ không hề tồn tại cái gọi là bí mật mãi mãi, thực chất thứ đã mang nghĩa giấu thì xác định sẽ có ngày bị phát hiện.

Ném lời khai trở về bàn, bên trong chuẩn bị xem trò vui, bề ngoài chính trực ngay thẳng, lời lẽ cảm động thấu trời xanh, "Anh chỉ cần tập trung tìm cho ra thủ phạm vụ án này. Dù tính chất hay động cơ gây án cuối cùng là gì, tôi sẽ chiếu theo luật pháp mà làm."

Lộ Nghiêu bĩu môi, nhướng đầu hai lần, loại cảnh sát nào nói ra lời này anh cũng có thể tin trừ Kiều thám trưởng.

Nghiêm túc nói, "Tôi hỏi anh chuyện này, thầy giáo bị giết trong vụ án bây giờ còn có người thân, bạn bè nào có thể liên lạc không?"

Cả đêm kéo dài đến hiện tại vẫn chưa được chợp mắt, cộng thêm đã nhiều tuần không được nghỉ đủ giấc, sự chịu đựng có giới hạn đã kéo căng Kiều Sở Sinh hết mức có thể, kiệt sức có chút sắp cầm cự không nổi tỉnh táo, mệt mỏi ngã người dựa vào ghế ngửa đầu nhắm mắt an thần.

Khuy áo giải khai, cổ lọ cảnh phục mở bung phơi bày hoàn toàn cần cổ cứng cỏi, hơi thở phập phồng điều tiết khống chế có quy luật, hầu kết lộ cao trượt đều lên xuống theo nhịp nuốt nước bọt, từ cầm men dần theo gân đến khe sâu uốn lượn mị hoặc, lồng ngực nhấp nhô mạnh mẽ.

Kiều Sở Sinh không thèm mở mắt, hữu khí vô lực lười nhác hỏi, "Có liên quan đến vụ án này không?"

Lộ Nghiêu ngồi đối diện mặt đỏ tim đập nhanh, suy nghĩ đen tối nhen nhóm đốt lên chột dạ dời tầm mắt. Không khéo tự thân chữa cháy không kịp.

Đẹp thì có đẹp nhưng mà cái bộ dạng thiếu sắc của hắn, tưởng như ngay giây sau có thể gục luôn tại chỗ, Lộ Nghiêu nhăn mi bái phục, tàn phá bản thân, có là sức trâu cũng ngã bệnh.

"Anh đừng quan tâm đến chuyện này." Lộ Nghiêu lười giải thích, hiếm khi đổi vai thành người hối thúc, vội vã muốn nhanh chóng kết thúc vụ án.

Nhấn mạnh lập lại, "Tốt nhất là người đã từng tiếp xúc qua anh ta vào ngày anh ta bị giết."

"Được, được, được. Tôi sẽ cho Tát Lợi Mỗ đi điều tra." Kiều Sở Sinh nhắm chặt mi giọng mệt mỏi đáp lời Lộ Nghiêu.

Khi Kiều Sở Sinh còn đang nói chuyện, tầm nhìn Lộ Nghiêu vô ý chấm đến cây bút Parker đen bóng mạ viền vàng của hắn đặt bên trên xấp hợp đồng, từ kiểu dáng đến hình khắc cầu kỳ bắt mắt vẫn là cây bút lần trước xuất hiện ở biệt thự Nhiếp gia.

Tay nhịn không nổi muốn táy máy lấy lại đây, rút đại một tờ giấy trắng từ xấp giấy đặt chung với hồ sơ Tát Lợi Mỗ mang tới, nguệch ngoạc vài nét đại khái thử ngòi, chưa được hai nét tờ giấy đã bị ngòi bút đâm lủng.

Đâm ra phàn nàn với Kiều Sở Sinh, "Đây là loại giấy kém chất lượng gì thế?!"

Kiều Sở Sinh hờ hững nhấc hai hàng mi nặng trịnh nhìn qua loại giấy Lộ Nghiêu cầm, xác nhận xong lại gập mi, "Cũng hết cách, bây giờ tài liệu quá nhiều, để tiết kiệm chi phí, Hội Đồng Thành Phố muốn đổi qua dùng loại giấy công nghiệp này."

Lộ Nghiêu cầm lên tờ tài liệu cũ đã ố vàng đặt bên tay đối chiếu qua lại, ngoài ý muốn phát hiện điểm đáng ngờ khác, "Loại giấy này được bắt đầu dùng từ bao giờ thế?"

Kiều Sở Sinh dựa ghế nhắm chặt mắt vẫn chưa có ý định lưu tâm, hạ cố lục lại trí nhớ trả lời, "Dân Quốc năm đầu tiên."

"Vậy anh nhìn xem, đây có phải giấy của cục cảnh sát không?" Vừa nói vừa giơ tờ lời khai qua phía Kiều Sở Sinh chứng thực.

