Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà nạn nhân, bọn họ vừa đẩy cửa bước vào thứ đập vào mắt đầu tiên chính là bàn may vẫn còn mấy miếng vải đang được cắt dang dở. Sơ lược căn nhà vô cùng ngăn nắp.

Kiều Sở Sinh đánh giá một lượt cuối cùng rút ra được một kết luận, "Cô hoạ sĩ này rất nghèo."

"Nếu không bán được tranh thì đương nhiên là nghèo rồi. Người có thể trở thành họa sĩ nổi tiếng, vạn người mới có một người." Lộ Nghiêu không lạ lẫm gì với mảng hội họa, khó ở giải thích với Kiều Sở Sinh.

Trái phải nhìn qua một lần kéo lấy tay hắn lôi đến trước bàn trang điểm.

"Nghèo thì nghèo, nhưng đồ mỹ phẩm của cô ta cũng không rẻ chút nào."

"Chứng tỏ bình thường cô ta cũng là người thích làm đẹp." Kiều Sở Sinh không suy nghĩ nhiều nói.

"Cũng có thể là người khác tặng."

"Hứ!...." Kiều Sở Sinh cười khẩy, khách quan nói, "Tôi thấy vị hôn phu của cô ta xem ra không giống người có tiền."

"Tôi đã nói rồi, người khác. Có lẽ cô ta không chỉ có một anh người yêu đâu."

Kiều Sở Sinh mím môi gật gật, vẻ mặt tỏ ra tôi hiểu ý anh rồi, anh nói cái gì cũng đúng hết, mang đủ tố chất gợi đòn thiếu tin tưởng.

Lộ Nghiêu nhìn tức đến quay mặt đi nơi khác.

Hắn theo anh quay trở về bàn may, cầm lên cuốn tạp chí và mấy bản mẫu vẽ, sau đấy nhấc tấm lụa xanh còn ghim chỉ đối chiếu qua lại, chắc chắn nói: "Những bộ quần áo này đều là tự cắt mẫu và cắt may theo các thương hiệu nổi tiếng trên tạp chí."

"Khéo tay thật!"

Anh nghe xong cũng phải mở miệng khen ngợi, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy một bìa tạp chí khác nằm dưới tay Kiều Sở Sinh, "Quyền tạp chí này xuất bản ngày mười hai. Cũng có nghĩa là vào ngày cô ta tử vong, cô ta vẫn đang cắt mẫu. Thú vị đấy."

Kiều Sở Sinh đang bận ở bên kia kiểm tra mấy chai lọ trên bàn trang điểm. Một bên chân mày nhướng cao bắt được trọng điểm bất ngờ, bây giờ mới để ý hầu hết mỹ phẩm đều là hàng nhập khẩu, những thứ này so với người dễ truy xuất hơn nhiều.

"Tôi xem chán rồi, chúng ta về thôi." Lộ Nghiêu thay đổi tâm trạng xoành xoạch quay ra nói với Kiều Sở Sinh vừa tách khỏi anh.

Sau đấy từ bàn may của nạn nhân tiện tay cầm theo một cuốn album hình, nhanh nhẹn ngồi lên xe. Nơi đó khắp nơi đều tràn ngập hương vị của nữ nhân kia, anh không thích chút nào.

Phòng tuần bộ Tô Giới.

Lộ Nghiêu vừa tới nơi đã giành đi trước, giữ luôn cả chìa khóa mở cửa, không chút khách khí phi thẳng lên văn phòng thám trưởng làm tổ, nghênh ngang xâm chiếm bàn làm việc.

Kiều Sở Sinh đi lên thấy một màn này cũng không nói gì, đi tới vỗ vai Lộ Nghiêu, "Có phát hiện gì mau nói."

Anh quay đầu nhìn theo hắn, hướng trên bàn ném tới cuốn album: "Nhìn xem."

"Cái gì vậy?"

Kiều Sở Sinh ngồi xuống ghế thám trưởng, tiện tay cầm lấy lật lật vài trang, bên trong ngoài hình của nạn nhân chụp trước khi chết thì không còn gì khác, "Anh muốn nói gì?"

Lộ Nghiêu tỏ ra thần bí không nói ngay. Ngón trỏ đì nhẹ, vuốt men theo cạnh bàn bò lên người Kiều Sở Sinh, vòng ra sau, hai bàn tay đặt lên vai hắn, cố tình nhấn nhá ẩn ý: "Thám trưởng Kiều đạo hạnh thâm sâu, hiểu phụ nữ như vậy, không nhìn ra gì sao?"

Kiều Sở Sinh nghe giọng điệu ngả ngớn thoại lý hữu thoại mang hàm ý sâu xa hờn dỗi, hiếu kỳ rời mắt khỏi cuốn sổ, nghiêng đầu ngả ra sau nhìn Lộ Nghiêu: "Sao thế? Không biết Lộ tiên sinh lại có chuyện gì không vui?"

Lộ Nghiêu bĩu môi nhăn mũi không trả lời câu hỏi, trở lại dựa vào cạnh bàn, hàng mi buông rèm hạ thấp dừng trên gương mặt của Kiều Sở Sinh.

Nghiêm túc quay về vụ án nói: "Từ những bức ảnh này có thể thấy, tuy người chết nghèo nhưng lại thích trang điểm, chú ý diện mạo. Người như thế, đúng là không có khả năng chọn cách chết cháy lắm."

Kiều Sở Sinh nhẹ gật đầu đồng tình, chống cằm nghiêng đầu nhìn Lộ Nghiêu: "Thế có nghĩa là cô ta có thể không phải tự sát."

"....Nói một cách chính xác là cô ta sẽ không chọn cách tự thiêu để tự sát. Nếu đúng như suy đoán, không phải tự sát thì là mưu sát rồi. Lộ tiên sinh cảm thấy lời tôi nói, có đúng ý anh không?"

Lộ Nghiêu anh không có ý định rời đi ánh mắt, cứ thế bướng bỉnh đón lấy nhãn lực hiểm ác từ gã thợ săn.

Không phải không muốn chuyển, mà là không có cách nào rời khỏi. Anh như một con nai đứng trước họng súng.

Linh hồn say khi tỉnh trong ánh mắt chứa định phong tình hư hư giả giả của hắn.

Hai hòn châu đen đặc ấy cũng như chính chủ nhân của nó. Nồng cháy thiếu đốt đầu lưỡi hệt ly Whisky ám khói, mạnh mẽ tràn đầy sinh lực khiến người ta phải đê mê ngầy ngật.

Nhưng cái chất bí ẩn quyến rũ hắn mang trong người mới chính là độc dược để anh phải say mê.

Hương vị đắng chát độc đáo không lẫn đi đâu được đọng dưới cuống họng, đó là tội lỗi sẽ bị giam cầm dưới địa ngục, là cám dỗ khiến anh sẵn sàng cam chịu hình phạt hỏa thiêu trong đau đớn. Và dù vậy, bạn vẫn sẽ nguyện được chìm đắm với nó như con thiêu thân lao vào lửa, sinh ra vì thứ nồng nhiệt đó, và cũng chết vì nó.

Một người xem nhẹ mọi thứ xung quanh, không cần tiền, không cần mạng, không cần danh vọng, anh thực sự tò mò người như Kiều Sở Sinh thứ gì có thể để hắn xem trọng.

Cơ thể từ từ hạ thấp trọng tâm, bản năng bị cuốn lấy như thôi miên không còn nghe theo lý trí sai bảo, lồng ngực Lộ Nghiêu đập liên hồi muốn bể tới nơi.

Anh đang thách thức giới hạn Kiều Sở Sinh cho anh. Lòng dạ kẻ hẹp hòi như Kiều Sở Sinh có đủ rộng lượng tin đây là một trò đùa dai quá phận.

Đầu anh bắt đầu dịch tới gần kéo ngắn khoảng cách, tầm mắt dịch chuyển dần xuống mũi, dừng lại bên môi Kiều Sở Sinh.

