Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng thẩm vấn.

"Tôi không giết người. Anh là ai mà dám phách lối với tôi." Trương Cung hùng hổ đập bàn hất đổ tài liệu trên bàn lớn tiếng quát.

Kiều Sở Sinh điềm nhiên ngồi trên ghế, tay áo sơ mi được xắn lên cao để lộ cẳng tay rắn rỏi, lạnh mặt hất ngón tay ra lệnh, "Ngồi xuống."

Trương Cung nuốt khan nhìn đoạn cổ tay cứng cáp có thể quật gãy một thanh sắt, khí tức hung hãn uy áp sẵn sàng tẩn cho anh ta một trận, thức thời nén lại cảm xúc ngồi xuống.

Kiều Sở Sinh phong thái không chút quy củ ngông cuồng gác tay lên thành ghế bên cạnh, chân vắt lên đùi nhấc nửa mắt nhìn kẻ đối diện, đánh giá xem con người này thích hợp cho kiểu tra tấn gì, rồi mới chậm chạp tiếp tục hỏi: "Lý Hanh Lợi là ai anh biết chứ?"

Trương Cung ngay lập tức trả lời: "Anh ta là quản đốc ở nhà máy xà phòng Leighton."

"Không chỉ vậy...." Kiều Sở Sinh cân nhắc đảo một vòng chửi tục trong miệng mới thong thả nói, "Năm xưa anh ta ra nước ngoài là nhờ Bạch tiên sinh tài trợ."

Trương Cung thái độ kệch cỡm không sợ trời không sợ đất, chưa suy nghĩ đã nhanh miệng hỏi: "Bạch tiên sinh nào?"

Kiều Sở Sinh phì cười như nghe phải một trò hề lố bịch. Không ngờ có ngày hắn phải đi nhắc cái chuyện ngu ngốc này. Mi tâm trào phúng nói một câu súc tích, "Bến Thượng Hải có mấy Bạch tiên sinh?"

Run run rẩy rẩy đảo mắt hoảng sợ tìm kiếm huy hiệu thám trưởng dắt bên hông, trán mồ hôi ròng ròng đua nhau chảy xuống dè dặt xác nhận, "Xin lỗi. Vậy ngài đây là.....Kiều, Kiều Tứ Gia?"

"Người họ Kiều ở cái đất này cũng không nhiều lắm đâu. Gọi tôi Kiều thám trưởng." Kiều Sở Sinh mất kiên nhẫn đáp, đến đây khảo cung chứ đâu phải điều tra gia phả.

Bên tai anh ta như có sét đánh giữa trời quang, Trương Cung sợ tới ngu người, lưng thẳng không nổi ngồi trên ghế phát run lấy lòng, "Kiều Tứ Gia, à không Kiều thám trưởng. Thì ra là ngài, nghe danh ngài đã lâu hôm nay mới vinh dự được gặp. Xin lỗi ngài....nếu tôi biết sớm, đánh chết tôi cũng không dám đi gây sự với anh ta."

Nói ông ta còn tay bắt mặt mừng cười giả lả đứng dậy khúm núm giơ hai bàn tay ra muốn tạo quan hệ.

Kiều Sở Sinh nóng nảy vỗ bàn mắng tên nói nhiều này mau bớt lời: "Ngồi xuống đi!"

Tính tình hắn trước giờ rất tệ, vốn không phải loại thích thừa thãi dài dòng nhiều như vậy. Những thứ có thể động thủ thì không động khẩu. Chẳng qua ngại anh ta dùng hình chết sớm, nếu không hắn đã treo gã lên rồi. Tam Thổ lại vừa hay không ở đây, hắn có nên làm chút "công tác tư tưởng" không nhỉ.

Trương Cung thức thời ngồi xuống hết sức ngay ngắn thẳng lưng lắng nghe, bộ dạng oai vệ thị uy của mấy phút trước nháy mắt bay biến.

Kiều Sở Sinh thấy thái độ anh ta trở nên ngoan ngoan biết điều, xem độ có thể xem xét nương tay một chút.

Hắn đổ người về trước, xếp tay đì lên mặt bàn, giữa bốn bức tường lạnh lẽo bí bách, thanh âm trầm trầm đe dọa len lỏi qua các khe đá vọng tới đánh vào lỗ tai Trương Cung như tiếng ma quỷ mị tâm, ánh mắt tựa vực sâu thâm thẩm soi thấu dục niệm, móng vuốt đặt giữa lồng ngực chẳng đẹp đẽ sẵn sàng moi tim anh ta.

"Bây giờ anh khai ra, nhẹ thì ngồi tù, nếu không được thì cũng còn toàn thây. Nhưng nếu anh không khai, chân trước tôi vừa thả anh ra ngoài chân sau anh sẽ bị người ta đưa đi mất."

"Tôi thật sự-"

"Kết quả thế nào, không cần tôi nói phải không. Anh biết thân phận của tôi rồi đấy, đừng nghĩ đây chỉ là hù dọa." Trương Cung còn muốn phân bua liền bị Kiều Sở Sinh liền mạch thẳng thừng cắt ngang, câu sau hắn còn nhẹ nhàng ban cho anh ta một bản án treo.

Trương Cung từ lúc biết danh tính người ngồi trước mặt đã lạnh run người, xanh tái mét thành khẩn thưa thốt, "Tôi thực sự không giết người."

Kiều Sở Sinh không thích lằng nhằng hất đầu ra sau ra lệnh, "Người đâu. Thả anh ta ra ngoài."

Hai chân anh ta mềm nhũn lẩy bẩy đứng dậy sợ muốn tè ra quần, lấp bấp níu kéo cầu xin, "Đại ca, đừng thả tôi. Tôi, tôi không muốn ra ngoài."

Kiều Sở Sinh vẻ mặt lành lạnh như thể việc mất một mạng người chẳng đáng là gì, có lẽ ngay từ đầu đã không vừa mắt gã nên một cái chớp mắt đắn đo cũng không lấy.

"Không phải anh ta giết người đâu."

Bất thình lình giọng nói cà lơ cà phất của Lộ Nghiêu lảnh lót từ ngoài vang tới trong phòng. Hắn hạ mày giấu đi sát khí trong mắt, cơ mặt theo đấy giãn ra như chưa từng có màn lạm quyền nào.

"Có kết quả khám nghiệm tử thi rồi." Lộ Nghiêu trước hết đem báo cáo vứt lên bàn thoải mái kéo ghế ngồi xuống, không một chút để ý đến sự tồn tại còn đang run như cầy sấy trong phòng, nghiêng người sạt tới gần Kiều Sở Sinh quen thuộc kể lể, "Tôi mệt sắp điên rồi."

Kiều Sở Sinh đưa tay động tác tự nhiên quen thuộc lau đi mồ hôi chảy trên thái dương Lộ Nghiêu, mềm giọng nói, "Một lát mua đồ ăn ngon cho anh. Báo cáo viết gì?"

Anh nghiêng đầu nhìn Kiều Sở Sinh, tìm tư thế dễ chịu lười biếng chống cằm giản lược sự việc, "Kết quả cho thấy, vết hoen tử thi lan rộng, chứng tỏ đã chết ít nhất tám tiếng đồng hồ. Chín giờ tối hôm trước khi người công nhân cuối cùng rời khỏi gác chuông Lý Hanh Lợi vẫn còn sống. Thời gian đưa đi kiểm tra là hai giờ sáng hôm nay, cũng có nghĩa Lý Hanh Lợi chết là khoảng từ chín giờ tối hôm trước đến sáu giờ tối hôm qua."