Hắn đến lúc này mới có dáng vẻ lưu tâm, nghiêm túc mở mắt, thở mạnh ngồi thẳng dậy, với tay qua cầm lấy, xét độ dày đến mịn tay của giấy, lắc đầu nói: "Xem chất liệu giấy thì không phải."

"Nhưng đây là tờ giấy được trên bàn người chết." Lộ Nghiêu cố tính chỉ mặt giấy nhấn mạnh thêm một lần.

Cũng đã nhận ra điểm bất thường, Kiều Sở Sinh phục hồi tinh thần cầm lại tờ lời khai cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa, "Vậy ý của anh là.........tài liệu trên bàn trưởng phòng không phải là thật, có người cố tình làm ra một bản cho ông ấy."

"Thông, minh." Lộ Nghiêu nở nụ cười tán dương, mở miệng đối lập khen thiếu đòn.

Kiều Sở Sinh mang biểu cảm nai tơ ngốc nghếch gắn lên bản mặt sói già của mình ngây thơ hỏi ngược Lộ Nghiêu, "Ai lại cho ông ấy bản tài liệu mười năm trước chứ?"

Lộ Nghiêu trợn tròn mắt tức giận, hắn đúng là biết cách khiến anh tự tát vào mặt mình, anh mới vừa khen hắn dứt câu trước câu sau hắn đã tạt cho anh gáo nước lạnh.

Không mảy may nhận ra cái đuôi sói lắc lư khoái chí nhìn thỏ con chuẩn bị nhảy vào bẫy, Lộ Nghiêu chăm chăm cơ hội được móc mỉa Kiều Sở Sinh, điều hiển nhiên kẻ ngốc cũng nghĩ ra nói, "Hung thủ chứ ai. Nếu không thì còn có thể là ai."

"Ồ~Thì ra là vậy." Hắn giả tai điếc làm ngơ, không cùng Lộ Nghiêu chấp nhất hỏi tiếp, "Anh nghi ngờ...... có liên quan thầy giáo dạy học?"

"Rành rành ra đó, còn cần phải hỏi nữa sao." Lộ Nghiêu mím môi mỉm cười thiếu đánh cố tình khiêu khích tính khí đối phương, rơi vào mắt Kiều Sở Sinh chính là hành động ngu ngốc nổi cáu của nít ranh, chơi không lại sẽ giơ răng sữa cắn người.

Một bản hồ sơ cũ trùng hợp xuất hiện, trùng hợp để rơi vào tay hắn, trùng hợp lựa đúng thời điểm từ quá khứ ngược dòng đòi công đạo, một cái còn có thể thích hợp nhưng có quá nhiều cái trùng hợp kẻ ngu cũng nhìn ra bất thường.

Nó sẽ đáng bao nhiêu cân lượng có khả năng đem tới sóng gió hai vùng Hoa giới và Tô giới. Kỳ công vực lại một vụ án từ mười mấy năm trước, tìm được chứng cứ kéo ra lớp chăn đã mục nát chỉ còn vài vụn vặt. Hắn không tin mọi chuyện chỉ đơn giản với thứ gọi là đòi công đạo.

Con ngươi bóng loáng tựa mặt gương mang tiếu ý bỡn cợt trêu đùa thiếu niên, soi ra bóng dáng hỉ nộ ái ố của tia ánh dương đã nhiễm bụi phàm tục, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy nó đã để lại ngọn đuốc dẫn lối cho một đời người phông bạt.

Kiều Sở Sinh rời tầm mắt khỏi Lộ Nghiêu, thâm thúy lia qua hợp đồng từ bến tàu đặt ở góc bàn, dấu mộc chữ Bạch đỏ chói cuối trang, rồi trở về mặt giấy đã nhạt màu thời gian. Ngón tay tính toán co nhẹ đắn đo, sau đó căn lúc Lộ Nghiêu lơ đãng rút ra bức thư đọc dang dở được kẹp ở cạnh giá gỗ.

So chất liệu từ hai bản, với trình độ tỉ mỉ từ đường vân giấy, mặc dù đã tiếp xúc qua môi trường vẫn giữ được độ dai và màu sắc viền bển bỉ. Hai loại đồ vật cách khoảng mười mấy năm đạt cùng một trình độ không quá khác biệt.

Chưa xác nhận hung thủ giết người là ai, trước hết hắn có thể xác nhận chuyện cũ năm đó chắc chắn bọn họ không tránh khỏi can hệ.

Ngặt nỗi quan chức Hoa Giới không thiếu người hắc bang cài vào, bới sâu gốc rễ e là không chỉ đào ra việc xấu của thiên hạ mà ngay cả chuyện của hắn cũng bị bới ra. Đến lúc ấy họa chẳng những rơi lên đầu đám đại lão mà chính mình cũng phải tự chặt đứt xúc tua, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Đến ngay cả Lộ Nghiêu cũng sẽ bị hắn kéo xuống đám bùn này.

Lộ Nghiêu nhìn Kiều Sở Sinh rơi vào trầm tư, ánh mắt mù mịt, to gan đánh tiếng gọi, "Nè. Thám trưởng Kiều!!"

