Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty điện lực.

Bọn họ đẩy cửa lớn vào trụ sở, một bước qua cửa đã có thư kí niềm nở chào hỏi, theo yêu cầu của Kiều Sở Sinh dẫn họ trực tiếp lên lầu.

Lộ Nghiêu hai chân vừa chạm tới cửa văn phòng hai mắt lập tức tròn xoe lấp lánh vứt Kiều Sở Sinh ở phía sau, nhanh chân lẹ tay sờ mó mấy món đồ vật bày trí phát ra mùi tiền.

Anh đến đây quả thực không sai lầm, đúng là được mở rộng tầm mắt quá đi. So với vật phẩm trong phòng thám trưởng cũng được xếp tám trên mười.

Ánh nhìn chạm phải rèm cửa, kéo tay Kiều Sở Sinh lôi nhanh tiến đến, hai tay mân mê vải vóc, không giấu nổi cao hứng: "Wow! Rèm cửa này làm bằng nhung đấy. Nó còn được nhập khẩu từ Pháp. Giá siêu cao luôn...." 

Hắn chưa kịp bắt lấy con sóc nhỏ đứng yên thì anh đã nhảy vụt tới cái rèm kia, cái tay giơ ra vuốt hụt vào không khí, cũng không hạ xuống, tiến tới hai bước, sải tay dài vòng tay lần nữa kéo mạnh eo Lộ Nghiêu tới chỗ mình.

Thanh âm trầm thấp bất đắc dĩ bên tai nửa bất lực nửa mềm mỏng ra lệnh, "Yên phận chút nào."

Lộ Nghiêu thuận thế ngả tựa bên vai Kiều Sở Sinh, nghiêng mặt, bĩu môi, nhỏ giọng tự cảm thán, "Công ty điện lực mà giàu thế này sao!"

Kiều Sở Sinh nửa mắt liếc tới tên nhóc không hiểu sự đời, đẩy anh đứng thẳng cái lưng lên, "Bằng không anh cho rằng cái tên "Cọp ngành điện" là gọi cho có thôi à."

Khi hắn nói chuyện ánh mắt anh đã nhanh chóng chuyển về phía bộ sô pha, ngồi trườn ra đấy trên dưới tổng thể sờ sờ tưởng tượng đang khám nghiệm xác chết moi cho ra được gốc gác của nó.

"Cái sô pha này được làm từ da bê của Italian. Từ nước ngoài vận chuyển về đây cũng phải mất nửa năm đấy." Ánh mắt không ngừng phát sáng quay ra nhìn thám trưởng Kiều.

"Ở văn phòng tôi không có sao?" So với những thứ này đống xa xỉ phẩm hắn trữ trong cục cảnh sát giá trị chỉ có hơn chứ không kém, cũng chưa thấy Lộ Nghiêu lần nào trầm trồ như vậy.

"Nhưng mà, nó không phải của tôi." Hai cái má nhỏ theo câu nói cùng lúc xẹp dần phối hợp nhịp nhàng với nét diễn của chủ nhân.

Kiều Sở Sinh còn không hiểu ý anh sao, không từ chối ánh mắt kia. Mím nhẹ môi, thở ra hơi dài, nét mặt tràn đầy sự bất lực pha lẫn tiếu ý.

Vì sự chờ mong hiếm hoi xuất hiện trên mặt hồ phẳng lặng, giống như một hòn đá nhỏ tạo ra từng đợt sóng nhẹ cũng đã đủ vỗ vào tâm tình nam nhân đối diện.

"Phá được án, trong vòng ba ngày anh sẽ có được thứ mình muốn. Ngay cả rèm cửa cũng nhập khẩu từ Pháp cho anh. Bây giờ thì cười được rồi đấy."

Đạt được nguyện vọng Lộ Nghiêu ngay tức khắc rạng rỡ còn hơn nắng đầu xuân, tâm đã ở bay tới tận phương trời nào, nào còn đặt chỗ cái sô pha kia. Ngắm trúng mục tiêu tiếp theo nhanh lia về phía hộp quả hạch trên bàn, vươn thân tới bàn điểm tâm liền bắt đầu ăn, còn không quên trảo một nắm hạt dưa nhét vào trong túi.

Một màn mất mặt này đều lọt vào mắt Kiều Sở Sinh, mệt mỏi nhắc nhở, "Anh có thể ra dáng chút được không?" Còn khó trông hơn đứa con nít lên năm, chỗ này chỗ kia đều phải canh trừng khắp nơi.

Đơn giản trẻ con bình thường thấy hắn đã bị dọa đến khóc ngất rồi.

Lộ Nghiêu chỉ vào điểm tâm, đợi nuốt hết đồ ăn trong miệng mới có thể trả treo, "Ăn ngon mà. Đồ ăn ở trước mặt cần gì tiền đồ."

Kiều Sở Sinh ngậm ý cười kháy đểu lại, "Cũng đạo lý lắm."

Bộ dạng mắt điếc tai ngơ, một bên cọ xát sô pha cảm thụ xúc cảm mùi tiền nồng nàn, "Thật là thoải mái." Một bên nhìn Kiều Sở Sinh nói, "Lát nữa người ta đến, anh nói mấy câu tốt tốt giúp tôi đi."

Kiều Sở Sinh nhếch cao một bên mày khó dò, thanh âm đột nhiên trùng xuống vài phần, "Nói cái gì?"

Rất giống một giây sau đó sẽ ngay lập tức ném thằng nhóc này về cục cảnh sát, án gì đó cứ vứt qua một bên, phạt xong rồi tính tiếp.

Miệng nhanh hơn não, Lộ Nghiêu vẫn hồn nhiên chưa phát hiện bản thân sắp bị núi lửa nhấn chìm, vẻ mặt tỏ ra đương nhiên nói, "Tìm công việc đó, chứ còn gì nữa?" Lời tuột khỏi lưỡi mới thấy có vấn đề.

Người chính mình coi trọng hắn sẽ không nhanh như vậy để chạy mất. Con sóc nhỏ này giấu đồ đầy túi rồi muồn đi là đi được à. Kiều Sở Sinh im bật, ngay cả hơi thở cũng trở nên kìm nén nhè nhẹ nguy hiểm.

Một bước, hai bước, ba bước, Lộ Nghiêu e sợ theo từng nhịp chân mông dịch dính chặt thành ghế. Đầu sỏ thì vui vẻ thưởng thức gương mặt chuyển trạng thái từ trắng bật dần đỏ ứng của Lộ Nghiêu, dấu hiệu bị ghẹo đến bức bách.