"Kiều ca em tới rồi đây."

Bỗng một tiếng la ngoài cửa vang lên, Lộ Nghiêu giật thót mình hồi thần, giữ nguyên tư thế quay đầu ra sau.

Bạch Ấu Ninh từ ngoài bước vào liền nhận ngay ánh mắt sắc như dao không mấy hảo ý từ Lộ Nghiêu, cô rợn vai gáy trong sự ngỡ ngàng không hiểu cái gì, cô đã làm gì anh ta đâu.

"Sao? Lộ Nghiêu, anh nhìn tôi như vậy là có ý gì? Muốn gây chuyện hả?"

"Hừ!"

Lộ Nghiêu khó chịu đứng thẳng người, vùng vằng di cư đến ghế đối diện với Kiều Sở Sinh ngồi xuống, "Cô lại đến đây làm gì?"

"Phòng tuần bổ là do anh quản à?" Bạch Ấu Ninh khó chịu ngồi xuống ghế hung hăng muốn đánh Lộ Nghiêu.

"Bạch Ấu Ninh! Anh gọi em tới không phải để gây chuyện." Kiều Sở Sinh thấy tay Bạch tiểu thư vừa vung lên đanh giọng cảnh cáo, kịp thời ngăn cuộc bạo chiến diễn ra ngay văn phòng thám trưởng.

"Được, được, được." Bạch Ấu Ninh giơ tay đầu hàng, cô làm gì có gan lộn xộn dưới ánh mắt của vị thái tuế này.

"Anh đã tìm ra nghi phạm chưa?"

Lộ Nghiêu bên cạnh chen ngang nói: "Có rồi."

"Ai thế?" Bạch Ấu Ninh hiếu kỳ nhìn anh.

Lộ Nghiêu cố tình trêu ngươi kéo dài giọng: "Việc này ấy à___Tạm thời không tiện tiết lộ với giới truyền thông."

Nghe tới đây cô còn không hiểu sao, "Anh lại muốn đòi tiền phải không?"

"Mười đồng Đại Dương, tôi sẽ cung cấp tin độc quyền cho cô."

Kiều Sở Sinh ngồi ở chủ vị nhìn Lộ Nghiêu ra lời giả bộ che miệng nhịn cười, tiểu tử này lại muốn giở trò. Ở ngay trước mặt hắn mà dám mua gian bán lận như thế, tài thật!

"Tôi không cần. Cảm ơn." Bạch Ấu Ninh phũ phàng trả lời, dập tắt ngay ý nghĩ kiếm chác của Lộ Nghiêu.

"Có thật không đấy!? Không cần là tôi bán đầu mối cho tờ Đại Công Báo đấy. Tới đó đừng trách anh em không có nghĩa khí."

"Anh bớt ba hoa đi. Tôi có thể chắc chắn rằng. Bây giờ anh không có đầu mối nào cả."

Nói tới đây Lộ Nghiêu sao còn không biết đã có người tri thông trước, ngay lập tức trong đầu nghĩ đến ngay đối tượng nghi ngờ đầu tiên là ai, trợn mắt quay quắt qua nhìn Kiều Sở Sinh, "Anh nói với cô ấy rồi à!!??"

"Hở?" Kiều Sở Sinh né tránh ánh mắt Lộ Nghiêu, giả ngây giả dại không hiểu.

Rơi vào mấy tình huống bất ổn như thế này, tốt nhất chúng ta nên giả ngu, "Không biết."

Còn làm bộ nhìn qua nhìn lại hai bên mình.

"Đồ phản bội." Lộ Nghiêu tức giận nhỏ giọng mắng mỏ Kiều Sở Sinh.

Ngoài anh và hắn biết rõ ra, còn có thể là ai vô đây nữa, tìm cái đầu hắn ấy! Anh chửi thầm trong lòng, nhăn mày bí xị quay phắt mặt đi nơi khác băm dằm Kiều Sở Sinh.

Biết anh có thù chưa báo với Bạch Ấu Ninh còn dám cùng cô ta bắt nạt anh. Cụ nhà anh, Kiều Sở Sinh!!!

Bạch Ấu Ninh giậu đổ bìm leo chọc tức Lộ Nghiêu, nhân khi cháy nhà trục lợi liếc xéo Lộ Nghiêu giả lơi nói: "Về đầu mối, chỗ em cũng có một đầu mối đây."

"Đầu mối gì?" Kiều Sở Sinh nhếch mày đợi cô ra giá.

Bạch Ấu Ninh giơ hai ngón tay ra giá, "Hai mươi. Không, ba mươi đồng Đại Dương."

"Đừng đưa cho cô ta." Lộ Nghiêu ngay tức khắc lên tiếng cắt ngang, ngăn cản không cho Kiều Sở Sinh vung tiền.

Đanh đá liếc nhẹ Bạch Ấu Ninh một cái nói, "Một đồng cũng đừng đưa. Tôi tự điều tra."

"Còn hai ngày nữa là phải trả tiền thuê nhà rồi, anh có kịp không đấy?" Kiều Sở Sinh khó được một lần thiếu lòng tin chặt lại Lộ Nghiêu.

Dùng ánh mắt trao đổi với anh, đưa đại cho cô ấy đi, cũng chỉ có mấy đồng thôi.

"Kịp." Lộ Nghiêu chắc nịch đáp, nhăn mày nói tiếp, "Thay vì anh đưa cho cô ta, số tiền đó đưa cho tôi sài cho."

Bạch Ấu Ninh chớp thời cơ cà khịa, kéo dài giọng gọi: "Kiều ca.....anh cứ khéo lo. Em đã nói rồi, anh ta thì thế nào chả được."

"Anh ta còn hi vọng kéo dài tới mức không trả được tiền thuê nhà để được chị chủ nhà cưới về. Nửa đời còn lại, ngày nào mở mắt ra cũng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó. Hôn hôn này, ôm ôm này." Cô diễn rất tận tâm, để chân thực bắt chước cả chất giọng dẻo quẻo của Mạnh Tiểu Vân.

Chọc chọc cánh tay Lộ Nghiêu nói: "Tới đây nào, nhảy cùng người ta một điệu đi nào anh yêu."

Kiều Sở Sinh ngồi đấy nghe diễn tả thôi đã nổi hết cả da gà. Cố gắng chống cầm che khóe môi nhịn cười.

Lộ Nghiêu phủi phủi tay áo, đánh rớt cái móng vuốt kia tránh xa mình, mở lớn mắt nhìn về phía Kiều Sở Sinh, "Làm sao những chuyện này cô ta biết được?"

"Ểy, chắc chắn không phải tôi nói rồi." Hắn lần này chân thật trả lời, chỉ lờ mờ tới đây không giải đáp gì thêm.

"Cùng lắm thì tôi đi bán thân." Lộ Nghiêu cường ngạnh cãi cùn. Anh mặc kệ lý do làm sao cô biết, miễn không phải Kiều Sở Sinh nói là được.

"Được rồi, đừng bướng nữa." Hắn cố tình đè ấm thanh dỗ dành, trên mặt hiện lên nét cười bất đắc dĩ, cái mỏ hỗn đấy đúng là cái gì cũng dám nói.

"Đưa á?.... Còn phải xem đầu mối đó đáng giá bao nhiêu tiền."

Xem như xoa dịu xuôi lòng con cá nóc đang phồng mang trợn má kia. Quay lại nhìn Bạch Ấu Ninh, nghiêm túc vào vấn đề: "Gọi đến đây rồi thì mau nói đi, đừng chọc cậu ấy nữa."

Cố tình nhấn nhá nhắc nhở cô, "Em đừng quên anh cũng là dân kinh doanh, không qua mặt ép giá được anh đâu."

Lại bênh, lại bênh cô bắt đầu nghi ngờ tình nghĩa huynh muội giữa bọn họ rồi, không có lấy một câu đứng về phía em gái.

