Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời còn chưa chạm ngõ, mới sáng sớm tinh mơ A Đấu đã xuất hiện từ ngoài cửa văn phòng thám trưởng tìm Kiều Sở Sinh.

Anh gõ một lúc lâu, phải áp sát tai bên thành cửa mới nghe được chút thanh âm ư hử cho phép phát ra từ bên trong, nuốt ực một tiếng trấn tĩnh đẩy cửa bước vào.

Hai cánh cửa vừa bật mở, chuẩn bị mở họng lôi lệ phong hành báo cáo thì mắt đột nhiên trợn tròn hoảng sợ, nhìn chằm chằm cảnh tượng loạn thất bát tao trong phòng. Tình huống này, có chút lúng túng.

Lộ tiên sinh nằm cuộn tròn trên đùi thám trưởng, hai tay vòng ra sau ôm chặt eo ngài ấy, như một cục bông mềm dựa đến trên ngực, quay úp mặt hướng vào trong ngủ say sưa. A Đấu thức thời ngậm chặt miệng đợi lệnh tiếp theo.

Kiều Sở Sinh mặc độc một cái áo sơ mi trắng lỏng lẻo, ngả đầu ra thành ghế liếc nửa con ngươi nhìn A Đấu đang đứng đực ra ở ngoài cửa.

Cổ áo hắn xộc xệch buông lơi để lộ hơn phân nửa cơ ngực cường tráng, cảm nhận tiếng hít thở nho nhỏ nong nóng xuyên qua lớp vải vóc chạm vào da thịt bên trong, tay áo được xắn lên cao tùy tiện đặt bên eo Lộ Nghiêu, trên người đứa nhỏ nằm trên chân còn đắp áo khoác của hắn.

Cả đêm qua vừa thu xong khẩu cung của Từ Lân lại phải lập tức vội vàng đi xử lý việc phía bên bang hội. Đợi đến khi nhìn xuống đồng hồ cũng đã hơn 2 giờ sáng, lòng có chút nuối tiếc bỏ lỡ lời chúc ngủ ngon với bạn nhỏ. Hắn gần như không ngơi nghỉ tức tốc quay lại phòng tuần bổ, muốn nhanh chóng sắp xếp tư liệu vụ án hoàn chỉnh gửi về tòa án.

Vừa đẩy cửa văn phòng ra, hắn gần như bị sự có mặt của Lộ Nghiêu làm cho giật mình.

Tiểu thiếu gia cao quý nửa ngồi nửa tựa ngủ gà ngủ gật trên ghế, vừa nghe thấy tiếng động lập tức giật mình tỉnh giấc như không dám chìm sâu, mơ màng mở mắt phòng bị nhìn ra cửa, vừa nhận ra là ai lập tức duỗi người lười biếng đứng dậy, hoạt bính loạn khiêu chạy tới chỗ hắn.

Sau đó chính là một màn A Đấu nhìn thấy sáng nay, hai tay hắn vừa phải khó khăn nhặt tư liệu rơi vãi xung quanh vừa phải cẩn thận không đụng trúng đánh thức người đang nằm ngủ say khướt trên chân. Con sóc nhỏ này tối qua không biết đã ăn trúng thứ gì, trở chứng đòi ở lại tăng ca cùng hắn, chưa được bao lâu đã lăn đùng ra ngủ ngon lành.

Kiều Sở Sinh thấy A Đấu đứng ở ngoài một lúc lâu vẫn không nghe thấy nói gì, bản thân cũng không rời đi, mắt hắn nâng lên cáu kỉnh nhìn ra cửa ý tứ đuổi khách nhìn anh ta.

A Đấu anh cũng rất khó xử nhưng sự tình cấp bách không nói không được, đành đánh liều đè nhỏ giọng hô, "Thám trưởng...", vừa dứt câu đã nhận ngay một cái nhíu mày bất mãn của Kiều Sở Sinh khiến anh ta phải lập tức im bật.

Ngay khi A Đấu vừa gọi, người nằm trên chân cựa quậy, tay ôm bên hông hắn có cảm giác siết nhẹ, đầu Lộ Nghiêu dụi dụi chưa tỉnh ngủ ngơ ngác quay ra cửa.

Lộ Nghiêu bị động tĩnh đánh thức, ánh sáng chói thình lình tập kích làm anh khó chịu, khó khăn nhấc lên mí mắt nặng trĩu thích ứng.

Giữ nguyên tư thế ôm lấy thứ ấm áp trong tay, quay đầu nhìn ra cửa, vừa nhận ra là ai liền quyết định mặc kệ không quan tâm, đỏng đảnh xoay phắt người đưa ra bóng lưng lạnh lùng, dịch dịch điều chỉnh tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng chỉ vừa chợp mắt chưa đầy hai giây lần thứ hai mở choàng mắt, nảy số bộ mặt khó xử của A Đấu.

Khó hiểu ngước mắt nhìn lên chủ nhân cái gối êm ái kê dưới đầu cả một đêm. Con ngươi đánh một vòng qua chỗ mình nằm rồi lại tới nơi đang ôm, cái não của anh cuối cùng cũng hoạt động nhớ ra việc gì, hai tay cứng ngắc thẹn thùng rụt về, ngồi phắt dậy.

Giả bộ đứng đắn nói: "Ngại quá, tôi ngủ quên."

Kiều Sở Sinh nhìn xuống một loạt động tác lười biếng kiêu kì như một con mèo được nuông chiều, biết Lộ Nghiêu đã tỉnh giấc, giọng khàn khàn mệt mỏi nhu hòa bảo ban, "Trở về phòng rồi ngủ tiếp."

Quay qua A Đấu vẫn luôn đứng ngoài cửa nãy giờ, cuối cùng mới ra lệnh: "Có gì mau nói."

"Thưa Thám trưởng, bằng chứng phóng hỏa của Từ Lân theo lời khai đã được tìm thấy. Còn, còn một việc nữa, Bạch tiểu thư từ sáng đã ngồi ở dưới sảnh chính phòng tuần bổ đợi ngài, cái đó...." A Đấu được đặc xá nhanh nhảu tuôn một tràng, chủ đích muốn mau chóng rút lui.

Kiều Sở Sinh hiểu ra nửa vế lấp lửng phía sau, phất tay ra hiệu cho A Đấu rời khỏi, vỗ vai Lộ Nghiêu vẫn còn chưa tỉnh ngủ thẫn thờ đờ người trên ghế nói: "Đi thôi. Tôi đưa anh về chung cư."

Lộ Nghiêu từ văn phòng thám trưởng đi ra xoa xoa gáy uể oải vươn vai hít một hơi dài, ngay cả việc cùng Kiều Sở Sinh cọ bữa sáng anh cũng không thiết chỉ muốn nhanh chóng trở về đánh tiếp một giấc.

Chỉ là trời không chịu thuận theo lòng người, vừa bước tới sảnh chính anh đã đụng phải Bạch Ấu Ninh ngồi chình ình ở ghế, khỏi nói cũng biết là tới tìm ai.

Lộ Nghiêu cà lơ phất phơ tạt qua, tiện tay vứt áo khoác của mình đến trên mặt ghế đánh tiếng, ngồi phịch xuống sô pha thuận miệng hỏi thăm đôi câu: "Mông thế nào rồi?"