Có khác gì mấy cậu nhỏ ở trường mẫu giáo chưa từng yêu đương, bị người lớn phát hiện đối tượng thích thầm, trêu vài câu liền ngượng muốn nín thở.

Kiều Sở Sinh càng trêu càng hăng, kích thích khiêu khích giới hạn chịu đựng của đứa nhỏ này, chầm chậm cúi người, một tay chống thành ghế, một tay đè lưng dựa, khóa Lộ Nghiêu ở giữa, ép anh phải đối trực diện mắt với hắn.

Ánh nắng xuyên qua lớp kính cửa sổ phủ lên tấm lưng to lớn, cái bóng đen phản ngược đè chặt cổ Lộ Nghiêu, như có như không đùa giỡn làn da trắng sáng hoàn mĩ.

Cái điệu đa tình ngọt ngào trước dùng đu đưa với mấy em gái giờ giở ra trên thân một thằng đàn ông.

"Sao nào, không thích phá án à? Hay không thích ở bên cạnh tôi?"

Lộ Nghiêu lảng đi hũ mật chết người kia, cẩn thận từng li từng tí trên vành đai, lỡ sa chân một lần liền chỉ có nước mất mạng.

Cái tính hiếu thắng nổi lên, hai tay đưa lên tưởng như muốn vòng qua cổ ôm lấy hắn, thình lình tụt thấp nắm lấy ve áo suit nắn nắn chỉnh chỉnh, rất ra dáng lả lơi của trai làng chơi, mặt nghênh diện nghịch ngợm phản đòn:

"Kiều thám trưởng~ Phá án chỉ để sống qua ngày thôi. Tôi càng thích loại cuộc sống tây trang giày da, áo quần là lượt. Sau đó ngồi uống cà phê trong phòng làm việc, an nhàn đọc báo nghĩ về nhân sinh hơn." Nói Lộ Nghiêu đều bắt đầu đắc ý lên, đã ảo tưởng ngồi tại văn phòng như vậy uy phách trái phải chỉ tay năm ngón sai bảo người khác.

"Những thứ đấy tôi cũng có thể cho anh."

"Vậy tôi muốn chức giám đốc của công ty điện lực. Anh cho tôi đi."

"Chức vị ấy không phù hợp với anh đâu."

Kiều Sở Sinh đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống tên nhóc gan nhỏ nhưng lòng tham to hơn cái thân, mím môi, gật gật đầu, vậy anh cứ làm mơ tiếp đi.

Lúc này một thanh âm xông tới, đánh vỡ ảo tưởng của Lộ Nghiêu. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Lộ Nghiêu vội vàng nghiêm chỉnh đứng lên đến bên cạnh Kiều Sở Sinh.

"Ai nha.....thật ngại quá. Làm Kiều Tứ Gia đợi lâu. Tôi đang họp hội đồng quản trị, nghe ngài tới tôi lập tức kết thúc cuộc họp chạy tới đây." Một người đàn ông trung niên tay cầm xì gà mặt mày tươi cười đi tới chỗ họ.

"Không sao. Ông còn có thời gian đốt điếu xì gà mà. Chủ tịch Ngô, lần này tôi đến chỉ có một mục đích, chính là hy vọng ông mau chóng khôi phục cung cấp điện cho công ty Hoa Khang." Kiều Sở Sinh trực tiếp vào việc, không một chút khách sáo bỏ luôn phần chào hỏi cần có.

"Chuyện này......" Ngô chủ tịch ra vẻ có chút khó xử, hút một ngụm xì gà trong tay. Cái miệng của Kiều Tứ đúng thật sắc hơn dao, vừa nhờ vừa vả có khác nào muốn gây sự.

"Ông cứ coi như nể mặt tôi đi. Chuyện này không thể kéo dài không được. Dù gì thì mỗi ngày Thượng Hải đều có hàng ngàn hàng vạn người cần ngồi xe điện đi làm rồi tan tầm."

Kiều Sở Sinh coi bộ dạng tính toán khó buông miệng thịt béo bở của ông ta, đã dám chắc chắn với suy đoán ban đầu của mình. Nhắm đến sự việc này đúng lý hợp tình cắt điện của công ty xe điện nhất định có liên quan đến câu chuyện năm xưa. Đằng sau hành động tự mua thêm kẻ thù phải mang lại lợi ích khổng lồ khác, bằng không lão sẽ không dám mang tính mạng ra đánh cược.

Thường trường như chiến trường, bỏ con cá nhỏ để bắt con cá lớn hơn.

"Chủ tịch Ngô, nghe nói dạo gần đây ông gặp trục trặc vài món hàng ở bến cảng?" Vài câu hỏi thăm thân thiện đậm mùi thuốc súng mang thương hiệu của Kiều Tứ Gia.

Còn thích vừa đấm vừa xoa, "Tôi giúp ông kiểm tra một chút."

"Được, Kiều Tứ Gia đã ra tiếng, tôi làm sao dám chối từ. Tôi tra giúp ngài các chuyến xe. Ngài ngồi trước đợi tôi một lát."

Ngô tổng thực biết làm người kinh ngạc tốc độ thay đổi quyết định xoành xoạch của mình, tức khắc đi đến bàn làm việc, cầm lấy hai phần văn kiện.

Lộ Nghiêu bị ngó lơ liếc mắt qua lại trang phục giữa Kiều Sở Sinh với Ngô tổng, nhìn sao cũng giống đến bàn công việc làm ăn hơn, hài hòa đến từng cọng tóc, anh lọt ở giữa quần áo hệt như con vịt xấu xí lọt giữa bày thiên nga.

Tủi thân hơn là bọn họ mập mờ ám chỉ đến điều gì đó mà Lộ Nghiêu ngốc lăng không đoán nổi, muốn mở miệng hỏi Kiều Sở Sinh, tổng cảm thấy thời điểm không thích hợp đành ép xuống.

Bị khói thuốc hóng đến sặc, lễ phép quay đầu đi, ho một hồi liền quên luôn.

Đi theo sau Kiều Sở Sinh như một lẽ tự nhiên dính sát lấy hắn, tiến tới kề cận bên vai, chen chúc trên một cái ghế sô pha. Vẫn bị khói xì gà nồng nặc sặc thêm lần nữa.

Đến tận khi yên vị trên ghế, anh vẫn bị khói nghẹn trong khoang mũi hóng khó chịu không có dừng, quá mức ho tới. Kiều Sở Sinh nhăn mi tâm, nghiêng người nhỏ giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Lộ Nghiêu lắc đầu, cũng đi theo nhỏ giọng, "Không, không có việc gì."

