Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Thực chiến (3)

"Hảo, không ngờ ngươi lại giấu thực lực tốt như vậy đấy nha đầu!"

Tô Nhu Nguyệt nhẹ nở nụ cười sau lớp khăn lụa. Đưa tay lên vuốt ve lưỡi kiếm. Thế nhưng trong chốc lát đôi mắt nàng lấp lóe những tia huyết sắc kì lạ. Rồi lại vụt tắt trước khi có người kịp phát hiện.

"Quá khen rồi! Thực sự thì ta cũng chẳng hề muốn phải ra mặt đâu. Nhưng... có lẽ không được rồi"

Triệu Vô Cực siết chặt nắm đấm, nở nụ cười phấn khích nhìn Tô Như Nguyệt.

"Hảo, đã vậy thì đến đỡ chiêu của ta đi!"

Hắn khụy gối, giương hai tay đánh một chưởng xuống đất. Hệt như trước khi vào trận khấu. Mặt đất liền rung lên, đi kèm đó là đòn đánh đang dần hướng đến chỗ Tô Như Nguyệt.

Lần trước họ né, tránh ra. Còn lần này thì Tô Như Nguyệt lại đứng yên, trực tiếp đương đầu với đòn đánh.

"Cẩn thận!"

Trữ Vinh Vinh lo lắng hét lên, nàng chỉ thấy Tô Như Nguyệt nhẹ nhàng đưa kiếm lên. Một đòn nhẹ nhàng hóa giải đòn đánh.

"Cái...??!!"

Triệu Vô Cực trố mắt nhìn Tô Như Nguyệt. Bên tai là tiếng cười lanh lảnh vang lên của nàng.

"Đừng ngạc nhiên quá nhé! Dẫu sao trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi"

Hắn vừa chớp mắt một cái, bất chợt bóng dáng của Tô Như Nguyệt đã biến mất. Triệu Vô Cực đưa mắt nhìn xung quanh, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang dần lao xuống kia.

"Keng..."

Lưỡi kiếm va chạm vào tay hắn, kêu lên tiếng kim loại chói tai. Thế nhưng đôi mắt Triệu Vô Cực liền mở rộng ra, nhanh chóng dùng lực hất Tô Như Nguyệt ra xa.

Khi nàng vừa đặt chân xuống đất, cánh tay của Triệu Vô Cực liền xuất hiện một đường cắt rồi phun máu ra.

"Cái..."

Triệu Vô Cực đưa tay còn lại ôm chặt lấy miệng vết thương, không thể tin nổi nhìn thiếu nữ đằng xa kia. Hắn là hồn thánh cấp 76, khi hồn hoàn được kích hoạt thì lớp da hắn liền trở nên cứng như thép. Ngay cả đao kiếm cũng chưa chắc có thể chém được. Nhưng giờ đây hắn lại bị thương... chỉ vì một nha đầu 36 cấp??!!

"Ngạc nhiên chưa"

Tiếng cười của Tô Như Nguyệt vang lên trong sự kinh ngạc của bao người. Đôi mắt xinh đẹp của Trữ Vinh Vinh cứ không ngừng mở to ra đầy ngạc nhiên, ngay cả Đường Tam và Đái Mộc Bạch cũng ngạc nhiên không kém. Ánh mắt Đường Tam liền tập trung lên một hồn hoàn đang phát sáng của Tô Như Nguyệt.

"Đệ nhất hồn kĩ: Băng tuyệt vạn cắt"

Tiếng nói trong trẻo của Tô Như Nguyệt vang lên, kéo theo đó là phản ứng ngạc nhiên của bao người.

"Hồn kĩ này cho phép ta chém được mọi thứ, kể cả lớp vỏ cứng nhất của hồn thú hay lớp da của những người trên ta mấy chục cấp. Vả lại còn giúp ta bổ sung hồn lực khi vết cắt đó thành công tạo vết thương lên vật chủ"

Câu nói cuối cùng như một quả bom đánh thẳng vào trái tim Triệu Vô Cực. Hắn vừa phấn khích vừa sợ hãi. Bởi hắn nhận ra học viện có một con quái vật thực thụ, mà sợ hãi bởi hắn cảm thấy bản thân dường như đang đối đầu với tử thần.

