Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10: Thực chiến (2)

Đôi bàn tay Triệu Vô Cực trở nên to lớn vô song, nhìn giống như hai cái quạt. Theo như lời ước hẹn với Đường Tam, Triệu Vô Cực cũng không xuất hồn lực, hắn chọn người yếu nhất trong bọn là Chu Trúc Thanh đánh tới truớc, thậm chí hắn cũng chưa từng nghĩ phải dùng tới vũ hồn phụ thể.

Đối với bảy mươi sáu cấp hồn lực như hắn mà nói, mấy người hai mươi bảy cấp hồn lực quả thật là rất yếu ớt, hắn chỉ hướng bọn nhỏ xem xét tí thôi, có chăng là hoạt động cơ thể một chút.

V× ý nghĩ khinh thường như vậy, hơn nữa, Đường Tam ba người cùng Trữ Vĩnh Vinh có Thập Tháp Lưu Ly hỗ trợ, đều đã vượt qua ba mươi cấp, cũng nhờ tập trung mà đạt tới trình độ phối hợp hòan hảo, làm cho Bất Động Minh Vương gặp thất bại nhất thời. Triệu Vô Cực đấm hai bàn tay vào mặt đất, tức giận nói:

"Mẹ nó, xem ra phải cùng các ngườii đánh thật rồi. Tiểu Bạch, ngươi cười cái gì, ngày mai tìm ta thật chiến, nghe không??"

"Á..."

Đang ở một bên nhìn Triệu Vô Cực đo đất, Đái Mộc Bạch vốn cười trộm, lúc này nghe xong rốt cuộc không còn cười được nữa.

"Bọn nhỏ, đến đây. Chúng ta tiếp tục đánh"

Triệu Vô Cực đi nhanh tới phía bọn Đường Tam, Tiểu Vũ. Hai người này phối hợp ăn ý, gây ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.

"Tiểu Vũ, Lưu Tinh Nhân Chuy"

Đường Tam khẽ quát một tiếng. Tiểu Vũ nhấn mũi chân vào đầu vai Đường Tam nhảy lên, nhưng lúc này không phải giơ tay đánh về phía truớc mà là dùng chân đá về phía đầu Triệu Vô Cực.

Cùng lúc đó, hơn mười căn Lam Ngân Thảo đồng thời từ thân thể Đường Tam phát ra, từ mọi hướng phóng về Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực phách một chưởng về Tiểu Vũ, nhưng không ngờ đ­ược Tiểu Vũ còn chưa tới gần hắn đã đột nhiên thay đổi phương hướng, một chưởng này của hắn, đương nhiên cũng đánh vào khoảng không. Tiểu Vũ từ một hông phóng qua, một cước đá vào đầu vai Triệu Vô Cực.

Bởi vì, Lưu Tinh Chùy nghĩa là lấy người làm ám khí, bằng Lam Ngân Thảo quấn quanh, Đường Tam khống chế thân thể Tiểu Vũ tại không trung, linh hoạt phát động công kích, đáng tiếc, bọn họ đối mặt với Triệu Vô Cực có lực phòng ngự cực mạnh, mặc dù hắn né tránh không có gì đặc sắc, nhưng muốn tổn thương thân thể thì không phải là chuyện dễ dàng gì.

Bình thương, ám khí chia làm bốn loại: cầm, ném, cơ quan, phun. Lưu Tinh Chùy mặc dù có hiệu quả như ám khí, có thể ném ra (ý là có thể điều khiển như là cánh tay nối dài), có uy lực lẫn hiệu quả bất ngờ, nhưng cũng không thể xem giống như là loại ám khí thông thường khác được.

Triệu Vô Cực bị dính một cước này cũng sững sờ, đôi mắt rốt cục cũng toát ra vài phần chăm chú, mấy đứa nhỏ này có thể là đệ tử sau này của hắn, nếu cứ như thế này phát sinh, chính mình sau này làm sao mà dạy dỗ chúng được?

Chu Trúc Thanh cũng không chịu đứng yên, mắt thấy Triệu Vô Cực tập trung chú ý tới Đường Tam hai người, nàng liền phóng ra hồn hoàn, hai mắt một lam một lục mở to, không một tiếng động vọt tới trước thân thể trong nháy mắt bay lên không, cả người xoay tròn, phóng về phía Triệu Vô Cực.

Tại cơ thể nàng xuất hiện hai trảo ảnh, chính là đệ nhị hồn hoàn, U Minh Trảo (cả trăm bàn tay đồng thời đánh ra). Bằng vào thân thể xoay tròn, cộng với trảo bén nhọn, lực xuyên thấu gia tăng cực hạn, trong thời gian tích tắc công kích trăm lượt, lại tập trung cùng một chỗ, uy lực cực kỳ kinh người.