Trương Cung nghe thấy lời Lộ Nghiêu, nhanh miệng chộp lấy cơ hội cứu lửa cháy tới thân, "Cả ngày hôm qua, tôi đều ở đường Bách Lợi Nam tỉa cây làm đến tận tám giờ tối."

"Sau tám giờ thì sao?" Kiều Sở Sinh hỏi.

Hắn bên kia khảo cung, Lộ Nghiêu bên này đã nhanh mắt phát hiện cây bút Parker mới mua của thám trưởng Kiều rớt dưới đất lanh lẹ nhặt lấy nhét vào áo. Trong lòng tự bao biện là do Kiều Sở Sinh không thấy, không nhớ, nên anh cất dùm hắn.

"Tôi đến vũ trường tìm gái."

"Vậy tại sao quay lại vườn hoa?" Kiều Sở Sinh miệng chú tâm đặt câu hỏi, đuôi mắt từ khi nào đã đặt trên người Lộ Nghiêu thu hết toàn bộ hành động lưu loát vừa rồi, không khỏi bất đắc dĩ cong khóe môi.

"Đúng là tôi muốn tìm Lý Hanh Lợi, nhưng không ngờ còn chưa đợi vào trong gác chuông đã gặp phải chuyện tồi tệ này."

Lộ Nghiêu sau khi giấu êm xuôi chiến lợi phẩm vào trong túi, tin tưởng bản thân không bị phát hiện, vừa lúc bắt được trọng điểm nghi hoặc ngẩng đầu: "Chẳng phải anh đi tìm gái sao, tìm Lý Hanh Lợi làm gì?"

"....."

Trương Cung thở dài im lặng, ngập ngừng khó xử không biết nên trả lời tiếp thế nào. Thấy bộ dạng anh ta lại muốn giở trò lấp liếm Kiều Sở Sinh ngán ngẩm dựng lưng dậy, mệt mỏi giãn cơ bắp, lời lẽ xúc tích không lòng vòng, "Bây giờ tôi hết kiên nhẫn rồi. Hoặc là bây giờ anh nói, hoặc là tôi dùng hình tra tấn xong sẽ ép anh nói."

"Tôi nói, tôi nói." Ông ta sợ sệt Kiều Sở Sinh, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn mới dám lựa lời nói tiếp, "Tên nhãi đó nợ tiền tôi, tôi đi để đòi nợ."

Theo lời của anh ta kể đêm đó hai người gặp nhau có xảy ra cãi vã, Trương Cung muốn đòi số tiền bồi thường mà Lý Hanh Lợi đã phá hết đám hoa Tường Vi hồng bản thân đã cất công trồng ba năm. Lúc đấy trông bộ dạng Lý Hanh Lợi đang rất vội vã luôn nhìn đồng hồ, cuối cùng Lý Hanh Lợi để tránh phiền phức đã đưa cho anh ta mấy đồng Đại Dương, thấy anh ta còn kì kéo chưa thỏa liền hứa hẹn ngày mai sẽ đưa thêm một thỏi vàng.

Lộ Nghiêu tham tài nghe vậy ngạc nhiên không tin được, "Tâm huyết ba năm trời, một thỏi vàng là có thể khiến anh bỏ qua sao?"

"Thực ra thì, cũng không đáng giá nhiều tiền như thế. Anh ta chịu trả, tôi tội gì không lấy chứ." Trương Cung ngại ngùng phải thừa nhận, nhưng ngó thấy Kiều Sở Sinh là phải ngoan cun cút khai nhận.

"Một quản đốc như Lý Hanh Lợi lấy đâu ra nhiều tiền như thế, lừa anh phải không?" Lộ Nghiêu chẹp môi tra cung mà như đang tám chuyện.

Ông ta nghĩ làm quản đốc sẽ có được nhiều tiền làm gì biết mấy thứ này, nhăn mặt không biết trả lời Lộ Nghiêu thế nào.

Kiều Sở Sinh khoanh tay dựa ra ghế yên tĩnh nhìn một nghi phạm, một nhân viên cảnh sát không chính thức, mỗi người anh một câu tôi một câu trò chuyện đến hòa hợp, âm thầm nhếch mày cảm thán đúng là người cùng chung chí hướng có khác.

Hắn thấy Trương Cung im lặng, xét từ thái độ hợp tác tạm thời không làm hung với ông ta, "Đưa cho anh bao nhiêu tiền?"

"Chỉ có năm đồng Đại Dương. Tôi còn nghĩ sao đột nhiên anh ta lại rộng rãi thế." Trương Cung dạ thưa cẩn trọng đáp lời. Cảm thấy vị điều tra viên trẻ tuổi đây giống như đồng bạn vừa hòa nhã lại thân thiện, giọng điệu không chút câu nệ đáp lời. Nhưng khi tới vị thái tuế bên cạnh hỏi là y như rằng còn hơn trả lời tổ tông, cảm tưởng cả đời anh ta chưa bao giờ đứng đắn và kinh sợ hơn bây giờ.

"Anh nói...." Lộ Nghiêu nheo mắt cố nhớ lại chính xác đặc điểm hỏi, "Là lúc đó anh ta cứ nhìn đồng hồ suốt ư?"

"Đúng vậy." Trương Cung gật đầu chắc nịch.

"Anh ta đang đợi người chăng?" Kiều Sở Sinh nói, theo phản xạ quay qua nhìn động thái Lộ Nghiêu, thấy anh cũng quay sang nhìn mình, tự ngầm hiểu giữa cả hai, hắn lấy điểm này tiếp tục khai thác hỏi, "Ngoài anh ra, còn có người khác đến gác chuông tìm anh ta không?"

"Tôi thực sự không biết."

Lộ Nghiêu để Kiều Sở Sinh điều tra, bản thân tự rơi vào không gian riêng trầm ngâm suy tư. Sau đó không nói lời nào thình lình đứng dậy kéo theo Kiều Sở Sinh rời khỏi.

Để lại Trương Cung ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn với theo bọn họ, khốc tiếu bất đắc trăm ngàn câu hỏi chưa được giải đáp. Kiều Tứ Gia vẫn chưa nói ông ta đã được tha chưa, vậy giờ ông ta đi ra có bị bắt đi không, mạng nhỏ đã giữ lại được chưa.

________________________________________

Lộ Nghiêu đưa Kiều Sở Sinh trở lại tháp chuông, vừa xuống xe anh đã bị hấp dẫn bởi mùi thức ăn thơm phức.

Cả người tập trung mò mẫm tìm vết theo hương thơm đi đến trước một xe bánh ngay bên dưới gác chuông.

Kiều Sở Sinh thong dong đi đằng sau đánh giá bộ dạng Lộ Nghiêu, đến lúc đứng trước xe bánh đang bốc khói nghi ngút phải khâm phục khứu giác đánh hơi mùi đồ ăn đỉnh cao của anh, miệng lưỡi trơn tru cảm thán, "Anh tuổi cẩu hả!"

Lộ Nghiêu đanh đá nghiêng đầu trừng mắt.

"Hôm nay tôi đổi thành nhân rau cải, nếm thử đi."

Ông chủ thấy khách hành chủ động tiến lên niềm nở giới thiệu, sau đó ngó ra sau vị đại nhân đi cùng có điểm bất ngờ.

Lộ Nghiêu mặt mày rạng rỡ nói: "Cho một hộp."

"Có ngay." Ông chủ đóng gói kỹ lưỡng đưa cho anh, còn dặn dò, "Anh cầm cẩn thận."