"Không điếc!" Hắn hồi thần, cái kiểu không biết lớn nhỏ của anh khiến hắn bất mãn lừ Lộ Nghiêu. Muốn giáo huấn, nghĩ có nói cũng như nước đổ đầu vịt chỉ tổ tốn hơi, lại nuốt ngược lời chuẩn bị ra khỏi miệng.

"Đây là manh mối duy nhất hiện giờ, tranh thủ điều tra đi."

Nói xong Lộ Nghiêu thuận tay liền cầm luôn cây bút Kiều Sở Sinh mang đi. Vừa đi vừa nhìn đến đỉnh tròn đầu bút khắc ký hiệu bằng vàng giống như con dấu mộc nhỏ điêu khắc tỉ mỉ, hình ngôi sao la bàn tám cánh đè giữa thân mỏ neo, so với pháo hiệu lần trước xuất hiện ở nhà kho đồng dạng, chỉ khác ở chỗ có thêm một chữ Kiều khắc nổi viền vàng đặt chính tâm viên ngọc bích đen mài đẽo con báo vươn thân đạp chân trấn giữ.

Trước đây khi vào phòng làm việc của Sassoon đã từng thấy biểu tượng tương tự xuất hiện trên dấu mộc đỏ phê duyệt thông qua dự án mở thêm chi nhánh ngân hàng Sassoon. Lúc đấy bởi vì hình thù đặc biệt mà có ấn tượng khó phai. Bây giờ liền đã biết nó từ đâu mà ra.

Ký ức gợi nhớ khẳng định chắc chắn suy đoán của bản thân về thế lực thực sự Kiều Sở Sinh ở đất thương cảng. Có điều đáp án nằm ngoài sức dự đoán, nào ngờ lão bản hằng ngày gây thù khắp nơi này của anh vậy mà chịu ngồi cùng mâm với hàng quan chức cấp cao thích chơi trò thần bí ở đằng sau thao túng quyền hành pháp bộ máy Hội Đồng Thành Phố.

Giấu cũng kĩ thật, giả ngây giả dại còn giỏi hơn cả anh.

"Khoan đã."

Lộ Nghiêu đi chưa được hai bước bị Kiều Sở Sinh gọi ngược lại.

Ngơ ngác ngây thơ hỏi, "Sao vậy?"

"Bút Parker của tôi." Kiều Sở Sinh nhăn mặt nhắc nhở, điểm chỉ đích danh cái tay hư chôm đồ của anh,

Lộ Nghiêu giả bộ nhìn xuống cây bút trong tay không lấy nửa điểm chột dạ còn xem như chuyện hiển nhiên mỉm cười lấy lòng nói với Kiều Sở Sinh: "Cho tôi mượn chơi vài hôm đi."

Nói xong không cần đợi sự đồng ý, thong dong xoay cán bút, tiêu sái phất phất tay rời đi.

"Tôi đợi tin tức của anh."

Kiều Sở Sinh ngồi ở ghế cảnh sát trưởng chứng kiến hành động ăn cướp trắng trợn mà không làm được gì còn phải hống theo kẻ gây án, "Đừng bán bút của tôi đi đấy."

Ra gần đến cửa Lộ Nghiêu còn cố ý quay đầu lại kéo cong hai khóe miệng, híp mắt mỉm cười giảo hoạt với hắn, lắc lắc cây bút trong tay trước mặt chủ nhân của nó, hàm ý không rõ ràng nhét lại vào trong túi áo ngực trái chính mình, hiên ngang bước khỏi phòng thám trưởng Tô Giới.

Để lại người ngồi trên ghế kia chỉ có thể khí trọng bất đắc dĩ nhìn theo cái bóng khuất sau cánh cửa nhẹ thanh mắng mỏ. Tiểu quỷ ba gai, từ khi nào đồ của Kiều Tứ Gia hắn dễ dàng để người khác "mượn" như vậy.

Cho đứa nhỏ ấy cầm chơi chẳng có gì to tát, phá đến hỏng cũng không sao.

Nhưng tốt nhất Lộ Nghiêu đừng chọc điên hắn bằng cách bán cây bút đi, lòng bao dung của hắn không đủ rộng lượng bỏ qua cho người cố tình phạm lỗi.

Khó đảm bảo bản thân lúc ấy còn có thể nương tay dúng túng bỏ qua cho anh, dù chuyện hy hữu ấy xảy ra cam đoan Lộ Nghiêu cũng có bài học nhớ đời tởn đến chết cho hành động dại dột ấy.

*****************************************

Quay trở lại phòng cảnh sát Ấp Bắc.

"Vâng, vâng, anh yên tâm đi. Chúng tôi sẽ điều tra rõ vụ án này nhanh thôi."

"Đã an ủi gia quyến rồi. Chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

"Được.....Được."

Lúc này sở trưởng ở văn phòng cung kính đối đáp với người bên kia điện thoại, thình lình nghe được tiếng nhạc văng vẳng phát ra tới từ bên phòng trưởng phòng Thẩm thất kinh vội dập máy qua xem kẻ nào to gan làm loạn giả thần giả quỷ.