Triệu Vô Cực bị Tiểu Vũ đá trúng, lại thêm Chu Trúc Thanh dùng trảo đánh sau lưng. U Minh Trảo trăm cái tựu như một, cấp tốc xoay tròn như xỉ luân (cái răng cưa tròn tròn, vũ khí rất lợi hại, đánh vào cơ thể là cứa ra vài khối thịt),nhanh chóng cắt vào sau lưng Triệu Vô Cực.

"Hống...." 

Một tiếng rống giận của Triệu Vô Cực vang lên, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo, hai nắm đắm co lại, trên người hồn hoàn thứ bảy chợt phóng ra, sáng bừng lên. Mãnh liệt kim quang cơ hồ trong nháy mắt bộc phát, thi triển U Minh Trăm Trảo là Chu Trúc Thanh bị chấn kích bay ra xa, trong không trung phát ra tiếng kêu thảm.

Đới Mộc Bạch dùng tốc độc cực nhanh,, xuất hiện tại nơi nàng rơi xuống, đón lấy nàng rơi vào tay, nhưng lại phát hiện Chu Trúc Thanh bị chấn kích ngất xỉu, hai tay buông thõng.

Đồng thời, gặp phải tai ương còn có Tiểu Vũ, nàng một cước đá trúng Triệu Vô Cực, thân thể bị Lam Ngân Thảo của Đường Tam quấn lấy, khi Triệu Vô Cực phát động, Đường Tam cũng dùng Lam Ngân Thảo quấn lấy thân thể Triệu Vô Cực.

Dưới tác dụng của kim quang mãnh liệt, mọi lực công kích đều vô hiệu. Tiểu Vũ mặc dù không thảm như Chu Trúc Thanh nhưng bị chấn kích trong khoảng cách gần bị bay ra, Lam Ngân Thảo của Đường Tam bất luận gần hay xa, trong khoảng cách ba thước đều bị Triệu Vô Cực chấn động bay ngược về, gần thì bị chấn động nát hết.

Ba âm thanh đau đớn cơ hồ phát ra đồng thời. Bị thương nặng nhất chính là Chu Trúc Thanh, tiếp theo là Tiểu Vũ.

Bị chấn động mạnh, Tiểu Vũ tại không trung còn lơ lửng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy, truyền sang Lam Ngân Thảo truyền vào tâm khảm Đường Tam.

Đường Tam mặc dù bị thương nhẹ nhất, nhưng Tiểu Vũ bị chấn động trong Lam Ngân Thảo truyền tới làm hắn không còn giữ được bình tĩnh.

Triệu Vô Cực thi triển chính là đệ nhất kỹ năng Bất Động Minh Vương bảo thân, mặc dù chỉ là trăm năm hồn hoàn, nhưng cùng với hồn kỹ phát động, hiệu quả lớn hơn rất nhiều. bằng bảy mười sáu cấp hồn lực, trăm năm hồn hoàn này cũng đủ hiệu quả, chấn bay bọn Đường Tam ba người hợp kích.

Đây là hồn thánh chính thực lực.

Trữ Vĩnh Vinh cũng khẩn trương trong lòng, lúc này căn hương mới đốt được một nửa, Thất Tháp Lưu Ly mặc dù có tác dụng hỗ trợ khác, lại chưa có khả nàng trị liệu. Nàng chỉ có hai cái hồn hoàn, hoàn toàn chưa có khả năng trị thương.

Đến lúc này, nàng không thể không đưa mắt nhìn thành viên cuối cùng chưa ra trận: Tô Như Nguyệt. Từ nãy đến giờ, Tô Như Nguyệt vẫn một mực đứng yên, không hề xông lên trợ giúp bọn họ. Có lẽ là đang có toan tính gì đó chăng.

Triệu Vô Cực nhanh chóng đứng lên, từng bước tiến dần về phía Đường Tam, trong lòng bàn tay phát ra hồn hoàn thứ hai, ngửa mặt cười lớn, bàn tay trong nháy mắt biến thành màu vàng, thể tích tăng lên gấp hai, trực tiếp hướng về Đường Tam đánh tới.

Tiểu Vũ lúc này đang ở trong lòng Đường Tam, tự nhiên không thể để nàng chịu đòn này, và cũng làm hắn mất đi khả năng tránh né.

Lúc này hai mắt của Tiểu Vũ đột nhiên sáng lên, biến thành màu đỏ trực tiếp nhìn về Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy trong đầu rung động, một chưởng tự nhiên cũng chậm lại, hồn lực mới phát được phân nữa, trong mắt kim quang lại phóng ra:

"Tốt, đây là Mê hoặc hồn kỹ a."

Tiểu Vũ trong mắt màu đỏ đang nhìn trừng vào Triệu Vô Cực mắt hiện kim quang, đột nhiên kêu hừ một tiếng, xuất huyết trong lòng Đường Tam.

Đường Tam nhân cơ hội này, xuất phát Quỷ Ảnh Mê Tung thóat ra khỏi phạm vi công kích. Triệu Vô Cực do vậy một chưởng cũng không đánh ra, hắn sợ làm thương tổn mấy đứa nhỏ này.

