Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lữ Quán Cách gia.

Kiều Sở Sinh và Lộ Nghiêu cùng lúc bước vào bậc cửa, phục vụ lập tức tiến lên cung kính gập người: "Xin hỏi ngài là Kiều thám trưởng?"

Kiều Sở Sinh nhăn mày với câu hỏi thừa, tay kéo Lộ Nghiêu dịch đến sát bên mình.

"Dẫn đường."

"Kiều thám trưởng, xin mời đi theo tôi." Thư sinh phục vụ đi sau hai bước với Kiều Sở Sinh, hướng lầu hai thượng phòng.

Lộ Nghiêu lại ở một bên hai mắt thích thú vô tư nhìn khắp nơi ngắm nghía.

Bước chân chậm dần, sững sờ hít nhẹ một hơi trước cảnh dàn trận trước mắt.

Thảm nhung trải dài suốt đường đi, tầng hai như một khu vực thép, an ninh được nâng cấp bao bọc không khác nào một chiếc pháo đài thu nhỏ, lính canh đứng xếp như tượng đá thẳng tắp dẫn đến một căn phòng cuối cùng. Tất cả những thứ này chỉ đề giữ chân một con quái vật đang đi phía trước anh.

Cánh cửa khảm hai viên đá lưu ly đỏ được đẩy ra, trang nhã trong màu gỗ trầm đạm, hoa Hồng nhung và hoa Huệ Tây trắng được cấm đan xen tạo ra hiệu ứng tương phản phô trương, thoang thoảng trong không khí cỗ mùi gỗ đàn hương thanh mát.

Thứ ấy vừa đập vào mũi đã khiến Kiều Sở Sinh phải nhăn mày khó chịu dừng chân, khứu giác nhạy bén của hắn đang phản đối hắn bước vào sâu hơn, nhiều thứ mùi hỗn tạp táp vào cơ thể nhau, nhưng cái mùi thơm đặc trưng của bột hoa anh túc tinh khiết thì chẳng thể lẫn vào đâu được.

Hắn còn chưa kịp có phản ứng thì đã nhìn thấy Lộ Nghiêu lanh lẹ vọt vào trong, mắt chữ A mồm chữ O cảm thán sự sa hoa lộng lẫy.

Dù không muốn bây giờ cũng phải tiến vào theo, kéo anh ngồi cách xa ông chủ người Tây kia.

Cách Lỗ Hi ngồi ở chủ vị, bộ dạng cao cao tại thượng liếc mắt nghênh đón tiểu thiếu gia Lộ gia, phía sau đứng bốn tên bảo tiêu vạm vỡ, trang bị vũ trang như sắp lao vào chiến trường.

Con ngươi sắc lạnh như chim ưng giương cánh đánh giá mục tiêu đảo qua từng người một, cuối cùng cẩn thận đưa ra kết luận, xem ra không phải hai tên chỉ có vẻ ngoài to con.

Kiều Sở Sinh vừa xuất hiện, không khí trong phòng lập tức ngưng đọng, Cách Lỗ Hi chậm rãi nhấc mắt nhìn hắn, như một mối đe dọa cần phải được loại bỏ. Bầy sói hung hãn vay lấy con báo đơn độc ở giữa, bốn mắt vừa chạm nhau như tề phong nhập vũ, phát động một cuộc chiến thiên tháp địa hãm lao vào xé xác nhau.

Như dã thú trấn rừng phân tranh, oán khí ngút trời rúng động thiên cảnh, rằng một trong hai bên chỉ có một con sống sót bước ra mới có thể kết thúc.

Cả hai đều đang bước đầu thăm dò thực lực đối phương. Một bước thăm dò sau nhiều năm chưa từng chạm trán.

Không một tiếng động phát ra, không lời nào được nói, nhưng đều cảm nhận được vào giây phút này điện thiểm lôi minh đang oanh tạc trên đầu bọn họ, chỉ một chút nữa thôi trời sẽ sập xuống.

Lộ Nghiêu không hiểu có chuyện gì, đứng như trời trồng ở giữa phòng không biết nên tiến hay nên lùi, nhìn bọn họ đấu mắt với nhau, không khí đặc quánh ngạt thở.

Kiều Sở Sinh lại bất động, ánh mắt nồng nặc sát khí như muốn xé toạc đối phương ra làm hai, đứng trên đất người nhưng kiêu ngạo bất tuân lăm lăm đối chọi với chủ nhà.

Cuối cùng Lộ Nghiêu bước lùi về phía hắn tìm một chút không khí để thở, liền bị Kiều Sở Sinh một kích bắt lấy cổ tay kéo đứng sát lại gần, khí tức nặng nề như một lời tuyên thệ chiếm hữu bao trọn lấy anh.

Đế giày hắn nghiền ép bước lên, đạp trúng một nhành Huệ Tây trắng mới rụng đè bẹp dưới chân, khóe môi khiêu khích hờ hững nhếch lên.

Anh ngơ ngác chẳng hiểu vì sao Kiều Sở Sinh đột nhiên bạo khí, thì lúc này Cách Lỗ Hi bất ngờ mở miệng phá vỡ sự im ắng bao trùm: "Đến dập lư hương đi."

Kiều Sở Sinh chậm rãi thả tay anh ra, vẻ mặt hòa hoãn đi đôi phần.

"Mở cửa sổ."

Giọng nói trầm đục phát ra từ người đứng bên cạnh anh, đây giống mệnh lệnh hơn là một yêu cầu. Lộ Nghiêu lén lút ở dưới tay áo kéo kéo Kiều Sở Sinh, mong hắn có thể bình tĩnh đôi chút cho mình biết sự bất mãn vô cớ này từ đâu mà ra.

Ông chủ Cách ý vị thâm trường kéo cao đuôi mắt như hồ ly không nhả khỏi cơ thể Kiều Sở Sinh, phất tay cho người làm theo lời hắn.

Sau đó gã mới hướng bọn họ lịch thiệp đưa tay: "Mời ngồi."

Kiều Sở Sinh cùng Lộ Nghiêu cho nhau nhìn thoáng qua, đi tới ngồi đối diện với Cách Lỗ Hi.

Lộ Nghiêu nghi hoặc nhìn cánh tay lôi mình xềnh xệch quay đi mấy bước, như vậy còn chưa đủ xa, hắn còn kéo anh ngồi cách đến tận hai cái ghế với trung tâm phòng.

Tầm mắt Cách Lỗ Hi lơ đãng dừng trên hành động của bọn họ, ngập ý cười trìu mến nhìn Kiều Sở Sinh nói: "Hai vị muốn uống thứ gì, mời thoải mái chỉ điểm. Mùa này ở đây cũng có trà Bích Loa Xuân, muốn dùng thử chứ?"

