Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tuần bộ.

Kiều Sở Sinh đến văn phòng kiểm tra văn kiện bị bỏ lỡ từ sáng, áo ngoài đồng phục treo trên giá, ngồi ở bàn làm việc sự chú ý không có nửa điểm đặt trên vụ án suy nghĩ.

Hôm nay bản thân cả ngày đi theo tiểu tử Lộ Nghiêu kia chạy lên chạy xuống, nếu không phải án tử có chút tiến triển hắn thật sự sẽ không nhịn được mà cho tên nhóc lắm trò đó một trận.

Đang nghĩ ngợi, ở dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng la lối: "Tiểu tử ngươi chạy đến cửa phòng tuần bộ ngồi làm gì? Muốn bị đánh sao?"

Kiều Sở Sinh nghe được thanh âm tưởng người nào nháo sự, liền đi ra sân nhìn xem là kẻ nào có đủ gan đến chỗ của hắn gây sự.

Không ngờ vừa bước chân khỏi cửa lớn phòng tuần bộ, đụng phải cái tên mình vừa tách ra nửa tiếng trước.

"Lộ Nghiêu?" Kiều Sở Sinh có vẻ bất ngờ không tin lên tiếng xác định.

Lộ Nghiêu bị hai cảnh sát vây xung quanh, co người ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy đầu sợ bị đánh. Nghe thấy âm thanh quen thuộc liền ngẩng phắt lên xác nhận mặc kệ hai cảnh viên đang sững sờ đình chỉ động tác.

Kiều Sở Sinh nhìn thân thể lung lay theo áo ngủ mong manh hứng lạnh, ngồi ở chân cầu thang ngước đầu nhìn hắn, bĩu môi ấm ức, đôi mắt dưới ánh đèn long lanh tủi thân vô hạn gọi hắn một tiếng, "Thám trưởng Kiều."

Rất giống mấy đứa trẻ bị bạn bắt nạt vừa gặp người lớn trong nhà liền không nhịn được òa khóc, Kiều Sở Sinh xua xua tay, ý báo cho bọn họ đi xuống.

Hai người cảnh sát vừa thấy thám trưởng đã có dấu hiệu đứng tim, nhận được lệnh hiểu ý trở về vị trí đứng gác, mắt vẫn lom lom hóng chuyện muốn xem kết cục của Lộ Nghiêu.

Kiều Sở Sinh quan sát rõ ràng nam nhân cao lớn trước gió rất vững vàng, không hiểu sao vẫn cảm thấy cậu lung lay sắp bị cuốn ngã, bất giác nhẹ tiếng nói, "Lên đây."

Lộ Nghiêu được đặc xá lập tức phụng phịu đi đến trước mặt Kiều Sở Sinh, đứng dưới hắn một bậc tam cấp, ngước mi hỏi, "Anh vẫn chưa về sao?"

Nghe câu hỏi này hắn cảm thấy anh rất ngu ngốc, kinh nghi nhướng một bên mày, tên nhóc này không biết chắc hắn có ở phòng tuần bộ hay không đã chạy tới đây làm gì. 

"Cậu như thế nào chạy tới nơi này?"

Lộ Nghiêu tay ôm bọc đồ, mũi giày ngập ngừng xoáy hình tròn nhỏ trên đất, rất bảo vệ mặt mũi nhỏ giọng ỉu xìu nói: "Tôi tìm nơi bình yên không được sao."

Coi bộ dạng này phần nào đoán được nhóc quỷ này gặp phải họa đại thân mới không màng gì xách một thân áo ngủ chạy đi tìm hắn.

Nhưng mà thay vì tìm khách sạn qua đêm lại chịu lạnh chạy tới đây tìm khổ, còn không thèm nghĩ xem hắn có ở hay không. Thể như vừa rồi hắn không đến lấy tài liệu mà chạy thẳng về nhà, cảnh viên không để anh đi vào, cứ vậy keo kiệt không chịu chi tiền tính tạm bợ ngủ ở ngoài cửa phòng tuần bộ một đêm hay sao.

Kiều Sở Sinh cảm nhận sương lạnh lướt qua da thịt, nhịn cười gật gật đầu: "Trước đi vào nói đi."

Lộ Nghiêu chỉ chờ có vậy chạy nhanh đi theo hắn, sợ hai cảnh sát lại đem anh bắt lại. Dẫm theo bóng nam nhân lủi thủi nối gót đi đằng sau hắn.

Lầu hai văn phòng thám trưởng.

"Sao vậy? Đến đây đầu thú sao?"

"Đầu thú cái gì chứ? Rõ ràng là có người muốn hãm hại tôi."

Kiều Sở Sinh dẫn trước đi vào, Lộ Nghiêu theo sau vào nhanh đem cửa đóng lại chặn gió thổi lớn ở ngoài, còn thở phì phò, khập khiễng đi đến sô pha đặt mông yên vị.

"Ai nha, thiếu chút nữa mạng nhỏ không còn, không còn."

Kiều Sở Sinh cầm một ly nước trà ấm đưa tới trước mặt anh, sau đó ngồi xuống, "Chân làm sao vậy? Mạng nhỏ làm sao mà không còn?"

Thanh điệu rõ ràng xen lẫn tiếng cười trêu đùa trên nỗi đau của người khác, hàng lông mày đối lập nhíu chặt phảng phớt áp suất khiến nước sông đông băng, muốn nghe thử là kẻ nào dám mang mạng sống ra đùa giỡn trước nanh cọp.

Lộ Nghiêu hai tay cầm chặt ly trà ủ ấm, vẻ mặt nhăn lại cáo trạng: "Còn không phải cái kia bạo lực...... Nữ phóng viên, dùng giày cao gót dẫm chân tôi. Giờ hay rồi, chân tôi sưng hết rồi."

Kiều Sở Sinh ngạc nhiên hỏi: "Ấu Ninh con bé đến chỗ của anh?" Cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều lo chuyện dư thừa.

Lộ Nghiêu uống một ngụm nước, "Tôi nào biết là cô ta! Tôi mà biết, đánh chết tôi cũng không mở cửa......!"

