Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 50: Hoàng đấu chiến đội (4)

"Như Nguyệt"

Đường Tam đưa mắt nhìn Tô Như Nguyệt, đồng tử khẽ rung động khi nhìn vào khuôn mặt nàng. A, cuối cùng cũng có ngày hắn lại được chứng kiến nhan sắc ấy của nàng. Quả nhiên, càng lớn nàng càng thật xinh đẹp.

Mạn Lục ngả ngớn cười phía sau xa, đưa tay hất đuôi tóc dài ra phía sau. Hắn chống cây thương xuống đất, khẽ khom người nhìn nàng.

"Một khuôn mặt đẹp như vậy, cần gì phải che giấu. Nếu ngươi càng muốn giấu nó đi, ta càng sẽ tìm cách khiến nó lộ ra"

Câu nói ấy của Mạn Lục cũng như cảnh cáo về việc Tô Như Nguyệt có ý định lấy từ không gian ra chiếc mạn để đeo vào. Lần đầu tiên, Tô Như Nguyệt thể hiện một cảm xúc gì đó khác với vẻ ngoài lạnh nhạt, bình tĩnh thường ngày. Đó là sự tức giận.

"Ngươi... chán sống rồi sao?"

Đôi hổ phách khẽ trợn trừng nhìn vào hắn, sát ý bỗng chốc lan ra, như vặn vẹo cả không gian, như bóp nghẹt cơ thể người đối diện khiến hắn không thể thở được. Mọi người xung quanh cũng phải rùng mình trước lượng sát ý ấy.

"Như Nguyệt, bình tĩnh"

Đường Tam đứng gần nàng, nhẹ giọng nói. Tô Như Nguyệt thở ra một hơi dài, nhắm nhẹ mắt siết chặt cán kiếm. Nàng lẩm bẩm, tựa như không hề để ý đến Đường Tam đang ở gần mà nhẹ giọng nói.

"Nếu đã cố gắng thách thức giới hạn ta như vậy. Thì cũng nên có tinh thần gánh chịu hậu quả đi"

Vừa dứt lời, Tô Như Nguyệt ngẩng đầu, cơ thể đè thấp xuống lấy lực, sau đó đạp mạnh phóng thẳng đến chỗ Mạn Lục. Hắn khẽ mở to mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng phản ứng nhanh chóng mà đưa cây thương lên đỡ lấy đòn tấn công.

"Quả nhiên quả nhiên. Suy đoán của ta đã đúng"

Khuôn mặt của Tô Như Nguyệt hoàn toàn vô cảm, chỉ có đôi mắt kia toát ra một chút sát ý, sự lạnh nhạt và đâu đó là sự kiêu ngạo khó thấy. Nhưng Mạn Lục khi nhìn vào đôi mắt kia lại chỉ cảm thấy sự hưng phấn, hưng phấn đến mức linh hồn của hắn không ngừng reo hò, rúng động.

"Keng keng"

Tiếng kim loại va chạm vào nhau lại lần nữa vang lên. Lần này tốc độ của hai người mỗi lúc một nhanh, nhanh đến mức gần như không còn thấy tàn ảnh như đợt trước.

Tô Như Nguyệt rút ra từ bên hông một cây quạt, xòe nó ra rồi ném thẳng về phía Mạn Lục. Hắn né tránh, sau đó lại bị nàng tấn công ở điểm mù. Hắn đỡ lấy, lại phải né tránh cây quạt đột nhiên từ phía sau bay về hắn.

Mạn Lục hiếm thấy thở dốc, ngẩng mặt nhìn Tô Như Nguyệt bình thản đưa tay nắm lấy cây quạt. Nàng gấp lại cây quạt, giắt bên hông. Tay nhẹ nhàng vén tà áo dài lên. Một loạt vết sẹo mờ dài trên cổ tay trắng nõn. Trước sự ngạc nhiên của Mạn Lục, Tô Như Nguyệt đưa kiếm lên và chém một đường dài.

Dòng màu đỏ tươi chẳng mấy chốc bắn ra, theo chiều chuyển động của lưỡi kiếm mà phất lên không trung rồi rơi vãi xuống đất. Tô Như Nguyệt nhấc mắt, một đôi đồng tử màu đỏ tươi, hệt như màu của máu, đặc sệt đầy tanh tưởi.

Mạn Lục run rẩy cơ thể, không phải vì sợ hãi, mà là vì phấn khích.

