Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông màn bao trùm bầu trời Thượng Hải, Trường Tam Đường khách nhân áo gấm lụa là ra ra vào vào, hoa phấn ngào ngạt đùa vây xung quanh, chẳng ai thèm quan tâm đến sự tồn tại của kẻ đứng kế bên mình.

Giữa một rừng người lẫn lộn dầu mỡ, một thân ảnh như thiên tiên lạc giữa chốn hồng trần, quá khác biệt để không bị thu hút với những thứ nhơ nhớp xung quanh. Người đàn ông rực rỡ, cao quý, một thứ thanh sạch toát ra sự lạnh lẽo từ tận trong xương tủy, loại người mang cốt khí chẳng bao giờ nên xuất hiện ở nơi đây.

Ánh đèn trên trần nhà lót theo cái bóng của gã, còn quá trẻ tuổi để có thể sớm lụi tàn. Điệu bộ thong dong, nhẹ nhàng, đế giày kiêu ngạo dẫm lên từng bậc gỗ, dưới chân kia đang đi là thảm nhung cao cấp chứ không phải nơi thô ráp dung tục. Đám ánh mắt lăm lăm trông ngóng như sói đói kia ngày càng trở quá trơ trẽn để có thể bỏ mặc không để ý, mi tâm xinh đẹp khẽ nhíu đưa ra lời cảnh báo.

Giống như vi phong nhập vũ cũng đủ để kẻ khác không rét mà run thu hồi lại hai con ngươi không an phận. Ý niệm ganh ghét lại không thể nào cam lòng, lén lút bám theo muốn nhúng chàm con thiên nga lông trắng quá mức cay mắt.

Chỉ là ánh mắt cao quý kia xa vời vợi, chẳng thèm để ý đến mấy thứ tầm thường, một cái nhìn qua cũng không ban cho họ. Anh ta bỡn cợt thích thú, đuôi mắt mang theo tính khí trẻ con, chống cằm trên lan can lầu hai, ánh mắt còn đâu vẻ âm u vừa rồi, câu hồn đoạt phách cùng chờ mong nhìn xuống lầu. Một bóng người mặc cảnh phục uy nghiêm bước xuống xe, lúc nào cũng nổi bần bật đến bức người không thể bỏ qua sự tồn tại mỗi khi hắn xuất hiện.

"Tiên sinh. Mời đi theo lối này." Một người phụ nữ mặc quân phục thuộc quân đội Mỹ, bên vai mang quân hàm thượng tá từ đằng sau đi đến, nhìn theo hướng mắt của anh ta đợi chờ ra lệnh.

Người nọ như không nghe thấy bất động cho đến khi cảnh sát chuẩn bị bao vây toàn bộ, gã mới chậm rãi xoay lưng tránh đi tầm nhìn của người mình đã nhìn lén hồi lâu, bước vào căn phòng được chuẩn bị trước.

Lúc này Dao Cầm đang ở trên lầu bái thần, ngoài vọng tới tiếng gọi: "Dao Cầm, Dao Cầm, thám trưởng Kiều đến rồi."

"Đến đây, đến đây." Dao Cầm nói vọng ra.

Vừa tới được lầu dưới, cô nôn nóng chạy tới chỗ hắn, sợ hãi bồn chồn hỏi: "Kiều ca, bắt được hung thủ rồi à?"

Kiều Sở Sinh không nói lời nào, chỉ tay hướng lên phòng cô.

Dao Cầm nhìn theo, trên cửa sổ xuất hiện cái bóng một người bị dây thừng kéo lên, cùng cảnh tượng Trần Quảng Chi chết không khác gì nhau cô bị dọa sợ tới mức nhảy dựng, lắp bắp không thành câu: "Này, này...đây là ai?"

Kiều Sở Sinh hỏi: "Đêm qua thời điểm Trần Quảng Chi chết cũng như thế này sao?"

Dao Cầm gật gật đầu liên tục, "Giống hệt."

"Đi lên." Hắn không giải thích gì, đưa ra yêu cầu sau đó lửng thửng đạp lên những bậc thang đầu tiên.

Bước chân chợt dừng giữa cầu thang, đánh một vòng ánh mắt càn quét qua các hành lang, hắn có cảm giác từ lúc bước chân vào Trường Tam Đường đám khách nhân nhìn mình vẫn luôn rất kì lạ. Không phải tò mò, cũng chẳng phải soi mói, nó giống như âm hồn tanh tưởi đói khát trực chờ cắn xé. Thật buồn nôn! Đây là muốn gây sự sao.

Kiều Sở Sinh đẩy ra cửa phòng Dao Cầm, thấy Tát Lợi Mỗ bị dây thừng cột sát nách treo ở trên xà nhà giữa phòng, mặt còn đang nặn ra tươi cười, trong lòng yên lặng than một tiếng: Thật là làm khó dễ ngươi.

Lộ Nghiêu đứng ở góc phòng hướng Kiều Sở Sinh hỏi, "Nhìn rõ chưa?"

"Nhìn rõ ràng, thả anh ta xuống đã." Kiều Sở Sinh cho anh câu trả lời, còn không quên dặn anh đừng quên thả Tát Lợi Mỗ xuống.

Lộ Nghiêu đem nút dây thừng rút ra, Tát Lợi Mỗ đã chuẩn bị sẵn tư tế thế rớt xuống an toàn.

Thật vất vả lấy lại bình tĩnh Dao Cầm liền hỏi: "Này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Một thực nghiệm nhỏ." Lộ Nghiêu quay người đi tới bên cạnh Kiều Sở Sinh vừa đáp lại vấn đề Dao Cầm, "Để mấy người tận mắt chứng kiến, thủ pháp gây án của hung thủ."

"Kỳ thật nguyên lý rất đơn giản. Trước đây tôi đã xem một màn ảo thuật ở trên đường phố Paris, nhốt người trong một cái rương, bốn mặt đều nhìn không thấy bóng người."

"....Thực chất chỉ cần lợi dụng tốt vị trí ánh đèn cùng vị trí người đứng." Lộ Nghiêu giơ lên tay phải mình, tay trái xách theo đèn dầu đặt bên cạnh di chuyển lên xuống, trên cửa sổ bóng dáng cũng chuyển động theo, "Là có thể chiếu cái bóng xuất hiện ở trên cửa sổ, hoặc là biến mất."

