Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15- Phòng chứa Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Filch thấy con mèo cưng của mình bị như vậy hoảng loạn vô cùng, ông làm ầm cả lên quyết tìm ra kẻ hại Bà Norris. Cụ Dumbledore len qua đám đông gỡ con mèo xuống, rồi cụ cùng các giáo viên tạt ngang phòng giáo sư Lockhart, đám trẻ nhao nhao phía ngoài ngóng vào, Harry có thể thấy mấy bức chân dung của lão Lockhart lỉnh dần vào bóng tối. Nghe mấy lời phân tích ngớ ngẩn của lão, Harry thật sự muốn nhảy vào phán "nín giùm". Hồi, cụ Dumbledore lệnh cho các huynh trưởng đưa học sinh nhà mình về phòng sinh hoạt chung. Những gì xảy ra sau đó không cần hỏi cũng biết. Con mèo bị hoá đá, cô Sprout được giao cho trọng trách chăm mấy cây nhân sâm để hoá giải lời nguyền.

Đây là khoảng thời gian nhạy cảm với Filch, ông thầy cứ đứng thập thò rình mãi ở nơi con mèo của mình bị hoá đá, cáu kỉnh, tóm được học sinh nào lởn vởn qua là bắt cấm túc với những lí do kiểu như "thở quá to" hay "đi quá chậm", rồi ra sức chùi cái dòng chữ to tổ chảng trên tường bằng cái nùi giẻ đã được phù phép mặc dù nó chẳng có mấy tác dụng.

Cả trường kể từ đó bắt đầu nhao nhao vụ Phòng Chứa Bí Mật và tự đặt câu hỏi "Kẻ kế vị Slytherin là ai?".

Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết. Theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật.

Theo lời giáo sư Binns, cụ thể là như vậy.

Harry biết chắc, kiếp này mình chẳng can dự đến mấy cái thứ này nữa nên thành ra thảnh thơi hết sức. Nó cùng mấy đứa Slytherin, Ron và Hermione tụ tập trong thư viện và làm bài tập Lịch sử Pháp Thuật, giáo sư Binns yêu cầu mỗi đứa làm một bài luận dài 9 tấc về chủ đề "Hội nghị Trung cổ các Phù Thủy Châu Âu". Ron quăng cái thước sang một bên với vẻ cáu kỉnh.

"Mình đã viết bằng cả sức bình sinh vậy mà còn thiếu tận 8 thước."

Draco cuộn tròn tấm giấy da vào rồi đắc ý nhìn Ron: "Nếu mày tỏ ra chút thành ý, biết đâu tao sẽ mủi lòng cho mày coi ké."

Ron hếch mũi về phía Draco, nhại giọng của Crabbe và Goyle nghe hết sức buồn cười: "Rồi muốn sao? Muốn tao hạ mình lẽo đẽo theo mày "đại ca, đại ca" chắc."

"Ai biết đâu đấy."

Vừa lúc đó Hermione và Daphne xuất hiện giữa hai kệ sách, trông quạu hết sức, cả hai ngồi xuống bàn, bên cạnh Harry:

"Có bao nhiêu cuốn "Hogwarts – một lịch sử" đều được mượn hết trơn. Còn danh sách chờ mượn quyển đó thì dài tới hai tuần lễ. Phải chi hồi đó mình không bỏ lại cuốn của mình ở nhà. Nhưng thiệt tình lúc đó không cách nào nhét được nó vô cái rương đã đầy ắp sách của thầy Lockhart."

"Thì cũng do người khác cũng muốn mượn cuốn đó đọc mấy huyền thoại về Phòng chứa Bí mật." Daphne tiếp lời.

Không biết từ khi nào mà hai đứa này lại thân nhau thế, chắc với cùng đam mê, như Ron nói, bọn họ tính đọc cả cái thư viện.

Pansy tằng hắng: "Nghe này, Phòng chứa Bí mật đó cũng có vẻ thần thần bí bí lắm, nếu như giáo sư nói thật, tôi cũng nghĩ đám" không xứng đáng học phép thuật" nên tuyệt chủng luôn cho rồi."

