Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó ở phòng thuê Lộ Nghiêu đau khổ xách thùng nước đã lau dọn xong đi vào, mệt mỏi lết đến ghế sô pha ngồi xụi lơ. Đột nhiên anh thình lình nhổm người qua hô một tiếng, "Lão Kiều."

Kiều Sở Sinh đang thảnh thơi bắt chéo chân như bá tổng gác tay đọc tin tức, bên trên đã đăng kín vụ án chiều nay, xem ra lan nhanh hơn mức độ hắn dự đoán. Nghe Lộ Nghiêu gọi mình, hắn hạ báo gấp lại thẩy lên bàn nhìn anh ỉu xìu dựa trên ghế, "Hửm?"

Lộ Nghiêu chống cằm ngẫm nghĩ, "Lời buổi chiều nay tại sao anh lại nghĩ như vậy?"

Kiều Sở Sinh bắt chước bộ dạng của Lộ Nghiêu, nghiêng người chống trán, suy tư dựa vào thành ghế nói, "Tôi chỉ là phỏng đoán thôi."

Anh có vẻ nóng vội bắt bẻ hắn, "Không phải, tôi nói là ý sau đó."

Kiều Sở Sinh mắt híp lại đa nghi, đuôi mi cong lên gian manh nhìn anh, "Vậy anh nghĩ thế nào?" Hắn thoáng ngưng lại quan sát biểu cảm của Lộ Nghiêu, nhẹ giọng thủ thỉ, "Tam Thổ, cậu từng động lòng với ai bao giờ chưa?"

Lộ Nghiêu nghe hắn hỏi ngược lại mình, mặt phút chốc nghệt ra chưa kịp tiếp thu câu hỏi. Ánh mắt chuyển dời khỏi đôi mắt hắc mị sâu không thấy đáy của Kiều Sở Sinh, dịch dịch điều chỉnh vị trí loay hoay một hồi Lộ Nghiêu vẫn không trả lời hắn.

Bản thân tự nhiên thình lình thay đổi sắc mặt nghiêm trọng ghé sát tới gần, "Kiều Sở Sinh, nói cho anh một bí mật."

"Anh nói đi." Hắn trông đã quen, gật đầu vẻ mặt vô cùng tập trung lắng nghe, thực chất bên trong là đang nhịn cười.

Lộ Nghiêu đắn đo một lúc lâu mới cẩn trọng dực dực mở thành lời, "Một đời này.....tôi chỉ động lòng qua một lần."

Kiều Sở Sinh nhăn mày ngồi thẳng dậy, ngữ điệu tò mò trầm mặc tưởng chừng lượn quanh một vòng Nam cực, "Với ai thế?"

"Anh." Ánh mắt Lộ Nghiêu lúc này vô cùng nghiêm túc chân thành, chuyên chú nhìn thẳng vào mắt hắn, "Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã biết là đời này mình sẽ không thể yêu thêm một ai nữa."

Anh nắm chặt lấy tay hắn, từng ngón tay thuôn dài đều đặn lồng vào những kẽ tay chai sần của Kiều Sở Sinh, bàn tay còn lại mềm mại phủ lên da thịt thô ráp, tha thiết bày tỏ, "Sở Sinh. Anh có tin là có một loại duyên phận đã được định ra từ kiếp trước không?"

Kiều Sở Sinh nhìn xuống đôi tay nắm lấy tay mình, trầm tư mà quyết định đưa bàn tay còn lại phủ lên, ngón cái bóp cò súng nâng niu vuốt ve mu bàn tay trắng trẻo, mỉm cười phong lưu, "Tôi cho là thật đấy."

"Tất cả đều là lời thật lòng." Lộ Nghiêu kiên định gật đầu.

"Nếu anh còn đùa giỡn kiểu này, một đồng tôi cũng không cho anh nữa." Kiều Sở Sinh mềm mại nói xong, dứt khoát rút tay rời khỏi mười cái móng vuốt kia. Đồ ngốc cũng nhìn ra Lộ Nghiêu đang diễn kịch.

"Nói đi, đã trễ thế này còn tìm tôi làm gì?" Hắn nghiêm túc hỏi anh.

"Em ấy à?" Lộ Nghiêu vẫn cứ không biết sợ, bẽn lẽn cắn môi tỏ ra e thẹn.

Kiều Sở Sinh nghe cái kiểu xưng hô không thay đổi, tặc lưỡi chán nản, gật gật đầu trùng khóe môi, xem ra có người thích nhây, vậy hắn sẽ nhây cùng với anh.

"Em muốn mượn chút tiền."

"Muốn mượn bao nhiêu?"

Lộ Nghiêu phấn khích đưa ra một ngón tay cam đoan nói: "Một trăm đồng Đại Dương, cuối tháng trả."

Kiều Sở Sinh theo thói quen liếm môi hỏi: "Vậy nếu trả không nổi thì sao?"

"Nếu trả không nổi?...." Lộ Nghiêu đắn đo, quyết liệt đứng đắn nói: "Trả không nổi thì đồ trong phòng tôi anh cứ chọn thoải mái."

"Tôi chẳng có hứng thú gì với đồ của anh. Mà cái đống đó cũng là từ tiền của tôi mua, tôi lấy thì có tác dụng gì." Hắn nghiêng đầu chống thái dương, lưu manh mỉm cười, "Thứ khác...." Con ngươi đánh giá lướt một vòng từ trên xuống dưới toàn thân Lộ Nghiêu, mập mờ ám chỉ, "....Thì may ra có thể thương lượng được."

Lộ Nghiêu đập ghế đứng phắt dậy né xa Kiều Sở Sinh, kéo áo, ôm người che thân, bảo vệ trinh tiết, giọng điệu cứng rắn nói: "Anh, anh nghĩ em là loại người gì chứ?"

Giây sau đã trở nên yếu đuối, ỉu xìu, ngượng ngùng lắc lư đung đưa người, hai tay nắm lấy góc áo e thẹn hết kéo lại xoay xoay tròn nó, "Anh, anh nghĩ....em là kiểu đàn ông sẽ bán rẻ linh hồn của mình vì tiền tài sao?"

Kiều Sở Sinh nghe vậy, "À...."một tiếng xảo trá gật gật đầu như đã hiểu. Không nhịn được che mặt đi, bật cười. Phải làm sao đây, đáng yêu quá!

"Tôi không có hứng thú với linh hồn của anh." Hắn bất ngờ đứng dậy bước đến gần Lộ Nghiêu, nghiêng đầu ngắm con mồi của mình, đôi mắt nóng bỏng trần trụi thứ dục vọng bản năng của đàn ông, "Thứ tôi cảm thấy hứng thú...."

Mỗi một bước chân của Kiều Sở Sinh giống như dùi trống gõ vào lồng ngực anh, tiếng cười trầm trầm hắn bỡn cợt trêu đùa chính là mê dược anh nguyện biến trò đùa thành thật.

"Là...."

Cố tình hắn đẩy đưa giọng điệu gảy nhẹ vào tim anh, thình lình Kiều Sở Sinh luôn tay xông tới bao gọn eo kéo người vào lòng. Lộ Nghiêu sợ phỗng chân nắm lấy bả vai hắn, bàn tay đặt dưới hông anh chợt siết nhẹ dừng lại, tiếng thở nặng nhọc rỉ sát bên tai anh.

Lộ Nghiêu nuốt khan nghe Kiều Sở Sinh ghé sát như rót mật vô tai rõ ràng hai chữ, "Là em."