"Hỏi thừa. Tiền thuốc, tiền giặt quần áo do anh chi."

Lộ Nghiêu tròn mắt không hiểu nổi dựng người lên nói lại, "Tại sao tôi lại phải chi?"

"Vụ án này có thể phá được đều bởi vì có manh mối do tôi cung cấp." Bạch Ấu Ninh giọng tự hào nói.

"Không có manh mối của cô vẫn phá vẫn được như thường."

"Đừng nhiều lời, chi tiền."

"Tại sao tôi phải chi, tôi không phải cha của cô!"

"Đừng nói nữa, kiểu khiến người khác bực bội của anh có chút giống với cha tôi đấy."

"Tôi không bao giờ sinh nổi một đứa con gái bất hiếu như cô. Vừa hay có người tặng cho tôi một con dao khắc. Lần sau tôi nhất định đánh ngất cô rồi sẽ khắc lên đầu cô chữ "hiếu"."

"Vậy thì tôi sẽ lợi dụng lúc anh ngủ khắc lên đầu của anh chữ "bỉ ổi"."

"Vậy cô biết chữ bỉ ổi viết như thế nào không, đồ mù chữ!"

"Mắng ai đấy, muốn ăn đánh đúng không?" Bạch Ấu Ninh toan đứng dậy, tay không tấc sắt tiến tới hù dọa muốn đánh, "Anh có ngon nói lại lần nữa cho tôi. Lại đây nói lại lần nữa cho tôi. "

Lộ Nghiêu cũng đâu chịu yếu thế tay trái nhấc áo khoác ném lên người Bạch đại tiểu thư.

Quả nhiên không ngoài dự liệu hai người bọn họ cũng có ngày thực sự đã kéo đến phòng cảnh sát đánh nhau. Sảnh lớn đầu não thành phố Thượng Hải mới sáng ra mà đã được một phen náo loạn, người kia đánh tôi một cái, tôi đánh trả lại hai cái, cứ thế không kiêng nể gì cho phát nổ chiến tranh.

Kiều Sở Sinh từ trên lầu đi xuống vừa muốn mở miệng gọi Lộ Nghiêu liền thấy được cảnh tượng hỗn loạn không có chút thể thống nào. Ngao ngán thở ra hơi dài, lắc đầu chán nản đi tới tách hai tổ tông đang làm loạn ra.

Một tay ôm lấy eo Lộ Nghiêu đang giơ tay đánh người kéo về phía mình cứu giá, một bên trừng mắt cảnh cáo dừng tay với Bạch Ấu Ninh.

Lộ Nghiêu bĩu môi, nắm tay áo Kiều Sở Sinh giả bộ đáng thương cáo trạng trước, "Anh xem cô ta! Nhìn cô ấy kìa! Chỗ này của tôi, còn có nơi này, đều bị cô ta bắt đỏ."

"Ha ha! Lộ Nghiêu, anh có thể!" Bạch Ấu Ninh tức đến không nói nổi trước cái cáo trạng vô lý của Lộ Nghiêu, trong lòng chửi thầm anh ta giở lại trò cũ, cô còn chưa cơ hội đụng đến người của tên này.

Chống nạnh chỉ vào Lộ Nghiêu, mắt hướng về phía Kiều Sở Sinh tố giác, "Ca, ca cứ thuận theo như vậy với anh ta đi....." Cô thở phì phò rặn không nổi nữa ý tiếp theo, "Cái tên Lộ Nghiêu này vừa rồi nói em không biết chữ."

Kiều Sở Sinh đau đầu, nhưng Bạch Ấu Ninh nói như nào cũng là đại tiểu thư danh giá, Lộ Nghiêu trước giờ tính tình thích làm khó dễ người ta, nói chuyện vẫn luôn không biết nặng nhẹ.

Hắn quay sang nhìn người đang chun mũi ấm ức, buồn cười hỏi: "Anh nói như vậy?"

Lộ Nghiêu xị mặt, ầm ự xác nhận.

Mới sáng ra đã chẳng để cho hắn giây phút nào yên bình, tự đưa mình vào thế khó, giả vờ đứng đắn giáo huấn anh, ngay cả thanh âm cũng không dám phóng trọng, "Đừng nói linh tinh!"

Hắn nói xong còn nhéo nhéo khuôn mặt trống rỗng phụng phịu của Lộ Nghiêu, "Ngoan, đừng đánh nhau. Ra ghế ngồi, đợi tôi."

Sau đó liền quay ra nhìn Bạch Ấu Ninh, "Có gì mau nói. Mới sáng ra đã chạy tới đây làm gì?"

Nàng trợn mắt nhìn Lộ Nghiêu buông tay khỏi người Kiều Sở Sinh làm mặt quỷ trêu tức cô xong mới an phận ngồi xuống ghế.

Quay phắt người lại nhìn Kiều Sở Sinh "Hứ" một tiếng dỗi hờn, từ trong túi lấy ra một hộp nhung tinh xảo dúi vào tay hắn, "Mang về cho lão gia nhà anh."

Nói rồi không đợi Kiều Sở Sinh có đáp ứng hay không liền nhanh chóng bỏ đi, trước khi xoay lưng còn không quên tranh thủ lườm Lộ Nghiêu đang ngúng nguẩy xem trò vui trên ghế.

Nhìn thấy Bạch Ấu Ninh đã bước ra khỏi cửa, Kiều Sở Sinh vỗ lên vai Lộ Nghiêu nửa đùa nửa trách cứ: "Anh đó! Cứ phải làm khó dễ nàng."

Lộ Nghiêu một bộ dạng rất có lý lẽ phản pháo, "Là do cô ta khi không bắt tôi ra tiền. Tự chọc khổ mình đó chứ."

"Được rồi. Không cãi với anh. Tôi còn có việc gấp phải trở về Bạch gia. Nhanh đứng lên, tôi đưa anh trở về."

Kiều Sở Sinh chở Lộ Nghiêu về phòng, tận mắt thấy người đã vào cửa mới an tâm nhanh chóng quay xe trở lại Bạch gia.

Biệt viện Bạch Gia.

"Thợ khắc gốm chết thảm ở lầu xanh, không ngờ là do sư phụ đã qua đời hiện hồn trừng phạt. Cái gì vớ va vớ vẩn thế này! Rõ ràng đã biết hung thủ là ai lại còn kéo theo chuyện thần bí vào làm gì. Đây không phải là làm bừa sao!"

Bạch lão đại cầm lấy tờ báo sáng nay mặt mày chau tít dính lại cùng một chỗ, đọc hết tiêu đề tờ báo, cảm giác máu dồn đến tim sắp bị đứa con gái bướng bỉnh này của mình chọc cho tăng xông bốc khói.

Kiều Sở Sinh ngồi ở ghế sô pha mệt mỏi xoay cổ, lặng yên nghe lão gia kể lể nỗi khổ tâm từ một người cha già.

Hắn bây giờ cũng đang phải trông trẻ tự nhiên sẽ cảm thông được cho sự lực bất tòng tâm của nghĩa phụ lúc này. Không như trước kia lảng lảng cho qua chuyện, bây giờ còn sẽ nghĩ cố gắng nói vài lời xoa dịu chút tinh thần: "Tiêu đề viết như vậy thì báo mới bán được nhiều."