Lộ Nghiêu vui vẻ hướng phục vụ mở miệng, Kiều Sở Sinh bên cạnh đã nói: "Phiền toái, một ly sữa bò cùng đường hoá học. Tôi liền không cần. Cảm ơn."

Nói xong còn hướng anh mỉm cười trêu ghẹo. Lời tới cửa vẫn bị Kiều Sở Sinh bên cạnh dành trước, anh đành miễn cưỡng cho nó trôi ngược về bụng.

Người phục vụ thoáng liếc qua Cách Lỗ Hi bên kia rồi mới dám hướng bọn họ đáp: "Phiền ngài chờ một lát."

Cách Lỗ Hi nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, trầm trầm kiêu kỳ chào hỏi: "Kiều Tứ Gia, đã lâu không gặp. Muốn gặp ngài còn khó hơn cả lên trời."

"Gọi tôi thám trưởng Kiều." Kiều Sở Sinh lạnh tanh đáp một câu, sau đó châm chọc không chút khách khí nói, "Tiên sinh muốn gặp tôi? Chỗ này nhìn trang nhã như vậy không ngờ lại thường xuyên có trọng phạm?"

Cách Lỗ Hi không tức giận, buông tách cà phê trong tay, ngón tay chống cằm, đuôi mắt chếch lên ranh mãnh dừng lại trên người Lộ Nghiêu, khéo mỉm cười: "Tôi lại cảm thấy người bạn đi bên cạnh ngài đây không cần sự chăm sóc của ngài đâu."

"Phiền tiên sinh vô thẳng vấn đề chính."

Hắn mất kiên nhẫn bắt đầu giở thói ngang ngược, không hài lòng thẳng thắn đáp trả: "Người của tôi cần hay không cũng do tôi quản, không tới phiên tiên sinh lo."

Một tiếng "cạch" vang lên, đế chén sứ giống như bị tuột tay va mạnh lên thành bàn lại như vì tâm trạng chủ nhân không tốt mà trút giận. Gã hướng Kiều Sở Sinh cười hòa nhã: "Thám trưởng Kiều! Cửa hàng của tôi đã bị cháy cách đây đã bốn ngày, nhưng trước sau vẫn không thấy phòng tuần bộ tìm được thủ phạm phóng hỏa. Ngài đây là chưa tìm ra, hay bản thân không muốn quản?"

Cách Lỗ Hi dừng lại đợi câu trả lời từ Kiều Sở Sinh. Biểu tình bề ngoài cả hai bình bĩnh mặc nhiên không chứa đối phương vào mắt. Nhưng ánh nhìn tóe lửa muốn lao vào đấm nhau thì thành thực hơn nhiều.

Chòng ghẹo, khiêu khích, xâm phạm trần trụi, vô số cảm xúc thô tục bỡn cợt đối trực diện với đôi đồng tử đen sẫm quyến rũ như chính chủ nhân của nó. Gã khô khốc nuốt khan cổ họng.

Nhận ra cái nhíu mày khó chịu từ thám trưởng Kiều, tính công kích của gã đang dồn ép muốn bức hắn nổi điên.

Buồn nôn, kinh tởm, đang thi nhau cuộn trào trong bao tử, Kiều thám trưởng bề ngoài trái lại vẫn rất điềm tĩnh, chẳng chút nao núng khác thường, hắn không rời mắt, mạnh mẽ nghiền nát đôi mắt như rắn độc kia. Cái vẻ trầm trầm lì lợm, đàm đạm lại hiếu thắng, càng khiến gã ngứa ngáy muốn chinh phục nhưng phải mặc cảm tự ti.

Nhưng tới cùng hắn cũng không thèm trả lời, khiến gã có chút thất vọng. Kiều Tứ Gia quả thực rất biết đùa giỡn kẻ khác trong tay, rồi lại tàn nhẫn dẫm đạp mọi thứ dưới chân.

Cách Lỗ Hi hòa nhã hướng hắn tươi cười nói: "Nếu vậy tôi xin mạn phép nói ra ý của mình, thám trưởng Kiều đừng tức giận. Tôi cảm thấy có một người vẫn luôn đối với tôi ghi hận trong lòng, ông ta là người có khả năng sẽ là thủ phạm phóng hỏa nhất."

Kiều Sở Sinh vẻ mặt khinh bỉ chuẩn bị móc mỉa, Lộ Nghiêu trước một bước đè tay hắn ngăn cản, chủ động nói: "Ngươi hảo, tôi kêu Lộ Nghiêu, xin hỏi Cách Lỗ Hi tiên sinh nghĩ là ai?"

Kẹt ở giữa cuộc nói chuyện đậm mùi thuốc súng, lúc này mới có cơ hội mở miệng. Từ lúc vô cửa đến giờ Kiều Sở Sinh gắt gỏng cứ như đạp phải bom, phòng bị, nóng nảy, bắt bẻ đủ kiểu, rõ ràng người ta mỉm cười hiền hậu thế kia.

Bất quá, anh cảm thấy bản thân hơi xấu tính, người chứng kiến là anh đây lại thấy nó rất thú vị nha, Kiều Sở Sinh càng căng anh đây càng thỏa mãn.

"Ngươi hảo." Cách Lỗ Hi giờ đây mới để ý tới sự tồn tại của Lộ Nghiêu bên cạnh, cong mí mắt thân thiện, nở nụ cười chào hỏi, "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Tôi vẫn chưa quên tên của anh, Lộ tiên sinh. "

Ba chữ cuối gã còn thâm thúy nhấn nhá biểu đạt, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười ban đầu, bất giác khiến Lộ Nghiêu nổi một tầng da gà.

Không hiểu sao anh có chút chột dạ liếc qua Kiều Sở Sinh, nhưng hắn nghe xong biểu tình lại chẳng có gì khác lạ, ngay cả nhăn mày cũng không có, ngoài vừa rồi hắn mới nhướng mi hối thúc anh tiếp tục điều tra.

Lộ Nghiêu rối rắm chưa biết trả lời sao, Kiều Sở Sinh đột ngột lên tiếng: "Tôi cần một cái tên."

Chỉ chốc lát anh thở phù nhẹ nhõm liền phải dựng ngược lông lên cảnh giác, vừa rồi hình như, hắn đang giải vây cho anh.

Anh chưa kịp định hình đã nghe vọng tới chiếc giọng trang nhã của Cách Lỗ Hi: "Một cái tên cũng không xa lạ với hai vị, Raymond."