Con nai vàng nhảy loạn xạ trong lòng, Lộ Nghiêu thật chẳng sợ tim mình bể chết, ỷ thân dựa đến trên người đối phương vòng tay ôm lấy vai Kiều Sở Sinh, nũng nịu nửa trách nửa mắng hắn: "Anh, anh hãy tự trọng."

Kiều Sở Sinh quay đầu đi nhịn cười, ghé mũi quét nhẹ má Lộ Nghiêu, "Hay giờ em hôn tôi một cái, thì được một đồng Đại Dương."

Lộ Nghiêu xị mặt, lắc đầu nguây nguẩy không chịu, mềm mại đánh yêu hắn.

"Cái này không chịu, cái kia em cũng không chịu. Haizz, tính tình em thật là khó chiều mà." Kiều Sở Sinh giận dỗi buông Lộ Nghiêu, ngồi trở lại ghế.

"Hay giờ em hôn anh một cái, anh đưa em một trăm đồng Đại Dương được không?" Lộ Nghiêu mặt dày nói.

Kiều Sở Sinh gảy nhẹ cầm anh, nhướng mày phong lưu, "Nghiêu Nghiêu, không phải em nói lần đầu tiên thấy anh em đã động lòng sao. Hôn một cái mà em đòi hẳn 100 đồng Đại Dương, không ngờ so với anh em còn xấu xa lừa dối hơn."

"Sở Sinh, dù chúng ta có cãi nhau thế nào, thì đứa bé trong bụng của em cũng là vô tội. Anh không nghĩ tới em thì cũng nghĩ tới con chúng ta chứ. Con ơi, cha không cần chúng ta nữa." Lộ Nghiêu che mặt nước mắt giàn giụa, thảm thương nức nở.

Sặc cả nước bọt, Kiều Sở Sinh đỡ chán, càng diễn càng lố, kịch bản từ tán tỉnh đã nhảy sang tra nam phụ tình rồi.

Hắn đưa tay vỗ vỗ bụng Lộ Nghiêu, "Thôi, đừng diễn nữa. Anh đã diễn viên nòng cốt của câu lạc bộ kịch trường sao! Tôi không diễn nổi vai này đâu."

"Em không có diễn, tất cả đều là lời chân tâm thực cảm. Yêu anh lắm đó, tiểu ca ca." Lộ Nghiêu chuẩn bị sà vào lòng Kiều Sở Sinh thì bị hắn đẩy ra, vẻ mặt cam chịu bất lực không nói nên lời nhìn anh.

Anh chặc lưỡi, lắc đầu chỉ tay chửi hắn, "Cầm thú. Cầm thú. Đúng là cầm thú."

Hắn trông anh bướng bỉnh nghịch ngợm, quyết định ngó lơ để anh muốn diễn gì thì diễn.

Lộ Nghiêu nhịn không nổi xả vai mỉm cười trêu hắn, "Không phải các tỷ tỷ Trường Tam Đường đều hay nói với anh mấy lời như vậy sao. Tôi nói không hay sao?"

"Hay lắm." Kiều Sở Sinh ngắn gọn đáp, Lộ Nghiêu ngơ ngẩn không biết là giỡn hay thật, bắt lấy tay hắn nói: "Hay anh đầu tư tiền cho tôi làm diễn viên đi."

Kiều Sở Sinh một kích gạt cái móng vuốt đang vẽ vòng tròn loạn xạ trên tay mình xuống, búng trán anh, "Đồ ngốc nhà anh mà làm diễn viên, sợ là bị người hại chết trước khi kịp nổi tiếng rồi."

"Còn có anh chống lưng mà." Lộ Nghiêu bĩu môi lầm bầm, nhảy lên ghế bên cạnh ngồi, "Anh làm kim chủ cho tôi, chắc chắn tôi sẽ nhanh chóng thoát vòng bạo sớm, kiếm lời về cho anh."

"Với cái nhan sắc này của anh?" Kiều Sở Sinh nhếch khóe môi cười mỉa.

"Không đẹp sao?" Lộ Nghiêu vô cùng tự tin hất cao đầu.

Nửa gương mặt non mịn kiêu ngạo phủ dưới ánh đèn rơi vào mắt nam nhân, đây là hình hài hắn mỗi đêm nhung nhớ.

Kiều Sở Sinh nhẹ thanh đáp, "Đẹp." Một chữ này chưa đủ để thể hiện lòng thành hắn dành cho anh, nhưng cũng chỉ có thể gói gọn trong một từ để giải tỏa.

Đưa tay nhéo má Lộ Nghiêu nựng nựng kéo căng, dứt khoát kết thúc buổi tối tâm tình của bọn họ bằng một câu, "Tiền phí phá án tôi đã đưa xong, giờ tôi đi ngủ đây."

Anh còn chưa kịp nghĩ câu trước là thật hay giả, câu sau đã khiến anh tròn mắt nhảy dựng lên nhớ ra việc gì, "Phí phá án anh đưa cho tôi để đâu rồi nhỉ?"

Nhanh như cắt đứng dậy xoay xoay khắp phòng, rũ rũ quần áo, lật lên lật xuống mấy cái gối, nhìn đông nhìn tây khắp nơi tìm số tiền mình mới để thất lạc.

Kiều Sở Sinh ngồi ở trên ghế thấy anh cả ngày ngốc ngốc lơ lửng ngay cả tiền mình quý như mạng cũng không nhớ, bất lực đứng dậy thở ra một hơi dài, cầm lấy áo khoác đi vào phòng nói vọng ra cửa, "Ngủ sớm đi."

Lộ Nghiêu không chịu mè nheo nắm lấy tay Kiều Sở Sinh, cố chấp nói: "Tôi muốn một trăm đồng Đại Dương cơ~"

"Phiền anh mau đi ngủ đi." Kiều Sở Sinh gạt tay vô tình, quyết tâm nhắm thẳng vào phòng ngủ đóng chốt khóa cửa, chặn cái đuôi không cho anh vào trong gây phiền.

Lộ Nghiêu làm sao dễ dàng buông tha như thế, lắm lét giảo hoạt đảo quanh một vòng hốc mắt, cố chấp dí theo đập cửa phòng, tình chân ý thiết thảm thương nài nỉ, "Sở Sinh, Sở Sinh, Sở Sinh....Anh mở cửa đi. Em yêu anh như vậy, anh cho em một trăm đồng Đại Dương thì chết à!"

Kiều Sở Sinh đứng chắn đằng sau cửa nghe Lộ Nghiêu lảm nhảm, "Sở Sinh, chẳng lẽ anh muốn em moi tim mình ra thì anh mới chịu tin em sao, hả? Sông cạn đá mòn mới có thể đoạn tuyệt với anh, Sở Sinh, mở cửa đi."

Vỗ một lúc lâu cũng biết mệt, Lộ Nghiêu bỏ cuộc nhìn cánh cửa bất di bất dịch, lẩm bẩm mắng Kiều Sở Sinh keo kiệt, sau đó nghe thấy tiếng sột soạt bên trong mới ngượng ngùng xoay người.

Nghe tiếng bước chân dần xa Kiều Sở Sinh vẫn dựa ở cửa ngồi sụp xuống nền nhà, lặng lẽ thở ra một hơi dài. Đứa trẻ này vẫn không biết nặng nhẹ là gì, chuyện tình cảm mà cũng có thể mang ra đùa giỡn. Những lời vừa rồi hắn xém chút đã tin là thật.

