Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97: Thị trường ma.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết trải qua bao lâu, thính giác Ngô Tà từ trong cơn mê dần đi vào quỹ đạo hoạt động trở lại. Bên tai truyền đến hàng loạt âm thanh hỗn tạp, đan xen chồng chéo lên nhau vô cùng rối loạn. Tiếng náo nhiệt của dòng người cười nói qua lại, rộn rã bởi vô số tạp âm chẳng mấy chốc rơi vào tai y, kéo y từ trong vùng tiềm thức vô hạn tỉnh dậy.

Cảm giác đầu tiên chính là đau nhức, toàn thân ê ẩm xộc thẳng lên đại não phút chốc xốc dậy nhận thức đang mơ hồ. Y chớp chớp mắt vài cái, lờ mờ nhìn thấy trên đỉnh đầu những dải sáng rực rỡ màu hồng tím, trải rộng cả một vùng trời. Cách một khoảng không bao la, những vì sao vươn mình lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời đêm ảo diệu. Tinh tú hòa cùng sắc màu kỳ lạ của thiên nhiên ấy giăng nên một thế giới bí ẩn trong mắt y.

Lúc này y đã nhận thức được có gì đó kỳ lạ. Hồn lực của y vốn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, cho dù nằm mộng vẫn phân biệt rõ ràng đâu là hư, đâu là thực. Hơn nữa cảm giác chân thật từ khắp cơ thể đang truyền đến không thể nào giả được.

Y chống một tay ngồi dậy, vì thay đổi tư thế bất ngờ nên máu không kịp bơm lên não dẫn đến đầu óc đều quay cuồng, không nhìn rõ thứ trước mặt là gì. Nghiến răng nhắm chặt mắt lại, áp chế cơn khó chịu này xuống tranh thủ kiểm tra tay chân một lượt, thầm thở phào may mắn không có gãy xương. Đợi đến lúc y mở mắt ra lần nữa, cơ thể chấn động thoắt cái cứng đờ. Phút chốc đại não bị tắc nghẽn không thể xử lý thông tin kịp truyền đến, y cũng ngây dại chả phản ứng được gì.

Phía trước hàng trăm người đang qua lại nhộn nhịp, tất cả đều khoác lên mình trang phục Ấn Độ cổ. Nam mặc áo dài chạm đất, đầu quấn những chiếc khăn rằn ri để ria mép hoặc râu xồm xoàm. Nữ dùng khăn che mặt chỉ để lộ độc nhất đôi mắt, mặc kiểu quần áo tương tự như y từng nhìn thấy trong những bộ phim hay tranh ảnh.

Chưa dừng ở đó, nhấn chìm trong nỗi kinh ngạc bàng hoàng của y, thấp thoáng xa xa có bóng người dẫn một đàn lạc đà đi ngang. Trên lưng bọn chúng trải những tấm thảm dệt bởi những họa tiết và màu sắc tinh tế, chất đống các loại hàng hóa như vải vóc, những chiếc bình gốm nung cổ lọ và cả các rương trang sức đèo ở hai bên hông. Men theo hai mép tường đất vô số thương nhân bày biện gian hàng của mình trên một tấm vải thô, phía trên là một tấm mái che đơn giản hai đầu đóng vào tường và giăng bằng hai thanh gỗ.

Y trân trối ngồi đó ngước nhìn dòng người qua lại, trao đổi buôn bán cho nhau như thể nhịp sống chưa từng bị gián đoạn. Không nhiễu loạn, không màng thế sự, và không một ai quan tâm đến sự tồn tại y cả. Một con người với y phục bất đồng, tư thế kỳ quặc nằm chổng choài ngần ấy thời gian mà không thu hút nổi sự chú ý của một người... mọi thứ thật quá bất thường.

Đang hoang mang đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng của chính mình, bất chợt y nghe thấy tiếng rên khẽ rất quen thuộc lẫn trong âm thanh náo nhiệt của phiên chợ. Ngó nghiêng bốn phía, rốt cục y biết lý do vì sao lại nhạy cảm với nó, giọng nói đó vài tuần trước đây vốn còn thuộc về y.

Xuyên qua dòng người dày đặc, thân ảnh kia bị vô số thứ ngăn cản rơi vào trong mắt y chưa đến một giây đã bị che khuất. Y nhíu mày, ban đầu còn nghi ngờ bản thân hoa mắt nhìn lầm, đến khi đứng dậy bước loạng choạng đến gần mới kinh ngạc nhận ra, quả thật là Trầm Uyển Đình!

Quỳ xuống bên cạnh cô, nhìn đôi mắt không tiêu điểm như muốn lịm đi lần nữa, y nhịn không được khẽ lay: "Này, tỉnh dậy đi! Sao cô lại ở đây?"