Câu trước đáng thương là vậy, câu sau đã lầm bầm lầu bầu, phụng phịu càm ràm với hắn, "Tôi thật sự không hiểu, sao lại có người thích hút xì gà thế nhỉ! Thế này chẳng phải tự mình tìm phiền phức cho mình sao?"

"Đây là xì gà được làm thủ công của Dannemann Lights." Kiều Sở Sinh cho Lộ Nghiêu phổ cập chút kiến thức, sẵn tiện với lấy một quả cam dúi vào tay anh. Ít nhất tinh dầu từ vỏ cam có thể giảm bớt vị cay gắt từ khói xì gà.

Hắn ngẩng đầu hướng chủ tịch Ngô hỏi: "Loại này chắc là hàng giới hạn phải không?"

Đuôi mắt Lộ Nghiêu rơi trên người Kiều Sở Sinh, cảm xúc lẫn tạp giữa nghi vấn và thăm dò thú vị. Kết quả nhận định, hắn không chỉ hút thuốc, còn là dân sành chơi am hiểu sâu sắc đến thứ đồ vật cay nồng này.

Hai tay nhận lấy quả cam miết tròn ngoài vỏ để xạ tinh dầu thông qua ma sát tan trong không khí.

"Cao thủ, cao thủ. Đây đúng là cao thủ." Ngô chủ tịch cao hứng thấy rõ, người bình thường đánh đồng nó với các loại xì gà được bày bàn ở mấy tiệm bình dân ngoài kia, hiếm khi có người nhận ra loại mặt hàng thượng hạng này, cũng chạm được lòng kiêu ngạo trong ông ta.

Chủ tịch Ngô liền đi đến chỗ bọn họ, mở ra hộp xì gà.

"Hộp quà do chính Hoàng gia Brazil sản xuất, bên trong là sợi thuốc lá tốt nhất Cuba, Cả Bến Thượng Hải này, để tôi ngẫm lại xem, chứ không lại nói nhầm........Không sai, cả Bến Thượng Hải chỉ có một hộp này thôi."

Lấy ra một điếu xì gà hiếu khách tận tay mời Kiều Sở Sinh, "Thử xem?"

Kiều Sở Sinh nhìn qua người bên cạnh, nghĩ gì liền đẩy tay từ chối, "Tôi không hút."

"Tôi hút, tôi hút." Lộ Nghiêu ở một bên gấp không chờ nổi.

"Không phải anh không hút sao?" Kiều Sở Sinh vẻ mặt khó hiểu hỏi Lộ Nghiêu. Nãy còn ho đến đỏ mặt, mạnh miệng chê bai, oán khi cao ngất trời, sao giờ không giống như vậy. Thằng nhóc này......thật là!

"Hoàng gia sản xuất đấy, đừng làm ồn." Lộ Nghiêu nhỏ tiếng ra hiệu cho Kiều Sở Sinh, duỗi tay tiếp nhận xì gà trong tay Ngô chủ tịch, "Cảm ơn ông chủ Ngô."

Bắt được xì gà anh siêu cấp cao hứng, cảm giác chiếm được một cái tiện nghi thật lớn. Săm soi vỏ ngoài tới lui, đưa sát ngửi ngửi, chun mũi hoài nghi, có cái gì đặc biệt vậy?

Kiều Sở Sinh ngồi cạnh nghi hoặc một câu rồi thôi, ngay cả ra lời ngăn cản cũng không lấy, dung túng vô độ cho hành động trẻ con đoạt đồ chơi của anh. 

Coi đứa nhỏ vui vẻ mày mò thứ mới lạ, bất lực có chút buồn cười, người này còn nhớ thứ chính đến đây làm gì không vậy. 

Cứ để cầm chơi đi, một lát về cũng bị tịch thu thôi.

Ngô chủ tịch lưỡng lự cuối cùng miễn cưỡng đưa cho Lộ Nghiêu, đồ đã cầm ra rút lại thì thực nhỏ mọn mất hết mặt mũi, Kiều Sở Sinh còn ngồi ở kế bên.

Đến lúc này ông ta mới đặt Lộ Nghiêu vào mắt, hiếu kì hỏi Kiều Sở Sinh, "Vị này là....."

Hắn ngả lưng ra sau, chân bắt chéo, đưa tay tùy tiện vuốt tóc sau gáy Lộ Nghiêu, "Đứa nhỏ này là cố vấn của phòng tuần bộ____Lộ Nghiêu." Hành động che chở thay cho lời cảnh cáo, ông không nên chấp nhất với anh.

Nhìn cử chỉ giương cánh bao che cho sự vượt phép vừa rồi của anh ta từ vị trí Kiều Tứ Gia. Với tuổi đời đi đôi với kinh nghiệm am hiểu nhiều năm làm ăn với hắn rất dễ nhận ra đây chính là thù địch, hoàn toàn khống chế có chủ đích. Lời bây giờ mới ra nhưng đằng sau súng đã lên nòng từ lâu, mới vài câu hỏi thăm ông còn chưa làm ra cái gì hắn đã vội vàng khẳng định vị thế, giữ khư khư thiếu niên trẻ tuổi cho mình. 

Dù có biết được anh ta là nhân tài trẻ đi nữa, ông cũng không đào ra gan cướp người từ chỗ hắn.

Nụ cười mỉm xem như hồi đáp ngầm hiểu ý hắn, nhanh nhạy nhắc tới chính sự bay bớt mùi căng thẳng giữa bọn họ.

"Đúng rồi, tôi đã tra ra các chuyến xe rồi." Ông ta mở ra tài liều trong tay, "Lát nữa tôi sẽ lập tức phái người đi tu sửa gấp. Khôi phục cung cấp điện."

"Đa tạ."

"Đừng khách sáo với tôi. Thế nào, hẹn uống rượu một bữa chứ." Công việc quan trọng hai ba câu đã bị quẳng ra sau, Chủ tịch Ngô rất quen thuộc níu giữ Kiều Sở Sinh, đánh tiếng mở lời mời, vẻ mặt nắm chắc đáp án hắn sẽ ở lại.

"Mỹ nữ lần trước vẫn....." Ông chưa thả hết câu đã bị cái nhìu mày của Kiều Tứ Gia cắt ngang.

Kiều Sở Sinh trong hai giây tầm mắt thoáng qua Lộ Nghiêu, đứa nhỏ này vẫn còn đang hăng say khám phá điếu xì gà chưa hề phát giác mấy chuyện người lớn vừa rồi. Rất nhanh thu hồi, làm bộ khó xử mệt mỏi thở ra hơi dài, "Vụ án xe điện còn chưa phá xong."