Ý cô bé là phù thủy xuất thân Muggle, bắt gặp ánh mắt Hermione liếc qua, Pansy nín bặt. Ron nói với giọng khinh khỉnh như đáp trả:

"Hồi nào giờ mình vẫn biết Salazar Slytherin là một lão điên quái dị, nhưng mình không hề biết là chính lão khởi xướng cái vụ phù thủy thuần chủng. Mấy bồ có cho tiền mình cũng không thèm vô nhà của lão. Nói thiệt với mấy bồ, nếu mà cái nón phân loại xếp mình vô nhà Slytherin thì mình thà cuốn gói lên xe lửa về nhà còn hơn."

Giờ thì đến lượt Ron câm nín khi cả đám trẻ Slytherin quay ra nhìn, trong đó có Harry, nó còn vô tình ho hai tiếng. Thật sự, khổ tâm hết sức.

Daphne nói với ý hoà giải: "Được rồi, dù có là cái gì đi nữa thì tôi nghĩ kẻ tấn công Bà Norris không phải là người. Vậy thôi! Cấm phát biểu."

Cô nàng vừa dứt lời, phía cuối hành lang phát ra tiếng hét thất thanh của một đám phù sinh năm nhất. Cả đám không hẹn mà kéo nhau chạy vụt ra ngoài thư viện. Một pho tượng trắng phớ nằm dưới mặt đất, Harry chen qua đám đông để ngó. Đó là Colin Creevey, mắt nó mở to, hai tay vẫn giữ cứng đơ trước mặt, cầm cái máy chụp hình quen thuộc của mình. Nó cảm thấy giờ mắt mình còn có thể mở to hơn cả thằng nhỏ. Ruột gan Harry muốn tuột cả ra, nó thậm chí còn không nghe thấy tiếng Tử Xà.

"Làm sao..." Nó vô thức lẩm bẩm thành tiếng.

"Cái gì? Khi nãy đi qua không hề thấy, nhưng có thể nó đã bị hoá đá từ trước đó rồi."

Harry gạt tay trước lời nói của Draco. Nhưng điều có có lí thật. Lẽ ra phải mất thêm chút thời gian mới phải.

Các giáo sư ai nấy đều bàng hoàng, sau đó đưa Colin về bệnh xá. Harry thất thần suốt đoạn đường đi tới lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng cho đến khi thấy vẻ mặt hí hửng của lão Lockhart, tâm trạng đã tệ giờ mây đen cũng ùn ùn kéo tới. Bữa trước, lão thả đám yêu nhí làm nó quậy tung bành cái lớp rồi giao lại trọng trách cho đám học trò dọn dẹp chúng. Giờ nói chung cũng gọi là rút kinh nghiệm, từ sau tai hoạ với đám yêu nhí, lão thôi không đem sinh vật sống vào lớp mà thay vào đó đọc diễn cảm mấy thứ có sẵn trong sách, thỉnh thoảng còn bắt Harry lên phụ đạo. Chán muốn chết. Thành ra kết thúc tiết học, trừ mấy cô bé fan chân chính như Hermione thì đứa nào đứa nấy uể oải như người mất hồn. Harry cũng vì thế mà trong vài khắc quên béng mất vụ Phòng chứa Bí mật.

Sáng thứ 7, Harry thức dậy sớm, nằm suy nghĩ về trận Quidditch sắp tới với Gryffindor, lần đầu nó chơi với cương vị khác, thật là một cảm giác khó tả, phần vì viễn cảnh phải đương đầu với một đội mình đã từng gắn bó suốt 7 năm trời. Sau nửa giờ, Harry quyết định quăng cái vấn đề này ra sau đầu, mục tiêu của nó là trái Snitch. Chỉ vậy thôi. Draco kéo nó đi thay quần áo rồi xuống Đại sảnh đường, Gryffindor hôm nay yên lặng lạ thường.

Gần 11 giờ, cả trường kéo nhau ra sân Quidditch, thời tiết oi bức báo hiệu một cơn giông sắp tới. Cả hai đội đã thay xong áo choàng Quidditch và bước ra sân, tiếng gào từ trên khán đài nổi lên ầm ầm. Harry không hiểu sao đột nhiên có cảm giác nôn nao khó tả, nó cảm thấy bụng quặn lại, thần kinh bắt đầu co giật. Một linh cảm chẳng lành.