"Bán được nhiều có tác dụng gì, nó cũng đâu có được chia tiền. Cả ngày chỉ biết nghịch ngợm. Nó định chọc ta tức chết đây mà."

Kiều Sở Sinh đi theo ông nhiều năm nên hiểu ông chỉ được cái miệng cứng lòng mềm, bề ngoài thì nói lời cay nghiệt như thế nhưng trong thâm tâm lại là người lo lắng cho con gái nhất.

Khổ nỗi nghĩa phụ lúc nào cũng mang tâm thế thái quá, lo nàng ở ngoài bị người ta khi dễ, yêu thương chưa đúng cách, quản thúc đủ thứ khiến con nhóc đó sinh ra tâm lý phản nghịch.

Dù gì cũng là đứa nhỏ nhà mình hết lòng nâng niu. Chính mình có thể giáo huấn một chút, chứ làm sao há để cho kẻ ngoài ức hiếp. Chịu một chút ấm ức thôi cũng khó lòng chấp nhận muốn lột gân rút xương kẻ ấy.

Nhìn ông như vậy phiền lòng quả thật có chút đồng cảm, không cầm được nhớ tới đứa trẻ náo loạn cuộc sống yên bình hắn dạo gần đây.

Vì không để kẻ khác tới tìm anh trả thù mà bây giờ số lượng kẻ thù của hắn đã gia tăng không ít, sứt đầu mẻ trán lo lắng mấy phen ngăn chặn tin tức lan tràn ra khỏi Thượng Hải. Đã thế dạo gần đây bản thân còn thường xuyên phải rơi vào tình cảnh phiền lòng thương tâm, chỉ trong một thời gian ngắn mà tóc hắn cũng sắp bạc tới nơi.

Nghĩ nghĩ vẫn là nên trấn an ông vài câu thực tế, "Nhưng con cảm thấy tâm trạng bây giờ của Ấu Ninh cũng rất tốt. Con luôn nhìn thấy em ấy cười, dù sao so với trước kia.....con thích nhìn em ấy cười hơn."

Bạch lão đại ngưng thần nghe Kiều Sở Sinh nói, nhấp một ngụm trà tính toán quay ra nhìn hắn: "Người tên Lộ Nghiêu đó....gần đây hay giao thiệp với con bé Ấu Ninh, con thấy thế nào?"

Ly trà cầm lên được nửa đường trên tay Kiều Sở Sinh sựng ngang, hắn buông xuống, nhấc mắt nhìn ông, cẩn thận đoán già đoán non tâm ý trong lòng Bạch lão đại.

Đột nhiên nhắc tới cả thằng nhóc với Ấu Ninh hắn có điểm lo lắng, chắc chắn là dự cảm không lành. Chắc không phải ông muốn hỏi tội Lộ Nghiêu để Bạch Ấu Ninh ngã đấy chứ.

Nếu được như thế còn đỡ hơn suy đoán trong lòng hắn lúc này, mong là không phải điều mà mình nghĩ tới. Cân nhắc kỹ lưỡng lựa câu từ tránh đề cập tới Lộ Nghiêu với Bạch Ấu Ninh có cùng liên hệ: "Rất thông minh, con người cũng tốt."

Cầm không được khen ngợi nhiều thêm một câu, "Đã giúp con phá được rất nhiều vụ án lớn."

Ông mừng rỡ vỗ đùi nói: "Rất tốt. Hiếm có người nào có thể hòa hợp được với Ấu Ninh. Gần đây ta cho người theo nó, thấy cả hai ngày càng thân thiết. Làm con rể cũng không tồi."

Câu nói của Bạch lão đại không khác nào tình thiên phích lịch vỗ vào đại não hắn, nội dung không chút liên quan nào với câu trả lời trước đó của hắn, rõ ràng đã có chủ đích riêng từ trước.

Sắc mặt Kiều Sở Sinh trong phút chốc trầm xuống, nắm tay giấu dưới bệ ghế siết chặt căng chặt. Tức tối rối bời trong giây phút ngắn ngủi đầu tiên, suy nghĩ hiện ra lại là muốn lật bàn chống đối, sau từng ấy năm ròng rã đóng tròn vai quân tử cũng sẽ vì ý niệm vọng nguyệt mà lấm lem ngã vào hố chu sa.

Vậy là điều mà hắn lo lắng phòng trước ngừa sau cũng không thể tránh khỏi. Đè xuống xúc động cáu gắt, thầm oán trách đã cố tình không nhắc tới nhóc con với Ấu Ninh vậy mà vẫn có thể liên can được.

Hòa hợp? Hắn không thấy hòa hợp chỗ nào, chỉ thấy thiếu điều hai đứa muốn nhai đầu nhau, đánh đến ta chết ngươi sống thôi. Là tên nào có mắt như mù, có miệng mà không biết giữ ăn nói xằng bậy, hắn tìm ra sẽ để kẻ đó treo tràn giàn giáo chết khô dưới mặt trời, đầu thai thì cũng sáng dạ hơn đôi chút.

Bây giờ một bên là người có ơn dạy dỗ, nghĩa muội lớn lên dưới mắt hắn, một bên là người hắn nhận định.

Nếu ông tìm được con rể vừa ý quả thật hắn phải vui vẻ làm cầu nối, nhưng ngặt nỗi người này tại sao nhất định phải là Lộ Nghiêu. Hắn không cam lòng.

Lần này phiền phức tìm tới tận cửa. Một bên nghĩa một bên tình bảo hắn phải giải quyết công đạo cho thỏa đáng, tính toán nói sao kéo dài thời gian vẹn cả đôi bên.

"Ngài cứ từ từ đã! Ngài quan sát thêm rồi hãy quyết định."

Ngoài mặt giả như trấn định nhưng trong lòng hắn đã nổi bão ầm ầm, lão gia tốt nhất nên bỏ đi ý định này đi thì hơn.

Bạch lão đại không nghe ra khẩu khí gượng ép của Kiều Sở Sinh, vẫn đang phấn khởi với dự kiến tìm con rể tốt: "Ta cũng đang có ý đó. Có cơ hội con mời cậu ta đến nhà, ta muốn nhìn xem cậu ta."

Này thì vượt quá sức dự đoán của hắn. Bướng bỉnh nghĩ, không muốn làm, không muốn nói, hắn cứ thế giả như không biết, như hôm nay hắn không có trở về Bạch gia.

Việc này cần cân nhấc chu toàn, dù hắn không đồng ý sớm muộn ông cũng sẽ cử người tới bắt tên nhóc đó cưỡng ép gặp mặt, vẫn là để Lộ Nghiêu vào thế chủ động. Tham tài như vậy thật khiến lòng người lo càng thêm lo!

Kiều Sở Sinh nhăn mặt không an tâm dặn Bạch lão đại, "Ừm...Gặp mặt cũng được, nhưng ngài đừng dọa cậu ấy. Cậu ta nhát gan lắm." Vẫn là nên đến lúc đó tìm cớ ở lại thì hơn.

Ông chậc lưỡi hắn lo lắng quá mức, "Cậu ta là con rể tương lai của ta, ta có thể ăn thịt cậu ta chắc."