"Cảm ơn nhé." Lộ Nghiêu tươi cười cầm lấy, vui vẻ tự nhiên nhấc chân đi trước.

Ông chủ để anh cầm bánh mà chưa trả tiền, thấy người sắp đi xa nghĩ gì cũng không dí theo giữ lại, điệu bộ khó xử nhìn qua Kiều Sở Sinh đang đứng đấy không dám đòi tiền.

Ông chủ nghĩ bản thân đã hiểu sai, ngoái cổ nhắc nhở muộn màng người ăn bánh quỵt tiền đang thảnh thơi bỏ đi kia.

"Anh à, tiền bánh."

Kiều Sở Sinh cam chịu sựng chân, bất lực nhìn theo thằng nhóc con phách lối, "Để tôi vậy." Hành động tự nhiên liền mạch như vậy, công phu ngày càng nâng cấp rồi.

Hắn không hỏi giá bao nhiêu thoải mái móc ví tiền trả vội rồi đi luôn, làm người bán bánh ngây ngốc nhìn năm đồng trong tay tự cảm thán Kiều Gia thật hào phóng.

Lộ Nghiêu đang ung dung cắn bánh ngắm phong cảnh, phát hiện kế bên mình mãi không thấy Kiều Sở Sinh đi lên, quay mặt lại đằng sau nhìn ngó vẫn không thấy người.

Loay hoay ngốc nghếch xoay tròn một vòng giữa sân tìm kiếm thì thấy hắn đã đi tới hành lang gác chuông, ở đấy còn có một Bạch Ấu Ninh vẫn luôn túc trực đợi viết tin, anh bĩu môi chân giẫm mạnh lên đất cứ như lấy đà chạy 100m bước dài tới mục tiêu.

Mặt trời đang bắt đầu mất dần ánh hào quang, chiều tà ngả bóng đổ lên các bức tường cái bóng u uất. Không còn cái nắng nóng bỏng khiến người gắt gỏng, vẻ đẹp kì mị ôm theo cơn mát lạnh từ từ thổi qua vai áo khiến ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác, cũng là khi quỷ ma đói khát chực chờ trong màn đêm bắt đi linh hồn yếu đuối.

Bạch Ấu Ninh theo chân họ cả ngày nay thấy vụ án mãi vẫn chưa có tiến triển gì, mà người chịu trách nhiệm trái lại rất ung dung đến cô cũng phải vội dùm, nóng nảy chỉ tay vô đồng hồ nhắc nhở Kiều Sở Sinh vừa đạp lên bậc thềm, "Đã mấy giờ rồi! Hiệu suất làm việc của phòng tuần tra các anh thế này sao?"

Kiều Sở Sinh nghe mấy lời cô hối thúc không lấy làm khó chịu, vẻ mặt giống như đang nén cười bất đắc dĩ, hạ mắt nhìn đường bóng Lộ Nghiêu tinh nghịch kéo dài đến gót dày hắn. Thanh điệu trầm trầm hòa lẫn với cái gió chiều man mát như đệm một khúc nhạc dịu dàng, "Có tên tổ tông đòi ăn với uống anh còn có thể làm thế nào?!"

Rõ ràng người nói là đã chấp nhận hiện thực hiển nhiên đến chẳng muốn quản, cái thở dài cuối câu tràn ngập sự bất lực, nhưng đại ý bên trong lời hậu tri hậu giác lọt vào tai người nghe giống hơn là sủng nịnh muốn bao che.

Bạch tiểu thư dù cảm thấy kì quái cũng chỉ có thể thở hất ra, chỉ tay về phía Lộ Nghiêu hùng hổ nói, "Anh nhìn xem, mau quay đầu xem cái bộ dạng tự tung tự tác đó đi!! Anh cứ chiều theo ý anh ta, tên đó mới có cái bộ dạng ung dung không lo lắng gì như vậy. Có ai đi làm mà như anh ta không chứ hả?"

Nói xong nhìn thái độ của Kiều ca bất động giả ngơ giả điếc không có một chút gì là muốn nhắc nhở Lộ Nghiêu, đành buông xuôi không thèm để ý tới nữa, "Em đã giúp anh nghe ngóng xong rồi. Trong vườn hoa này ngoài công nhân xây dựng gác chuông, thì chỉ còn người kéo đàn violin với một người xem bói đã nói với Lý Hanh Lợi mấy câu."

"Nói gì?" Kiều Sở Sinh hỏi.

"Nói là Lý Hanh Lợi làm việc rất quy củ, buổi sáng đi làm đến đầu tiên, buổi tối sau giờ làm là người về cuối cùng." Bạch Ấu Ninh kiểm tra ghi chú tường thuật lại vấn đề.

"Vấn đề xuất hiện ở đó. Hàng ngày anh ta về cuối cùng là để đợi ai, không ai biết cả." Kiều Sở Sinh dứt câu để ý Lộ Nghiêu đã đứng trước bức tường đỏ sáng nay gõ gõ kiểm tra, "Tam Thổ, nhìn gì thế?"

Lộ Nghiêu nhìn về hướng Kiều Sở Sinh trả lời, "Buổi sáng có sương mù không nhận ra. Sau một ngày mặt trời xuất hiện không ngờ lại lộ ra vết nứt."

Vừa đi về cạnh hắn vừa khẳng định một điều, "Lô gạch này chắc chắn là hàng kém chất lượng."

Kiều Sở Sinh liếc mắt chứng thức liếm hạ môi có vẻ đắn đo suy nghĩ, "Tôi nghe nói Leighton vì tòa tháp này mà đã tiêu tốn bốn nghìn ngân lượng."

Bạch Ấu Ninh nghe giá mà hoảng hồn không thể tin nổi phán xét nhìn qua cái thứ đỏ lòm, "Chỗ gạch nát này có mất nhiều tiền thế không!"

Lộ Nghiêu nghe cái điệu ầm ầm ự ự nói giảm nói tránh của Kiều Sở Sinh, chắc chắn hắn đã đoán ra thứ gì đó mà không chịu nói, ánh mắt liếc ngang liếc dọc hắn, móc cạnh móc khóe bóng gió ám chỉ, "Xem ra có kẻ cố tình giờ trò bịp bợm lấy hàng kém chất lượng thay vào rồi."

Kiều Sở Sinh nhịn cười quay mặt đi, không phủ nhận cũng không thừa nhận chỉ nửa vời đưa ra thông tin, "Quan trọng là vườn hoa này là đất của nhà nước, ngoài nhà máy của bọn họ phải xét duyệt vốn, còn phải báo lên chính phủ xin phê duyệt. Anh nói xem báo giá cao như vậy, tại sao chính phủ lại phê duyệt chứ."

Bạch Ấu Ninh đứng ở giữa nghe tới nghe lui mắc mệt với kiểu nói chuyện của hai con người này, sao cứ thích cao siêu mập mập mờ mờ chỉ đường nhau vậy, nói toẹt ra luôn sợ giết chết ai hay gì, lừ mắt liếc cả hai, dứt khoát nói: "Ý của Kiều chính là anh nghi ngờ người của chính phủ phụ trách phê duyệt công văn gác chuông thông đồng với Lý Hanh Lợi đúng không?"

Kiều Sở Sinh nhún vai chẳng rõ là xin vô can hay xác nhận, làm cô tức muốn điên.

Lộ Nghiêu lại ở một bên xem người đạp phải mìn mà hứng khởi, khó khăn không cười vào mặt cô, gãi gãi mũi giả ngây thơ, đứng đắn đặt nghi vấn với Kiều Sở Sinh: "Lý Hanh Lợi để xoa dịu một người làm vườn mà chi hẳn một thỏi vàng, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Phòng công thương

Lộ Nghiêu chân trước vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa chuồn êm, trước mặt thình lình xuất hiện một cánh tay chặn mất đường đi. Anh nhìn theo đường cánh tay đi lên, Kiều Sở Sinh đã đứng ở ngay trước mặt.