Cô ngơ ngác, đôi đồng tử khẽ dao động rồi lấy lại thần hồn. Y đỡ cô ngồi dậy, dường như cơn choáng váng ập đến khiến cô kiềm không được day day thái dương đau nhức. Đợi cô hồi phục một lát y lặp lại câu hỏi, cô nàng bỗng trở nên cáu gắt quát vào mặt y: "Rớt xuống cùng anh chứ sao nữa!", cô thoáng sững người nhìn về phía khoảng không sau lưng y, kinh ngạc thốt lên: "Đây là đâu thế? Không phải chúng ta đang ở trong lăng mộ hay sao? Làm thế nào rơi vào cái nơi... nơi..."

Nói đến đây liền ngập ngừng mãi, có lẽ cô ta nhất thời cũng không có từ ngữ nào để diễn tả thành lời. Nhưng tự dưng bị cô ta trút giận vô cớ trâm trạng y trở nên khó chịu vô cùng. Thầm nghĩ không biết lúc rơi xuống đây có phải não đập vào đâu đến hư rồi hay không, y nhớ cô ta được cứu rồi mà.

"Này! Không phải cô được cứu rồi sao. Làm sao mà lại rơi xuống cùng tôi vậy?" Y hỏi.

Cô ta phát cáu, mặt tức đến nỗi đều đỏ đáp: "Muộn Du Bình thời khắc cuối không có nắm được tay tôi. Thật là xui xẻo mà!"

"Ít ra cô cũng là người được hắn cứu."

Trầm Uyển Đình trố mắt nhìn y sợ rằng bản thân mình nghe lầm, sao giọng nói của tên này đột nhiên có cảm giác bi thương đến vậy. Cô ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện y đang ngồi đối diện, một mực cúi đầu săm soi phần chân của cô. Tóc rũ xuống hoàn toàn che đi biểu cảm trên mặt, không thấy được gì. Định hỏi y vài câu thì bỗng nhiên toàn thân phát run, một cảm giác đau điếng chạy dọc toàn thân ập thẳng lên đại não khiến cô nhịn không được mà gào lên: "Này! Đau quá! Anh nhẹ tay một chút, đau chết đi được!"

Ngô Tà không an ủi cũng không nói gì, ra hiệu cho cô giữ nguyên tư thế, bản thân mình rút chủy thủ dưới chân ra rạch một đường xẻ dọc ống quần. Tách lớp vải che khuất ra, y thấy bắp chân chỗ vừa đụng phải đã bắt đầu rướm máu. Y thân thủ nhẹ nhàng sờ nắn chỗ rỉ máu gần đó, tức thì cô ta dùng tay đập vào mu bàn tay y, la oang oáng: "Tôi đã nói đau rồi mà anh còn sờ cái gì thế?!?"

Y thu tay lại chà sát mu bàn tay đã ửng đỏ, từ tốn nói: "Có vẻ như nứt xương rồi. Tính ra tôi may mắn gớm nhỉ? Té cao như vậy mà toàn thân vẫn lành lặn, chắc có lẽ do ăn ở tốt quá đó mà."

Trầm Uyển Đình trừng y, hoả khí lên đến não lớn tiếng mắng: "Anh bớt mỉa mai tôi đi! Mau làm gì đi chứ, cõng tôi ra khỏi chỗ này bằng không lát nữa lỡ có dị biến gì thì chúng ta phải làm sao?"

Y phủi phủi tay đứng phắt dậy, quay đầu nhìn xung quanh một lượt bộ dáng không quan tâm nói nhẹ như gió: "Xin Trầm tiểu thư xác định cho rõ: là cô sẽ làm sao chứ tôi nhất định bình an vô sự. Tình huống bây giờ đại khái chúng ta rơi vào ảo cảnh rồi, nếu không tiêu diệt được con quái đứng đằng sau e rằng cả đời không thoát ra được. Với năng lực của tôi cho dù có hơi chật vật nhưng vẫn toàn mạng thoát khỏi đây, còn cô ngồi một chỗ chờ làm mồi cho "nó" đi!"

"Anh!" Trầm Uyển Đình tức đến mức suýt nữa hộc máu nhưng nhất thời không có lời nào phản bác được. Hơn nữa bản thân đang trong thế yếu, phải cầu cạnh người ta mà còn lớn tiếng như thể cứu cô là chuyện thiên chân địa nghĩa y hiển nhiên phải làm vậy. Nước mắt đã lưng tròng nhưng cô tuyệt đối sẽ không khóc.

Ngô Tà thấy sắc mặt cô hết xanh lại trắng, cuối cùng đỏ như tôm luộc uất nghẹn không nói được gì. Tâm tình u ám suốt chuyến của y đi tốt lên rất nhiều. Y tằng hắng một tiếng, tiếp lời: "Cõng cô đi lòng vòng tìm lối ra rất mất thể lực, lỡ như giữa đường đụng phải "nó" vậy tôi làm gì còn sức để đối phó? Chi bằng cô ngồi ở đây nghỉ, tôi nếu may mắn ra ngoài được sẽ tìm viện binh cứu cô. Giả như trở lại không kịp cũng có người hốt xác cô đem về."