"Hâyz...." Hắn chỉ còn có thể bất lực thở hất ra quay đầu đi, biết ông không có ác ý gì nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nghĩ nghĩ nên chuyển đề tài thì hơn. Hắn liền lấy ra hộp nhung vừa rồi Bạch Ấu Ninh ném vào tay mình, mở ra đẩy đến trước mặt Bạch Khải Lễ.

Bên trong là một chiếc đồng hồ thiết kế tinh xảo nhìn liền biết tốn không ít tiền cùng tâm tư chọn lựa, "Tặng cho ngài."

Bạch Khải Lễ chẳng hiếm muộn việc Kiều Sở Sinh thình lình mua tặng ông vật gì, ngắm nghía đồng hồ tuyệt hảo. So với người chẳng hiểu rõ gì về cốt lõi bên trong nó ngoài vẻ đẹp bóng bẩy, ông vẫn nên để vật rơi vào tay người hiểu rõ giá trị của nó, đẩy ngược trở về phía hắn.

"Ta không đeo đồng hồ, con giữ lại đi."

"Ấu Ninh mua cho ngài, dùng tiền nhuận bút để mua. Nhưng đừng nói là do con nói." Kiều Sở Sinh vừa nói vừa thầm tạ lỗi với Bạch Ấu Ninh trong lòng, mang cô ra làm bia đỡ vậy.

Vừa nghe của con gái, Bạch lão đại liền nhanh tay cầm lên, thận trọng nâng niu, dù nó vô dụng trong tay ông thì ông vẫn muốn giữ lấy, vui vẻ cười ra mặt hướng Kiều Sở Sinh hạnh phúc nói: "Con xem đứa bé này đúng là....!"

Hai cha con họ đúng là chẳng trật đi đâu được.

Thấy ông không còn sầu mi khổ kiểm hắn cũng cảm thấy bớt tội lỗi đôi phần. Chuyện mà lão gia nhắm tới e rằng phải đợi hắn quan sát tình hình dài lâu.

Câu lạc bộ Mạn Sâm.

Anderson mới sáng ra đã ngồi trên ghế phát điên lớn giọng: "Không thể tiếp tục thế này nữa!"

Sau đó nhét tờ báo mới mua vào tay Norman tiếp tục cáu kỉnh cằn nhằn, "Chỉ có vài tháng ngắn ngủi mà phá được nhiều án lớn như vậy. Bọn họ sắp trở thành anh hùng của Tô Giới rồi. Bây giờ đã có người kêu gọi phải sắp xếp nhiều cảnh sát trưởng người Trung Quốc hơn nữa cho Tô Giới. Kiều Tứ sẽ nhân cơ hội này mở rộng người của hắn ta tại Tô Giới, một Kiều Tứ bá chiếm ở Hoa Giới đã đủ khiến tôi đau đầu rồi."

Norman tước sĩ điềm nhiên gấp lại mấy trang báo lộn xộn nói: "Điều này thì chúng ta không thể quyết định được, bên phía hội đồng Anh cũng không dám đụng tới hắn. Kiều Tứ có mối quan hệ rất thân thiết với mấy tay buôn vũ khí chính trị phía Trung Đông, bến cảng còn đang nằm trong tay hắn, tướng lĩnh đóng ngoài biên cương nghe đâu cũng toàn là anh em kết nghĩa với hắn ta, bây giờ chẳng ai muốn đụng trúng ổ kiến lửa này đâu."

Anderson có điểm bất ngờ hỏi, "Chính trị Trung Đông?"

"Bên chính phủ Anh đang thỏa thuận với phía Trung Đông, sớm thôi bọn họ sẽ hất cẳng người Pháp ra khỏi vùng đất này. Nên toàn lực quân đội chúng ta đã kéo gần hết đến khu vực Tây Nam Á rồi."

Norman đem tệp hồ sơ ném ở trước mặt Anderson rồi mới đại khái tường thuật: "Năm năm trước hắn thông qua một tên trung gian vũ khí ở bờ Tây, cho bán ra loạt đầu đạn của súng trường có trọng lượng nhẹ hơn trên thị trường, sức công phá có thể xuyên thủng kết cấu một chiếc xe bọc thép. Lấy chiến sự ở Syria làm cuộc thử nghiệm đầu tiên, đã gây ra tiếng vang rất lớn trong giới quân sự. Hắn đã lũng đoạn thị trường buôn bán vũ khí ở bên đấy cả một thời gian dài, các bên đều đang chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, không ai lại tự chặt đứt tay chân mình."

Ông ta biết rõ Kiều Tứ am hiểu về vũ khí nhưng không ngờ hắn đã trước một bước thó chân tới thị trường Tây Á màu mỡ này. Nhìn loạt cái tên đề trên danh sách khách hàng hợp tác với Kiều Sở Sinh, từ quân phiệt nhỏ lẻ tự trị, cho đến bộ trưởng, nguyên thủ quốc gia, đây là những bên ở ngoài tự công khai, còn chưa kể mấy tên giữ thanh danh trong sạch bí mật làm ăn với hắn.

Bực dọc mang theo một loại tâm trạng cảm khái khâm phục kẻ thù: "Hắn đã có quá nhiều thứ rồi!....Sao cứ phải chen chúc tranh giành với chúng ta ở cái đất Thượng Hải này chứ?"

Nói xong nhìn qua người bên cạnh lại tự nhếch khóe môi châm biếm, không rõ ý vị nói, "Bạch lão đại thật có phúc khi thu phục được thằng con trai ngoan này."

Norman theo sau chếch mắt thâm thúy, vân vê tay áo: "Lôi đài ngày ấy không giết được hắn ta, xem ra Bạch lão đại phải cảm ơn chúng ta." Ngay sau sắc mặt anh ta trở nên trầm trọng chẳng thể vui nổi khi thông báo với Anderson, "Người chúng ta phái đi lại chết hết rồi."

Chưa đầy một nhịp tâm tình Anderson mới chuyển biến tốt đây đã bị phá hư, cười khẩy nói: "Cũng không quá bất ngờ, hắn còn sống sờ sờ ở đấy, thì đám người đấy làm sao còn sống cho nổi."

Ông ta chợt nhớ, thúc ép bàn bạc với Norman, "Kiều Tứ trước mắt quá khó đối phó, vậy thì tạm gác hắn qua một bên. Nên nhanh chóng ra tay với Lộ Nghiêu, anh ta chỉ là tên nhãi con chưa trải sự đời thôi. Tên Lộ Nghiêu này, bắt buộc phải nghĩ cách giải quyết anh ta."

Norman bình tĩnh đặt tờ báo xuống bàn, đanh thép nói: "Nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ."

"Tại sao, có vấn đề gì! Ngài lo lắng điều gì chứ?"

Anderson bực tức đánh mất vẻ ưu nhã mọi khi, không khống chế được gắt gỏng, nhưng đổi lại cố vấn của ông ta vẫn rất kiên nhẫn khuyên ngăn, "Lộ Nghiêu tôi biết rõ anh ta, gia đình của anh ta ở Hải Ninh là danh gia vọng tộc."

Nghe đến đây ông ta khinh thường cười khẩy, bây giờ nhà Thanh đã sụp đổ từ lâu, cao quý tới đâu đi nữa thì cũng chỉ còn là cái danh.