Hắn nở nụ cười hiền từ vạch trần anh, "Cứ đến lúc làm việc là muốn bỏ chạy à?"

Kiều Sở Sinh vai rộng chân dài tận dụng triệt để tài nguyên bản thân, uy áp nghiêng cơ thể về trước ép sát lưng Lộ Nghiêu dính vào khung cửa, cánh tay vững chãi tạo thành thế gọng kìm chống bên cạnh cửa chặn anh ở giữa, trước hay sau đều không cơ hội chạy trốn.

Lộ Nghiêu có vẻ rất thích cảm giác này, một bộ không nao núng bình tĩnh duỗi chân tựa thành, tay đút túi quần ung dung ngắm gã đàn ông đang hăm dọa mình.

Ánh mắt lộ liệu lướt chậm rãi khắc họa đường nét trên gương mặt, nhìn ra sao cũng khiến lòng người thích ý. Tên nam nhân xấu xa hội tụ mọi thứ anh muốn làm sao để anh có thể giả bộ như không thích hắn.

Tầm mắt từ tốn dịch xuống chiếc cổ hữu lực dục niệm nhen nhóm như một mồi lửa thiêu rụi cả một tòa thành, yết hầu nam tính trượt lên trượt xuống cùng với hơi thở mạnh mẽ. Lộ Nghiêu bất giác nuốt khan theo chuyển động của hắn.

Làm cảnh sát nhưng mỗi ngày đắp trên người từ trên xuống dưới toàn xa xỉ phẩm đắt đỏ. Đi tới đâu là phóng điện tứ tung khiến ai nấy đều thấy mập mờ, rước tới bao nhiêu phiền phức mà chẳng thèm thu liễm.

Gã đàn ông lắm tiền nhiều của thích khoe mẽ, khiến người khác ganh ghét đố kị, cũng phải khiến họ ngưỡng mộ vọng nguyệt.

Lướt xuống dưới cổ áo, Lộ Nghiêu thoáng thất vọng cằn nhằn hôm nay hắn làm sao lại phải thắt caravat. Chỉ cần nghĩ tới đằng sau lớp vải vóc đoan chính là hàng dày cơ bắp nóng bỏng anh lại không tự chủ muốn xé toạc. Bản năng khát khao được thỏa mãn ngày ngày phải kìm nén, sẽ như mãnh thú bị nhốt trong lồng, không được thuần dưỡng mà càng khiến nó trở nên hung hãn.

Lộ Nghiêu cố gắng quán triệt suy nghĩ không quá bay bổng vượt phận mà đè hắn xuống làm càn. Tự dặn nên tránh xa Bạch Ấu Ninh nhiều một chút, chắc chắn do nghe cô kể quá nhiều chuyện dung tục.

Thất thố đảo mắt nhìn lung tung vấp váp viện cớ, "Tôi chỉ là.....ra ngoài hít thở."

Miệng nói nhưng tâm đã đinh đinh đang đang chột dạ, ỉu xìu kéo dài hơi cụp mi, cái ly do củ chuối thế này không thể nào lừa được Kiều Sở Sinh. Lô hỏa thuần thanh mặt dày nói, "Anh giở trò lưu manh với tôi đúng không?"

Kiều Sở Sinh nhướng cao lông mày hoài nghi, là ai giở trò lưu manh với ai. Chính bản thân ngắm hắn đến thất thần, ý tứ trong mắt trần trụi muốn lột sạch quần áo trên người hắn như thế, không ai làm gì tự thẹn quá hóa giận lại trút ngược lên người bị chiếm tiện nghi. Khác nào vừa ăn cướp vừa la làng.

Vì thế hắn tự dĩ vi thị cảm thấy không nên để bạn nhỏ chịu oan ức.

Đuôi mắt cong cong kéo ý cười, chậm rãi nghiêng đầu tới gần bên má, hạ thấp giọng mị hoặc thủ thỉ, "Hôm nay không tìm thấy công văn phê duyệt..." Hắn cố tình kéo dài hơi lấp lửng trêu ghẹo, kéo ngắn khoảng cách giữa anh, mũi như xa như gần chạm lên tóc mai, mày nhếch cao khiêu khích, ý tứ mập mờ thì thầm mời gọi, "Đừng ai nghĩ tới việc được ngủ."

Hơi ấm nhột nhạt vờn quanh cổ, Lộ Nghiêu cảm thấy vế sau vô cùng kích thích, khe khẽ mỉm cười, củi khô lâu ngày vừa gần lửa lập tức bùng cháy dữ dội thiêu đốt vọng niệm, mà Kiều Sở Sinh chính là tà niệm cố chấp ấy.

Không biết là cố tình hay vô tình khi Kiều Sở Sinh nhún cánh tay lấy lực đẩy cơ thể đứng thẳng, cảm giác ấm nóng trơn trượt khẽ lướt qua bên gò má, chưa chạm qua nhưng tưởng như đã chạm tới.

Má anh phốc cái râm ran ửng đỏ, ngượng ngùng không biết nói thêm gì, thơ thẩn mở lớn mắt nhìn bóng lưng phía trước, vốn dĩ đã cật lực điều chỉnh suy nghĩ của bản thân, bùm một cái liền lơ lẳng văng ra xa.

Đến khi bị Kiều Sở Sinh nắm tay lôi đi anh mới sực tỉnh mình đã dính bẫy, tự mắng bản thân quá mức dễ dãi hắn mới dở ra chút nhan sắc đã dụ được, đợi thêm một chút có khi người mang cả thân dâng lên như vậy phải hời hơn không.

Bắt đầu tìm cớ bắt bẻ hắn. Giọng anh oán hờn nhưng nghe vào thế nào cũng giống đang nũng nịu với Kiều Sở Sinh, "Lão Kiều, anh nói xem trưởng phòng Chu này sớm không nghỉ phép, muộn không nghỉ phép. Lại nhắm đúng lúc chúng ta đến tìm công văn để nghỉ phép"

Tận khi bị hắn đè vai ngồi xuống ghế gắng nhỏ giọng oán trách thêm một câu, "Cố ý."

Thám trưởng Kiều nghe toàn mấy lời càm ràm trông bạn nhỏ xị mặt kì kèo với hắn, nhịn cười giả mù không thấy, "Ngồi ngoan một chút đi."

Nhẹ giọng dỗ dành mang theo biểu tình cảnh cáo, còn để tâm vỗ vai anh bảo người mau mau yên phận ngồi hẳn hoi.

"Anh than vãn nhiều quá đấy!" Bạch tiểu thư quá ngứa mắt nhịn không được phải lên tiếng.

"Sao cô cũng ở đây?" Lộ Nghiêu dựng lông lên kinh hãi, bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của Bạch Ấu Ninh ở đây.

Phản xạ đầu tiên là phải vặn vẹo cô một trận, nhìn lên Kiều Sở Sinh muốn kiện cáo. Hắn như biết tổng anh sẽ làm gì, không đồng thuận sự bất mãn của đứa trẻ, giữ nguyên biểu tình nghiêm túc gõ ngón trỏ lên xấp hồ sơ trên tay nhắc nhở anh mau tập trung vào việc chính.