Ở hiện trường vụ án, ông ta bắt gặp cậu thiếu niên tuấn lãng sáng nay đi cùng Kiều Tứ Gia thế mà xuất hiện trên ghế sofa, ở giữa căn phòng có người chết thảm thần thái ung dung thư nhàn nghiêng đầu chống tay, bắt chéo chân ngả lưng chìm đắm trong âm nhạc, khí chất cao nhã kiêu chi thế tử. Với sự hiểu biết của ông về phẩm vị trước giờ Kiều Sở Sinh thích nữ nhân mặn mà lả lơi từ khi nào thì đổi sang trêu ghẹo đàn ông, chê chơi chưa đủ kích thích còn quay ngoắt hứng thú với công tử nhà lành thế này.

"Hừ." Cố tình phát ra tiếng đánh động báo hiệu sự tồn tại của mình, bước chân chậm rãi thăm dò ngồi xuống ghế đối diện.

"Sao thế....cậu lại đến rồi."

Lộ Nghiêu hiếm khi tự giác nghĩ về vụ án, dù Kiều Sở Sinh tỏ ra vân đạm phong khinh không quá để ý nhiều đến, để mặc anh cà lơ phất phơ muốn làm gì thì làm, nhưng tinh thần mệt mỏi cũng không dám buông lỏng nghỉ ngơi có thể thấy hắn rõ ràng rất để ý đến vụ án lần này. Nếu không nhanh chóng xử lý sợ rằng ba ngày sau lại nhận thêm một cái xác nữa mất.

Các mắt xích đứt đoạn theo cấu trúc dần ráp nối liên kết, đột nhiên bị kẻ không phận sự chen ngang phá vỡ, khó chịu mở mắt ra nhìn người đến, lễ giáo được ươm dưỡng từ nhỏ rất có phép tắc điềm đạm ngồi thẳng dậy, đì khuỷu tay lên đùi hơi dồn thân về trước, giao hai bàn tay lại với nhau lịch sự trả lời, "Quay lại hiện trường xảy ra vụ án, cảm giác sẽ rõ ràng hơn một chút."

"Có manh mối không?"

"Coi như là có đi."

"Ý cậu là sao?" Sở trưởng nghe vậy hấp tấp hỏi dồn.

Lộ Nghiêu tưởng như đang bị tra hỏi, địch động thì mình tĩnh, lần này trái lại không trả lời ngay, thả chậm nhịp nói, "Tôi cảm thấy bản thân không cần phải báo cáo tình tiết vụ án với anh. Tôi là người của thám trưởng Kiều, ngoài anh ấy, tôi không có nghĩa vụ báo cáo với bất kì người nào."

Còn cố tình nhấn nhá ngôn hạ ý ẩn, "Nếu anh có điều gì muốn biết, có thể trực tiếp tìm tới thám trưởng Kiều."

Lấy quy định vai cấp cảnh sát vạch rõ ranh giới lớn nhỏ, lời lẽ giữ đúng chuẩn mực dằn mặt, trút được giận nhưng không hạ thấp phẩm cách. Ngoài Kiều Sở Sinh anh chưa từng khách khí với ai dám phá rối thời gian yên tĩnh của bản thân, càng là không thua thiệt về khoản miệng lưỡi.

Sở trưởng bị bẽ mặt chỉ có thể gật gật đầu ngậm ngùi để qua ngại ngùng, biết người này nhìn mình đã không thuận mắt, giả ngu cố tỏ ra bản thân chỉ hiểu nó ở nghĩa đen.

Lộ Nghiêu chưa để anh ta định hình ngay tiếp hỏi: "Anh với trưởng phòng Thẩm quan hệ thế nào?"

Sở trưởng bị đánh úp bất ngờ không một chút hoảng loạn, vẻ mặt tự nhiên ngay lập tức trả lời: "Cũng được. Ông ta cũng coi như là người do tôi đề bạt."

"Vậy ông ấy là người như thế nào ?"

"Nhân duyên cũng không tồi. Chỉ là khả năng nghiệp vụ hơi kém, dù sao thì ông ta cũng không được học hành."

"Nhưng vụ án mười năm trước, ông ta đã lập được công." Lộ Nghiêu lấp lửng giả mù sa mưa.

Cảnh sát trưởng công khai lộ ra một vẻ mặt khinh thường cười khẩy một tiếng, thẳng thắn tỏ thái độ bất mãn nói "Lúc đó ông ấy mèo mù vớ được cá rán. Từ sau đó, ông ta không giải quyết được vụ án nào ra hồn, cả ngày hồ đồ. Thành công thì thiếu, thất bại thì thừa."

Lộ Nghiêu nhạy bén nhìn ra mánh khóe tẩy sạch hiềm nghi từ anh ta, cũng không thèm móc mỉa vạch trần, đằng nào người ta cũng là "huynh đệ" với ông chủ nhà mình thôi thì chừa cho anh ta chút mặt mũi.