Cơ thể mỏi mệt thoát lực tựa trên nền gạch lạnh lẽo, ngả đầu nhìn chính mình trong chiếc gương to lớn đối diện. Chiếc áo cuối cùng trên người được trút bỏ để lộ những vết sẹo trên người, từng vệt từng vệt kéo dài đến tim, mặt kính phản chiếu một Kiều Sở Sinh mạnh mẽ tái sinh từ trong mưa đạn chưa từng biết sợ hãi, nhưng trong đôi mắt của đứa trẻ ấy hắn có thể nhìn thấy một hắn rất khác, yếu đuối, và khát khao được sống.

Bắp thịt ướt mịn mồ hôi dính dớp máu, tiếng thở dốc nặng nề nhè nhẹ giữ trong cổ họng, Kiều Sở Sinh oằn mình chịu đựng cơn đau nằm trên sàn nhà, ngửa cổ tham lam lấy không khí lấp đầy phổi. Mảnh vỡ còn sót bên vai bị xé rách lấy ra nằm lẫn lộn giữa vải vóc, máu rả rích thắm ướt một cánh tay hắn, đem người từ mộng mị quay về thực tại, văng vẳng bên tai tiếng cười đùa khúc khích ngây ngô và đôi mắt rực rỡ của bạn nhỏ.

Áo khoác ngoài được giữ gìn sạch sẽ co cụm nằm trong lòng, giao dịch vũ khí, chính bản thân biết không nên mang anh theo, nhưng hơi ấm một Lộ Nghiêu nằm trên chân hắn ngủ ngon lành khiến hắn ngày càng trở nên tham luyến khó xa rời.

Lộ Nghiêu dừng lại ở ngưỡng cửa phòng khách chẳng biết đang ngẫm nghĩ thứ gì, nghiêng mặt nhìn về phía phòng Kiều Sở Sinh. Rõ ràng lúc chiều nay anh thấy hắn rất lạ, cứ như hắn cũng phải trải qua chuyện tương tự như thế, khiến anh vì suy nghĩ này mà vẩn vơ khó chịu theo.

Sau đó loay hoay mãi ở ngoài tìm đồ, anh nhớ để ở trên bàn, cuối cùng tìm không được tiền mới thôi buông xuôi bỏ vào phòng mình, vừa đi tới giường mắt lập tức trợn tròn xoe.

Trên giường anh có một tờ ngân phiếu bên trên đè năm đồng Đại Dương. Nhanh chạy đến cầm lấy tờ ngân phiếu, nhảy cẫng lên vui sướng, không cầm được muốn la lớn nhưng phải cố ngậm trong miệng: "Một trăm đồng Đại Dương! Là một trăm đồng Đại Dương đó."

Bên dưới đề chữ ký mực đen của Kiều Sở Sinh thanh thoát phất lên độ cung giống như cách hắn tinh tế phất lên tâm tình anh bây giờ, bản thân anh sắp vui đến mất ngủ lăn lộn trên giường.

Mãi đến lúc này bên phòng Kiều Sở Sinh mới tắt đèn.

Câu lạc bộ Mạn Sâm.

Anderson đang cùng Norman xem báo viết tin tức kết án. Ông ta đem nó vứt lên bàn, quay sang nhìn Norman cùng anh ta bàn bạc việc thu mua lại dự án gác chuông.

Norman cẩn trọng suy tính hỏi: "Tôi muốn biết vụ làm ăn này có thể kiếm được bao nhiêu?"

Anderson trở nên do dự nói: "Phải xem thử giá hợp đồng thế nào, chắc là sẽ không ít hơn 5000 đồng Đại Dương." Sau đó hả hê châm chọc nhếch miệng, "Lộ Nghiêu là con dao hai lưỡi, biết cách dùng cho tốt sẽ có hiệu quả bất ngờ."

Norman gật đầu đồng ý với ông ta, nhưng vẫn e dè nói, "Gần đây Bạch lão đại đang điều tra chúng ta."

Anderson vừa nghe giọng điệu xem thường không để tâm xua xua tay nói: "Để ông ta điều tra. So với ông ta chúng ta vẫn nên để ý đến thằng con trai của ông ta thì hơn. Tôi đã chuẩn bị sẵn mồi, chỉ chờ hắn ta cắn câu nữa thôi."

"Tôi e rằng chuyện này sau khi Cách gia trở về, ngài ấy sẽ giết chúng ta mất." Norman lắc lắc đầu không đồng tình, miệng lại cười tươi gian xảo.

"Chỉ cần chúng ta giữ cho hắn còn sống là được. Phế đi vài bộ phận chẳng là gì." Anderson thoáng dừng lại ngẫm nghĩ nhìn Norman nói, "Hợp đồng tôi đã đưa đi, qua ngày mai liền có thể biết được kết quả. Lần này chắc chắn không có vấn đề gì, chúng ta chỉ cần đợi thành quả nữa thôi."

Câu vừa dứt khỏi cửa miệng đã thấy một người đàn ông lấm lem mồ hôi hớt hải từ ngoài chạy vào, "Anderson tiên sinh, hợp đồng tháp chuông của chúng ta....bị người khác cướp mất rồi."

Đứng ở trong nhà nhưng Anderson như bị sét đánh ngang đầu, tức giận đập bàn đứng bật dậy, ly rượu trên bàn cũng bị ông ta hất đổ, lớn giọng quát: "Là ai?"

Người đàn ông kia run lẩy bẩy, vuốt mồ hôi trên trán, "Vẫn chưa biết. Người chúng ta đi dò hỏi đều không tra ra danh tính. Chỉ biết bây giờ dự án đã bị chuyển về tay quân đội quản lý."

Anderson giận đến răng môi va vào nhau, nghiến lợn phun ra, "Phải tìm. Tiếp tục tìm. Nhất định phải tìm ra là kẻ nào dám hất tay trên của chúng ta."





Ở con sông ngoại thành, một cậu bé kháu khỉnh chạy lon ton đến bờ sông hô lên một tiếng giòn tan, "Ba ba. Chúng ta bao giờ chúng ta về nhà vậy?"

Người cha yêu thương nhìn cậu bé cưng nựng nói, "Câu thêm một con nữa là ta về."

"Được rồi." Đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân đợi ông xong việc.

Không bao lâu người cha thấy cần câu nặng tay, mặt trở nên rạng rỡ nói với con trai, "Lần này nhất định là một con cá lớn."

Nhưng vừa kéo tới gần bờ gương mặt ông lập tức trở nên biến sắc, mắt mở lớn kinh hãi, thứ vừa lôi vào bờ là một cái xác trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nó trôi tới ngày càng gần, ông tái xanh mặt mày đứng phất dậy, vứt vội cần câu che lấy đứa nhỏ sau lưng mình.

Đứa trẻ vẫn chưa tới tuổi hiểu được những thứ này nhưng nhìn thấy hành động của cha mình cũng biết đây là một thứ đáng sợ, vừa tò mò vừa lắp bắp hỏi, "Ba ba, đây là cái gì vậy?"

Ông không dám nói thêm lời nào ôm lấy con mình chạy nhanh khỏi đó.

____________________________________

"Aaaaaaaaaaaaaa...." 

Một tiếng hét thủng trời vang ra từ phòng chung cư, rung động chim muông đậu ở ngoài bay loạn tứ tung.

Từ lần trước án tử ở tháp chuông qua vài ngày, Kiều Sở Sinh liền bận rộn việc ở ngoài không mấy ngày được thấy mặt hắn. Lộ Nghiêu sáng tỉnh mắt là có đồ ăn sáng, chiều ngủ dậy là có đồ ăn vật, nhưng ngay cả cái bóng cũng chẳng được thấy.

Tiếng la oang oác kinh thiên động địa phát ra vừa rồi không ai khác trong phòng này ngoài Lộ Nghiêu.