"Được rồi. Chuyện của con bé Ấu Ninh tôi đã biết. Trước tạm thời gác lại một bên, lo xem vết thương ở chân ra sao trước đi."

Lộ Nghiêu cẩn thận kéo ổng quần lên, ở đoạn cổ chân trơn mịn đã qua đoạn thời gian vẫn còn lưu lại mảng đỏ ửng, xem ra ít nhiều cũng phải để lại vết bầm. Kiều Sở Sinh đứng lên vòng tới bàn làm việc mở ra ngăn kéo.

Lúc quay lại trên tay ngoài một tệp văn kiện, hình như bên kia còn nắm một vật hình trụ nhỏ.

Hắn lấy ra báo cáo nghiệm thi mới đặt ở trên bàn, ném tới tay Lộ Nghiêu lọ thuốc thủy tinh, "Tự bôi đi. Tiêu bầm."

Khó khăn mới giữ được nó trong tay, Lộ Nghiêu vặn nấp mùi thuốc đông y thoang thoảng không quá gắt còn có hương vị cỏ rừng rất nhạt, cảm giác đầu tiên bụng ngón tay chạm tới trơn trượt man mát.

Dùng ngón trỏ xoa vòng tròn vết ửng đỏ, làn da bắt đầu cảm nhận thuốc tan ra râm ran nong nóng.

"Không phải bôi như vậy."

"Hả?" Lộ Nghiêu ngơ ngác nhìn Kiều Sở Sinh, không hiểu ý hắn.

"Dùng lực tay đi."

Lộ Nghiêu cụp mi nhìn cổ chân, sau đó kết hợp với câu nói vừa rồi nhớ ra cách mà hắn đề cập, con ngươi tĩnh lặng trong khoảng khắc dưới ánh đèn phòng lóe sáng rồi lướt qua trong giây lát biến mất.

"Không biết làm."

Rõ ràng nhớ rõ thính lực Kiều Sở Sinh nhạy đến cỡ nào, vẫn ở trước mặt hắn nhỏ giọng tự lầm bầm.

Sau đó Kiều Sở Sinh nhìn Lộ Nghiêu ánh mắt bối rối săm soi cổ chân mình, lóng nga lóng ngóng hai bàn tay không biết nên đặt ở đâu. Hắn đành phải chủ động bước qua, xách hai nách Lộ Nghiêu nhấc bổng đặt sang cái ghế dài bên cạnh, chính mình cũng ngồi xuống, khống chế lực tay nắm đoạn mắt cá chân, nâng bàn chân đặt lên đùi, nhướng mi bất lực với Lộ Nghiêu, "Coi cho kĩ."

Sinh viên tốt nghiệp y học của học viện hàng đầu lại không biết mấy trò vặt này, Kiều Sở Sinh không hề suy xét đến câu nói có mấy phần vô lý.  Đã mở nút ở cổ tay sơ mi, xắn tay áo một lớp dài qua khuỷu tay một chút để dễ cử động, gấp đôi lần nữa để lộ một phần viền áo.

Lộ Nghiêu không thể rời mắt khỏi chuỗi hành động lưu loát vén cao tay áo của hắn, để lộ đoạn cơ dày lên dẻo dai bao bọc xương quay và xương trụ cứng cáp của người thường xuyên tập luyện.

Lòng bàn tay rộng, nền móng tay hồng hào đầy đặn, ngón tay thuôn dài hữu lực thẳng thóm, các khớp tay nhô lên tinh tế mập mờ các đường gân chạy, không hề thô cứng mà ở vài góc độ trông nó còn khá là mượt, toát lên vẻ mạnh mẽ quyến rũ. Nhìn ngón trỏ dài ít nhất phải 9,5 centi, ngón giữa sắp xỉ 11 centi, hai ngón chụm lại quệt một lớp thuốc dạng gel lấp lánh phản chiếu ánh đèn trần nhà.

Cổ họng Lộ Nghiêu nhấp nhô nhìn hai bàn tay ép sát, lực tay đều đặn xoa lòng bàn tay tạo nhiệt. Cảm giác da thịt cùng thuốc trộn lẫn nóng hẩy chạm lên cổ chân, khiến anh hơi rụt nhẹ, cảm nhận lực tay ngày càng gia tăng.

Sau đó, không còn có cái sau đó nữa, anh đã đau đến quên trời, nhắm chặt mặt, bướng bỉnh cắn răng kìm chặt không để tiếng than thoát khỏi miệng, mồ hôi túa ra ướt trán.

Đến khi bụng dạ đã thoát khỏi cảm giác như kim chích nhoi nhói, tỉnh táo lại thở dốc, mở mắt ra trước mắt một mảng sương mù mờ ảo. Hơi thở chậm rãi bình ổn, hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện tay mình từ khi nào đã cáu chặt bắp tay Kiều Sở Sinh, lúc thả ra trên vải áo đã in hằn dấu móng tay anh nhăn nhúm một đoạn.

Kiều Sở Sinh vứt khăn tay màu trắng sạch sẽ của mình đã thắm ướt mồ hôi Lộ Nghiêu cho anh, gạt bàn chân trên đùi xuống nệm sô pha, "Tự lâu đi."

Đẩy tệp văn kiện về phía Lộ Nghiêu, "Có kết quả khám nghiệm tử thi rồi."

Lộ Nghiêu một tay siết khăn tay đè trong túi áo ngủ, cầm lấy nghiệm thi báo cáo trên bàn mở ra nghiêm túc xem.

"Lưỡi dao cách dưới tim hai centimet, xiên chéo vào tâm nhĩ phải. Một nhát mất mạng."

Kiều Sở Sinh nghe qua nói cho Lộ Nghiêu một chút ý kiến, "Hung thủ ra tay rất quyết đoán. Là một cao thủ."

"Trên hung khí không có dấu vân tay. Xuất sắc. Trong người nạn nhân nồng độ thuốc lợi tiểu khá cao." Tới đây anh đúng lí hợp tình ngẩng đầu lên hỏi hắn "Ông ta bị cao huyết à?" Chỉ là anh nhận lại được chính là....