Đi đến hỏi thẳng vấn đề: "Có vẻ như....anh không hài lòng với ông ta lắm?"

Ông ta cười châm chọc "Người hài lòng với ông ta ở ở bến Thượng Hải cũng không nhiều."

"Lộ tiên sinh!!"

Lúc này chợt bên ngoài có tiếng gọi vang vọng cắt ngang, Lộ Nghiêu quay ra cười lịch sự với sở trưởng, sau đó liền đứng lên đi ra ban công nhìn xem.

"Cảnh sát trưởng Kiều tìm anh."

Lộ Nghiêu theo tiếng nói nhìn qua nơi phát ra, nửa ý sau liền vang tới tai mình nghe rõ mồn một, "Nói anh trở lại chung cư đợi ngài ấy về."

Tát Lợi Mỗ đứng bên dưới giọng vô cùng có lực truyền đạt lại lời dặn thiếu điều muốn phóng cho người ta biết anh với sếp anh ta sống chung với nhau.

Thanh âm quá đại thu hút không ít ánh nhìn tò mò ngoái lại đây, Lộ Nghiêu không để tâm rạng rỡ ra hiệu "Ok" đáp lời.

Anh háo hức quay vào trong đánh cái tiếng chào tạm biệt rồi nhanh chóng trở về, nào ngờ câu "Sở trưởng, hẹn gặp lại" vừa dứt khỏi miệng xoay chân đi thì bị gọi giật ngược.

"Người anh em."

Lộ Nghiêu xoay người nôn nóng mất kiên nhẫn, giữa trán nhăn tít hối thúc có gì mau thả.

"Khi nào phá được án đến Bách Lạc Môn chơi nhé."

Lộ Nghiêu bị lời mời này có chút chân kinh hàng lông mày chếch cao, không hiểu sao chột dạ nghĩ tới Kiều Sở Sinh, như vậy có tính là nhận hối lộ không.

Nghe đến cái tên này đã lâu vẫn chưa có dịp mở mang, bên trong có gì anh không biết nhưng nghe được mời thì dại gì không nhận lời, "Được."

______________________

"Người báo tin ở cục tuần bộ của chúng ta nói Lộ Nghiêu và sở trưởng nói chuyện một lúc lâu. Trước khi đi còn ăn trộm khuy mạ vàng trên túi áo, anh ta còn lấy đi bút máy của thám trưởng. Chúng ta có cần phải báo phòng tuần bộ Ấp Bắc bắt hắn không?"

Lúc này Norman ngồi bên cạnh Anderson báo cáo lại sự tình theo dõi được nhích cử nhích động của Lộ Nghiêu và Kiều Sở Sinh ngày hôm nay.

Anderson nhếch môi cười trầm tư, đưa tay ngăn cản kế hoạch Norman, "Lộ Nghiêu lúc nào cũng ở dưới tai mắt Kiều Sở Sinh để ý tới, bắt anh ta sẽ đánh rắn động cỏ. Muốn đối phó với Kiều thiếu thì cần phải ra một đòn chí mạng. Ví dụ như....Cách gia." 

****************

Đến tầm giờ chiều, Kiều Sở Sinh thu được manh mối trở về phòng, Lộ Nghiêu đang ở bếp loay hoay nấu thứ gì đó.

Hắn tựa bàn mỉm cười, dưới ánh chiều tà mờ nhạt ánh mắt hàm ý lướt từ dưới bàn chân di chuyển dần lên phía trên, chậm vài giây thứ căng tràn dưới lớp quần tây, chần chừ dịch lên trên sơ mi ôm gọn sống lưng thon gọn, mở miệng trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Đã điều tra ra, thầy giáo kia..."

"Hư! Thời điểm ăn cơm liền ăn cơm, không nói chuyện công việc." Lộ Nghiêu dứt khoát cắt ngang như loài mèo đỏng đảnh khó chiều quay lưng lườm Kiều Sở Sinh, chặn đứng ý định bỏ bữa của hắn.

Kiều Sở Sinh giơ tay làm bộ muốn đi đánh người, Lộ Nghiêu tuy rằng biết đối phương sẽ không thật sự đánh mình, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện rụt người vế sau trốn một chút.

Lúc sau cảm thấy chính mình như vậy túng thật sự là không có mặt mũi, vì thế chống đỡ kiên cường ưỡn thẳng lưng làm bộ mình không bị dọa chọc cho Kiều Sở Sinh phải mím môi bất lực.

Ở một bên không phục bắt bẻ bắt đầu đấu võ mồm, ít ra ở tay chân hắn không thể dụng nhưng ở khoản miệng lưỡi chắc chắn là chơi công bằng với Lộ Nghiêu, "Anh hiện tại còn chưa có ăn?"

"Thì bây giờ ăn." Nói rồi Lộ Nghiêu liền mang lên bao tay, đem nồi canh trên bếp bưng xuống dưới mang tới trên bàn, tiếp theo cầm hai cái chén cho chính mình cùng Kiều Sở Sinh.