Lộ Nghiêu thoáng sững vài giây: "Vậy tiên sinh nói lại một chút ông ta tại sao lại cùng anh ghi hận trong lòng?"

Cách Lỗ Hi có vẻ như không được hài lòng khi bị anh đặt câu hỏi, phất tay cho người quản gia tiến lên trả lời: "Trước đây Cách tiên sinh ở chỗ ông ta muốn mua một bức họa. Chính là Raymond lúc đó lại nói dù là cái gì cũng không bán cho ngài ấy, người hai bên chúng tôi xảy ra tranh chấp. Sau đó Raymond nhiều lần mướn người đến lữ quán chúng tôi mở nhiều lần quấy rối."

Lộ Nghiêu nhận ra người này chính là người đàn ông đã đụng mặt bọn họ trong phòng giám đốc công ty xe điện, không chấp nhất tiếp tục điềm tĩnh hỏi: "Vậy anh có cái gì chứng minh ông ta là hung thủ phóng hỏa đốt quán không?"

Cách Lỗ Hi ra hiệu cho người của gã mang ra một phong giấy viết tay: "Các anh xem qua thứ này."

Lộ Nghiêu tiếp nhận phong thư, vì để Kiều Sở Sinh cũng nhìn rõ, hướng người bên kia nghiêng vai tới gần, hắn cũng tự nhiên nghiêng đầu qua. Khoảng cách hai người lại như vậy thu hẹp quá mức thân mật, còn hay mập mờ trao đổi ánh mặt tự hiểu lấy ý nhau, chỉ cần người có lòng khó có thể không nghĩ nhiều.

Trên thư chỉ viết một ít uy hiếp cùng ký tên Raymond.

Bọn họ như cũ chẳng nói lời nào, quay qua đối mắt ngầm hiểu ý nhau. Lộ Nghiêu đem tin gấp hảo, cười nói: "Cái này cũng coi như là chứng cứ, đối chúng tôi phá án có trợ giúp. Chúng tôi sau khi làm tương quan chứng thật, sẽ cho anh câu trả lời thích đáng, thỉnh tiên sinh kiên nhẫn thêm vài ngày."

"Vậy làm phiền Kiều thám trưởng cùng Lộ tiên sinh." Cách Lỗ Hi vẫn giữ nguyên thái độ hòa nhã đối đáp với bọn họ.

Còn quay ra hướng Kiều Sở Sinh híp mắt nửa đùa nửa thật nói: "Chúng tôi ở đây làm ăn còn phải nhờ Kiều thám trưởng chiếu cố nhiều. Chỉ cần ngài ấy nói một câu chờ, tôi nào dám nói không."

Chốc lát lại nhảy ra vài câu hỏi không liên quan, ví dụ như câu này: "Có thời gian cùng nhau dùng cơm chứ?" Lộ Nghiêu cảm thán người này quả thực rất thích đi tìm ngược. Gã biết Kiều Sở Sinh hay cọc tính mà cứ nhắm tới hắn mà hỏi.

"Cảm ơn. Làm phiền rồi." Kiều Sở Sinh dứt khoát từ chối, đứng lên sẵn tiện kéo lấy tay anh đứng dậy theo.

Chuẩn bị rời đi thì Cách Lỗ Hi lại giữ chân Lộ Nghiêu nán thêm vài giây, đem anh đưa tới một bên trộm nói mấy câu, Kiều Sở Sinh tựa cửa cau mày không thoải mái, sau đó mặc kệ xoay lưng xuống lầu trước.

Trên đường hồi phòng tuần bộ, Kiều Sở Sinh đuổi Tát Lợi Mỗ trở về trước, bản thân tự lái xe.

Chạy được một đoạn hắn mới chịu hỏi: "Tam Thổ, vừa rồi Cách Lỗ Hi nói cái gì với anh?"

Cái này khác gì đang tra hỏi không, Lộ Nghiêu đột nhiên quay ra nhìn chằm chằm hắn lại không nói cái gì quay đầu trở về, mất mấy giây để trả lời: "Không có gì, anh ta nói với tôi khi nào giải quyết xong vụ án muốn mời chúng ta ăn cơm. Nói anh với hắn có chút khúc mắc muốn tôi cùng anh nói qua."

Kiều Sở Sinh buột miệng hỏi lại: "Thật sự?"

Lộ Nghiêu gật gật đầu, chắc nịch khẳng định: "Thật sự."

Anh nghĩ câu đầu tiên hắn hỏi sẽ là chuyện anh từng gặp Cách Lỗ Hi, nào ngờ hắn còn chẳng thèm đả động gì tới việc này. Là do Kiều Sở Sinh không để tâm hay không thèm quan tâm. Tin tưởng tuyệt đối và không quan trọng nó chỉ cách một ranh giới mong manh.

Kiều Sở Sinh không tiếp tục hỏi, bất ngờ nói một câu: "Không đi."

Đã thế còn bắt đầu như người lớn trong nhà dặn dò, "Anh cũng đừng tiếp xúc nhiều với gã ta. Tránh được bao xa thì tránh, đừng để mình bị gã dạy hư. Nhớ chưa?"

"Nhớ rõ." Lộ Nghiêu ngoan ngoãn vui vẻ gật đầu vâng lời.

"Ừ." Kiều Sở Sinh khó giữ được nét cười trên mặt, sực nhớ ra còn có một việc liền hỏi: "Chúng ta rõ ràng trong lòng đã có đáp án, vì sao anh còn muốn ở đó nghe gã hồ ngôn loạn ngữ? Rõ ràng Raymond đã chết vậy mà Cách Lỗ Hi lại không hay biết gì. Trong chuyện này không phải rất kì lạ sao?"

Lộ Nghiêu bình thản hỏi ngược lại hắn: "Lão Kiều, vậy tại sao anh còn ngồi đó? Chẳng phải là anh cũng cảm thấy bộ dạng này của anh ta rất đẹp mặt sao! Rõ ràng nhìn thấu anh ta thực sự muốn làm cái gì, vẫn im lặng không vạch trần. Sau này chuyện này bể ra, người nhớ tới phải tự cảm thấy có bao nhiêu bẽ mặt, đúng ý anh chứ?"

Kiều Sở Sinh nhướng mày khó tin, mỉm cười so với vẻ xảo quyệt của Cách Lỗ Hi còn đáng gờm hơn: "Rất không tồi."

Khó lòng có được câu khen ngợi từ hắn, Lộ Nghiêu khinh bỉ hừ lạnh một tiếng. Nếu Cách Lỗ Hi được xem như cáo thì kẻ ngồi bên cạnh anh đây chính là một con sói già, vừa biết tính kế kẻ khác vừa có thể ăn luôn cả xương người ta.