Cô bị anh trai đe dọa đành phải thành thật khai báo: "Người chết Diệp Ca Nhụy. Khi còn sống là một họa sĩ nghèo, có thể nói tác phẩm của cô ta không đáng tiền. Nhưng sau khi cô ta chết, do số tranh cô ta vẽ tàn khốc như cách mà cô ta chết, nên cô ta trở thành người chết vì nghệ thuật. Theo đó giá tranh của cô ta tăng nhanh. Các anh đoán xem hiện tại giá một bức tranh của cô ta đáng giá bao nhiêu?"

"Bao nhiêu?" Lộ Nghiêu nghe tới tiền liền lấy tinh thần ngồi thẳng dậy, gấp gáp hỏi ngược lại.

Bạch Ấu Ninh đưa tay ra năm ngón, Lộ Nghiêu phun tào định ra con giá, "Năm đồng à?"

"Là năm nghìn đồng Đại Dương."

Vừa nghe xong số tiền Lộ Nghiêu như con thúng nhúng bật dậy khỏi ghế, quay người muốn đi bị Kiều Sở Sinh hỏi giật ngược đứng im.

"Anh đi đâu đấy?"

Lộ Nghiêu chợt nhớ nhà nạn nhân đã bị niêm phong, dừng chân quay trở về giảo biện không biết ngượng mồm nói với Kiều Sở Sinh, "Tới nhà nạn nhân để điều tra thêm chứ!"

Thám trưởng Kiều không xa lạ với mấy trò vặt này của anh, "Ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi. Não anh dời nhà đi đâu rồi!!?" Nhìn tên ngốc phất phất tay ra hiệu, dùng ánh mắt hạ lệnh mau chóng yên vị.

Lộ Nghiêu bị mấy lời này tỉnh tảo đôi chút, lưỡng lự ngồi về ghế.

Kiều Sở Sinh còn đâm thêm mấy câu, "Đừng có lãng phí công sức nữa. Anh nghĩ sau khi cô ta chết, nhà sưu tầm tranh trước đó của cô ta còn để lại phần cho anh sao."

Bạch Ấu Ninh mới tiếp tục ở sau bổ thêm mấy quả, "Đúng rồi. Tranh của cô ấy đã được bán cho nhà sưu tầm từ lâu rồi. Sau khi cô ấy chết, người duy nhất được lợi từ việc này chính là nhà sưu tầm đó."

Kiều Sở Sinh thấy Lộ Nghiêu đã chịu an phận ngồi hẳn hoi mới quay ra để ý vấn đề hỏi Bạch Ấu Ninh, "Ai cơ?"

"Một người Do Thái, tên Raymond."

"À..." Kiều Sở Sinh thế nhưng ngay lập tức nhận biết cái tên Bạch Ấu Ninh nhắc tới, có điểm cứng nhắc chậm chạp gật đầu.

Sắc mặt hắn vô khắc trầm xuống nhìn đi nơi khác, đầu lưỡi vô thức kiềm chế đá căng má trong, ý cười giả tạo thể hiện cuối mi mắt cũng khó giúp hắn che giấu suy nghĩ rắn rết.

Dung nham sục sôi cào cấu bao tử khiến ruột gan ớn lạnh, con ngươi lãnh đạm bất chợt dừng lại trên người Lộ Nghiêu. Tiểu quỷ láu cá mỉm cười xấu xa, bản thân ôm mưu đồ bất chính không một chút phòng bị ngốc nghếch phơi bày hết lên mặt. Kiều Sở Sinh lặng lẽ hạ mi, toan điềm khổ lạt đắn đo, nắm tay để dưới bàn từ bao giờ đã siết chặt tím tái.

Bạch tiểu thư bát quái kể với Lộ Nghiêu: "Sau khi Diệp Ca Nhụy chết, giá trị của các bức tranh trong tay Raymond ít nhất là mười vạn đồng Đại Dương."

"Thế thì cũng không thể chứng minh ông ta là nghi phạm." Lộ Nghiêu sờ sờ cầm suy tư.

"Em còn có một đầu mối nữa. Raymond bình thường rất keo kiệt, nhưng không lâu trước đây ông ta đã vung tiền như rác mua một căn nhà xa hoa, phong thủy cực đẹp tại núi Tề Vân. Hơn nữa là trả toàn bộ trong một lần. Nghe nói, đó là món tiền lớn nhất mà ông ta đã từng tiêu trong đời."

Kiều Sở Sinh từ khi nghe thấy cái tên Raymond mạc danh kỳ diệu không còn tham gia thảo luận bất cứ điều gì, cho đến khi Bạch Ấu Ninh tiết lộ sự việc vừa rồi, biểu tình vốn vô cảm xuất kỳ bất ý lộ ra hứng thú trào phúng.

"Đi thôi. Gặp người tên Raymond đó." Lộ Nghiêu vừa nghe xong đã quyết định đứng lên, theo thói quen chậm vài giây đợi Kiều Sở Sinh đi cùng mình.

Nào ngờ hắn hôm nay vô cùng lạ lùng, trái ngược mọi khi tác phong lôi lệ phong hành, giữ nguyên tư thế bình tĩnh ngồi bất động trên ghế, tàn nhẫn nói với anh: "Hai người đi đi, tôi còn có việc".

Lộ Nghiêu kinh hãi ngồi sụp xuống ghế. Làm sao có thể chấp nhận, nóng nảy lập tức không chịu, cả gan truy vấn Kiều Sở Sinh, "Anh còn có việc gì?"

Trong đầu không ngừng chạy ngang chạy dọc những lời oán than, hắn không thèm đi cùng anh, hắn giao trứng cho ác, không lý nào anh chịu đi với bà cô già này.

Kiều Sở Sinh hắng giọng, "Việc này thì anh không cần phải bận tâm."

Kế tiếp không ngoài dự đoán, hắn phải đối diện với biểu cảm ngỡ ngàng mục trừng khẩu ngốc của Lộ Nghiêu. Ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm hắn.

Dám to gan như vậy còn không phải ỷ vào việc hắn chưa lần nào thực sự dằn cho anh một trận nhớ đời.

Kiều Sở Sinh bất lực thườn thượt thở hắt ra, không an tâm căn dặn như sắp phải để trẻ nhỏ trong nhà đến trường: "Nghiêm túc đi làm việc, đừng có mà nghịch ngợm gây chuyện gì lớn với người ta đấy."

"___Tôi thấy tốt nhất vẫn là nên để Tát Lợi Mỗ đưa hai người đi thì hơn."

Quay ra nhìn Bạch Ấu Ninh buông lời đanh thép, "Cho em đi cùng để canh chừng cậu ta, đừng có mà động tay động chân."

Nói xong liền đứng lên tay đút túi quần dứt khoát bỏ ra ngoài trước, không để con heo ngốc đang trơ mắt khó hiểu có cơ hội kì kèo.

Lộ Nghiêu tròn mày hết nhìn theo hướng Kiều Sở Sinh rời đi, lại quay ra ngơ ngác nhìn Bạch Ấu Ninh trên ghế.

Bạch tiểu thư cô đây cũng ngạc nhiên không khác gì anh ta đâu. Ca hắn vậy mà dám để tên ghẹo gan này đi chung với mình? Không sợ cô trong lúc tức giận không nhịn được sẽ ném anh ta xuống sông sao.

Cô huých bả vai Lộ Nghiêu, "Ây, anh có cảm thấy....Kiều ca, và Raymond có hiềm khích gì không?"

"Để tôi đi hỏi anh ấy." Lộ Nghiêu toan đứng dậy như thực sự muốn đi hỏi.

"Người đi mất dạng rồi anh lấy đâu ra để hỏi?" Bạch Ấu Ninh nhanh tay kịp thời kéo người trở lại, còn muốn động thủ nhéo "kẻ thù".

Nhưng Lộ Nghiêu nhanh nhẹn kịp né trảo, lớn giọng hùng hồn đe dọa, "Cô dám động thủ tôi sẽ đi méc thám trưởng Kiều."