Norman xét thái độ biểu đạt từ người ông ta hợp tác, nghiêm trọng nói tiếp, "Cha của Lộ Nghiêu là học giả nổi tiếng từng là đại biểu của Phương Đông tham dự hội nghị hòa bình ở Paris. Hai người anh của cậu ta đều là quan lớn của chính phủ Bắc Dương, chị gái là thư kí mật của nhân vật lớn, cũng rất thân với tôi. Con cháu của những tên quân phiệt ở Chiết Giang và Lưỡng Quảng không phải bạn học cũng là bạn cũ của cậu ta. Nếu Lộ Nghiêu bị làm sao sẽ gây ra rắc rối không lường trước được cho chúng ta."

Anh ta thoáng ngưng lại đắn đo, "Còn Kiều Sở Sinh.....Người này chúng ta không thể khinh suất. Tôi cần phải điều tra rõ lai lịch xuất thân của hắn ta, nếu thật như lời đồn đại, vậy thì không thể thẳng tay trừ khử được, phải tính một con đường khác xử lý hắn."

Anderson bắt được trọng điểm cười gian xảo nói, "Một thằng mồ côi chết thì hết chuyện, Kiều Sở Sinh tôi không quan tâm đến gốc gác hắn ta có gì. Nhưng việc hắn là lão đại băng đảng giang hồ ở Thượng Hải thì không thể chối cãi. Không có Lộ Nghiêu cái chức thám trưởng đó cũng không còn là mối đe dọa cho chúng ta. Tôi chỉ muốn biết một gia đình như vậy lại cho phép con trai qua lại với phần tử xã hội đen sao?"

Norman ngẫm nghĩ, gật gù khâm phục với sự nhảy số nhanh của Anderson, "Tôi đã hiểu rồi."

"Kiều Sở Sinh sản xuất vũ khí cho các bên, nên hắn muốn làm ăn suôn sẻ thì sẽ không trực tiếp tham dự vào chính trị, trước đấy thì làm hội trưởng Hội Đồng Hoa Giới, bây giờ thì lại ngồi lên chức thám trưởng. Anh nghĩ xem..."

Anderson lấp lửng bí hiểm nhướng mày với Norman, "Nếu như chuyện hắn tham dự can thiệp vào chính quyền ở Tô Giới này lan truyền các bên hợp tác với hắn, để bên đối thủ cạnh tranh biết được Kiều Tứ Gia ủng hộ phương Đông, không cần đến lượt chúng ta ra tay cũng sẽ có người giúp diệt mối nguy này."

"Nhưng nếu chuyện này lộ ra là do chúng ta làm, khó mà có thể sống tiếp, vả lại ông cũng biết Cách...."

Norman đang nói thì bị Anderson cau mày cắt ngang, "Mấy chuyện này anh không cần phải lo, tôi tự có cách lo bên phía ngài ấy."

Ngay khi còn đang thuyết giảng dở giang người làm từ ngoài liền tiến vào báo, "Norman tước sĩ, ngoài cửa có một người xưng là bằng hữu của ngài, tới giúp đỡ ngài."

"Tới giúp đỡ ta?" Norman nghi hoặc, sau lại vui mừng nói, "Mời hắn nhanh tiến vào."

"Vâng, tước sĩ."

**********************************************

"Đáng ghét, sao anh hư thế nhỉ!"

Giữa bốn bề vắng lặng đôi tình nhân nép mình dưới góc khuất gác chuông lén lút chơi trò chim chuột, người đàn ông ôm lấy cơ thể mềm mại của người phụ nữ thì thầm những lời đường mật, đôi tay không yên phận mò vào quần áo chơi trò kích thích.

Nàng "muốn nghênh còn cự" nửa kéo nửa đẩy thẹn thùng ôm lấy hắn, đột nhiên dưới chân cảm giác một trận mềm mại nhột nhột cùng một hàng dài tiếng kêu "chít...chít".

Vừa nhìn xuống dưới một trận thất kinh liền kéo tới, da gà da vịt nổi rần rần kéo lên não, nàng hét lên một tiếng hoảng sợ đẩy người đàn ông đang trên người mình ra hét lên thất thanh, "Chuột, chuột!"

Người đàn ông nhẹ nhàng trấn an, "Không sao. Chuột thôi mà."

"Ghê quá đi mất ! Đi thôi, đi thôi, ghê quá đi." Nàng hoảng sợ kéo lấy người đàn ông của mình nhanh chóng muốn rời khỏi.

"Anh phải bù đắp cho người ta đấy nhé, sợ chết đi được." Cô hờn dỗi ôm lấy người đàn ông đi ra ngoài.

"Không sao đâu."

Anh ta vẫn đang dỗ dành cô, liền một tiếng hét hoảng sợ nữa phát ra. "Lại gì thế?"

Cô nhắm chặt mắt, chỉ tay vô tường, "Anh xem."

Người đàn ông vừa quay lại liền bị dọa cho một phen. Từ trong tường chảy ra thứ nước màu đỏ nhơm nhớp từng dòng từng dòng nhỏ giọt xuống đất, ngày càng lan rộng khắp các mặt tường. Anh ta ôm lấy cô bảo vệ, giọng run rẩy nói: "Tòa nhà này trúng tà rồi."

Hai chân cô sợ tới nhũn ra sắp không đứng vững nữa, "Vậy chúng ta mau đi thôi."

Hắn nhanh chóng kéo lấy tay cô rời khỏi "Đi, đi, đi nào."

Nhưng vừa đi tới trước cửa gác chuông anh ta liền cảm thấy bên trong có bóng người lướt ngang, sau đó nghe thấy bên trong tòa nhà phát ra tiếng động, vừa sợ vừa hiếu kì đứng lại nhìn vào trong, "Ai ở bên đó vậy?"

Vừa dứt lời người hay ma còn chưa kịp thấy thì xuất hiện một lượng lớn chuột từ bên trong tòa nhà lũ lượt ùa ra như sợ hãi một thứ gì đó đang cố sức chạy trốn khỏi nó, kéo theo trên mặt đất khắp các ngõ ngách thứ nước đục ngầu như máu bốc ra thứ mùi tanh tưởi ẩm mốc lâu ngày đang phân hủy.

Khung cảnh tựa như quỷ môn quan mở cửa rải máu làm đường thả ra hàng trăm ác linh trở về nhân gian, từ sâu bên trong các ngõ ngách vọng ra tiếng hét quái dị quét qua các bức tường.

"Máu!" Cô gái run lẩy bẩy hét lên kinh hoàng rồi nắm tay người đàn ông bỏ chạy, "Đi, đi, đi thôi."

"Đi nhanh!"

Hai người kéo lấy nhau chật vật mới chạy tới vườn cây, sắp ra khỏi được nơi quỷ quái này thì đằng trước lại bị một đám chuột chặn mất đường đi, đôi mắt đỏ lòm nhìn về phía bọn họ trực chờ đoạt mạng, sau đó nhốt linh hồn lại nơi gác chuông.

Thứ nước ấy vẫn bám riết đằng sau không buông tha, có một thứ gì vẫn đang điều khiển dòng máu ở đằng sau dí theo bọn họ chảy dài tới đây.

Người phụ nhanh nhạy phát hiện sợ phát khóc nhắm chặt mắt, "Bên đó lại có gì vậy?"