"Đến đây đi"

Hắn vào thế chuẩn bị. Tô Như Nguyệt nắm chặt cây kiếm đã chuyển màu, nhấc từng bước chân. Mỗi bước chân chạm xuống đất đều khiến nơi đó trở nên trắng toát, sau đó nó từ từ lan rộng ra. Bao phủ cả một không gian trong băng tuyết.

"Đệ nhất hồn kĩ: Băng tuyệt vạn cắt"

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, thân hình Tô Như Nguyệt như biến mất. Mạn Lục dựa vào trực giác và kinh nghiệm nhanh chóng né sang một bên. Nhưng cánh tay cũng đã bị chém một đường dài. Hắn ôm lấy cánh tay, thở dốc.

"Đệ nhị hồn kĩ: Băng tuyết huyết hàn"

Tô Như Nguyệt lại lần nữa lao lên, đôi mắt vô hồn đầy lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Mạn Lục. Sau đó không chút nhân từ chém một đường dài trên cơ thể hắn. Mạn Lục liền dùng võ hồn thứ hai, hàng loạt dây xích vàng óng nhắm thẳng vào Tô Như Nguyệt. Nàng né ra xa, đống dây xích đó liền đâm thẳng vào đất.

Mạn Lục ôm lấy phần vết thương, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân như cứng đờ. Lạnh toát, tựa như máu đang bị đông lại.

Đệ nhị hồn kĩ, hồn kĩ cho phép người sử dụng truyền một hồn lực nhất định lên lưỡi kiếm, sau đó thông qua vết chém chạy vào thẳng cơ thể người bị chém. Từ từ đông cứng hắn từ bên trong.

"Diệp Linh Linh"

Mạn Lục hét lớn, Diệp Linh Linh đằng xa liền phát động võ hồn. Vết thương trên cơ thể hắn liền nhanh chóng bình phục, tình trạng của cơ thể hắn cũng trở nên khá khẩm hơn. Tô Như Nguyệt đằng xa im lặng nhìn hắn, như cười nhạo sự chật vật của hắn.

"Đệ tam hồn kĩ: Băng tuyết vạn trượng"

Lời nói ấy lại vang lên, theo từng bước chân của nàng. Trên không trung dần hình thành những mũi tên, những cây lao và nhiều thứ sắc nhọn khác. Sau đó chúng như được điều khiển mà không ngừng lao về phía Mạn Lục.

Mạn Lục vội đưa thương lên chống đỡ mưa tên, dư ra chút thời gian nhìn về phía đồng đội. Bên đấy cũng đang bị chiêu thức của Tô Như Nguyệt ảnh hưởng đến.

Mọi người trong Sử Lai Khắc nhìn những mũi tên, mũi lao từ bên phía Tô Như Nguyệt lao về phía kẻ địch, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Quả nhiên nàng có khác, đúng thật là đáng tin cậy.

Tô Như Nguyệt khẽ nghiêng đầu, mái tóc dài rũ xuống che khuất gương mặt nàng. Nàng liếc mắt nhìn về phía bên kia. Trận chiến bên đó và trận chiến bên nàng cứ như được tách làm hai thế giới riêng biệt vậy.

Tiểu Vũ lướt sang ngang năm thước, mặc dù tránh được công kích phía chính diện nhưng không hoàn toàn né tránh dược công kích của quy giáp. Thân thể mềm mại tại không trung phiên chuyển, huyết hoa bay lên... Tiểu Vũ kêu thảm một tiếng, thân thể mềm mại bám vào quy giáp theo đà xoay tròn rồi hướng phía xa ngã văng xuống đất.

Mắt nhìn thấy Tiểu Vũ rơi vào phạm vi công kích của Huyền vũ quy giáp, Đường Tam tim gan như cào xé, không còn giữ được tỉnh táo thét lên:

"Tiểu Vũ!"

Theo tiếng hét của Đường Tam, Tô Như Nguyệt nhanh chóng phản ứng. Nàng vội ngẩng đầu, đồng tử co rụt lại nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Tiểu Vũ. Sau đó bỏ mặc Mạn Lục mà lao về phía Tiểu Vũ.

"Như Nguyệt"

Đường Tam giọng hơi run rẩy đưa mắt nhìn Tô Như Nguyệt đột nhiên xuất hiện và ôm chầm lấy Tiểu Vũ cứu nàng.