"Không biết"

"Có bệnh án của nạn nhân không?"

"Không có."

Sao hắn có thể như vậy chứ, cái gì biết điều biết phải phút chốc anh liền quẳng mất, khẩu khí lớn nói "Cái gì anh cũng không có, thì anh bảo tôi điều tra thế nào đây."

"Thái độ."

Nói rồi hắn sờ vào khẩu súng tận giữa đêm khuya vẫn còn giắt bên hông, nói đúng hơn là chưa từng có giây phút nào buông lỏng.

Lộ Nghiêu vừa thấy Kiều Sở Sinh tiến vào trạng thái bạo khởi, thứ hắn để lộ ra là thân súng lục Colt M1911. Mới đầu thấy nó còn có điểm bất ngờ, vì độ kiêu ngạo không sợ để lộ danh tính của hắn.

Bình thường cảnh sát đều sẽ được cung cấp loại súng thông dụng riêng để dễ kiểm soát cũng như không tạo nguy hiểm chết người khi truy bắt đối tượng. Chưa bàn tới làm sao Kiều Sở Sinh sở hữu được nó, chỉ nghĩ tới việc hắn chơi trội không một chút để ý mặt mũi ở bên trên, tự quyết để bên thân loại súng quân dụng nổi tiếng có lực sát thương cực điểm để giết người được phục vụ trong quân đội, đã đủ gai mắt mấy ông lớn trên Hội Đồng Thành Phố không vừa mắt hắn.

Súng sử dụng cỡ đạn 11,43 x 23 mm, có độ chính xác cao so với những khẩu súng ngắn cùng loại, tầm bắn hiệu quả là 62m, nếu dùng loại đạn này giết người vậy thì truy xuất ra hắn khỏi phải nói có bao nhiêu dễ dàng.

Lộ Nghiêu vội vàng xin khoan dung, khẩu khí vừa rồi liền bay mất, lập tức co người ngồi lại trên ghế ngoan ngoãn tiếp tục coi báo cáo nghiệm thi. Chửi thầm một câu, hung dữ!

"Trong người ông ta lại có cả Hyoscyamine và Atropine nữa."

Kiều Sở Sinh nghe tới đây mi tâm nhăn lại, "Thuốc mê chiết xuất từ thảo dược, sau khi hít vào thì chân tay tê liệt, phản ứng chậm chạp. Xem ra trước khi ra tay, người này đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Phải điều tra lại những người bên cạnh ông ta rồi."

Lộ Nghiêu gật gật đầu đồng tình với điều Kiều Sở Sinh vừa nói, "Thám trưởng Kiều, hiểu biết không tồi."

Một lúc lâu anh không nói gì bỗng lại kêu lên, "Thám trưởng Kiều!"

Kiều Sở Sinh nghe giọng điệu bất thình lình tới này cho rằng anh còn muốn nháo cái gì, ngẩng mặt lên, "Làm sao vậy?"

Lộ Nghiêu buông báo cáo nghiệm thi, "Anh tìm người đặt giúp tôi mấy tấm gương đi."

"Đặt gương làm gì?"

Lộ Nghiêu quên đau đứng bật dậy trước cặp mắt của Kiều Sở Sinh, chận vừa chạm đất liền lảo đảo không vững, lắc lư vài cái như con lật đật chao đảo rồi chuẩn xác ngã vào lòng nam nhân.

Kiều Sở Sinh theo phản xả nhanh lẹ giơ tay đỡ được người, một tay bợ bên cạnh sườn kìm trọng lực đối phương, tay còn lại vòng trọn qua sau lưng giữ lấy thân thể không để va đập quá mạnh xuống người hắn.

Nhìn ra sao cũng giống Lộ Nghiêu lựa chọn cách té hơn, lưng cong xuống, một chân quỳ chống trên nệm, mặt chôn vùi bên vai, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Kiều Sở Sinh.

Kiều Sở Sinh cảm nhận hơi thở dồn dập hoảng sợ phả bên cổ, "Ổn chứ?"

Lộ Nghiêu lúc này mới thả lỏng vòng tay nhích ra một chút trả lời, "Rất ổn."

"Đợi sáng mai rồi mới được sử dụng chân." Tay đang giữ lực ôm trọn lưng chuyển qua đỡ mạn sườn, gần như ẫm người ngồi lại ghế, miệng vẫn độc như thường, "Thật biết tự tìm đường chết. Ngồi im đó đi. Anh muốn làm cái gì?"

Lộ Nghiêu, người đàn ông to cao trưởng thành suốt một ngày bị Kiều Sở Sinh nhấc tới nhấc lui nhẹ hẵng, dễ dàng như một đứa trẻ lên ba đơ ra cảm thấy hoài nghi nhân sinh, trả lời trong vô thức, "Tôi muốn tìm giấy bút."

Kiều Sở Sinh mới đứng dậy đi tới bàn làm việc cầm giấy, vớ tạm một cây bút ra tới, đặt vào hai bàn tay Lộ Nghiêu.

Trong tích tắc nguệch vài đường phác thảo, xong xuôi giơ ra trước mặt Kiều Sở Sinh, "Đặt giống như bản vẽ này. Làm ra tới án tử liền có thể lý giải được cách vận hành, nhất định sẽ khiến anh vừa lòng."

"Lại úp úp mở mở." Miệng tuy rằng nói như vậy, Kiều Sở Sinh vẫn cầm tờ giấy nghiêm túc nhìn bản thiết kế,  "Anh muốn làm ảo thuật à?"

"Anh nhận ra nó sao?" Lộ Nghiêu kinh nghi bất định ngoài dự liệu.

"Ừ. Từng đọc qua." Ngẩng mặt, "Tôi tận lực. Ngày mai tuyệt đối cho người làm ra."

Kiều Sở Sinh đứng ngoài ban công lầu hai quắc tay gọi một cảnh viên đang tuần tra, cầm bản vẽ của Lộ Nghiêu phân phó anh ta đi tìm người.