Nghĩ nghĩ bồi thêm, "Lão gia ở nhà ép căng lắm. Tôi thật sự không sắp xếp được thời gian. Chờ phá án xong rồi nói sau."

Để tránh nghi phạm có nghi ngờ phòng bị không tiếc lôi cả lão gia ở nhà chưa hay biết gì ra làm bức bình phong, rất biết gieo tiếng ác về hình tượng cha già khó tính.

"Được, ngài bận bịu công vụ trong người, tôi cũng không giữ người lại nữa." Chủ tịch Ngô thu thập một chút bàn liền đứng lên tiễn người.

"Vậy tôi đi trước." 

Kiều Sở Sinh vỗ một chút Lộ Nghiêu vẫn còn đang ngơ ngẩn ngồi ì trên ghế, "Đi thôi."

Dù nhìn thấy hành động hai tay đảo đảo xoay xoay, ánh mắt ra hiệu liên tục từ anh vẫn thẳng thừng nhẫn tâm giả mù, lôi kéo Lộ Nghiêu phải đứng lên.

Lộ Nghiêu luyến tiếc chưa muốn đi, nhỏ giọng nhắc: "Có phải anh đã quên chuyện của tôi rồi hay không?"

Trên mặt Kiều Sở Sinh rất có lệ qua loa trả lời cho xong, "Phá án xong rồi nói sau."

"Đi thôi." Quyết định nhanh gọn nắm lấy cổ tay anh kéo theo mình.

Lộ Nghiêu tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng không thể nề hà. Thế là ai đó đi trong tư thế giống như con cua nhỏ, đầu vừa đi vừa ngó lại đằng sau, tay còn lại ở cổ tay đè lên bàn tay đang giữ mình, mềm dẻo thương lượng, "Anh nói mấy câu đi mà."

Kiều Sở Sinh bỏ ngòai tai mấy lời nỉ non đáng thương kia, ngay cả quay đầu nhìn cũng không thèm, thấy sẽ mềm lòng, mà như vậy lý trí sẽ thỏa hiệp. Cứng rắn nhét người vào xe quay trở lại sở cảnh sát.

Hắn làm sao có thể quên, chính bởi vì không quên mới không mở miệng nói. Ngay cả mấy trò vặt từ mười mấy năm trước hắn cũng phải giở ra mới có thể mang người tới tay, sao có thể dễ dàng để nhóc chạy mất, chạy mất hắn tìm ai để trêu ghẹo mỗi ngày đây.

Vậy nên, nhóc con cứ mơ tiếp đi, không có cơ hội đó đâu.

Văn phòng thám trưởng

"Đây là gì!" Kiều Sở Sinh tức giận đem báo chí ném phăng ở trên bàn, "Mấy cái thứ linh tinh này là cái quái gì đây?"

Lộ Nghiêu lững thững từ ngoài tiến vào, trong tay xách theo đồ ăn vặt mới vòi được tiền từ thám trưởng Kiều, quan tâm hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Cảm nhận khí nóng của miệng núi lửa vẫn còn đang phun trào, tự thân vận động cầm lấy báo chí, bốn chữ Tân Nguyệt Nhật Báo đập ngay vào mắt liền biết phản ứng điên tiết này từ đầu mà ra, liếc nửa con ngươi đến nguyên do đang ngồi chễm chệ trên ghế.

Bạch Ấu Ninh nhấp nhổm không yên, mặt nhăn tít lại nghĩ lời giải thích xuôi khí với Kiều ca.

"Ngã ba đường, oan hồn lấy mạng. Xã hội đen nhúng tay, chân tướng khó đưa ra ánh sáng. Gan cũng to phết đấy." Lộ Nghiêu thấy lửa cháy chưa đủ lớn cố tính đổ thêm dầu, "Viết khác gì đùa giỡn người đọc. Đúng là người không có não viết có khác."

Bạch Ấu Ninh quay phắt ra muốn đánh Lộ Nghiêu câm miệng. Chưa kịp động thủ đã lãnh cơn thịnh nộ tiếp theo từ Kiều Sở Sinh.

"Bạch Ấu Ninh. Em với lão gia xích mích với nhau thì được, đừng có lôi anh vào. Em viết lung tung thì được, nhưng người bị chê cười là anh đấy."

Hắn lớn tiếng quát gọi cả họ tên của cô, xem chừng muốn lật cả bàn. Lộ Nghiêu ngòai cuộc hóng cho vui mà cũng bị dọa đến rụt người.

"Kiều ca. Người bớt giận, em biết sai rồi. Em sai rồi, em sai rồi."

"Còn nữa, anh ta nói linh tinh khủng long bạo chúa thì thôi đi, đây đến hòa thượng đạo sĩ cũng viết ra được. Em làm cái trò gì thế hả?!"

Lộ Nghiêu dựa ra lưng ghế, bất bình lên tiếng, "Thích~ Tôi với nàng không giống nhau."

"Không biết nặng nhẹ." Kiều Sở Sinh đang bùng bùng nộ khí thanh âm tuột dốc trong tích tắc, bất giác trùng xuống dịu nhẹ kìm nén hỏa lực như có như không trách mắng Lộ Nghiêu vừa cắt ngang lời mình.

"Bây giờ anh la cô ta có tác dụng gì chứ. Con người này có nghe cũng không hiểu được."

Đem báo chí đặt xuống, ngón trỏ gõ gõ tiêu đề bài báo, từng lời chậm rãi vạch trần sự thật hiển nhiên, "Đại tiểu thư muốn viết, anh căn bản không ngăn được. Không có biện pháp giải quyết hậu quả triệt để, thì cô ta vẫn sẽ như vậy. Kết quả đã có, la mắng cũng vô dụng. Tốt nhất là ngăn chặn nguy cơ tiếp theo, triệt tiêu mọi tiềm tàng có thể diễn ra. "

Nếu Kiều Sở Sinh không dung túng hết lần này đến lần khác thì cô nàng sẽ có bản lĩnh dám viết những thứ này sao. Hết lần này đến lần khác được bảo bọc trong vòng tròn an toàn từ cha đến hắn.

Bởi vì Bạch Ấu Ninh biết dù bản thân có làm tày đình đến mức nào, cũng sẽ không bao giờ phải chịu trách nhiệm trước những thứ mình đã gây ra. Và đặc biệt, Kiều Sở Sinh đều sẽ bỏ qua cho cô. Vậy thì cần gì tốn hơi cho một việc vô bổ, đã biết chắc kết quả đều giống nhau cần gì tự làm khó bản thân.