Lộ Nghiêu châm chọc, "Sao thế? Tôi tưởng Raymond chết thám trưởng Kiều phải vui lắm chứ. Anh muốn quản chuyện này sao?"

Vẻ mặt hắn thản nhiên thành thật: "Tôi nói rồi, nếu không có người báo án tôi sẽ không quản. Gửi thư tới Kiều gia đòi nợ kết quả cũng thế thôi."

Trong lòng lại tự có tính toán riêng không để Lộ Nghiêu can dự quá sâu. Người cũng đã cử đi điều tra, Hắn phải biết được rốt cuộc là đám người Tây đó đã đắc tội với ai, người nào lại có quyền lực lớn như vậy? Thù hay bạn chưa rõ, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một thế lực hùng mạnh lại thần bí bên cạnh họ, hắn phòng ngừa vẫn hơn.

"Thám trưởng Kiều!" Lộ Nghiêu đột nhiên nghiêm túc gọi Kiều Sở Sinh, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

"Hửm?" Chuyện gì vậy, khi không gọi hắn với giọng điệu đó.

"Ngài với vị tiên sinh Cách Lỗ Hi kia có việc gì mờ ám sao? Suốt buổi anh ta nhìn thám trưởng Kiều mãi thôi." Lộ Nghiêu giọng điệu trêu ghẹo, lại cố tình nhấn mạnh kéo dài âm cuối, nghe ra điểm cợt nhã bát quái.

"Anh thắc mắc mấy chuyện này làm gì? Có thời gian vậy suy nghĩ một chút làm sao giải quyết vụ án đi." Kiều Sở Sinh khi không nóng nảy trách mắng.

"Hứ! Không nói thì thôi." Lộ Nghiêu làm như dỗi hờn nhìn ra cửa.

Hắn quay qua nhìn, thật bó tay với tính khí trẻ con của Lộ Nghiêu, chỉ có thể lựa lời nói với anh: "Gã với tôi thì có gì được chứ! Tôi với tên đó có chút không vừa mắt nhau thôi. Có vài lần người của hai bên xích mích, có lẽ gã còn ghi hận."

"Tôi thì thấy không phải." Lộ Nghiêu ngay tức khắc phủ nhận, mặt hào hứng hóng hớt, ngữ điệu bất giác đã hạ thấp xìu xìu không có chút ý thức được vị chua pha lẫn trong giọng nói của mình, "Rõ ràng ánh mắt tên đó nhìn anh mờ ám tình chân ý thiết như vậy."

Kiều Sở Sinh không nghĩ gì cho lắm chuyện, thẳng thừng ghét bỏ nói: "Tôi không quan tâm. Anh nhanh chóng phá được vụ án đi. Tôi thật không muốn tiếp tục dây dưa với tên con lai đó nữa."

Lộ Nghiêu một bộ dạng trêu ngươi nhái lại giọng hắn.

Sau đó thành công khiến hắn ban cho anh một ánh mắt cảnh cáo, rồi để anh tự biên tự diễn tự ngồi đó chơi một mình.

Tới phòng tuần bộ lúc sau, A Đấu đến báo với Kiều Sở Sinh, Từ Lân đã ngồi xe lửa tầm giữa trưa nay sẽ tới nơi. Anh ta đã cho người đứng ở nhà ga trông chừng chỉ cần Từ Lân vừa tới nơi sẽ lập tức dẫn lại đây.

Lăn lộn cả một buổi sáng, Lộ Nghiêu thật sự đã mệt muốn chết, chỉ muốn ăn cái gì ngon ngon, ăn xong lập tức tìm chỗ hảo hảo đánh một giấc.

Nghe Từ Lân lại sắp tới nữa, Lộ Nghiêu bãi công, không làm.

Kiều Sở Sinh thấy anh nằm dài ra ghế hết cách đành ôn nhu dỗ dành, hành động xoa dịu tự nhiên vuốt vuốt mái tóc được chải keo chỉnh tề của Lộ Nghiêu.

"Kiên trì thêm chút nữa thôi, chỉ một chút, hỏi xong lập tức thả anh trở về nghỉ ngơi."

"Anh xem quầng thâm mắt của tôi này, anh liền thả tôi trở về đi, hỏi chuyện chính anh cũng có thể mà." Lộ Nghiêu hữu khí vô lực thương lượng với hắn, để mặc người xoa đầu, sau đó kéo lấy tay hắn kề dưới đầu, lười biếng dụi dụi điều chỉnh tư thế muốn nhắm mắt.

"Không được, anh nhất định phải ở lại. Tiền tôi cho anh gấp đôi." Hắn thì hay rồi, miệng thì không cho phép, thanh âm vốn trầm trầm dễ nghe bây giờ lại khắc chế hạ thấp thêm một tông, dịu dàng từ tình muốn đưa anh vào thẳng giấc ngủ.

Lộ Nghiêu sắp chìm nghỉm đi tìm chu công, vừa nghe tới tiền có thể gấp đôi, đầu óc không muốn tỉnh táo cũng phải tỉnh táo, tứ chi liền dồi dào sức sống không còn thiếu lực.

Nhưng bụng vẫn là rất đói, không thèm ngồi dậy, ngước mắt nhìn Kiều Sở Sinh, bĩu môi kêu ca:

"Vậy anh dù sao cũng phải làm cho tôi ăn chút gì đi. Tôi thật sự rất đói bụng." Vừa nói vừa vuốt vuốt bụng phẳng lì đã thầm thì kêu.

"Anh còn ăn! Buổi sáng không phải mới ăn nhiều như vậy?" Kiều Sở Sinh có chút kinh ngạc nhìn bụng anh.

Lộ Nghiêu không vui, "Anh đừng hòng muốn ngựa chạy còn không cho ngựa ăn."

Rất có lý lẽ, đúng lý hợp tình phân giải: "Tôi phá án chính là phải động não rất nhiều, động não tiêu hao rất nhiều năng lượng không phải sao, như vậy tự nhiên rất mau sẽ đói bụng."

Kiều Sở Sinh từ trong ngăn tủ tìm ra một hộp bánh quy nhập khẩu từ Mỹ, nhét vào trong tay Lộ Nghiêu.

"Ăn trước lót bụng, chờ hỏi xong, tôi mời anh đi ăn."

"Không tồi. Trong văn phòng còn có loại đồ ăn vặt cao cấp này! Anh ngày thường thích ăn loại bánh quy này sao?" Lộ Nghiêu vẻ mặt nghịch ngợm hỏi.

