Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Võ Hồn

Tại một bờ hồ nằm sâu trong khu rừng, có một bé gái đang chìm vào giấc ngủ một cách yên bình trên cánh đồng cỏ. Tiểu cô nương khoảng chừng 5-6 tuổi, làn da trắng nõn nà, mái tóc màu lục dài mượt mà trải dài trên đồng cỏ.

Đôi môi nhỏ đỏ mộng, hàng lông mi cong dài uốn lượn, khoác lên mình một bộ váy trắng tinh tựa như một thiên thần lạc xuống trần gian. Khung cảnh thật yên bình và tuyệt đẹp. Hàng mi cong vút khẽ động, chứng tỏ chủ nhân của nó sắp tỉnh dậy.

Mi mắt dần dần mở ra là cặp mắt màu hổ phách tuyệt đẹp. Nhưng đôi mắt ấy lại sắc bén, lạnh lẽo, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống càng làm cho đôi mắt sáng rực dưới bóng râm của cây, đâu đó còn phảng phất một tia huyết sắc.

"Đây... là đâu?"

"Ting, xin chào chủ nhân!"

Một giọng nói như của máy móc truyền vào trong đầu của nàng khiến nàng khẽ giật mình dù khuôn mặt vẫn lạnh nhạt.

"Ai đấy?" Nàng cất tiếng hỏi

"Ting, xin tự giới thiệu tôi là hệ thống hỗ trợ được tạo ra để trợ giúp cô ở thế giới này. Điều quan trọng mà chủ nhân cần biết rằng: Thế giới này là thế giới cần kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ bị mọi người đàn áp, khinh thường."

"Thì ra ngươi là hệ thống mà ta yêu cầu sao. Vậy là ta sẽ không có cuộc sống bình yên như mình mong muốn rồi. Vậy cái không gian mà ta yêu cầu đâu? Và tại sao ta lại nhỏ như thế này?" Nàng nhẹ nhàng hỏi rồi giơ bàn tay của mình lên nhìn.

"Ting, cái không gian mà chủ nhân yêu cầu là chiếc vòng màu bạch sắc mà chủ nhân đang đeo, việc đựng những thứ đồ gì là do chủ nhân quyết định và nó có thể đựng bất cứ thứ gì. Việc chủ nhân teo nhỏ là để phù hợp với thế giới này ạ"

Tiếng nói vừa dứt, nàng gật đầu tỏ như đã hiểu. Liền đem sự chú ý của bản thân lên chiếc vòng tay màu bạch kim bên tay trái của cô, chiếc vòng to khoản 10cm cùng một viên ngọc hình trái tim màu tím cẩm thạch càng làm tăng thêm vẻ đẹp của chiếc vòng.

Nàng liền thắc mắc:

"Nếu muốn lấy đồ vật ra thì sao?"

"Ting, chủ nhân chỉ cần vận ít hồn lực vào bên trong vòng tay. Nhưng để sử dụng được hồn lực chủ nhân cần giác tỉnh võ hồn của bản thân"

"Võ hồn là gì vậy? Hệ thống?"

"Ting, thưa chủ nhân. Khái niệm võ hồn ở thế giới này vẫn chưa được làm rõ. Tốt hơn hết là trong quá trình hoạt động mai sau ngài và ta sẽ cùng từ từ tìm hiểu để dễ dàng hơn! Bây giờ điều cần làm là thức tỉnh võ hồn. Ngài nguyện ý chứ?"

Nghe vậy nàng không chần chừ liền gật đầu. Ngay sau đó một luồng sáng màu vàng bao trùm lấy thân thể nàng. Mở đôi mắt khẽ nhắm của mình ra, nàng nhận ra rằng mình đã lạc vào một thế giới khác. Một thế giới chỉ có tuyết và băng, sự lạnh lẽo bao trùm, dường như không có sinh vật sống, chỉ có một mình cô độc ngay tại cơn bão tuyết hung dữ kia. Nàng liền hỏi ngay hệ thống:

"Hệ thống, nơi này... là gì?"

"Ting, nơi này sẽ là nơi chủ nhân tìm ra được vũ hồn của mình ví dụ như một con vật hay vũ khí..."

"Vậy à! Thế ta sẽ phải đi tìm vũ hồn của chính mình sao?"

"Ting, đúng như vậy ạ!"

Nghe xong câu trả lời từ hệ thống, nàng liền cất bước đi tìm chính sức mạnh mà hệ thống gọi là võ hồn. Nàng vừa bước đi liền nghĩ mình sẽ đi lang thang mà tìm kiếm. Nhưng không, nàng đang đi về một phía, nơi đó... có thứ đang gọi nàng.

Hình ảnh vị nữ tử một thân tiến bước trong cơn bão táp, mái tóc màu lục giờ điểm tô thêm những vệt trắng xóa. Nhiệt độ lạnh lẽo, thế nhưng bóng dáng nhỏ nhắn ấy vẫn kiên cường vượt qua, khuôn mặt vẫn một mực lạnh nhạt.