Kiều Sở Sinh nhắm mắt điều tiết cảm xúc, "Bạch Ấu Ninh. Em nên biết rõ, là người khác anh đã cho xác kẻ đó chìm dưới sông Hoàng Phố rồi. Em nên cảm tạ trời đất vì em mang họ Bạch đi."

Trong đôi con ngươi đen láy ngoan độc nhấn mạnh từng câu, "Có phải gần đây anh đã quá dễ dàng với em, nên em mới lộng hành muốn làm gì thì làm đúng không?"

Bạch Ấu Ninh kẹt ở giữa bị người xướng người họa dồn ép muốn bức tử, vội vàng giải thích với hắn:

"Chuyện này em thật sự không viết linh tinh, mấy năm trước lúc công ty xe điện đặt đường ray đã xảy ra xung đột với hòa thượng của ngôi chùa bên cạnh. Ra tay rất nặng, lúc đó, chuyện này còn lên trang nhất khiến cho mọi người bàn tán rất nhiều. Sau này, thành viên Hội đồng thành phố phải đích thân đứng ra mới có thể dẹp chuyện này xuống."

"Vậy anh nói cho em biết, sự việc năm đó là do anh làm đó. Em có cần anh đứng ra chấp tay qùy lạy để em viết lên báo chứng tỏ lòng quả cảm trượng nghĩa của mình luôn không!"

"Không, không cần đâu."

"Không điều tra rõ nguyên do đã buộc tội người khác. Em đã tra rốt cuộc năm đó tại sao diễn ra cuộc ẩu đã đó chứ. Mấy lão hòa thượng đó mở miệng ra là phá phong thủy, vấy bẩn đất thánh, nhiễu loạn lòng dân nổi dậy ngăn cản việc thi công, đập phá công trình việc này em có biết không."

"...."

Bạch Ấu Ninh bị cơn sóng dữ này dập cho đầy miệng muối biển, mặn chát, khó nhằn, cô chưa từng nghe đến sự tình này, mấy người dân kia cũng đâu có nhắc đến cho cô biết.

"Chính anh là người bỏ tiền ra cho đám Hội đồng thành phố đi mua người dẹp yên chuyện đó xuống, sao em không viết luôn tiêu đề xã hội đen ở đằng sau giết người diệt khẩu, ông trùm thao túng thực sự là thám trưởng đương nhiệm."

Kiều Sở Sinh lời lẽ cay độc mỉa mai tiêu đề giật tít của cô nàng, Bạch Ấu Ninh ngượng đến muốn tìm lỗ chui xuống. Vì để chạy đủ doanh số cô không tiếc lật ngược lật xuôi sự thật. Lần này chạm đến nghịch lân của hắn rồi, chắc chắn hắn sẽ không nhẹ nhàng cho qua như mấy lần trước nữa.

Nói nói, Lộ Nghiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì thình lình đứng phắt dậy, buông tờ báo xuống đẩy đến chỗ Kiều Sở Sinh nói một câu "Đừng tức giận nữa", rồi xoay chân hướng ra ngoài muốn đi.

"Nhóc con, đi đâu đấy?" Hắn hỏi xong cũng tự thấy kì quái, từ khi nào thích quản lắm chuyện của người khác như vậy.

Lộ Nghiêu dừng chân, xoay thân, "Tôi đi ra ngoài một chuyến, chốc lát liền trở về." Nói xong cũng chưa vội đi, đợi Kiều Sở Sinh còn gì căn dặn.

Hắn nhìn Lộ Nghiêu, Lộ Nghiêu nhìn hắn.

Mất tầm ba giây Kiều Sở Sinh mới hiểu ra mình nên đáp lại, "Anh chưa ăn cơm, sớm trở về."

Nhận được câu trả lời ngoài mong đợi, Lộ Nghiêu vui vẻ gật đầu chào tạm biệt hắn, sảng khoái rời đi.

"Anh đi đâu đấy?" Bạch Ấu Ninh giả quan tâm hỏi muốn víu lấy câu trả lời của anh chuồn êm khỏi Kiều Sở Sinh, ai ngờ....

"Đi đâu thì liên quan gì tới cô. Cô là mẹ tôi à!"

Thái độ lồi lõm gì thế, bà đây hỏi đàng hoàng, vừa nãy còn đáp Kiều ca ngon ngọt đến ngoan.

Bạch Ấu Ninh ngồi tại ghế, nhảy ra một câu không liên quan, "Chỗ anh có Kali Xyanua không?"

"Em lại định làm gì nữa?" Lộ Nghiêu vừa ra khỏi cửa Kiều Sở Sinh cũng không kiêng dè cao giọng.

"Bỏ vào lọ gia vị của anh ta."

"Lăn ra ngoài." Kiều Sở Sinh bị chọc tức đến đuổi thẳng người. Không nghĩ ra được thứ gì đứng đắn.

Trên đường nghe thấy thanh âm bán báo, nội dung nhắc đến công ty xe điện Hoa Khang. Lộ Nghiêu thuận tiện mua một tờ, bên trên không có gì khác lạ cũng giống với tờ báo đầy lời nhảm của đại tiểu thư kia.

Anh trộm đi ngân hàng Sassoon, dò hỏi đồng sự của anh trước kia một chút tin tức của cổ phiếu Hoa Khang ở ngân hàng.

Tiệm cà phê đối diện với ngân hàng Sassoon, Lộ Nghiêu ngồi ở một vị trí tương đối thấy rõ, vì để người bạn đi ra dễ dàng nhìn thấy.

"Lộ Nghiêu."

"Sao mà giờ này mới đến?"

Vị này không ai xa lạ chính là người bạn trước đây ngồi kể xấu Lộ Nghiêu với Kiều Sở Sinh. Anh ta vừa vào dáo dác ngó xung quanh cảm thấy không có người quen nào khác ở đây mới dám kéo ghế ngồi đối diện Lộ Nghiêu.

"Giờ đang là thời gian làm việc đó, anh hai ạ! Tôi phải mạo hiểm ném công tác tới gặp anh. Tìm tôi có việc gì?"

Quên mất! Giờ còn chưa đến giờ nghỉ trưa. Từ lúc nhảy qua làm với Kiều Sở Sinh, được hắn thả ngủ đến tận trưa, tự tung tự tác, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ lúc ấy, giờ giấc đều loạn lên hết cũng không thấy hắn phàn nàn gì.

"Trước đây có phải chúng ta......từng đầu tư cổ phiếu của công ty xe điện Hoa Khang không?"

"Anh đừng có chúng ta này, chúng ta nọ nha." Anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ mạ vàng đắt giá trên cổ tay, cao giá làm chảnh với Lộ Nghiêu, "Giờ anh đã không còn là người của ngân hàng Sassoon nữa rồi."