Theo tiếng cười khúc khích vọng về như u linh đòi mạng từ bên hông gác chuông, bọn họ vừa nhìn qua liền kinh sợ tới mức trợn ngược mắt, miệng há hốc không hét nổi một tiếng.

Bóng đêm vẫn đang không ngừng siết chặt lấy toàn bộ tòa tháp, tiếng chân hỗn loạn đạp lên mặt đất chạy trốn cùng với tiếng gặm nhấm của động vật xen lẫn với nhau.

Ở đằng sau hàng cây những tiếng sột soạt vẫn phát ra liên tục, lũ chuột kéo tới ngày càng đông, bọn chúng không ngừng ùa về tận hưởng bữa tiệc thịnh soạn nhấm nháp một cái xác đàn ông không biết đã chết từ bao lâu.

Phòng cho thuê.

Mới sáng ra Lộ Nghiêu rất có tinh thần ngồi ở phòng khách lặt lặt một xấp giấy tờ nằm rải rác khắp bàn, chộp lấy cây bút trên bàn viết viết, vẻ mặt suy tư nghĩ ngợi đôi lúc ngước lên nhẩm nhẩm, nhập tâm suy nghĩ đến tâm hồn phiêu dạt mơ mộng bay ra ngoài từ khi nào không hay. Lúc này ngoài cửa phát ra tiếng gõ phá mất, Lộ Nghiêu hồi thần mở mắt ngước lên nhìn rồi cúi xuống mặc kệ sự tồn tại ngoài cửa.

Bạch Ấu Ninh không cần nhận được lời đáp, tự nhiên không một chút khách khí bước vô phòng ngồi trên ghế đợi Lộ Nghiêu phản hồi sự tồn tại của mình.

Lộ Nghiêu mặc kệ cô đang bên kia không ngừng gây tác động chú ý, cái đống số liệu này nó quan trọng hơn.

Bạch tiểu thư nàng làm sao có thể chịu nổi cái sự ngó lơ này, cố tình hắng giọng thật lớn mấy lần cảm thấy Lộ Nghiêu vẫn không thèm đếm xỉa tới bên này, không thể chịu nổi tình thế bị bỏ lơ không còn cách nào chủ động đánh tiếng trước, "Đang làm gì thế?"

Lộ Nghiêu lầm bầm trong miệng không biết đang tự thuật cho mình nghe hay đang nói với Bạch Ấu Ninh, "Sợi bông lại lên giá rồi..." Đột nhiên ngẩng phất mặt lên, mắt mở lớn cố tình nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề nói, "Lên giá mạnh!"

"Lên thì lên, có liên quan gì đến anh đâu." Bạch Ấu Ninh vẫn không hiểu này thì có liên gì tới anh ta.

Lộ Nghiêu phắt cái thay đổi sắc mặt trở nên thân thiện nói, "Trước đây có làm về cổ phiếu không?"

"Chưa từng."

"Có hứng thú không?"

"Không hề."

"Cô không có hứng thú là bởi vì cô không hiểu ma lực của cổ phiếu."

"Anh hiểu, anh hiểu thì sao ngân hàng Sassoon lại sa thải anh." Bạch Ấu Ninh mặt bình thản đáp trả lại.

"Tôi bị sa thải không phải tại cô sao." Không nhắc tới thì thôi vừa nhắc liền không thể miễn cưỡng treo cái mặt thân thiện này với nàng nữa.

Bạch Ấu Ninh miệng đã mở, lời cũng chuẩn bị xong đang tính phản pháo lại, đột nhiên liền nhớ tới bản thân đang thuê ở đâu nhanh như chớp ngậm chặt miệng không nói thêm lời nào, gương mặt như biết lỗi cười xởi lởi với Lộ Nghiêu.

Lộ Nghiêu nghi hoặc nheo mắt nhìn nàng, nhưng nhớ tới túi tài của mình quyết định không xoắn xuýt thêm chủ đề này nữa, tiếp tục tập trung tới vấn đề cổ phiếu, "Làn sóng thị trường này bất luận là do tình hình hay là do báo cáo trong vòng nửa tháng chắc chắn sẽ tăng."

Bạch Ấu Ninh đóng vai người tốt nở nụ cười trên môi thành tâm nói, "Chúc anh phát tài nhé!"

Lộ Nghiêu vừa nghe nàng nói vậy cười giả lả, "Bây giờ, mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ thiếu mỗi tiền."

Nghe tới đây còn không hiểu thì cô ngu thật rồi, toang đứng dậy bỏ đi mặc kệ mục đích ban đầu mình tới đây.

Lộ Nghiêu nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, "100 đồng Đại Dương. Tôi sẽ vận hành, lợi nhuận chia đôi."

"Anh đem tôi bán đi. Anh xem tôi có đáng giá 100 đồng Đại Dương không?"

Anh nhìn cô đăm chiêu, tay đưa lên ngón cái ngón trỏ cong lại vuốt vuốt môi khó xử nói, "Bán cho Trường Tam Đường, không đáng một đồng. Bán cho cha của cô, thì cô là báu vật vô giá."

Bạch đại tiểu thư vừa nghe nhắc tới cha mình liền không còn tâm trạng ở đây nghe anh ta nói nhảm, giả bộ đứng lên để chặn lại cái miệng của Lộ Nghiêu.

Lộ Nghiêu nhanh tay kéo cô, tiếp tục bám lấy sáng kiến của mình nói, "Tôi biết cố rất ghét cha mình. Để cho ông ấy thêm buồn phiền, tôi có thể bắt cóc cô, để ông ấy trả tiền chuộc cô lại."

Bạch Ấu Ninh không thể ngờ tới Lộ Nghiêu còn dám có suy nghĩ như vậy, thử chạm vào trán kiểm tra, mặt ngờ vực, "Anh bị điên rồi phải không?"

"Yên tâm, tiền chuộc tôi chỉ cầm 100. Còn lại để cho cô tiêu."

Ánh mắt kì thị nhìn anh nói, "Anh sốt đến hồ đồ rồi à?!"

"Nếu như cô cảm thấy nguy hiểm. Chúng ta có thể nghĩ ra chiêu an toàn hơn."

"Tôi thấy có một cách...." Bạch Ấu Ninh nheo mắt nham hiểu cắt ngang.

Lộ Nghiêu không nhận ra sắc mặt cô nàng ngây thơ hỏi lại, "Cách gì?"

"Tôi thấy chị chủ nhà thích anh như vậy, nếu anh chấp nhận lấy chị ấy, đừng nói là 100 đồng vàng, cả sàn chứng khoán chị ấy cũng có thể mua cho anh."

Lộ Nghiêu mặt trầm tư nghiêm túc suy nghĩ, khiến nàng cảm thấy hoài nghi nhân sinh, đừng nói anh ta điên tới mức mà làm theo đó chứ.

Cô vừa nghĩ tới gương mặt của vị ca ca nào đó, biết mình mang cái tên Lộ Nghiêu mà trong mắt hắn cho là "trẻ nhỏ trong nhà chưa lớn này" gián tiếp bán cho chị chủ nhà, nghĩ thôi đã lạnh hết người.

E dè gặng hỏi lại: "Anh không định lấy chị ấy thật chứ?"

Lộ Nghiêu mặt nghiêm trọng biểu đạt mạng sống, "Nếu như để lỡ mất làn sóng thị trường này.....Tôi sẽ hối tiếc suốt đời mất."