"Thế... chúng ta bây giờ tiếp tục được chưa nào?"

Tô Như Nguyệt đưa lưỡi kiếm ngang mặt, đôi mắt híp lại khẽ nhìn Triệu Vô Cực. Và rồi lần nữa, bóng dáng nàng biến mất.

"Keng... Keng... Keng..."

Tiếng kêu ấy cứ không ngưng vang lên, Triệu Vô Cực nhanh chóng chìm vào trạng thái phòng thủ nhưng số vết thương trên người hắn cũng chẳng hề giảm được bao nhiêu. Máu cứ không ngừng phun ra, như muốn nhuộm cả cơ thể hắn trở thành một màu đỏ tươi.

"AAA..."

Hắn dùng hồn lực làm xung chấn hất văng mọi thứ bên cạnh ra, cùng lúc đó bóng dáng ẩn nấp ban nãy đã bị bật xa ra và trở về vị trí ban đầu.

"Ngài thua rồi Triệu Vô Cực?"

Triệu Vô Cực gầm gừ trong cổ họng, quát lớn.

"Nha đầu thối! Đừng bao giờ coi thường hồn thánh!"

Hắn gầm lên, vài hồn hoàn đồng loạt sáng lên khiến không khí như đột nhiên giảm dần. Trữ Vinh Vinh lo lắng đưa mắt nhìn cây nhang nằm xa xa kia. Còn một ít nữa. Nàng quay đầu lo lắng nhìn thiếu nữ tóc lục ung dung đứng đằng xa, hét lớn.

"Như Nguyệt, coi chừng!"

Dường như Trữ Vinh Vinh đã nghe lầm vì quanh tai nàng là tiếng cười nhẹ nhàng như tiếng chuông. Còn Tô Như Nguyệt thì lại đứng đó, hứng chịu từng áp lực đến từ Triệu Vô Cực.

"Tức giận mất rồi!"

Tô Như Nguyệt cụp mắt, nâng cây kiếm lên đưa ngang mặt. So với Triệu Vô Cực thì nàng còn rất ổn, dẫu sao hắn ta vừa bị thương vừa tốn hồn lực.

Còn nàng chỉ tốn mất chút sức lực còn hồn lực thì hút từ Triệu Vô Cực nên cũng chắc mất mát là bao. Nhưng dù vậy không có nghĩa là nàng sẽ không thua trước một hồn thánh đang suy yếu. Kinh nghiệm của Tô Như Nguyệt dẫu sao vẫn kém hơn so với Triệu Vô Cực.

"Roẹt!"

"Ha... Nha đầu nên chịu thua đi trước khi ta trở nên quá đáng hơn"

Triệu Vô Cực nhếch môi, đưa tay lau đi dòng máu ở khóe miệng. Hắn đưa mắt nhìn thiếu nữ vừa bị đánh bay ra xa, tràn đầy sự hứng thú.

Tô Như Nguyệt lẳng lặng cụp mắt nhìn ống tay áo đã bị rách một nửa của bản thân. Thầm tiếc nuối trong lòng rồi nâng mắt nhìn Triệu Vô Cực.

"Ta đã nói rồi. Ta sẽ không thua"

Đường Tam sử dụng Tử cực ma đồng đưa mắt nhìn toàn bộ trận chiến của Triệu Vô Cực và Tô Như Nguyệt. Cũng vì thế hắn đã nhìn thấy những vết mờ mờ trên cổ tay của nàng.

"Sẹo sao?"

Hắn thầm nghĩ rồi lát sau lại nheo mày. Nếu là sẹo thì tại sao nó lại nhiều đến vậy. Đến mức như là chi chít và tạo nên một mảng rối loạn trên cổ tay màu trắng ấy.

Tô Như Nguyệt đưa kiếm lên, kề ngay cổ tay và kéo một đường. Máu liền phụt ra, túa ra một ít rồi không ngừng rơi xuống đất.

Triệu Vô Cực, Trữ Vinh Vinh, Đường Tam và Đái Mộc Bạch đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc Tô Như Nguyệt đang làm gì vậy?