Sau tiếng còi của cô Hooch, 14 cầu thủ hai đội phóng vọt lên bầu trời xám xịt, Draco bay lên cao cùng Harry như thể trái Bludger tới đâu thì tới chứ tới gần đây là tới số với nó. Vừa lúc đó, một trái Bludger nặng nề lao về phía Harry, nó thả mình lộn một vòng trên chổi để tránh, Draco phóng nhanh như tia chớp qua đánh một cú trời giáng về phía Gryffindor. Trái Bludger đổi hướng trên không trung quay trở lại, hướng về phía Harry mà lao tới.

Harry thất thần, rõ ràng đã giải trừ mối nguy từ phía Dobby, không đời nào lại có kẻ ếm trái Bludger tấn công nó lần nữa. Nó lui thật nhanh để hai trái banh va một cái chấn động ngay trước mũi. Lại còn tận hai trái một lượt!

Cả sân bắt đầu bàn tán, khán đài xôn xao, đến anh chàng bình luận Lee Jordan cũng cứng họng, các cầu thủ sao nhãng việc tiếp tục thi đấu. Draco xanh mặt hét: "Nó nhắm vào cậu? Mạn sườn!!"

Harry tăng tốc tối đa, phóng vun vút quanh sân vân động, trái banh cứng đầu xé gió lao theo sau. Nó có thể nghe thấy tiếng còi của cô Hooch tạm ngừng trận đấu, nhưng theo trực giác mách bảo, nếu dừng lại, nó đến cái mạng cũng chẳng còn. Hai trái banh này không phải chỉ để đả thương, nó chính là muốn lấy mạng Harry. Các cầu thủ phân tán dần khỏi vị trí.

Ron tái mặt, đưa ống nhòm cho Hermione: "Trái Bludger tấn công cậu ấy!"

"Cả hai trái! Chuyện quái gì xảy ra vậy?" Ông bác Hagrid lù lù đứng giữa đám phù sinh Gryffindor lớn tiếng.

Hai trái banh cứ như Boomerang lao theo nó, Draco phóng theo sát, nếu không nhầm, nó còn thấy Lucian và 2 cái bóng đỏ tía cũng lao tới. Fred và George quật cật lực vào trái Bludger khi nó đã kề sát Harry đánh bật nó ra khỏi sân, trước khi nó kịp quay lại, Fred nói trong tiếng gió rít:

"Trận đấu dừng rồi! Các giáo sư thấy có bất thường!"

"Nó ám sát thằng nhỏ!!!" George gào lên.

Draco tiếp lời khi đánh bật một trái: "Có kẻ ếm chúng, nó không chịu buông tha cậu ấy từ đầu trận đấu."

Vì vấn đề an toàn, trừ 4 Tấn Thủ và Harry không thể hãm phanh, cô Hooch yêu cầu tất cả các cầu thủ khác tiếp đất ngay lập tức. Trời đã bắt đầu mưa, nó cảm thấy những giọt mưa to rơi lộp bộp xuống mặt, vỡ tung trên tròng kính. Lucian tống hết sức đánh văng trái Bludger còn lại, lớn tiếng: " Harry, em dừng lại một chút."

Nó dồn sức giữ lấy cán chổi dừng lại giữa không trung, Draco, Lucian, Fred và George bay vòng vòng xung quanh.

"Chúng ta không có nhiều sức vậy đâu!" George nói.

Lucian tiếp lời: "Mưa lớn quá! Các giáo sư không thể nhắm chính xác nên khó mà giúp được."

Harry nhìn quanh chỉ thấy toàn tay là tay vung vẩy cùng tiếng va chạm mạnh của chày với trái Bludger. Draco liếc nhìn nó, thở hổn hển, có vẻ cũng đã ít nhiều tốn sức: "Không ổn rồi. Giờ bùa chú cũng khó mà nhắm được, quá nhanh."

"Cứ như thế này cũng không phải là cách..."

Tình hình đã chẳng khả quan, thậm chí còn tệ hơn, Fred đột nhiên mềm nhũn, cái chày tuột ra khỏi tay anh, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể cứ thế từ trên cao rơi xuống.

"FREDDIE!"

George vội lao xuống theo, nhưng trái Bludger đã nhanh hơn một bước, nó lao vào mạn sườn làm anh ngã khỏi chổi. Harry chửi thầm trong lòng. Khán đài bắt đầu văng vẳng vài tiếng hét thất thanh khi hai đứa sinh đôi rơi xuống. Lucian bị phân tâm, đồng thời bị một trái lao vào bụng chới với bám giữ lấy cán chổi.