Tô Như Nguyệt ôm lấy Tiểu Vũ, khẽ nghiêng đầu đưa mắt nhìn nàng. Tiểu Vũ hai mắt nhắm chặt, thân thể kịch liệt run rẩy, cánh tay phải, phần eo bên phải cùng với bắp đùi máu huyết lẫn lộn. Máu tươi đã nhiễm đỏ khắp người nàng. Nghiêm trọng hơn là hồn lực của huyền vũ quy hồn sư đã thấu nhập vào trong cơ thể nàng, chấn động thương tổn đến nội phủ. Máu cơ hồ đã nhuộm đỏ váy của Tô Như Nguyệt.

Trái tim Đường Tam cơ hồ như ngừng đập, tay phải nhanh chóng điểm nhanh vào xung quanh vết thương, phong bế huyết mạch không để nàng chảy máu quá nhiều. Tay còn lại đặt sau lưng Tiểu Vũ đưa hồn lực Huyền Thiên Công nhu hòa vào, kết hợp với hồn lực của Tiểu Vũ để bài trừ kình khí xâm lấn.

Tô Như Nguyệt nhấc mắt, chầm chậm lia mắt nhìn toàn sân đấu. Mọi người trong Sử Lai Khắc... đang dần bị áp chế. Nàng bớt ra chút thời gian, lấy khăn mạn che mặt. Nếu không lát nữa gặp rắc rối mất.

"Trúc Thanh, U Minh Bạch Hổ."

Đái Mộc Bạch trong miệng gầm lên. Là đội trưởng của Sử Lai Khắc bát quái, mắt nhìn thấy Tiểu Vũ bị thương, hắn không thể không nổi giận. Lúc này hắn đã không còn giữ lại chút vốn nào nữa.

Đại sư trước tràng chiến đấu hồn lần này đã nói qua, nếu Sử Lai Khắc bát quái muốn đạt được thắng lợi thì lúc mấu chốt phải trông vào ba người Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Đường Tam và cuối cùng là Tô Như Nguyệt.

Trong đó sở dĩ nhắc đến Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh không phải vì thực lực của bọn chúng, dù sao Đái Mộc Bạch cũng yếu hơn Ngọc Thiên Hằng. Sở dĩ nói như vậy Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh có một bí mật... bí mật về Vũ Hồn dung hợp.

Theo tiếng hổ gầm, Đái Mộc Bạch từ Bạch Hổ Kim Cương Biến lại một lần nữa thay đổi trạng thái. Toàn thân bành trướng, màu sắc bạch hổ lúc này đã hỗn hợp với vằn đen đang điên cuồng xuất hiện trên thân.

Chu Trúc Thanh cắn chặt răng, toàn thân hắc quang nhàn nhạt bao trùm, thân thể phiêu hốt như có thể nhìn xuyên qua thân thể, hướng về phía Đái Mộc Bạch vọt tới.

Nhìn thấy hai người dị biến, Ngọc Thiên Hằng trong lòng càng kinh hãi thốt lên:

"Bất hảo, đây là Vũ hồn dung hợp kỹ, Áo Tư La, toàn lực ứng phó."

Lúc này Ngọc Thiên Hằng cũng bất chấp hồn lực bản thân giảm đến trạng thái nguy hiểm, không cách nào duy trì Lôi đình chi nộ, giơ long tí lên, một tiếng long ngâm phát ra một lần nữa phát động Lôi đình vạn quân.

Lúc này vì ngăn cản Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh, hắn dồn hết hồn lực còn sót lại, mạnh mẽ hướng hai người phát ra.

Hắc Báo hồn sư Áo Tư La trên người đệ tam hồn hoàn mở ra, đồng tử co rút lại, hồn lực xuay chuyển trong người, xương cốt trong người nổi lên một trận lách cách vang lên, từ trong cơ thể hắn phóng ra quang ảnh hình báo hướng đến Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh.

Hắc Báo hồn sư đệ tam hồn kỹ: Báo Ảnh Phân Thân đã phát động.

Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch đều không coi bọn hắn là đối thủ. Hai người hợp nhất, trong mắt Đái Mộc Bạch bây giờ chỉ có duy nhất Chu Trúc Thanh. Song chưởng mở ra, hướng về phía thân ảnh mờ ảo của Chu Trúc Thanh đón lấy

Lúc này Đái Mộc Bạch đột nhiên kinh ngạc phát hiện, Chu Trúc Thanh vốn trong mắt luôn lạnh băng tựa hồ biến mất, ánh mắt mang theo vài phần ngốc trệ cùng có vài phần tâm tình đặc thù.