Sáng ra anh thảnh thơi ngồi trên ghế miệng lẩm bẩm, cầm lấy tờ báo trên bàn nghiêm túc tìm tới tin tức cổ phiếu, vừa lật ra thì miệng đã không kìm được hét lên một tiếng hạnh phúc.

"Tăng rồi, tăng rồi." Mặt anh rạng rỡ sáng còn hơn ông mặt trời ngoài kia.

Lúc này Kiều Sở Sinh từ ngoài mặc cảnh phục đi vào, "Đứng ở hành lang đã nghe thấy tiếng anh rồi."

Lộ Nghiêu nhảy cẫng tới chỗ hắn, "Tăng rồi, tăng rồi."

Kiều Sở Sinh đưa tay vòng ra sau ôm eo đỡ lấy, "Cái gì tăng? Tôi nuôi lâu như vậy cũng đâu thấy anh tăng lên được cân nào đâu."

Lộ Nghiêu đứng sát dựa vào người hắn, vội đưa tờ báo đến trước mặt, "Không phải, tôi nói cổ phiếu tăng rồi. Anh mau coi."

Kiều Sở Sinh không bận tâm, tay còn lại cầm lấy tờ báo vứt lên bàn, giọng sủng nịnh nhìn gương mặt rạng rỡ của Lộ Nghiêu nói, "Vui là được rồi."

Lộ Nghiêu vui vẻ giữ đúng lời đã hứa minh mục trương đảm nói: "Lần trước nói sinh lời chúng ta sẽ chia đôi."

Kiều Sở Sinh không chút để tâm đến số tiền, "Không cần, đều cho anh giữ hết."

Vừa nghe được mặt Lộ Nghiêu càng rạng rỡ, thám trưởng Kiều nhìn thấy nụ cười của anh tâm tình càng thêm hài lòng cưng chiều.

"Không lấy thiệt sao? Nhiều tiền lắm đấy! Nó đủ để mua cả cái chung cư này luôn rồi." Lộ Nghiêu thậm thà thậm thụt dò hỏi.

"Thượng Hải chỗ nào mà chẳng là vàng, kiếm tiền dễ, giữ mạng mới khó. Cho anh hết đấy, lấy tiền tiêu vật bớt chạy tới chỗ người khác thó đồ lung tung."

Hắn ngưng nói, tay buông khỏi thắt eo Lộ Nghiêu còn lướt dài kéo hết nửa vòng mới dứt khoát rời khỏi tiến lại ghế sô pha ngồi, để anh bình ổn lại cảm xúc mới chầm chậm nói tiếp, "Có vụ án mới."

Hắn không hỏi Lộ Nghiêu có đồng ý hay không trực tiếp vào vấn đề, "Có hai cha con lúc câu cá ở bờ sông thì phát hiện ra thi thể của một người phụ nữ. Sau khi xác nhận thì biết được là nạn nhân rơi xuống nước và mất tích vào năm năm trước. Sau đấy, người dân trong thôn đồn là cô ấy đã bị Thần Sông bắt đi để làm cô dâu của Thần Sông."

"Mất tích năm năm trước, đến bây giờ mới xuất hiện. Thần Sông nào bắt con gái người ta giờ mới về báo tin vậy." Lộ Nghiêu đùa giỡn cà lơ phất phơ ngồi lên ghế tiếp tục, hất đầu hỏi, "Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?"

Kiều Sở Sinh nhìn anh lặng lẽ thở dài lắc đầu, không kiến nghị được thêm bất kì lời nào với cái kiểu bố láo muốn ăn đập này của Lộ Nghiêu.

____________________________________

Trước phòng khám nghiệm tử thi, Lộ đại thiếu gia mắc chứng sạch sẽ một hai không chịu vào trong đang buồn chán ngồi ở ghế nghịch đá nghịch gạch đợi ông chủ Kiều đi ra.

Vừa nghe tiếng mở cửa anh nhanh lẹ đứng dậy, làm nhân viên gương mẫu lo lắng cho công việc, đợi Kiều Sở Sinh hít thở không khí trong lành.

Kiều Sở Sinh chầm chậm báo lại kết quả, "Thi thể không bị thối rữa, thời gian tử vong chắc không quá ba ngày. Trên người toàn là vết thương chắc chắn trước khi chết đã phải chịu không ít đau khổ."

"Người chết mất tích năm năm, rốt cuộc là đã đi đâu nhỉ?" Lộ Nghiêu khó hiểu nhìn Kiều Sở Sinh, biết đâu cái người mà cũng thường xuyên mất tích bí ẩn sẽ cho anh được vài lời hữu ích.

"Trước mắt vẫn chưa thể xác định. Có điều, theo những dấu tích trên cơ thể tôi đã thấy phần trăm cao là đã bị bắt cóc và ngược đãi." Kiều Sở Sinh có vẻ đắn đo khi nói điều này với Lộ Nghiêu, thẳng ra là miệng bị sượng. Tự trấn an rằng ít ra bản thân hắn cũng không quá cầm thú tra tấn suốt năm năm.

Tát Lợi Mỗ bất ngờ đi tới, phía sau còn dẫn theo một người đàn ông tuổi ngũ tuần phong thái ưu nhã.

Anh ta đứng trước mặt bọn họ hô một tiếng to dõng dạc: "Cảnh sát trưởng Kiều." Khiến người nhận được đãi ngộ phải nhăn mày khó chịu, rồi anh ta mới lách qua một bên giới thiệu, "Đây là Hà lão tiên sinh, cha của người chết."

Kiều Sở Sinh gật đầu chào, sâu kín đảo mắt đánh giá xem ra là có nhận biết. Hà lão gia, lần cuối hắn gặp ông ta là khi tóc người còn chưa bạc.

Hà lão gia chắp tay hướng bọn họ làm đại lễ, nhưng chỉ gọi lên được một cái tên, "Kiều Tứ Gia."

Hắn đưa mắt liếc nhẹ qua nhìn Lộ Nghiêu, đàm đàm nói: "Bây giờ tôi mặc cảnh phục, gọi tôi Kiều thám trưởng là được."

Ông ta nâng đôi mắt nặng nề ưu sầu, giao tay khẩn cầu, "Xin nhờ hai vị, nhất định phải làm chủ cho con gái tôi."

Lộ Nghiêu quan sát người này từ trên xuống dưới đều là dệt kim thượng hạng, bước đi chậm rãi khoan thai, động tác nhã nhặn khiêm nhường hữu lễ, không phô trương vẫn khiến người khác phải cẩn trọng. Xem khí thế tám phần mười trước đây cũng đã từng ở trong giới giang hồ, không thì ít nhất có dính líu tới mấy băng đảng, đặc biết ông ta còn nhận biết Kiều Sở Sinh chắc chắn bên trong cũng chẳng phải dạng hiền từ.

Anh âm thầm giơ cờ nói xấu, cái thành phố gì mà đi hai bước là đụng phải một dân anh chị thế này. Không thể nào khước từ đành nhận mệnh mở miệng: "Con gái ông tên gì?"

"Hà Thanh Y."

"Vậy năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lộ Nghiêu hỏi.

"Năm năm trước tôi dẫn theo Thanh Y đến khu biệt thự ở Kim Sa nghỉ mát. Khoảng mười giờ tối, con bé một mình ra ngoài đi dạo không may sảy chân rơi xuống nước. Người giúp việc nghe thấy tiếng kêu mới nói với tôi nhìn thấy một cậu thanh niên áo xanh xuất hiện gần biệt thự. Khu vực đó tôi đã mua lại rồi, không hề có người khác ở. Tôi luôn cho rằng người này hành tung khả nghi, tôi liền dẫn người đuổi theo cậu ta đuổi đến ngã tư thì mất dấu." Ông ấy ngữ điệu càng kể càng kích động đẩy lên cao.