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ"

Đường Tam kêu lên vài tiếng, mang Huyền Thiên Công trút vào cơ thể Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ một chút động tĩnh phản ứng cũng không có. Triệu Vô Cực cũng không truy kích, đứng tại chỗ nói:

"Nàng ta không có việc gì, Mê Hoặc hồn kỹ tuy có hiệu quả lớn, nhưng thi triển với người có đẳng cấp chênh lệch cao như ta, thì đương nhiên bị hồn lực cắn trả. Tựa như Lam Ngân Thảo của ngươi với ta vô tác dụng vậy. Để cho nàng nghỉ một đêm, mai sẽ tỉnh lại"

Ánh mắt hướng về phía Trữ Vĩnh Vinh, Triệu Vô Cực mỉm cười nói:

"Không cần ra tay. Thập Lưu Ly Bảo nha đầu. Các ngươi thua rồi, mấy người các ngươi vẫn còn quá kém. Ngay cả một nén hương cũng không trụ được. Đây là vấn đề chênh lệch thực lực quá lớn."

Dù nói vậy nhưng ánh mắt Triệu Vô Cực vẫn như có như không nhìn nữ tử đang dùng quạt che mặt đứng cạnh Trữ Vinh Vinh. Đây là kẻ duy nhất chưa xuất chiêu, đến lúc này hắn cũng không được phép thả lỏng cơ thể.

Ôm Tiểu Vũ mềm mại trong lòng, Đường Tam trong mắt lộ rõ tình cảm trìu mến, lại thập phần thánh khiết.

Tô Như Nguyệt cong mắt nhìn Đường Tam phía xa kia, lại đưa mắt nhìn Tiểu Vũ đang nằm trong vòng tay hắn với bộ dạng thảm thiết. Không tiếng động thở dài, bắt đầu di chuyển.

"Bộp!"

Đường Tam nhận được cú đau nhói truyền đến từ đỉnh đầu, tỉnh dậy khỏi cảm xúc giận dữ. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy được cái nhìn chằm chằm của nữ tử lục phát.

"Đừng mang cái khuôn mặt thống khổ đó! Chúng ta không thua đâu. Nàng ta cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Đừng nghĩ xấu"

Tô Như Nguyệt thu lại cái quạt, đứng thẳng nhìn Triệu Vô Cực. Cười nói.

"Chẳng phải bọn ta vẫn chưa thua sao. Còn một người này!"

Triệu Vô Cực không khách khí cười lớn.

"Ahaha... Khẩu khí của nha đầu cũng thật lớn! Được thôi, dù sao thời gian cũng chưa hết. Cứ việc xuất ra hết thực lực đi"

Đường Tam nhìn đôi mắt cong lên của thiếu nữ, gằn giọng.

"Để ta đấu với ông ấy!"

Tô Như Nguyệt mở mắt, liếc nhìn Đường Tam. Hắn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì đã bị cây quạt đánh thẳng vào một bên mặt, khiến nó đỏ táy lên. Cái nhìn của Tô Như Nguyệt hiện giờ tràn đầy sự lạnh lẽo.

"Ta nói rồi! Thôi ngu ngốc đi"

Nàng hạ tay xuống, nhìn Trữ Vinh Vinh đứng một bên, cười nói.

"Vị cô nương này! Có thể lo hắn giúp ta được chứ?"

Trữ Vinh Vinh rùng mình, vội vàng thu lại võ hồn. Tiến lên kéo Đường Tam ra một bên. Hiện giờ hắn một bên lo lắng cho Tô Như Nguyệt, bên còn lại thì tức giận Triệu Vô Cực. Hắn cũng chẳng rõ mình ra sao nữa.

"Bây giờ ta cùng vào vấn đề chính nào!"

Tô Như Nguyệt quay sang nhìn Triệu Vô Cực. Giắt cây quạt bên đai lưng. Còn Triệu Vô Cực thì khoanh tay hứng thú nhìn Tô Như Nguyệt chuẩn bị cho ra vũ hồn của mình.

Nàng mỉm cười, dậm chân. Tức thì sau lưng liền dâng lên ba cái hồn hoàn. Đồng loạt đều hắc, áp lực cùng sát khí liền xuất hiện. Khiến không gian trở nên vặn vẹo.

Trữ Vinh Vinh cùng Đường Tam sắc mặt đều không ổn, mà Triệu Vô Cực thì hưng phấn nở nụ cười.

Sau đó trong tay Tô Như Nguyệt được bao phủ bởi một luồng sáng màu lam. Nó từ từ trải dài ra và hình thành một thanh kiếm.

Với màu sắc lam làm chủ đạo. Thanh kiếm ấy còn được khắc lên những đường nét tựa như cánh hoa, đặc biệt hơn là dòng chữ như ẩn như hiện trên lưỡi kiếm: Băng Vương cửu chi kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top