Trước khi đi, cảnh viên cố tình lượn qua cửa văn phòng ngó mắt hóng chuyện, muốn nhìn xem tên đầu xỏ nào lại nửa đêm hành bọn họ tăng ca.

"Anh muốn đồ vật tôi đã cho người đi làm. Không còn sớm, đêm nay anh cứ ở chỗ này chịu tạm trên sô pha đi."

Lộ Nghiêu đưa tay cầm lấy cái chăn lông cừu trắng cao cấp Kiều Sở Sinh đưa tới, chưa kịp cảm nhận hết độ mềm mại sơi lông lướt qua da, nghe thấy hắn nói vội nắm đuôi áo giữ lại hỏi: "Vậy anh......anh thì sao?"

Kiều Sở Sinh nhướng mày, hạ đuôi mắt nhìn bàn tay đang kéo áo mình, vì trời lạnh mà có hơi tái, duỗi tay bao lấy nhét lại vào trong chăn ấm.

Đèn phòng chỉ còn ánh vàng leo lắt hai ba cái phủ lên giọng nói trầm thấp một tầng nhẹ nhàng khác lạ: "Tôi còn có việc phải trở về nhà xử lý."

"Giờ này sao?" Lộ Nghiêu nghiêng ánh mắt trong veo nghi hoặc nhìn hắn, năm đầu ngón tay chui ra khỏi chăn miết miết viền, rục rịch rất muốn nắm lấy thứ gì đó. Ngập ngừng nửa vời, "Tôi ở chỗ này một mình......" Anh đảo mắt xung quanh vừa rộng, vừa sâu còn tối om, không có lấy một chút sinh khí hơi người đi qua, tự nhiên cảm thấy nơi này có chút ớn lạnh.

"Anh sợ cái gì? Nơi này nhiều cảnh sát như vậy, ít nhất tính mạng sẽ không làm sao."

"Ai...... Ai nói tôi sợ!" Lộ Nghiêu cứng miệng bảo vệ mặt mũi, âm cuối càng về sau càng trở nên nhỏ xíu yếu ớt, khí thế thật chẳng đáng tin cậy.

Chỉ được cái mạnh miệng thì giỏi, Kiều Sở Sinh nhìn theo ánh mắt rụt rè của Lộ Nghiêu lâu lâu lại len lén liếc con ngươi ngó nửa gian trong bị hắn tắt hết đèn bao trùm một màu đen, mười đầu ngón tay tinh xảo vo tròn viền chăn, giống như phòng bị con quái vật thình lình nhảy ra. Tên nhóc này không phải sợ bóng tối đó chứ.

Không lên tiếng vạch trần, tiến tới bật thêm đèn. Căn phòng trong chốc lát sáng bừng màu đèn vàng ấm áp. Kiều Sở Sinh nhìn thoáng qua đồng hồ, đi đến trước cửa, dứt khoát mở ra, "Không sợ liền tốt. Tôi bây giờ phải đi rồi."

Lộ Nghiêu vì thể diện nam tử hán, đại trượng phu đội trời đạp đất dũng mãnh không sợ, quyết không thừa nhận. Lưỡng lự không biết nên mở lời làm sao, ôm lấy chăn lông co đầu  bó gối thành một cục dựa sát lưng ghế, đầu cúi xuống thở dài, ngón trỏ chậm rãi xoay tròn đùa nghịch sơi lông trắng muốt, ngậm tiếng trong miệng tự thủ thỉ với chính mình, "Thật sự phải đi sao?"

Kiều Sở Sinh đã bước chân ra khỏi phòng xoay người đóng cửa, động tác trên tay chợt dừng, làm cách nào cũng không thể khép lại. Giữa văn phòng rộng lớn sáng đèn, Lộ Nghiêu phủ kín trong chăn cừu trắng tựa cánh hoa tinh khôi rơi trên nền tuyết, ánh đèn phủ lên làn da mịn màng không tì vết, nhìn thấy cả những lông tơ ngắn. Cám dỗ xúc giác nhạy bén của hắn, rất muốn chạm vào cảm nhận làn da hoàn hảo ấy qua các đầu ngón tay, sau đó lướt trên đường ngũ quan như nhập họa kia.

Thiếu niên bao quanh chăn êm nệm ấm không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy con người này không vui vẻ gì, lạc lõng cố chống đỡ sự cô quạnh. Cái đứa nhóc này muốn gì thì cứ nói, im ỉm rồi lại muốn người khác phải tự hiểu, như thể thủ phạm gây ra tội chính là hắn.

Trái tim con người lạnh lẽo tới đâu cũng tạo ra từ máu thịt, không phải sỏi đá vô tri mà không hiểu thất tình lục dục. Chỉ là con người giả vờ như nó đã chai lì, phủ nhận mọi cảm xúc của bản thân, lời nói dối lâu dài tự lừa mình cũng tự cho là thật. Vô tâm với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình.

Lộ Nghiêu không nghe thấy tiếng đóng cửa, ngẩng đầu nhìn Kiều Sở Sinh đứng ở ngoài nửa ngày không đi, nghĩ bản thân khẳng định đã bị nhìn thấu, thể diện muốn giữ liền có được một bậc thang đi xuống, mỉm cười rạng rỡ không giấu được vẻ vui mừng.

"Kiều thám trưởng. Không bằng chúng ta bàn luận..bàn luận án tử thế nào?"

Kiều Sở Sinh coi như nhường đứa trẻ này, trước mắt quan tâm phá xong vụ án, những việc ở bên kia không có hắn một ngày cũng chưa chết được.

Gật đầu đáp ứng anh, "Được rồi." Lần nữa bước ngược trở lại văn phòng, cửa được đóng cẩn thận.

"Vụ án này anh có phát hiện gì mới?" Kiều Sở Sinh ngồi xuống cuối đầu ghế, phòng ngừa tên nhóc kia có ngủ quên vẫn có chỗ đặt chân.