"Không phải tôi thích. Cái này là do mấy ngày trước không biết người nào mang đến đây, nghĩ tới Ấu Ninh thích ăn loại này, thuận tiện giữ lại. Này không phải anh đói bụng sao, mới lấy tới cho anh ăn." Kiều Sở Sinh ánh mắt có chút trốn tránh.

"Thật sự trùng hợp như vậy, tôi cũng thích khẩu vị loại bánh quy này." Lộ Nghiêu lén lút mỉm cười, không chút để ý nói.

"Nếu anh cũng thích, bánh để trong ngăn tủ dưới anh đều đem đi đi." Kiều Sở Sinh nhìn như không thèm để ý mà nói.

Lộ Nghiêu khóe miệng đã gợi lên tới, nhưng vẫn muốn làm màu một chút, "Nếu vậy thì ngại lắm, này không phải người ta tặng anh sao."

"Không có việc gì, nếu anh không ăn để ở đó cũng phí." Kiều Sở Sinh nhìn anh bạn nhỏ mắt sắp tít lại rồi còn muốn giả bộ đưa đò.

"Vậy được rồi, tôi còn từ chối thì bất kính."

Lộ Nghiêu đứng dậy hướng ngăn tủ, hí hửng đi xem chiến lợi phẩm của mình.

Không nhìn tới thì không biết, vừa thấy liến muốn bị dọa nhảy dựng. Nửa cái ngăn tủ đều là bánh quy, lại còn có rất nhiều loại cao cấp khác. Anh gỡ ra thô sơ giản lược xem qua chút, không có loại nào mà anh không thích ăn, thật muốn biết là kẻ nào lại dư tiền như vậy.

Giữa trưa, A Đấu mang theo hai gã cảnh sát ở nhà ga chờ Từ Lân, thấy Từ Lân từ khoang tàu hạng ba đi xuống, trong tay còn xách theo một cái rương.

Một người nhân viên nhà ga đem Từ Lân dẫn tới trước mặt A Đấu .

A Đấu nói: "Từ tiên sinh, tôi theo lời Kiều thám trưởng, mời anh tới phòng tuần bộ một chuyến, hy vọng anh có thể tới xác nhận thân phận."

Từ Lân bộ dạng bi thương gật đầu, "Làm phiền anh dẫn đường."

A Đấu đưa tay, "Mời."

Phòng tuần bộ.

A Đấu trước mang Từ Lân đi nhận thi, sau đó hướng Kiều Sở Sinh báo cáo chuyện Từ Lân.

Vô tình thấy được cảnh tượng Lộ thần thám ngồi ở trên sô pha bị bao vây bởi đoàn quân bánh quy, còn không thể chồm qua lấy nước uống, hai tay hai cái bánh quy ngồi ngẩn tò te đắn đo sẽ bỏ cái nào xuống, khiến thám trưởng của bọn họ quá ngứa mắt phải cất công từ bàn làm việc đứng lên đi qua cầm tới dâng tận miệng.

Tự nhiên thấy bản thân đứng đây có chút không thích hợp. Đem sự tình thông báo, lúc sau đáp ứng Từ Lân từ phòng nghiệm thi đi ra dẫn anh ta đi gặp thám trưởng Kiều cùng Lộ Nghiêu.

"Từ tiên sinh, mời vào trong."

Từ Lân vừa vào cửa bộ dạng bi thương vạn phần, hướng Kiều Sở Sinh chắp tay chào hỏi: "Cảnh sát trưởng Kiều, tôi nghe nói sư huynh tôi đã..."

"Từ tiên sinh, xin bớt đau buồn." Kiều Sở Sinh chủ động đứng lên, khiêm nhường lễ độ trước tiên cho người thân nạn nhân an ủi.

"Ngồi đi." Kiều Sở Sinh hiền lành hơn mọi khi, còn dư tâm trạng vòng vèo nói: "Từ tiên sinh, xin bớt đau buồn. Chúng tôi lần này mời anh tới, thứ nhất là thêm xác định thân phận người chết cùng hậu sự sau này. Thứ hai là muốn tìm hiểu một chút hoạt động của anh hôm xảy ra án mạng."

"Không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tôi giành được một vé đứng liền vội vàng quay trở về." Từ Lân vừa ngồi xuống liền vội vã cảm thương lau đi mồ hôi nhễ nhại chảy xuống trán.

"Tình cảm huynh đệ hai người rất tốt sao?" Kiều Sở Sinh hỏi.

"Huynh đệ đồng môn mà. Sư huynh vẫn còn chưa thành hôn, theo lý thì chuyện hậu sự tôi sẽ thay anh ấy lo liệu."

"Tôi nghe nói hôm qua Từ tiên sinh có một buổi hội đàm ở Nam Kinh?"

Từ Lân nói: "Tôi mấy ngày nay vẫn luôn đều ở Nam Kinh mở họp. Là buổi thảo luận kết hợp hai phái Công Bút và Đặc Tả mà thôi. Vốn dĩ mấy chuyện này là do sư huynh đi, nhưng mà anh ấy bận mà. Thế nên tôi đi thay."

"Trong cuộc họp có những ai đi thế?" Ngữ điệu hắn chỉ như vô tình bâng quơ hỏi thăm vài câu.

"Đều là người trong giới điêu khắc đồ gốm. Ví dụ như Uông Dương tiên sinh ở Kinh Triệu, Trương Nhạc Bình tiên sinh ở Nam Kinh, Tô Bồi Luân tiên sinh ở Dương Châu, còn một người chính là tôi đây."

Hắn nhẹ hất đầu ra hiệu A Đấu ngoài cửa đi điều tra chứng thực thông tin, lại nhìn qua con người đang thảnh thơi ăn bánh uống trà bên kia, nhướng chút mày nhắc nhở anh tập trung công việc.

"Vất vả vất vả." Lộ Nghiêu giả nai không hiểu, vô tư lấy bình trà đã nguội lạnh rót ra một ly trà cũ, nhiệt tình tươi cười đứng lên, đặt ly trà tới trước mặt Từ Lân, "Từ tiên sinh uống tách trà giải khát."

Nhân cơ hội nhìn thoáng qua đôi giày sạch sẽ của anh ta.

Từ Lân tiếp nhận, biểu tình mệt mỏi thở dài bi thương: "Haiz, vừa nghe được tin tôi đã không dám tin. Ngồi khoang tàu hạng ba đông nghịt người, tuy chưa vào mùa nóng đỉnh điểm, nhưng ai nấy lưng đẫm mồ hôi."