"Anh lớn rồi đấy?!" Bạch Ấu Ninh cạn lời nhìn anh.

Lộ Nghiêu tỏ ra cao thâm mạt trắc nói: "Tôi thấy nếu thực sự có hiềm khích gì, thì lúc này lại càng phải đi."

Bạch tiểu thư bĩu môi khinh thường bác lại, "Anh làm như ai cũng xấu xa như anh vậy...." Vô cùng tự hào vỗ ngực nói tiếp, "Kiều ca của tôi là chính nhân quân tử đấy."

"Kiều ca của tôi?" Lộ Nghiêu liếc nửa mắt châm chọc, mỉa mai lập lại một lần lời vừa rồi.

"Có gì sai à? Anh ấy cũng chỉ có một em gái là tôi. Sao, ganh tị à?" Cô làm ra hành động nghênh nghênh mặt giơ ra trước Lộ Nghiêu gợi đòn.

Lộ Nghiêu cũng chả vừa phẩy phẩy không khí xung quanh như nó đã bị ô nhiễm xua đuổi Bạch Ấu Ninh, nhếch môi cười khẩy, ngôn hạ ý ẩn xem thường, "Tại sao tôi phải ganh tị với cô? Em gái thì tiền nhà mỗi tháng cũng phải đưa cho hắn."

Bạch tiểu thư bị đâm cho một câu chí mạng ngơ người tại chỗ, nhớ tới cơm bữa đói bữa no, ngày đẹp trời còn bị tăng tiền điện. Tên Lộ Nghiêu ba bữa đủ đầy, chưa kể đến bữa phụ, cả tiền tiêu vặt đều từ túi của Kiều ca mà ra.

Làm em gái như cô nhưng còn thua cả bạn thuê chung nhà với ca ca.

Cô hậm hực trừng mắt với Lộ Nghiêu. Hai người đổi từ đấu khẩu sang đấu mắt, ấy vậy sức nóng trận đấu cũng chưa từng bị giảm đi, xém chút nữa là lao vào choảng nhau tới nơi.

Tát Lợi Mỗ sau khi được thám trưởng Kiều dặn dò kỹ lưỡng, hướng văn phòng đi lên tách hai con người kia ra, thỉnh vị tổ tông họ Lộ nhà sếp lớn lên xe đi đến núi Tề Vân.

Một đường này quả thật quá dài, Tát Lợi Mỗ đổ mồ hôi hột can ngăn mấy cuộc tranh cãi võ mồm, giằng co tới lui vật lộn mà tới được nhà Raymond.

********************************************

Trước cổng nhà Raymond, Lộ Nghiêu chân dài sải bước soái khí dẫn đầu. Không có Kiều Sở Sinh, ở đây anh chính là người làm chủ.

Tiến qua cổng chính chuẩn bị đi qua cửa thùy hoa bước vào sân trong liền bị một người đàn ông trung niên cản bước thông báo, "Xin thứ lỗi. Gần đây có quá nhiều người đến tận nơi muốn mua tranh, lão gia cảm thấy rất phiền toái. Nên đóng cửa không tiếp khách, ra ngoài đi nghỉ dưỡng rồi."

Wow, nhìn anh giống người có tiền lắm sao mà tới hỏi mua tranh. Lộ Nghiêu khinh bỉ cười thầm, không ngoài dự đoán.

Đã lường trước được việc này anh không nao nung trực tiếp vào thẳng vấn đề, lịch thiệp thông báo: "Chúng tôi tới để điều tra vụ án."

"Điều tra vụ án gì?"

Ông ta còn muốn dông dài tra hỏi, Tát Lợi Mỗ đã giành trước cứng rắn ngăn chặn, "Vào trong rồi nói."

Sếp lớn trước khi đi đã căn dặn, tốc chiến tốc thắng, người về càng sớm tiền thưởng càng cao.

Có được lời này Lộ Nghiêu bỗng dưng thấu triệt được dụng ý Kiều Sở Sinh để anh mang Tát Lợi Mỗ theo bên mình.

Chính là, hắn cho phép dùng vũ lực.

Nếu như vậy anh cũng không ngại cáo mượn oai hùm.

Lộ Nghiêu tưởng vậy đã xong chuẩn bị bỏ qua người đàn ông kia cất bước đi tiếp. Nhưng lại bị ông ta lần nữa chắn ngang ngăn cản: "Lão gia không có nhà, chúng tôi không tiện mở cửa tiếp khách."

"Được, vậy thì tới phòng tuần tra nói chuyện."

Tới đây Lộ Nghiêu đã sẵn sàng ném cái vẻ mặt hòa nhã xuống chân, đối với mấy thể loại biết luật còn cố tình làm trái thế này thì chúng ta không cần khách sáo.

Bắt chước phong thái ông lớn ngang ngược của ai kia, gồng mặt tỏ ra lạnh lùng, tự cho là vô cùng ngầu lòi cứng rắn ra lệnh với Tát Lợi Mỗ, hổ báo cáo chồn nói: "Còng ông ta lại!"

Phất tay ra hiệu với Tát Lợi Mỗ sau lưng tiến lên.

Tát Lợi Mỗ chỉ vừa giả bộ nhích chân, ông ta đã sợ co vòi cuống quýt nói, "Đừng, đừng, đừng."

"Anh muốn biết điều gì, thì anh cứ hỏi." Không những thay đổi thái độ nhiệt tình mời gọi, còn khép nép nhường đường, khom lưng giương tay, "Xin mời, xin mời".

Lộ Nghiêu thiếu điểu hả hể muốn hất mặt song song với trời. Đi qua ông ta vừa mỉa mai trong lòng, lật mặt còn nhanh hơn cả anh lật bánh tráng với Kiều Sở Sinh.

Vừa vào đến viện chính Lộ Nghiêu theo thói quen quan sát xung quanh, nhìn một lượt trên dưới cách thức bài trí của chủ nhà.

Kiến trúc mang đậm phong cách cổ thời Đường hoàn toàn từ gỗ. Chợt dừng lại bức họa tại sảnh tiếp khách, tựa như phát hiện điều gì đáng buồn cười nhếch lên một bên khóe môi gợi đòn, rồi quay qua nói với quản gia dẫn anh tới phòng làm việc của Raymond.

Tiến sâu vào dãy phòng quay mặt về hướng Bắc, trên mặt bàn đặt giữa phòng một hộp gỗ dùng để chứa xì gà được thiết kế tinh xảo, vô tình có chủ đích lọt vào tầm ngắm của anh.

"Thật là đồ tốt!" Lộ Nghiêu cầm lên đánh giá không cầm được khen ngợi.

Xong ngoài miệng thì như vậy nhưng bên trong đã âm thầm tình toán, Kiều Sở Sinh mà có ở đây nhất định phải vòi được hắn mang về cho anh.

"Tiên sinh thật có mắt tinh tường. Đây là món quà mà Sassoon tiên sinh tặng cho lão gia nhà chúng tôi." Quản gia bên cạnh nghe anh nói vậy thì hào hứng giới thiệu, cố ý để lộ mối quan hệ giữa ông chủ nhà mình với Sassoon dọa dẫm vị thanh tra còn non nớt này.

Lộ Nghiêu thoáng bất ngờ, trái đất thật tròn. Ngón cái vô thức mân mê vỏ thuốc, miên lý tàng châm hỏi lại người quản gia, "Họ rất thân thiết phải không?"

"Sassoon tiên sinh thường xuyên nhờ lão gia nhà chúng tôi thu thập đồ cổ. Hai người họ có quan hệ thân thiết nhiều năm rồi."

Lúc này Bạch Ấu Ninh đợi ngoài cửa nhân lúc Lộ Nghiêu quay đi nhìn bức tranh thủy mặc treo trong phòng hỏi ông ta, "Vậy lão gia nhà ông đi đâu rồi?"