Kiều Sở Sinh trông ánh mắt cầu cứu không hiểu gì của Dao Cầm, giúp cô tối giản nó: "Thi thể ở sau đèn dầu, còn anh ở trước đèn dầu, như thế thì trên cửa sổ cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ta."

Lộ Nghiêu vui mừng nhướng một chút mi khen ngợi, "Trả lời chính xác."

Dao Cầm nói: "Dù là như thế, nhưng hung thủ chạy thoát kiểu gì? Hôm qua con đường lầy lội như vậy, hậu viện một cái dấu chân cũng chẳng thấy."

"Dao Cầm tỷ, chị có còn nhớ sợi dây phơi đồ bị rơi ở hậu viện không?"

Lộ Nghiêu hỏi xong đợi cho Dao Cầm gật gật đầu nhớ ra, mới tiếp tục giải thích: "Vậy chị có từng nghĩ, chưa chắc là hung thủ làm rơi nó trong lúc chạy trốn mà đã có người cố ý làm nó rơi xuống, để che giấu dấu tích bỏ trốn của mình."

Vào lúc nửa đêm, Từ Lân trực tiếp bị mời tới sau vườn Trường Tam Đường.

Ba người tụ tập ở đây đợi người được mang tới, từ lúc Từ Lân bị đẩy vô trong, ngoài cổng nhân sĩ ngày càng bu đông, cảnh sát buộc phải đứng chắn ngang cản lại che đi tầm mắt đám người này.

Thời điểm được đưa tới Từ Lân tỏ thái độ rất bất mãn, hướng Kiều Sở Sinh khiêm tốn chất vấn: "Thám trưởng Kiều, lần này ngài lại muốn làm phiền tôi là vì chuyện gì đây? Tôi vẫn còn phải xử lý hậu sự cho sư huynh, ngài có gì mau nói."

Kiều Sở Sinh nhắc mi nhìn anh ta không có ý định mở miệng, Lộ Nghiêu bên cạnh chủ động tiến lên trước làm chủ tọa bắt đầu: "Từ tiên sinh, là tôi bảo họ mời anh quay lại đấy."

"Lộ tiên sinh, có gì chỉ giáo sao?" Từ Lân hỏi.

"Đêm qua sau khi giết người, anh đã chạy trốn từ vườn sau này phải không?" Lộ Nghiêu đánh trực diện vào thẳng vấn đề.

"Anh nói thế có nghĩa là sao? Tôi là hung thủ giết người? Sao có thể, tôi không có ở Thượng Hải, tôi giữa trưa ngày hôm nay mới trở về, căn bản là không có thời gian gây án." Từ Lân một ngụm phản bác.

"Người đêm qua ở Nam Kinh không phải anh." Kiều Sở Sinh bây giờ mới chịu lên tiếng, vừa mở miệng đã khiến kẻ khác á khẩu, "Anh tìm người mạo danh mình, rồi lại trốn lên tàu hỏa, chờ thời gian tới lại giả vờ như vừa từ Nam Kinh quay về, tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường cho mình."

Từ Lân biến sắc, rất nhanh lên tiếng phản đối lại Kiều Sở Sinh: "Hoang đường. Mấy người nói thế có chứng cứ nào không?"

"Dĩ nhiên, tôi đã điều tra rồi." Kiều Sở Sinh bình tĩnh bắt bài, thong thả vạch ra tiền nhân hậu quả của sự việc:

"Tuy anh theo học Vương lão gia, nhưng những việc cần xuất đầu lộ diện vẫn luôn là sư huynh của anh, cũng tức là người bị hại Trần Quảng Chi đứng ra làm. Buổi hội đàm tối qua, đều là những người tham dự đều là những người chưa từng gặp mặt, không quen biết nhau. Thế nên anh tìm người đóng giả, cũng chẳng phải chuyện gì khó. Hơn nữa...."

"Hơn nữa gì?" Từ Lân gấp gáp cắt ngang cái tràng trêu ngươi lấp lửng của hắn.

"Anh nói mình ngồi ở khoang hạng ba?"

"Đúng thế. Tôi có vé tàu làm chứng cứ." Anh ta tự tin đưa ra lời bằng chứng ngoại phạm.

"Chắc anh không nhầm lẫn đâu nhở? Tuy hạng khoang tàu hỏa phân theo mùa, nhưng thời gian thay đổi các khoang thì không xác định rõ."

Từ Lân đứng trước điệu bộ nắm chắc phần thắng này của Kiều Sở Sinh, bắt đầu có xu hướng bị địch làm cho rối loạn hoang mang, phòng bị hỏi: "Câu này của anh có ý gì?"

"Mùa đông, khoang tàu cách lò lửa đầu tàu càng gần khoang đó càng ấm. Thế nên khoang hạng ba ở đuôi tàu, vừa hay cũng ngược lại. Đến mùa hè, nơi càng xa lò lửa đầu tàu thì càng mát, hơn nữa cửa sổ tàu mở sẽ không có bụi than bay vào. Thế nên mùa hè, khoang hạng ba xếp đầu tiên."

Lộ Nghiêu lặng yên đứng ở một bên, sát ngôn quan sắc từng nhích cử nhất động của Từ Lân, không mở miệng xen lấy lời nào.

Giữa bao cặp mắt đang ở ngoài kia săm soi, anh không muốn khoa trương thu hút lấy tâm điểm chú ý, hay muốn bản thân lần nữa giật tít trên các trang báo chí, chỉ muốn ở đấy nghe hết lập luận của Kiều Sở Sinh.

Ngày hôm nay hắn từ manh mối mà anh đưa ra không những xâu chuỗi logic mọi chuyện không chút sơ hở, mạc danh kì diệu không cần anh tường thuật tỏ tường, lại có thể nhất nhất trùng khớp với suy nghĩ của anh.

Trong lòng bỗng dưng rục rịch không nguôi, thật muốn nhốt tên đàn ông hấp dẫn chết tiệt này giấu vào một nơi nào đó không ai thấy tới.