Hai tay siết chặt, cắn răng giữ cho nước mắt không rơi nhưng vẫn không ngăn được. Mười bảy tuổi chưa từng trải sự đời, vừa chịu qua muôn vàn kinh hách tột độ, bây giờ lại phải nghe những lời công kích chói tai từ Ngô Tà, một cô bé như cô làm sao có thể chịu đựng được đây. Nhưng cô vẫn ngang bướng kháng cự, đối chọi với niềm tin bất diệt vào lá bùa hộ mệnh của mình, gằn từng chữ trong tiếng nấc: "Nếu tôi chết, anh không sợ đồng đội sẽ trở mặt với anh ư? Không sợ Muộn Du Bình suốt đời này không nhìn mặt anh nữa sao?"

Vốn dĩ khi nhìn thấy cô khóc y bỗng dưng cảm thấy áy náy, thầm trự trách bản thân mình đùa quá trớn rồi. Dù sao cô cũng là con gái, nào chịu được mấy lời đả kích đó cho đến khi cô mở miệng, y chỉ đành cười lạnh. Không nhìn ra tức giận hay bi ai. Từng bước từng bước tiến gần lại cô ta, y từ trên cao nhìn xuống mang theo uy thế bức người nói: "Hiện tại giữa tôi và bọn họ không hề tồn tại hai chữ "tình cảm" vậy thì trở mặt có tính là gì?"

Trầm Uyển Đình hiện tại mới cảm nhận được sợ hãi, thực sự sợ hãi con người đang đứng trước mặt này. Cô quá ngây ngô cho rằng bản thân dựa vào dung mạo cùng chút trò vặt vãnh trẻ con là có thể tranh lại y. Thực chất không phải! Ngay từ đầu người ta đã chả thèm chấp nhất với cô, mà ngược lại cô cứ như một con rối khoa tay múa chân trước mặt người ta vậy. Hối hận!

Ngô Tà đột nhiên ngửa đầu ra cười lớn ngồi xổm xuống trước mặt cô. Dáng vẻ doạ người khi nãy đã biến mất, hệt như chưa từng tồn tại vậy. Y cười bất lực khẽ nói: "Cô còn non lắm!", rồi đặt tay lên vết thương của cô. Chưa kịp hỏi y đang làm gì, đã thấy nỗi đau chỗ đó giảm đi rất nhiều, kèm theo một cảm giác dễ chịu khó tả thành lời.

"Mỗi một Ghost Hunter khi làm nhiệm vụ đều phải có khả năng tự bảo vệ mình, độc lập chiến đấu không thể dựa dẫm vào đồng đội. Cho dù năng lực yếu kém đến mấy, tuyệt nhiên cũng không muốn làm vướng chân đồng đội. Cô nghĩ dựa vào diện mạo này, an nhàn đi theo liền có ba tinh anh hộ tống là sẽ an toàn sao? Suy nghĩ của cô cũng quá mức đơn giản rồi. Bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô. Ở thời khắc nguy hiểm, ba người vẫn lao vào cứu cô mặc cho an nguy bản thân, thương tích thậm chí là mất mạng... liệu sau đó cô có cảm thấy mặc cảm tội lỗi với họ?"

Trầm Uyển Đình ngẩn người ra, không biết bản thân nên đáp cái gì. Đầu óc cô hiện tại trống rỗng, không suy nghĩ được gì, đâu đâu cũng hiện lên những lời y vừa nói. Tuy lời lẽ nhẹ nhàng không đanh thép như trước đó, nghe như một lời độc thoại giải bày tâm sự nhưng không hiểu sao lại lắng đọng trong tâm trí cô.

Rất lâu. Tình bạn giữa con người này quá mức cao cả, muốn chen chân vào cũng không được, muốn cướp lấy lại càng hão huyền. Người này vì người kia, sẵn sàng chiến đấu lao vào sinh tử cũng chả đổi lấy một cái nhíu mày. Cô không có dũng khí, càng không có tư cách!

Ngô Tà cười nói đùa: "Chắc Phù thuỷ đỏ chỉ bảo cô đến gây rối chứ không nói rằng năng lực của tôi là gì chứ?"

Trầm Uyển Đình vẫn đang miên man trong những lời của y tựa như bị thôi miên, vô thức lặp lại câu hỏi: "Vậy năng lực của anh là gì?"

Y đánh một cái ánh mắt đầy ẩn ý nhìn xuống chân cô, hất hàm đáp: "Cô động đậy thử xem."

Cô nhúc nhích thử một cái, phát hiện cái chân không còn đau nữa. Toànthân thoải mái lạ kỳ, cô kinh ngạc nhìn y không biết nên phát biểu cái gì đây.Y nói: "Năng lực của tôi không chỉ có thế. Toàn đại lục này chỉ có hai người sởhữu: một là bà ta, hai chính là tôi. Kỳ thực tôi với bà ta không tính là đối địchnhưng tôi đứng ở bên Muộn Du Bình, tự nhiên sẽ khắc bà ta. Mà bà ta năm lần bảylượt có ý xấu muốn đẩy Muộn Du Bình vào chỗ chết, phái cô vào đây mục đíchkhông chỉ đơn thuần là gây rối đâu. Lựa chọn của cô tôi quản không nổi, nhưngtôi mong chúng ta sau này cũng không đến mức là kẻ thù."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top