Hai đạo thân ảnh cuối cùng trước đòn công kích của đối phương một khắc thời gian đã hoàn toàn dung hợp. Tà Mâu Bạch Hổ cùng U Minh Linh Miêu trong nháy mắt dung hợp tạo ra ba động năng lượng khiến cho toàn trường rung động.

Kỹ năng dung hợp vũ hồn cũng không phải hai người cùng loại, cùng đẳng cấp mới có thể dung hợp. Bởi vì phải có vũ hồn để phối xứng hoàn mỹ mới được. Một khi có thể dung hợp vũ hồn, uy lực này tuyệt đối không phải chỉ ở cấp bậc hồn sư mà là tồn tại ở cấp bậc siêu việt.

Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh sau khi dung hợp thân thể, trong nháy mắt biến mất trên đấu hồn đài, chỉ còn lại một con bạch hổ thật lớn. Bạch hổ toàn thân trong suốt, lông vằn đen, hai mắt màu tím, lạnh lùng nhìn về phía trước rồi vọt tới công kích.

Báo ảnh của Hắc báo hồn sư Áo Tư La đã tới trước mặt bạch hổ. Bạch hổ dài đến tám thước, độ cao vượt quá hai thước, so với thân ảnh to lớn của Bạch Hổ, báo ảnh trở nên thật nhỏ bé.

U Minh Bạch Hổ chỉ đơn giản giơ hữu trảo lên, chậm rãi đập xuống. Phốc một tiếng, tử sắc báo ảnh đã hóa thành vô số chấm sáng rồi bến mất. Thân ảnh trong suốt của Bạch Hổ chỉ thoáng động một chút, sau một khắc, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp đi vào trong lôi điện đang điên cuồng công kích, nhắm về phía trung tâm lôi điện đi tới.

Thân ảnh trong suốt của Bạch Hổ ngẩng cao đầu kiêu ngạo, cúi đầu xuống thể hiện khí phách ngạo mạn hùng phách thiên hạ, phong thái vua của muôn thú.

Mọi người đâu đâu cũng nhìn đến ngây người, hoàng đấu chiến đội tất cả thành viên tại một khắc cũng đều ngưng trệ.

Oanh-----

Hai đạo thân ảnh đồng thời phi lên, Lam Điện Bá Vương Long hồn sư Ngọc Thiên Hằng đang ở không trung, máu tươi phun ra không ngừng, tại tác dụng của Cửu Tân Hải Đường, cánh tay đang hồi phục lại lần nữa bị gãy nát.

Áo Tư La không thể so với Ngọc Thiên Hằng, tại lúc hồn kỹ thứ ba bị phá đã bị hồn lực cắn trả, máu tươi phun ra đồng thời ngã xuống hôn mê. May mà hồn lực bản thân hắn cũng không kém, nếu không bị thương nặng như vậy, với tình huống này chỉ đành chờ chết.

U Minh Bạch Hổ phát động một kích, trong nháy mắt Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh lại đồng thời xuất hiện trên đài.

Chu Trúc Thanh bởi vì hồn lực tiêu hao quá lớn đã trực tiếp hôn mê trong ngực Đái Mộc Bạch. Bản thân Đái Mộc Bạch cũng đã không chịu nổi. Bởi vì phát động vũ hồn dung hợp kỹ, Bạch hổ kim cương biến mang theo năng lượng toàn bộ đã hết, lúc này đang bị trong trạng thái bị kỹ năng cắn trả cũng mất đi năng lực chiến đấu. Nhưng bọn hắn cũng thành công kích hạ được đội trưởng Ngọc Thiên Hằng cùng hắc báo hồn sư bên đối phương.

Tô Như Nguyệt nhẹ nhắm mắt, đưa tay vỗ vỗ đầu Đường Tam.

"Tiểu Tam, ngươi lo con ả kia và tên kia. Còn ta sẽ lo đám lâu la còn lại"

Đường Tam đưa mắt theo hướng chỉ của Tô Như Nguyệt, nàng đang chỉ về phía Độc Cô Nhạn và  Ngọc Thiên Hằng. Ngọc Thiên Hằng chính là đã nằm dưới đất, nhưng vẫn để phòng ngừa trường hợp xấu thì vẫn nên chú ý đến hắn thì hơn. Đường Tam gật nhẹ đầu rồi cũng đứng dậy. Tô Như Nguyệt liếc mắt nhìn sang đám người còn lại, trong đó có cả Mạn Lục.