Giờ thì hay rồi, cả hai trái banh đồng loạt lao về phía Harry. Trước khi mất ý thức, nó thấy Draco nhảy ra khỏi chổi của mình, trước mặt nó bỗng chốc bao phủ một màu xanh, rồi bóng tối bao trùm...

.
.
.
.
.

Không biết bao lâu sau, tầm nhìn của Harry rõ dần, nó tỉnh lại trong bệnh thất. Cả hai đội Quidditch Gryffindor và Slytherin đều có mặt ở đó, như đột nhiên nhớ ra, nó ngồi bật dậy, la toáng lên: "Malfoy!!"

"Chưa chết."

Thanh âm lạnh lùng, thều thào từ giường bệnh bên cạnh, Draco nằm đó, cánh tay phải quấn đầy băng trắng, nó dường như giờ mới ý thức được cơn đau, sau gáy như mới va vào đâu, đau kinh khủng.

"Cậu không sao chứ?"

"Ừ." Thằng nhóc bình thản đáp.

Bấy giờ, Harry mới chú ý đến tiếng khóc bù lu bù loa của Ron phía bên kia phòng, bên cạnh là Hermione ướt nhẹp cùng cô Pomfrey đang ra sức dỗ dành thằng bé rằng bạn nó và hai anh của nó vẫn còn sống nhăn răng.

Phía giường dãy đối diện là hai bức tượng, chính xác là hai phù sinh bị hoá đá, Colin và... Justin Finch-Fletchley, hình như mọi thứ có nhanh hơn dự kiến... Bên cạnh đó là Lucian, anh chàng có vẻ còn khoẻ khoắn lắm. Harry nhìn sang giường bên, Fred cũng vừa mới tỉnh, George đã ngồi cạnh giường anh, vẻ mặt mếu xệch trông thương vô cùng.

"Anh ổn chứ, Freddie?"

"Vô cùng ổn."

"Em cũng vậy."

George nhe răng nặn ra một nụ cười.

Sự việc vừa rồi diễn ra quá nhanh, Harry hỏi: "Các anh không sao chứ?"

Cả ba người đều ra sức gật đầu.

Sau một hồi ngẩn ngơ, Harry được Draco tường thuật lại lời của Hermione nói với Ron rằng Parvati nói cậu ta đã thấy Seamus kể với Dean là Neville nghe thấy Blaise thì thầm với Pansy ở khán đài bên cạnh, các giáo sư đã giải quyết được hai trái Bludger cứng đầu sau khi nó tông mình và Harry rơi xuống.

...

Vài tuần trôi qua, các giao sư ai ai cũng trong tình trạng căng thẳng hết sức, cũng phải thôi, liên tiếp có 3 nạn nhân bị hoá đá. Harry lủi tận phía sau đám học trò trong khán đường đấu tay tôi, có thể từng trải, nó không khoái trò này lắm, đặc biệt nó còn được thực hành dưới sự chỉ đạo của lão Gilderoy Lockhart.

"Chẳng ra thể thống gì."

"Lỡ đăng kí rồi biết sao?"

"Cũng hên còn có giáo sư Snape, cơ mà biết có mặt lão Lockhart tôi đã chẳng tốn thời gian đến làm gì."

Draco, Daphne, Pansy, Blaise cùng hai bé bự đã lỉnh ra bên nó từ bao giờ. Đứa nào đứa nấy bày ra bộ mặt chán nản hết chỗ nói nhìn cảnh Lockhart dính một bùa của thầy Snape văng chổng vó ra khỏi khán đài, rồi đùng một cái, một làn khói mờ bao phủ cả căn phòng, Neville và Dean đều nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển. Seamus thì đang đỡ Ron mặt mày xám ngoét như tro, xin lỗi rối rít về cái tai họa mà cây đũa phép của nó gây ra. Về phía, Hermione và Bulstrode, coi bộ cũng kịch tính, con bé kia bự gấp đôi Hermione.

Buổi thực hành kết thúc thì bên ngoài, mưa tuyết hồi hôm đã chuyển thành bão tuyết, lớp Thảo Dược học bị hoãn vì cô Sprout còn bận lo cho mấy cây nhân sâm, cả đám trẻ trở về phòng sinh hoạt chung. Tòa lâu đài âm u hơn ngày thường vì màn tuyết xám mù mịt dày nghịt bên ngoài các cửa sổ, mặt hồ cũng trở nên lạnh lẽo. Harry ngồi bên lò sưởi gặm nhấm nỗi buồn phiền, cuốn nhật ký của Tom Riddle vẫn chưa tới tay nó. Có thể việc nó quay trở lại đã khiến thời không bị xáo trộn, biết đâu mọi thứ lại đảo lộn cả lên, đến lúc đấy đến tình hình thực tế còn nắm bắt không kịp.