Lộ Nghiêu đột nhiên nhắc đến, "Nghe người trong vùng nói, con gái ông bị Thần Sông bắt đi rồi còn làm cô dâu nữa."

Ông ấy lắc đầu phủ nhận, "Đó đều là ăn nói bậy bạ. Nếu thực sự có Thần Sông, sao lại có thể làm ra cái việc mất hết tính người thất đức đó được."

Kiều Sở Sinh hiếm khi giở giọng điệu từ tốn ân cần như chăm sóc người già mà hỏi: "Vậy ông có biết tin đồn từ đâu mà có không?"

"Vào những năm Đạo Quang. Khu vực đó thường xuyên có lũ lụt, người trong vùng nghe lời xúi bậy của đạo sĩ, chọn ra những cô gái còn trinh làm tế phẩm tế Thần Sông. Sau đó lũ lụt đúng là rút đi thật, truyền thuyết về cô dâu của Thần Sông cứ thế lưu truyền đến giờ. Nơi mà Thanh Y mất tích, chính là nơi, năm đó làm lễ tế." Hà lão gia buồn bã hạ thanh khi phải nhắc lại chuyện cũ.

Lộ Nghiêu còn đang bận ngờ nghệch hoài nghi nhân sinh khi thấy ông chủ đột nhiên hiền dịu, nghe được câu chuyện huyền bí lập tức dực hồn chăm chú nghe, một bộ đầy thắc mắc hỏi ông, "Năm đó con gái ông bao nhiêu tuổi?"

"18 tuổi." Hà lão gia trả lời Lộ Nghiêu xong liền quay ra nhìn Kiều Sở Sinh nói, "Thám trưởng Kiều, tôi có thể đón con gái về nhà không?"

Hắn ôn hòa giải thích thủ tục: "Giờ vẫn chưa được. Báo cáo khám nghiệm tử thi vẫn chưa có, đợi có báo cáo khám nghiệm tử thi, khám nghiệm xong tôi sẽ nhanh chóng đưa cô ấy về phủ."

"Thực sự....phải khám nghiệm tử thi sao?" Ông ấy có vẻ sốt ruột, vẻ mặt lo lắng không muốn người khác đụng vào xác con gái.

Lộ Nghiêu ngược lại không thể mềm dẻo như Kiều Sở Sinh đối với ông ấy, cứ cảm thấy giữa hắn với người này đang che giấu việc gì đó. Cố vấn nhưng chẳng giữ được chút phong thái đứng đắn, một bộ mạn bất kinh tâm nhìn ông, "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ông không muốn biết hung thủ là kẻ nào sao?"

Ông ta có vẻ bất an hai tay xoa xoa vào nhau không biết trả lời sao, khe khẽ đáp, "Đương nhiên rồi."

Sau khi tiễn khách, Kiều Sở Sinh vỗ vỗ vai Lộ Nghiêu còn đang mãi ngó theo Hà lão gia, "Trở lại lầu hai chúng ta lại tiếp tục nói."

Lộ Nghiêu siêu ngoan gật đầu, "Được."

Hắn nhìn anh bộ dạng bất thường, mỉm cười khen ngợi: "Hôm nay rất nghe lời."

Chợt nhớ chưa có bàn đến phí phá án, anh xà tới gần hắn gian manh nhướng mày: "Lão Kiều, án này giá cả có thể thương lượng đi."

Kiều Sở Sinh hào phóng không một chút đắn đo: "Có thể."

Khỏi nói có bao nhiêu thỏa mãn, Lộ Nghiêu xoa xoa hai tay rụt vai không khác nào bộ dạng lưu manh đường phố, cười hề hề ngu ngốc: "Hiện tại có thể nhiệt tình thêm mười phần."

____________________________________

Bọn họ trở lại văn phòng thám trưởng, Lộ Nghiêu đi đằng sau nói với Kiều Sở Sinh, "Ông già đó có vấn đề."

Kiều Sở Sinh ngồi vào bàn làm việc nghĩ cũng không thèm nghĩ hỏi, "Sao lại nói thế?"

Lộ Nghiêu theo hắn ngồi xuống phía đối diện, nghiêm túc thảo luận công vụ: "Hai cánh tay hướng ra phía trước, tay không ngừng cọ xát vào nhau, cơ thể hơi ngả ra sau là trạng thái phòng ngự điển hình. Ông ta nhất định đang che giấu chuyện gì đó."

"Vậy tôi phái người đi dò xét xem sao." Kiều Sở Sinh nói.

"Tạm thời chưa cần. Tôi muốn đến hiện trường phát hiện vụ án xem trước."

Kiều Sở Sinh lật giở tài liệu, mắt không nhìn Lộ Nghiêu nói: "Anh tự đi đi."

"Anh bận à?!" Lộ Nghiêu vừa nghe lập tức dựng ngược người, sắc mặt quay quắt chẳng chút hào hứng với vụ án, ngữ điệu giống đang trách vấn hơn là nghi vấn.

Kiều Sở Sinh nghe ra Lộ Nghiêu không vui, nhướng đuôi mắt khó hiểu nhìn anh, bất lực thở dài, qua loa giải thích, "Sau vụ việc lần trước, chủ tịch hội đồng thành phố cử một tên giặc Anh đến phòng tuần bộ. Nói cái gì mà muốn kết nối tình tình hữu nghị hai bên." Hắn đập sấp tài liệu thảy lên bàn, chán ghét phun ra một câu, "Tôi phụ trách tiếp đón."

Lộ Nghiêu càu nhàu trong miệng, "Anh không muốn ai ép được anh chứ!" Sau đó nhăn mày phụng phịu đòi hỏi, "Vậy anh sắp xếp cho tôi một tài xế đi."

Kiều Sở Sinh vừa thở dài vì câu trước, câu sau đã phải khó ở biểu đạt sự đòi hỏi này của anh, "Sao anh lắm chuyện thế!" Nói xong hắn đứng dậy chỉnh lại áo rời đi.

Lộ Nghiêu nhìn theo hỏi, "Đi đâu đấy?"

"Đi tìm người cho anh chứ đi đâu." Miệng thì nói vậy nhưng hắn vẫn không đành tâm khước từ để Lộ Nghiêu đi ra một mình, vẫn là đứng dậy đi ra cửa tìm người, lỡ như gây ra cái họa gì bị người ta đánh bầm mình thì vẫn có người chịu đòn thay.

Lộ Nghiêu cười hì hì đứng dậy xoay người theo hắn, chống tay lên thành ghế sô pha đợi, phấn khích nghĩ bản thân sắp được ra oai rồi.

Kiều Sở Sinh từ ngoài hành lang nhìn xuống bên dưới, lướt một vòng quanh sân sau đó quyết định chọn một người có tướng tá lớn con đang rảnh rỗi gặm khoai lang. Phất tay gọi, "Khám To Xác, qua đây."

"Đến đây, đến đây." Lập tức vang vọng tới một giọng nói hùng hậu đáp lại, cùng với đấy là tiếng chân vội vã chạy lên lầu.

Kiều Sở Sinh lách vai để lộ Lộ Nghiêu ở phía sau, "Giới thiệu với cậu, Lộ Nghiêu. Gọi Lộ tiên sinh."

Anh ta hồ hởi chắp tay làm lễ chào theo kiểu người giang hồ với anh, "Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu."