A, có chút gượng ép đi.

Đột nhiên trên khuôn mặt nàng nở một nụ cười nhẹ. Càng làm nhan sắc ấy thêm phần tuyệt đỉnh, vô cùng rúng động, tựa như làm sáng bừng cả không gian. Chỉ tiếc rằng lời nói toát ra lại vô cùng lạnh lẽo.

"Băng tuyết lĩnh vực"

Từ dưới chân nàng xuất hiện một mảng nhỏ màu xanh nhạt, sau đó chúng từ từ xuất hiện những tia nứt và dần lan rộng ra. Cuối cùng bao phủ gần cả một sân đấu.

"Bão tuyết"

Một cơn bão tuyết từ đâu xuất hiện, từng đợt gió lạnh không ngừng rít gào bao lấy toàn bộ người trong sân.

"Đệ tứ hồn kĩ: Cuồng phong, bão tố"

Tô Như Nguyệt đưa kiếm lên, nhẹ nhàng chém một phát vào không trung. Sau đó cảm giác ớn lạnh bao trùm đám người đối diện. Một cơn lốc tuyết khổng lồ xuất hiện, cuốn lấy đám người kia. Nó như muốn xé xác bọn họ, từng đóa hoa tuyết sắc nhọn xen lẫn vào đó còn không ngừng chém và ghim vào cơ thể.

"Đệ nhị hồn kĩ: Băng tuyết huyết hàn"

Sau khi cơn lốc tan đi, chỉ để lại một đám người toàn thân cứng đờ rơi thẳng xuống đất, lạnh cóng và đang hấp hối.

Tô Như Nguyệt từng bước đạp lên lớp băng, tiến đến gần Mạn Lục. Hắn vậy mà lại là người chịu ảnh hưởng ít nhất. Nàng đưa kiếm lên ngang cổ hắn, nhẹ nở nụ cười sau lớp mạn.

Mạn Lục nằm dưới đất, ngơ ngẩn nhìn Tô Như Nguyệt, đột nhiên phì cười. A, sao hắn lại đột nhiên nhớ đến chuyện thời xưa thế nhỉ.

"Các ngươi thua rồi"

Tô Như Nguyệt khẽ cụp mắt, nhẹ nói. Ngọc Thiên Hằng phía bên kia cũng đã nhận thua.

"Buông nàng ra, chúng ta nhận thua rồi." 

Ngọc Thiên Hằng thấy Độc Cô Nhạn bị Đường Tam khều lên, trái tim chợt thắt lại.

Chu mâu nhẹ nhàng vẩy ra làm Độc Cô Nhạn rơi xuống một bên, Đường Tam không để ý đến thể diện của Ngọc Thiên Hằng, cầm gốc chu mâu sắc bén chỉ vào Cửu Tâm Hải Đường hồn sư Diệp Linh Linh nói:

"Nhanh, đi cứu người cho ta."

Diệp Linh Linh che mặt bằng sa đen, trong khoảng cách gần, Đường Tam phát hiện thần bí phụ trợ hệ hồn sư của đối phương có đôi mắt to cực kỳ xinh đẹp. Ánh mắt trong sáng không thấy đáy, không có nửa phần tạp chất, lông mi thon dài khẽ cong lên làm đôi mắt giống như biết nói.

"Cứu đồng bọn của ta, nếu không bọn họ sẽ chết." 

Âm thanh Đường Tam rất bình tĩnh, không có chút lãnh ý cùng tâm tình lẫn lộn. Nhưng dường như âm thanh bình tĩnh này lại làm cho Diệp Linh Linh ẩn sâu trong nội tâm khắc một dấu ấn cực kỳ sâu sắc. Nam nhân này đến tột cùng là người như thế nào? Âm thanh của hắn tựa hồ còn chút non nớt, nhưng thủ đoạn của hắn lại lợi hại đến thế. Khống chế, công kích, kịch độc, trận đánh ngày hôm nay nói tới cùng Hoàng Đấu chiến đội thất bại cũng chỉ vì một mình hắn và còn người kia.