Nghe được Từ Lân nói bản thân từ khoang tàu hạng ba trở về, Kiều Sở Sinh chẳng chút dấu tích liếc thoáng qua quần áo của anh ta, thoáng nhăn mày rồi giãn.

Từ Lân vẫn chưa từ thương cảm hoãn lại, "Kiều thám trưởng, sư huynh ta người này tuy rằng có chút khuyết điểm, nhưng cũng không đến mức bị giết. Đây rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì mà phải ra tay như vậy!"

Lúc này A Đấu cùng lúc đi vào nhỏ giọng ghé tới gần báo cáo với Kiều Sở Sinh, chứng thực phía Nam Kinh cuộc họp đêm qua quả thực có bốn người Từ Lân nói.

Lộ Nghiêu trao đổi ánh mắt với hắn bản thân đã nghe rõ, sau đó bình thản tiếp tục nhâm nhi miếng bánh còn dỡ.

Hỏi chuyện cần hỏi cũng đã xong, chứng thực lời cũng đã thỏa. Nhưng chỉ còn cái anh bạn nhỏ nguyên buổi chỉ biết ăn bánh uống trà, nhàn hạ nhìn hắn đặt câu hỏi vẫn chưa có đả động gì. Đóng vai thanh tra đến kiểm tra hắn làm việc sao? Kiều Sở Sinh nhớ nói anh ở lại làm việc chứ đâu cho anh ngồi chơi.

Không kiêng dè quay ra làm chút hành động ám chỉ muốn cho Lộ Nghiêu cũng hỏi một chút lời. Chính là lá gan đứa nhỏ này càng lớn nhắm mắt coi như không nhìn thấy.

Hắn phải tự thân giải quyết nốt: "Từ tiên sinh vất vả quá! Một đoạn đường dài vừa xuống tàu đã phải đến đây. Nếu không có chuyện gì thì-"

"Không có chuyện gì." Lộ Nghiêu thình lình chen vào cắt ngang.

"Thám trưởng Kiều!"

"Hửm?" Hắn nghe anh gọi thì nhanh chóng quay qua, nghĩ câu trả lời anh cho hắn điểm đột phá.

Và kết quả đúng là không phụ hắn, anh vừa mở miệng đã khiến hắn phải nhíu mày.

"Còn không mau tiễn khách về." Lộ Nghiêu không sợ trời sập nói.

Hắn nghi hoặc nhìn anh, cho anh một cái ánh mắt cảnh cáo đừng đùa giỡn: Làm gì đây? Để anh hỏi chuyện, không phải để anh thả người đi!

Ý định của hắn còn muốn viện cớ giữ người ở lại phòng tuần bổ, chứ đâu thả về.

Anh mở lớn đôi mắt ngây thơ: Rất nghiêm túc!

Từ Lân nhân khi ở giữa hai người còn đang liếc mắt qua lại chen vào nói: "Vậy không có chuyện gì tôi xin phép về trước. Nếu có việc cần, tôi nhất định phối hợp."

Ai biết Lộ Nghiêu cũng không có dựa theo kịch bản hắn nghĩ sẽ làm cú bẻ lái, trực tiếp liền nói: "Từ tiên sinh, anh có thể trở về."

Lời nói đã nói ra khỏi miệng, Kiều Sở Sinh không có cách nào xoay chuyển, đã vào thế đành phải thuận theo để Từ Lân rời đi: "Chúng tôi không làm phiền anh nữa, để anh trở về nghỉ ngơi."

Nói xong còn lừ mắt tức giận không vừa ý với Lộ Nghiêu.

Ba người hàn huyên vài câu, liền đưa Từ Lân đến cửa lớn cục cảnh sát.

Trước khi đi Kiều Sở Sinh còn nhéo nhẹ eo Lộ Nghiêu, nheo mắt thay lời nói với anh nhất định phải cho hắn một lời giải thích rõ ràng, còn không anh chắc chắn no đòn với hắn.

Trái lại Lộ Nghiêu rất có tâm tình đùa giỡn, tay còn phẩy phẩy đẩy đẩy nhẹ tay hắn, tranh thủ lúc không ai thấy lè lưỡi làm mặt quỷ với Kiều Sở Sinh.

A Đấu đi đằng sau hai người mặt giăng đầy vẻ mịt mờ khó hiểu với hành động to gan lớn mật đến từ vị trí Lộ thần thám, anh biết anh ấy có tài phá án, nhưng không nghĩ tới còn có tài thích đi tìm đường chết vậy chứ.

Từ Lân ra tới cửa Cục Cảnh Sát lúc sau, Lộ Nghiêu làm bộ lơ đãng hỏi: "Từ tiên sinh, đôi giày vải này là anh mua ở cửa hàng giày mũ Hạc Minh phải không?"

"Lộ tiên sinh thật là tinh mắt! Đây đúng là giày vải Hạc Minh."

Lộ Nghiêu cười nói: "Tôi là người theo phe giày da, nhưng cha tôi lại hết lòng yêu thích giày vải Hạc Minh này. Ông ấy bảo giày này mang ở trên chân thoải mái, đế giày vừa dày dặn lại vừa chân."

Hai người hàn huyên qua đi, Từ Lân liền cáo từ phải rời đi: "Kiều thám trưởng, Lộ tiên sinh. Vậy không có chuyện gì Từ mỗ tôi xin cáo từ. Chờ án tử phá, tôi hy vọng có thể đem di thể sư huynh mang về, hảo hảo an táng." Sau đó gọi một chiếc xe kéo rời đi.

Kiều Sở Sinh cùng A Đấu vừa mới chuẩn bị quay vào trong liền bị Lộ Nghiêu một tiếng đánh vỡ.

"Chờ đã."

Lộ Nghiêu nhìn bóng dáng Từ Lân đi xa, chỉ vào xe kéo, quay đầu bảo với Kiều Sở Sinh: "Bắt anh ta lại."

"Lại làm sao? Mới vừa đem người thả đi liền muốn bắt trở về. Anh giỡn với tôi à!"

Lộ Nghiêu biểu tình anh ra cửa lại không mang đầu óc bất lực giải thích, "Tôi vừa rồi mới khen giày của anh ta, anh vẫn chưa nhìn ra gì sao?"

"Ít nói nhảm. Thấy gì chứ?" Kiều Sở Sinh nhíu mày kì thị, không hiểu ra sao!

Lộ Nghiêu bất lực tràn bể: "Tôi hỏi anh, anh ta vừa mới nói mình ngồi khoang hạng mấy trở về? "

Kiều Sở Sinh tỉnh bơ đáp: "Khoang hạng ba, làm sao?"