"Anh ấy muốn đến hiện trường phát hiện vụ án. Cậu dẫn anh ta đi." Lời này hắn để Lộ Nghiêu nghe thấy, mấy lời ở vế sau hắn ghé tới gần nhỏ giọng thầm bên tai giao phó, "Trông chừng kỹ đứa nhóc này. Tuyệt đối đừng để người bị thương, dù là bất cứ chuyện gì cũng phải nhường nhịn không được to tiếng."

Thấy anh ta hiểu ý gật đầu lia lịa, Kiều Sở Sinh mới an tâm phất tay để người đi qua.

Người này nhận được lệnh hâm hở chuẩn bị nhắc chân chạy vào trong, tâm thế như muốn áp giải Lộ Nghiêu đi vậy. Chợt thấy Lộ Nghiêu đưa tay làm động tác bảo anh ta dừng, liền phải khó xử đứng lại ở ngoài cửa.

Lộ Nghiêu nghe giọng tưởng là anh cảnh viên thật thà dễ ăn hiếp, nhưng vừa nhìn thấy người đã lập tức vỡ mộng. Thân hình vạm vỡ đứng cạnh Kiều Sở Sinh chính là kẻ bốn chín người năm mươi, nếu như hai người đánh nhau cái đóng cơ bắp đấy mà bị vật xuống sàn ít nhất cũng phải bể gạch.

Đáng sợ hơn chính là Kiều Sở Sinh nói anh ta sẽ đi cùng mình, cả cơ thể như có dòng điện chạy dọc sống lưng ớn lạnh co rút, trong đầu văng tục chửi trời. E dè làm động tác đợi một chút với anh ta, ánh mắt rối rắm gọi, "Lão Kiều."

Kiều Sở Sinh thấy cảnh viên đứng đực ra ở cửa, nghi hoặc quay đầu về sau nhìn. Lộ Nghiêu cứ đứng đấy quắc ngoắc tay gọi hắn, ánh mắt thì lấm lét liếc như đạn bắn qua bên cạnh ám chỉ, gọi nhưng không ư hử nội dung, hắn cáu kỉnh hỏi: "Làm cái gì?"

Lộ Nghiêu "chậc" một tiếng, nhăn mặt khó chịu, quắc thêm lần nữa gọi hắn tới.

Kiều Sở Sinh bó tay chịu trận với cái tính khí ẩm ương này, không vừa ý một cái là giận lẫy giận hờn, quay ngược trở lại chỗ anh, uốn mềm thanh điệu hỏi, "Làm gì thế?"

Mắt Lộ Nghiêu liếc nhanh ra ngoài cửa rồi kéo tay Kiều Sở Sinh đứng sát lại gần mình, "Không thể đổi người nào khác à?"

Âm lượng hạ nhỏ, khi nói tới cuối giọng còn nới dài ra thể hiện sự bất mãn đòi hỏi, rõ ràng là sợ sệt nhưng lọt ra ngoài nghe không khác gì đang làm nũng, mà người nói vẫn hồn nhiên không nhận ra mặt ỉu xìu nhăn nhăn nhó nhó, vo viên góc áo đồng phục thám trưởng.

"Vì sao?" Kiều Sở Sinh không hiểu nổi anh lại giở chứng gì nữa.

"Người này mặt nhìn hung dữ quá!"

Hắn theo cái điệu bộ không vừa ý của anh quay ra nhìn, thấy Khám To Xác đang cố tỏ ra thân thiện cười hề hề với bạn nhỏ nhà mình, khác nào nhát ma thằng nhóc đâu chứ.

Cố nặn ra vài lời nhận xét chân thực, "Khám To Xác ấy à, tuy nhìn hơi dữ nhưng còn người thẳng thắn." Tóm lại bằng một câu, "Là người mình."

Nhìn cái bộ dạng đỏng đảnh khó chiều này đi, cái này không được cái kia cũng không chịu, gan vẫn bé tí tẹo, có điểm tức cười nghĩ sao ở trước mặt hắn anh không có lấy nửa điểm kiêng nể như vậy.

Hắn anh còn không sợ, người này ngoài bự con ra thì có gì đáng để anh phải mặt nhăn mày nhíu đâu chứ.

Lộ Nghiêu trợn mắt liếc nửa con ngươi nhìn cái người được gọi là Khám To Xác kia, người cũng như tên, thô kệch cồng kềnh, mặt mày dữ tợn. Bên mắt phải có một vết sẹo bỏng càng làm cho ngũ quan thêm hung ác. Anh ta miệng nhai không ngừng, một lần cắn là hơn phân nửa củ khoai lang. 

Anh chán nản thở dài, nhanh chóng rời mắt, nhìn người đẹp cảnh đẹp tâm tình tức khắc tốt hơn hẳn, xét nét hỏi, "Thế tính cách như thế nào?"

Hắn tinh ý nhận ra Lộ Nghiêu chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được bản thân phải đi chung với người lạ chứ không hẳn ghét bỏ người này.

Nhưng làm sao buông tha giây phút nào để bắt nạt Lộ Nghiêu, điệu bộ nhướng cao đuôi mày rõ rành rành là đang ửu mưu chuẩn bị làm điều xấu.

"Rất trung thành với tôi. Với anh....." Kiều Sở Sinh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cố tình kéo dài hơi trêu tức, châm chọc cười khẩy, biết người ta sợ còn hù dọa nói, "Với kiểu nói chuyện của anh thì phải chú ý. Lỡ như có ăn đập thì cũng chịu khó nhịn một chút, ôm lấy đầu thì đánh không chết đâu."

Trông bộ dạng nghiêm túc Kiều Sở Sinh nói ra mấy lời này, anh tin là thật, mặt nhăn tít dính lại vào nhau, vùng vằng không chịu nói lý, "Anh đổi người khác đi."

Hắn dứt khoát hướng ở ngoài hô, "Đến đây, dẫn anh ta đi đi Khám To Xác." Còn rất có thành ý đẩy người một cái nhích ra xa tỏ ý cương quyết không thương lượng.

Lộ Nghiêu thuận theo quán tính người bị đẩy ra đầu sô pha căng cứng tại chỗ không dám nhúc nhích, vừa nghe Khám To Xác hô một tiếng dõng dạc "Nào, nào..." quay ra đã thấy anh ta bước tới gần mình.

Đưa tay chụp lấy chìa khóa xe Kiều Sở Sinh ném tới cho anh ta, vừa nhiệt tình xông vào bắt lấy Lộ Nghiêu, không quên lau tay vào áo mình mới dám chạm vào người Lộ tiên sinh, lôi đi còn rất khí khái nói, "Nào, nào Lộ tiên sinh. Anh yên tâm, muốn đi đâu, tôi đi cùng anh không rời nữa bước."

Mặt Lộ Nghiêu sượng trân miễn cưỡng bị người ta ép buộc kéo đi, không bằng nói là khiêng đi thì giống hơn.

Kiều Sở Sinh nhìn người đến tận khi bị lôi xềnh xệch khuất sau cánh cửa mới chịu thu mắt, cơ mặt nghiêm nghị ngây giây sau thả lỏng, cúi đầu sủng nịnh mỉm cười, nhớ lại bộ dạng thiếu niên bướng bỉnh bấu víu số pha không chịu đi, còn oán hờn trừng mắt với hắn.

Không phải là không muốn đổi người cho Tam Thổ, mà vừa tìm một người biết lái xe còn để cho bạn nhỏ dễ sai bảo, ngoài Khám To Xác ra khó tìm được người khác ở trong phòng tuần bộ chịu để anh chỉ đông chỉ tây. Cùng lắm vì nể mặt hắn mà chịu làm chân sai vạch của anh, kẻ chỉ làm tròn trách nhiệm không tận tâm thì càng đáng lo hơn, người như vậy hắn làm sao có thể an tâm để đứa trẻ nhà mình đi cùng cho được.