Bạch Ấu Ninh không thể tin được Lộ Nghiêu còn có thể nói ra lời này, lắc đầu bó tay nói, "Anh điên rồi!"

Vừa ngay khi tất cả đều cho rằng anh điên rồ thì Kiều Sở Sinh cả người toát ra mùi tiền xuất hiện trong tầm mắt Lộ Nghiêu. Vóc dáng cân xứng chân dài vai rộng vận một bộ suit xa xỉ cắt may tỉ mỉ từ Ý, khí chất đàn ông lịch lãm đạp lên sương mai xông vào buổi sáng tươi đẹp của anh. Trong đầu tự động bật thốt ra hai từ, hoàn mỹ.

Đánh giá bộ dạng nghiêm nghị đứng đắn như mới đi dự hội nghị quan trọng gì về lại bị chiếc khuyên tai bạch kim lấp lánh treo một bên tai phải phá vỡ, phải nói sao nhỉ, một tên đẹp mã láo toét ngông cuồng không chút quy củ.

Ngắm người ta thì được, nhưng bị người ta nhìn lại thì anh cụp mắt làm như không thấy, thực ra là ngượng ngùng không dám để hắn biết tâm tư anh đang xao động lộn tùng phèo lên.

Bạch Ấu Ninh vừa thấy được Kiều ca mặt còn hơn vớ được vàng, "Cuối cùng anh cũng trở lại rồi, vụ án sao rồi?"

Kiều Sở Sinh thần sắc vừa mệt vừa chán kéo ghế ngồi xuống, từ lúc bước vào trong vẫn đặt trên người Lộ Nghiêu bên kia, từ đầu tới cuối vẫn luôn cắn cắn tay suy nghĩ không ngẩng đầu lên nhìn hắn lấy một cái, không biết là suy nghĩ chuyện gì nhập tâm như vậy. Mặc kệ là chuyện gì khi hắn nói thì anh phải nghe, "Vườn hoa trung tâm ở đường chùa Tĩnh An tối qua phát hiện một thi thể nam giới."

"Một trăm."

Kiều Sở Sinh còn đang nói thình lình bị Lộ Nghiêu lên tiếng cắt phăng lời.

Không đầu không đuôi hô lên như vậy, hắn cũng không hiểu nổi anh lại nổi cơn gì, không cao không thấp khó ở phun tào, "Cậu điên rồi à!"

Bạch Ấu Ninh ngồi một bên dường như chỉ có chờ như thế để châm chọc anh, cười khẩy nói: "Điên cả một buổi sáng rồi."

Kiều Sở Sinh nheo mắt khó hiểu nhìn Bạch Ấu Ninh, ra hiệu cho cô nói tiếp, trong lòng thì nghĩ thầm mới rời khỏi chưa được bao lâu ở phòng nghịch ra chuyện gì rồi.

"Xem như tôi xin anh, ứng trước cho tôi 100 đồng phí cố vấn."

Ở một bên Lộ Nghiêu nhanh chóng lấy lại sự chú ý của Kiều Sở Sinh về bên mình, tông giọng năn nỉ hạ xuống nhỏ xíu nói ra nửa ý mấu chốt, "Sau này sẽ trừ dần."

Ngón trỏ còn đưa lên làm dấu, hai mắt mở to tròn, hàng lông mày nhăn lại, môi cố tình dẩu lên làm bộ đáng thương.

Không một chút đắn đo, hai hàng lông mày nhướng lên gian manh, thứ hắn hỏi đầu tiên chính là: "Cần dùng gấp à?"

Với cái bộ dạng này của bạn nhỏ hai chữ nhượng bộ không đủ thể hiện những thứ Kiều Sở Sinh hắn có thể cho anh.

100 đồng Đại Dương, vậy phải xem ăn nói sao đây.

Hắn ngả người dựa ra sau, ánh mắt thản nhiên nhìn Lộ Nghiêu, ngón trỏ vô thức tính toán nhịp nhịp trên mặt bàn, hắn đang đợi anh tự khai ra.

Lộ Nghiêu hết chuyện để làm lấy cái nghề diễn sứt sẹo của mình ra để giở trò trước mặt Kiều Sở Sinh, mếu máo thảm thương làm ra thần sắc khó mở lời, "Tôi mắc bệnh nan y."

Kiều Sở Sinh bất đắc dĩ tức cười quay mặt đi. Cái lời thoại không thể thật hơn này, hắn ngay lập tức có thể không cần mất sức vạch trần nó, đã không có duyên nổi với nghiệp diễn mà vẫn thích diễn, thanh âm trầm trầm đè thấp vì còn mắc nhịn cười hợp tác hùa theo hỏi, "Bệnh gì?"

Để xem có trò gì mới.

"Bệnh thần kinh."

Bạch Ấu Ninh trước một bước cướp lời. Cô ngồi ở một bên khinh thường vẻ mặt của Lộ Nghiêu, thầm chửi trong lòng không nhìn xem bản thân đã bao nhiêu tuổi, cái bộ dạng này còn không phải đang làm nũng thì là gì, ca hắn nhìn nổi, cô nhìn không nổi, mắc ói.

Thẳng thừng làm bể ý đồ của Lộ Nghiêu, "Anh ta muốn chơi cổ phiếu. Đừng để ý đến anh ta, anh tiếp tục nói tình hình vụ án đi."

Kiều Sở Sinh liền hiểu vấn đề liếc qua Lộ Nghiêu đang tức giận đánh vào tay Bạch Ấu Ninh, sau đó trưng ra bộ mặt long lanh chờ câu trả lời từ hắn.

Thực chịu thua với tính khí này mà, hắn đẩy ra một hơi nhẹ nhõm, còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Nhanh chóng đánh mắt nhìn qua nơi khác che đi ý cười mưu toan, anh ngoan ngoãn thức thời thì 100 đồng Đại Dương liền cho anh.

"Người báo cảnh sát, phát hiện trong gác chuông chảy máu. Lần theo dấu máu trên đường phát hiện thấy thi thể."

Lộ Nghiêu thấy Kiều Sở Sinh không thèm đếm xỉa đến khổ ải của mình liền bất mãn không vui ngồi nghe Kiều Sở Sinh nói.

"Gác chuông có máu, có chút thú vị." Bạch Ấu Ninh bắt được trọng điểm để viết tựa báo rồi.

"Máu người à?" Lộ Nghiêu hỏi.

Kiều Sở Sinh nãy giờ cũng nghe được Lộ Nghiêu nói một câu đàng hoàng, "Còn đang xét nghiệm."

"Không đúng. Nhìn anh có vẻ rất sốt ruột, dứt khoát là có vấn đề." Kiều Sở Sinh có khi nào nhận vụ án mà không có gì mờ ám đằng sau đâu chứ, anh không tin không moi được gì từ chỗ hắn, anh không bỏ cuộc đâu.

"Người chết trước dây có du học nước ngoài. Là do lão gia tài trợ. Ngày anh ta đi lão gia đích thân tiễn anh ta lên thuyền, rất xem trọng anh ta."

"Hiểu rồi." Biết ngay mà, thế nào cũng phải liên quan đến vị lão gia đáng kính kia.

Kiều Sở Sinh có điểm hài lòng, ngoan như vậy, ngay từ đầu thành thật vậy có phải tốt, "Hiểu rồi, hiểu rồi thì đi thôi."