"Anh vẫn chưa hiểu?" Anh sắp tức phát ngất tại cửa cục cảnh sát. Đã nắm tay chỉ đường đến như thế rồi hắn vẫn chưa nghĩ ra!

Gắng gượng lên hai khóe miệng thân thiện, "Anh cẩn thận nghĩ lại một chút? Cùng lời anh ta nói, có hay không có cái gì mâu thuẫn với nhau."

Kiều Sở Sinh nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày.

"...."

Anh tức đến tròn mắt nhìn hắn,"Còn không rõ?" Bó tay, anh từ bỏ rồi: Đồ ngốc! Chỉ biết dùng não để tán gái thôi.

Quyết định lôi kéo hắn, "Anh đi cùng với tôi."

Lộ Nghiêu mang Kiều Sở Sinh đi tới ga tàu hỏa Từ Lân ngồi xe trở về, trên đường còn không quên vòi hắn mua kem cho mình.

Kiều Sở Sinh ở phía sau Lộ Nghiêu không minh bạch nghi vấn: "Sao lại tới ga tàu hỏa? Đừng nói với tôi anh lại đói, gần đây ngoài bụi với than ra không có cái gì ăn ngon đâu."

Lộ Nghiêu trợn trắng mắt liếc Kiều Sở Sinh, "Đương nhiên không phải. Anh trong đầu sao lúc nào cũng nghĩ xấu tôi nha."

"Vậy anh muốn làm gì? Trần Quảng Chi án tử còn chưa có phá, tôi không có tâm tình ở chỗ này chơi với anh."

"Cái gì chơi? Tôi là mang anh tới phá án, phá án hiểu chưa?"

Lộ Nghiêu hằn học nhấn mạnh ý tận hai lần. Ngồi xuống trường ghế đợi xe, cách đường sắt đặc biệt gần, lựa một vị trí đặc biệt tốt để quan sát.

"Ăn ngon thật!" Vừa cắn một miếng kem lớn vừa tắm tắp cảm thán tận hưởng.

Kiều Sở Sinh đi một vòng quan sát ngồi xuống bên cạnh Lộ Nghiêu, anh đem kem đưa tới trước mắt hắn: "Anh cũng nếm thử đi."

"Anh mà còn không nói, tôi sẽ cho anh kiếp sau chỉ có thể ăn kem thôi đấy!" Hắn rất không kiên nhẫn uy hiếp.

"Hung dữ thế làm gì! Cái gì cũng phải từ từ kiên nhẫn."

Lộ Nghiêu đành phải ngoan ngoãn tự chính mình ăn, nhưng vẫn phải chọc ngưa người ta trước đã: "Anh còn muốn theo tôi đến kiếp sau à, rất hân hạnh."

Kiều Sở Sinh vốn không muốn ăn, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ Lộ Nghiêu đắc chí ý mãn, tâm tư đột nhiên nổi hứng phá bĩnh. Hắn dùng chi thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy tay Lộ Nghiêu, mạnh mẽ đem kem đưa đến miệng hung hăng cắn xuống một miếng to chỗ anh vừa ăn qua.

Lộ Nghiêu sợ ngây người nhìn Kiều Sở Sinh một ngụm ăn luôn một nửa kem ốc quế của mình, khốc tiếu bất đắc không thể rời mắt khỏi chỗ Kiều Sở Sinh vừa cắn, ủy khuất không hết.

"Sao anh cắn nhiều thế?!"

"Không phải anh muốn tôi ăn à? Nếu tôi mà ăn ít, chẳng phải là cô phụ phen hảo ý của anh rồi sao." Kiều Sở Sinh tàn ác kéo dài hơi kháy đểu.

Lộ Nghiêu chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm: Không tức giận, không thể tức giận, không được tức giận, mình vẫn còn nửa ngăn tủ bánh quy.

Như vậy mặc niệm mấy lần, Lộ Nghiêu mới có thể ngăn chặn tính tình bùng nổ.

Vì phòng ngừa Kiều Sở Sinh lại lần nữa đánh lén, còn đem kem cố gắng ăn một miếng lớn, kết quả bị lạnh đến tê người, đông lạnh nhe răng trợn mắt. Kiều Sở Sinh thật lợi hại, ăn mạnh như vậy cũng không sợ đau bụng.

Cứ như thế hỏi sao không để hắn xem thành trẻ con, ấm ức nhưng vẫn sợ bị la mà không dám to giọng, xứng đáng bị chọc ghẹo cho khóc.

Nhìn Lộ Nghiêu ủy khuất ba ba bộ dáng, Kiều Sở Sinh có chút buồn cười, khéo lãng qua dỗ anh nói: "Tới, không phải nói mang tôi tới phá án sao? Làm chính sự đi." Nói tay hắn đáp ở trên vai Lộ Nghiêu, choàng qua cổ kéo nhẹ nhàng quơ quơ.

Lộ Nghiêu kỳ thật không có tức giận, vẫn muốn Kiều Sở Sinh nhiều nói lời dỗ dỗ mình, nhất quyết chỉ nhìn vỏ kem ốc quế không nói lời nào.

"Hiện tại lại không phải mùa hè, anh lại chưa ăn cơm, tôi sợ dạ dày anh không thoải mái, cho nên giúp anh chia sẻ một nửa. Chờ mùa hè, anh muốn ăn bao nhiêu tôi đều cho anh thỏa lòng, được không?" Trông biểu cảm tiếc thương kia mà buồn cười, hắn vòng tay lên nhéo một chút cái má xị xuống, bụng thịt phúng phính bị hắn kéo ra như muốn búng ra sữa.

Ý tứ thương cảm vừa rồi nháy mắt đều vứt đâu mất. Lộ Nghiêu để im cho hắn làm loạn, đổi lại bằng nụ cười vui vẻ, "Anh nói, tùy tiện tôi ăn, anh bỏ tiền?"

"Ân, tôi nói, tôi bỏ tiền."

Kiều Sở Sinh khóe miệng giơ lên phóng khoáng bảo đảm, đột nhiên hắn chợt nhớ tới một thứ quan trọng, "Bất quá vẫn phải có tiết chế, cho dù là mùa hè cũng không thể ăn quá nhiều đồ lạnh."

"Quỷ hẹp hòi!" Lộ Nghiêu đem cánh tay Kiều Sở Sinh từ trên vai mình xốc xuống dưới.

Kiều Sở Sinh khí cực phản cười, "Tôi keo kiệt? Lộ Tam Thổ, anh đúng là không có lương tâm. Có bản lĩnh anh chờ mùa hè đừng có ă-"

"Không bản lĩnh, tôi nhất định phải ăn."