Lộ Nghiêu từ đâu học được thói phải kề sát đối phương, bò về phía Kiều Sở Sinh, sát bên vai hắn hỏi, "Tôi nghe đại tiểu thư hung dữ kia nói, ngày hôm nay chính anh trước Hội Đồng Thành Phố đứng ra bảo lĩnh cho tôi sao?" Nguyên nhân chính khiến anh không nghĩ gì đã xách thân đến đây.

"Con bé còn nói gì với anh nữa?" Kiều Sở Sinh không trả lời câu hỏi của Lộ Nghiêu, nhướng mày không mấy hài lòng đặt ngược lại câu hỏi cho chính chủ.

"Vậy thật sự đúng như thế rồi. Tôi rất muốn biết anh lấy đâu ra niềm tin dám chắc tôi không phải hung thủ vậy?"

Đâu ra bàn luận án tử gì, từ lúc bắt đầu toàn đang giải đáp sự hiếu kì của Lộ Nghiêu. Tưởng tượng đến Kiều Sở Sinh ở lại đây, cả trái tim đều nhẹ nhõm, buồn ngủ một chút liền ập đến, trên mí mắt dần nặng xuống. Sẵn sàng sụp bất cứ lúc nào, vẫn muốn được nghe câu trả lời.

"Muốn biết?" Kiều Sở Sinh nhìn hàng mi đã muốn ngã ngũ nhíp lại của Lộ Nghiêu vẫn cường ngạnh chống đỡ hóng cho tới cùng, cố tình kéo dài không nói.

"Ừm. Anh không sợ tôi giết người.....sau đó đánh lạc hướng.....điều tra sao?" Thanh âm thấm mệt mỏng dần, đầu nghiêng ngả kề vào lưng ghế chống đỡ.

Kiều Sở Sinh dịch người về trước, không để ai kia hối tiếc trước khi đi gặp chu công, kề bên má từng lời rõ ràng rót vào tai Lộ Nghiêu, "Tôi cảm thấy đôi mắt sạch sẽ như vậy thì không nên giết người. Cố chấp muốn chứng minh cảm nhận của bản thân không sai mà thôi."

Lộ Nghiêu không biết trong lúc mơ màng hiểu được mấy phần, ậm ự muốn nói gì đó cuối cùng không còn đủ sức nhắc nổi môi, ngã tựa lên vai Kiều Sở Sinh dụi dụi đầu ngủ yên.

Hắn với Lộ Nghiêu gặp gỡ còn chưa được tròn một ngày, mà cái tên này đã có thể an tâm ngủ trong vòng tay một kẻ xa lạ. Trông cái dạng không một chút đề phòng này, Kiều Sở Sinh không biết nên khen con người này vô tư hay ngu ngốc hết chỗ nói.

Đỡ lấy đầu đối phương đặt anh nằm thẳng ra ghế. Tay kia nhắc lên mới phát hiện, năm ngón tay phải Lộ Nghiêu từ khi nào đã cuộn tròn nắm vải tay áo sơ mi hắn, đến lúc đã mộng mị vẫn muốn cứng đầu níu kéo lấy.

Bộ dạng bất an sợ bị bỏ rơi này không hiểu sao lại khiến hắn nhớ lại vài chuyện không vui khi còn bé. So với một đứa cứng đầu ác liệt, da cháy nắng bị vứt ở ngoài biên thùy, hai tay thô ráp học cách cầm vũ khí, nhìn Lộ Nghiêu khi lớn vẫn còn giữ được nét tinh nghịch thơ ngây như vậy, khi còn bé chắc chắn phải là đứa trẻ bụ bậm trắng trẻo đáng yêu đến mức nào. Đáng được người người nẫng trong tay yêu thương hết mực, sao có kẻ lại tàn nhẫn nỡ khiến đứa nhóc này chịu khổ, để lại bóng ma tâm lý hằn sau khó phai.

Gương mặt diễm áp quần phương gần trong gang tấc, ngủ đến an ổn vô cùng tin tưởng vào hắn, hơi thở nhè nhẹ sượt qua má chạm tới tai hắn, nóng rực, đều đặn, tầm mắt rơi dần xuống cổ áo mở rộng để lộ mảng da thịt khỏe khoắn săn chắc, xem ra cũng không phải dạng thư sinh suốt ngày cấm đầu vô sách vở.

Kiều Sở Sinh nghiêng mặt nhìn nền nhà, thầm nhủ với lòng do lâu ngày chưa giải tỏa mới khiến đầu óc nảy sinh tạp niệm, không được để bản năng lấn át lý trí.

Hắn cũng không thể cả đêm khom lưng, muốn gỡ tay Lộ Nghiêu ra, anh liền khẽ cựa mình khó chịu, tay càng vịn chặt hơn.

Thoáng nín thở, cuối cùng vẫn chịu thua, một tay lấy lực đỡ đầu, một tay để yên vị người nắm lấy, vòng ra trước ngồi xuống, đặt Lộ Nghiêu nằm trên đùi, chịu thiệt ở tư thế ngồi nghỉ một đêm, đợi người nhả ra rồi tính tiếp.

Mặt trời mới ló dạng, nam nhân theo thói quen thức giấc sớm, cảm nhận thắt lưng ngồi một đêm có chút ê ẩm, vẫn nhớ rõ trên đùi còn có một cục bông đang cuộn tròn, chưa dám cử động.

Mở mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà đến khí tỉnh hắn, lần nữa nhìn xuống mới phát hiện tư thế ngủ của thiếu niên đã thay đổi. So với cái cũ cái mới còn khó đối phó hơn, hai tay vòng chặt ôm cứng eo hắn, từ lúc nào mặt đã kề sát giữa thắt lưng quần, đè má trên tuyến nhân ngư.

Điều làm hắn thực sự kinh sợ là Lộ Nghiêu làm ra hành động lớn như ôm hắn mà một chút mảy may phát hiện hắn đều không có. Kẻ trải qua chiến trường sinh sát sẽ không dám chìm vào giấc sâu buông bỏ phòng bị, đây là tuyệt kị nếu không muốn chết thì tuyệt không được phạm phải. Bình thường giác quan nhạy bén của hắn nhận biết sự thay đổi từ môi trường rất nhanh chóng, một hơi thở thình lình xuất hiện trong lãnh địa cũng đã khiến hắn tỉnh giấc, đằng này chạm hẳn vào nơi thần kinh nhạy cảm mà một chút đều không phản hồi.