Bạch Ấu Ninh nghe Lộ Nghiêu lộng quyền chèn ép không thèm cùng anh so đo cự cãi, lật dở hồ sơ trình bày ý kiến, "Những công văn đã phê duyệt họ hủy bỏ hết rồi, chẳng còn phân loại gì hết. Chỉ có thể tìm từng tập một."

Lộ Nghiêu lập tức ngồi thẳng lưng, đứng đắn kéo lại vạt áo khoác, hướng Kiều Sở Sinh cầu tình, "Lão Kiều, anh cũng biết đấy. Tôi ấy mà, mắc chứng khó đọc, nhìn thấy chữ là chóng mặt. Ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu suất của hai người."

Kiều Sở Sinh chỉ cần nghe thấy Lộ Nghiêu gọi tên mình là y như rằng biết tỏng anh chuẩn bị vẽ hoa vẽ lá. Ngước mắt liền đụng phải vẻ mặt thành thật đáng thương nhìn mình, thở dài một hơi bất lực quyết tâm không nên để ý đến anh nữa.

Bạch Ấu Ninh chỉ sợ Lộ Nghiêu mở mồm thêm bớt lời nào khiến Kiều ca mềm lòng thả đi, nhanh chóng vứt xuống bàn xấp tài liệu chặn miệng, nghiến răng mỉm cười thiện lành nói, "Anh xem từng tập, từng tập một."

Kế hoạch không hữu hiệu Lộ Nghiêu buông mình chán nản trườn dài thườn thượt trên ghế, cưỡng ép cầm lấy tệp tài liệu lên như thể nó nặng ngàn cân, lật ra trang đầu tiên còn chưa được quá ba giây con ngươi bắt đầu lắm lét đảo tới đảo lui ranh mãnh. Bất thình lình trợn mắt hoảng hốt đứng phắt dậy, chỉ tay lên tường la lớn, "Kính tráng men. Trưởng phòng Chu này xa xỉ như vậy, đúng là tham quan khả nghi."

Một tiếng này thành công thu hút sự chú ý của cả hai người ngẩng đầu khỏi xếp tài liệu. Bạch Ấu Ninh phắt cái xoay lưng nhìn theo hướng Lộ Nghiêu chỉ.

Kiều Sở Sinh ngược lại rất thong thả, không có nửa điểm ngạc nhiên, vân đạm phong khinh hạ thấp hồ sơ trên tay, mím môi nâng nửa mày liếc nhẹ Lộ Nghiêu rồi mới quay đầu.

"Đâu phải đâu, chỉ là kính bình thường." Bạch Ấu Ninh chưa kịp dứt lời khỏi miệng đằng sau đã vang tiếng soạt của giấy tờ rơi vãi.

Cô như đã hiểu ra vấn đề, dè dặt nhìn sang Kiều Sở Sinh cảm thán: "Cái tên này không phải là chạy rồi đấy chứ?"

Ngoài thở dài bất lực ra Kiều Sở Sinh không lấy thêm phản ứng dư thừa nào, ném tệp hồ sơ lên bàn, chẳng cần quay đầu nhìn cũng biết được kết quả, bình thản tựa trên cạnh bàn nghiêng mặt nhìn cái ghế đối diện, lặng lẽ bình phẩm trong lòng, ngồi còn chưa nóng mông đã chạy rồi.

Bạch Ấu Ninh không thể bình tâm như thế, nàng tức nói không nên lời đập mạnh tay lên hai xấp hồ sơ. Sau đó mới nhận ra điểm dị thường ngó qua bên cạnh, hắn chẳng những không tức giận đến ngay cả ý định cho người bắt Lộ Nghiêu về cũng không có,

Nghi ngờ săm soi nhìn Kiều Sở Sinh một lúc lâu, nheo mắt hỏi hắn: "Có phải anh đã biết trước anh ta sẽ chạy mất rồi không?"

Chẳng cần đến đáp án, trông thái độ giả ngơ không hiểu của hắn đã đủ hiểu, cô thảm thiết kêu lên một tiếng, "Kiều ca! Anh lại thế nữa! Thảo nào anh lại chủ động rủ em tới đây."

Kiều Sở Sinh bình thản nhún vai nói, "Anh không biết gì hết."

Mặt trời chậm chạp khuất dạng dưới chân đồi, ánh đỏ trải hoàng hôn phủ qua bờ vai rộng, áo nam nhân nhiễm lạnh nghiêng đầu chuyên chú, phản chiếu cái bóng đổ trên trang giấy ngả màu.

Xung quanh Kiều Sở Sinh bị bao vây hàng dày hồ sơ xếp chồng lên nhau, mắt lướt nhanh trên những dãy số, so với việc phê duyệt văn kiện thông cảng chất đống cuối ngày phải nhiều gấp hai lần. Hắn mệt mỏi vươn vai sẵn tiện cầm lấy tệp hồ sơ kế bên, nhớ tới đứa trẻ líu lo bên mình, cảm thấy bản thân nhẹ dạ để Lộ Nghiêu chuồn êm như vậy chẳng hề đúng đắn, thật muốn trừ tiền của anh.

Lúc này Lộ Nghiêu còn đang bận ăn kem tận hưởng khoảnh khắc trốn việc tự do vui vẻ dạo chơi, đi loanh quanh tháp chuông xem biểu diễn ảo thuật. Tận khi sắc trời mờ mịt ngả tối, các nhóm mãi nghệ lục đục thu dọn đồ nghề trở về hết, anh mới ung dung đạp lên ánh đèn tìm về chỗ Kiều Sở Sinh.

Bên ngoài các dãy hành lang đã bật sáng đèn, lẻ tẻ hai ba người ở lại trực đêm. Trong phòng hồ sơ cuối dãy vẫn còn một Kiều Sở Sinh lẻ loi ngồi ở đó, cẩn thận xét hồ sơ vừa kiểm tra thời gian.

Đã muộn thế này mà vẫn chưa thấy nhóc con quay trở lại, không biết đã ham chơi lăn tới đâu. Dự tính coi nốt tệp hồ sơ còn lại sẽ đi tìm Lộ Nghiêu.

Nào ngờ kẹp giữa phong văn kiện rớt ra thêm một hồ sơ khác. Mi tâm Kiều Sở Sinh chợt nhíu lướt trên dòng dữ liệu ghi bên trên, đang định đứng lên bất ngờ trên mặt giấy đổ xuống một bóng người. Hắn đình chỉ động tác ngẩng đầu xác nhận.

Bạch Ấu Ninh vui mừng hô một tiếng, "Kiều ca."

Hắn nhìn cô không nói lời nào từ từ hạ mắt, trong lòng mang theo nỗi niềm thất vọng dịch người ngồi lại xuống ghế.

Bạch Ấu Ninh thoải mái tiến tới ngồi vào vị trí kế bên, dạt tới gần nũng nĩu: "Kiều ca, đừng khó chịu như vậy. Em ra ngoài thả lỏng mắt thôi. Sao rồi, anh tìm thấy gì không?"

"Anh nghĩ mắt em thả trôi mất ở ngoài biển rồi đấy chứ." Kiều Sở Sinh trào phúng cười khẩy, đẩy đầu cô cách xa mình, thảy tập hồ sơ trên tay đến giữa bàn chỉ ra vấn đề, "Một gánh gạch, đơn giá là 17 hào, đắt gấp sáu bảy lần giá thị trường. Giá đất ở đây cũng đắt. Chỉ vọn vẻn mười mấy mét mà một nghìn lượng bạc."

Bạch Ấu Ninh nghệt mặt khó hiểu hỏi, "Sao lại dùng bạc?"