Ánh mắt Diệp Linh Linh sâu kín nhìn về phía nữ nhân phía xa. Nhưng rồi cũng vội thu tầm mắt.
 Diệp Linh Linh không hề lên tiếng, miễn cưỡng đề tụ hồn lực, cửu tâm hải đường quang ảnh bay ra, phiêu nhiên bao trùm thân thể Tiểu Vũ.

Đường Tam ngẩn đầu nhìn lên không trung đã thấy Bạch Cáp nữ hồn sư kiêm người chủ trì đã ngốc trệ từ lâu.

"Có phải hay không nên công bố kết quả trận đấu này đi."

Lúc này mới tỉnh mộng, không dám nhìn tới Đường Tam cuống quýt công bố nói:

"Đoàn chiến đấu hồn, Sử Lại Khắc bát quái toàn thắng."

Không có hoan hô, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn tiến lên đem tiểu tịch tràng đút cho Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh ba người. Độc vụ trên đấu hồn đài đã tan đi, hồn sư song phương đều yên lặng. Chiến đấu mặc dù kết thúc nhưng mọi người vẫn như trước nhìn kỹ đối thủ.

Tô Như Nguyệt ngồi quỳ, đỡ Tiểu Vũ ngồi dậy. Dù sắc mặt nàng còn có chút xanh xao nhưng vẫn hướng về phía Đường Tam nói một câu: Ta không có chuyện gì.

Tiểu Vũ lại quay sang Tô Như Nguyệt, tâm tình lúc này không lời nào kể hết, cũng chẳng biết nên nói làm sao cho phải.

Cho đến lúc này Sử Lai Khắc bát quái mới chính thức cảm thấy thật sự chiến thắng đối thủ cường đại trước mặt, khuôn mặt giấu sau mặt nạ không hẹn mà cùng toát ra nụ cười. Đối với bọn họ mà nói, tràng đoàn chiến đấu hồn này thật sự gian nan nhất từ trước tới nay. Tuy khó khăn nhưng cũng đã bức ra toàn bộ thực lực của họ.

Đường Tam có bát chu mâu, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh có dung hợp đấu hồn kỹ, còn có thực lực đầy kinh hãi được giấu giếm trước giờ của Tô Như Nguyệt, tại lúc mấu chốt quyết định thắng bại, đương nhiên Đường Tam là linh hồn của toàn đội, năng lực khống chế đã phát huy toàn bộ. Trong trận này đã hao tâm tổn trí, nếu không có hắn khống chế, vậy tràng đấu hồn này thắng lợi cũng không phải thuộc về bọn họ.

Mà tại bên kia, mọi người cũng tụ tập một chỗ đỡ nhau. Sắc mặt mỗi người đều rất khó nhìn. Nhất là Ngọc Thiên Hằng cùng hai gã Huyền vũ quy hồn sư. Lúc này sắc mặt trầm ngưng giống như muốn khóc vậy.

Ngọc Thiên Hằng ngưng nhìn về phía Sử Lai Khắc bát quái, vừa gặp ánh mắt Đái Mộc Bạch nhìn sang. Hai người ngưng mắt nhìn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này tình huống hoàn toàn bất đồng.

"Các ngươi rất cường đại. Bất quá, chúng ta không hoàn toàn thua các ngươi."

Ngọc Thiên Hằng nói.

"Không sai, các ngươi phối hợp không có chút tì vết, nếu ngay từ đầu các ngươi phòng thủ, ai chết vào tay ai vẫn hoàn toàn không nói trước được."

Ngọc Thiên Hằng thực lực đáng được Đái Mộc Bạch tôn trọng, đối thủ cùng cấp bậc mạnh mẽ như vậy cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải. Là đội trưởng Hoàng Đấu chiến đội, Ngọc Thiên Hằng cơ hồ bị đại bộ phận hoả lực của Sử Lai Khắc thất quái công kích, nhưng hắn vẫn kiên trì được đến cùng. Mặc dù trận đấu này thua, nhưng Đái Mộc Bạch cũng hiểu được Lam Điện Phách Vương Long cũng không có bị bại bởi Tà Mâu Bạch Hổ của mình.

Ngọc Thiên Hằng trong lòng thầm than một tiếng, hướng Đái Mộc Bạch gật đầu.

"Hy vọng sau này có cơ hội giao thủ, khi đó chúng ta sẽ không còn tì vết nào nữa."