Còn cố tình ra dáng cho Kiều Sở Sinh làm một cái tư thế giương tay mời ngồi, ý trong mắt ra hiệu hắn nếm thử.

"Không uống, tôi hiện tại không có cảm giác muốn ăn." Thân thể vẫn theo động tác của Lộ Nghiêu thành thật ngồi xuống.

Lộ Nghiêu liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu dụ hoặc: "Thật sự không ăn sao? Tôi hầm canh không phải ai muốn uống cũng được đâu. Không uống tuyệt đối sẽ hối hận."

Nói nói Lộ Nghiêu liền cho Kiều Sở Sinh múc một chén canh: "Mau thử", mời mà giống như ra lệnh đặt ở trước mặt hắn.

Kiều Sở Sinh hoài nghi nhìn bát canh xương heo hầm kê cốt thảo lúc lâu, lại thấy ánh mắt trông mong Lộ Nghiêu nhìn mình, đành hạ quyết tâm nếm một ngụm.

"Ân, không tệ. Canh hầm đến không tồi." 

Kiều Sở Sinh có điểm ngạc nhiên ngoài mức dự đoán, hương vị như vậy vừa tâm, hiếm khi không keo kiệt khen thêm vài lời, "Tôi vốn dĩ cho rằng anh làm cơm Tây còn được, không ngờ nấu đồ ăn Trung cũng không tồi chút nào."

Nhìn nước canh hơi ngả màu nâu trong, thơm mùi thảo dược kê cốt thảo ninh vừa tới nhưng không đắng, vị thanh ngọt nhẹ của táo tàu và xương heo, liền biết người nấu đặt vào bao nhiêu tâm tư canh lửa.

Lộ Nghiêu vừa nghe mấy cái đuôi hồ ly đắc ý đều muốn vểnh hết lên, tự mãn nói: "Đương nhiên. Tôi là ai, chỉ có chuyện tôi không muốn, làm sao có chuyện tôi làm không tốt."

"Ồ! Vậy sao?!"

Âm cuối hắn thả trôi trầm dần thâm sâu khó lường hàm súc tầng băng mỏng làm Lộ Nghiêu nổi một tầng da gà rợn gai ốc. Không biết lại lỡ miệng rước cái hoạ gì vào thân.

Kiều Sở Sinh nhìn nhóc con tươi cười lém lỉnh, trong lòng kỳ thật có một vạn câu có thể phản pháo đối phương. Nhưng thấy tâm tình Lộ Nghiêu đang vui vẻ, hắn lại thôi đâm thọc tiểu bằng hữu, giữ nụ cười quá mức xán lạn lưu lâu hơn một chút.

Lộ Nghiêu trời ban thông minh, càng sớm nhận biết thì càng hiểu chuyện, chính mình tính tình còn bướng bỉnh, rạch ròi tỏ tường, bởi vì bản tính thấu triệt tận cùng, người như vậy muốn thực tâm vui vẻ càng khó gấp trăm lần, sẽ ăn không ít thiệt thòi. Nên thường ngày lấy việc mỉa mai tổn thương người khác, mang bộ dạng cà lơ phất phơ che đi nội tâm thực sự bên trong, đắp lên bức tường không để kẻ khác xâm phạm vào phần yếu mềm nhất của bản thân.

Đôi khi ngốc một chút tốt hơn là minh bạch mọi chuyện.

Đứa nhỏ này cũng chỉ mới 24 tuổi thôi, cũng chỉ là một đứa trẻ to xác chập chững khám phá thế giới xung quanh mình. Mà đã là trẻ nhỏ thì cần được dịu dàng dạy bảo, thích được cưng chiều, thích được bảo vệ, thích được ưu tiên yêu thương, làm tốt thì muốn được khen ngợi, không tốt cũng sẽ sợ bị trách phạt. Tâm hồn vốn dĩ mong manh tựa kén nhưng cường ngạnh ép buộc cho là mạnh mẽ, cứng rắn như thép.

Chỉ dựa vào mấy câu khen ngợi đơn giản mà đã dễ dàng thỏa mãn, tâm tình hí hửng uống từng ngụm canh mình nấu, rồi lại kìm nén tủm tìm cười, làm bất cứ ai trông thấy không khỏi tâm sinh ý vui.

Lúc này đây Kiều Sở Sinh nghĩ, bạn nhỏ cứ giữ dáng vẻ tuyệt vời như vậy rồi nói với hắn muốn lấy toàn thành địa phận Hoa Giới có khi hắn mụ mị đầu óc cũng mang nó tặng cho anh thật.

Với tính cách Lộ Nghiêu biết được suy nghĩ điên rồ này trong lòng hắn có khi sẽ tận dụng triệt để được đằng chân lân đằng đầu muốn thứ khác, có lẽ hắn nhất định sẽ suy xét nhường nhịn anh.

"Mau uống đi, để nguội liền không tốt nữa. Tôi đã tìm hiểu rồi, canh này bổ huyết, cường thể phải uống khi còn nóng. Bổn thiếu gia vinh dự để anh thử thuốc đầu tiên, anh nhất định phải uống hết."