Hắn nhướng mày nghi ngờ nhìn cô, nghĩa phụ đúng là dưỡng ra một đứa con gái ngốc, đến mấy thứ cơ bản như vậy cũng không biết. Với cái kiểu ngu ngơ này mà về chung nhà với bạn nhỏ, không biết hai đứa nó sẽ gây ra đại loạn gì, ai sẽ bảo vệ ai đây.

"Hiện nay các giao dịch lớn thường vẫn tính bằng bạc." Hắn giản lược giải đáp cho cô, "Bây giờ đã làm rõ rồi. Trưởng phòng Chu và Lý Hanh Lợi ngầm cấu kết với nhau đẩy giá gác chuông lên cao, rồi dùng hàng kém chất lượng thay thế, lấy của công bỏ vào túi riêng."

Hắn ngưng lại xoa xoa cằm trầm ngâm suy tính, "Lý Hanh Lợi này vừa chết, trưởng phòng Chu này liền biến mất, hai người họ chắc chắn có xích mích về lợi ích. Hay là....ông ta chột dạ rồi."

Nhưng nếu ông ta bỏ trốn chắc chắn người hắn đã phát hiện, tung tích của trưởng phòng Chu hiện tại vẫn là một ẩn số. Khả năng tình huống xấu nhất có thể ngay cả ông ta cũng đã chết, như vậy manh mối của bọn họ xem như bị chặt đứt.

Bỗng dưng mọi suy nghĩ trong đầu im ắng, khe khẽ nhếch lên độ cung khó dò. Nương theo tiếng bước chân từ xa không cần nâng mắt nhìn cũng biết là ai đến, cơ thể căng chặt từ từ thả lỏng ngả lưng ra sau.

Đúng lúc này người cần tìm đã xuất hiện ở ngoài cửa. Lộ Nghiêu tay cầm bổng ngô, tâm trạng cực tốt đứng trước mặt hắn, tươi cười rạng rỡ còn dám giở cái điệu phách lối hỏi, "Lão Kiều. Điều tra xong chưa?"

Kiều Sở Sinh châm chọc nhướng mày, "Anh đi kiểm tra các vị trí ư?" Giọng điệu trào phúng xen lẫn mệt mỏi nghe ra không có nửa tí uy hiếp nào.

Rõ ràng ngữ điệu kháy đểu không khác gì bình thường, nhưng anh lại như cảm nhận được cơn giận của hắn, nhanh lẹ lấy lòng cứu mạng nhỏ. Chủ động chìa ra đồ ăn chia sẻ với hắn, "Ăn bắp rang không?"

Kiều Sở Sinh đưa tay cầm túi bổng, im im không nhắc đến chữ nào về sự việc chiều nay. Đây không khác gì bình yên trước cơn bão, khiến Lộ Nghiêu dè dặt thăm dò tâm tình hắn.

Chẳng qua Kiều Sở Sinh mệt rồi, không còn tâm sức đâu để giáo huấn anh nên mới mặc kệ mắt nhắm mắt mở để đấy, đợi xử lý xong vụ án hậu quả ra sao tự khắc sẽ biết.

Bạch Ấu Ninh phát hiện hắn lại bắt đầu dung túng Lộ Nghiêu, quyết thay trời hành đạo nã pháo mắng, "Anh lại đi xem biểu diễn tạp kỹ rồi? Chúng tôi vất vả xem công văn cả buổi chiều, anh vẫn còn mặt mũi đi tiêu dao hưởng thụ à!"

Lộ Nghiêu mặt trơ ra trêu ngươi, miệng vẫn đều đặn nhai bắp không thèm nghe đến một chữ.

Kiều Sở Sinh nghe nàng vặn vẹo Lộ Nghiêu, nhưng sự tình trong câu có điểm cấn cấn, tự thấy nên lên tiếng đính chính thực hư, quang minh chính đại chỉnh cô, "Nói chính xác ra là một mình anh xem cả buổi chiều. Nên là, em cũng không có tư cách mắng cậu ấy đâu."

Bị chỉa họng súng trở ngược về mình, cô không thể tin nổi quay quắt nhìn Kiều Sở Sinh, cô là đang bất bình thay hắn. Miệng há to muốn nói ức đến nuốt ngược trở vào, tức giận giựt lấy túi bổng trên tay Kiều ca, hậm hực trừng mắt với Lộ Nghiêu.

Kiều Sở Sinh đẩy tới đối diện tập hồ sơ, ngắn gọn giản lược cho Lộ Nghiêu, "Giá cao vọt lên rõ rệt. Còn thâm với số lượng rất nhiều."

Lộ Nghiêu chỉ vừa lật lướt sơ qua, đống con số ghi bên trên quả thật dọa cho anh phải mục trừng khẩu ngốc. Khiến cho người ngồi bên kia không ngoài dự đoán phải nén cười bất đắc dĩ.

Âm thầm đưa mắt dò xét suy nghĩ trong Lộ Nghiêu. Sau khi kết thúc vụ án vị trí trưởng phòng công thương dám chắc sẽ phải đưa người khác lên thay thế, tốt nhất anh nên quản tốt cái miệng của mình dám hé nửa lời ngó đến cái chức vụ này, một đồng phá án còn lại cũng đừng mong nhận được nữa.

May thay Lộ Nghiêu ngoan lạ thường, khinh bỉ dè biểu nói, "Xem ra trưởng phòng Chu này đã vi phạm thành thói quen."

Kiều Sở Sinh có cảm giác đắc thắng chẳng rõ lý do, hài lòng giấu đi ý cười nơi khóe mắt, đàm đàm giải thích, "Không chỉ anh ta. Trong này còn có dự án mà Lý Hanh Lợi giám sát, ít nhất có tám phần."

"Vậy còn đợi gì nữa, nhanh chóng tìm hắn ta tra hỏi đi." Lộ Nghiêu chẳng chút kiêng nể, phách lối ra lệnh với Kiều Sở Sinh, sau đó dùng tốc độ của lật bánh tráng cướp túi bổng trên tay Bạch Ấu Ninh. Cố tình ở trước mặt cô bỏ vào miệng một tụm bổng lớn nhai nhóp nhép, liếc nửa mắt dành mặt. Viết bốn chữ to rõ, không cho cô ăn!

Chọc cho đại tiểu thư tức bật ra khỏi ghế, thủ sẵn hồ sơ trong tay chuẩn bị ném qua, kiếm còn chưa kịp ra khỏi võ đã bị Kiều Sở Sinh nhét trở vào.

Hắn thình lình gọi một tiếng, "Lộ Nghiêu." Ghế vừa bị Bạch Ấu Ninh đẩy ra xa bị Kiều Sở Sinh lơ đãng đi vòng ra sau đạp ngược trở về "vô tình" đụng trúng khớp gối Bạch Ấu Ninh, khiến cô khụy gối ngồi bịch xuống ghế, đồ giơ giữa không trung cũng vì thế rơi lộp bộp xuống bàn.

Cô bị đau ngơ ngác ngẩng đầu tìm kiếm chuyện gì vừa diễn ra với mình, Kiều Sở Sinh đã đi tới chỗ Lộ Nghiêu, vẻ mặt không xét ra chút khác thường, bình thản tưởng chừng sự việc ngoài ý muốn, lô hỏa thuần thanh thành thực quở trách Lộ Nghiêu, "Đừng có làm loạn."

Lộ Nghiêu đứng chếch vướng chồng hồ sơ nhìn không thấy động tác, nhưng ghế có chân lại không thể tự di chuyển được, lén lút cười mỉm, ngoan ngoãn gật đầu nghe mắng.