Làm gì có việc mệt quá mà chìm vào giấc sâu, so với trước đây ngày hôm qua chưa thắm vào đâu. Còn không phải do tên nhóc này một hai câu liền bá vai bá cổ, nên dây thần kinh mới tạo lối mòn tri giác. Kiều Sở Sinh cảm thấy bản thân nên khống chế khoảng cách tiếp xúc của mình với Lộ Nghiêu, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay.

Ánh sáng rọi đến đỉnh đầu, Lộ Nghiêu bị một trận ầm ĩ kinh động mới thức giấc. Vừa mở mắt đã ngay tức khắc giật mình bất an dáo dác trái phải nhìn một lượt tìm kiếm nam nhân đêm qua, liền phát hiện Kiều Sở Sinh đã không còn ở trong phòng.

Vội vàng ngồi dậy, trên người trượt xuống vật thể lạ, ngoài chiếc chăn lông cừu, tay anh không hiểu sao còn nắm một cái áo sơ mi trắng, kích cỡ với kiểu dáng liền có thể nhận ra ngay của ai, trên vải vẫn còn vương lại sương lạnh qua một đêm.

Đồ vật ở đây nhưng người thì không thấy đâu.

Lộ Nghiêu từ vách trong tìm được một bộ dụng cụ bàn chải mới, rửa mặt, đổi tốt quần áo, tìm đến tiếng ồn ào ở dãy nhà phía Tây. Dưới lầu hai cảnh viên nâng đồ vật ngày hôm qua anh nhờ Kiều Sở Sinh dặn người làm đi vào, sau đó có đến năm sáu người tụm lại hiếu kì vây lấy săm soi.

Đúng như lời đêm qua đã nói, hiệu suất thật đáng nể, cam đoan ngày hôm nay có, chưa gì sáng nay đã hoàn thiện.

Vậy anh cũng phải nhanh một chút, kiểm chứng lại suy đoán của bản thân, hì hục nửa ngày mới mò được đường tới phòng khám nghiệm tử thi.

Kiều Sở Sinh đã đổi cảnh phục, tới cửa ngoài một đám nhân viên nháo nhào chỉ biết nhiễu sự ra, đứa trẻ trong phòng hắn mới thức giấc đã chạy đi đâu cũng không hay.

Phòng nghiệm thi.

Lộ Nghiêu khom lưng chăm chú kiểm tra thứ gì đó, ngay cả Kiều Sở Sinh đã tiến vào tới sát bên cũng không biết.

Kiều Sở Sinh vỗ mạnh tay lên chồng sách phát ra tiếng đánh động, Lộ Nghiêu giật mình ngẩng đầu lên nhìn, "Muốn dọa chết tôi sao?"

"Siêng năng như vậy? Mới mở mắt đã chạy tới đây."

"Có người muốn hãm hại tôi, bản thân sao còn có thể ăn ngon ngủ yên."

Kiều Sở Sinh mím môi thành một đường cong gật gật đầu, "Vậy mà cũng ngủ được đến gần trưa đấy."

Lộ Nghiêu không thể phán bác gì thì tốt nhất nên giữ im lặng, càng nói càng để lộ sơ hở mà thôi. Cầm đồ vật trước kính hiển vi giơ lên, "Chiếc đồng hồ này cũng có vấn đề."

"Đồng hồ thì có vấn đề gì?"

"Cái này đó à.....là một chiếc Breguet Tourbillon đính kim cương. Bản gốc đáng nhẽ đều phải đính kim cương mới phải, nhưng chiếc đồng hồ này đã bị người ta đánh tráo thành pha lê không đáng tiền. Giá cả cách nhau đến mấy chục lần đó."

Kiều Sở Sinh nghe đến đoạn Lộ Nghiêu cảm thán, quay mặt đi chán nản, nghe tới nghe lui trọng điểm thì vẫn đâu vào đấy, "Người trong giang hồ mà, quá bình thường. Muốn tỏ ra giàu có, mà tiền thì thiếu."

"Vậy chiếc đồng hồ Vacheron Constantin của anh...."

"Cũng là giả đó." Kiều Sở Sinh không để người thể hiện trọn lời vội cắt ngang, vừa đi được nửa ý đã hiểu ý đồ Lộ Nghiêu, từ đầu đến cuối rơi vào tầm ngắm của thanh niên này là cái đồng hồ trên tay hắn.

"Không thể nào." Lộ Nghiêu không tin, đến đồ trên người Kiều Sở Sinh mà giả thì còn cái gì anh dám cho là thật nữa. Quay lưng đi, dẫu môi lên nhỏ tiếng chửi, "Đồ keo kiệt."

Kiều Sở Sinh nghe thấy cũng chỉ lắc đầu bó tay, giả như chưa nghe gì theo sau đi ra ngoài.

Lộ Nghiêu nguyên đoạn đường dài mắt vẫn không thể rời khỏi căn biệt thự đang được đeo trên trên cổ tay trái Kiều Sở Kiều, nhiều lúc xém chút nửa thì vấp chân không hôn đất thì cũng hôn tường. Không có người kế bên nhanh mắt kéo lại thì cái đầu kia cũng phải u mấy cục.

Tên cứng đầu này, nhất quyết nếu không biết chính xác được đáp án liền không vừa lòng.

"Là đồ thật." Giọng điệu Kiều Sở Sinh vừa bất lực vừa ngán ngẩm, toại nguyện tâm tư của bạn nhỏ, tháo ra đồng hồ đưa cho Lộ Nghiêu, "Cầm lấy. Soi cho kĩ là đồ thật hay đồ giả."

Mắt Lộ Nghiêu rực sáng, nâng đồng hồ bằng hai tay, không hề ngượng miệng nói: "Cần nhiều thời gian để kiểm chứng. Tôi mượn đến khi phá xong án sẽ trả lại cho anh."

"Ừm."