Gương mặt anh đã không che giấu nỗi tự hào, bất giác mỉm cười, ánh mắt chẳng thể phút giây nào rời khỏi người hắn.

Gã nam nhân họ Kiều đứng đấy, hắn đứng một chỗ, và nhìn về phía anh, kiêu ngạo và tỏa sáng theo cách riêng của hắn.

Lưỡi đắng miệng khô liếm môi quay đầu đi, nhìn lâu thêm nữa anh sợ cái não của mình xem như vứt luôn được rồi.

Nhân lúc Kiều Sở Sinh ngưng lại đợi Từ Lân phản bác, tự tìm việc đánh lạc hướng bản thân, phối hợp cùng hắn nối tiếp ý vừa rồi: "Từ tiên sinh có lẽ vẫn không biết, năm nay lập xuân đến sớm, thế nên ngay từ sáng tất cả khoang tàu đã thay đổi vị trí."

Anh bước tới đứng gần Kiều Sở Sinh, nhếch miệng cười đắc ý với Từ Lân, "Khoang tàu hạng ba, đã bị chuyển lên phía trước rồi."

"Vậy nên hôm nay. Tất cả những người ngồi ở khoang hạng ba, ngoài việc quần áo nhàu nhĩ, cả người mồ hôi ướt đẫm, họ còn có chung một đặc điểm." Hắn ngay sau nói, quay ra nhìn Lộ Nghiêu.

Lộ Nghiêu nhìn lại Kiều Sở Sinh, nhịp nhàng đỡ tiếp lời của hắn: "Mặt mũi lem luốc, trên giày...toàn là bụi than."

"Dù là vậy, cũng chỉ chứng minh tôi không ngồi tàu hỏa, không thể chứng minh người giết sư huynh là tôi." Từ Lân đưa ra một lý do hợp tình hợp lý rủ bỏ.

"Nói rất hay! Bây giờ mới chính là màn đặc sắc." Lộ Nghiêu mặt mày hả hê như cá đã cắn câu mỉm cười, "Kế tiếp chúng ta liền nói tới chuyện. Hung thủ chạy thoát thế nào khỏi hiện trường."

Anh đi đến phía chỗ đất lõm dài, bắt đầu vào việc chính: "Buổi tối ngày hôm đó hung thủ sau khi giết người, chính là từ hậu viện này chạy thoát."

Mắt hướng Kiều Sở Sinh nhìn qua, đưa chân quét trên mặt đường chỉ điểm, "Vết lõm này, cứ ngỡ là do dây phơi đồ rơi xuống mới tạo ra vết lõm này. Nhưng sau khi quan sát kĩ sẽ phát hiện, độ sâu của vết lõm này sâu hơn so với vết lõm do dây thừng tạo nên."

Kiều Sở Sinh cũng phối hợp diễn trò người tung kẻ hứng với anh, đỡ theo quả bóng tung tới hỏi: "Vậy.....rốt cuộc là cái gì?"

Lộ Nghiêu chỉ chờ có thế hướng ra ngoài cổng hô: "Đã chuẩn bị đạo cụ xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi!" A Đấu dắt theo một chiếc xe đạp từ ngoài xuất hiện.

Từ Lân chớp mắt hiện qua tia hoảng loạn, nhưng vẫn cố trấn định xuống dưới không nói lời nào.

Lộ Nghiêu nhìn qua biểu hiện anh ta hướng ra ngoài phắt tay ra hiệu, "Đi tới đây."

A Đấu cưỡi xe đạp đi theo dấu vết trên đường, chạy đến nơi đã được chỉ định đặt xe dựa vào tường.

"Tiếp theo đó hung thủ đem xe đặt ở bên bờ tường, dẫm vào yên xe theo đà leo lên mái hiên, bò lên trên lầu hai. Giết người xong, lại lái xe về men theo đường củ, cả đường đi không lưu lại một dấu chân nào." Lộ Nghiêu nói, từ ngữ âm trọng nhấn nhá, còn liếc qua Kiều Sở Sinh nhướng mày kiêu căng.

Từ Lân vỗ vỗ tay, định liệu trước nói: "Lộ tiên sinh không hổ danh là trinh thám, nhìn cỏ đoán gió, suy luận thật lợi hại. Nhưng mà..."

"Sau khi gây án xong anh lái xe chạy thoát. Trốn trên tàu một đêm." Lộ Nghiêu cắt ngang cơ hội giảo biện từ anh ta.

Cà lơ phất phơ đuôi mắt vô tình liếc lên lầu, thong thả đưa ra nước cờ tiếp theo, "Tiện đây tôi nói luôn, trên tàu hỏa bốn phía có một lỗ hổng, anh chắc là chui vào từ đó. Từ Lão Lạc Hội Lý đến đường Thiên Mục Đông tìm một chiếc xe đạp bị mất cũng không khó. Hơn nữa Từ tiên sinh chắc cũng biết, người mua được xe đạp ở thời đại này không nhiều, cứ tra theo số liệu là biết ngay xe của ai."

Từ Lân trào phúng, "Lộ tiên sinh từ nãy giờ anh chỉ nói, các anh có chứng cứ sao?"

Lộ Nghiêu bình chân như vại thản nhiên nói, "Gấp cái gì? Đằng nào anh cũng sẽ được ngồi tù mà."

Một người cảnh viên đúng lúc xuất hiện đi kèm một chiếc xe đạp khác trình diện nó ở giữa sân, báo cáo một tiếng: "Tìm thấy rồi."

"Từ tiên sinh." Lộ Nghiêu nhún vai chun mũi khinh khỉnh quay đầu, ánh mắt híp lại nhìn Từ Lân, "Chiếc xe này, anh thấy quen không?"

Từ Lân thở dài nhẹ lòng, tựa như không còn gì vướng bận, khâm phục khẩu phục nói: "Lợi hại, các anh thật sự rất lợi hại!"

"Vốn dĩ tôi cho rằng kế hoạch của tôi không thể chê vào đâu được. Thôi được, sự việc đã đến nước này rồi......tôi không còn gì để nói nữa."