Tận khi cả ba người bước ra khỏi phòng công văn Bạch tiểu thư vẫn miên man suy nghĩ chân mình đột nhiên phát run là vì đâu.

"Chào cảnh sát trưởng." Tát Lợi Mỗ gấp gáp chạy tới.

Kiều Sở Sinh nhìn thấy họ liền có dự cảm không lành hỏi, "Sao anh vẫn còn ở đây?"

Tát Lợi Mỗ nhanh nhảu báo, "Báo cáo cảnh sát trưởng. Vườn hoa trung tâm ở đường chùa Tĩnh An lại có một người chết."

Kiều Sở Sinh và Lộ Nghiêu không hẹn cùng liếc mắt trao đổi nhìn nhau, không một lời nói tự ngầm hiểu nghi vấn của đối phương. Xem ra cả hai đã có đáp án, chỉ là đang chờ một bằng chứng để xác nhận.

Sự trùng hợp ngẫu nhiên đến này, có lẽ bọn họ không cần phải tìm người nữa.

Kiều Sở Sinh hỏi Tát Lợi Mỗ, "Đã xác định danh tính chưa?"

"Vẫn chưa. Bây giờ chúng tôi phải đi khám xét hiện trường."

"Đi nào, đi xem xem." Kiều Sở Sinh hỏi nhưng thực chất chỉ mang tính chất thông báo.

Nói xong không cần đợi cái gật đầu đồng ý từ Lộ Nghiêu đã kéo cả anh đi.

Trước khi lên xe Lộ Nghiêu vẫy tay gọi A Đấu tiến tới ở sau lưng Kiều Sở Sinh nói anh ta mau mang Bạch Ấu Ninh trở về. Hợp tình hợp lý đưa ra rằng hiện trường vụ án mới phát hiện còn quá máu me, e là không tiện để phóng viên ở đấy.

Trong lòng thực chất là muốn đuổi người, giảm bớt một thành phần quấy nhiễu sự bình yên.

Kiều Sở Sinh thông qua kính xe nhìn thấy cũng không phản đối, gật đầu để A Đấu làm theo. Chuyện giữa Lộ Nghiêu và Bạch Ấu Ninh vẫn chưa kết thúc, vào mấy thời điểm nhạy cảm thế này tốt nhất nên hạn chế để nàng lang thang cùng họ.

Sự bất mãn tràn ngập thông qua ánh mắt Bạch Ấu Ninhnhìn anh mình, âm thầm băm dầm cao kiến của Lộ Nghiêu. Dù khó chịu cô vẫn ngậmngùi lùi lại không dám hé nửa lời kì kèo. Thật là thiên vị mà!

Tháp chuông.

Ban ngày nơi đây nhộn nhịp là thế đến khi màn đêm tràn vào nó vẫn không tránh thoát sự lạnh lẽo. Cả tòa tháp được giăng kín bởi giàn giáo, từ xa giống như một cái bẫy nhện im lặng đợi chờ con mồi rơi xuống. Tiếng gió thét qua các khung sắt tạo nên những âm thanh kẽo kẹt tưởng chừng giây sau sẽ đổ oặt đè nát mọi thứ.

Bên dưới chân tháp cảnh sát đã chắn kín các lối ra, Kiều Sở Sinh đang đứng cùng một người đàn ông tuổi phải tầm trên sáu mươi, ông ta chính là người đã báo án tối nay. Hắn quyết định để Lộ Nghiêu đi quan sát hiện trường, bản thân thì đi nói chuyện cùng người báo án rồi mới qua tìm anh thảo luận.

Giọng ông vẫn còn chưa hoảng hồn kể lại sự việc tối nay với Kiều Sở Sinh, "Tứ Gia, nơi này đã bị nguyền rủa rồi. Máu chảy từ trong gác chuông cứ thế chảy ra bên ngoài, hướng về phía bắc. Tôi đi theo vết máu, một lát thì phát hiện có người nằm ở đó. Thật đáng sợ."

Kiều Sở Sinh nhìn ông đã lớn tuổi tóc đổi màu hoa tiêu hai mái đầu, điều chỉnh tốc độ chậm rãi hỏi, "Đêm hôm thế này ông tới gác chuông làm gì?"

"Tứ Gia, ngài không biết đó. Chẳng phải gác chuông đang thi công sao, nhà máy ngày nào cũng cử tôi tới quét dọn."

"Vậy bình thường là lúc nào, mấy giờ thế?" Kiều Sở Sinh nhìn lướt qua thể chất của ông, hỏi tiếp.

"Phải đợi công nhân ở công trường tan ca hết. Khoảng....mười một giờ. Công việc của tôi là dùng nước xà phòng của nhà máy tự sản xuất rửa bên trong và bên ngoài gác chuông. Không được để lại thứ gì dơ bẩn."

Kiều Sở Sinh hỏi xong liền cân nhắc đi qua hiện trường điều tra, hắn đi tới phía trước tháp chuông, giữa các luống hoa vẫn còn cái mùi rỉ sắt khiến hắn khó chịu nhíu mày.

Lia mắt nhìn quanh vẫn không phát hiện bóng dáng Lộ Nghiêu đâu, nhắc chân chuẩn bị đi tìm thì A Đấu từ phía ngược lại nói với hắn, "Kì lạ, con đường đi của máu hoàn toàn khác với tối hôm qua."

Kiều Sở Sinh nhìn vệt ẩm ướt chảy dưới nền gật đầu xác nhận, men theo nó bước qua nơi thi thể được phát hiện, vừa đi vừa nghe A Đấu kế bên nói không ngừng, "Hôm qua Trương Cung nói rất rõ ràng, máu chảy từ trong gác chuông ra theo hướng tây. Thi thể của Lý Hanh Lợi cũng giấu ở trong bồn hoa phía tây. Tại sao hôm nay lại chạy về đây rồi?"

A Đấu thấy hắn không có ý ngăn cản, bạo dạn nói, "Hiện tại vẫn chưa xác định được danh tính người chết. E rằng phải đưa về kiểm tra người mất tích."

Kiều Sở Sinh khom lưng nhìn kỹ mặt thi thể, rõ ràng đã nhận ra gì đó vẫn kéo ống quần ngồi xổm xuống muốn chắc chắn không lầm, ra hiệu A Đấu ngừng nói, mặt không chút gợn sóng bình thản đứng dậy phủi phủi tay nói, "Không cần đâu, tôi biết người này."

Sau đó nhìn quanh một lúc hỏi, "Lộ Nghiêu đâu?"

Ở trên băng ghế cách xa phía ngoài luống hoa, Lộ Nghiêu thẳng chân lấy khăn che non nửa khuôn mặt ngủ ngon lành. Kiều Sở Sinh đi tới khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn anh một lúc lâu mà người cũng không phát hiện ra.

Hắn cúi thấp lưng lấy khăn tay che khỏi mắt, quét nhẹ mũi trêu chọc anh, sau đó cúi đầu nhìn chiếc khăn tay lụa trắng cảm giác quen mắt vô cùng. Lộ Nghiêu bị giật mình tỉnh dậy, mặt ngơ ngác đờ đẫn nhìn hắn.

"Làm việc. Dậy đi." Kiều Sở Sinh cằn nhằn nhưng thanh âm nửa tông cũng chỉ dừng ở quãng trầm.

Lộ Nghiêu giựt lại khăn tay ôm lấy trong lòng, trở người đưa ra bóng lưng bướng bỉnh ngủ tiếp.

Hắn cười lạnh nhìn chuỗi hành động quen thân quen lối không chút sợ sệt mà lăn ra ngủ tiếp, gõ một phách lên bả vai, cao giọng răn: "Dậy đi."