"Hả?" Lộ Nghiêu ngạc nhiên bật thốt, đã soạn sẵn trăm cớ để mượn được chiếc đồng hồ này mấy ngày ngắm cho đã, không ngờ Kiều Sở Sinh lại dễ dàng đồng ý cái rụp.

"Muốn tôi đổi ý sao?"

Coi bộ dạng sợ hắn đổi ý mà nhanh chân chạy bay biến đi xuống lầu của Lộ Nghiêu, môi không tự giác cong thành một vòng cung bất đắc dĩ. Với cách nhìn mọi việc trên đời đều đơn giản trên bề nổi, không thể nào tin được thằng nhóc này làm sao ra đời sống được đến tận bây giờ mà chưa bị người ta lừa bán đi.

Tầng một khu Tây.

Trong căn phòng tụ xung quanh rất nhiều cảnh viên ánh mắt hiếu kì đánh giá thanh niên tuấn mỹ có thể ở lại văn phòng thám trưởng cả một đêm dài mà không bị ném ra ngoài. Càng muốn nhìn xem người này làm thế nào lý giải được cách thức hung thủ ra tay giết người.

Lộ Nghiêu đi quanh tấm gương trước sau đều phải kiểm tra, "Làm quá tốt, thật lợi hại. Vượt xa sự mong đợi của tôi."

"Trò vật thôi." Kiều Sở Sinh nhếch môi vẻ hiển nhiên, sau lùi thân dựa ra cái ghế dài cách ba bước, cách thể hiện phi ngôn ngữ tinh tế, nhường vị để Lộ Nghiêu tự do làm chủ ở sân chơi này, "Tới phô triển phong thái Lộ trinh thám tối hôm qua đi."

Lộ Nghiêu hiểu ý hắn, thụ sủng nhược kinh ngượng ngùng cười. Tối qua vì giữ Kiều Sở Sinh ở lại mới nhắc đến vụ án, kỳ thật về chuyện án tử căn bản gì cũng chưa đụng đến, anh đùa giỡn vài lời liền mệt quá ngủ rồi. Đến ngay cả lời mấu chốt cuối cùng, sáng nay mơ mơ hồ hồ hồi tưởng lại mới hiểu được ý vị thâm sâu của nó.

Hắn không tức giận anh đã cảm tạ trời đất lắm rồi, người này còn cố ý giữ lại thể diện cho anh, không để người ngoài đoán già đoán non việc anh nửa đêm qua anh chạy đến phòng tuần bộ.

"Tấm kính này hoàn hảo không tì vết." Lộ Nghiêu gõ gõ mặt kính chứng thực, "Kiểm tra chút xem."

A Đấu tiến lên, gõ hai lần kiểm tra độ đặc của cấu trúc, gật đầu xác nhận.

Lộ Nghiêu ở trước mặt gương thả xuống tờ giấy trắng được đặt sẵn che kín mặt.

"Kiểm tra lại lần nữa đi."

A Đấu cẩn thận gõ gõ khắp bề mặt, xoát trên dưới cẩn thận, "Làm đi."

"Nhưng tôi còn thiếu một trợ thủ."

Anh đảo mắt nhìn khắp một vòng đoàn người đứng mong đợi xung quanh, lượn vòng mắt về, tầm ngắm chuẩn xác rơi trên phương hướng nhắm thẳng đến thân thể đứng tách biệt hoàn toàn với đám người giăng kín, "Thám trưởng Kiều, tôi muốn anh."

"Nhanh nhanh đi." Kiều Sở Sinh không chấp nhất cái giọng điệu ngả ngớn muốn bị ăn đòn kia của anh, miễn cưỡng rời khỏi vị trí, lách qua bức tường người đi tới.

Lộ Nghiêu đi đến mặt sau gương, đợi Kiều Sở Sinh đứng ở bên cạnh anh, "Tiếp theo đây, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích."

Vừa dứt câu thình lình trước mặt gương một cánh tay thò ra, phía trước cảnh sát xem đều bị dọa tròn mắt kinh ngạc. "Chuyện này....." Trăm miệng một lời ú ơ không thể lý giải.

"Đừng vội, còn chưa hết đâu."

Cánh tay rút về, mặt gương phẳng lặng, đến vết nứt cũng không có.

A Đấu lấy lại thần trí, chỉ tay không dám tin: "Không thể nào!"

Lộ Nghiêu hất đầu với A Đấu, "Có nghi ngờ, mời tiến lên kiểm tra lại mặt kính."

Trước khi bước lên anh ta ngước mắt nhìn Kiều Sở Sinh xin sự đồng ý, nhận được cái gật đầu mới dám đi lên.

Lần này kiểm tra kĩ hơn, gõ đi gõ lại một chỗ đến hai ba lần, đối với chỗ vừa rồi Lộ Nghiêu vươn tay đập liên tục mấy cái tưởng như muốn gõ thủng ra một cái lỗ ở giữa.

Lộ Nghiêu hỏi: "Thế nào?"

A Đấu khâm phục khẩu bục, phải thừa nhận sự thật trên mặt kính toàn vẹn không có cãi lỗ nào, lúc này mới lui về. Những người ở sau nhìn A Đấu càng thêm tin tưởng mặt sau gương này là thật.

"Sao làm được như vậy?" Một cảnh viên đại diện hỏi.

"Chút ảo thuật nhỏ thôi." Lộ Nghiêu vô cùng kiêu ngạo nhướng mày với bọn họ, rồi lại quay ra tươi cười lấy lòng với thám trưởng Kiều.

"Kỳ thật chỉ cần một cái cơ quan nho nhỏ." Chỉ vào hai người cảnh sát phía trước, "Tới phụ một chút, đem mặt sau xoay ra."

Chờ gương được chuyển xong, Lộ Nghiêu đem thủ thuật làm lại lần nữa, chậm rãi giải thích nguyên lí hoạt động cơ quan, nói đến lúc tấm gương di chuyển và quay về vị trí đầu.