Đái Mộc Bạch mỉm cười.

"Chiến thắng vẫn như trước, phải là chúng ta."

Hai người ánh mắt lại lần nữa xuất hiện va chạm tóe lửa, Ngọc Thiên Hằng hít vào một hơi, lúc này mới đi đến đỡ Hắc Báo hồn sư Áo Tư La cùng với đội hữu của mình nói:

"Chúng ta đi."

Tám người bước đi lảo đảo cùng nhau chậm rãi hướng đến lối vào dành cho hồn sư. Bại trận làm cho bóng lưng bọn họ nhìn qua có chút đơn bạc.

Bích Lân Xà hồn sư Độc Cô Nhạn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đường Tam lúc đang thu hồi bát chu mâu nói:

"Độc của ngươi rất lợi hại, thậm chí có thể phá được độc xà của ta. Ta vĩnh viễn sẽ nhớ đến mối nhục hôm nay. Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi ngã dưới độc xà của ta..."

Đường Tam bình tĩnh nhìn đối thủ lạnh nhạt đáp:

"Tùy thời xin đợi."

Cùng Độc Cô Nhạn quay đầu lại còn có Cửu Tâm Hải Đường hồn sư Diệp Linh Linh nhưng ánh mắt của nàng bất đồng, không mang theo oán hận mà là một loại ánh mắt kinh quý tâm tình đặc thù, nhìn Đường Tam thật sâu như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng, xoay người theo đồng bạn rời đi.

Vạn Trượng Nguyên hồn sư Mạn Lục đột nhiên đứng lại. Sau đó chậm chậm quay đầu nhìn về phía Tô Như Nguyệt. Ánh mắt của hắn và nàng giao nhau, trong đôi mắt màu lục kia chứa thứ tình cảm gì đó mà nàng không thể lí giải được.

"Như Nguyệt"

Hắn cất tiếng nói, giọng nói du dương trầm thấp nhẹ vang lên tựa như thủ thỉ nói với người thương. Đường Tam liền tiến lên, chặn ngang khoảng cách giữa hai người. Ánh mắt của Mạn Lục lập tức thay đổi. Hắn như nhận ra gì đó liền cười lạnh, liếc xéo Đường Tam rồi rời đi.

Tô Như Nguyệt ở đằng sau Đường Tam, phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn. Nhìn theo bóng lưng của đối thủ, Đái Mộc Bạch đột nhiên cười.

"Chúng ta đã thắng."

Áo Tư Tạp cười hắc hắc, cho mỗi người một cây khôi phục đại hương tràng:

"Đúng vậy, chúng ta thắng."

Tám người đều nhìn lẫn nhau, đều tự vươn cánh tay phải của mình ra. Sử Lai Khắc bát quái ngón tay trỏ đều chỉ lên trời, trong miệng ngậm đại hương tràng của Áo Tư Tạp, vui sướng vì thắng lợi lúc này trong tình thân cùng nhau bộc phát toàn diện.

Tiếng vỗ tay giờ khắc này bắt đầu vang lên. Tất cả khách quý thất thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh đặc biệt truyền ra. Sử Lai Khắc bát quái được tất cả khách quý xem trận đấu hoan hô mặc dù số lượng không nhiều hơn so với bên ngoài nhưng những tiếng vỗ tay mạnh mẽ này khiến cho trận đoàn chiến đấu hồn căng thẳng có một kết cục hoàn mỹ.

Sử Lai Khắc bát quái trong tiếng vỗ tay đi về trước mặt Đại Sư, Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực ba người, trong mắt tràn ngập sự hưng phấn không cách nào ức chế.

Đại sư cùng Đường Tam thầy trò hai người liếc nhau, từ trong mắt đại sư, Đường Tam thấy được sự hài lòng. Được đại sư đánh giá cao, đối với Đường Tam mà nói, so với tiếng vỗ tay của mọi người còn cao hơn mấy phần.

Đại sư cũng không nhiều lời tán dương chỉ nói.

"Tốt lắm, các ngươi thắng, các ngươi không chỉ chiến thắng đối thủ, đồng thời cũng chiến thắng chính mình. Hôm nay này trận đoàn chiến đấu hồn, cũng là cuộc thí luyện cuối cùng của giai đoạn luyện tập thứ hai, các ngươi đều lấy được thành tích hạng ưu thông qua khảo nghiệm."