Lộ Nghiêu vừa rời khỏi cục cảnh sát, thì điện thoại trong văn phòng cũng giục lên liên hồi, nụ cười trên môi Kiều Sở Sinh chưa dứt tâm tình cực tốt nhấc máy, bên kia không biết nhắc đến sự tình gì nghiêm trọng khiến hai hàng lông mày hắn phút chốc giãn ra rồi chau lại, vội vã dập máy sau đó gấp gáp chạy vọt ra cửa.

____________________________________

Bên bờ sông nơi phát hiện xác nạn nhân, Lộ Nghiêu cùng Khám To Xác một trước một sau đứng quan sát xung quanh.

Khám To Xác tay cầm một nắm hạt liên tục đưa vào miệng vừa nhai vừa nói, "Thi thể được phát hiện ở đây."

Lộ Nghiêu theo tự nhiên "Ừm" một tiếng, lúc quay qua thấy trên tay anh ta có đồ ăn nhìn lạ mắt, liền hỏi: "Ăn gì vậy?"

"Đỗ tương khô. Nếm thử xem." Khám To Xác chìa tay đưa ra để anh nhìn rõ những hạt đậu tròn đầy đặn, nhiệt tình mời anh dùng thử.

Lộ Nghiêu cũng không câu nệ nhặt lấy một hạt bỏ vào miệng nếm thử, hạt đỗ cắn vào giòn tan phát ra tiếng rột rột cũng vị béo bùi khiến anh tròn mắt ngạc nhiên nói: "Cũng thơm đấy!"

"Nếu anh thích ăn, ngày nào tôi cũng rang cho anh." Nói rồi Khám To Xác mở ra túi áo khoe với Lộ Nghiêu bên trong còn rất nhiều anh cứ lấy tự nhiên.

Sau khi đã tập quen với bộ mặt hung dữ của Khám To Xác giọng điệu Lộ Nghiêu cũng lớn hơn, không còn thấp thỏm như lúc đầu, mạnh tay bóc ra mấy hạt trong túi anh ta nói, "Nếm một ít là được rồi. Đỗ tương ăn nhiều dễ xì hơi."

Lộ Nghiêu nói chuyện khó nghe Khám To Xác cũng không lấy để trong lòng, cười hì hì điều chỉnh giọng nói, "Lộ tiên sinh, tôi luôn rất tò mò. Anh nói xem anh ăn gì mà đầu óc lại tốt như vậy, tuổi còn trẻ mà đã phá bao nhiêu vụ án lớn! Đám anh em ở phòng tuần tra sau lưng nhắc đến anh đều phải giơ ngón cái!" Nói anh ta còn giơ ngón cái biểu đạt sự chân thành.

Lộ Nghiêu biết tỏng anh ta nịnh mình, nhưng tiếc quá đều là sự thật. Tự khen mình thì ngại miệng, đành giả đò khiêm nhường nói, "Cũng không phải do tôi thông minh, chỉ có thể nói, do đám tội phạm đó quá ngu ngốc thôi."

Khám To Xác thẳng tính có gì nói đấy, không chút giữ mồm giữ miệng đang sẵn đề tài liền nhiệt tình tuột ra, "Chỉ có điều những anh em trong bang lại không thích anh cho lắm. Đều nói anh tính tình đại thiếu gia khó hầu hạ, là một kẻ hám lợi sớm muộn cũng phản bội Kiều Gia. Hôm nay tôi tiếp xúc rồi mới biết, anh cũng không đến nỗi, đi cạnh Tứ gia bị nói ra nói vào như vậy anh không khó chịu sao?"

Lộ Nghiêu phóng tầm mắt nhìn cánh rừng đối diện, lớp xanh bàn bạc như một viên lục bảo, tùy tiện bất cần nói, "Tôi không quan tâm."

Nói xong liền nhắc chân vui vẻ phất tay nói, "Đi thôi." Anh trước giờ không cần người khác yêu thích mình, và nếu muốn, cũng chỉ cần một người là đủ.

Khám To Xác thấy anh chẳng nói chẳng rành cứ vậy bỏ đi, ngơ ngác hỏi, "Đi đâu cơ?"

Lộ Nghiêu không thèm quay đầu, tung tăng tiến về phía trước nói: "Cứ đi theo tôi là được."

Anh ta lủi thủi nhai đỗ, không dám hỏi lại thêm tiếng nào an phận đi theo.

Lộ Nghiêu đi tới con đường mà Hà lão tiên sinh đã từng kể. Đứng ở chính giữa con đường nơi ngã tư giao nhau, quan sát qua lại những khúc cua, mật độ dân số di chuyển mặt khó hiểu nói, "Trong tình hình thế này người sao có thể tự nhiên biến mất chứ?"

Khám To Xác đứng cạnh nghe anh lầm bầm, nghệch mặt khó hiểu hỏi lại, "Ai tự nhiên biến mất cơ?"

Biểu tình Lộ Nghiêu nhàn nhạt chẳng để tâm, ngữ điệu ngắn gọn tùy tiện trả lời hai từ, "Thần Sông."

Khám To Xác hiếu kì pha lẫn ngạc nhiên, không tin được Lộ Nghiêu cũng sẽ nói ra lời này, "Anh cũng tin cái này à?"

"Cậu không tin sao?" Lộ Nghiêu hỏi ngược lại anh ta.

Vừa nghe thấy Lộ Nghiêu hỏi anh ta vội vã chắp tay vái trời giống như sợ phạm điều kỵ húy sẽ bị trách phạt, sau đó hạ tay khí khái nói, "Quỷ thần thì tôi chưa thấy bao giờ, nhưng người xưa nói phải, người làm trời nhìn, nhân quả báo ứng chắc chắn là có!"

Lộ Nghiêu mím môi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đột nhiên đưa mắt nhìn tới con đường phía sau hỏi, "Đường ray này dẫn tới đâu?"

Khám To Xác ngẫm nghĩ một lúc chỉ tay về con đường sau lưng nói, "Hình như phía trước không xa có một nhà ga xe lửa."

Lộ Nghiêu nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, ánh mắt lóe lên ý cười như đã tìm ra manh mối, "Đi xem xem."

Khám To Xác nghiêng đầu ngu ngơ, nheo mắt nhìn Lộ tiên sinh ung dung bước đi, dáng vẻ nhàn nhã *lưu phong hồi tuyết. Từ lúc bắt đầu đến giờ điệu bộ điều tra hời hợt lỏng lẻo, nhưng mỗi hướng đi đều có chủ đích rõ ràng, không để người khác đoán được suy nghĩ trong lòng. So với vị đại lão của bọn họ lúc cười lúc phát điên chính là một chín một mười, chẳng thể đón trước khi nào bản thân đã làm phật ý.

Chẳng trách lão đại lại yêu chiều anh ta như thế. Kiếm được một nhân tài sẵn sàng phát điên cùng với ngài ấy đâu phải dễ.

*Lưu phong hồi tuyết: một câu trích trong Lạc thần phú "Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết." Dịch ra: Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. Tương truyền dùng để miêu tả vẻ đẹp nàng Phục phi, trong bài phú này chính là chỉ Chân thị 甄氏, một trong những tuyệt đại mỹ nhân đời Tam Quốc. Trông câu này có nghĩa là khí thái Lộ Nghiêu nhẹ nhàng, không vướng bận, bất cứ việc gì đều bình tĩnh chẳng đáng bận tâm, không quan trọng, bởi vì đều vô can nên mới tỉnh táo.