"Lão gia nói muốn đi chu du khắp nơi. Nhưng cụ thể đi đâu, cũng không nói với chúng tôi biết."

Lộ Nghiêu quan sát căn phòng làm việc thêm một lúc, thấy đã nhìn đủ không còn điều gì thú vị chuẩn bị rời đi, người quản gia lại lựa không đúng thời điểm quay ra hỏi anh, "Tiên sinh, rốt cuộc là anh đang điều tra vụ án gì ?"

Ghét nhất là bị hỏi mấy câu dư thừa, anh lừ mắt, tâm tình bị phá hỏng như rơi xuống hầm băng, thanh điệu đanh thép sắc bén, "Những điều không nên hỏi thì đừng hỏi."

Anh không coi thường ông ta, nhưng khổ nỗi tâm tình bản thân hiện tại không thể lý giải từ đâu cáu bẩn vô lý. Tự nhiên khi không sinh ra ác cảm với những kẻ xuất hiện bên cạnh nghi phạm tới giờ vẫn chưa được thấy mặt.

Lộ Nghiêu tay đút túi quần hơi ngả người ra sau vừa thong dong vừa ngả ngớn nhấc chân, bất ngờ xoay mũi giày quay lại, quản gia vốn nghĩ Lộ Nghiêu đã từ bỏ, không phòng bị đối phương sẽ còn giở trò, sơ hở để anh bắt được biểu tình mỉm cười nhẹ nhõm gian trá của mình.

Cơ thể Lộ Nghiêu đứng đối lập với hướng cửa, bóng lưng cao lớn ngược chiều ánh nắng để lại Bạch Ấu Ninh và Tát Lợi Mỗ ở ngoài sân, vừa hay dựa vào chút tối tăm mờ ảo che đậy sự ghét bỏ trong mắt.

Nhìn người quản gia thấp thỏm lo âu con ngươi sợ sệt đảo điên liếc ngang liếc dọc, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười với cái chất diễn xuất không thể giả tạo hơn.

Coi phòng tuần bộ là con nít mà qua mặt sao. Nếu có Kiều Sở Sinh ở đây, hắn chắc chắn sẽ thịnh khí cho xem.

Mi mày kéo cong giảo hoạt, ý tứ trên mặt rõ rành rành đã thấu triệt kế hoạch lấp liếm cho qua chuyện từ ban đầu của chủ tớ bọn họ. Không vạch trần, chỉ lạnh giọng hù dọa, "Tôi nói cho ông biết....."

Lộ Nghiêu vừa hắng giọng lão đã cúm giò vểnh hết hai tai lên nghe.

"Khi có tin tức về Raymond. Nhất định, ngay lập tức, bao ngay cho tôi." Còn cố tình nhấn nhá cảnh cáo, lần này mới thực sự nhấc chân ra ngoài.

"Chắc chắn, chắc chắn rồi." Quản gia tiễn người như tiễn Phật thành khẩn trả lời Lộ Nghiêu.

Tát Lợi Mỗ thấy anh đi ra ngạc nhiên hỏi: "Cứ thế này mà đi hả?"

Lộ Nghiêu đứng dưới ánh mặt trời hít sâu vào một hơi, lấp đầy khoang phổi không khí thoáng đãng, cà lơ phất phơ giở giọng thiếu đánh nói, "Không thì sao chứ!? Anh còn muốn ở lại ăn cơm à?"

Bạch Ấu Ninh cũng không chịu nổi cái tính khí biến chuyển lúc nóng lúc lạnh ẩm ương của Lộ Nghiêu, "Không phải chứ, đến cũng đến rồi. Khám xét chút rồi hẵng đi chứ."

Lộ Nghiêu tỏ ra bí hiểm nhỏ thanh bàn luận: "Cô có lệnh khám xét không? Raymond đâu phải người dân bình thường. Cô đắc tội được với ông ta, nhưng cô đắc tội được với Sassoon sao. Người duy nhất không ngán một ai hiện tại không có ở đây, đi về trước rồi tính tiếp."

Bạch Ấu Ninh cũng làm theo Lộ Nghiêu thấp giọng, vẻ mặt gian manh, dụ dỗ xúi giục, "Anh không nhớ Kiều ca đêm trước đã hứa gì sao! Anh ấy đã đứng ra bảo đảm cho anh rồi, cây ô dù to bự như thế không dựa thì phí lắm."

Còn trượng nghĩa vỗ phách vào vai Lộ Nghiêu đưa ra cao kiến, "Cứ khám xét trước rồi về xin lệnh sau."

Lộ Nghiêu né xa Bạch Ấu Ninh, ghét bỏ liếc xéo, "Cô thích thì cứ ở lại nhìn. Tôi xem đủ rồi. Tôi muốn đi về."

Trong lòng thì thầm phun tào, Lão Kiều không có ở đây khám xét thì có ích gì chứ, anh muốn thó đồ cũng khó.

Quan trọng không có Kiều Sở Sinh mấy người lấy gì đảm bảo an toàn cho tôi.

Tát Lợi Mỗ bên cạnh nghe thấy hoảng hốt ngọng nghịu chen ngang, "Tức là chuyến này đi công cốc à!"

"Ai nói là công cốc đến. Tôi biết ông ta ở đâu rồi."

**********************************************

Lúc này trên tầng hai văn phòng thám trưởng, Kiều Sở Sinh cong lưng thất thần chống tay bên bệ thành hành lang, vô định phóng mắt về trước trầm tư.

Hai viên tinh thể vốn tĩnh lặng thình lình dao động phức tạp, đầu ngón tay toan điềm khổ lạt bấu chặt vào lan can đến phát tím đỏ.

Ý niệm bất thiện chưa từng để lộ từ khi đứa trẻ ấy xuất hiện trong cuộc sống của hắn đang dần muốn thoát khỏi gọng kìm, thôi thúc hắn nên trở về cõi u linh.

Tầm mắt đột nhiên chuyển hướng lo lắng nhìn ra cửa lớn. Hắn vẫn cảm thấy để một mình Tát Lợi Mỗ đi cùng với tên nhóc đó vẫn là không đủ an toàn, lâu như vậy còn chưa thấy người đâu.

Vừa nghĩ Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện, Lộ Nghiêu hoạt bính loạn khiêu vui vẻ bước qua cửa sở cảnh sát. Hình ảnh ấy tựa như hừng đông dần hiện ra trên mặt biển sau đêm dài giông bão, nó thắp sáng cả một đường chân trời, thoáng qua ngắn ngủi nhưng đủ để khắc cốt nhung nhớ.

Tăm tối trong ký ức hắn phụt tắt, Kiều Sở Sinh đuôi mày ngậm ý cười nhướng cao, có ai như anh không đến sở cảnh sát mà còn hớn hở như vậy. Đã thế không một động tác thừa, quen đường quen lối như ngựa quen đường, chân hướng một mạch văn phòng thám trưởng đi lên.

Lộ Nghiêu từ dưới bậc thang cuối dãy hành lang vừa ngước mắt đã nhìn thấy Kiều Sở Sinh ở ngoài ban công, cố tình ủ rũ thở dài, "Haiz~"

Kiều Sở Sinh đứng thẳng người, phủi phủi tay nhìn con sóc nhỏ mặt như tiếc hận chuyện gì nhảy tới chỗ hắn, phối hợp thuận theo đam mê diễn xuất của anh, "Thở dài gì vậy?"

"Quản gia nói ông ta ra ngoài du ngoạn rồi."

Sau đấy mím môi dè bỉu, dám chắc kể lại điều mình phát hiện được như khoe mẽ với hắn: "Nhưng trong gạt tàn có tàn thuốc mới chứng tỏ ông ta vừa rời đi không lâu. Trong thùng rác có một phong thư bên trong chắc chứa thiệp mời. Bên trên có ký hiệu của Thanh Viễn Các."

"À....Thanh Viễn Các. Nơi chó gà gì cũng có thể vào đó à?"