Người nào đó bị đánh, quay mặt, lấy khăn tay giận dỗi quất quất hắn, phụng phịu ngồi dậy rõ ràng là viện cớ  lười biếng.

Kiều Sở Sinh vào ngay việc chính nói, "Người chết đúng như dự đoán là trưởng phòng Chu."

Lộ Nghiêu trưng ra bộ mặt ngây thơ hỏi, "Là ai?"

Người tự nhận có sức chịu đựng vô biên, Kiều Sở Sinh, giận tái mặt nhếch mép cười, "Trưởng phòng Chu!" Hắn bật ra cái tên như rít qua kẽ răng muốn nghiền nát Lộ Nghiêu, lập lại một lần cho anh khắc vô não, "Là người ở phòng công thương nghiệp hôm nay nghỉ phép."

Còn kết thúc bằng một nụ cười thân thiện, chứng minh cho anh biết nếu còn nhây thì hắn sẽ cho anh nằm luôn trên cái ghế này.

"Não tôi buồn ngủ liền không hoạt động được...." Lộ Nghiêu lấp lửng tìm cớ, lá gan bây giờ phải nói to hơn cả trời. Thành thật thì anh quả thực rất thích khiêu khích giới hạn của Kiều Sở Sinh, muốn chọc hắn nổi điên. Chẳng phải vì những lúc như thế này trông gã đàn ông họ Kiều cuốn một cách rất kỳ lạ, hấp dẫn hơn bình thường gấp nhiều lần.

"Anh xem....."

"Lên xe." Kiều Sở Sinh lạnh giọng cắt phăng lời Lộ Nghiêu.

Thấy ý định đi ngủ của bản thân bị bóp nát, lại thấy gương mặt lạnh tanh của Kiều Sở Sinh nhìn mình trò vui cũng chẳng dám chơi nữa, không dám kì kèo thêm lời nào oán hận đến tận lúc ngồi lên xe.

Vừa đặt được mông lên ghế phó lái, hắn lại buông cho một câu khiến anh bị dọa cho tròn mắt, "Ra ghế sau."

Giọng hắn đàm đàm chậm rãi không cho phép thương lượng, ngữ điệu đằm đằm xét không ra chút cảm xúc dư thừa làm anh càng đoán không ra được suy nghĩ của hắn. Rốt cuộc anh đã làm gì tày đình chọc giận hắn rồi.

Lủi thủi đi vòng ra phía sau, ngồi ở trường ghế dài mà lòng anh không có chút nào yên ổn, lâu lâu lại lia mắt lên nhìn ghế trước.

Không khí trong xe ngột ngạt yên lặng đến khác lạ, Lộ Nghiêu cảm nhận được Kiều Sở Sinh đang tức giận nên không dám mở miệng luyên thuyên.

Kiều Sở Sinh liếc qua kính chiếu hậu nhìn bộ dạng thấp thỏm của Lộ Nghiêu, ngồi ở ghế sau như chú thỏ con thụp lên lại thụp xuống, bất lực thở ra một hơi dài nhíu mày trầm tư.

"Cả buổi chiều anh đã đi đâu?" Hắn đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng lại khiến cho Lộ Nghiêu bị dọa cho giật nảy tim.

Lộ Nghiêu cả cơ thể căng cứng ngồi thẳng lưng, không dám thở mạnh, cẩn trọng trả lời, "Tôi đến tháp chuông."

"Cố tình để anh đi chính là để anh có thời gian được nghỉ ngơi. Anh vậy mà không biết tận dụng." Tông giọng Kiều Sở Sinh vẫn không chút gợn sóng, là quan tâm nhưng anh nghe sao vẫn không thấy được vui, tựa như quở trách.

Đang muốn mở miệng nói thì Kiều Sở Sinh lần nữa chặn lại lời anh muốn nói, "Ngủ đi."

Lộ Nghiêu không kịp xử lý thông tin ngơ ngác đờ ra trên ghế, nhìn bộ dạng sợ sệt này của anh hắn làm gì còn tâm trạng tiếp tục làm hung dọa người, mềm giọng dỗ dành, "Nói anh ngồi sau chính là muốn anh có không gian rộng rãi ngủ. Bây giờ chưa thể đưa anh trở lại phòng."

Hắn ngưng một lát, cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng trải qua mài giũa trăm vạn gai nhọn mới dám cùng người nói, "Ngủ đi, có tôi ở đây."

Lộ Nghiêu gật gật đầu không hỏi gì thêm, trong đầu chỉ biết Lão Kiều nói ngủ thì anh nên đi ngủ thôi.

Bởi vì có hỏi thì hắn cũng không nói. Dịch dịch người nằm xuống ghế tìm tư thế thoải mái bắt đầu thả lỏng cơ thể, lim dim dỗ bản thân đi vào giấc ngủ.

Trong lúc anh còn mơ màng chìm dần vào giấc sâu hình như bánh xe đã chuyển hướng, Kiều Sở Sinh đánh tay lái đi về một hướng ngược lại, hắn đang đi ra khỏi nội thành bỏ lại sau lưng ánh đèn phồn hoa, sau đó xe đột ngột dừng.

Anh muốn mở mắt nhìn rõ đây là mộng hay là thực. Anh chỉ cần nhìn thấy Kiều Sở Sinh, muốn chắc chắn rằng hắn còn ở đây, nhưng đôi mắt nặng trĩu làm cách nào cũng không thể tách ra, cơn buồn ngủ bất ngờ ập tới đang nhấn chìm khiến anh không tài nào nhìn rõ hắn.

Bản thân anh sợ hãi, anh đang sợ cái gì chính anh cũng không biết. Anh còn nghe thấy tiếng Lão Kiều nói chuyện bên tai, hắn đang nói gì với anh, nhưng cả hai tai thể như bị ma quỷ che mất làm cách nào cũng không thể nghe rõ.

Hình như hắn cảm nhận được sự căng thẳng từ rất sâu trong linh hồn yếu ớt, an ủi nhẹ nhàng vỗ về bên lưng đưa anh trở lại giấc ngủ. Da thịt được ấm áp bao lấy, trên trán một vật mềm mại âm ấm chạm qua lưu giữ hồi lâu rồi rời đi, hình như là Kiều Sở Sinh đang hôn anh, tận trong tiềm thức khao khát muốn nắm chặt, giống như cố chấp níu giữ chút hơi ấm xuất hiện trong đêm bão tuyết quét ngang.

Một tiếng đóng chặt cửa xe phát ra, Kiều Sở Sinh đứng ở bên ngoài, anh tựa như chán ghét cảm giác này, đến ngay cả trong mơ cũng phải nhíu mày, là mấy người lạ mặt đó.  

Họ lại xuất hiện, bọn họ liền bắt đầu tản ra xung quanh xe. Rất giống với một khung cảnh trước đây, Lão Kiều xoay người chạy đi, bên tai không ngừng văng vẳng vang lên những tiếng thì thầm không rõ ràng, xì xào hỗn loạn, rất đinh tai nhức óc.....Sợ rằng hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy hắn cũng chỉ còn là bóng lưng rời đi.

Anh đã nhìn theo bóng lưng ấy qua cửa kính xe, nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi bị đêm đen nuốt chửng, mất hút sau cánh rừng già. Anh tưởng như đã chạy theo hắn rất lâu, lâu đến mức sức lực cạn kiệt hai chân rệu rã, lý trí quay cuồng bất lực trông theo, quá mỏi mệt mà mất đi ý thức. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top