Kiều Sở Sinh canh đúng thời gian đưa tay làm ra một loạt khẩu hình lệnh ra hiệu cho A Đấu ngay lập tức khóa giới nghiêm, phong tỏa mọi ngóc ngách, giải tán người coi, đóng cửa Trường Tam Đường, không để bất kì thông tin nào từ giây phút này lọt ra ngoài.

Không nói bất kì lời dư thừa nào, lẳng lặng lùi về phía sau, ánh mắt sâu thẳm ý cười nhìn Lộ Nghiêu như ngầm đưa cho anh một kim bài miễn tử. Sân diễn này hắn chính là giao lại cho anh chơi, muốn vẽ ra sao, muốn ngoạc như thế nào toàn quyền đều cho anh định đoạt. Đường lui về sau, hắn đã chuẩn bị tốt tất thảy.

Lộ Nghiêu điềm tĩnh đưa mắt bắt lấy cái bóng đen to lớn như cây cao đón gió chỉa dài về phía anh.

Anh như một chú thỏ khờ khạo chỉ biết chạy theo bắt lấy bóng trăng, biết rằng nó là ảo ảnh nhưng vẫn cố chấp tin vào nửa sự thật không nói thành lời. Anh ngả mình về phía cái bóng, bước chân bất tri bất giác lùi sâu vào trong, tìm lấy một nơi vô hình làm điểm tựa.

"Nhưng mà.....còn một món nợ chúng ta chưa giải quyết." Lộ Nghiêu ngẩng mắt nhìn về phía Từ Lân.

"Hai lần phóng hỏa trong thời gian này cũng là do anh làm, đúng không?"

Đây không phải nghi vấn, để anh ta nói không, mà là một câu nhận định chắc nịch buộc Từ Lân nói có.

Từ Lân bây giờ đã là cá nằm trên thớt, việc còn lại cần làm là lựa nơi xuống tay róc cây xương đầu tiên: "Lý Mặc Hàn ở buổi tối hiện trường phóng hỏa lần thứ hai, sau khi đi dự tiệc về vô tình thấy qua anh. Bây giờ chỉ cần chúng tôi đi một chuyến đến nhà anh lục soát tìm được hồng mã, liền có thể định tội anh."

"Dù sao bây giờ anh cũng không chạy được." Chậm rãi bình tĩnh đi từng bước một, ung dung không một chút sơ hở đưa ra lời nói dối vô căn cứ.

Có một sự thật cần thú nhận, đây chỉ là phỏng đoán, bằng chứng định tội phóng hỏa của Từ Lân anh vẫn chưa tìm thấy. Cho nên mới ra hạ sách được ăn cả ngã về không, anh muốn mạo hiểm tin vào trực giác của người đàn ông lì lợm kia.

Từ Lân không mảy may nghi ngờ, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi thế nhưng để xuất hiện sơ suất như vậy, bản thân cũng không biết lại cho rằng đã thiên y vô phùng."

Lộ Nghiêu thầm thở ra một hơi mỉm cười, cá cắn câu rồi. Không ngờ đến Từ Lân tiếp theo lại giúp anh chẳng cần tốn tí sức, anh ta buông xuôi thẳng thắn thừa nhận, "Tôi phóng hỏa vì muốn cho các anh không thể phân thân."

"Từ tiên sinh, anh có biết tuy rằng phóng hỏa ở cửa hàng không có ai, nhưng đám cháy vẫn lan tới những hộ gia đình xung quanh. May mắn không có thương vong, bằng không anh tội liền chồng tội." Lộ Nghiêu lướt qua vai Kiều Sở Sinh, giữa hơi ẩm đất trời, mùi máu tanh rớt xuống chóp mũi anh đêm hôm ấy chỉ như vừa nhoáng qua.

Đánh nhanh rút gọn, tranh lúc thần trí Từ Lần còn nhiều loạn đưa ra thời gian và thủ pháp gây án, phân tích mỗi một hành động diễn ra chặt chẽ.

Từ Lẫn điềm tĩnh đón nhận mọi lời buộc tội, tấm lưng thẳng tắp đối diện với Lộ Nghiêu bảo tồn sự im lặng, không chống chế cũng không phủ nhận, như một bức tượng gốm sứ trải qua đẽo gọt núng cháy trên than lửa, kiên cường bảo vệ lấy sự tôn nghiêm cuối cùng của chính mình.

Nhưng có một điều Lộ Nghiêu tin chắc nhất định bản thân phải biết được câu trả lời: "Từ tiên sinh, có một việc tôi vẫn không hiểu được."

"Mời anh nói." Từ Lân thoải mái trả lời.

"Anh lao tâm khổ tứ giết anh ta, tại sao còn muốn khắc chữ lên đầu anh ta? Như vậy chẳng phải khiến người khác nghi ngờ anh sao."

"Tôi chỉ không muốn hậu bối học theo anh ta, từ bỏ ước nguyện ban đầu."

"Anh ta từ bỏ ước nguyện ban đầu, chìm đắm trong cờ bạc.....thì có liên quan gì đến anh?" Kiều Sở Sinh, người nãy giờ đáng ra đã im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi.

Lộ Nghiêu quay đầu nhìn sang, đúng là kẻ không có tim, hắn không mở miệng thì thôi, mở miệng câu nào muốn là giết chết đối phương câu đấy.

Hắn cũng quay đầu nhìn Lộ Nghiêu, đáp lại bằng một cái nhún vai vô tội. Người có mắt đều nhận ra giữa huynh đệ bọn họ còn có ẩn tình gì khác. Từ Lân nhắc đến sư huynh mình không giống ánh mắt của một tên giết người vừa trả được thù, nó giống hơn là đau lòng cùng nuối tiếc.

Từ Lân nhìn thoáng qua Kiều Sở Sinh trào phúng bật cười, rồi lại cụp mắt buồn buồn nói: "Các anh không thể hiểu được đâu."

"Nếu chúng tôi hiểu được thì còn hỏi làm gì."

Kiều Sở Sinh bôm bốp đáp trả, chẳng nể nang gì chút xúc động kia, đến Từ Lân đang chìm đắm trong hồi đau thương cũng phải bất ngờ mở lớn mắt khó tin. Người này....Anh ta không diễn tả hết lời trong lòng, xoay mắt nhìn lại về Lộ Nghiêu, thở dài một hơi tiếc rẻ.