Kiều Sở Sinh từ trong miệng mỉa mai lập lại cái tên, giọng điệu không thèm thu liễm xem thường giải thích với anh, "Nó là một hội sở tư nhân và triển lãm tranh. Chắc chắn ông ta đang ở đó rồi."

Hạ thanh châm chọc chửi thêm một câu, "Một đám cố ra vẻ đạo mạo."

"Biết ông ta ở đó rồi, thế sao anh không tới đó đi?" Thứ làm hắn khó hiểu là điểm này đây. Với sự am hiểu của hắn, cậu nhóc sẽ thích đến mấy nơi này một mình hơn là có hắn đi cùng mới phải, không lý nào lại chạy về đây báo cáo.

"Anh cũng biết rồi đó, mấy nơi đó không có thiệp mời thì không vào được. Nghe nói....." Lộ Nghiêu cố tỏ vẻ đáng thương kéo kéo ống tay áo Kiều Sở Sinh, kéo dài giọng ngập ngừng chọt chọt bắp tay hắn.

"Nghe nói?"

"Nghe nói, Kiều Tứ Gia là khách quý, năm nào cũng có thiệp mời đưa tới tận cửa. Dựa cả vào anh đấy."

"Tôi không đi." Kiều Sở Sinh dứt khoát từ chối yêu cầu, quay mặt đi nhìn xuống sân tập. Không hỏi cũng biết là anh nghe nói được từ đâu.

Con bé Bạch Ấu Ninh không thấy về cùng, chạy cũng nhanh lắm.

Lộ Nghiêu nhích nhích người tới gần Kiều Sở Sinh dè dặt hỏi, "Rốt cuộc anh với ông ta có khúc mắc gì vậy?"

Hắn thở dài, nghiêng mặt quay đầu nhìn đôi mắt đang nheo lại tò mò, suy xét lựa lời nói: "Không có chuyện gì cả. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy ông ta thôi."

"Từng xảy ra xung đột sao?" Lộ Nghiêu không dễ dàng gì bỏ cuộc mở miệng truy tới. Hỏi xong tự cảm thán chính mình đúng là ngày càng bạo gan, đem cả tâm tư hắn ra suy đoán.

Đối diện với cặp mắt vừa to vừa tròn, đồng tử thanh sạch tựa bạch bích vô hại, vừa chân thành vừa ngốc nghếch quan tâm mình, Kiều Sở Sinh thật sự không nỡ mắng anh, cũng không muốn nói dối Lộ Nghiêu, đành thẳng thừng cự tuyệt: "Đừng hỏi nữa. Có hỏi tôi cũng không nói cho anh biết đâu."

Ý cười vương trên mặt Lộ Nghiêu lúc nào cũng hiện hữu mỗi khi ở cạnh hắn, tươi tắn trong trẻo như nhành trà đầu cành vì câu nói mà cứng lại rũ đầu. Hàng mi đen láy hụt hẫng chậm chạp cụp xuống thất vọng.

Kiều Sở Sinh cau mày, cảm xúc khó chịu càng phóng đại rõ ràng. Người trước mặt là kẻ khác thì tốt rồi, hắn có thể dễ dàng nhẫn tâm một kích bóp chết nó.

Dù đứa trẻ ấy có đang giả bộ đi chăng nữa, hắn cũng không cách nào tàn nhẫn bỏ mặc, chuyển tư thế cong lưng tới gần, đè dịu giọng giống như trưởng bối trong nhà dụ dỗ, "Trẻ ngoan thì không nên biết quá nhiều chuyện, thắc mắc nhiều liền có không ngoan đâu."

Thanh âm trầm thấp pha chút khàn khàn như được nhúng qua một lần mật vô cùng êm tai, như có như không dỗ dành tay vuốt nhẹ tóc Lộ Nghiêu rất nhanh liền hạ xuống.

Dù trong lòng Lộ Nghiêu đang hậm hực, tủi thân vẽ ra đủ mọi loại kịch bản lâm ly bi đát. Nào là anh làm thế thân của bạch nguyệt quang, đợi lợi dụng xong hắn sẽ vứt bỏ không thương tiếc. Không thì anh chỉ là một vật phẩm được mua về, lâu ngày héo tàn thì bị chủ nhân chán ghét bỏ xó. Đều bị anh đá sang một bên.

Ngay tức khắc nhãn mạo lục quang, quẳng hết mấy thứ đó ra sau đầu. Kịch bản giờ chỉ toàn màu hường phấn, cơ mặt đã ráng kiếm nén không giương cao, nhưng khó giấu được sức sống rạng rỡ đã quay trở lại.

Khi Kiều Sở Sinh xoa đầu anh còn hơi nghiêng đầu đứng im thin thít hưởng thụ.

Lộ Nghiêu vận đủ chiến thuật từ bán thảm cho tới bán manh mà vẫn không được giải đáp tò mò trở mặt quay quắt ra bất mãn: "Được, không nói thì thôi."

Bày đặt giả mù sa mưa đối với Kiều Sở Sinh khó xử nói, "Vậy vụ án này.....đến đây thôi."

"..... Tôi cũng chẳng quan trọng, cùng lắm tôi chịu thiệt bán đi mấy tượng cổ, bấm bụng cầm cố một cái đồng hồ để nộp tiền nhà thôi."

Lén liếc mắt thăm dò Kiều Sở Sinh, "Chỉ có điều, lỡ như hung thủ đó thực sự là ông ta. Cứ như vậy thuận lợi nhởn nhơ mà không bị sao, ông ta hẳn sẽ tự do ngoài vòng pháp luật hả hê cười thầm. Cũng hơi đáng tiếc, nhưng biết thế nào được, người khó chịu cũng đâu phải tôi."

Kiều thám trưởng nhìn thấu ý đồ Lộ Nghiêu, nhưng lần này nhóc con đã thành công đánh vào cái gai trong lòng hắn rồi. Mím môi chán nản, con người né tránh đảo một vòng quanh hốc mắt, đắn đo suy nghĩ, phản xạ ngại ngùng khi phải thay đổi quyết định xoa xoa tóc sau gáy.

Thấy thái độ hắn có biến chuyển như mong đợi Lộ Nghiêu trong lòng mở cờ xoay người giả lơ nói, "Đi đây."

"Đợi chút."

Kiều Sở Sinh thở hắt ra chịu thua, hoàn toàn giơ tay đầu hàng trò khích tướng trẻ con của Lộ Nghiêu.

Anh nghe thấy tiếng gọi, hài lòng dừng chân, xuân phong đắc ý ngậm trên mi mày, giữ nguyên tư thế xoay lưng đợi người nói tiếp.

Xem bộ dạng đạt được ý nguyện của anh đi, đến lúc đấy mà xảy ra án mạng thì đừng có hối hận.

"Đi thôi." Kiều Sở Sinh thanh điệu lướt nhanh trên mặt chữ, vô cùng miễn cưỡng chấp nhận.

Kiều Tứ Gia hắn không ngờ cũng có ngày này. Hô phong hoán vũ hơn nửa đời người, thử hỏi xem ở Thượng Hải này kẻ nào không muốn bán mạng sống chết vì hắn. Bây giờ bởi vì một đứa nhóc bướng bỉnh mà phải tự tay ném xuống mặt mũi chỉ để giữ đối phương ở lại.

"Mời." Lộ Nghiêu nhường đường, hướng Kiều Sở Sinh trịnh trọng giương tay làm ra động tác thỉnh quý nhân đi trước, nhưng biểu tình nhịn cười thành ra nham nhở vô cùng thiếu đánh.

Kiều Sở Sinh mặt nghiêm túc giơ tay ngang hông, giật một chân lên trước hù dọa, làm động tác dọa dẫm muốn đánh.