Lộ Nghiêu ngước mắt thúc dục Kiều Sở Sinh mau uống, phải trông thấy nước trong chén cạn, chu đáo múc thêm một bát mới yên trí để tâm đến phần canh của mình.

Không vụ lợi lấy lỏng, không a dua nịnh nọt, không cừu hận tính toán, đã bao lâu rồi hắn mới lại được thấy ánh mắt mộc mạc như vậy.

"Thật vinh dự quá đi."

Kiều Sở Sinh nhấn mạnh chữ, để ý đáy mắt đong đầy tiếu ý của đối phương, cúi đầu cong khóe môi.

Ánh mắt thiếu niên ấm áp thể hiện duy nhất là sự kiêu ngạo ngông cuồng tuổi trẻ là tuyệt tác trời ban tựa như cánh chim tự do lả lướt trên nền trời xanh, bảo vật nên được thời gian bỏ quên.

Tự dĩ vi thị có một suy nghĩ, giá như nụ cười hạnh phúc trên gương mặt đứa trẻ này lưu lại lâu hơn một chút, Kiều Tứ Gia hắn nguyện trở thành bệ đỡ vững chắc để Lộ Nghiêu lợi dụng, không mơ mộng trường tồn vĩnh cửu nhưng chắc chắn sánh ngang sinh mệnh của hắn.

Kiều Sở Sinh dời tầm mắt, dời đi suy nghĩ chuyển đề tài nói: "Đúng rồi, tôi đã điều tra ra rồi. Vào ngày thầy giáo đó bị giết đã nói với đồng nghiệp phải đến Trường Tam Đường chuộc thân cho một nữ tử kỹ viện."

Vừa nói đến điểm này Lộ Nghiêu không hiểu sao tới tinh thần, canh cũng không thèm uống, hứng thú bừng bừng dồn người về trước hỏi tới: "Thầy giáo dạy học mà có nhiều tiền như vậy. Dạy khoa nào thế? Vậy tôi cũng muốn đổi nghề đi dạy thử."

Thấy Lộ Nghiêu thoắt cái lộ ra bộ dạng tham tiền, nơi nào còn có một chút dáng vẻ vừa rồi. Kiều Sở Sinh chỉ cảm thấy chính mình vừa rồi si ngốc nhất định đầu óc vẫn là có vấn đề, nhu tình lớn như vậy đều vứt cho cẩu ăn, thế nhưng cảm thấy anh ta có điểm đáng yêu, hiện tại nhìn lại, quả nhiên là bản thân thiếu ngủ đến gặp ảo giác.

Tham tài, nhìn liền muốn đánh!

Tức giận cong ngón trỏ nhẹ lực cốc trán quỷ nhỏ này một cái, bất lực trả lời: "Người ta ăn mặc vô cùng cần kiệm, đạm bạc không được à! Đừng nghĩ ai cũng như mình."

Hắn đưa ánh mắt phán xét nhìn Lộ Nghiêu nói tiếp chương bị cắt ngang, "Chỉ là hôm đó còn chưa tới nơi đã bị Vương Nhất Đao giết chết rồi."

Lộ Nghiêu không đau nhưng vẫn ôm đầu nhăn mặt xoa xoa tròn trán truy vấn, "Vậy, vậy người kỹ nữ đó thì sao?"

Kiều Sở Sinh ngó xuống cảnh phục còn khoác trên người hiển nhiên nói, "Thế này chẳng phải là đang đi điều tra sao?"

Mi tâm khẽ nhíu kéo xuống bàn tay xoa lấy xoa để đến giữa trán da cũng bắt đầu nhạt hồng, tiểu quỷ này thật khoái diễn biến không có gì cũng phải có gì. Dừng đi động tác làm bộ của Lộ Nghiêu trực tiếp ra quyết định, "Cho nên lát nữa anh cùng tôi đi đến Trường Tam Đường."

"Chút chuyện nhỏ này nói thủ hạ của anh đi điều tra không phải là được rồi sao." Lộ Nghiêu nhỏ giọng lầm bầm oán trách, âm dương quái khí mang theo ngữ điệu bất mãn bắt bẻ Kiều Sở Sinh: "Lại còn phải đích thân tự mình đi nữa?"

Kiều Sở Sinh nghe người lầm bầm như vậy không lấy làm chuyện xa lạ, đã có trong tầm dự liệu giải thích: "Nữ nhân ở Trường Tam Đường, đạo hạnh thâm sâu, kiến thức rộng rãi. Người bình thường thực sự là không hỏi ra được."

Lộ Nghiêu liền không phục, tính tình hơn thua trỗi dậy lập tức khó chịu ngậm thanh phản pháo: "Có quỷ mới tin. Tôi mới không tin."

Kiều Sở Sinh mờ ám nghiêng đầu chống thái dương, ngón trỏ họa theo đường tóc mai vuốt ra sau tai, mỉm cười thâm thúy bật lại Lộ Nghiêu, "Tiểu Quỷ. Nhóc có tin tôi không?"