"Thứ này có tổng hai tấm kính. Ở giữa có khoảng rỗng để di chuyển hai tấm kính. Tấm kính trước này có thể di chuyển lên xuống. Tấm kính thứ hai đục một lỗ ở phía sau mặt kính, để sau đó giơ tay qua được. Rồi lại di chuyển tấm gương phía trước về vị trí cũ. Nhìn vào, thì giống như tấm gương hoàn chỉnh lúc đầu."

Lộ Nghiêu tháo tấm màn che trước gương vứt xuống để chứng thực lời diễn tả, "Tấm giấy này chính là bức màn không thể thiếu để che đi hai mặt kính bị tách ra."

"Nhưng tôi có thấy anh cho về vị trí cũ đâu?" A Đấu quay qua hỏi

Lộ Nghiêu cười nói: "Vì tôi có trợ thủ."

Đầu nghiêng qua, đuôi mắt kéo cao ý vị sâu xa lướt trên dưới khắp toàn thân Kiều Sở Sinh bên cạnh.

"Cảnh sát trưởng Kiều, vất vả rồi."

"Ừm." Kiều Sở Sinh hướng về vị trí lúc đầu đi tới dựa vào thành ghế.

Kiều Sở Sinh đứng ở đằng sau cái gương, thân vẫn thẳng tấp nhìn trong vô cùng bình thường, nhưng thực chất ở phía sau chính là người nắm cốt cán quan trọng cách vận hành của thứ này.

Tay buông thõng tự nhiên, phối hợp nhuần nhuyễn canh không chếch một ly kéo xuống, đẩy lên mỗi khi tay Lộ Nghiêu vừa xê dịch. Chỉ cần hắn vừa rồi không đúng thời điểm nắm bắt kéo lên che đi tấm gương khi Lộ Nghiêu rút tay ra. Màn ảo thuật xảo diệu vừa rồi lập tức bị lật tẩy ngay từ đầu.

Mọi người tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, Lộ Nghiêu tiếp tục, "Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, các ngươi nhìn đến thủ pháp này cùng thủ pháp giết Trần Thu Sinh thập phần tương tự."

"Nhưng ở hiện trường tôi không phát hiện thấy bất kỳ thiết bị đặc biệt nào."

Giọng nói vang tới từ bên kia ngay lập tức thu hút sự để ý của Lộ Nghiêu, vứt bỏ mọi sự tập trung đang hướng về phía mình để nghe Kiều Sở Sinh.

"Lúc đầu khi nghe đến chuyện có bàn tay thò ra từ trong gương tôi đã nghĩ ngay đến cái này rồi. Sau đó khi tới hiện trường, tôi mới phát hiện ra cách này không áp dụng được, nhưng nguyên lý thì chắc chắn cũng gần như vậy. Thứ nhất, đều là thủ thuật che mắt. Thứ hai, hiện trường chắc chắn có người giúp đỡ."

Lộ Nghiêu vừa phân tích chân vừa không ngừng từng bước đi về phía Kiều Sở Sinh, đứng kề sát vai hắn chống tay trên thành ghế, đối diện mặt nhìn đối phương.

Nhìn thế này ai không biết chắc chắn sẽ hiểu làm hai người đã quen biết đối phương từ rất lâu. Hai nam nhân đặt chung một chỗ, ngăn cách với thế giới một bức tường vô hình không cách nào phá vỡ, đồng điệu đến từng mỗi một hành động. Hậu tri hậu giác khiến người ngoài cảm thấy giữa hai bọn họ mỗi khi bàn luận đều không có cách nào chen ngang, ăn ý đến từng cái liếc mắt, hiểu rõ đến từng cái nhếch môi của người còn lại.

Kiều Sở Sinh rơi vào suy ngẫm, nhận ra hơi thở không mang sát ý đến gần đành mặc kệ, không mảy may phát hiện khoảng cách giữa hai người có vấn đề: "Hiện trường có 3 người.......nhưng đã được thẩm vấn hết rồi."

"Chẳng phải người nào đó do am hiểu anh em cũ nên không đích thân khảo cung sao?" Lộ Nghiêu đột nhiên âm dương quái khí băng quơ ám chỉ, "Chắc chắn đã bỏ xót chi tiết nào đó rồi."

Đuôi mắt Lộ Nghiêu như có như không rơi trên người cảnh viên đứng gần như cuối hàng, trông có vẻ thấp bé nếu đứng với anh cũng chưa chắc được ngang vai, nhưng làm cảnh sát vẫn có được nét rắn rỏi do trải qua cực khổ. Trong khi mọi người đổ dồn chú ý về phía anh, từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn luôn không hề rời mắt khỏi Kiều Sở Sinh.

Trong mắt ánh lên tia cười bất thường, cố tinh hơi ngả người nghiêng qua cách đầu Kiều Sở Sinh chỉ bốn năm centi, nửa mờ ám nửa ái muội, hạ thấp tông giọng nói nhỏ bên vai hắn, "Cả ba người này, phải thẩm vấn lại lần nữa".

Kiều Sở Sinh nhận ra cái âm điệu dở dở ương ương của Lộ Nghiêu, hành động bất ổn ép ngắn không khí giữa hai người, ma xui quỷ khiến sao lại nghiêng mặt nhìn qua, tầm mắt bắt gặp lông mi cong dài dưới ánh mặt trời trải từng đường chỉ vàng lấp lánh, quét vào tâm hắn đến nhộn nhạo.

Mọi người xung quanh không hiểu sao đều bụm miệng âm thầm quay mặt đi chỗ khác, họ thấy tình cảnh này có chỗ nào đó không được đúng cho lắm, tiến cũng không được lùi cũng không dám. Duy nhất một người cuối hàng thấp bé can đảm lên tiếng phá vỡ, "Thám trưởng, tôi sẽ chuẩn bị phòng thẩm vấn ngay bây giờ ạ."

"Ừ. Mang cả ba người họ tới đây." Kiều Sở Sinh hồi thần, điềm nhiên hất đầu ra chỉ thị.

Tên đầu xỏ Lộ Nghiêu lại rất thủng thẳng nói với thám trưởng Kiều, "Tôi muốn ăn bánh ngọt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top