Nàng cứ đi, vượt qua cơn bão tuyết và rồi... nàng gặp một hang động. Nàng bước đi, tiếng gọi ấy ngày càng rõ rệt, gọi nàng bước về phía nó. Nàng cứ đi cho tới giữa hang động, nơi đó băng dày đặc, nhiệt độ lạnh lẽo khác hẳn ngoài kia. Tầng tầng lớp lớp băng tuyết tụ hợp lại nơi đó, mái tóc của nàng cũng dính một lớp mỏng tuyết, chứng tỏ rằng nhiệt độ cực kỳ lạnh.

Thứ hiện diện ngay tại nơi đó, thứ khiến cho nơi này trở nên lạnh giá, thứ đó... là một thanh kiếm. Sự hiện diện của nó khiến mọi thứ đóng băng, làm cho mọi người sợ hãi. Thứ đó sỡ hữu một sức mạnh đáng sợ.

Màu xanh ngọc của băng, lưỡi kiếm được khắc lên những bông hoa mờ mờ. Cả cán kiếm cũng là một đóa hoa hồng nở rộ.

Tiếng gọi vang vọng trong đầu nàng cứ vang vọng, như đang kêu gọi... chủ nhân. Cảm giác thân thuộc ấy thật kì lạ giống như đã từng gặp mặt. Nàng bước đi mặc cho cái lạnh thấu xương, bước tới vì cảm giác thân thuộc.

Tới gần thanh kiếm, hơi lạnh tỏa ra càng nhiều nhưng nàng không quan tâm. Cầm lấy thanh kiếm, rút ra khỏi thứ đang giam giữ nó. Như một phong ấn được giải phóng, thanh kiếm khi vào tay nàng khí lạnh lại càng rõ rệt hơn, làm cho mọi thứ xung quanh lại thêm đóng băng. Đôi môi của vị nữ tử khẽ mấp máy:

"Cuồng phong... bão tố"

Hang động sập xuống, bóng dáng người con gái cầm trong tay thanh kiếm cùng khí chất đế vương bước đi trong không gian lạnh lẽo, trắng xóa như một vị thần, như một nữ hoàng khiến mọi người phải kính phục, kính nể.

Trở về lại hiện tại, nơi thân thể của nàng đang nằm trên đồng cỏ, mở từ từ đôi mắt màu hổ phách sắc bén rồi ngồi dậy.

"Này hệ thống, ta... tìm ra vũ hồn rồi sao?"

"Ting, đúng như vậy ạ! Bây giờ chủ nhân có thể xem thông tin của bản thân ạ!

Tên: Tô Như Nguyệt

Tuổi: 6

Giới tính: Nữ

Hồn lực: Hồn sĩ, cấp 10

Võ hồn: ??

Hồn hoàn: Không

Hồn kỹ: ??"

Ngồi suy nghĩ chốc lát rồi nàng lại hỏi:

"Vậy... Những dấu chấm hỏi đó là sao? Chả lẽ ta không được phép được về chúng à?"

"Ting, đây là một phần của hệ điều hành! Ngài bắt buộc phải tự tìm kiếm tên cho chúng! Dẫu sao cái tên cũng sẽ tự xuất hiện khi chủ nhân đã giác tỉnh thành công. Nhưng với trường hợp của ngài đây thì tôi không rõ!"

"Vậy à? Này hệ thống! Tại sao lúc ta gặp được thanh kiếm kia.... ta lại có một cảm giác thân thuộc đến vậy? Tại sao ta lại biết được rằng nó đang khao khát ta? Tại sao... ta lại biết cách sử dụng nó?"

"Ting, thưa chủ nhân. Trước khi tôi được gửi đến bên người thì vị thần kia đã nói với tôi rằng: Thân phận của ngài ở nơi đây rất đặc biệt. Còn việc ngài biết sử dụng sức mạnh của võ hồn khi chưa biết hết về nơi này thì có lẽ xuất phát từ nguyên nhân thân phận của ngài"

"Vậy à! Ta cũng đã nghĩ việc này. Ngươi vẫn chưa có tên nhỉ?"

"Vâng! Có chuyện gì không ạ?"

"Không! Chỉ là ta muốn đặt cho ngươi cái tên thôi. Lấy tên là Tiểu Thiên đi. Được chứ?"

"Vâng! Cảm ơn chủ nhân"

Nếu để ý kĩ, nàng cảm nhận được rằng giọng nói đã có cảm xúc. Có vẻ như... hệ thống đang cảm thấy hạnh phúc đâu. À quên... không phải là hệ thống. Mà là Tiểu Thiên. Như Nguyệt đứng dậy. Phủi phủi bụi trên chiếc váy trắng tinh.

"Chúng ta đi nào Tiểu Thiên!"

"Vâng, chủ nhân!"

Nàng nhanh chóng bước đi về phía trước. Sẵn sàng mở ra một cuộc sống mới.

Một cuộc sống không đơn độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top