"Nhiều năm trước...." Từ ngữ mang nặng nề thương nhớ đàm đạm không vướng bận vang lên giữa sảnh chính Trường Tam Đường, "Chúng tôi dưới sự dạy dỗ của sư phụ, chuyên tâm nghiên cứu nghệ thuật điêu khắc, để khắc ra những tác phẩm tinh tế hơn nữa, khiến cho người xem cảm thấy sảng khoái trong lòng."

"----Nhưng hắn ta để trả nợ đánh bạc, đã thỏa thuận riêng với nhà máy sản xuất gốm sứ để cho họ lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt. Đem những đồ gốm có chất lượng kém vận chuyển cho những thợ khắc gốm ở Thượng Hải, mà bọn họ vẫn phải mua nguyên giá. Tôi đã nhiều lần khuyên anh ấy nên tự gây dựng sự nghiệp, nhưng anh ấy vì lợi ích.....mà không chịu từ bỏ vị trí của mình."

"Cứ như vậy, những người học việc không có gốm tốt để luyện tập, những người mua quen cũng không còn thấy những tác phẩm đẹp. Nghề gốm sứ này, chẳng phải là suy tàn trong tay anh ta sao." Từ Lần càng về sau thanh âm càng lặng dần, dường như hận thù ôm trong nhiều năm đã còn là chuyện ở quá khứ, chỉ như một sự hờn dỗi dễ đến rồi cũng dễ đi.

"Cho nên.....anh quyết định thay sự phụ trừng trị." Lộ Nghiêu không còn mang tâm thế đối chọi gay gắt, chỉ như hai hành khách trên cùng chuyến tàu nặng nề vô tình va vào nhau.

Tính toán qua nhiều bước như vậy thế nhưng vẫn bại dưới tay một thằng nhóc.Từ Lân mỉm cười nhìn anh bạn trẻ đứng trước mặt mình. Đôi mắt sáng trong từ sâu linh hồn chủ nhân mà bất kì người thợ gốm sứ nào cũng mong muốn có thể khắc nên.

Chỉ tiếc con ngươi của người này chẳng bình lặng như cách anh thể hiện. Bất quá, sự thật anh mang đến cho người khác lại như ngọn gió đêm quét qua vai áo, lạnh nhưng thoải mái.

Anh ta thua rồi! Thua tâm phục khẩu phục.

"Tôi không hối hận! Không hề hối hận giết Trần Quảng Chi! Tôi chỉ là không đành lòng....không đành lòng...."

Tiếng nói nhỏ dần rồi im bật, Từ Lân ngửa mặt xuyên qua cánh cửa số mở tung nhìn ra bầu trời đầy sao tối nay, thật giống cái đêm trước đó bản thân đến tìm sư huynh.

Anh ta mong chờ một cái quay đầu, thế nhưng bản thân phát hiện viên ngọc mình trân quý đã vẫn đục chẳng còn cách cứu vãn, vậy thì anh sẽ trả nó trở về nguyên vẹn ban đầu nơi nó đã xuất phát.

"Tâm huyết cả đời cực cực khổ khổ sư phụ lưu lại, tôi không thể giương mắt nhìn nó cứ như vậy bị lụn bại dưới tay của một kẻ nghiện cờ bạc!"

"Vậy anh đã từng nghĩ..." Lộ Nghiêu cảm thán nghĩ ngợi vài giây mới quyết định nói, "Nếu như anh bị bắt rồi, ngành khắc gốm của các anh lại mất đi một người tiên phong dẫn đường."

Từ Lân đại ý nghiêm nghị lắc đầu phủ nhận, "Sự phồn vinh của một ngành không thể chỉ dựa vào một cá nhân nào. Mà là sự kỷ luật và tinh thần cầu tiến của tất cả những người trong ngành. Tôi loại bỏ con sâu làm rầu nồi canh này, vẫn còn có những người như Lý Mặc Hàn chống đỡ."

Kiều Sở Sinh chễm chệ trên trường kỷ đỉnh rồng bá khí gác tay lên thành ghế, nhíu mày ngẩng đầu đánh giá con người Từ Lân khi nói ra mấy lời triết lý cao cả.

Nhân phẩm của anh ta quả thật là một thứ đáng trân trọng, nhưng cũng như mấy câu giết người phải trả giá không phù hợp dành cho hắn nói, thì việc Từ Lân giết người còn được thả tự do thì rất không chân thực.

Người cần bắt thì vẫn phải bắt thôi.

Hắn hít sâu một hơi lười biếng dựng người từ trên ghế đứng dậy, tiến tới trước mặt Từ Lân, thu lại cái vẻ cao ngạo hách dịch của mình, "Hãy đi cùng chúng tôi một chuyến."

Không cần phải hỏi thêm gì nữa, dù đây chưa phải toàn bộ động cơ giết người, nhưng nửa đại ý còn lại nên kết thúc theo cái chết của Trần Quảng Chi, trong những dòng cuối khép hồ sơ chỉ nên ghi lại đề mục một người nghệ nhân phạm tội bởi vì tình yêu nghề.

Dành cho tấm lòng người nghệ nhân khắc gốm tài hoa này sự tôn trọng cuối cùng, cũng như giữ cho mình một bí mật sâu lặng bên trong.

Từ Lân như đã chuẩn bị sẵn sàng bị lôi lên đoạn đầu đài, bình thản đối mặt với cái chết đến gần nói: "Thám trưởng Kiều, Từ mỗ còn một thỉnh cầu có phần quá đáng."

Hắn không chút do dự gật đầu chấp thuận, "Xin mời nói."

"Trong ngăn kéo trong phòng làm việc của tôi, có một con dao khắc. Phiền ngài tìm nó, thay tôi tặng cho Lộ tiên sinh."

"Tặng cho tôi?" Lộ Nghiêu ở một bên kinh nghi bật thốt, giọng điệu vẫn còn dư âm thương cảm không lớn không nhỏ vang lên.