Lộ Nghiêu không có thời gian cùng anh ta đùa giỡn, sốt ruột quăng câu, "Đừng phí lời, rốt cuộc đầu tư qua không?"

"Ai nha......có đầu tư qua một ít. Làm sao vậy?"

Lộ Nghiêu nhảy số viện ra lý do thăm dò, "Tôi muốn bán khống cổ phiếu công ty Hoa Khang."

"Anh tuyệt đối đừng làm!" Anh ta nhanh chóng ngăn cản Lộ Nghiêu.

"Sao thế?"

"Chúng tôi vừa mới mở họp bàn qua việc này. Trước khi Hoa Khang xảy ra chuyện, đã mua một phần bảo hiểm kếch xù. Hiện giờ tất cả tổn thất đều do công ty bảo hiểm gánh chịu."

"Thiệt hay giả vậy?" Lộ Nghiêu ngón trỏ co lại chống cầm, sắp xếp suy nghĩ, cân nhắc chứng thực mức độ tin tưởng.

"Tôi nghiêm túc đề nghị anh đừng dính vào chuyện này." Vẻ mặt đăm chiêu lưỡng lự của Lộ Nghiêu bị người ta hiểu lầm thành anh đang tính toán thiệt hơn chưa từ bỏ ý định của mình.

"Tại sao?"

Người đồng sự tốt tính dịch dịch ghế tỏ về thần bí nhỏ giọng cảnh báo anh, "Nguồn tin đáng tin cậy tôi tìm được, trong số các cổ đông của công ty xe điện Hoa Khang, có hai ông trùm xã hội đen chống lưng. Anh nghĩ xem, vì chút tiền nhỏ nhặt này, mà bị người ta ném xuống sông Hoàng Phố. Có đáng không?!"

"Ông trùm." Lộ Nghiêu lập lại một lần hồi tưởng sự việc sáng này Kiều Sở Sinh nói, so sánh thái độ e sợ từ vị đồng sự với dáng vẻ lưu manh, mỉm cười ôn nhu của Kiều Sở Sinh. Thế nào cũng thấy không giống bộ mặt mấy lão đại giang hồ hung ác được đồn thổi ngoài phố.

Dù vài phút trước Kiều Sở Sinh nổi cơn tam bành, lời lẽ phóng trọng dữ tợn, nói không đáng sợ là nói dối. Có điều hắn vẫn giữ được tỉnh táo cư xử nhẹ nhàng, phân rõ phải trái giữa anh và nguồn cơn sự việc, có chút cứng nhấc trong cách giải quyết nhưng nhìn chung là không giống kiểu ngang ngược vơ hết cả nắm đến trút giận.

Làm chủ cảm xúc tốt, ngoài đôi lúc thích cằn nhằn bắt bẻ, coi anh như một đứa con nít, suốt ngày hết nhóc con này đến nhóc con nọ. Còn hay trầm tư suy nghĩ, cau mày, thái độ khắc nghiệt, thắng thắn thật thà mà nhận xét chính là tính tình một ông chú khó tính.

Buột miệng thốt ra một câu hoài nghi, "Ghê gớm thế sao?"

"Vậy anh tưởng thế nào!"

Lộ Nghiêu gặm gặm móng tay, cắn cắn đầu thịt ngón tay. Hừ! Anh lại khôngsợ đó, không phải anh còn Kiều Sở Sinh chống lưng sao, xem ai dám ném anh xuốngsông Hoàng Phố.

********************

"Nỗi đau mất người thân! Trả lại công bằng cho chúng tôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Phòng tuần bộ phải cho chúng tôi một câu trả lời! Phòng tuần bộ bao che cho công ty xe điện, bao che cho xã hội đen! Phải cho chúng tôi một câu trả lời!"

Trùng hợp thây Lộ Nghiêu rời đi không bao lâu cửa lớn phòng tuần bộ liền bị nhóm người nhà nạn nhân mất tích bao vây giơ bảng biểu tình.

Bọn họ có người chuyên trách dẫn dắt đi đầu theo tiết tấu kêu khẩu hiệu, quy mô trong hỗn loạn thực chất rất nhịp nhàng trật tự phối hợp với nhau không giống tự phát mà có.

Lộ Nghiêu mới từ quán cà phê ra tới, đụng phải đoàn người giơ băng rôn lũ lượt nhắm đến cùng một con đường kéo về. Theo phương hướng đoàn người đi hóng chuyện, hết non nửa cung đường mới nhận ra đây không phải hướng đến phòng tuần bộ sao? Kiều Sở Sinh!

Từng cơn buồn nôn dâng ngang cổ họng, mùi mồ hôi cơ thể dính dớp từ khắp nơi bủa vây, dưới cái nắng bỏng đầu đôi chấn gấp gáp vọt lên trước, dây lý trí níu giữ nộn nạo bức bách.

Biết rõ người sẽ không có việc gì, lồng ngực vẫn phập phồng khó kiềm chế. Lo lắng sao? Không phải đâu, đừng hiểu lầm. 

Một kẻ kiêu ngạo như hắn nay lại bị người ta tính kế. Ông đây là hiếu kì muốn nhìn thấy dáng vẻ ngàn năm bất biến của Kiều Sở Sinh sẽ biến hóa ra sao trong hoàn cảnh này. 

Những cái đầu nhấp nhô loạn xạ như kiến vỡ tổ, đoàn binh không ngừng bức ép xô đẩy nhau dồn lên trước.

Phòng tuần bộ cửa lớn đóng chặt, tổng lệnh không được làm bị thương bất luận người dân nào, cũng không thể để cho bọn họ tiến vào. Chịu thế bị động nhẫn nhịn chống đỡ giữ nghiêm cửa lớn.

Bên ngoài tiếng la ó náo động nóng như chảo dầu, cách một bức tường không khí lặng ngắt đợi chờ cơn giông ập tới.

Bên trái lầu hai tòa nhà phía nam, bao quanh bốn bức tường ám mùi thuốc nổ đen, họng súng mở ra con quái vật sẵn sàng đoạt mạng mọi sinh vật. Ánh sáng chạm tới tận cùng ngóc ngách cũng không đủ phủi đi sự lạnh lẽo chết chóc.

Kiều Sở Sinh đứng sau cửa kính sát đất, bóng lưng thẳng tấp vững hơn bàn thạch, hai hàng mi bễ nghễ hạ nửa, ẩn ẩn kiềm chế cơn sóng ngẫm dưới đáy đại dương, kẻ đi săn dày dặn kiểm soát thế cục, ngón tay hạ khe rèm, thông qua khe hở ánh mắt bình bĩnh quan sát sự hỗn loạn bên dưới.