Draco soát xong đống bài vở cho Harry rồi nhích sang cạnh nó. Giáng sinh cũng sắp tới, khắp nơi trong lâu đài đều rộn rã pháo bông, mặc dù tình hình chung không được khả quan cho lắm vì chuyện Phòng chứa Bí mật. Draco không về kì này, nghe đâu là ông bà Malfoy có chút công chuyện, Harry cá là công chuyện đó chẳng phải là thứ tốt lành gì, ít nhất chủ quan nó nghĩ vậy.

Sau ba cuộc tấn công liên tiếp, suốt gần hai tháng không có chuyện gì xảy ra, đám trẻ nghĩ chắc là Người kế vị Slytherin đã biết sợ. Giờ đây, khi cả trường đã bắt đầu nghi ngờ và cảnh giác thù hẳn việc mở cửa Phòng chứa Bí mật cũng trở thành một hành động hết sức liều lĩnh. Có thể con quái vật, hay con gì đi nữa, giờ đây đã nằm xuống chuẩn bị ngủ một giấc dài năm mươi năm nữa. Thầy Gilderoy Lockhart có vẻ cho là chính một mình lão đã chấm dứt được những vụ tấn công. Có lần, khi bọn học sinh đang sắp hàng chờ vô lớp học môn Biến hình, Harry nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa thầy Lockhart và giáo sư McGonagall.

"Tôi cho là phen này cửa Phòng chứa Bí mật đã được khóa lại vĩnh viễn. Thủ phạm ắt phải biết là sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi tóm cổ. Thành ra nó khôn hồn thì dừng lại ngay bây giờ, kẻo tôi sẽ phải nặng tay với nó. Cái mà bây giờ trường ta cần là một cuộc kích hoạt – tinh thần. Để xả xui thôi. Xóa hết những ấn tượng xấu của học kỳ vừa rồi đi! Bây giờ tôi chưa thể tiết lộ gì được, nhưng tôi đã có kế hoạch rồi…"

Mắc ói!

Cả năm trôi qua, Harry thậm chí còn quên mất trên vai mình có cái ấn khó coi mà cụ Dumbledore gọi là điềm xấu. Bỡi lẽ, ít nhất cho đến hiện tại, nó chưa ảnh hưởng quá nhiều tới Harry. Giáng sinh năm nay, bác Hagrid tặng nó cuốn Album hình của ba má nó mà lẽ ra nên tới tay nó từ năm ngoái. Cuốn sách về Quidditch "Bay cùng Cannons" của Ron tặng, chiếc áo ấm Weasley của bà Molly gửi tặng, đôi vớ cũ của dì dượng Dursley... Món quà đặc biệt của cậu quý tử nhà Malfoy lúc nào cũng là một vấn đề nan giải- một rương đầy ắp quần áo Muggle, có thể do ấn tượng không được tốt với đống quần áo lôi thôi của nó khi thằng bé đến chơi ở nhà số 4 đường Privet Drive. Cũng vì đã hứa, sẽ bù quà sinh nhật cho Draco vào dịp Giáng sinh, nhưng quả thực với Draco, nó chẳng thể nghĩ ra được món quà nào cụ thể. Vậy nên vài ngày trước, Harry dùng tấm Bản đồ Đạo tặc theo lối đi bí mật đến làng Hogsmeade. Nó cá là đứa trẻ nào cũng sẽ thích đồ ngọt nên mua một đống loại bánh kẹo đủ màu đem về, một chiếc áo lông chồn, một bộ vệ sinh chổi thần cao cấp, và cuối cùng là một chiếc vòng tay hộ mệnh nhỏ để đáp lại sợi dây chuyền Draco tặng.

--------------end part 15--------------

Tác giả có lời muốn nói: Dạo này suy. Tự nhiên dở chứng đọc lại truyện, đọc đến khúc Fred chết đã đành lại còn tìm headcanon của các nhân vật sau cái chết của ổng mà ngẫm, rồi ngồi khóc như một con cờ hó.

Ét ô ét~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top