Nhưng chân đã không khắc chế nổi nhích nhích qua nấp sau vai Kiều Sở Sinh, anh quả thật có chút tiếc thương cho Từ Lân, nhưng mà nói gì thì nói chứ cái đó có khi dùng để khắc chữ lên đầu Trần Quảng Chi kia, anh không dám nhận đâu.

"Đúng vậy. Lộ tiên sinh có tâm tư đơn thuần, ngày nào đó tâm tình không tốt, có thể thử khắc gốm. Âm thanh của mũi dao khắc khi chạm vào mặt gốm, sẽ khiến cho tâm hồn con người trở nên sáng suốt. Nhất định phải thử xem."

Lộ Nghiêu nghe xong rơi vào trầm tư lưỡng lự, lại nghe thấy Kiều Sở Sinh không tim không phổi móc mỉa, "Tâm tư đơn thuần? Anh chắc không lộn với ai đó chứ."

Kiều Sở Sinh thấy đứa nhóc không nói lời nào biết ngay lại suy nghĩ vẩn vơ thứ gì, ngay khi anh chuẩn bị bước vào trạng thái ủy mị đau lòng tập hai thì đâm thọc mấy phát, xong lại như chẳng có việc gì quay ra hỏi Từ Lân: "Dao khắc của anh không đem theo mình, vậy thì tối qua anh dùng cái gì để khắc?"

"Tối qua tôi dùng dao khắc của sư huynh. Mũi khoan Kim Cang này của tôi, cả đời này, chỉ dùng để khắc gốm." 

Từ Lân khí phách nhấn trọng ý. Nhờ vậy mà Lộ Nghiêu mới dám thở phào nhẹ nhõm nhận món quà.

--------------------------------------------------------

Khi Từ Lân bị dẫn ra ngoài đi ngang qua chỗ Lộ Nghiêu, anh chợt chuyển bước chân chặn đứng đoàn người áp giải, nhỏ giọng nghiêm túc thừa nhận với Từ Lân, "Từ tiên sinh, tôi vẫn phải nói với anh, Lý Mặc Hàn không hề thấy anh phóng hỏa. Nhưng rất nhanh tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ, dù..."

Từ Lân như hiểu ra ý của Lộ Nghiêu, vỗ vỗ lên cánh tay đang giữ mình cắt ngang, mỉm cười chuẩn bị bỏ qua anh bước lên xe lại bị thân hình bất động cao lớn chắn trước mặt thêm lần nữa.

"Tôi còn một thứ vẫn chưa hỏi."

Từ Lân nghe câu nói ngạc nhiên nhìn cảnh viên hai bên cánh lùi dần về sau, còn chưa định thần liền nghe bên tai đánh vọng tới ngữ điệu tùy tiện từ người phía trước, "Lần thứ hai phóng hỏa anh chắc chắn không xảy ra sơ suất gì chứ?"

"Ý anh là sao?" Từ Lân ngẩng đầu nghi hoặc không hiểu được sự tức giận trong lời Lộ Nghiêu.

"Nó đã phát nổ." Nhưng không cần đến câu trả lời Lộ Nghiêu đã phất tay cho người mang anh ta đi, biểu hiện thất thố hoang mang rồi ân hận chỉ ngay sau đó đã đủ cho anh đáp án chính xác. Không phải anh ta làm, chỉ là đã vô tình trở thành đồng phạm cho một âm mưu khác.

Kiều Sở Sinh từ trên lầu đi xuống thấy được một màn này nhướng mày muốn anh giải thích tình huống vừa rồi là sao. Lộ Nghiêu lắc đầu không có gì quan trọng, vỗ vỗ bả vai hắn, vui vẻ nói: "Tính tiền, tính tiền, tính tiền."

Trông bộ dạng giả tạo làm bộ làm tịch cao hứng, nhăn chút mi tâm lương thiện không vạch trần: "Yên tâm, sẽ không thiếu anh."

Lộ Nghiêu đột nhiên lại im bật, nhìn thẳng đến ánh mắt Kiều Sở Sinh, chẳng hiểu sao vô tâm tư tiếp tục đùa giỡn, không nói một lời ủy khuất bỏ ra ngoài.

Kiều Sở Sinh thở dài, biết tâm tình đứa trẻ không thông cần yên tĩnh, bản thân lại không an tâm để anh đi một mình giữa khuya khuất, hất đầu cho A Đấu ra hiệu để anh ta thẩm vấn, bản thân lại nhanh chóng đuổi theo.

Bọn họ đạp lên ánh trăng dạo một vòng đường trở về nhà, Kiều Sở Sinh thong dong đút tay túi quần chẳng thèm che giấu sự tồn tại của bản thân chậm rãi đi đằng sau, cái bóng của hắn ngược về trước ráo riết đuổi theo, bám xiết chạm vào đỉnh của cái bóng đi đằng trước.

Bỗng người phía trước dừng chân, bắt chéo chân tựa vào tường, quay lại cáu gắt với hắn, "Anh có thôi ngay không. Tiến lên, hoặc quay về!"

Kiều Sở Sinh bật cười ung dung đi đến bên người Lộ Nghiêu, "Tôi tưởng anh muốn chơi trò đuổi hình bắt bóng."

Trái với sự mong chờ, Lộ Nghiêu chẳng thèm cãi lại với hắn. Kiều Sở Sinh theo bộ dáng của anh, ngả lưng cùng nhau dựa ở trên tường, nghiêng mặt nhìn người bên cạnh: "Nói đi. Làm sao tâm tình không hảo?"

"Anh nói tôi có phải hay không đã tính toán sai rồi." Lộ Nghiêu thanh âm phiêu phiêu truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên vòng minh nguyệt sáng rực.

"Anh không sai, phạm pháp thì chính là phạm pháp, nên chịu đúng quy chế của pháp luật, anh chỉ làm đúng theo những gì nên làm."

Lộ Nghiêu hạ mắt, lẳng lặng nhìn sườn mặt Kiều Sở Sinh, chẳng nói một lời nào, không một từ ngữ nào được diễn tả nhưng tất cả được thể hiện qua ánh mắt không biết nói dối, ít ra là ở trước mặt hắn.

"Đừng có ụy mị như thế. Tôi sẽ không cầm được mà thiên vị đấy!"