"Ê, khoan."

"Hửm?" Kiều Sở Sinh khựng người.

Hắn vừa toan đứng lên liền bị Lộ Nghiêu gọi ngược ngồi xuống, mặt anh ngập ngừng một lời khó nói, "Tôi nghĩ nên gặp Bạch lão gia trước."

Vừa nghe anh muốn gặp lão gia, thần sắc Kiều Sở Sinh lập tức sa sầm, cơ mặt nhăn lại cáu kỉnh cảnh giác, "Để làm gì?"

Anh một bộ đứng đắn hiển nhiên đáp, "Điều tra án."

"Anh đừng nghe anh ta nói lung tung, anh ta muốn lừa tiền của cha em." Bạch Ấu Ninh thẳng thắn lột xuống lời nói giả dối của Lộ Nghiêu.

Kiều Sở Sinh lia mắt qua chỗ Bạch Ấu Ninh rồi lại liếc trở về phía Lộ Nghiêu muốn xác nhận độ chân thực của phán đoán.

Nào ngờ nghe được Lộ Nghiêu kiên quyết nói: "Không gặp được Bạch lão gia, tôi sẽ không đến hiện trường."

"Hừ." Kiều Sở Sinh đuôi mày chếch cao tức giận, nghẹn đến cười mỉa, không thèm mắng lấy lời nào.

Hay lắm, nay gan to bằng trời rồi! Chuyện này mà cũng dám nghĩ tới, còn dám giở giọng uy hiếp với hắn, không cho ăn đắng liền quên đau.

Thật trùng hợp, mối hôn sự lão gia vừa nhắc chưa qua ba ngày hôm nay thằng nhóc đã tự dẫn xác đến tận cửa. Cũng tốt, không bằng ngày đêm lo nghĩ nên làm gì để nhắc nhở Lộ Nghiêu tự biết sợ yên phận thì người đã tìm tới phiền phức rồi.

Kiều Sở Sinh thở hắt bất lực, không bắn thì không thể trúng bia, sớm muộn phát đạn này cũng phải nổ ra, giữ mãi trong tay chính bản thân hắn cũng sẽ bị thương, buồn bực cười khẩy nói: "Được. Tôi gọi điện thoại đã."

Bạn nhỏ, đừng làm tôi thất vọng.

Không ngờ đến một ngày chuyện tình cảm mà cũng bị hắn dở thủ đoạn như chuyện thương trường, sớm muộn hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất.

Kiều Sở Sinh vừa xoay lưng Lộ Nghiêu đã trở mặt để lộ thái độ hả hê, dựa ra ghế nhướng mày hài lòng nhìn theo. Ánh mắt thả lỏng cà lơ phất phơ đảo con ngươi lướt một lượt từ trên xuống dưới cơ thể Kiều Sở Sinh, đánh giá phong cảnh núi non hùng vĩ.

Trang phục chỉn chu có phần cứng nhắc hơn mọi ngày, lựa chọn màu suit than sẫm tối ôm trọn lấy đường cơ bắp, cổ áo thắt caravat sát nút như một món ăn kèm tăng thêm cái vẻ cấm dục lại muốn kẻ khác thoát y của hắn.

Kiều Sở Sinh rất biết biến mình thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, không phải bởi vì sở hữu vẻ ngoài điển trai mà vì hắn biết nên làm thế nào để toát ra cái loại khí chất đặc biệt ấy.

Hắn giống mộ gã nhà giàu lắm tiền thích khoe khoang, khiến người chán ghét nhưng cũng phải thèm thuồng.

Thể hình khiến người ta tán thường, khung xương khiến người ta ao ước, đôi khi có cảm giác ghen tị vì ông trời đã quá ưu ái cho gã đàn ông tệ bạc này.

Mọi khi đã thu hút đủ loại ong bướm vờn quanh, nay còn ra vẻ ăn mặc quyến rũ như vậy cho ai coi. Lộ Nghiêu bất mãn ánh mắt khẽ híp lại, trong lòng đang tỉ tê toan tính điều gì thì chỉ có mình anh biết, sắc mặt thay đổi xoành xoạch nhanh đến mức tốc độ lật bánh tráng còn phải chào thua.

Bạch Ấu Ninh ngồi bên này nhìn không thấy vẻ mặt của Lộ Nghiêu chỉ biết anh vẫn luôn nhìn theo hướng Kiều ca đi gọi điện thoại, không kìm được tò mò hỏi, "Anh thật sự nghĩ rằng có thể ở chỗ cha tôi moi được gì sao?"

Nghe cô hỏi, Lộ Nghiêu xoay đầu qua nhìn, tia giảo hoạt chợt loáng chớp nhoáng trên mặt gương đi tới cùng với ánh nắng rồi biến mất theo nó. Không vào hang cọp sao "cướp" được cọp con.

Như mọi ngày chưa có gì thay đổi, điệu bộ lấc cấc, lời nói thách thức, vô cùng gợi đòn nhướng mày trêu ngươi, "Không thử làm sao biết được."

Bạch Ấu Ninh la hét trong lòng, Kiều ca nhất định phải nhìn thấy được dáng vẻ cáo giá của tên Lộ Nghiêu lúc này, đâu có vẻ ngây thơ mà hắn vẫn luôn nói.

Cô liếc về phía Kiều Sở Sinh vẫn còn đang nghe điện thoại, nhướng mày khiêu khích, nghiêm túc đánh ánh mắt ám chỉ Lộ Nghiêu về hướng đấy, "Anh cứ việc thử, nếu anh lừa được một đồng, tôi sẽ kể cho anh biết một chuyện bất kì về người kia. Không cần tốn tiền đi nghe ngóng nữa."

Lộ Nghiêu nhếch lên một bên khóe miệng, châm biếm ngợi khen, "Biết cũng rõ đấy." Một câu không dài dòng đủ cả hai người trong cuộc hiểu.

Len lén nói xấu trong bụng, người trong cái gia đình này đều chẳng ai là tốt lành cả.

Kiều Sở Sinh vừa nối máy bên kia ngay lập tức có người trả lời, sau khi biết được lão gia có ở nhà, hắn liếc về sau thấy Lộ Nghiêu vẫn đang lo để tâm nói chuyện với Bạch Ấu Ninh, nhỏ giọng dặn dò vài câu rồi mới cúp máy trở lại thông báo: "Chuẩn bị, tôi đưa anh tới gặp lão gia."

Lộ Nghiêu vừa nghe thấy lời Kiều Sở Sinh liền lơ luôn Bạch Ấu Ninh bên này đang ra giọng hù dọa, không đầu không đuôi hỏi hắn: "Anh sẽ không bỏ lại tôi đúng không?" Mắt ngước lên nhìn, thay vì nói là câu nghi vấn nó lại giống như một câu nhận định hơn.

Hắn cũng không ngại đối mắt với anh, thản nhiên nhếch môi châm chọc, "Sợ rồi? Tới đó tùy cơ ứng biến đi, lúc đầu tự tin như vậy mà."

Lộ Nghiêu không tin được Kiều Sở Sinh sẽ trả lời vô nhân đạo như thếtrợn mắt lừ người, bĩu môi hờn dỗi đứng lên vào phòng thay đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top