Dù biết giỡn nhưng Lộ Nghiêu vẫn có phản xạ rụt người về sau sợ sệt, giống như con người thường xuyên chịu đòn sẽ hình thành bản năng đưa tay ra đỡ. Hắn nhận ra điểm bất thường, một khắc ngắn ngủi mi âm khẽ nhíu rồi giãn, lấy lại vẻ mặt đùa bỡn nhanh chóng lướt ngang qua anh xuống lầu.

Lộ Nghiêu không nhận ra tâm tình Kiều Sở Sinh có biến động, vẫn rất hớn hở liếm môi theo người rời đi, ở đằng sau mi phi sắc vũ khó nhịn âm thầm cười vì đạt được mục đích.

Thanh Viễn Các.

"Tôi và Tiểu Diệp quen biết nhau đã lâu. Cô ấy kính trọng tôi như cha chú, tôi cũng đối xử với cô ấy như con gái tôi vậy. Giờ người đã mất, chỉ để lại bức tranh này. Mỗi khi nhớ tới đều không cầm được nước mắt. Đến nay không thể một mình nhìn vật đau thương. Đặc biệt đem các bức tranh của Tiểu Diệp ra triển lãm công khai, để an ủi linh hồn trên trời cao của cô ấy. Mời."

Bọn họ vừa xuống xe từ xa đã nghe thấy giọng nói lơ lớ tiếc thương giảng thuyết về tình người giữa mình với Diệp Ca Nhụy, lập tức có thể đoán ra kẻ đang nói là ai.

Tới cổng, Lộ Nghiêu hào hứng nhanh chân đi trước bị bảo vệ chặn đứng, nhưng bọn họ vừa nhìn ra Kiều Sở Sinh ở phía sau chưa cần thấy thiệp đã tự giác nhường đường, gập người cung kính chào một tiếng: "Kiều Tứ gia."

Lộ Nghiêu đảo tròng một vòng quanh mắt khinh bỉ.

Hắn không để tâm đãi ngộ này, dẫn theo Lộ Nghiêu đang làm trò con bò nghênh ngang vênh mặt ở đằng sau đi vào trong.

Raymond tiễn khách qua cửa phòng triển làm, vừa quay ra thấy người tới mắt phát sáng như thấy thần tiên tới nhà, mặt tươi còn hơn cả hoa hướng dương, nhanh lẹ ra tiếp đón.

"Hân hạnh, Kiều Tứ Gia đã ghé thăm. Nghe danh ngài đã lâu giờ mới có cơ hội may mắn gặp mặt."

Ông ta vui mừng giơ tay muốn bắt tay với Kiều Sở Sinh nhưng bị hắn ngó lơ, đành ngại ngùng rút tay về.

Lộ Nghiêu đứng sau lưng Kiều Sở Sinh nhanh tay cầm lấy mấy món bánh trên bàn ăn ngon lành. Thấy tình thế không ổn nhanh chóng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng, "Raymond tiên sinh, tôi là Lộ Nghiêu. Chúc mừng, chúc mừng."

Ông ta tỏ ra ngờ nghệch không hiểu, hỏi ngược Lộ Nghiêu: "Chúc mừng gì vậy?"

"Giá mấy bức tranh này tăng gấp bao nhiêu lần, khoản lợi nhuận mà ông thu được này không nhỏ đâu."

"Nếu có thể, tôi nguyện ý bỏ ra số tiền gấp một nghìn lần, để đổi lấy tính mạng của Ca Nhụy."

"Nói nghe hay ghê." Kiều Sở Sinh dùng tiếng Anh nói chuyện, biểu tình lạnh băng xét không ra nửa tia cảm xúc, giọng điệu khen ngợi mang đậm mùi mỉa mai.

"Kiều Tứ Gia ý đây là...."

"Gọi tôi thám trưởng Kiều." Hắn như nghiến răng bật ra câu nói, đuôi mắt kéo cong nguy hiểm, "Tôi mà là Kiều Tứ Gia ông sẽ không có cơ hội còn thở để đứng đây đâu."

Kiều Sở Sinh đã rất cố gắng để không đánh ông ta rồi, nói chi tới có hứng thú giải thích nỗi lòng của ông ta. Lộ Nghiêu sợ hãi vuốt vuốt lồng ngực hắn xuôi nóng, quay ra cười giả lả với Raymond, nhỏ giọng bên tai hắn thủ thỉ nhắc đi nhắc lại, "Bình tĩnh, bình tĩnh."

Kiều Sở Sinh kéo tay Lộ Nghiêu xuống, hắn không buông ra mà giấu về sau lưng, miết nhẹ, nắm nó trong lòng bàn tay mình.

Lại ở phía trước mặt trưng ra điệu bộ nho nhã giả tạo hỏi ông ta: "Raymond tiên sinh có rảnh không?"

"Bây giờ sao?"

"Đúng. Cùng tôi về phòng tuần bộ một chuyến." Ngoài nói là mời nhưng điệu bộ nghe thế nào cũng như ra lệnh không cho phép cự tuyệt.

Giọng Kiều Sở Sinh vốn đã trầm khi đè thanh uy hiếp thì chẳng khác nào bỡn cợt vờn đùa kẻ khác trong tay.

Lộ Nghiêu còn cắn giở miếng bánh hết hồn sượng ngang, giật mình thả xuống, một tay vẫn bị hắn nắm chặt, may mắn tay còn lại được thả tự do để ăn bánh níu lấy cánh tay Kiều Sở Sinh, "Anh điên rồi sao, không bằng chứng gì?"

Tưởng hắn sẽ giao lưu hỏi thăm về Diệp Ca Nhụy, nào sẽ đoán được Kiều Sở Sinh trực tiếp hạ chỉ bắt người khảo cung. Anh biết hắn điên nhưng ai mà ngờ điên đến mức này.

Vốn muốn ngăn cơn thịnh nộ, ngoài ý muốn gương mặt Kiều Sở Sinh càng trở nên khó chịu, giữ nguyên tư thế, lạnh lùng ban cho anh một cái nhếch đuôi mày cảnh cáo anh trật tự.

Lộ Nghiêu chưa bao giờ chứng kiến Kiều Sở Sinh đáng sợ với mình như thế, hụt hẫng chậm chạp nhả ra tuột ngón tay khỏi áo hắn.

Raymond vốn có chút hoảng sợ lóe lên, nghe Lộ Nghiêu nói như vậy liền lập tức trở mặt cây ngay không sợ chết đứng hỏi Kiều Sở Sinh, "Xin hỏi Kiều thám trưởng bảo tôi tới phòng tuần tra là muốn làm gì vậy?"

Hắn nghe cái giọng điệu này một chút khách khí giữ lại coi như ném cho chó nhai, "Tôi nghi ngờ ông có liên quan đến cái chết của Diệp Ca Nhụy, mời ông theo tôi về hỗ trợ điều tra."

"Ngài có lệnh bắt giữ không? Nếu không có, xin thứ lỗi tôi không thể tiếp đón." Raymond dở giọng kênh kiệu đáp trả.

Kiều Sở Sinh nhếch khóe môi, nhướng mày kiêu ngạo,"Tôi ở đây, chính là lệnh bắt giữ."

"Ngài đừng ngang ngược."

Lộ Nghiêu thấy Kiều Sở Sinh sắp lao lên tẩn ông ta, vội xoay ngang ôm vai hắn, "Đừng đánh nhau có được không?" Ngữ điều cố tình hạ thấp tỏ ra sợ hãi mềm nhược.

Kiều Sở Sinh chuẩn bị nhích thêm bước nữa vì câu này mà phải nuốt xuống dung nham nóng nảy, trừng mắt cho ông ta lập tức cút.

Tư thế ngăn chặn giữa hai bọn họ nhìn ra sao cũng kỳ quặc còn có điểm mờ ám, tay thì buông thõng để Kiều Sở Sinh nắm giữ trấn an, tay kia vòng lấy ôm vai hắn, ngực dựa sát kéo khoảng cách giữa cả hai bằng không.