Hắn thô kệch mà an ủi, nóng nảy và đáng ghét, bộc trực thẳng thắn thừa nhận thứ suy nghĩ mà hắn đang nghĩ đến, bởi vì ngoài gắt gỏng khó chịu thì chẳng thể làm gì với sự bất lực của hắn lúc này.

Lộ Nghiêu đã thấy một thám trưởng Kiều giả dối thậm chí là một Kiều Tứ Gia lẫm liệt cao ngạo, đây là hắn khi trần trụi chân thật, không văn vẻ màu mè hay hoa hòe giả dối, cũng chẳng dịu dàng tay ôm phải ấp đưa lời bùi tai, bởi vì như thế anh hiểu rằng Kiều Sở Sinh hắn sẽ làm thật nếu như anh còn tiếp tục giở cái điệu bộ này ra.

Anh bất giác nhoẻn miệng trơ ra một nụ cười nông, từ từ hướng mắt nhìn màn đêm đen kịt, sao trời đẹp đẽ không cứu nổi sóng gió bên trong lòng người. Lộ Nghiêu vô định hạ mắt rơi đến hai cái bóng của bọn họ đan xen lẫn nhau, dưới nguyệt bờ vai của hắn vẫn dang rộng cường hãn như một toà thành bất di bất dịch, vững vàng bá đạo bao trọn lấy anh, cõi lòng chỉ vừa chớp mắt đã được một gáo nước mát tưới qua trong đêm hè nóng bỏng.

Ánh trăng nhu hòa sái lạc buông xuống trên ngũ quan thiếu niên tuấn tú thêm vẻ mông lung kỳ mị, trong không khí truyền đến một tia hơi thở dài không thành tiếng, phiêu tán ở trong gió, trừ bỏ Kiều Sở Sinh vẫn luôn im lặng kề bên, không còn người nào hay biết.

Lời gì cũng không nói, chỉ trầm mặc đứng ở trước mặt hắn, giang hai cánh tay chẳng nói chẳng rành lao sầm vào lòng. Còn không quên luồn qua kẽ hở chui vào trong, siết chặt thắt lưng ôm chầm lấy Kiều Sở Sinh, đem đầu đặt ở trên vai hắn.

Nhỏ giọng gọi ra cái tên, "Sở Sinh", hai tiếng này phát ra muốn cứa rách tim người nghe, suy nhược lại nỉ non vỡ ra thành từng mảnh mềm yếu, cảm giác chủ nhân của nó ôm muôn vàn nhẫn nhịn ấm ức chẳng rõ từ đâu, mong manh sẵn sàng tan biến như thể bọt biển bất cứ lúc nào.

Kiều Sở Sinh sững người, theo phản xạ bị công kích mà muốn nhích khỏi, đẩy người tránh xa, rồi như một cái lồng nên sập cửa lại bị đứt dây thắng, sợ người trong lòng sẽ biến mất mà chịu trận đứng yên.

Hắn ghét đàn ông yếu đuối, hắn càng ghét Lộ Nghiêu như vậy. Bởi vì những lúc như bây giờ, hắn phải thành thật đối diện với chính mình, thừa nhận bản thân đã xuất hiện yếu điểm.

"Anh đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát, tâm tình của tôi không tốt. Chỉ trong chốc lát thôi, đừng keo kiệt." Lộ Nghiêu được đà lấn lướt, dùng giọng khí âm nhỏ đến không thể phát hiện, yếu ớt nói ra yêu cầu lại như đang đưa ra mệnh lệnh.

Kiều Sở Sinh cứng đờ đứng tại chỗ, tùy ý để Lộ Nghiêu ôm. Mọi thứ xung quanh dường như đều im phỗng bên tai, nghe rõ tiếng tim đập của cả hai, cả tiếng hô hấp nóng bỏng đảo qua cổ hắn lúc này.

Làn da nhạy cảm dưới tai dần dần nóng ran theo mỗi nhịp nhấp nhô đang kề sát lồng ngực hắn. Đứa trẻ này, quả thực rất biết lấy mạng hắn.

Đầu Kiều Sở Sinh hạ thấp bên mái tóc mềm mại quét qua má hắn, bỗng chốc hắn cảm thấy thoát lực sủng nịnh phì cười.

Đúng rồi, hắn không vô tình và tàn nhẫn như đã tưởng, chẳng thần thánh như lời người người tán tụng, hắn cũng chỉ là người trần mắt thịt, có đủ thất tình lục dục.

Hắn muốn yêu, nhưng trên vai còn gánh cả mạng của vạn người Thanh Long Bang chẳng thể buông xuống. Từ ngày hắn bước lên đài tuyên thệ cho đến hôm nay không đơn thuần là trách nhiệm nữa, nó là nghĩa vụ và nợ nần hắn phải mang, phải trả cho tất cả thây xác lót đường bảo vệ vị trí này cho hắn. Một ngày còn là Kiều Tứ Gia, hắn không thể tùy tiện rung động yêu đương.

Đôi tay chai sạn do cầm súng từ từ đưa lên ôm lấy Lộ Nghiêu, siết chặt một vòng. Hắn tham luyến hơi ấm lúc này, một tay giữ lấy anh, một tay nhẹ nhàng vỗ về bên lưng, không một lời nào diễn tả âm thầm trao cho người còn lại sự an ủi.

Rõ ràng hắn đang ôm người trong tay, nhưng vẫn luôn cảm thấy không có gì có thể trói buộc được đứa trẻ này. Anh tự do như một ngọn gió thực sự, không phải như hắn chỉ thổi theo một phương và chỉ có thể chạy trên một con đường, Lộ Nghiêu tùy hứng và khi cần anh có thể bay nhảy đến mọi phương trời mà mình muốn, đến khi hắn dù có tìm thấy cũng sẽ không cách nào bắt được.

Lộ Nghiêu dụi dụi mặt vào vai Kiều Sở Sinh, xộc vào khoang mũi mùi hương thơm cơ thể đàn ông tự nhiên khi trải qua ăn uống và tập luyện khắt khe, chút thanh mát vải vóc được ươm qua tình dầu trà, và cả hăng hắc của thuốc đông y hòa lẫn cùng máu tươi, lần thứ hai khẽ kêu một tiếng, "Sở Sinh." Thanh điệu xót xa và đau đáu nỗi lo chẳng thể cất thành tên.