Áo tư tạp cười hắc hắc, nói:

"Đại sư, vậy trở về sau này, có phải nên cho chúng ta nghỉ ngơi hay không?"

Phất lan đức đứng một bên nhíu mày nói:

"Mấy tên tiểu tử các ngươi cũng không nên đắc ý thái quá. Chẳng lẻ các ngươi không nhìn ra, thắng lợi hôm nay là may mắn thế nào sao? Chính thức so sánh về thực lực, các ngươi cũng không phải là đối thủ của hoàng đấu chiến đội."

Áo Tư Tạp nói:

"Nhưng viện trường, ta nhớ kỹ ngài từng dạy quá chúng ta, vận khí cũng được tính là một phần thực lực. Chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?"

"Ách ......, giỏi cho tên tiểu tử thúi nhà ngươi, hừ hừ." 

Phất Lan Đức ngoài miệng mặc dù đang giáo huấn Áo Tư Tạp, nhưng trên thực tế. Trong lòng hắn hưng phấn thậm chí so với Đại Sư còn nhiều hơn.

Sử Lai Khắc học viện, có thể nói là hắn kiên trì cho tới nay. Mà bây giờ, hắn rốt cục cũng tìm được một nhóm đệ tử xuất sắc nhất từ trước tới nay.

Hắn tin tưởng, không quá hai mươi năm nữa, bọn nhỏ trước mắt này sẽ mang đến cho cả giới hồn sư đấu la đại lục một trận cuồng phong, thực sự là cuồng phong chân chính. Triệu Vô Cực cười nói:

"Tốt lắm, được rồi. Phất Lan Đức, ngươi không cần bên ngoài hung dữ bên trong mềm lòng, bọn nhỏ trong khoảng thời gian này cũng khổ cực rồi. Đại sư. Ngài nhìn xem có phải nên trở về để cho bọn chúng tu chỉnh một thời gian hay không."

Đại sư chậm rãi gật đầu. 

"Lẽ tất nhiên sẽ để cho bọn chúng nghỉ ngơi một chút rồi. Lần này trở về, cho các ngươi nửa tháng nghỉ ngơi, các ngươi có thể làm chuyện mình muốn. Sau đó ta sẽ tính toán lúc nào bắt đầu giai đoạn thí luyện thứ ba."

"A? còn có giai đoạn thứ ba?"

Trừ Đường Tam ra và Tô Như Nguyệt ra, sáu người còn lại không nhịn được đồng thời kinh hô một tiếng. Đại sư chỉ bình thản liếc mắt quét qua bọn họ một cái, trên mặt vừa khôi phục lại vẻ mặt truyền thống cứng ngắc.

"Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì không?"

"Không, không, đương nhiên không có. Đại sư. Ngài là người anh minh nhất. Đừng nói đệ tam giai đoạn, cho dù là đệ tứ, đệ ngũ, chúng ta cũng nhất định có thể kiên trì."

Áo Tư Tạp giành trả lời. Những người khác đều tròng mắt đều âm thầm tốt lại.

Bọn họ đều cũng phải thừa nhận, phương pháp huấn luyện của đại sư không nghi ngờ có hiệu quả cực tốt, nhưng kinh nghiệm thống khổ đã trải qua trong đó quyết không có ai nguyện ý thử lại. Đệ nhất, đệ nhị thí luyện đã gian nan, khó khăn như thế vậy đệ tam giai đoạn thí luyện còn đến mức nào chứ?

Đúng lúc này, một người chậm rãi đã đi tới. Người chưa tới. Thanh âm đã truyền đến trước

"Phất Lan Đức viện trường. Triệu Vô Cực phó viện trường. Các ngươi khỏe không? Đệ tử Tần Minh bái kiến."

Người đến đúng là sư phụ chỉ đạo Hoàng Đấu chiến đội Tần Minh. Hóa ra người này cũng từng là đệ tử của Sử Lai Khắc, là người quen của các vị sư phụ trong học viện.

Sử Lai Khắc bát quái bàn tán về mối quan hệ của sư phụ và Tần Minh, song lại tiếp tục quay qua suy đoán hắn được bao nhiêu cấp. Cuối cùng lại tổng kết ra, tốt nhất là trở về hỏi sư phụ là được.

------------------------

Tôi nhận ra mình ngu đặt tên quá :Đ Tên phèn thiệt sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top