Lộ Nghiêu giữ nguyên tư thế, đầu ngón tay như hoa như ngọc hờ hững gạt rớt ngón tay hư hỏng quen đường quen lối trêu hoa ghẹo nguyệt kia, thoát khỏi cảm giác nhột nhạt trừng mắt với Kiều Sở Sinh, "Không dám nhận. Tôi mà là Quỷ thì anh lấy gì để so sánh nữa. Súc sinh sao?"

Kiều Sở Sinh cứ như đã miễn nhiễm, không lấy nửa tia cảm xúc tức giận, vân đạm phong khinh đánh giá Lộ Nghiêu, bâng quơ nhẹ nhàng hỏi một câu Lộ Nghiêu muốn rớt nửa cái mạng: "Tôi thắc mắc, là do miệng lưỡi anh ngày càng sắc bén, hay do gan anh to ra rồi?"

Nói rồi vô ý để lộ khẩu súng giắt bên hông, nâng đuôi mày cảnh cáo thái độ Lộ Nghiêu.

Lộ Nghiêu đúng là ngày càng không biết sợ là gì, duỗi năm ngón tay chậm chạp bao lấy thân súng cảm nhận sự lạnh lẽo chết chóc từ nó toát ra, đầu thịt thuôn đầy ái muội vuốt dọc vỏ ngoài, đuôi mắt chếch cao hoài nghi, hạ mi rất có ý tự rơi đúng chỗ thắt eo bó sát lả lướt dừng lại đũng quần tây nửa tin nửa ngờ, rồi như chưa có gì ngẩng mặt ngây thơ đem vấn đề ngay từ ban đầu nói ra, "Đạo hạnh của kỹ nữ.....còn có thể thâm sâu được đến mức nào chứ."

Kiều Sở Sinh để mặc Lộ Nghiêu nắm giữ vũ khí của mình, khoanh hai tay đì trên bàn, cái vẻ tự tin đến ngông cuồng ẩn ý mím khóe môi, cố tình thách thức, "Vậy anh thử đi xem sao."

Xem ra Lộ Nghiêu chưa nếm qua mật đắng sự lợi hại của phụ nữ, trong lòng lặng lẽ thả cho anh nụ cười bí hiểm. Không biết, vậy thì hắn sẽ dẫn anh đi trải nghiệm.

Con sói già Kiều Sở Sinh lại chui ra khỏi hang, đánh hơi được mùi đi săn, đem thỏ con lừa vào tròng biến trò tiêu khiển thành nghiện.

Lộ Nghiêu sẽ chẳng bị mấy bẫy khích tướng đánh bại, nhưng anh nhịn không nổi cái kiểu nghi ngờ năng lực càng muốn chứng minh đến cùng, với người coi trọng kết quả như anh càng không thể để yên.

Vả lại thể loại không chứa nổi ai vào mắt của Kiều Sở Sinh thế mà chủ động mở lời đánh giá cao người khác, anh có chút tò mò là dạng thánh nhân thế nào liền một ngụm mạnh miệng tiếp chiêu, nhận rõ từng ý với hắn:

"Bất luận là người nào, chỉ cần nói chuyện sẽ có sơ hở. Chỉ cần có sơ hở, là tôi có thể tìm ra được điểm mấu chốt."

Hai người ngồi trên ghế không ai chịu thua đấu mắt nhau. Nhìn Lộ Nghiêu ý mãn đắc chí, Kiều Sở Sinh cũng không nói thêm gì, nhướng mày ôm cầm gật gật đầu khiêu khích, dùng loại biểu cảm mạc danh kì diệu xin rửa mắt mong đợi để tôi xem anh làm được gì, chú định anh nhất định sẽ ăn hành đến lúc đó đừng có mà hối hận đấy.

Vừa thấy đến biểu tình này của hắn, Lộ Nghiêu ý chí chiến đấu đã bị kích phát cực điểm, canh cũng không thèm uống, dứt khoát buông chén lau miệng liền mặc vào áo khoác.

Đứng được một nửa thình lình chuyển tư thế cong người, cúi sát lại gần bên tai Kiều Sở Sinh, đuôi mắt câu hoặc nhân tâm, giọng điệu ẩn ý thì thầm: "Mà nói về đạo hạnh thâm sâu, kiến thức rộng rãi, thì làm gì có ai qua được anh, đúng không, Kiều thám trưởng~"

Kiều Sở Sinh nhìn bóng Lộ Nghiêu ra cửa, sờ sờ vành tai còn vương hơi ấm, mỉm cười trông theo.

Khó được nhìn Lộ Nghiêu nghiêm túc như vậy, hắn không đành lòng nghĩ tới tình cảnh lát nữa nhóc con sẽ gặp được cái loại tình huống khó coi kia. Lúc đấy hắn không biết có nên chọc ghẹo anh một chút hay không.

Ngựa non háu đá, để Lộ Nghiêu mặc sức vũng vẫy nếm đau vài lần liền sẽ nhớ đòn, tức khắc biết né xa nữ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top