Hàng lông mày bất giác chau lại theo dung nham nóng hừng hực, đứa trẻ kia.......sắp về tới rồi.

A Đấu từ ngoài tiến vào, báo cáo: "Lão đại. Em phát hiện ra đám người bên ngoài từ tuyến đường hành động cho tới tiết tấu hô khẩu hiệu đều như có người chuyên trách dẫn dắt. Vừa mới lúc nãy, em nhìn thấy có người lén phát màn thầu, phát nước. Người nhà của người chết thông thường đều sẽ gào khóc dữ dội, không rõ được lời nào. Trước nay em chưa bao giờ gặp được đám người này bao giờ."

"Hãy nói việc gì mà tôi không biết đi." Kiều Sở Sinh buông rèm, xoay lưng mất kiên nhẫn nghe thêm, "Nhóc Lộ Nghiêu đã quay trở lại chưa?"

"Đã cho người để ý, tới bây giờ nửa cái bóng cũng chưa thấy."

"Tăng thêm nhân lực chặn đám đông ở bên ngoài. Trước đừng vội dẹp yên." Kiều Sở Sinh thoáng ngưng lại, bồi thêm một câu, "Thấy thằng nhóc Lộ Nghiêu, lập tức lôi tới đây."

Thánh chỉ vừa ban khỏi miệng đã thấy Lộ Nghiêu túm Bạch Ấu Ninh giằng co kéo vào cửa.

Kiều Sở Sinh ngẩng đầu thấy Bạch Ấu Ninh lập tức nhăn mặt, rắc rối luôn thích dồn dập tìm đến trong những ngày tội tệ như vậy.

"Lại sao nữa?" Chán nản cùng mệt nhọc, hữu khí vô lực dựa trên cạnh tường, nụ cười giả dối treo trên miệng ngay cả kéo cũng đã thật nặng nề.

Lộ Nghiêu thấy lửa chưa đủ lớn gương mặt ngây thơ đổ thêm dầu, chỉ vào nàng kể tội: "Đi theo hô khẩu hiệu, không những như thế còn định đưa người ta trèo tường. Tay còn nắm chặt cục đá to thế này." Nói đoạn đưa bàn tay cuộn tròn diễn tả chân thật.

"Cô định đập vỡ kính đấy à!"

"Tôi không ném bình xăng đã là tốt lắm rồi." Bạch Ấu Ninh hống hách vặn lại Lộ Nghiêu.

Kiều Sở Sinh buông tay bước tới, đứng trước mặt cô trên mặt từ kìm nén đến thất vọng, mi tâm nhăn lại phun ra một hơi, "Em điên à!"

Trận khí áp va chạm vào nhau, kìm nén bùng nổ, cột sóng dâng cao giữa mặt biển đen ngòm thôi thúc phá hủy mọi thứ, tùy tiện thuận theo lòng người.

Gân trán rịn mồ hôi kìm chặt, hai bước xoay người, xông tới, nắm đấm vung ra sượt ngang lồng sắt, những cú nện liên hồi đem bức bối nện trên mặt tường, tầng trát nứt dần lũng đoạn, sền sệt đỏ thẫm vung vãi. Đem tiếng thì thầm điên loạn ma quỷ từ dưới âm ti cùng cảm xúc hỗn loạn của hắn nhấn chìm, tê liệt, giãy giụa ẩn giấu dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ.

Sự tình như thước phim quay ngược, chớp nhoáng qua mắt, chết lặng trước khung cảnh không thể khống chế. Cơn thịnh nộ không báo trước đánh vỡ đê tàn phá mọi thứ xung quanh.

Lộ Nghiêu bị tình huống dọa đến ngây ngốc, tầm mắt chuyền dời từ mặt tường đến đốt ngón tay toác da. Nuốt khan e sợ, tấc tấc da thịt khó chịu như có hàng ngàn sinh vật châm chích, cơn đau không tự chủ chạy dọc bắp tay, bất giác năm ngón tay giựt giựt cuộn tròn.

Con người làm từ máu thịt đâu phải sắt đá. Tại sao lại không thương tiếc chính bản thân, đau đớn cuối cùng cũng ở trên mình.

Không khí đặc quánh ngột ngạt, khắc chế bó hẹp trong con ngươi, nổi vài bọt khí lăn tăn thoáng chốc lặn mất tăm.

Một gã đàn ông phóng lãng, dung túng bản thân, tâm cao khí ngạo. Anh tưởng hắn như con tàu lênh đênh giữa đại dương. Giờ đây mới nhận ra anh là tàu, hắn mới là đại dương.

Bản thân chẳng biết chút gì. Tưởng bở đã nắm rõ trong lòng bàn tay, hóa ra là họa nhân mặc người giật dây.

Con người Kiều Sở Sinh anh không thể hiểu được, không thể đoán được. Vừa xa lạ như mới quen ngày hôm qua, vừa quen thuộc như tri kỉ cửu biệt trùng phùng. Người ở ngay trước mặt, lại xa tận trời cao.

Lộ Nghiêu không tiến cũng không lùi giữ nguyên vị trí ban đầu đợi cơn thịnh nộ thứ hai ập đến.

Anh trăm tính vạn tính cũng tính không tới hắn sẽ đánh nước cờ gì tiếp theo.

Đem chính mình hành hạ, dùng đau đớn phát tiết, máu thịt lẫn lộn đem xung động lần nữa khóa chặt. Hắn thà chọn lựa thương tổn bản thân tuyệt không để mất đi quyền kiểm soát. Thích đùa bỡn thế cục, giỏi khống chế trêu đùa kẻ khác, giỏi cả khắc chế chính hắn.

Ngay cả bản thân cũng có thể tàn nhẫn, vậy thì người khác đối với hắn đáng là gì.

Từng suy nghĩ chạy dọc sống lưng, rùng rợn đến mao cốt tủng nhiên. Đồng thời kích thích hormone nam giới vì hắn mà sục sôi, khao khát chinh phục, kêu gào công thành đoạt đất chiếm đóng đại cực phẩm hiếm có này.

Nguy hiểm, cũng quá cám dỗ.

"Kiều ca."

Bạch Ấu Ninh vội hai ba bước chạy đến chỗ Kiều Sở Sinh trước một nhịp kịp thời ngăn lấy ý định manh động từ vị trí Lộ tiên sinh, cô giương tay muốn kiểm tra thương tích.