"Ừ. Tôi ở đây." Kiều Sở Sinh nhẹ tiếng đáp lại, để anh biết rằng mình không cô đơn.

Trái tim kề giữa thuộc về riêng biệt dường như họ đập cùng một nhịp, càng đập càng nhanh, trên người độ ấm cũng đang không ngừng tăng cao, phần lưng đã xuất hiện tinh mịn mồ hôi, gắt gao mà dính trên da nhưng không một ai muốn đẩy nhau ra.

Sự tình phi thường đã rơi vào trạng thái mập mờ không thoải mái, đã vượt quá ngưỡng kiểm soát của một mối quan hệ anh em bạn bè nên có. Một cái kén mỏng ở giữa, và cả hai người không ai dám rạch mở nó ra, tự dặn với lòng cứ giữ nguyên như thế thì bọn họ sẽ vẹn nguyên chưa từng có gì biến đổi.

Kiều Sở Sinh rất muốn tự đấm bản thân tại sao ngay từ đầu không đẩy Lộ Nghiêu ra. Chẳng phải trước nay hắn vẫn quản tốt suy nghĩ chính mình, quản tốt mấy cái hành vi quá phận không vượt qua giới hạn sao.

Cho nên ngoài lần đó tính kế khiến Lộ Nghiêu mất việc, tiếp đến uy hiếp các nơi ở Thượng Hải không dám nhận anh vào làm, âm thầm lén mua lại toàn bộ dãy nhà anh đang ở để đối phương phải dây dưa với mình, lâu lâu bắt chủ nhà cũ tới gây sức ép, buộc anh phải phá án cho hắn ra, hắn cũng không hề dám thâm tưởng gì thêm.

Từ đó đến giờ, tính sơ sơ hắn không dùng mưu hèn kế bẩn gì cho cam.

Chỉ có duy nhất lần này sơ sẩy ngoài dự liệu, để bạn nhỏ tự tiện bước qua vành biển báo nguy hiểm mà hắn đã tạo ra. Vậy thì người đã liều mạng, hắn nào dám khước từ.

Thuận theo tự nhiên để tâm ý được buông thả chính mình, hiện tại muốn ôm anh, vậy thì cứ mạnh mẽ ôm lấy. Chính mình muốn bảo hộ, vậy dùng hết toàn lực mà bảo hộ chu toàn. Lộ Nghiêu không thích cuốn vào quan trường đấu tranh, vậy hắn liền dùng sinh mạng vì người chặn lại.

Ngay từ giây phút anh ở trước mặt hắn, có lẽ vào một khoảnh khắc trước kia, hay bây giờ, hoặc tương lai xa vời, nhưng chỉ cần đứa trẻ này xuất hiện thì đã quyết định chính là quy tắc hành sự của Kiều Sở Sinh hắn.

Còn hỏi vì lý do nào ư, hắn vẫn chưa nghĩ ra, có thể chỉ cần đưa vào một hoạt cảnh bất kì tình cần sinh thì sẽ nảy mầm, người có duyên ắt sẽ phải gặp nhau, ví dụ như tình cảnh éo le trước mắt, nắm không được, buông không đành, tiến tới chẳng đặng, mà lùi cũng không xong.

Lộ Nghiêu gương mặt vẫn luôn gục trên vai Kiều Sở Sinh, cảm nhận vòng tay đang giữ chặt lấy mình khẽ nhếch lên độ cung khó dò, đôi mắt vừa rồi còn u sầu bốc hơi không còn, đuôi mày đanh lại nhìn đến con hẻm không xa được bóng tối che lấp, đôi tay gắt gao siết chặt một vòng eo Kiều Sở Sinh, môi như vô tình sượt qua gáy hắn.

Trời càng về khuya không khí càng trở lạnh, cái lạnh làm cả hai như bừng tỉnh, một cái cớ hợp lý để phản ứng tách nhau ra, lập tức không hẹn cùng rời khỏi cái ôm.

Đối diễn lẫn nhau trong sự rụt rè sượng sùng, Kiều Sở Sinh trấn tĩnh chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, "Anh cảm thấy ổn hơn rồi chứ? Có cần ôm thêm cái nữa không?" Cố tỏ ra bình thường trêu chọc, nhưng chẳng mấy chốc phải trở về bộ dạng nghiêm khắc khó ở mọi khi, "Về thôi, trời lạnh rồi. Đừng để bản thân cảm lạnh."

Lộ Nghiêu gương mặt đã gặng ra nét tươi cười hóm hỉnh, hai tai không biết là do quá lạnh hay là vì tình huống ngại ngùng mà đỏ lên, tông điệu vui vẻ nói, "Tôi đã không có việc gì. Loại chuyện này ấy à, hiện tại cũng đã tiêu hóa hảo. Tôi đâu ủy mị như thế."

Nói xong không để Kiều Sở Sinh có cơ hội đáp lời liền nhanh chân rời đi trước.

Người lớn hơn đứng ở tại chỗ nhìn cậu nhóc đang bỏ chạy trối chết, chỉ có thể bắt đắc dĩ mỉm cười lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể oán hận một câu, "Thật là không có lương tâm, dùng xong liền ném."

Vài phút bốc đồng này đáng để cho hắn trả giá nhiều thứ, trước mắt mối lo âm ỷ vẫn tồn tại ở đấy, Thanh Long Bang vẫn cần phải có chủ, và trừ phi Lộ Nghiêu muốn ngồi vào chức "chủ mẫu" của Kiều gia. Xem xét tương lai về sau về dài nên tính bước tiếp theo cho tình cảm yêu đương của hắn, hay nên dập tắt ngay khi nó chỉ mới thâm nhập vào cuộc sống.

Lộ Nghiêu vẫn chưa hề hay biết kể vào giây phút anh để cho hắn tìm được câu trả lời xác đáng giữa mịt mờ sương mù ở thời gian qua, cũng là khi chính anh tự đạp đổ mưu cầu tự do, đưa mình vào vòng xoáy những mưu quyền chính trị mà bấy lâu đã tránh thoát. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top