Raymond thấy có người cứu mình, nhanh chóng quay người quắp giò chạy vào phòng triển lãm, chẳng dám ở lại tiếp tục tò mò nghi vực mối quan hệ.

Đợi ông ta đã khuất dạng, Kiều Sở Sinh mới vỗ vỗ vai Lộ Nghiêu thông báo, cũng thả ra bàn tay đang nắm lấy, "Ông ta đi rồi."

Chậm rãi thở ra, điều hòa hỏa khí nghẹn ngang ngực đè ép hắn muốn phát điên.

Lộ Nghiêu luyến tiếc buông xa, quay sang nhìn Kiều Sở Sinh nhẹ giọng hỏi han, "Hôm nay anh làm sao thế, mất bình tĩnh như vậy. Người này cộng tác làm ăn với Sassoon đấy."

"Tôi biết."

"Anh biết? Không có chứng cứ, Bạch lão đại cũng không dám động vào ông ta."

"Ông ấy ngại trở mặt, nhưng tôi thì không. Đây là chuyện tư. Tôi tự biết nên phải làm gì."

Kiều Sở Sinh chau mày, mao cốt tủng nhiên nhìn vào phòng tranh, ánh mắt bén nhọn toát ra từ loài báo đen ẩn mình trong bóng tối, nó nhẫn nại, kiên trì, ngoan độc, không một điềm báo trước vặm chết kẻ thù, "Vậy thì lần này, để tôi đích thân ra tay."

Biểu tình hắn nghiền ngẫm đâm xoáy vào cánh cửa mở rộng như muốn từ nó moi ra được nội tạng kẻ bên trong, chậm rãi bổ sung một câu: "Tôi đã bỏ qua cho ông ta một lần rồi. Sẽ không để có lần thứ hai đâu."

"Cháy rồi! Cháy rồi!! Cháy rồi!!!"

Kiều Sở Sinh vừa dứt lời xung quanh bỗng vang tới rất nhiều tiếng la thất thanh hoảng loạn.

Từ bên trong phòng triển làm khói đen bốc ra nghi ngút, người tán loạn tháo chạy thoát thân, lửa trong thời gian ngắn bùng lên dữ dội, hơi nóng hừng hực phả tới chỗ bọn họ đứng.

Thân thể lưỡng lự vài giây hoài nghi nhìn ngọn lửa cắn nuốt bên trong, sự cố không sớm không muộn ập đến đúng lúc hắn có mặt. Nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều, Kiều Sở Sinh nhanh chóng phục hồi tinh thần chạy vào đám cháy.

Lộ Nghiêu chưa kịp bắt lấy vấn đề nghi ngờ lóe lên trong câu nói từ Kiều Sở Sinh, đã bị tình huống diễn ra làm cho hoang mang. Không hẹn mà cùng lúc xoay đầu quay ra nhìn nhau, liền muốn chạy theo Kiều Sở Sinh vào bên trong.

Đến trước bậc cửa Kiều Sở Sinh bỗng dưng đưa tay đẩy anh dừng lại lùi về sau mấy bước, buông lại một câu, "Anh ngoan ngoãn đứng ngoài này cho tôi", rồi nhanh chóng vọt vào trong hỗn loạn cứu người.

Bức tranh "Nhảy múa trong lửa" duy nhất được đặt trưng bày ở bên ngoài, giờ đây đã dính phải lời nguyền bị làn khói đen từ trong phòng tỏa ra bao lấy, ngọn lửa bùng lên rực rỡ mang theo khát vọng đốt cháy thành tro như vũ lên một bài ca tự do khiến con người ta hạnh phúc trong đau đớn.

Vụ hỏa hoạn chỉ phát sinh ở nơi triển lãm không lan rộng ra những nơi khác, lửa cháy không lớn nhanh chóng được người khống chế dập tắt.

Đến lúc này Lộ Nghiêu mới được thám trưởng Kiều bỏ cầm chế được phép vào trong. Tất cả các bức tranh được triển lãm đều đã cháy xém, nhiều bức bị ngọn lửa nuốt chỉ còn một góc tranh nhỏ.

Bọn họ cẩn thận chia nhau ra kiểm tra dấu tích còn sót lại xung quanh, muốn tìm hiểu nguyên nhân đột nhiên lửa bùng phát.

Lộ Nghiêu tiến tới vuốt vào phần giấy đã bị cháy đưa lên mũi ngửi, sau đó ngồi xổm xuống, quệt chút bột trắng vương vãi bên chân giá đỡ đưa lên so sánh, dưới nền nhà còn in rõ dấu giày dẫm đạp lên lớp bột bị cháy.

Mỉm cười giảo hoạt, bước tới chỗ Kiều Sở Sinh, nhỏ giọng kề sát tai hắn thì thầm.

Không biết rốt cuộc anh đã nói gì chỉ thấy gương mặt đang cau mày của Kiều Sở Sinh lập tức dãn ra, hắn còn như để chắc chắn nhướng mày trao đổi lại với anh. Nhìn điệu bộ dương quang tự đắc đợi được khen ngợi từ đối phương, càng thấp thoáng ý cười thỏa mãn liếc ra cái bóng mập mạp ở ngoài sân, nhấc chân cùng anh đi ra cửa.

"Đây là bức tranh cuối cùng của Tiểu Diệp. Nhìn thấy bức tranh này như thể nhìn thấy cô ấy vậy. Thật sự không nỡ xa lìa."

"Tôi có thể con trả con số này. Thế nào, ông suy nghĩ thêm chút xem."

"Đây là bức tranh duy nhất trên thế gian này. Sau này không thể có lại nữa."

Raymond đang bận dài dòng trả giá với một người thương buôn muốn mua lại bức tranh, sắp thành công thì Kiều Sở Sinh xuất hiện.

"Kiều Tứ Gia." Vừa có mặt đã khiến người mua tranh tưởng hắn có nhã hứng để ý thứ này không dám tranh giành sợ mất mật bỏ chạy.

Raymond bị phá bỉnh, cáu kỉnh cao giọng: "Sao lại là ngài! Tôi đã nói rồi có lệnh bắt giữ tôi sẽ đi cùng ngài. Bằng không...." Ông ta đến lúc đe dọa thì lại lắp bắp nói không nên lời.

"Bằng không thì sao?" Kiều Sở Sinh âm trầm nhìn ông ta, nhướng mày kiêu ngạo thách thức.

"Ngài đừng nghĩ không ai dám làm gì ngài."

"Phí lời!" Kiều Sở Sinh phun tào cắt ngang lời, giựt lấy cổ tay ông ta giơ lên, "Trên tay là gì đây?"

Raymond vẻ mặt khó xử đổi ánh mắt qua Lộ Nghiêu cầu cứu.

Kiều Sở Sinh cũng chẳng thèm giữ lâu, nhanh chóng thả bàn tay ông ta xuống như ném một bọc rác. Rút khăn lau tay.

Lộ Nghiêu giả đò nửa đùa nửa thật đáp lại kỳ vọng từ người cầu cứu, "Raymond tiên sinh. Ông đúng là cao thủ nâng giá tranh!"

Giơ ngón tay cái mỉa mai tâng bốc, xong còn đâm cho một đao: "Nhưng phóng hỏa, cũng là tội danh."

Tự hào cho chính mình lời khen, anh không những đẹp trai còn thông minh, vừa đấm vừa xoa thật quá chuyên nghiệp chẳng đắc tội bên nào.

Ra tới cổng Kiều Sở Sinh vẫn còn lấy khăn lau lau tay, kinh tởm chà sát muốn lóc cả da, ghét bỏ vứt nó đi. Tất cả đều bị Lộ Nghiêu ngồi ở trên xe nghiêng đầu thu hết vào mắt, nhăn mày nhìn mảng da đã đỏ hoe muốn nhỏ máu.

Vụ án không khiến anh tò mò, Kiều Sở Sinh mới khiến anh phải tò mò. Rốt cuộc Raymond đã làm gì khiến hắn phải căm thù như thế chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top