Phòng để đồ nhà ga xe lửa

Một người đàn ông đã có thâm niên tại nhà ga cầm lấy một xấp hồ sơ chậm chạp đi đến ngồi xuống trước mặt Lộ Nghiêu, "Năm năm trước à? Chắc không phải là ngày nhà họ Hà cấm đường để tìm người chứ."

Lộ Nghiêu tìm được người còn nhớ đến chuyện năm đó, nhanh chóng chớp lấy hỏi, "Ông còn nhớ à?"

"Đương nhiên rồi. Vì tìm người mà nhà họ Hà bao vây cả trạm xe lửa."

"Vậy sau đó có tìm thấy không?" Lộ Nghiêu hỏi.

"Sau đó tôi nghe nói, là một thanh niên mặc áo xanh." Ông ta đưa đầu về trước, dè dặt kể, "Lúc nửa đêm tôi có thấy anh ta."

Lộ Nghiêu muốn đẩy nhanh thúc nói, "Ông tiếp tục đi."

"Cậu thanh niên này mua vé chuyến 11 giờ." Ông ấy đưa ra hai ngón tay nhấn mạnh, "Hai vé. Vẫn luôn đứng đợi ở trạm xe lửa. Tôi hỏi cậu ta đợi ai, cậu ta cũng không nói. Rất nhút nhát."

"Sau đó thì sao?" Khám To Xác đột nhiên lên tiếng.

Lộ Nghiêu nghe thấy thanh sắc gấp gáp của anh ta, liếc nhẹ qua đánh giá có phải nhiệt tình thái quá rồi không, nhân viên yêu nghề đây sao, mỉa mai xong nhanh chóng quay trở lại nghe tiếp câu chuyện.

"Sau đó lúc 10 giờ, cậu ta đột nhiên đi rồi."

"10 giờ sao? Không phải cậu ta mua vé chuyến 11 giờ sao?" Lộ Nghiêu bắt lấy điểm hoài nghi gặng hỏi.

"Tôi cũng thấy khó hiểu. Tóm lại, vừa qua 10 giờ thì không thấy người đâu nữa."

"Trốn nhà, sao lại phải đi sớm hơn chứ?" Lộ Nghiêu tự nói với bản thân.

Khám To Xác bên cạnh nghe được nghi vấn từ miệng Lộ Nghiêu, chủ động lên tiếng hỏi, "Sau đó ông còn thấy người đó không?"

"Sau đó chưa từng gặp lại. Có điều, khi đó anh ta có ký gửi hành lý ở đây. Đến giờ vẫn chưa lấy."

Tra ra được tin tức hữu hiệu, Lộ Nghiêu từ suy nghĩ của bản thân thoát ra, lông mày khẽ nhếch lên hào hứng, chống khuỷu tay lên bàn đẩy người hướng lên trước hỏi, "Ở đâu? Dẫn tôi đi xem."

Ông ta đi đến kho hành lý khó khăn dịch một cái vali to đùng ở trên giá, Khám To Xác xông xáo lên trước giúp người khinh xuống, "Nào, nào, nào, để tôi."

"Cẩn thận." Người trông coi nhắc nhở anh ta.

Nhấc khỏi giá rồi mới cảm thấy kỳ quặc bên trong không biết để thứ quỷ ma gì mà nặng như chứa mấy tấn đạn, nói là giấu xác người anh ta cũng tin. Khám To Xác to con vạm vỡ phải buột miệng thở hất ra cảm thán, "Cũng nặng thật đấy!"

Anh ta đặt vali xuống bàn, sẵn tiện vỗ mấy cái thật mạnh lên mặt, khiến lớp bụi mấy năm trời bám trên đấy bay tứ tung, chính người gây ra lại mở miệng than vãn: "Nhiều bụi thế!"

Lộ Nghiêu vừa đi tới liền bị nó đập vào mặt phải bước lùi mấy bước, tay che mũi quay đầu ra chỗ khác, phẩy phẩy tay quạt cho bay bớt, chưa giảm bớt tình trạng khó chịu lại nghe thấy câu ngu ngốc kia không nhịn được liếc xéo kẻ gây họa.

"Ểy...Có mẩu giấy nè." Anh ta vừa mở nắp vali đã ngạc nhiên kêu lên một tiếng thu hút Lộ Nghiêu, dù đang cật lực né bụi bên kia cũng phải nhanh chóng bước tới.

Lộ Nghiêu lười cầm tờ giấy, đứng ở bên cạnh cúi đầu đọc nội dung bên trên. Nhưng vừa lướt trên mặt chữ nó đã khiến anh kinh hồn bạt vía, Lộ Nghiêu cả cơ thể căng cứng, lật tung đồ vật bên trong hành lý.

"Lộ thần thám, nghe danh đã lâu. Bạn trai anh đang trong tay tôi, hạn trong ba ngày nếu anh không đến, tôi sẽ để xác của hắn trôi đến trước mặt anh. Thần Sông?!"

Bên tai từng chữ thoát ra khỏi miệng Khám To Xác vẫn cứ rõ mồn một muốn đánh vỡ thần trí anh, làm cách nào cũng không thể trấn tĩnh bản thân tỉnh táo đứng ở ngoài bàn cờ nhìn cục diện chung.

Bàn tay dù cố giữ vẫn cứ run rẩy cầm vội lấy tấm hình để trên bề mặt, được cố ý sắp đặt chỉ cần mở ra là thấy. Bức ảnh được chụp từ xa xem ra là bị chụp trộm, Kiều Sở Sinh mặc cảnh phục chỉn chu dựa vào đầu xe ngẩng đầu nhìn màu trời ảm đạm ngả thu, giống như đang chờ đợi.

Lộ Nghiêu miết nhẹ, khung cảnh quen thuộc này, anh làm sao quên ngày mình bị ném ra khỏi phòng giám đốc tài chính, nơi Kiều Sở Sinh đang đứng là trước cổng ngân hàng Sassoon. Đè bên dưới một chiếc khăn tay thấm ướt máu màu còn tươi, đã đặc sệt nhưng vẫn còn hơi ẩm, có lẽ là cách đây vài giờ trước, Lộ Nghiêu gấp rút rủ tung góc khăn biểu tượng hắc báo đạp lên la bàn chính anh là người quen thuộc hơn ai hết.

Tay Lộ Nghiêu giữ chặt tấm ảnh, xem kỹ một lần rồi một lần chỉ mong rằng bản thân hoa mắt nhìn nhầm. Chính anh tự mắng chính mình phải bình tĩnh, Kiều Sở Sinh không phải người nói muốn bắt là có thể bắt, tuyệt đối không được để kẻ khác dắt mũi.

Lộ Nghiêu ngẩng mặt, nửa biểu tình hoang mang đều khó phát hiện, ánh mắt sắc bén đánh vào trọng điểm, "Còn ai có thể vào nhà kho này nữa?"

Người trông coi nhanh chóng đáp, "Chỉ có một chùm chìa khóa bình thường đều để ở phòng trực ban."

Lộ Nghiêu lật giở đống đồ vật bên trong vali, ngoài mấy món quần áo cũ ra cùng với mấy vật dụng linh tinh thì không còn thứ gì liên quan đến Kiều Sở Sinh, liền xoay người vội vã chạy đi tay không quên giữ chặt tấm ảnh, trong hơi thở lo lắng không kìm được sốt ruột hạ lệnh, "Quay về phòng tuần bổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top