"Đừng đụng vào tôi." Kiều Sở Sinh nghiêng người né đi sự đụng chạm an ủi từ cô. Ngữ khí đều đều thốt ra những lời quá mức lạnh lùng với người hắn coi là em gái.

"Bạch tiểu thư. Cô gọi một tiếng anh trai này đúng là không ngượng miệng."

Ánh mắt châm chọc, giễu cợt, lời lẽ cay nghiệt. Kiều Sở Sinh đã tức giận liền không nể nang một ai, với kinh nghiệm trước đó những lúc này không nên ương ngạnh với hắn.

Việc cô phạm lỗi đã thường xuyên diễn ra như cơm bữa, lần này rốt cuộc đã chạm phải nghịch lân nào khiến hắn vô tình trở mặt đến vậy, cô đã sai ở đâu, "Những người nhà đó cần có được câu trả lời thích đáng, các anh là người chấp pháp. Không được trốn tránh trách nhiệm!"

"Ai trốn tránh?" Kiều Sở Sinh nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc nửa mắt tới, "Bạch tiểu thư, cô năm nay đã 24 tuổi, làm gì cũng hãy mang não dùm tôi, không mang não thì cũng phải mang theo mắt chứ."

Bạch Ấu Ninh mở lớn mắt kinh ngạc, trách quá nặng lời, cô nghe sốc đến váng đầu.

Thứ nhất để đám đông dẫn dắt làm ra việc thiếu suy nghĩ. Thứ hai lớn lên bên hắn bao nhiêu năm, còn kêu hắn một tiếng anh trai, bây giờ lại đi hoài nghi người nhà tin tưởng người ngoài.

Nhưng đâu cần mắng thậm tệ ngóc đầu không nổi, còn ở trước mặt tên Lộ Nghiêu coi thường cô đủ đường. Kiều ca.....hắn không cần mặt mũi, nhưng cô cần nha.

Đối chất với tròng mắt sắp rớt ra ngoài của Bạch Ấu Ninh, Kiều Sở Sinh không tiếc lời mắng thêm vài câu:

"Cô không thấy chúng tôi vẫn đang ra hết sức điều tra sao? Cô tưởng tôi không muốn sớm kết thúc sao? Kéo dài càng lâu, nghĩa phụ tổn thất càng nhiều hơn. Hiểu chuyện chút thì chết hay sao hả!"

Kiều Sở Sinh hít sâu một hơi tuyệt tình chỉ tay về phía cửa, "Đi ra ngoài, ở nhà mà suy ngẫm lại việc mình làm."

Bạch Ấu Ninh không dám mở miệng đối chất, giận dỗi nói: "Được rồi, bỏ đi. Mấy anh tự lo liệu đi."

Sau đó đùng đùng xông ra cửa lớn, mặc kệ thế sự tung vó giữa lối, lửa giận phừng phừng lườm quắc một vòng mới thôi rời đi, thành công đem đám đông quấy phá im bật nhường đường.

Kiều Sở Sinh phất tay ra lệnh A Đấu: "Đi canh chừng nó cho tôi."

"Vâng."

Lộ Nghiêu suy tư nhìn đến Kiều Sở Sinh biểu tình muốn sứt đầu mẻ trán, trong lòng vui sướng khi người gặp họa, không khỏi cao hứng, khóe miệng tươi cười như thế nào đều áp không xuống được.

"Có người sắp đặt cuộc biểu tình." Kiều Sở Sinh không dò trước đoán sau, vô thẳng vấn đề.

"Còn anh thì biến tôi thành con tốt thí mạng cho anh."

Khóe môi chếch cao châm biếm, hàng liễu dưới mi sắc bén đung đưa theo nhịp thở nhè nhẹ trêu chọc tâm Kiều Sở Sinh ngứa ngáy, tùy tiện khoanh tay dựa đến cạnh tường.

Kiều Sở Sinh không hỏi mấy câu dư thừa có bị thương hay không, người đứng trước mặt thì chắc chắn đã an toàn. Với tính cách của Lộ Nghiêu nếu thực sự bị thương dù nửa vết xước chắc chắn việc đầu tiên làm là giống trống khua chiêng tố cáo với hắn.

Đối diện với lời buộc tội bất thình lình hắn nửa điểm bất ngờ đều không có, coi như không tồn tại, nhuyển miệng cười gai mắt.

Đứa nhỏ này thông minh như vậy, sớm muộn cũng nhìn ra. Chỉ là hình như hắn phát hiện có người vẫn đang không vừa lòng với kết quả này.

"Tôi lại chọc giận gì Lộ tiên sinh sao?"

"Hộp cứu thương ở đâu?" Anh thực muốn ném cái bộ dạng giả nhân giả nghĩa của hắn cho chó ăn.

Giống như nghe được câu chuyện kinh thiên địa nghĩa, sóng mắt bình lặng đột nhiên vì một câu hỏi mà nhấp nhô, đuôi mắt hạ nửa liếc qua đốt tay, chậm rãi trả lời, "Ở đây không có."

Vừa rồi đi hỏi non nửa ngày mới dò được Kiều Sở Sinh ở đâu, tìm được chưa kịp thở liền bị dọa cho ngu người, hiện tại mới kịp nhận thức đồ vật xung quanh, hồn lần nữa muốn siêu thoát bay về trời.

Rốt cuộc đây là phòng tuần bộ hay kho chứa vũ khí, e dè rụt cổ, đứng phất dậy ngay cả cái tường này anh dựa cũng cảm thấy nóng mông.

Kiều Sở Sinh dùng tay ở trước mặt Lộ Nghiêu quơ quơ, "Phát ngốc cái gì?"

Cơ mặt nhăn hết lại, ngón trỏ chỉ chỉ tới khung lưới sắt đặt gần nhất, "T,thứ này.....hàng thật sao?"

Kiều Sở Sinh coi bộ dạng thất hồn lạc phất của Lộ Nghiêu muốn trêu ghẹo, nhẹ nhàng bâng quơ phủ nhận, "Không. Mô hình đồ chơi đó. Muốn kiếm chứng thử không?"

"Anh tự mà chơi. Tôi đến văn phòng đây."

"Lần sau tôi dạy anh bắn súng." Kiều Sở Sinh thong thả đi ở đằng sau, thanh âm buông nhẹ vỗ về tâm tình đứa trẻ đi trước.

Lộ Nghiêu ở hành lang ngoái cái đầu lại cố hét vào mặt Kiều Sở Sinh chắc nịch khẳng định, "Không có lần sau đâu. Đây là lần cuối tôi hợp tác cùng anh."

"Ừm." Hắn không thèm chấp lời trẻ con giận dỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top