Tô Như Nguyệt bình thản nhìn đường máu đang chảy, đưa kiếm lên một lần nữa rồi lại cứa thêm một đường.

Nàng nở nụ cười nhẹ, nâng cổ tay đầy máu tưới lên lưỡi kiếm. Thanh kiếm ấy như có sức sống không ngừng uống lấy từng giọt máu. Lưỡi kiếm chẳng mấy chốc từ màu xanh hóa thành màu đỏ nhạt. Cảnh tượng ấy đều để lại trong lòng những người xem một sự bàng hoàng, khó tin.

Tô Như Nguyệt đưa cổ tay lên gần miệng, liếm lấy một đường lau đi hết vết máu. Nàng liếm đôi môi khô khốc, khiến nó nhuộm đỏ một màu.

"Thế này thì ta có thể thắng"

Tô Như Nguyệt ngẩng đầu, nhẹ nhàng mở mắt ra. Thế nhưng đập vào mắt mọi người không phải là đôi hổ phách đầy mệt mỏi như lần trước, mà là đôi đồng tử màu máu đầy ý cười.

Bất giác vụt qua trong lòng những người ở đây là những tia sợ hãi đột ngột xuất hiện. Họ cứ cảm thấy có một thứ gì đó như đang bóp nghẹt lấy trái tim của bọn họ. Đáng sợ, rất đáng sợ.

Đường Tam run rẩy, lòng đầy sợ hãi mà nhìn vào đôi đồng từ màu máu đầy ý cười kia. Hắn cảm thấy bản thân đang bị áp chế, hắn như đang phải đối diện với một thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ.

Thế nhưng cả ba người Đái Mộc Bạch, Đường Tam và Trữ Vinh Vinh dù cảm thấy khó khăn như vậy. Thì Triệu Vô Cực lại có cảm giác đau đớn gấp ngàn lần.

Khi hắn nhìn vào đôi đồng tử ấy, như có một thứ gì đó đánh thẳng vào đại não hắn khiến hắn muốn khụy ngã.

Không chỉ như vậy, Tô Như Nguyệt cũng sẽ chẳng để hắn có thời gian hồi phục. Nàng nhẹ nhàng tiến lên, tấn công hắn.

Từng vết chém không ngừng xuất hiện trên cơ thể Triệu Vô Cực, cả cơ thể hắn giờ đây đều là màu đỏ của máu. Không chỉ vậy, những vết thương ấy đem đến cho hắn cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Hắn cứ có cảm giác, toàn bộ máu trong cơ thể của hắn đang dần bị đóng băng.

Quả thật đúng là vậy. Mỗi khi dùng đến đòn tấn công này, nếu như Tô Như Nguyệt không khống chế lực tay hay hồn lực. Thứ mà nàng chém vào sẽ chẳng mấy chốc thành một tảng băng.

Trong khi Triệu Vô Cực đang có ý định xuất ra hồn kĩ của hồn hoàn thứ bảy, thứ tám thì đột nhiên Tô Như Nguyệt nhảy ra xa, nhàn nhạt nói.

"Ngài thua rồi!"

Nàng hất mặt về phía cây nhang. Nó... đã cháy hết. Điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ đã được nhận. Triệu Vô Cực nghiến răng, đập tay xuống đất, hắn hét toáng lên.

"Hay cho tiểu nha đầu. Đâu cần nhất thiết phải làm ta ra nông nổi này chứ"

Tô Như Nguyệt thu lại võ hồn, đôi đồng tử màu máu cũng biến mất, trở lại thành đôi hổ phách đầy ý cười.

"Xin lỗi. Lần sau ta sẽ nhẹ tay hơn"

"Có có lần sau sao?"

Triệu Vô Cực rống lên một cách tức giận khi nhìn vào đôi mắt cong cong của Tô Như Nguyệt. Hắn ngày hôm nay thua một cách thê thảm.

Và thế là bọn họ được gia nhập vào Sử Lai Khắc học viện nhờ công của Tô Như Nguyệt. Thế nhưng chắc chắn cảnh tượng đẫm máu ấy sẽ khắc ghi trong tâm trí của người những đã chứng kiến.

Sự đáng sợ của nữ tử lục phát.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top