Hắn còn chưa kịp nói xong Lộ Nghiêu đã cười hì hì xoay người cắt ngang. Kiều Sở Sinh kinh ngạc mỉm cười hỏi một câu biết rõ câu trả lời.

"Tôi còn chưa nói, anh biết?"

"Anh không nói tôi cũng biết anh suy nghĩ cái gì." Bản thân tự hào nói xong chưa kịp vui vẻ ăn nốt nửa cây kem còn lại, chiếc xe lửa liền đến trạm, thả ra một màn khói bụi mịt mù.

Kiều Sở Sinh khó chịu che mũi, phủi bớt khói bụi xung quanh: "Lần sau có thể tìm một vị trí ngồi thích hợp hơn được không?"

Lộ Nghiêu luyến tiếc nhìn cây kem của mình, vừa cay cú vừa ấm ức: "Tôi không phải vì muốn anh nhìn thấy thêm rõ ràng sao!"

Lúc này xe lửa đến trạm đã dừng hẳn, lữ khách từ trên khoang tàu vội vội vàng vàng xuống dưới.

Tập trung để ý đám hành khách từ thùng xe đầu kéo xuống, Lộ Nghiêu vỗ eo Kiều Sở Sinh đánh động, lại cố tình vỗ thêm cái nữa cảm nhận độ rắn chắc của nó.

Dùng ánh mắt ngay thẳng đánh lạc ý bảo hắn cẩn thận quan sát đặc thù người đi đường, đối Kiều Sở Sinh nói: "Anh xem."

Kiều Sở Sinh cau mày để ý nửa ngày, một vòng không phát hiện ra gì nghi hoặc nói: "Anh định nói người ở khoang hạng ba nhiều, dọc đường đi trông cực kì nhếch nhác giống Từ Lân?"

Lộ Nghiêu nhích lại gần, nhỏ giọng ghé sát người hắn, "Ai nói anh xem mặt, nhìn xuống dưới đi." Nói rồi cũng không ngồi thẳng người, ngả đầu giữ nguyên tư thế như đang đợi đáp án Kiều Sở Sinh.

Kiều Sở Sinh cúi đầu nhìn xuống giày họ, nhận ra điểm chung đều dính màu đen than đá hôi.

Lộ Nghiêu hỏi: "Thế nào? Hiểu chưa?"

"Vụn than?" Kiều Sở Sinh nghi hoặc nói.

"Đúng vậy, chính là vụn than. Anh lại cẩn thận ngẫm lại giày Từ Lân, có phải hay không quá sạch sẽ? Mà anh ta nói chính mình là ngồi cái gì tới?" Lộ Nghiêu hướng dẫn từng bước.

Kiều Sở Sinh phất tay gọi tới một người giám sát nhà ga, "Khoang hạng ba từ khi nào đổi lên phía đầu thế?"

Người giám sát nói: "Hôm nay. Do năm nay vào xuân sớm, cho nên thay đổi sớm."

"Cảm ơn." Kiều Sở Sinh gật đầu đáp.

"Anh muốn nói anh ta căn bản không có ngồi xe lửa." Kiều Sở Sinh rốt cuộc hiểu được.

Lộ Nghiêu cúi thấp đầu, ánh mắt ngước lên quan sát biểu cảm gương mặt hắn, nhỏ giọng thì thầm bên tai, "Trẻ nhỏ dễ dạy." Sau đó lập tức dựng thẳng lưng tỏ ra cà lơ phất phơ hỏi, "Có thể bắt người được chưa, thám trưởng Kiều."

Kiều Sở Sinh vừa rồi cảm nhận hơi nóng bên tai theo quán tính rụt nhẹ người né tránh, lúc quay qua nhìn Lộ Nghiêu thì anh đã quay trở về bộ dạng thường ngày.

"Sao anh không nói cho tôi biết sớm, hả? Thả anh ta về mất, chờ Từ Lân thay quần áo, mang giày vứt đi, thế sao tôi bắt anh ta được?"

Hắn thả một tràng dài liên hoàn cước bất mãn, chẳng để anh giải thích tí nào. Lộ Nghiêu nhếch khóe môi bỡn cợt lưu manh đáp lại điệu bộ khó ở từ hắn, "Không phải anh thực sự cho là.....dựa vào một đôi giày mà có thể bắt anh ta nhận tội đấy chứ?"

"Ý anh là sao?"

"Không vội, sơn nhân tự có diệu kế."

Kiều Sở Sinh thấy Lộ Nghiêu vẫn còn ở đó úp úp mở mở, tức giận trừng mắt liếc anh ghét bỏ.

Môi anh giựt giựt đóng mở liên tục muốn nói, nhưng không biết nói cái gì, nghẹn cục tức mà chẳng thể ném trả.

"Lộ tiên sinh, tìm được rồi. Phía trước quả thật có một lỗ hổng." Một người cảnh sát đúng lúc hăm hở chạy tới.

Lộ Nghiêu đứng lên đối với người cảnh viên bí mật nói thầm vài câu. Ngay sau đó thấy anh ta lén nhìn sắc mặt Kiều Sở Sinh, gật gật đầu đã hiểu với Lộ Nghiêu, nhận lệnh tức tốc chạy đi.

"Chờ chút."

Ngờ đâu vừa quay lưng liền bị Lộ Nghiêu gọi giựt giò, được anh đưa cho nửa cây kem vội xua tay không dám nhận: "Không cần, không cần."

"Giúp tôi vứt đi."

"À, vâng."

Nhìn bộ dạng cảnh viên bị sượng nhận lấy cây kem từ tay Lộ Nghiêu khiến Kiều Sở Sinh ngồi một bên phải che môi nhịn cười, đợi anh ta đi xa mới hỏi: "Hai người thần thần bí bí nói cái gì vậy?"

Lộ Nghiêu cằm giương lên, "Đi thôi, thám trưởng Kiều."

"Đi đâu cơ?"

Lộ Nghiêu hào hứng không đợi nổi bày trò, "Giờ là lúc xuất hiện, tỏa sáng ở trước mặt Dao Cầm tỷ rồi."

Hai tay anh đút túi quần, giữa dòng người tấp nập thoi đưa, anh hơi cúi đầu tinh nghịch nhìn xuống mũi giày đặt đối diện với mũi giày Kiều Sở Sinh, bất chợt tông giọng thoáng hạ, không rõ là muốn nói với Kiều Sở Sinh hay tự nói với chính mình, "Cũng đến lúc để Cách Lỗ Hi tiên sinh thất vọng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top